Chương 724: Đại Lục Vũ Thiên
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am nhìn vào cặp mắt đỏ vừa quen thuộc vừa xa lạ kia của nam nhân, lập tức thương cảm mấy giây cho những thế giới có thể bị hủy diệt vì hắn hóa thân thành đại ma đầu nhân vật phản diện.
Nhưng cảm giác thương cảm này rất nhanh đã biến mất.
Kết nhân gì thì sẽ nhận quả đấy! Mặc dù đến tận giờ nàng vẫn không hiểu vì sao nàng sẽ xuyên qua một thế giới nào đó, nhưng từ việc trải qua nhiều thế giới như vậy, biết trong nơi tối tăm kia có một đôi tay đang theo túng vận mệnh của bọn họ, mỗi một lần chết sớm hoặc là chết ngoài ý muốn của nàng, cũng không phải là nàng không đấu tranh không cố gắng, mà là không có cách nào đấu tranh được, bất kể nàng tránh như thế nào, vẫn không thể tránh khỏi cái chết.
Thậm chí khi đó có rất nhiều lầm nàng đều chết rất thảm, lại càng không cần nhắc tới thế giới mà nàng làm người dẫn đường kia, nàng chết vô cùng thảm, có thể nói là không hề có dấu hiệu báo trước.
Không chỉ nàng thê thảm, nam nhân này càng thê thảm hơn, lính gác cấp SSS không có người dẫn đường, kết cục cuối cùng chỉ có thể là điên cuồng chết đi.
Có thể do kết cục quá thê thảm, cho nên hiện tại nam nhân này vẫn bị di chứng lúc đó lưu lại, di chứng này cũng trở thành nguyên nhân chính đáng để hắn hủy diệt thế giới khác.
Ta có bệnh ta tự hào đấy, không ai có thể ngăn cản dáng vẻ phát bệnh của hắn.
Nếu đã dứt khoát giết chết nàng như vậy, thì đương nhiên phải chịu hậu quả khi giết nàng.
Mà nam nhân này sau đó nổi điên hủy diệt thế giới, đó chính là cái giá phải trả khi giết nàng.
Ừm, nghĩ như vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì nữa rồi =v=
Những người vốn bị lời Trì Tinh nói khiến cho tam quan lung lay sụp đổ kia thấy nàng đột nhiên vui vẻ trở lại, đều không hiểu vì sao, muốn hỏi gì đó, nhưng khi nam nhân kia dùng cặp mắt màu đỏ kỳ dị sáng long lanh nhìn sang thì lập tức đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không dám hỏi.
Đám hoàng tử hoàng nữ ngay lập tức đều biến thành chim cút.
Rất nhanh Trì Am đã tập trung trở lại, hòa nhã dễ gần tiếp tục hỏi: “Trì Tinh, ngươi nói năm năm sau hắn sẽ thức tỉnh thành thiên ma ư?”
Trì Tinh liên tục cười lạnh: “Dĩ nhiên, cho dù hắn ta đi vào lăng mộ đại đế thì vẫn không thể nào thay đổi chuyện hắn sẽ thức tỉnh trở thành thiên ma. Các ngươi cứ nhìn mà xem, năm năm sau, thiên ma thức tỉnh, thế giới này sẽ ra sao!”
Lúc nàng ta nói lời này, trên mặt đều là ác ý không thèm che giấu.
Nếu thế giới này đã định trước nàng ta sẽ lại trải qua một cái chết đau đớn thê thảm thì sao nàng ta vẫn phải khổ cực như vậy để cứu thế giới chứ? Cùng lắm thì mọi người chết chung với nhau, dù sao nàng ta vẫn còn hệ thống, nói không chừng hệ thống vẫn có thể làm cho nàng ta lại trùng sinh thêm một lần nữa.
Cho nên, hiện tại Trì Tinh cũng không muốn nói cho những người này biết là trong ao máu có viên Thiên Ma Nhãn có thể giết chết thiên ma hoàn toàn.
Đám người của hoàng tộc Hiên Viên kia nghe được lời này, sắc mặt thay đổi xoành xoạch, ánh mắt nhìn về phía nam nhân kia không khỏi có thêm mấy phần e ngại.
