Chương 736: Đại Lục Vũ Thiên
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Nam nhân miễn cưỡng nở một nụ cười, rõ ràng là nụ cười có ý trấn an, nhưng lúc này lại càng thêm tà khí không nói nên lời.
“Am Am, Phong Ma Trận bị người ta phá huỷ, thiên ma dưới mặt đất sắp sửa ra ngoài rồi, ta nhất định phải tới đó...”
Hắn vùng vẫy muốn đứng dậy.
Trì Am muốn đỡ hắn, nhưng ngay sau đó lại bị ma phong trên người hắn ngăn cản, sau đó nàng nhận ra không phải chỉ có tay của hắn, mà trên người hắn chẳng biết từ lúc nào đã có một lớp ma khí màu đen quanh quẩn xung quanh, khiến hắn trông giống như một sinh vật hình người được bao bọc trong ma khí vô cùng tà ác và đáng sợ.
Thiên ma vốn là sự tồn tại sinh ra từ năng lượng ngưng tụ của trời đất, bất tử bất diệt, mang tai họa xuống trần gian, chưa bao giờ là linh vật, ma khí thiên ma bám vào trên người hắn cũng khiến hơi thở vốn dĩ có cảm giác của con người trên người hắn cũng thay đổi, thành một sự tồn tại khủng khiếp đầy đáng sợ.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến tim người ta phải đập loạn nhịp.
“ Am Am, nàng đợi ở đây, đừng sợ...”
Nói xong hắn liền phát ra một tiếng gào vang vọng cả bầu trời, phóng lên tận trời, phá nóc nhà, cứ như vậy mà biến mất.
Trì Am ngẩng đầu nhìn lên lỗ hổng lớn trên nóc nhà, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn không ngừng tụ tập trên bầu trời, mây ở giữa vòng xoáy xoáy bắt đầu nuốt chửng lẫn nhau, biến từ xoáy nước nhỏ thành xoáy nước lớn, không ngừng lăn lộn khuấy động, khuấy động không khí trong cả thế gian như đang điên cuồng gào thét tuyên bố một điều gì đó.
Trì Am hơi do dự, sau đó nắm lấy áo choàng để bên cạnh mặc lên người rồi bay ra ngoài cửa.
Vừa đi ra ngoài, Trì Am đã nhìn thấy Tư Tùy chạy tới đây, lo lắng nói: “Phu nhân, không xong rồi, không biết từ khi nào đội quân rối ma kia đã lên núi, bao vây thành Thiên Ma rồi.”
Nói đến đây, Tư Tùy lại kinh hãi, bởi vì ma phong ở khắp mọi nơi bên ngoài thành Thiên Ma, là nơi dễ thủ khó công, đội quân kia hô hào tấn công thành Thiên Ma còn chưa tới được thành Thiên Ma thì đều bị ma phong ở khắp mọi nơi trong núi cào xé, không thể di chuyển dù chỉ một bước. Bởi vì điều này nên họ không bao giờ nghĩ rằng sẽ có bất kỳ đội quân nào có thể thực sự đánh giết vào đến thành Thiên Ma.
Nhưng hôm nay lại có một đội quân rối ma đáng sợ đánh giết tới trước cửa thành Thiên Ma, đồng thời bắt đầu công thành.
Trì Am còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Hiên Viên Hoàng mặc một bộ kình trang, vội vàng đi tới cùng với một vài thị vệ.
“Hoàng thẩm, lúc chạng vạng tối đội quân bù nhìn này vẫn còn ở nơi hoang vu cách đây mười vạn dặm, trong một đêm đột nhiên đã đánh đến cổng thành Thiên Ma. Chắc hẳn là bọn chúng có thứ gì đó có thể dịch chuyển tức thời.” Hiên Viên Hoàng trầm giọng nói, sắc mặt hết sức khó coi.
Đại lục Vũ Thiên không có thứ như truyền tống trận, muốn đi nơi nào thì chỉ có thể cưỡi thú kỳ lân có tốc độ nhất nhanh, cho nên đội quân rối ma này có thể chỉ trong nháy mắt đi từ mười vạn dặm bên ngoài đến trước thành Thiên Ma khiến trong lòng Hiên Viên Hoàng cảm thấy rất nặng nề, không thể không đánh giá lại thực lực của người đến từ thế giới bên ngoài Trì Tinh này.
