Chương 345: Hắc Ám Xâm Nhập
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am nằm liệt trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc, sau khi thở bình thường cô mới quay đầu nhìn cậu bé đang yên lặng ngồi bên cạnh.
Từ khi bị cô xách đi cậu vẫn luôn trầm mặc, Trì Am không thể không hoài nghi có phải người này có bệnh tự kỷ không, nghĩ như vậy cô lại thấy đau lòng.
Người đàn ông của mình thì mình đau lòng, Trì Am vẫn quen với cách anh kiêu ngạo đến tận trời, những dáng vẻ khác thì hoàn toàn không quen.
Lúc này, ánh mắt của đứa trẻ rơi vào vết thương trên cánh tay bị đạn vượt qua của cô, khi nhìn thấy ánh mắt của cô, cậu liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Vết thương của chị?”
Trì Am thản nhiên lắc tay anh cười nói: "Không sao, không còn chảy máu nữa rồi.”
Rõ ràng đối phương cũng không đánh giá cao thái độ nữ hiệp sĩ cẩu thả này của cô, cậu lấy chiếc ba lô nhỏ của mình ra, lấy một chiếc hộp bằng thép không gỉ bằng phẳng trong đó ra, mở hộp ra, trong đó có một số dụng cụ y tế.
Cậu cầm một chiếc kéo nhỏ, cắt quần áo dính máu ở gần vết thương của cô ra, sau khi khử trùng xong thì lấy ra một lọ thuốc mỡ không biết hiệu gì trong ba lô, thoa thuốc lên tay cô rồi quấn lại bằng một cái băng gạc nhỏ.
Trì Am lặng lẽ ngồi đó, nhìn cậu bé đang nghiêm túc chữa trị vết thương cho mình, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Động tác xử lý vết thương của anh rất điêu luyện, Trì Am không biết có phải vì đến tận thế nên ngay cả những đứa trẻ cũng bị ép lớn lên hay không, bây giờ không thể sử dụng tiêu chuẩn của xã hội bình thường để đánh giá trẻ em thời kỳ mạt thế nữa.
Đối với đồ trong ba lô của cậu thì Trì Am cũng không thấy ngạc nhiên.
Đi ra ngoài không thể thiếu những loại thuốc trị thương, ban đầu vì nguyên chủ không tiền không thể nên mới không thể tìm được những loại thuốc trị thương này, khi bị thương thì chỉ cần nhịn một lúc là xong, cực kỳ thô bạo.
Sau khi xử lý vết thương cho cô xong, anh chàng xinh trai hài lòng thả cây kéo và phần bằng còn lại vào ba lô, khi cậu nhìn lên lại thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt mà cậu không thể hiểu được.
Nhưng cũng không thấy khó chịu gì.
Cậu thầm suy nghĩ, biểu cảm trên mặt không thay đổi, chỉ ngồi ở đó nhìn cô, cái cằm xinh đẹp hơi ngước lên, kiêu ngạo như một cậu chủ nhỏ.
Trì Am thấy người này dù nhỏ đi thì tính tình cũng không nhỏ, rõ ràng là đứa trẻ tám chín tuổi mà lại cảm thấy rất trưởng thành, khó che giấu được vẻ kiêu ngạo trên người.
Như kiêu ngạo vì mình là người lợi hại nhất trên cả thế giới này.
Trì Am quan sát cậu, từ chiếc áo sơ mi lụa, áo vest xám thiết kế riêng, quần tây xám, đôi giày da bò bóng loáng mà cậu đang đi là có thể biết được thân phận của cậu ở thế giới này không phú thì quý. Trong thời kỳ mạt thế, con người sẽ ít khi chú ý tới cách ăn mặc, nhưng người này vẫn ăn mặc như một cậu chủ con nhà giàu.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi cậu bị một đám Chiến SĨ cuồng truy sát, Trì Am đã nhanh chóng tự bổ não ra một câu chuyện dài kỳ về ân oán nhà giàu đầy cẩu huyết, hoặc là âm mưu tranh đoạt trong căn cứ để tranh giành quyền lực. Trong lòng lại thấy buồn cười, nhưng cũng thấy thương tiếc.