Dáng vẻ Trì Am như không thèm để ý: “Ồ, vậy à?”
Trì Tinh thấy nàng bình tĩnh thì không chịu nổi, tiếp tục ác ý nói: “Ngươi cũng đừng đắc ý, cho dù bây giờ các ngươi yêu nhau thì sao chứ? Vào lúc thiên ma thức tỉnh, quên hết chuyện trước đây, sẽ không còn ký ức khi hắn là con người, đến lúc đó hắn sẽ đại khai sát giới, cho dù là người thương của hắn thì cũng khó thoát khỏi cái chết… Ọc…”
Nàng ta đột nhiên kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu, mặt vàng như nghệ, hơi thở mong manh.
Nam nhân lạnh nhạt thu tay về, giống như người vừa ra một chưởng đánh Trì Tinh đến nỗi sắp chết không sống được nữa không phải là hắn, lãnh đạm nói: “Ồn ào điếc tai!”
Trì Am vẫn muốn hỏi Trì Tinh chuyện liên quan đến thiên ma thức tỉnh, nào biết được Tư Ngang lại ra chiêu này, lúc nàng ta bị đánh sắp tắt thở, đột nhiên bóng dáng của Trì Tinh bắt đầu trở nên mờ mờ ảo ảo.
“Không ổn rồi, nàng ta muốn chạy trốn!” Hiên Viên Hoàng thốt lên.
Đám người muốn ngăn cản, đáng tiếc lại bị một luồng sức mạnh không biết tên đẩy trở về, hoàn toàn không chạm được vào manh áo của nàng ta. Trì Tinh dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình, trên mặt nở nụ cười lạnh kỳ lạ, bóng dáng cứ mờ dần hóa thành trong suốt rồi biến mất.
Mãng ma đang cuốn nàng ta sợ ngây ra, cái đuôi phủi ra bốn phía, xoay quanh tìm người, nhưng tại sao lại không tìm được?
Trong đại điện trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người nhìn vào chỗ Trì Tinh biến mất, vẻ mặt khó lường.
Thủ đoạn như vậy không phải là điều võ giả có thể có.
Lúc Hiên Viên Hoàng đi lướt qua đến ngoài đại điện, Tư Ngang mở miệng nói: “Đừng phí sức nữa, nàng ta đã không còn ở trong lăng mộ đại đế nữa rồi.”
Hiên Viên Hoàng dừng lại, quay người đi về phía họ, vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm túc, vì không thể giết chết Trì Tinh nên hậm hực, điều đáng lo hơn là khi nàng ta chạy trốn ra ngoài, nói linh tinh với bên ngoài, đến lúc đó Đại lục Vũ Thiên sẽ không bình yên nữa.
Trì Am cũng rất bình tĩnh, nàng đang muốn biết sức mạnh cứu Trì Tinh đi là cái gì, khi sức mạnh kia truyền tống Trì Tinh chạy đi, nàng có thể cảm nhận được đấy không phải là bất kỳ một loại sức mạnh nào ở thế giới này, nhưng lại được phép tồn tại, chẳng lẽ đó là át chủ bài của Trì Tinh?
Đám hoàng tử hoàng nữ đứng ngoài quan sát kia bối rối nhìn phụ hoàng và hoàng thúc tổ của bọn họ, cuối cùng vẫn là Thập Lục công chúa lắp bắp hỏi: “Phụ hoàng, vậy làm sao bây giờ?”
Lời này của Thập Lục công chúa cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng của những hoàng tử hoàng nữ khác.
Thời gian nửa ngày ngắn ngủi này, tất cả những chuyện bọn họ đã trải qua, có thể nói là đã phá vỡ nhận thức của bọn họ trong nửa đời này, nếu không phải do ở đây vẫn còn có Hiên Viên Hoàng trấn giữ thì tất cả bọn họ đều sẽ sụp đổ từ chối tin tưởng.
Hiên Viên Hoàng không nói gì, mà nhìn về phía hoàng thúc của bọn họ.
Là một hoàng thúc còn nhỏ tuổi hơn cả Hiên Viên Hoàng là cháu trai, hắn vô cùng không có trách nhiệm: “Nhìn ta làm gì? Cùng lắm thì sau này các ngươi đều bị ta thức tỉnh thành thiên ma giết chết.”
