Chương 65: Đất Nước Yêu Tinh
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Người xung quanh càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại mất người bọn họ, một đám người vây cô lại ở giữa.
Dân tộc sa mạc thường cao to cường tráng, trông người phụ nữ bị bao vây ở giữa rất nhỏ bé yếu ớt, cũng bởi vì nhỏ bé yếu ớt như vậy, mới khiến người khác buông lỏng cảnh giác.
“Được rồi, nhìn xem nó trông như thế nào đi, có đáng giá hay không.” Một người đàn ông nói.
Gã dùng một tay trực tiếp giật khăn che trên mặt Trì Am ra, khuôn mặt cô lộ vẻ hoảng sợ, dường như bị dọa cho không nói lên lời.
Người đàn ông nhìn rõ bề ngoài của cô liền huýt sáo một cái: “Trông cũng được đấy, da thịt nõn nà, chắc là tình nhân của quý tộc nào đây.” Người kia nói, ánh mắt dừng trên dấu vết nơi cổ cô.
Quý tộc kia chắc chắn là rất yêu thương cô ta, cho nên mới để lại nhiều dấu vết rõ ràng trên người cô ta thế này.
“Người phụ nữ của quý tộc, hương vị tốt hơn nhiều so với dân bình thường đấy.” Một người đàn ông khác liếm môi, mặt lộ vẻ dâm tà, vươn tay về phía mặt cô để sờ.
“Abed, dừng tay!” Một người đàn ông ngăn gã ta lại: “Bây giờ không phải là lúc phong lưu sung sướng đâu, bây giờ có quá ít phụ nữ, để đại ca nhìn qua trước đã, xem đại ca có vừa lòng không.”
Abed thất vọng rụt tay lại, nói rằng: “Được rồi, dẫn cô ta về trước vậy.”
Trì Am kéo chặt món che trên người, rụt đầu lại, che đi sát ý trong mắt.
Sáu gã đàn ông bàn bạc mấy câu, liền để Abed và một người đàn ông trói hai tay Trì Am lại dẫn đi, còn bốn người khác thì rời đi, tiếp tục tìm phụ nữ lạc lõng trên đường.
Bọn họ nhìn dáng vẻ nhu nhược lại xinh đẹp trắng nõn, rồi cả dáng vẻ được đàn ông thương yêu quá mức của Trì Am, người phụ nữ như thế này chỉ dựa vào tình yêu thương của đàn ông để sống, thường sẽ không có sự đe dọa gì cả, cho nên đám người này không hề coi cô ra gì.
“Mấy, mấy người muốn đưa tôi đi đâu...” Cô lắp bắp hỏi.
Abed kéo dây thừng trói lấy hai tay cô, nhìn cả người cô một lượt với ánh mắt ghê tởm: “Mày ngoan ngoãn chút đi, nếu không thì phải chịu khổ đấy, đại ca của bọn tao luôn thích thuần phục mèo hoang.”
Nói rồi lại liếm môi một cái, tiếp tục dùng ánh mắt gian dâm cơ thể cô.
Hai người đàn ông kia dẫn Trì Am đi vào sâu trong con ngõ, đa số những người sống trong con ngõ này là ác nhân nổi tiếng trong thành Oman, bọn họ làm nhiều việc ác, nhưng bởi vì tính chất đặc thù của thành Oman nên bọn họ không phải chịu trách nhiệm pháp luật, hoành hành không kiêng dè gì ở đây, làm đủ các trò đen tối.
Trì Am bị bọn họ đưa tới một căn phòng có cánh cửa thấp, hai người đẩy Trì Am khom lưng đi vào.
Khác với dự liệu đó là, căn phòng đằng sau cửa lại rộng rãi to lớn, ánh sáng nơi đây rất tối, thắp một ngọn đèn dầu, trong không khí tỏa ra một mùi mốc trộn lẫn với đèn dầu, có chút sặc mũi.
Trì Am lạnh lùng nhìn hai người đàn ông kia nói chuyện mấy câu với một gã đàn ông trong phòng, liền dẫn cô đi vào bên trong, bên trong có một cánh của, đằng sau cánh cửa là một con đường tối răm, không biết đi về đâu.
Trong con đường không có người, tiếng bước chân của ba người vô cùng rõ ràng trong nơi yên tĩnh này.
Nhưng Trì Am có thể cảm nhận được rằng trong căn phòng hai bên đường có hơi thở của rất nhiều người, vũ lực của bọn họ đều rất mạnh, không dễ xông vào, cũng không dễ trốn ra.