“Có thấy Trì Tinh ở đó không?” Trì Am hỏi.
“Không thấy, những kẻ tấn công thành đều là con rối.” Hiên Viên Hoàng hồi đáp.
Nghe đến đó Trì Am liền hiểu ra, không ngờ Trì Tinh lại có thể trốn tránh tai mắt của Tư Ngang, len lỏi vào được ngọn núi phía sau thành Thiên Ma, phá hỏng Phong Ma Trận. Đây không phải là năng lực của bản thân nàng ta mà là năng lực của thứ đã cứu nàng ta lúc trước, nếu không chỉ có một mình Trì Tinh sẽ không thể che giấu tai mắt là những ngọn ma phong của Tư Ngang ở khắp mọi nơi.
Có vẻ như lần này Trì Tinh đã thực sự bỏ rất nhiều công sức.
“Hoàng thẩm, hoàng thúc đâu?” Hiên Viên Hoàng không nhìn thấy Tư Ngang, không nhịn được lại hỏi thêm.
“Chàng ấy đã tới Phong Ma Trận ở sau núi rồi.” Trì Am nhẹ giọng nói: “Trì Tinh lẻn vào sau núi phá hủy Phong Ma Trận. Thiên ma bị trấn áp trong lòng đất sắp phá phong ấn mà ra.”
Nghe nói như thế, cả đám người đều hít khí lạnh, ngay cả Hiên Viên Hoàng xưa nay luôn bình tĩnh và Tư Tùy cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Lúc này, trên bầu trời chợt vang lên một tiếng sấm rền âm u, giống như sấm sét giữa bầu trời quang đãng.
Đây là lời cảnh báo từ thượng thiên, yêu tà xuất thế, trên trời giáng xuống dị tượng, người phàm phải tránh đi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thấy vòng xoáy mây đen trên bầu trời đã tụ lại thành một vòng xoáy mây cực lớn, vòng xoáy mây ấy giống như một Ma Nhãn, nhìn xuống toàn bộ thành Thiên Ma, thậm chí là cả đại lục.
“Ha ha ha... Thành chủ thành Thiên Ma, cuối cùng ngày chết của ngươi đã đến rồi!”
Giọng nói của Trì Tinh vang lên trên bầu trời phía trên thành Thiên Ma, mọi người nhìn lên thì thấy nàng ta đang lơ lửng trên bầu trời bên ngoài thành.
Bên cạnh là một con rối ma vô cùng to lớn, con rối kia đưa tay ra đỡ lấy nàng ta, vì ánh sáng quá tối và mây đen bao trùm khắp tòa thành nên mọi người mới nhầm tưởng nàng ta đang bay lơ lửng giữa không trung.
“Trì, Tinh!”
Trì Am trầm giọng gọi ra cái tên này, sau đó đột nhiên hét dài một tiếng, rút kiếm bay lên, chân đạp trời cao, giơ kiếm chém về phía Trì Tinh ở giữa không trung.
Một thanh kiếm phá thủng lên bầu trời.
Khi Trì Tinh cảm nhận được nguy hiểm, trái tim lâp tức co rút, kịp phản ứng lại, một luồng ma pháp xuất hiện trước mặt giúp nàng ta khó khăn lắm mới ngăn cản được đường kiếm, ma pháp chống đỡ cũng nứt ra, “bùm” một tiếng, biến thành đống mảnh vụn.
Đồng tử Trì Tinh co rút lại, nhanh chóng nhìn thấy rõ ràng người cầm kiếm chém tới là ai, cảm nhận được uy lực của kiếm này khiến nàng ta cứng đờ một hồi, đột nhiên hét lên một tiếng: “Trì Am, rõ ràng ngươi chính là người làm nhiệm vụ!”
Còn muốn lừa gạt nàng ta là không phải, nếu như không phải là người làm nhiệm vụ thì sao người này có thể tu luyện từ một võ giả cấp thấp trở thành võ hoàng chỉ trong mười năm ngắn ngủi chứ? Mà uy lực của nhát kiếm này lại không hề thua kém võ hoàng.
Trì Am là kẻ dối trá! Hệ thống cũng là một kẻ dối trá!
