Chương 765: Đô Thị Tu Chân
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Bliss trừng to mắt, căn bản không ngờ rằng còn có nội tình như vậy, cô ta tưởng rằng cho dù mẹ của Tư Ngang là ma tu phương đông cũng chỉ lợi hại hơn phụ nữ bình thường một chút thôi, chẳng phải đối thủ của thân vương ma cà rồng.
Cô ta khó nhọc nói: “Cho nên, mẹ nghi ngờ người phụ nữ mà Neo đưa tới kia cũng là...”
“Đúng, trên người cô ta có hơi thở của tu sĩ, máu vô cùng sạch sẽ thơm ngon, ma cà rồng không thể kháng cự lại được mĩ vị này. Cho nên mẹ nghi ngờ rằng cô ta cũng là một tu sĩ. Bliss, con đừng có chọc vào cô ta, nếu như cô ta ra tay, mẹ cũng không biết con và cô ta ai lợi hại hơn, nhưng mẹ có thể khẳng định rằng, nếu như các con thực sự đánh nhau, Neo chỉ giúp cô ta thôi, giống như năm đó Lavasy giúp người phụ nữ kia vậy.”
Bliss rời đi trong sự hoảng hốt, đi tới một phòng nghỉ ngơi, đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn thấy nhân loại và ma cà rồng ở dưới sân.
Ma cà rồng có đường nét tuấn tú đặc biệt của người phương đông, đẹp tới mức khiến người khác mê đắm, cho dù là người cảm thấy ngũ quan của người phương đông bình thường không có gì đặc biệt, cũng không thể phủ nhận sự xuất sắc của anh, còn có khí chất lạnh nhạt trầm tĩnh, rõ ràng trông là một quý công tử u buồn, nhưng khi anh nhìn về phía người phụ nữ đối diện, trong mắt lại lóe lên sự nóng bỏng không hề che giấu, khiến người khác hiểu được anh đang yêu cô bằng toàn bộ sự nhiệt tình mà ma cà rồng còn sót lại.
Bliss thấy không cam lòng.
Cô ta vung rèm cửa sổ thật mạnh, trong mắt lộ vẻ đố kị.
Ngay lúc sự đố kị trong lòng cô ta sắp chèn hết lý trí, đột nhiên một giọng nói vang lên: “Có phải em rất hận bọn họ không? Chúng ta hợp tác với nhau được chứ?”
Bliss quay phắt đầu lại, liền thấy người đàn ông phương đông đi vào từ cửa sổ ban công.
Người đàn ông phương đông này trông vô cùng bình thường, thậm chí trong mắt của ma cà rồng trời sinh đã có vẻ đẹp độc đáo thì đây là một người xấu xí. Bliss từng có duyên gặp anh ta mấy lần, vô cùng kinh ngạc khi thấy anh ta ở đây, nói rằng: “Anh Dương, sao anh lại ở đây?”
Thái độ của Dương Thiên với thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp tới mức không giống ma cà rồng này vô cùng thân thiện, anh ta cười nói: “Nếu như tôi nói tôi tới tìm em, em có tin không?”
Đôi mắt của anh ta sáng ngời trầm tĩnh như bầu trời đêm, là bộ phận xuất sắc nhất trên mặt anh ta, Bliss không nhịn lòng được mà hơi thất thần.
Có lẽ phụ nữ đều không kháng cự lại được đôi mắt như thế này.
Dương Thiên vươn tay ra khều cằm cô ta lên, khóe miệng nở nụ cười tà ác: “Bliss, em thật đẹp.”
Khuôn mặt Bliss hơi đỏ lên, đồng thời cũng ngửi được mùi máu thuần khiết trên người anh ta, không lẫn nhiều tạp chất như những nhân loại khác, hệt như một món ngon tuyệt đỉnh, khiến ma cà rồng có cảm giác thèm ăn vô cùng dễ dàng.
Đôi mắt Dương Thiên lóe sáng, ôm lấy eo cô ta, ngón tay như đang nhảy nhót ở eo cô ra, nhẹ nhàng di chuyển, tán tỉnh cô ta, nói với giọng dụ hoặc: “Bliss thân ái, ban nãy tôi đã nghe thấy hết những lời em nói với thân vương Lilisi rồi, thật đáng tiếc là người đàn ông mà em một lòng ái mộ lại không biết được sự xinh đẹp của em, nếu như là tôi, chắc chắn tôi sẽ không khiến em đau lòng đâu! Em có thể cho tôi một cơ hội yêu em không?”