Đi tới căn phòng trong cùng nhất, Abed đi lên gõ cửa, sau khi được bên trong cho phép, lúc này mới cung kính dẫn Trì Am đi vào.
Căn phòng sau cánh cửa vô cùng xa hoa, nơi đâu cũng có thể thấy châu báu quý giá và những tấm vải treo được thêu thủ công rực rỡ đẹp đẽ, lụa là mềm mại cùng với vũ nữ gợi cảm, bọn họ ngoan ngoãn vây quanh người đàn ông để râu quai nón dài ngồi trên sofa, cơ thể ngọt ngào mềm mại nằm ở đó.
Xung quanh đặt đầy đá nguyệt quang, ánh sáng dìu dịu của đá nguyệt quang khiến mọi thứ ở đây thêm cảm giác xa xỉ.
“Đại ca, anh xem xem người phụ nữ này như thế nào?” Abed đẩy Trì Am lên trước, hỏi với vẻ mặt nịnh nọt.
Người đàn ông kia đẩy vũ nữ trong lòng ra rồi đứng dậy.
Cơ thể gã ta cao to, thể trạng cường tráng, lúc đứng dậy khiến người khác có cảm giác áp bách mãnh liệt, đôi mắt ưng sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng gã ta, gã ta là đại ca Ưng Nhãn nổi tiếng trong vùng này - Saleh.
Saleh đánh giá Trì Am, đôi mắt có thể đo đạc được cơ thể của phụ nữ: “Trông cũng được đấy, giống phụ nữ của Băng Tuyết.” Gã ta sờ cằm: “Lẽ nào đây là phụ nữ trốn từ Calivert à?” Nói rồi gã ta nói với Trì Am: “Cô kia, qua đây.”
Trì Am nhìn gã ta hồi lâu, đôi tay bị trói, ngoan ngoãn đi qua.
Khi Saleh vô thức vươn tay ra muốn ôm cô vào lòng, đột nhiên một con dao mang ánh sáng lạnh lẽo đè lên tim gã ta.
“Cô làm cái gì vậy?” Người trong phòng lập tức kinh ngạc, căng thẳng quát: “Còn không mau buông đại nhân Saleh ra!”
Sợi dây thừng trói tay cô đứt thành hai rồi rơi xuống đất, trong tay Trì Am cầm một con dao khảm đá quý màu đỏ, mũi dao kia không lùi mà tiến tới, vũ khí bén nhọn hơi đâm vào lồng ngực người đàn ông, máu đỏ tươi thấm ra chiếc trường bào màu trắng trên người gã ta.
Sắc mặt Saleh trở nên âm u, lạnh lùng nói: “Cô gái, đây không phải là thứ cô nên chơi đâu, quá nguy hiểm rồi đấy.”
Nói rồi, gã ta vươn tay ra muốn bắt lấy cô, động tác vô cùng nhanh.
Trì Am quay người né cái túm này của gã, nhấc chân lên đạp vào bụng gã, cái đạp này mang theo linh lực mạnh mẽ, lại khiến một gã đàn ông như Saleh nửa quỳ trên mặt đất.
Con dao trong tay Trì Am chuyển sang đặt ở cổ gã, cười vô cùng ngọt ngào: “Saleh, đừng có manh động, nếu không con dao này sẽ cắt đứt yết hầu anh đấy, tới lúc đó đừng có trách tôi ra tay tàn nhẫn.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng con dao kia đã rạch lên cổ Saleh, một đường máu xuất hiện, Saleh đau tới mức không nói lên lời, biết rằng hôm nay đã gặp phải người khó giải quyết.
Abed vô thức muốn đi ra gọi người, Trì Am không thèm ngẩng đầu lên, giơ tay rút con dao ngắn khảm đá quý ở hông Saleh ném qua, con dao ngắn kia cắm vào chỗ gót chân Abed, khiến Abed té ngã.
Một gã đàn ông khác nhìn thấy rõ cảnh tượng này, từ lúc người phụ nữ rút dao ngắn của đại ca ra tới lúc Abed bị ngã, thời gian vô cùng ngắn, lại còn vô cùng chuẩn xác, dọa cho gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mấy vũ nữ khác cũng bị dọa cho mềm oặt người run rẩy ở bên cạnh.
Trì Am bóp vỡ viên thuốc trong tay, ném nó vào ly rượu trong bàn, viên thuốc gặp rượu liền tan, mùi thơm ngòn ngọt lan ra khắp phòng.
