Chương 769: Đô Thị Tu Chân
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am nghe xong chợt thấy hơi khó chịu với đám tu sĩ của tổ chức Thanh Long kia, đây rõ ràng là không đánh lại được, cho nên mới bắt đầu âm thầm giở trò bẩn? Cái người Dương Thiên này, trong mắt cô thì có chút may mắn và thủ đoạn, hai thân vương ma cà rồng cùng tấn công, một tu sĩ vừa lên trúc cơ như anh ta không những bình an trốn được mà còn có thể dùng lá bùa cuối cùng làm nổ lâu đài, có thể thấy tiềm năng không tệ.
Sau khi hỏi rõ ràng, Trì Am nói với Harris: “Ông đi đi.”
Harris kinh ngạc nhìn cô, vô thức nhìn sang ma cà rồng bên cạnh, cả người căng chặt.
So với nhân loại là Trì Am, thực ra Harris càng kiêng dè Tư Ngang hơn, từ sau khi anh vào xe ngựa vẫn luôn không có động tác dư thừa gì, nhưng Harris lại có thể cảm nhận được sức mạnh của anh, thậm chí còn nghi ngờ anh là ma cà rồng cấp bậc thân vương.
Thấy anh không có phản ứng gì, dường như đồng ý với lời nhân loại kia, thế là Harris chần chừ một lúc, liền nhảy xuống xe ngựa.
Ma cà rồng cấp hầu tước bên cạnh xe ngựa cười híp mắt nhìn ông ta, không hề ra tay.
Tâm trạng Harris có hơi phức tạp, hỏi Trì Am ở trong xe: “Vì sao cô lại thả tôi đi?”
“Lẽ nào ông mong tôi giết ông à? Tôi cũng không phải kẻ cuồng giết người, gây ra nhiều sát nghiệt vậy làm gì?” Cô cười tươi rói nói.
“Nhưng tôi là giáo đình...”
Ông ta và bọn họ trời sinh đã là quan hệ đối địch, không phải anh chết thì là tôi chết, không thể sống chung được.
“Vậy thì có gì liên quan?” Trì Am vẫn cười: “Giáo đình và ma cà rồng đối lập mấy ngàn năm, nếu như không phải có giáo đình can dự vào, chỉ e thế giới này sẽ bị ma cà rồng thống trị. Không phải tất cả ma cà rồng đều có năng lực tự khống chế trước máu, cũng phải có không gian sống cho người bình thường chứ?”
Nghe thấy lời này, cuối cùng Harris cũng hiểu được lập trường của Trì Am, ánh mắt trở nên ôn hòa, ông ta nhìn cô thật sâu, quay người rời đi.
Có lẽ ông ta có thể thay đổi kế hoạch một chút.
...
Sau khi Harris rời đi, xe ngựa cũng chậm rãi lăn bánh, xuyên qua rừng cây.
Trì Am dựa vào vách xe, vừa cầm hạt dẻ cắn vừa nhìn anh ma cà rồng nào đó đang bóc hạt dẻ: “Bên phía Dương Thiên, là anh dẫn những thân vương kia tới à?”
Người đàn ông nhìn cô một cái, đưa hạt dẻ đã bóc trong tay cho cô, không hề trả lời.
Nhưng câu trả lời im lặng này đã khiến Trì Am hiểu được lần này Dương Thiên thảm như vậy, hoàn toàn là do tay người đàn ông này gây nên.
Giết một người rất dễ, nhưng chết quá dễ thì lợi cho anh ta quá.
Người đàn ông vẫn còn so đo chuyện cô và Dương Thiên hẹn hò, lần này Dương Thiên lại dám to gan lẻn vào địa bàn của ma cà rồng, cũng đừng trách anh lợi dụng chuyện này.
Anh chẳng hề tốn sức lực gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, không ngờ rằng Dương Thiên lại xui xẻo như vậy.
Trì Am có hơi băn khoăn, cuối cùng có thể xác định thần trí của người đàn ông này đã khôi phục, chỉ là tính cách có hơi khác bình thường, coi như sắp khỏi bệnh rồi vậy.
Sau đó nghĩ tới kết cục của Dương Thiên, cô lại vui vẻ.
Cô nằm sấp trong lòng anh, vươn tay ra sờ tóc dài sau người anh, cười híp mắt nói: “Tư Ngang, anh nói xem Dương Thiên bị thương chỗ đó, có còn mọc ra được nữa không?”
“Không đâu.”
“Thật à?”