Đám người: “...”
Nhưng cảm giác thương cảm này rất nhanh đã biến mất.
Kết nhân gì thì sẽ nhận quả đấy! Mặc dù đến tận giờ nàng vẫn không hiểu vì sao nàng sẽ xuyên qua một thế giới nào đó, nhưng từ việc trải qua nhiều thế giới như vậy, biết trong nơi tối tăm kia có một đôi tay đang theo túng vận mệnh của bọn họ, mỗi một lần chết sớm hoặc là chết ngoài ý muốn của nàng, cũng không phải là nàng không đấu tranh không cố gắng, mà là không có cách nào đấu tranh được, bất kể nàng tránh như thế nào, vẫn không thể tránh khỏi cái chết.
Thậm chí khi đó có rất nhiều lầm nàng đều chết rất thảm, lại càng không cần nhắc tới thế giới mà nàng làm người dẫn đường kia, nàng chết vô cùng thảm, có thể nói là không hề có dấu hiệu báo trước.
Không chỉ nàng thê thảm, nam nhân này càng thê thảm hơn, lính gác cấp SSS không có người dẫn đường, kết cục cuối cùng chỉ có thể là điên cuồng chết đi.
Có thể do kết cục quá thê thảm, cho nên hiện tại nam nhân này vẫn bị di chứng lúc đó lưu lại, di chứng này cũng trở thành nguyên nhân chính đáng để hắn hủy diệt thế giới khác.
Ta có bệnh ta tự hào đấy, không ai có thể ngăn cản dáng vẻ phát bệnh của hắn.
Nếu đã dứt khoát giết chết nàng như vậy, thì đương nhiên phải chịu hậu quả khi giết nàng.
Mà nam nhân này sau đó nổi điên hủy diệt thế giới, đó chính là cái giá phải trả khi giết nàng.
Ừm, nghĩ như vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì nữa rồi =v=
Những người vốn bị lời Trì Tinh nói khiến cho tam quan lung lay sụp đổ kia thấy nàng đột nhiên vui vẻ trở lại, đều không hiểu vì sao, muốn hỏi gì đó, nhưng khi nam nhân kia dùng cặp mắt màu đỏ kỳ dị sáng long lanh nhìn sang thì lập tức đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không dám hỏi.
Đám hoàng tử hoàng nữ ngay lập tức đều biến thành chim cút.
Rất nhanh Trì Am đã tập trung trở lại, hòa nhã dễ gần tiếp tục hỏi: “Trì Tinh, ngươi nói năm năm sau hắn sẽ thức tỉnh thành thiên ma ư?”
Trì Tinh liên tục cười lạnh: “Dĩ nhiên, cho dù hắn ta đi vào lăng mộ đại đế thì vẫn không thể nào thay đổi chuyện hắn sẽ thức tỉnh trở thành thiên ma. Các ngươi cứ nhìn mà xem, năm năm sau, thiên ma thức tỉnh, thế giới này sẽ ra sao!”
Lúc nàng ta nói lời này, trên mặt đều là ác ý không thèm che giấu.
Nếu thế giới này đã định trước nàng ta sẽ lại trải qua một cái chết đau đớn thê thảm thì sao nàng ta vẫn phải khổ cực như vậy để cứu thế giới chứ? Cùng lắm thì mọi người chết chung với nhau, dù sao nàng ta vẫn còn hệ thống, nói không chừng hệ thống vẫn có thể làm cho nàng ta lại trùng sinh thêm một lần nữa.
Cho nên, hiện tại Trì Tinh cũng không muốn nói cho những người này biết là trong ao máu có viên Thiên Ma Nhãn có thể giết chết thiên ma hoàn toàn.
Đám người của hoàng tộc Hiên Viên kia nghe được lời này, sắc mặt thay đổi xoành xoạch, ánh mắt nhìn về phía nam nhân kia không khỏi có thêm mấy phần e ngại.
Dáng vẻ Trì Am như không thèm để ý: “Ồ, vậy à?”
