Chương 57: Đất Nước Yêu Tinh
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Laura dạy cho Trì Am những công việc của thị nữ cung đình, công việc này không nặng nề, chủ yếu là phụ trách việc ăn mặc đi lại của Vương tử, Laura chỉ cần phân phó xuống dưới là sẽ có thị nữ hoàn thành, Trì Am cũng coi như chân chạy vặt thôi.
So với những công việc nặng nhọc khác, những công việc này đúng thật là rất nhẹ nhàng.
Vào buổi trưa, Laura dẫn một đám thị nữ bưng bữa trưa mà nhà bếp nấu cho Vương tử tới đình viện.
Có lúc Vương tử sẽ dùng bữa cùng với Quốc vương, có lúc sẽ dùng bữa trong định viện, lúc anh dùng bữa không thích có một đám người vây quanh cho lắm, nhưng hôm nay lại giữ Trì Am ở lại.
Sau khi Trì Am ăn bữa trưa cùng với anh xong, Diops lại quay về sảnh Thảo Chính bận việc.
Lúc Trì Am đi theo Laura cùng đám thị nữ đi qua sảnh Thảo Chính, nhìn thấy Quốc vương nước Tarrans đang ngồi trên vương tọa.
Quốc vương là một người đàn ông trung niên tuấn tú, giàu mị lực, nhưng vẻ bề ngoài của ông ta không giống Diops cho lắm, sự tuấn mỹ của Diops là vẻ đẹp bức người, tất cả mọi người đứng cùng với anh đều trở nên ảm đạm, sự tuần tú của Quốc vương cũng không ngoại lệ.
Sau khi một đám thị nữ đi qua, Quốc vương đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi rằng: “Diops, nghe nói lần này còn đưa một nữ nô từ sa mạc về à?”
Diops lạnh nhạt nói: Phụ vương, cô ấy không phải là nữ nô.”
Quốc vương có chút kinh ngạc nói: “Không phải là nữ nô, lẽ nào là...”
“Có lẽ cô ấy là một công chúa.” Diops nhìn sang ba mình, nói rằng: “Phụ vương, người không cần lo tới hôn sự của con đâu, con tự có ý định của mình.”
Quốc vương buồn cười nói: “Với cô công chúa này hả?”
Diops cúi đầu nhìn bản đồ trên mặt bàn, không trả lời.
Quốc vương thấy vậy thì thở dài trong lòng, Diops là Vương tử duy nhất của nước Tarrans thừa hưởng huyết thống yêu tinh của tổ tiên một cách hoàn mỹ, cũng chính bởi vậy, thành ra lại không bị khống chế. Anh quá độc lập, cho dù Quốc vương là ba của anh thì cũng không thể làm chủ được chuyện của anh, ngược lại mọi chuyện đều phải nghe theo anh.
Trì Am làm thị nữ mấy ngày, ngày nào cũng muốn đi tới hầm giam xem tình hình của Falan, đáng tiếc là không có lần nào thành công cả.
Không còn cách nào, cô chỉ đành quay lại con đường cũ, thông qua Laura để cô ấy chăm sóc Falan và nô lệ thiếu niên bị bọn họ liên lụy trong hầm giam nhiều hơn một chút.
Trì Am cầm bình hoa, đi tới con suối chảy bên dưới lâu đài lấy nước.
Từ sau khi tỉnh lại, Trì Am vẫn luôn ở trong vương cung, phạm vi hoạt động luôn vây quanh Vương tử Diops, không thể nhìn ngắm Hoa Đô trong truyền thuyết... Thành Tarrans.
Hiếm khi có được lần Laura bảo cô xuống dưới lấy nước, Trì Am đi trên hành lang cung điện của vương cung, qua cửa sổ hình hình vòm to lớn, có thể nhìn thấy cây hoa cực lớn cao như lâu đài bên ngoài cửa sổ, lần đầu tiên nhìn thấy, có kinh ngạc tới mức nhất thời không nói lên lời.
Tarrans không hổ là Hoa Đô, tất cả các thực vật
nơi đây đều là hoa, cây hoa to lớn cao mấy trăm mét có thể thấy ở bất kì nơi nào, ngược lại chẳng thấy cây nào bình thường cả.