Ánh mắt Trì Am hơi chút mê mang, nhớ tới Tư Ngang chẳng bao giờ nhìn thẳng cô ta lấy một cái, trong lòng nảy sinh sự phẫn hận vô danh, kéo phắt lấy cổ áo Dương Thiên, soạt một cái kéo rèm cửa lại, sau đó trực tiếp đè lên người Dương Thiên.
Trên mặt Dương Thiên nở nụ cười càng thêm tà ác hơn, ánh sáng trong mắt càng rõ, cho dù là ánh mắt hay là giọng nói, thậm chí là ngón tay, đều mang theo sự mê hoặc đặc biệt, đây là thứ mà anh ta không bao giờ bị bại trận trong đống phụ nữ của mình, chỉ cần phụ nữ mất đi thần trí, lên giường với anh ta thì đều sẽ yêu anh ta rất nhanh.
Ngay lúc Dương Thiên muốn tiến thêm một bước chiếm lấy thiếu nữ ma cà rồng xinh đẹp này, đột nhiên đá truyền âm trong túi càn khôn chuyển động.
Trong lòng Dương Thiên có chút không vui, không để tâm tới, tiếp tục an ủi thiếu nữ buồn bã vì tổn thương ở dưới thân, rơi vào tình ái tràn trề vui sướng với cô ta.
Vốn dĩ thân vương Lilisi ở cách vách lo lắng con gái sẽ vì đố kị mà đi tìm Tư Ngang, đang định tới xem thế nào, không ngờ rằng đúng lúc lại nghe thấy động tĩnh trong phòng.
Sắc mặt thân vương Lilisi hơi đổi, không đi vào làm phiền.
Sinh hoạt riêng của ma cà rồng hỗn loạn, cho dù bọn họ có thích một người thì cũng sẽ không thủ thân như ngọc vì đối phương, bọn họ có thể tiêu xài thời gian vô hạn, thời gian không có ý nghĩa gì với bọn họ, thành ra không để ý tới rất nhiều chuyện như con người. Bọn họ cảm thấy chuyện thủ thân như ngọc vì một người rất nực cười, cho nên thân vương Lilisi hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì khi con gái tìm tình nhân, thậm chí còn mong con gái mình tìm mấy tình nhân, chuyển sự chú ý của mình đi, đỡ phải quan tâm mãi tới Tư Ngang.
Thế là thân vương Lilisi nhanh chóng rời đi.
Thân vương Lilisi vừa rời đi, cha sứ vừa đi vào cũng đi tới trước phòng nghỉ ngơi, đúng lúc nghe thấy động tĩnh trong phòng.
Harris cầm lấy giá chữ thập lặng lẽ cầu nguyện thành kính, thế là cũng rời đi.
Harris lén lút đi trong lâu đài ma cà rồng, trên người ông ta có pháp bảo ngăn cách huyết khí mà Dương Thiên đưa, cho nên không hề lo lắng ma cà rồng sẽ chú ý, còn những ma cà rồng cấp thấp kia, Harris càng không lo lắng.
Ông ta vừa đi vừa vẽ lại bản đồ lâu đài Gross, đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó, Harris vội vàng trốn đi, đợi khi trốn vào rồi mới nhận ra đây là WC của nữ.
Harris: “...”
Khi một phụ nữ nhân loại đi vào, Harris thở phào, rất nhanh đã nhớ tới nhân loại có thể tới đây, đều là những ma cà rồng tà ác kia đưa tới.
Harris dao động trong lòng, lặng lẽ đi tới đằng sau người phụ nữ đang rửa mặt, một chỗ khác của giá chữ thập trong tay đè trên cổ cô, khẽ nói rằng: “Cô gái, tốt nhất cô...” đừng lên tiếng.
Còn chưa nói xong liền bị người mà ông ta coi là mục tiêu túm lấy cổ, không những đoạt lấy giá chữ thập của ông ta mà thậm chí còn đạp ông ta vào trong một phòng vệ sinh, khiến ông ta liên tục lùi về phía sau, tới khi đụng phải bồn cầu, chân mềm nhũn ngồi bệt lên nắp bồn cầu.
Harris: “...”
Đây thực sự là nhân loại sao?
Trì Am đỡ lấy cửa, trong tay cầm một giá chữ thập đặc chế, một đầu khác của giá chữ thập được làm thành hình mũi dao, không những có thể giết người, mà còn có thể để lại vết thương thật sâu trên làn da cứng rắn của ma cà rồng.
“Ông là người bên giáo đình à?” Cô hỏi.
Harris không hề căng thẳng, nói rằng: “Cô gái à, tôi xin lỗi, nhưng tôi không hề cố ý đâu, cô biết đấy, nơi đây đâu cũng là ma cà rồng, tôi không thể không cẩn thận hơn một chút.”