Đúng vậy, chỉ cần cô nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn hơi mập mạp của trẻ con này thì cô lại tràn ngập tình mẫu tử.
Cô không nhịn được mà quay đầu đi, phát hiện tâm lý mình đang đi lệch mất rồi, thế mà cô lại tình thương của người mẹ với người đàn ông này sao? Không thể chỉ vì ở thế giới này anh biến thành trẻ con mà cô lại coi anh như con trai để nuôi nấng chứ?
Chẳng lẽ ở thế giới này có phải chơi trò nuôi chồng từ bé sao? Nghĩ lại cũng thấy rất có cảm giác kích thích đấy.
Nghĩ đến đó Trì Am liền hỏi: "Em tên là gì?”
Cậu bé liếc nhìn cô nhàn nhạt mở miệng: "Tư Ngang.”
“Chị tên là Trì Am.” Trì Am cười nói, thấy cậu nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt to màu tím sẫm, trông rất đáng yêu thì không khỏi thơm một cái hôn đầy nước bọt lên khuôn mặt bánh bao trắng nõn của cậu.
Anh chàng xinh trai lập tức đỏ mặt, mím môi lại, như đang lên án cô tại sao có thể làm ra loại chuyện này.
Trì Am vẫn cười, cô cực kỳ vui vẻ.
Thừa dịp anh còn đang nhỏ, không có cách nào phản kháng cô phải tranh thủ đùa giỡn, nếu không sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Sau khi màn đêm buông xuống, bên ngoài lại có tiếng sinh vật dị hình đi lại.
Trì Am đã tìm được một nơi ở an toàn trước khi trời tối, đó là một ngôi nhà rất hẻo lánh có ba tầng, tầng một là một cửa hàng nhỏ, có lẽ là vì quá xa, lại có cửa an ninh đã bị khóa chặt nên chỗ này vẫn còn nguyên vẹn không bị tàn phá, không có người đến, bên trong vẫn còn một số thùng nước đóng chai và vài thùng nước khoáng.
Tầng hai và tầng ba là nơi ở, không có chủ nhân, từ tấm kính vỡ ở cửa sổ cô có thể đoán được có lẽ chủ nhân nơi này đã gặp tai nạn vào ngày tận thể.
Ở đây có cửa ra vào và cửa sổ chắc chắn, cô có thể ngủ ngon với điều kiện là không tạo ra tiếng động gì để thu hút sinh vật dị hình.
Khi Trì Am thả ba lô xuống liền phát hiện ra cậu chủ nhỏ nào đó tỏ vẻ ghét bỏ đầy khả nghi.
Có thể ăn mặc như một cậu chủ nhỏ trong tận thế cho thấy ngày thường người này sinh hoạt rất tỉ mỉ, đương nhiên sẽ khinh thường một cái nhà nhỏ đơn sơ như vậy.
“Tạm chịu khó chút đi.” Trì Am xoa đầu cậu, bị cậu đưa tay ra đấy đi, cô lại tiếp tục xoa cho đến khi cậu tức giận trừng mắt nhìn thì mới cười hì hì buông ra.
Nhìn thấy anh biến thành một đứa trẻ, Trì Am không nhịn lòng được mà muốn trêu chọc.
Cửa hàng ở tầng một có rất nhiều nước đóng chai, Trì Am đi xách một thùng nước lên định dùng để rửa mặt.
Thấy vẫn còn nước sạch, trong sắc mặt cậu mới tốt hơn, đưa tay ra định rót nước rửa tay.
Trì Am đổ nước vào một cái chậu sạch cho cậu, nhìn cách cậu yên lặng rửa tay cô liền phát hiện ra tên này mắc chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng. Mà thật ra, từ sau khi cô cứu cậu, Trì Am đã phát hiện ra Tự Ngang ở thế giới này mắc chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng rồi, ăn mặc tỉ mỉ không dính bụi, giày da nhỏ dưới chân cũng được đánh bóng Đương nhiên là quần áo của cậu đã dính đất, giày cũng đã bẩn trong lúc chạy trốn. Khi cậu nhìn thấy thì lông mày vẫn luôn nhăn lại.