Nhưng cây hoa cao như lâu đài tên là hoa tinh quan, là thực vật mang tính đại diện cho Hoa Đô, đóa hoa của chúng to như cái mâm tròn, rủ từ trên trời xuống, như ngôi sao ở trên mặt đất, vào đêm không trăng tỏa ra ánh sáng màu bạc như ánh sao, bởi vậy mà được mệnh danh là hoa tinh quan.
Lúc Trì Am đi xuyên qua hành lang, không nhịn được đứng trước cửa sổ, nhìn hoa tinh quan um tùm cành lá trước mặt.
Hoa tinh quan này cao nhất có thể đạt tới mấy trăm mét, thấp cũng đã mấy mét, gân lá rất lớn, giống như cán ô, hoa tinh quan nở ở đầu cành giống như một chiếc ô cỡ lớn, phủ bóng râm thanh mát dưới ánh nắng, làm một chiếc ô che nắng cho người đi đường bên dưới.
Nơi nào trên thành Tarrans cũng trồng hoa tinh quan, Nguyệt Quang Long bay trên bầu trời qua cây hoa tinh quan, phát ra tiếng rồng ngâm thật dài, cảm giác quốc gia này rất sung túc tốt đẹp, là mảnh đất trù phú mà nhiều quốc gia mong ước.
Đang lúc Trì Am nghỉ chân dừng lại nhìn ngắm vẻ đẹp độc đáo của dị thế giới này, giọng nói của Diops chợt vang lên: “Cô ở đây làm gì vậy?”
Trì Am quay đầu lại, nhìn thấy Vương tử đi ra từ sảnh Thảo Chính, hành lễ với anh một cái rồi khẽ mỉm cười.
Diops đi tới trước mặt cô, nhìn thấy bình nước mà cô ôm trong lòng, vươn tay rút bình nước ra ném cho thị nữ bên cạnh.
Ngón tay anh đặt bên môi, huýt gió với bầu trời, sau đó ôm lấy eo cô dẫm lên lan can cửa sổ, nhảy ra bên ngoài lên lưng con Nguyệt Quang Long đang bay tới đây.
Nơi này cao cách mặt đất mấy chục mét đó!!!
Trì Am không ngờ rằng vị Vương tử này làm việc lại đơn giản không ra vẻ như vậy, bị dọa cho vội vàng ôm lấy cổ anh, tránh cho bản thân bị rơi xuống.
Tới tận khi cảm giác được an toàn, dựa vào Diops nhìn về phía vương cung, từ góc độ của cô vừa lúc có thể nhìn thấy nơi cửa sổ của sảnh Thảo Chính, Quốc vương và Vương hậu của nước Tarrans đang đứng ở đó, sắc mặt của hai người cũng rất kinh ngạc.
Trì Am lặng lẽ rụt đầu lại.
Diops không hề cảm thấy mình làm hành động gì đó nguy hiểm, anh ôm cô ngồi trên lưng Nguyệt Quang Long, Nguyệt Quang Long đẹp đẽ màu bạch kim bay lượn trên bầu trời thành Tarrans, những Nguyệt Quang Long gặp trên đường đều đồng loạt nhường đường cho con Nguyệt Quang Long màu bạch kim này.
Nguyệt Quang Long màu bạch kim là vua trong các loài rồng, số lượng ít ỏi, cả thành Tarrans chỉ có thú cưỡi của Vương tử Diops là màu bạch kim, chỉ cần nhìn thấy Nguyệt Quang Long màu bạch kim, những Nguyệt Quang Long khác đều chủ động nhường đường.
Sau khi Nguyệt Quang Long bay lượn một vòng trên bầu trời thành Tarrans thì quay ra bên ngoài thành.
“Có phải thành Tarrans rất đẹp không?” Diops hỏi bên tai cô.
Nguyệt Quang Long bay chậm lại, gió trên bầu trời không quá mạnh, khiến cô có thể nghe rõ được giọng nói của anh.