Đối với câu hỏi của cô, anh chẳng có gì là không vui, trên mặt lộ biểu cảm vô cùng độc ác, nói rằng: “Bây giờ là thời đại mạt pháp, linh khí đất trời ít ỏi, không đủ để anh ta tu luyện tới nguyên anh, chỉ có tu sĩ nguyên anh mới có thể thay đổi cơ thể, mọc lại những gì đã đứt. Cho anh ta một ngàn năm thì anh ta cũng chẳng tu luyện được, mà anh ta cũng chẳng có tuổi thọ một ngàn năm.”
Trì Am: “... Anh thực sự có ý à?”
“Chỉ có thể coi như anh ta xui xẻo thôi.” Anh ung dung nói, nghĩ tới gì đó, lại nói rằng: “Anh không ngờ anh ta lại có loại bùa mạnh như vậy, bùa như vậy không phải thứ mà tu sĩ hiện nay có thể vẽ ra.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Trì Am lướt qua gì đó, miệng nói rằng: “Có lẽ là lấy được từ chỗ bí cảnh hoặc tiên nhân nào đó?”
“Không thể nào!” Người đàn ông nói như chém đinh chặt sắt: “Anh ta tu luyện tới nay chưa được hơn một năm, những bí cảnh đã đi chỉ có hai nơi, những bí cảnh kia không hề có bùa lợi hại như vậy.”
Cuối cùng Trì Am cũng hiểu được sự bất thường trong lòng, cô ngồi phắt dậy, nhìn thẳng anh: “Anh nghi ngờ...”
“Cần phải nghi ngờ à?” Vẻ mặt anh khinh thường: “Trên người anh ta toàn là sơ hở, lại chẳng bao giờ che đậy, đồ ngốc cũng nhìn ra được. Tổ chức Thanh Long coi trọng anh ta như vậy, trừ thiên phú anh ta không tệ ra, cũng muốn làm rõ bí mật của anh ta nữa, còn cả việc anh ta lấy đâu ra được nhiều pháp bảo như vậy. Nhưng người này tự cao, cảm thấy người xung quanh đều không bằng anh ta, cho nên không thèm che giấu, nghĩ rằng cho dù có người nghi ngờ thì cũng không có ai đánh lại được anh ta, đúng là đồ ngu xuẩn.”
Nói tới đây, anh đánh giá cô với đôi mắt màu máu, nói rằng: “Nhớ tới khi đó em lại từng hẹn hò với đồ ngu xuẩn này, anh thực sự nghi ngờ mắt nhìn của em đấy.”
Trì Am: “...” Không đả kích cô thì sẽ chết à?
Trì Am tức giận nói: “Khi đó em đâu có biết được anh ta là người như vậy, huống hồ khi đó em chẳng hề quen anh, nếu quen anh trước, sao có thể...”
Anh lại hừ một tiếng, dựa vào vách xe, tiếp tục bóc hạt dẻ.
Trì Am bị anh làm cho vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng không nói những lời nhạy cảm này nữa, chuyển đề tài.
...
Lúc lâu đài Gross nổ, Dương Thiên dùng bùa không gian, tọa độ không gian là một nơi ẩn mật bên ngoài tổ chức Thanh Long.
Lúc Dương Thiên mang theo vết thương trốn về, cũng khiến tổ chức Thanh Long vô cùng chấn động, đồng loạt tới xem, đến cả thủ lĩnh tổ chức Long Tiếu cũng kinh ngạc.
Đợi tới khi biết được nơi Dương Thiên bị thương, tất cả những nam tu ở đó đều không nhịn được im lặng, lặng lẽ cảm thấy đau trứng. Còn về nữ tu, trong lòng lại thấy hân hoan, trước đây khi Dương Thiên tán tỉnh bọn họ, bởi vì kiêng dè cô cả Long Linh Nhi mà không đáp lại, nếu không bây giờ...
Tóm lại, Dương Thiên mang theo vết thương quay về tổ chức Thanh Long, lập tức biến thành trò cười ngầm trong tổ chức.
Khuôn mặt Dương Thiên vặn vẹo, căm hận nói: “Đám ma cà rồng đáng chết kia, tao nhất định sẽ khiến bọn chúng phải trả giá!”
Chưa từng có ai khiến anh ta phải chịu thiệt lớn như vậy, mối thù này anh ta nhất định phải trả!
Nhưng trước khi báo thù, đầu tiên Dương Thiên phải khôi phục lại bộ phận quan trọng bị tổn thất cái đã, thế là không ngừng tìm kiếm đan dược đoạn chi tái sinh, đan dược này là đan dược chuẩn bị mà anh ta để trong nhẫn không gian từ đời trước.