Trì Am ừm một tiếng, nói rằng: “Cho nên tôi không coi ông là sắc lang mà đá ra bên ngoài.”
Khi Harris hiểu được ý trong lời cô nói, sắc mặt có chút khó coi.
Cô ta khó nhọc nói: “Cho nên, mẹ nghi ngờ người phụ nữ mà Neo đưa tới kia cũng là...”
“Đúng, trên người cô ta có hơi thở của tu sĩ, máu vô cùng sạch sẽ thơm ngon, ma cà rồng không thể kháng cự lại được mĩ vị này. Cho nên mẹ nghi ngờ rằng cô ta cũng là một tu sĩ. Bliss, con đừng có chọc vào cô ta, nếu như cô ta ra tay, mẹ cũng không biết con và cô ta ai lợi hại hơn, nhưng mẹ có thể khẳng định rằng, nếu như các con thực sự đánh nhau, Neo chỉ giúp cô ta thôi, giống như năm đó Lavasy giúp người phụ nữ kia vậy.”
Bliss rời đi trong sự hoảng hốt, đi tới một phòng nghỉ ngơi, đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn thấy nhân loại và ma cà rồng ở dưới sân.
Ma cà rồng có đường nét tuấn tú đặc biệt của người phương đông, đẹp tới mức khiến người khác mê đắm, cho dù là người cảm thấy ngũ quan của người phương đông bình thường không có gì đặc biệt, cũng không thể phủ nhận sự xuất sắc của anh, còn có khí chất lạnh nhạt trầm tĩnh, rõ ràng trông là một quý công tử u buồn, nhưng khi anh nhìn về phía người phụ nữ đối diện, trong mắt lại lóe lên sự nóng bỏng không hề che giấu, khiến người khác hiểu được anh đang yêu cô bằng toàn bộ sự nhiệt tình mà ma cà rồng còn sót lại.
Bliss thấy không cam lòng.
Cô ta vung rèm cửa sổ thật mạnh, trong mắt lộ vẻ đố kị.
Ngay lúc sự đố kị trong lòng cô ta sắp chèn hết lý trí, đột nhiên một giọng nói vang lên: “Có phải em rất hận bọn họ không? Chúng ta hợp tác với nhau được chứ?”
Bliss quay phắt đầu lại, liền thấy người đàn ông phương đông đi vào từ cửa sổ ban công.
Người đàn ông phương đông này trông vô cùng bình thường, thậm chí trong mắt của ma cà rồng trời sinh đã có vẻ đẹp độc đáo thì đây là một người xấu xí. Bliss từng có duyên gặp anh ta mấy lần, vô cùng kinh ngạc khi thấy anh ta ở đây, nói rằng: “Anh Dương, sao anh lại ở đây?”
Thái độ của Dương Thiên với thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp tới mức không giống ma cà rồng này vô cùng thân thiện, anh ta cười nói: “Nếu như tôi nói tôi tới tìm em, em có tin không?”
Đôi mắt của anh ta sáng ngời trầm tĩnh như bầu trời đêm, là bộ phận xuất sắc nhất trên mặt anh ta, Bliss không nhịn lòng được mà hơi thất thần.
Có lẽ phụ nữ đều không kháng cự lại được đôi mắt như thế này.
Dương Thiên vươn tay ra khều cằm cô ta lên, khóe miệng nở nụ cười tà ác: “Bliss, em thật đẹp.”
Khuôn mặt Bliss hơi đỏ lên, đồng thời cũng ngửi được mùi máu thuần khiết trên người anh ta, không lẫn nhiều tạp chất như những nhân loại khác, hệt như một món ngon tuyệt đỉnh, khiến ma cà rồng có cảm giác thèm ăn vô cùng dễ dàng.
Đôi mắt Dương Thiên lóe sáng, ôm lấy eo cô ta, ngón tay như đang nhảy nhót ở eo cô ra, nhẹ nhàng di chuyển, tán tỉnh cô ta, nói với giọng dụ hoặc: “Bliss thân ái, ban nãy tôi đã nghe thấy hết những lời em nói với thân vương Lilisi rồi, thật đáng tiếc là người đàn ông mà em một lòng ái mộ lại không biết được sự xinh đẹp của em, nếu như là tôi, chắc chắn tôi sẽ không khiến em đau lòng đâu! Em có thể cho tôi một cơ hội yêu em không?”
Ánh mắt Trì Am hơi chút mê mang, nhớ tới Tư Ngang chẳng bao giờ nhìn thẳng cô ta lấy một cái, trong lòng nảy sinh sự phẫn hận vô danh, kéo phắt lấy cổ áo Dương Thiên, soạt một cái kéo rèm cửa lại, sau đó trực tiếp đè lên người Dương Thiên.