Trì Am nhìn thành phố rực rỡ màu sắc bên dưới, ánh nắng tươi sáng, rực rỡ gấm hoa, cỏ nguyệt quang mọc một vòng quanh tường thành, trở thành thức ăn của Nguyệt Quang Long. Hoa tinh quan tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng dưới ánh nắng, thành phố này như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích, đúng thật là vô cùng đẹp đẽ.
“Đằng sau sự đẹp đẽ đó chính là sự xấu xí của hắc ám, bởi vì xấu xí nên mới có thể thấy được sự đẹp đẽ đặt biệt của nó.” Diops nói, chỉ vào rừng cây màu xanh đen bên ngoài thành cách đó không xa rồi nói: “Đây là rừng hắc ám, có rất nhiều sinh vật hắc ám sống ở đó, chúng hung tàn giảo hoạt, có rất nhiều người qua đường đi du lịch bất cẩn là sẽ trở thành thức ăn của chúng, không có Nguyệt Quang Long làm chủ bầu trời thì sẽ không có ai có thể đi qua được rừng hắc ám nguy hiểm này, cô có hiểu không?”
Trì Am rất muốn lườm anh, Vương tử này cố ý đưa cô ra ngoài bay một vòng, vốn dĩ cô còn tưởng rằng đột nhiên anh hiểu được lãng mạn, ai mà biết được là cố ý đe dọa cô, để cô nhìn rõ được sự thật, đừng có nghĩ tới việc chạy trốn.
“Hiểu rồi.” Giọng điệu Trì Am rất chân thành.
Khuôn mặt Vương tử điện hạ lộ ra vẻ hài lòng, cũng không vội quay về, để Nguyệt Quang Long bay qua rừng hắc ám, bay về phía rừng yêu tinh đằng xa.
Tới buổi trưa, cuối cùng bọn họ cũng bay qua rừng hắc ám, tới trước một rừng cây tốt tươi.
Nguyệt Quang Long màu bạch kim đáp xuống đất, Diops ôm cô nhảy xuống, Trì Am vừa đứng vững liền thấy có hai binh sĩ xuất hiện trong rừng cây, hành lễ với Diops.
Diops để Nguyệt Quang Long tự mình đi tìm thức ăn, dẫn Trì Am đi vào trong rừng, rất nhanh đã tới một doanh địa.
Đây là đội tuần tra đóng quân ở thành Tarrans.
Trì Am phát hiện người đàn ông này quả nhiên không coi cô là người ngoài, cứ thế thoải mái mở bản đồ phân bố quân phòng vệ của thành Tarrans ra trước mặt cô, không hề phòng bị một chút nào.
Những binh sĩ khác tưởng cô là thị nữ mà Vương tử tin tưởng, không hề đề phòng trước sự xuất hiện của cô.
Buổi trưa, bọn họ đi vào một lều trại nghỉ tạm.
Bữa trưa là bánh bao, thịt nướng, canh nóng, điểm tâm hoa tươi và hoa quả không nói được tên, còn có một số quả hạch như đồ ăn vặt.
Vị Vương tử này không để cô hầu hạ, Trì Am cũng lười giả vờ, lấy quả hạch to bằng nắm đấm trẻ con lên định bỏ ra, không nhớ rằng bẻ mãi cũng không bỏ ra được, lúc định đập xuống mặt đất thì vị Vương tử điện hạ lấy đi, tay anh nhẹ nhàng bóp một cái, quả hạch kia vỡ làm đôi.
“Yếu xìu!” Diops đưa quả hạch cho cô, nói rằng: “Sức lực yếu như vậy, không phải cô là Chiêm Bặc sư đấy chứ?”
Bởi vì con người trong thế giới này luôn phải đối mặt với các loại sinh vật hắc ám và chiến tranh, cho nên tố chất cơ thể con người vô cùng tốt, chỉ có cơ thể của Chiêm Bặc sư luôn chuyên tâm tu hành trong tháp Chiêm Bặc mới yếu ớt như vậy, hơn nữa còn vì sử dụng sức mạnh bói toán thần bí, tuổi thọ của họ cũng ngắn hơn người bình thường rất nhiều.