Rửa tay xong, cậu lấy ra một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ từ trong túi quần ra để lau tay.
Trì Am không nói nên lời.
So với người này thì có đúng là một cô gái thô kệch.
Dưới cái nhìn chằm chằm của cậu, Trì Am đành phải lấy một chậu nước để cẩn thận lau chùi sạch sẽ cho mình.
Khi lau chùi cho mình, Trì Am trốn vào trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói của cậu chủ Tư Ngang: "Am Am, ra ngoài tăm đi, trong phòng vệ sinh có nước.”
“Giữ lại để xả toilet.” Trì Am không hề do dự nói.
Bên ngoài rõ ràng trầm mặc mất một lúc, sau đó cậu nói tiếp: "Có nước xả bồn cầu rồi, cô bẩn quá, đi ra tăm đi."
Nghe được ý bắt buộc trong lời nói của cậu, Trì Am chỉ muốn thở dài, cậu vẫn còn là một cậu bé nhưng tính khí đã rất xấu rồi, có nên sửa đi không? Trì Am búng tay, quyết định tạm thời gian rảnh sửa tính lại cho cậu trước khi trưởng thành, để sau này không dám bắt nạt cô, dù là trên giường hay dưới giường.
Trì Am mặc quần áo vào, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy anh chàng xinh trai đang khoanh tay đứng ở cửa, không kiên nhẫn di chân.
"Tạm thời bỏ qua tắm rửa đi. Bây giờ trời tối rồi nếu động tĩnh quá ồn thì sẽ gọi sinh vật dị hình tới đây." Trì Am nói.
Tư Ngang ngẩng đầu nhìn cô, có vẻ không hài lòng với độ cao này lắm, môi mím chặt.
Một hồi sau cậu mới nói: “Không.”
"Cái gì?”
"Sinh vật dị hình sẽ không đến đâu, đừng lo." Cậu nhấn mạnh.
Từ khi bị cô xách đi cậu vẫn luôn trầm mặc, Trì Am không thể không hoài nghi có phải người này có bệnh tự kỷ không, nghĩ như vậy cô lại thấy đau lòng.
Người đàn ông của mình thì mình đau lòng, Trì Am vẫn quen với cách anh kiêu ngạo đến tận trời, những dáng vẻ khác thì hoàn toàn không quen.
Lúc này, ánh mắt của đứa trẻ rơi vào vết thương trên cánh tay bị đạn vượt qua của cô, khi nhìn thấy ánh mắt của cô, cậu liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Vết thương của chị?”
Trì Am thản nhiên lắc tay anh cười nói: "Không sao, không còn chảy máu nữa rồi.”
Rõ ràng đối phương cũng không đánh giá cao thái độ nữ hiệp sĩ cẩu thả này của cô, cậu lấy chiếc ba lô nhỏ của mình ra, lấy một chiếc hộp bằng thép không gỉ bằng phẳng trong đó ra, mở hộp ra, trong đó có một số dụng cụ y tế.
Cậu cầm một chiếc kéo nhỏ, cắt quần áo dính máu ở gần vết thương của cô ra, sau khi khử trùng xong thì lấy ra một lọ thuốc mỡ không biết hiệu gì trong ba lô, thoa thuốc lên tay cô rồi quấn lại bằng một cái băng gạc nhỏ.
Trì Am lặng lẽ ngồi đó, nhìn cậu bé đang nghiêm túc chữa trị vết thương cho mình, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Động tác xử lý vết thương của anh rất điêu luyện, Trì Am không biết có phải vì đến tận thế nên ngay cả những đứa trẻ cũng bị ép lớn lên hay không, bây giờ không thể sử dụng tiêu chuẩn của xã hội bình thường để đánh giá trẻ em thời kỳ mạt thế nữa.