Đáng tiếc là anh ta tìm đi tìm lại, phát hiện đan dược đoạn chi tái sinh đã dùng hết rồi.
Ngay lúc đó, khuôn mặt Dương Thiên đều tái cả đi.
Sau khi hỏi rõ ràng, Trì Am nói với Harris: “Ông đi đi.”
Harris kinh ngạc nhìn cô, vô thức nhìn sang ma cà rồng bên cạnh, cả người căng chặt.
So với nhân loại là Trì Am, thực ra Harris càng kiêng dè Tư Ngang hơn, từ sau khi anh vào xe ngựa vẫn luôn không có động tác dư thừa gì, nhưng Harris lại có thể cảm nhận được sức mạnh của anh, thậm chí còn nghi ngờ anh là ma cà rồng cấp bậc thân vương.
Thấy anh không có phản ứng gì, dường như đồng ý với lời nhân loại kia, thế là Harris chần chừ một lúc, liền nhảy xuống xe ngựa.
Ma cà rồng cấp hầu tước bên cạnh xe ngựa cười híp mắt nhìn ông ta, không hề ra tay.
Tâm trạng Harris có hơi phức tạp, hỏi Trì Am ở trong xe: “Vì sao cô lại thả tôi đi?”
“Lẽ nào ông mong tôi giết ông à? Tôi cũng không phải kẻ cuồng giết người, gây ra nhiều sát nghiệt vậy làm gì?” Cô cười tươi rói nói.
“Nhưng tôi là giáo đình...”
Ông ta và bọn họ trời sinh đã là quan hệ đối địch, không phải anh chết thì là tôi chết, không thể sống chung được.
“Vậy thì có gì liên quan?” Trì Am vẫn cười: “Giáo đình và ma cà rồng đối lập mấy ngàn năm, nếu như không phải có giáo đình can dự vào, chỉ e thế giới này sẽ bị ma cà rồng thống trị. Không phải tất cả ma cà rồng đều có năng lực tự khống chế trước máu, cũng phải có không gian sống cho người bình thường chứ?”
Nghe thấy lời này, cuối cùng Harris cũng hiểu được lập trường của Trì Am, ánh mắt trở nên ôn hòa, ông ta nhìn cô thật sâu, quay người rời đi.
Có lẽ ông ta có thể thay đổi kế hoạch một chút.
...
Sau khi Harris rời đi, xe ngựa cũng chậm rãi lăn bánh, xuyên qua rừng cây.
Trì Am dựa vào vách xe, vừa cầm hạt dẻ cắn vừa nhìn anh ma cà rồng nào đó đang bóc hạt dẻ: “Bên phía Dương Thiên, là anh dẫn những thân vương kia tới à?”
Người đàn ông nhìn cô một cái, đưa hạt dẻ đã bóc trong tay cho cô, không hề trả lời.
Nhưng câu trả lời im lặng này đã khiến Trì Am hiểu được lần này Dương Thiên thảm như vậy, hoàn toàn là do tay người đàn ông này gây nên.
Giết một người rất dễ, nhưng chết quá dễ thì lợi cho anh ta quá.
Người đàn ông vẫn còn so đo chuyện cô và Dương Thiên hẹn hò, lần này Dương Thiên lại dám to gan lẻn vào địa bàn của ma cà rồng, cũng đừng trách anh lợi dụng chuyện này.
Anh chẳng hề tốn sức lực gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, không ngờ rằng Dương Thiên lại xui xẻo như vậy.
Trì Am có hơi băn khoăn, cuối cùng có thể xác định thần trí của người đàn ông này đã khôi phục, chỉ là tính cách có hơi khác bình thường, coi như sắp khỏi bệnh rồi vậy.
Sau đó nghĩ tới kết cục của Dương Thiên, cô lại vui vẻ.
Cô nằm sấp trong lòng anh, vươn tay ra sờ tóc dài sau người anh, cười híp mắt nói: “Tư Ngang, anh nói xem Dương Thiên bị thương chỗ đó, có còn mọc ra được nữa không?”
“Không đâu.”
“Thật à?”
Đối với câu hỏi của cô, anh chẳng có gì là không vui, trên mặt lộ biểu cảm vô cùng độc ác, nói rằng: “Bây giờ là thời đại mạt pháp, linh khí đất trời ít ỏi, không đủ để anh ta tu luyện tới nguyên anh, chỉ có tu sĩ nguyên anh mới có thể thay đổi cơ thể, mọc lại những gì đã đứt. Cho anh ta một ngàn năm thì anh ta cũng chẳng tu luyện được, mà anh ta cũng chẳng có tuổi thọ một ngàn năm.”