Trì Am chợt khựng lại, dửng dưng nhận lấy quả hạch đã được bẻ ra, lấy nhân bên trong ra ăn, nhìn anh rồi nói: “Không phải thực ra trong lòng Vương tử điện hạ đã rõ rồi sao?”
Diops lười biếng dựa vào gối dựa mềm mại, máu tóc dài màu bạc rủ trước ngực, đá quý màu tím của phát quan trên trán tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ thần bí, khiến khuôn mặt anh đẹp đẽ bức người như yêu tinh.
Một tay anh chống cằm, nhìn cô rồi nói: “Công chúa của vong quốc, không phải tù nhân thì là nô lệ, cô muốn làm loại nào?”
“Nếu như tôi muốn làm công chúa trả thù thì sao?” Trì Am hỏi anh.
Diops nghiêng đầu suy nghĩ, nói rằng: “Ta có thể giúp cô trả thù, nhưng cô có thể làm gì cho ta?”
Trì Am không nói tiếng nào.
Sau đó cô liền nghe thấy người đàn ông nói: “Đưa chính bản thân em cho ta đi.”
Cô biết ngay là sẽ như vậy mà.
Diops cảm thấy bọn họ đã nói xong xuôi rồi, bèn mở tay ra, nói với cô: “Qua đây.”
Trì Am lặng lẽ nhìn anh một lúc, lúc đứng dậy quay đầu muốn đi ra khỏi lều trại thì đột nhiên cổ chân lành lạnh, còn chưa kịp phản ứng lại cả người đã ngã ra sau, rơi vào trong lòng người đàn ông, bị cánh tay anh dùng sức ôm lấy, mắc cài vàng kim xán lạn trên cổ tay cạnh hông dường như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
“Em chạy cái gì? Không phải chúng ta đã nói chuyện ổn thỏa rồi sao?” Diops không vui nói, ôm cô trong lòng thật chặt.
Nửa thân trên của cô bị anh ôm lấy, trên chân còn có thứ gì đó quấn lấy, sau khi dùng sức đạp mấy cái thì thứ kia mới buông ra, trườn trên nền đất như con rắn, nó có màu xanh biếc, khiến cô nhìn rõ được đó là dây leo.
Trì Am bỗng cảm thấy bất ổn.
Không biết vì sao, cô cảm thấy những dây leo này vô cùng tà ác, luôn có mặt khắp nơi.
So với những công việc nặng nhọc khác, những công việc này đúng thật là rất nhẹ nhàng.
Vào buổi trưa, Laura dẫn một đám thị nữ bưng bữa trưa mà nhà bếp nấu cho Vương tử tới đình viện.
Có lúc Vương tử sẽ dùng bữa cùng với Quốc vương, có lúc sẽ dùng bữa trong định viện, lúc anh dùng bữa không thích có một đám người vây quanh cho lắm, nhưng hôm nay lại giữ Trì Am ở lại.
Sau khi Trì Am ăn bữa trưa cùng với anh xong, Diops lại quay về sảnh Thảo Chính bận việc.
Lúc Trì Am đi theo Laura cùng đám thị nữ đi qua sảnh Thảo Chính, nhìn thấy Quốc vương nước Tarrans đang ngồi trên vương tọa.
Quốc vương là một người đàn ông trung niên tuấn tú, giàu mị lực, nhưng vẻ bề ngoài của ông ta không giống Diops cho lắm, sự tuấn mỹ của Diops là vẻ đẹp bức người, tất cả mọi người đứng cùng với anh đều trở nên ảm đạm, sự tuần tú của Quốc vương cũng không ngoại lệ.
Sau khi một đám thị nữ đi qua, Quốc vương đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi rằng: “Diops, nghe nói lần này còn đưa một nữ nô từ sa mạc về à?”
Diops lạnh nhạt nói: Phụ vương, cô ấy không phải là nữ nô.”
Quốc vương có chút kinh ngạc nói: “Không phải là nữ nô, lẽ nào là...”
“Có lẽ cô ấy là một công chúa.” Diops nhìn sang ba mình, nói rằng: “Phụ vương, người không cần lo tới hôn sự của con đâu, con tự có ý định của mình.”
Quốc vương buồn cười nói: “Với cô công chúa này hả?”