Mọi người chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, không nhịn được mà ngã xuống, sức lực rút hết khỏi cơ thể, đến cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên được.
Saleh cũng mềm oặt trên mặt đất, trong lòng hoảng hốt, nhưng rốt cuộc vẫn là một người có kinh nghiệm, trên mặt không lộ ra biểu cảm sợ hãi gì, hung hăng nhìn cô: “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Nơi đây là nơi sa đọa hắc ám nhất thành Oman, cho dù cô muốn làm gì cũng không có cơ hội sống sót rời khỏi đây đâu.”
“Vậy à?” Trì Am nghịch con dao ngắn trong tay, con dao này được làm bằng thủ công dân tộc sa mạc, cô tìm thấy được trong quán rượu, đá quý màu đỏ khảm bên trên vô cùng đẹp, mà nó cũng đủ sắc bén, thuận tay vô cùng.
Trì Am cười với gã ta, hỏi rằng: “Saleh, con dao này đẹp không?”
Saleh sầm mặt không nói gì.
Trì Am rạch một dao lên cánh tay hắn, máu tươi bắn ra, mùi thơm ngọt trong không khí trộn lẫn cùng mùi tanh ngọt, lại càng thêm mê người hơn. Cô cảm thấy dường như còn chưa đủ, lại rạch lên một tay khác và mỗi chân của hắn thêm một vết dao nữa, sâu tới mức có thể thấy cả xương, mùi máu tanh tỏa ra càng ngày càng nồng, vết thương như thế này, không có Chiêm Bặc sư chữa trị, trong thời gian ngắn đừng mong khỏi được.
Có vẻ cô còn cảm thấy rất tuyệt, vừa thưởng thức sự đau đớn của Saleh vừa hỏi rằng: “Có đau không? Nếu không đau thì còn có thể rạch thêm hai đao nữa đấy, muốn không? Cái thứ giữa hai chân anh chắc không cần nữa đâu nhỉ?”
Những vụ nữ kia bị dọa cho run lẩy bẩy, đến cả Abed trước đó còn nổi ý dâm tà với cô cũng bị dọa cho suýt chút nữa thì tè ra quần.
Người phụ nữ này là một kẻ tàn nhẫn.
Dân tộc sa mạc thường cao to cường tráng, trông người phụ nữ bị bao vây ở giữa rất nhỏ bé yếu ớt, cũng bởi vì nhỏ bé yếu ớt như vậy, mới khiến người khác buông lỏng cảnh giác.
“Được rồi, nhìn xem nó trông như thế nào đi, có đáng giá hay không.” Một người đàn ông nói.
Gã dùng một tay trực tiếp giật khăn che trên mặt Trì Am ra, khuôn mặt cô lộ vẻ hoảng sợ, dường như bị dọa cho không nói lên lời.
Người đàn ông nhìn rõ bề ngoài của cô liền huýt sáo một cái: “Trông cũng được đấy, da thịt nõn nà, chắc là tình nhân của quý tộc nào đây.” Người kia nói, ánh mắt dừng trên dấu vết nơi cổ cô.
Quý tộc kia chắc chắn là rất yêu thương cô ta, cho nên mới để lại nhiều dấu vết rõ ràng trên người cô ta thế này.
“Người phụ nữ của quý tộc, hương vị tốt hơn nhiều so với dân bình thường đấy.” Một người đàn ông khác liếm môi, mặt lộ vẻ dâm tà, vươn tay về phía mặt cô để sờ.
“Abed, dừng tay!” Một người đàn ông ngăn gã ta lại: “Bây giờ không phải là lúc phong lưu sung sướng đâu, bây giờ có quá ít phụ nữ, để đại ca nhìn qua trước đã, xem đại ca có vừa lòng không.”
Abed thất vọng rụt tay lại, nói rằng: “Được rồi, dẫn cô ta về trước vậy.”
Trì Am kéo chặt món che trên người, rụt đầu lại, che đi sát ý trong mắt.
Sáu gã đàn ông bàn bạc mấy câu, liền để Abed và một người đàn ông trói hai tay Trì Am lại dẫn đi, còn bốn người khác thì rời đi, tiếp tục tìm phụ nữ lạc lõng trên đường.