Đối với đồ trong ba lô của cậu thì Trì Am cũng không thấy ngạc nhiên.
Đi ra ngoài không thể thiếu những loại thuốc trị thương, ban đầu vì nguyên chủ không tiền không thể nên mới không thể tìm được những loại thuốc trị thương này, khi bị thương thì chỉ cần nhịn một lúc là xong, cực kỳ thô bạo.
Sau khi xử lý vết thương cho cô xong, anh chàng xinh trai hài lòng thả cây kéo và phần bằng còn lại vào ba lô, khi cậu nhìn lên lại thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt mà cậu không thể hiểu được.
Nhưng cũng không thấy khó chịu gì.
Cậu thầm suy nghĩ, biểu cảm trên mặt không thay đổi, chỉ ngồi ở đó nhìn cô, cái cằm xinh đẹp hơi ngước lên, kiêu ngạo như một cậu chủ nhỏ.
Trì Am thấy người này dù nhỏ đi thì tính tình cũng không nhỏ, rõ ràng là đứa trẻ tám chín tuổi mà lại cảm thấy rất trưởng thành, khó che giấu được vẻ kiêu ngạo trên người.
Như kiêu ngạo vì mình là người lợi hại nhất trên cả thế giới này.
Trì Am quan sát cậu, từ chiếc áo sơ mi lụa, áo vest xám thiết kế riêng, quần tây xám, đôi giày da bò bóng loáng mà cậu đang đi là có thể biết được thân phận của cậu ở thế giới này không phú thì quý. Trong thời kỳ mạt thế, con người sẽ ít khi chú ý tới cách ăn mặc, nhưng người này vẫn ăn mặc như một cậu chủ con nhà giàu.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi cậu bị một đám Chiến SĨ cuồng truy sát, Trì Am đã nhanh chóng tự bổ não ra một câu chuyện dài kỳ về ân oán nhà giàu đầy cẩu huyết, hoặc là âm mưu tranh đoạt trong căn cứ để tranh giành quyền lực. Trong lòng lại thấy buồn cười, nhưng cũng thấy thương tiếc.
Đúng vậy, chỉ cần cô nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn hơi mập mạp của trẻ con này thì cô lại tràn ngập tình mẫu tử.
Cô không nhịn được mà quay đầu đi, phát hiện tâm lý mình đang đi lệch mất rồi, thế mà cô lại tình thương của người mẹ với người đàn ông này sao? Không thể chỉ vì ở thế giới này anh biến thành trẻ con mà cô lại coi anh như con trai để nuôi nấng chứ?
Chẳng lẽ ở thế giới này có phải chơi trò nuôi chồng từ bé sao? Nghĩ lại cũng thấy rất có cảm giác kích thích đấy.
Nghĩ đến đó Trì Am liền hỏi: "Em tên là gì?”
Cậu bé liếc nhìn cô nhàn nhạt mở miệng: "Tư Ngang.”
“Chị tên là Trì Am.” Trì Am cười nói, thấy cậu nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt to màu tím sẫm, trông rất đáng yêu thì không khỏi thơm một cái hôn đầy nước bọt lên khuôn mặt bánh bao trắng nõn của cậu.
Anh chàng xinh trai lập tức đỏ mặt, mím môi lại, như đang lên án cô tại sao có thể làm ra loại chuyện này.
Trì Am vẫn cười, cô cực kỳ vui vẻ.
Thừa dịp anh còn đang nhỏ, không có cách nào phản kháng cô phải tranh thủ đùa giỡn, nếu không sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Sau khi màn đêm buông xuống, bên ngoài lại có tiếng sinh vật dị hình đi lại.
Trì Am đã tìm được một nơi ở an toàn trước khi trời tối, đó là một ngôi nhà rất hẻo lánh có ba tầng, tầng một là một cửa hàng nhỏ, có lẽ là vì quá xa, lại có cửa an ninh đã bị khóa chặt nên chỗ này vẫn còn nguyên vẹn không bị tàn phá, không có người đến, bên trong vẫn còn một số thùng nước đóng chai và vài thùng nước khoáng.