Diops cúi đầu nhìn bản đồ trên mặt bàn, không trả lời.
Quốc vương thấy vậy thì thở dài trong lòng, Diops là Vương tử duy nhất của nước Tarrans thừa hưởng huyết thống yêu tinh của tổ tiên một cách hoàn mỹ, cũng chính bởi vậy, thành ra lại không bị khống chế. Anh quá độc lập, cho dù Quốc vương là ba của anh thì cũng không thể làm chủ được chuyện của anh, ngược lại mọi chuyện đều phải nghe theo anh.
Trì Am làm thị nữ mấy ngày, ngày nào cũng muốn đi tới hầm giam xem tình hình của Falan, đáng tiếc là không có lần nào thành công cả.
Không còn cách nào, cô chỉ đành quay lại con đường cũ, thông qua Laura để cô ấy chăm sóc Falan và nô lệ thiếu niên bị bọn họ liên lụy trong hầm giam nhiều hơn một chút.
Trì Am cầm bình hoa, đi tới con suối chảy bên dưới lâu đài lấy nước.
Từ sau khi tỉnh lại, Trì Am vẫn luôn ở trong vương cung, phạm vi hoạt động luôn vây quanh Vương tử Diops, không thể nhìn ngắm Hoa Đô trong truyền thuyết... Thành Tarrans.
Hiếm khi có được lần Laura bảo cô xuống dưới lấy nước, Trì Am đi trên hành lang cung điện của vương cung, qua cửa sổ hình hình vòm to lớn, có thể nhìn thấy cây hoa cực lớn cao như lâu đài bên ngoài cửa sổ, lần đầu tiên nhìn thấy, có kinh ngạc tới mức nhất thời không nói lên lời.
Tarrans không hổ là Hoa Đô, tất cả các thực vật
nơi đây đều là hoa, cây hoa to lớn cao mấy trăm mét có thể thấy ở bất kì nơi nào, ngược lại chẳng thấy cây nào bình thường cả.
Nhưng cây hoa cao như lâu đài tên là hoa tinh quan, là thực vật mang tính đại diện cho Hoa Đô, đóa hoa của chúng to như cái mâm tròn, rủ từ trên trời xuống, như ngôi sao ở trên mặt đất, vào đêm không trăng tỏa ra ánh sáng màu bạc như ánh sao, bởi vậy mà được mệnh danh là hoa tinh quan.
Lúc Trì Am đi xuyên qua hành lang, không nhịn được đứng trước cửa sổ, nhìn hoa tinh quan um tùm cành lá trước mặt.
Hoa tinh quan này cao nhất có thể đạt tới mấy trăm mét, thấp cũng đã mấy mét, gân lá rất lớn, giống như cán ô, hoa tinh quan nở ở đầu cành giống như một chiếc ô cỡ lớn, phủ bóng râm thanh mát dưới ánh nắng, làm một chiếc ô che nắng cho người đi đường bên dưới.
Nơi nào trên thành Tarrans cũng trồng hoa tinh quan, Nguyệt Quang Long bay trên bầu trời qua cây hoa tinh quan, phát ra tiếng rồng ngâm thật dài, cảm giác quốc gia này rất sung túc tốt đẹp, là mảnh đất trù phú mà nhiều quốc gia mong ước.
Đang lúc Trì Am nghỉ chân dừng lại nhìn ngắm vẻ đẹp độc đáo của dị thế giới này, giọng nói của Diops chợt vang lên: “Cô ở đây làm gì vậy?”
Trì Am quay đầu lại, nhìn thấy Vương tử đi ra từ sảnh Thảo Chính, hành lễ với anh một cái rồi khẽ mỉm cười.
Diops đi tới trước mặt cô, nhìn thấy bình nước mà cô ôm trong lòng, vươn tay rút bình nước ra ném cho thị nữ bên cạnh.
Ngón tay anh đặt bên môi, huýt gió với bầu trời, sau đó ôm lấy eo cô dẫm lên lan can cửa sổ, nhảy ra bên ngoài lên lưng con Nguyệt Quang Long đang bay tới đây.
Nơi này cao cách mặt đất mấy chục mét đó!!!