Hai mắt Trì Tinh đỏ ngầu, tàn nhẫn nhìn Trì Am, cuồng nộ nói: “Người cự giáp, giết nàng ta!”
“Am Am, Phong Ma Trận bị người ta phá huỷ, thiên ma dưới mặt đất sắp sửa ra ngoài rồi, ta nhất định phải tới đó...”
Hắn vùng vẫy muốn đứng dậy.
Trì Am muốn đỡ hắn, nhưng ngay sau đó lại bị ma phong trên người hắn ngăn cản, sau đó nàng nhận ra không phải chỉ có tay của hắn, mà trên người hắn chẳng biết từ lúc nào đã có một lớp ma khí màu đen quanh quẩn xung quanh, khiến hắn trông giống như một sinh vật hình người được bao bọc trong ma khí vô cùng tà ác và đáng sợ.
Thiên ma vốn là sự tồn tại sinh ra từ năng lượng ngưng tụ của trời đất, bất tử bất diệt, mang tai họa xuống trần gian, chưa bao giờ là linh vật, ma khí thiên ma bám vào trên người hắn cũng khiến hơi thở vốn dĩ có cảm giác của con người trên người hắn cũng thay đổi, thành một sự tồn tại khủng khiếp đầy đáng sợ.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến tim người ta phải đập loạn nhịp.
“ Am Am, nàng đợi ở đây, đừng sợ...”
Nói xong hắn liền phát ra một tiếng gào vang vọng cả bầu trời, phóng lên tận trời, phá nóc nhà, cứ như vậy mà biến mất.
Trì Am ngẩng đầu nhìn lên lỗ hổng lớn trên nóc nhà, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn không ngừng tụ tập trên bầu trời, mây ở giữa vòng xoáy xoáy bắt đầu nuốt chửng lẫn nhau, biến từ xoáy nước nhỏ thành xoáy nước lớn, không ngừng lăn lộn khuấy động, khuấy động không khí trong cả thế gian như đang điên cuồng gào thét tuyên bố một điều gì đó.
Trì Am hơi do dự, sau đó nắm lấy áo choàng để bên cạnh mặc lên người rồi bay ra ngoài cửa.
Vừa đi ra ngoài, Trì Am đã nhìn thấy Tư Tùy chạy tới đây, lo lắng nói: “Phu nhân, không xong rồi, không biết từ khi nào đội quân rối ma kia đã lên núi, bao vây thành Thiên Ma rồi.”
Nói đến đây, Tư Tùy lại kinh hãi, bởi vì ma phong ở khắp mọi nơi bên ngoài thành Thiên Ma, là nơi dễ thủ khó công, đội quân kia hô hào tấn công thành Thiên Ma còn chưa tới được thành Thiên Ma thì đều bị ma phong ở khắp mọi nơi trong núi cào xé, không thể di chuyển dù chỉ một bước. Bởi vì điều này nên họ không bao giờ nghĩ rằng sẽ có bất kỳ đội quân nào có thể thực sự đánh giết vào đến thành Thiên Ma.
Nhưng hôm nay lại có một đội quân rối ma đáng sợ đánh giết tới trước cửa thành Thiên Ma, đồng thời bắt đầu công thành.
Trì Am còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Hiên Viên Hoàng mặc một bộ kình trang, vội vàng đi tới cùng với một vài thị vệ.
“Hoàng thẩm, lúc chạng vạng tối đội quân bù nhìn này vẫn còn ở nơi hoang vu cách đây mười vạn dặm, trong một đêm đột nhiên đã đánh đến cổng thành Thiên Ma. Chắc hẳn là bọn chúng có thứ gì đó có thể dịch chuyển tức thời.” Hiên Viên Hoàng trầm giọng nói, sắc mặt hết sức khó coi.
Đại lục Vũ Thiên không có thứ như truyền tống trận, muốn đi nơi nào thì chỉ có thể cưỡi thú kỳ lân có tốc độ nhất nhanh, cho nên đội quân rối ma này có thể chỉ trong nháy mắt đi từ mười vạn dặm bên ngoài đến trước thành Thiên Ma khiến trong lòng Hiên Viên Hoàng cảm thấy rất nặng nề, không thể không đánh giá lại thực lực của người đến từ thế giới bên ngoài Trì Tinh này.
“Có thấy Trì Tinh ở đó không?” Trì Am hỏi.