Tầng hai và tầng ba là nơi ở, không có chủ nhân, từ tấm kính vỡ ở cửa sổ cô có thể đoán được có lẽ chủ nhân nơi này đã gặp tai nạn vào ngày tận thể.
Ở đây có cửa ra vào và cửa sổ chắc chắn, cô có thể ngủ ngon với điều kiện là không tạo ra tiếng động gì để thu hút sinh vật dị hình.
Khi Trì Am thả ba lô xuống liền phát hiện ra cậu chủ nhỏ nào đó tỏ vẻ ghét bỏ đầy khả nghi.
Có thể ăn mặc như một cậu chủ nhỏ trong tận thế cho thấy ngày thường người này sinh hoạt rất tỉ mỉ, đương nhiên sẽ khinh thường một cái nhà nhỏ đơn sơ như vậy.
“Tạm chịu khó chút đi.” Trì Am xoa đầu cậu, bị cậu đưa tay ra đấy đi, cô lại tiếp tục xoa cho đến khi cậu tức giận trừng mắt nhìn thì mới cười hì hì buông ra.
Nhìn thấy anh biến thành một đứa trẻ, Trì Am không nhịn lòng được mà muốn trêu chọc.
Cửa hàng ở tầng một có rất nhiều nước đóng chai, Trì Am đi xách một thùng nước lên định dùng để rửa mặt.
Thấy vẫn còn nước sạch, trong sắc mặt cậu mới tốt hơn, đưa tay ra định rót nước rửa tay.
Trì Am đổ nước vào một cái chậu sạch cho cậu, nhìn cách cậu yên lặng rửa tay cô liền phát hiện ra tên này mắc chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng. Mà thật ra, từ sau khi cô cứu cậu, Trì Am đã phát hiện ra Tự Ngang ở thế giới này mắc chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng rồi, ăn mặc tỉ mỉ không dính bụi, giày da nhỏ dưới chân cũng được đánh bóng Đương nhiên là quần áo của cậu đã dính đất, giày cũng đã bẩn trong lúc chạy trốn. Khi cậu nhìn thấy thì lông mày vẫn luôn nhăn lại.
Rửa tay xong, cậu lấy ra một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ từ trong túi quần ra để lau tay.
Trì Am không nói nên lời.
So với người này thì có đúng là một cô gái thô kệch.
Dưới cái nhìn chằm chằm của cậu, Trì Am đành phải lấy một chậu nước để cẩn thận lau chùi sạch sẽ cho mình.
Khi lau chùi cho mình, Trì Am trốn vào trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói của cậu chủ Tư Ngang: "Am Am, ra ngoài tăm đi, trong phòng vệ sinh có nước.”
“Giữ lại để xả toilet.” Trì Am không hề do dự nói.
Bên ngoài rõ ràng trầm mặc mất một lúc, sau đó cậu nói tiếp: "Có nước xả bồn cầu rồi, cô bẩn quá, đi ra tăm đi."
Nghe được ý bắt buộc trong lời nói của cậu, Trì Am chỉ muốn thở dài, cậu vẫn còn là một cậu bé nhưng tính khí đã rất xấu rồi, có nên sửa đi không? Trì Am búng tay, quyết định tạm thời gian rảnh sửa tính lại cho cậu trước khi trưởng thành, để sau này không dám bắt nạt cô, dù là trên giường hay dưới giường.
Trì Am mặc quần áo vào, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy anh chàng xinh trai đang khoanh tay đứng ở cửa, không kiên nhẫn di chân.
"Tạm thời bỏ qua tắm rửa đi. Bây giờ trời tối rồi nếu động tĩnh quá ồn thì sẽ gọi sinh vật dị hình tới đây." Trì Am nói.
Tư Ngang ngẩng đầu nhìn cô, có vẻ không hài lòng với độ cao này lắm, môi mím chặt.
Một hồi sau cậu mới nói: “Không.”
"Cái gì?”
"Sinh vật dị hình sẽ không đến đâu, đừng lo." Cậu nhấn mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.