Trì Am không ngờ rằng vị Vương tử này làm việc lại đơn giản không ra vẻ như vậy, bị dọa cho vội vàng ôm lấy cổ anh, tránh cho bản thân bị rơi xuống.
Tới tận khi cảm giác được an toàn, dựa vào Diops nhìn về phía vương cung, từ góc độ của cô vừa lúc có thể nhìn thấy nơi cửa sổ của sảnh Thảo Chính, Quốc vương và Vương hậu của nước Tarrans đang đứng ở đó, sắc mặt của hai người cũng rất kinh ngạc.
Trì Am lặng lẽ rụt đầu lại.
Diops không hề cảm thấy mình làm hành động gì đó nguy hiểm, anh ôm cô ngồi trên lưng Nguyệt Quang Long, Nguyệt Quang Long đẹp đẽ màu bạch kim bay lượn trên bầu trời thành Tarrans, những Nguyệt Quang Long gặp trên đường đều đồng loạt nhường đường cho con Nguyệt Quang Long màu bạch kim này.
Nguyệt Quang Long màu bạch kim là vua trong các loài rồng, số lượng ít ỏi, cả thành Tarrans chỉ có thú cưỡi của Vương tử Diops là màu bạch kim, chỉ cần nhìn thấy Nguyệt Quang Long màu bạch kim, những Nguyệt Quang Long khác đều chủ động nhường đường.
Sau khi Nguyệt Quang Long bay lượn một vòng trên bầu trời thành Tarrans thì quay ra bên ngoài thành.
“Có phải thành Tarrans rất đẹp không?” Diops hỏi bên tai cô.
Nguyệt Quang Long bay chậm lại, gió trên bầu trời không quá mạnh, khiến cô có thể nghe rõ được giọng nói của anh.
Trì Am nhìn thành phố rực rỡ màu sắc bên dưới, ánh nắng tươi sáng, rực rỡ gấm hoa, cỏ nguyệt quang mọc một vòng quanh tường thành, trở thành thức ăn của Nguyệt Quang Long. Hoa tinh quan tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng dưới ánh nắng, thành phố này như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích, đúng thật là vô cùng đẹp đẽ.
“Đằng sau sự đẹp đẽ đó chính là sự xấu xí của hắc ám, bởi vì xấu xí nên mới có thể thấy được sự đẹp đẽ đặt biệt của nó.” Diops nói, chỉ vào rừng cây màu xanh đen bên ngoài thành cách đó không xa rồi nói: “Đây là rừng hắc ám, có rất nhiều sinh vật hắc ám sống ở đó, chúng hung tàn giảo hoạt, có rất nhiều người qua đường đi du lịch bất cẩn là sẽ trở thành thức ăn của chúng, không có Nguyệt Quang Long làm chủ bầu trời thì sẽ không có ai có thể đi qua được rừng hắc ám nguy hiểm này, cô có hiểu không?”
Trì Am rất muốn lườm anh, Vương tử này cố ý đưa cô ra ngoài bay một vòng, vốn dĩ cô còn tưởng rằng đột nhiên anh hiểu được lãng mạn, ai mà biết được là cố ý đe dọa cô, để cô nhìn rõ được sự thật, đừng có nghĩ tới việc chạy trốn.
“Hiểu rồi.” Giọng điệu Trì Am rất chân thành.
Khuôn mặt Vương tử điện hạ lộ ra vẻ hài lòng, cũng không vội quay về, để Nguyệt Quang Long bay qua rừng hắc ám, bay về phía rừng yêu tinh đằng xa.
Tới buổi trưa, cuối cùng bọn họ cũng bay qua rừng hắc ám, tới trước một rừng cây tốt tươi.
Nguyệt Quang Long màu bạch kim đáp xuống đất, Diops ôm cô nhảy xuống, Trì Am vừa đứng vững liền thấy có hai binh sĩ xuất hiện trong rừng cây, hành lễ với Diops.
Diops để Nguyệt Quang Long tự mình đi tìm thức ăn, dẫn Trì Am đi vào trong rừng, rất nhanh đã tới một doanh địa.
Đây là đội tuần tra đóng quân ở thành Tarrans.