Trên mặt Dương Thiên nở nụ cười càng thêm tà ác hơn, ánh sáng trong mắt càng rõ, cho dù là ánh mắt hay là giọng nói, thậm chí là ngón tay, đều mang theo sự mê hoặc đặc biệt, đây là thứ mà anh ta không bao giờ bị bại trận trong đống phụ nữ của mình, chỉ cần phụ nữ mất đi thần trí, lên giường với anh ta thì đều sẽ yêu anh ta rất nhanh.
Ngay lúc Dương Thiên muốn tiến thêm một bước chiếm lấy thiếu nữ ma cà rồng xinh đẹp này, đột nhiên đá truyền âm trong túi càn khôn chuyển động.
Trong lòng Dương Thiên có chút không vui, không để tâm tới, tiếp tục an ủi thiếu nữ buồn bã vì tổn thương ở dưới thân, rơi vào tình ái tràn trề vui sướng với cô ta.
Vốn dĩ thân vương Lilisi ở cách vách lo lắng con gái sẽ vì đố kị mà đi tìm Tư Ngang, đang định tới xem thế nào, không ngờ rằng đúng lúc lại nghe thấy động tĩnh trong phòng.
Sắc mặt thân vương Lilisi hơi đổi, không đi vào làm phiền.
Sinh hoạt riêng của ma cà rồng hỗn loạn, cho dù bọn họ có thích một người thì cũng sẽ không thủ thân như ngọc vì đối phương, bọn họ có thể tiêu xài thời gian vô hạn, thời gian không có ý nghĩa gì với bọn họ, thành ra không để ý tới rất nhiều chuyện như con người. Bọn họ cảm thấy chuyện thủ thân như ngọc vì một người rất nực cười, cho nên thân vương Lilisi hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì khi con gái tìm tình nhân, thậm chí còn mong con gái mình tìm mấy tình nhân, chuyển sự chú ý của mình đi, đỡ phải quan tâm mãi tới Tư Ngang.
Thế là thân vương Lilisi nhanh chóng rời đi.
Thân vương Lilisi vừa rời đi, cha sứ vừa đi vào cũng đi tới trước phòng nghỉ ngơi, đúng lúc nghe thấy động tĩnh trong phòng.
Harris cầm lấy giá chữ thập lặng lẽ cầu nguyện thành kính, thế là cũng rời đi.
Harris lén lút đi trong lâu đài ma cà rồng, trên người ông ta có pháp bảo ngăn cách huyết khí mà Dương Thiên đưa, cho nên không hề lo lắng ma cà rồng sẽ chú ý, còn những ma cà rồng cấp thấp kia, Harris càng không lo lắng.
Ông ta vừa đi vừa vẽ lại bản đồ lâu đài Gross, đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó, Harris vội vàng trốn đi, đợi khi trốn vào rồi mới nhận ra đây là WC của nữ.
Harris: “...”
Khi một phụ nữ nhân loại đi vào, Harris thở phào, rất nhanh đã nhớ tới nhân loại có thể tới đây, đều là những ma cà rồng tà ác kia đưa tới.
Harris dao động trong lòng, lặng lẽ đi tới đằng sau người phụ nữ đang rửa mặt, một chỗ khác của giá chữ thập trong tay đè trên cổ cô, khẽ nói rằng: “Cô gái, tốt nhất cô...” đừng lên tiếng.
Còn chưa nói xong liền bị người mà ông ta coi là mục tiêu túm lấy cổ, không những đoạt lấy giá chữ thập của ông ta mà thậm chí còn đạp ông ta vào trong một phòng vệ sinh, khiến ông ta liên tục lùi về phía sau, tới khi đụng phải bồn cầu, chân mềm nhũn ngồi bệt lên nắp bồn cầu.
Harris: “...”
Đây thực sự là nhân loại sao?
Trì Am đỡ lấy cửa, trong tay cầm một giá chữ thập đặc chế, một đầu khác của giá chữ thập được làm thành hình mũi dao, không những có thể giết người, mà còn có thể để lại vết thương thật sâu trên làn da cứng rắn của ma cà rồng.
“Ông là người bên giáo đình à?” Cô hỏi.
Harris không hề căng thẳng, nói rằng: “Cô gái à, tôi xin lỗi, nhưng tôi không hề cố ý đâu, cô biết đấy, nơi đây đâu cũng là ma cà rồng, tôi không thể không cẩn thận hơn một chút.”
Trì Am ừm một tiếng, nói rằng: “Cho nên tôi không coi ông là sắc lang mà đá ra bên ngoài.”
Khi Harris hiểu được ý trong lời cô nói, sắc mặt có chút khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.