“Không thấy, những kẻ tấn công thành đều là con rối.” Hiên Viên Hoàng hồi đáp.
Nghe đến đó Trì Am liền hiểu ra, không ngờ Trì Tinh lại có thể trốn tránh tai mắt của Tư Ngang, len lỏi vào được ngọn núi phía sau thành Thiên Ma, phá hỏng Phong Ma Trận. Đây không phải là năng lực của bản thân nàng ta mà là năng lực của thứ đã cứu nàng ta lúc trước, nếu không chỉ có một mình Trì Tinh sẽ không thể che giấu tai mắt là những ngọn ma phong của Tư Ngang ở khắp mọi nơi.
Có vẻ như lần này Trì Tinh đã thực sự bỏ rất nhiều công sức.
“Hoàng thẩm, hoàng thúc đâu?” Hiên Viên Hoàng không nhìn thấy Tư Ngang, không nhịn được lại hỏi thêm.
“Chàng ấy đã tới Phong Ma Trận ở sau núi rồi.” Trì Am nhẹ giọng nói: “Trì Tinh lẻn vào sau núi phá hủy Phong Ma Trận. Thiên ma bị trấn áp trong lòng đất sắp phá phong ấn mà ra.”
Nghe nói như thế, cả đám người đều hít khí lạnh, ngay cả Hiên Viên Hoàng xưa nay luôn bình tĩnh và Tư Tùy cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Lúc này, trên bầu trời chợt vang lên một tiếng sấm rền âm u, giống như sấm sét giữa bầu trời quang đãng.
Đây là lời cảnh báo từ thượng thiên, yêu tà xuất thế, trên trời giáng xuống dị tượng, người phàm phải tránh đi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thấy vòng xoáy mây đen trên bầu trời đã tụ lại thành một vòng xoáy mây cực lớn, vòng xoáy mây ấy giống như một Ma Nhãn, nhìn xuống toàn bộ thành Thiên Ma, thậm chí là cả đại lục.
“Ha ha ha... Thành chủ thành Thiên Ma, cuối cùng ngày chết của ngươi đã đến rồi!”
Giọng nói của Trì Tinh vang lên trên bầu trời phía trên thành Thiên Ma, mọi người nhìn lên thì thấy nàng ta đang lơ lửng trên bầu trời bên ngoài thành.
Bên cạnh là một con rối ma vô cùng to lớn, con rối kia đưa tay ra đỡ lấy nàng ta, vì ánh sáng quá tối và mây đen bao trùm khắp tòa thành nên mọi người mới nhầm tưởng nàng ta đang bay lơ lửng giữa không trung.
“Trì, Tinh!”
Trì Am trầm giọng gọi ra cái tên này, sau đó đột nhiên hét dài một tiếng, rút kiếm bay lên, chân đạp trời cao, giơ kiếm chém về phía Trì Tinh ở giữa không trung.
Một thanh kiếm phá thủng lên bầu trời.
Khi Trì Tinh cảm nhận được nguy hiểm, trái tim lâp tức co rút, kịp phản ứng lại, một luồng ma pháp xuất hiện trước mặt giúp nàng ta khó khăn lắm mới ngăn cản được đường kiếm, ma pháp chống đỡ cũng nứt ra, “bùm” một tiếng, biến thành đống mảnh vụn.
Đồng tử Trì Tinh co rút lại, nhanh chóng nhìn thấy rõ ràng người cầm kiếm chém tới là ai, cảm nhận được uy lực của kiếm này khiến nàng ta cứng đờ một hồi, đột nhiên hét lên một tiếng: “Trì Am, rõ ràng ngươi chính là người làm nhiệm vụ!”
Còn muốn lừa gạt nàng ta là không phải, nếu như không phải là người làm nhiệm vụ thì sao người này có thể tu luyện từ một võ giả cấp thấp trở thành võ hoàng chỉ trong mười năm ngắn ngủi chứ? Mà uy lực của nhát kiếm này lại không hề thua kém võ hoàng.
Trì Am là kẻ dối trá! Hệ thống cũng là một kẻ dối trá!
Hai mắt Trì Tinh đỏ ngầu, tàn nhẫn nhìn Trì Am, cuồng nộ nói: “Người cự giáp, giết nàng ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.