Trì Am phát hiện người đàn ông này quả nhiên không coi cô là người ngoài, cứ thế thoải mái mở bản đồ phân bố quân phòng vệ của thành Tarrans ra trước mặt cô, không hề phòng bị một chút nào.
Những binh sĩ khác tưởng cô là thị nữ mà Vương tử tin tưởng, không hề đề phòng trước sự xuất hiện của cô.
Buổi trưa, bọn họ đi vào một lều trại nghỉ tạm.
Bữa trưa là bánh bao, thịt nướng, canh nóng, điểm tâm hoa tươi và hoa quả không nói được tên, còn có một số quả hạch như đồ ăn vặt.
Vị Vương tử này không để cô hầu hạ, Trì Am cũng lười giả vờ, lấy quả hạch to bằng nắm đấm trẻ con lên định bỏ ra, không nhớ rằng bẻ mãi cũng không bỏ ra được, lúc định đập xuống mặt đất thì vị Vương tử điện hạ lấy đi, tay anh nhẹ nhàng bóp một cái, quả hạch kia vỡ làm đôi.
“Yếu xìu!” Diops đưa quả hạch cho cô, nói rằng: “Sức lực yếu như vậy, không phải cô là Chiêm Bặc sư đấy chứ?”
Bởi vì con người trong thế giới này luôn phải đối mặt với các loại sinh vật hắc ám và chiến tranh, cho nên tố chất cơ thể con người vô cùng tốt, chỉ có cơ thể của Chiêm Bặc sư luôn chuyên tâm tu hành trong tháp Chiêm Bặc mới yếu ớt như vậy, hơn nữa còn vì sử dụng sức mạnh bói toán thần bí, tuổi thọ của họ cũng ngắn hơn người bình thường rất nhiều.
Trì Am chợt khựng lại, dửng dưng nhận lấy quả hạch đã được bẻ ra, lấy nhân bên trong ra ăn, nhìn anh rồi nói: “Không phải thực ra trong lòng Vương tử điện hạ đã rõ rồi sao?”
Diops lười biếng dựa vào gối dựa mềm mại, máu tóc dài màu bạc rủ trước ngực, đá quý màu tím của phát quan trên trán tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ thần bí, khiến khuôn mặt anh đẹp đẽ bức người như yêu tinh.
Một tay anh chống cằm, nhìn cô rồi nói: “Công chúa của vong quốc, không phải tù nhân thì là nô lệ, cô muốn làm loại nào?”
“Nếu như tôi muốn làm công chúa trả thù thì sao?” Trì Am hỏi anh.
Diops nghiêng đầu suy nghĩ, nói rằng: “Ta có thể giúp cô trả thù, nhưng cô có thể làm gì cho ta?”
Trì Am không nói tiếng nào.
Sau đó cô liền nghe thấy người đàn ông nói: “Đưa chính bản thân em cho ta đi.”
Cô biết ngay là sẽ như vậy mà.
Diops cảm thấy bọn họ đã nói xong xuôi rồi, bèn mở tay ra, nói với cô: “Qua đây.”
Trì Am lặng lẽ nhìn anh một lúc, lúc đứng dậy quay đầu muốn đi ra khỏi lều trại thì đột nhiên cổ chân lành lạnh, còn chưa kịp phản ứng lại cả người đã ngã ra sau, rơi vào trong lòng người đàn ông, bị cánh tay anh dùng sức ôm lấy, mắc cài vàng kim xán lạn trên cổ tay cạnh hông dường như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
“Em chạy cái gì? Không phải chúng ta đã nói chuyện ổn thỏa rồi sao?” Diops không vui nói, ôm cô trong lòng thật chặt.
Nửa thân trên của cô bị anh ôm lấy, trên chân còn có thứ gì đó quấn lấy, sau khi dùng sức đạp mấy cái thì thứ kia mới buông ra, trườn trên nền đất như con rắn, nó có màu xanh biếc, khiến cô nhìn rõ được đó là dây leo.
Trì Am bỗng cảm thấy bất ổn.
Không biết vì sao, cô cảm thấy những dây leo này vô cùng tà ác, luôn có mặt khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.