Trì Am: “... Anh thực sự có ý à?”
“Chỉ có thể coi như anh ta xui xẻo thôi.” Anh ung dung nói, nghĩ tới gì đó, lại nói rằng: “Anh không ngờ anh ta lại có loại bùa mạnh như vậy, bùa như vậy không phải thứ mà tu sĩ hiện nay có thể vẽ ra.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Trì Am lướt qua gì đó, miệng nói rằng: “Có lẽ là lấy được từ chỗ bí cảnh hoặc tiên nhân nào đó?”
“Không thể nào!” Người đàn ông nói như chém đinh chặt sắt: “Anh ta tu luyện tới nay chưa được hơn một năm, những bí cảnh đã đi chỉ có hai nơi, những bí cảnh kia không hề có bùa lợi hại như vậy.”
Cuối cùng Trì Am cũng hiểu được sự bất thường trong lòng, cô ngồi phắt dậy, nhìn thẳng anh: “Anh nghi ngờ...”
“Cần phải nghi ngờ à?” Vẻ mặt anh khinh thường: “Trên người anh ta toàn là sơ hở, lại chẳng bao giờ che đậy, đồ ngốc cũng nhìn ra được. Tổ chức Thanh Long coi trọng anh ta như vậy, trừ thiên phú anh ta không tệ ra, cũng muốn làm rõ bí mật của anh ta nữa, còn cả việc anh ta lấy đâu ra được nhiều pháp bảo như vậy. Nhưng người này tự cao, cảm thấy người xung quanh đều không bằng anh ta, cho nên không thèm che giấu, nghĩ rằng cho dù có người nghi ngờ thì cũng không có ai đánh lại được anh ta, đúng là đồ ngu xuẩn.”
Nói tới đây, anh đánh giá cô với đôi mắt màu máu, nói rằng: “Nhớ tới khi đó em lại từng hẹn hò với đồ ngu xuẩn này, anh thực sự nghi ngờ mắt nhìn của em đấy.”
Trì Am: “...” Không đả kích cô thì sẽ chết à?
Trì Am tức giận nói: “Khi đó em đâu có biết được anh ta là người như vậy, huống hồ khi đó em chẳng hề quen anh, nếu quen anh trước, sao có thể...”
Anh lại hừ một tiếng, dựa vào vách xe, tiếp tục bóc hạt dẻ.
Trì Am bị anh làm cho vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng không nói những lời nhạy cảm này nữa, chuyển đề tài.
...
Lúc lâu đài Gross nổ, Dương Thiên dùng bùa không gian, tọa độ không gian là một nơi ẩn mật bên ngoài tổ chức Thanh Long.
Lúc Dương Thiên mang theo vết thương trốn về, cũng khiến tổ chức Thanh Long vô cùng chấn động, đồng loạt tới xem, đến cả thủ lĩnh tổ chức Long Tiếu cũng kinh ngạc.
Đợi tới khi biết được nơi Dương Thiên bị thương, tất cả những nam tu ở đó đều không nhịn được im lặng, lặng lẽ cảm thấy đau trứng. Còn về nữ tu, trong lòng lại thấy hân hoan, trước đây khi Dương Thiên tán tỉnh bọn họ, bởi vì kiêng dè cô cả Long Linh Nhi mà không đáp lại, nếu không bây giờ...
Tóm lại, Dương Thiên mang theo vết thương quay về tổ chức Thanh Long, lập tức biến thành trò cười ngầm trong tổ chức.
Khuôn mặt Dương Thiên vặn vẹo, căm hận nói: “Đám ma cà rồng đáng chết kia, tao nhất định sẽ khiến bọn chúng phải trả giá!”
Chưa từng có ai khiến anh ta phải chịu thiệt lớn như vậy, mối thù này anh ta nhất định phải trả!
Nhưng trước khi báo thù, đầu tiên Dương Thiên phải khôi phục lại bộ phận quan trọng bị tổn thất cái đã, thế là không ngừng tìm kiếm đan dược đoạn chi tái sinh, đan dược này là đan dược chuẩn bị mà anh ta để trong nhẫn không gian từ đời trước.
Đáng tiếc là anh ta tìm đi tìm lại, phát hiện đan dược đoạn chi tái sinh đã dùng hết rồi.
Ngay lúc đó, khuôn mặt Dương Thiên đều tái cả đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.