Bọn họ nhìn dáng vẻ nhu nhược lại xinh đẹp trắng nõn, rồi cả dáng vẻ được đàn ông thương yêu quá mức của Trì Am, người phụ nữ như thế này chỉ dựa vào tình yêu thương của đàn ông để sống, thường sẽ không có sự đe dọa gì cả, cho nên đám người này không hề coi cô ra gì.
“Mấy, mấy người muốn đưa tôi đi đâu...” Cô lắp bắp hỏi.
Abed kéo dây thừng trói lấy hai tay cô, nhìn cả người cô một lượt với ánh mắt ghê tởm: “Mày ngoan ngoãn chút đi, nếu không thì phải chịu khổ đấy, đại ca của bọn tao luôn thích thuần phục mèo hoang.”
Nói rồi lại liếm môi một cái, tiếp tục dùng ánh mắt gian dâm cơ thể cô.
Hai người đàn ông kia dẫn Trì Am đi vào sâu trong con ngõ, đa số những người sống trong con ngõ này là ác nhân nổi tiếng trong thành Oman, bọn họ làm nhiều việc ác, nhưng bởi vì tính chất đặc thù của thành Oman nên bọn họ không phải chịu trách nhiệm pháp luật, hoành hành không kiêng dè gì ở đây, làm đủ các trò đen tối.
Trì Am bị bọn họ đưa tới một căn phòng có cánh cửa thấp, hai người đẩy Trì Am khom lưng đi vào.
Khác với dự liệu đó là, căn phòng đằng sau cửa lại rộng rãi to lớn, ánh sáng nơi đây rất tối, thắp một ngọn đèn dầu, trong không khí tỏa ra một mùi mốc trộn lẫn với đèn dầu, có chút sặc mũi.
Trì Am lạnh lùng nhìn hai người đàn ông kia nói chuyện mấy câu với một gã đàn ông trong phòng, liền dẫn cô đi vào bên trong, bên trong có một cánh của, đằng sau cánh cửa là một con đường tối răm, không biết đi về đâu.
Trong con đường không có người, tiếng bước chân của ba người vô cùng rõ ràng trong nơi yên tĩnh này.
Nhưng Trì Am có thể cảm nhận được rằng trong căn phòng hai bên đường có hơi thở của rất nhiều người, vũ lực của bọn họ đều rất mạnh, không dễ xông vào, cũng không dễ trốn ra.
Đi tới căn phòng trong cùng nhất, Abed đi lên gõ cửa, sau khi được bên trong cho phép, lúc này mới cung kính dẫn Trì Am đi vào.
Căn phòng sau cánh cửa vô cùng xa hoa, nơi đâu cũng có thể thấy châu báu quý giá và những tấm vải treo được thêu thủ công rực rỡ đẹp đẽ, lụa là mềm mại cùng với vũ nữ gợi cảm, bọn họ ngoan ngoãn vây quanh người đàn ông để râu quai nón dài ngồi trên sofa, cơ thể ngọt ngào mềm mại nằm ở đó.
Xung quanh đặt đầy đá nguyệt quang, ánh sáng dìu dịu của đá nguyệt quang khiến mọi thứ ở đây thêm cảm giác xa xỉ.
“Đại ca, anh xem xem người phụ nữ này như thế nào?” Abed đẩy Trì Am lên trước, hỏi với vẻ mặt nịnh nọt.
Người đàn ông kia đẩy vũ nữ trong lòng ra rồi đứng dậy.
Cơ thể gã ta cao to, thể trạng cường tráng, lúc đứng dậy khiến người khác có cảm giác áp bách mãnh liệt, đôi mắt ưng sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng gã ta, gã ta là đại ca Ưng Nhãn nổi tiếng trong vùng này - Saleh.
Saleh đánh giá Trì Am, đôi mắt có thể đo đạc được cơ thể của phụ nữ: “Trông cũng được đấy, giống phụ nữ của Băng Tuyết.” Gã ta sờ cằm: “Lẽ nào đây là phụ nữ trốn từ Calivert à?” Nói rồi gã ta nói với Trì Am: “Cô kia, qua đây.”
Trì Am nhìn gã ta hồi lâu, đôi tay bị trói, ngoan ngoãn đi qua.
Khi Saleh vô thức vươn tay ra muốn ôm cô vào lòng, đột nhiên một con dao mang ánh sáng lạnh lẽo đè lên tim gã ta.
“Cô làm cái gì vậy?” Người trong phòng lập tức kinh ngạc, căng thẳng quát: “Còn không mau buông đại nhân Saleh ra!”