Trì Tinh thấy nàng bình tĩnh thì không chịu nổi, tiếp tục ác ý nói: “Ngươi cũng đừng đắc ý, cho dù bây giờ các ngươi yêu nhau thì sao chứ? Vào lúc thiên ma thức tỉnh, quên hết chuyện trước đây, sẽ không còn ký ức khi hắn là con người, đến lúc đó hắn sẽ đại khai sát giới, cho dù là người thương của hắn thì cũng khó thoát khỏi cái chết… Ọc…”
Nàng ta đột nhiên kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu, mặt vàng như nghệ, hơi thở mong manh.
Nam nhân lạnh nhạt thu tay về, giống như người vừa ra một chưởng đánh Trì Tinh đến nỗi sắp chết không sống được nữa không phải là hắn, lãnh đạm nói: “Ồn ào điếc tai!”
Trì Am vẫn muốn hỏi Trì Tinh chuyện liên quan đến thiên ma thức tỉnh, nào biết được Tư Ngang lại ra chiêu này, lúc nàng ta bị đánh sắp tắt thở, đột nhiên bóng dáng của Trì Tinh bắt đầu trở nên mờ mờ ảo ảo.
“Không ổn rồi, nàng ta muốn chạy trốn!” Hiên Viên Hoàng thốt lên.
Đám người muốn ngăn cản, đáng tiếc lại bị một luồng sức mạnh không biết tên đẩy trở về, hoàn toàn không chạm được vào manh áo của nàng ta. Trì Tinh dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình, trên mặt nở nụ cười lạnh kỳ lạ, bóng dáng cứ mờ dần hóa thành trong suốt rồi biến mất.
Mãng ma đang cuốn nàng ta sợ ngây ra, cái đuôi phủi ra bốn phía, xoay quanh tìm người, nhưng tại sao lại không tìm được?
Trong đại điện trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người nhìn vào chỗ Trì Tinh biến mất, vẻ mặt khó lường.
Thủ đoạn như vậy không phải là điều võ giả có thể có.
Lúc Hiên Viên Hoàng đi lướt qua đến ngoài đại điện, Tư Ngang mở miệng nói: “Đừng phí sức nữa, nàng ta đã không còn ở trong lăng mộ đại đế nữa rồi.”
Hiên Viên Hoàng dừng lại, quay người đi về phía họ, vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm túc, vì không thể giết chết Trì Tinh nên hậm hực, điều đáng lo hơn là khi nàng ta chạy trốn ra ngoài, nói linh tinh với bên ngoài, đến lúc đó Đại lục Vũ Thiên sẽ không bình yên nữa.
Trì Am cũng rất bình tĩnh, nàng đang muốn biết sức mạnh cứu Trì Tinh đi là cái gì, khi sức mạnh kia truyền tống Trì Tinh chạy đi, nàng có thể cảm nhận được đấy không phải là bất kỳ một loại sức mạnh nào ở thế giới này, nhưng lại được phép tồn tại, chẳng lẽ đó là át chủ bài của Trì Tinh?
Đám hoàng tử hoàng nữ đứng ngoài quan sát kia bối rối nhìn phụ hoàng và hoàng thúc tổ của bọn họ, cuối cùng vẫn là Thập Lục công chúa lắp bắp hỏi: “Phụ hoàng, vậy làm sao bây giờ?”
Lời này của Thập Lục công chúa cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng của những hoàng tử hoàng nữ khác.
Thời gian nửa ngày ngắn ngủi này, tất cả những chuyện bọn họ đã trải qua, có thể nói là đã phá vỡ nhận thức của bọn họ trong nửa đời này, nếu không phải do ở đây vẫn còn có Hiên Viên Hoàng trấn giữ thì tất cả bọn họ đều sẽ sụp đổ từ chối tin tưởng.
Hiên Viên Hoàng không nói gì, mà nhìn về phía hoàng thúc của bọn họ.
Là một hoàng thúc còn nhỏ tuổi hơn cả Hiên Viên Hoàng là cháu trai, hắn vô cùng không có trách nhiệm: “Nhìn ta làm gì? Cùng lắm thì sau này các ngươi đều bị ta thức tỉnh thành thiên ma giết chết.”
Đám người: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.