Sợi dây thừng trói tay cô đứt thành hai rồi rơi xuống đất, trong tay Trì Am cầm một con dao khảm đá quý màu đỏ, mũi dao kia không lùi mà tiến tới, vũ khí bén nhọn hơi đâm vào lồng ngực người đàn ông, máu đỏ tươi thấm ra chiếc trường bào màu trắng trên người gã ta.
Sắc mặt Saleh trở nên âm u, lạnh lùng nói: “Cô gái, đây không phải là thứ cô nên chơi đâu, quá nguy hiểm rồi đấy.”
Nói rồi, gã ta vươn tay ra muốn bắt lấy cô, động tác vô cùng nhanh.
Trì Am quay người né cái túm này của gã, nhấc chân lên đạp vào bụng gã, cái đạp này mang theo linh lực mạnh mẽ, lại khiến một gã đàn ông như Saleh nửa quỳ trên mặt đất.
Con dao trong tay Trì Am chuyển sang đặt ở cổ gã, cười vô cùng ngọt ngào: “Saleh, đừng có manh động, nếu không con dao này sẽ cắt đứt yết hầu anh đấy, tới lúc đó đừng có trách tôi ra tay tàn nhẫn.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng con dao kia đã rạch lên cổ Saleh, một đường máu xuất hiện, Saleh đau tới mức không nói lên lời, biết rằng hôm nay đã gặp phải người khó giải quyết.
Abed vô thức muốn đi ra gọi người, Trì Am không thèm ngẩng đầu lên, giơ tay rút con dao ngắn khảm đá quý ở hông Saleh ném qua, con dao ngắn kia cắm vào chỗ gót chân Abed, khiến Abed té ngã.
Một gã đàn ông khác nhìn thấy rõ cảnh tượng này, từ lúc người phụ nữ rút dao ngắn của đại ca ra tới lúc Abed bị ngã, thời gian vô cùng ngắn, lại còn vô cùng chuẩn xác, dọa cho gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mấy vũ nữ khác cũng bị dọa cho mềm oặt người run rẩy ở bên cạnh.
Trì Am bóp vỡ viên thuốc trong tay, ném nó vào ly rượu trong bàn, viên thuốc gặp rượu liền tan, mùi thơm ngòn ngọt lan ra khắp phòng.
Mọi người chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, không nhịn được mà ngã xuống, sức lực rút hết khỏi cơ thể, đến cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên được.
Saleh cũng mềm oặt trên mặt đất, trong lòng hoảng hốt, nhưng rốt cuộc vẫn là một người có kinh nghiệm, trên mặt không lộ ra biểu cảm sợ hãi gì, hung hăng nhìn cô: “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Nơi đây là nơi sa đọa hắc ám nhất thành Oman, cho dù cô muốn làm gì cũng không có cơ hội sống sót rời khỏi đây đâu.”
“Vậy à?” Trì Am nghịch con dao ngắn trong tay, con dao này được làm bằng thủ công dân tộc sa mạc, cô tìm thấy được trong quán rượu, đá quý màu đỏ khảm bên trên vô cùng đẹp, mà nó cũng đủ sắc bén, thuận tay vô cùng.
Trì Am cười với gã ta, hỏi rằng: “Saleh, con dao này đẹp không?”
Saleh sầm mặt không nói gì.
Trì Am rạch một dao lên cánh tay hắn, máu tươi bắn ra, mùi thơm ngọt trong không khí trộn lẫn cùng mùi tanh ngọt, lại càng thêm mê người hơn. Cô cảm thấy dường như còn chưa đủ, lại rạch lên một tay khác và mỗi chân của hắn thêm một vết dao nữa, sâu tới mức có thể thấy cả xương, mùi máu tanh tỏa ra càng ngày càng nồng, vết thương như thế này, không có Chiêm Bặc sư chữa trị, trong thời gian ngắn đừng mong khỏi được.
Có vẻ cô còn cảm thấy rất tuyệt, vừa thưởng thức sự đau đớn của Saleh vừa hỏi rằng: “Có đau không? Nếu không đau thì còn có thể rạch thêm hai đao nữa đấy, muốn không? Cái thứ giữa hai chân anh chắc không cần nữa đâu nhỉ?”
Những vụ nữ kia bị dọa cho run lẩy bẩy, đến cả Abed trước đó còn nổi ý dâm tà với cô cũng bị dọa cho suýt chút nữa thì tè ra quần.
Người phụ nữ này là một kẻ tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.