Chương 362: Hắc Ám Xâm Nhập
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Những nhân viên nghiên cứu kia đều là nhân tài hàng đầu trong các lĩnh vực, là hy vọng của loài người. Thế nhưng người phụ nữ kia ra tay không hề do dự, độc ác như vậy, làm sao Tư Ngang không hận cô ta cho được?
Căn cứ Hy Vọng tổn thất nhiều nhân tài như vậy, nếu đặt ở trước mạt thế, Đào Vị Lan có chết ngàn lần cũng không hết tội.
Cũng bởi vì hành động này của cô ta mà khiến cho căn cứ Hy Vọng mất đi một nhóm nhân tài hàng đầu. Tự Ngang lại bị biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ, dẫn đến rất nhiều cuộc nghiên cứu đang tiến hành bị đứt đoạn, càng không cần phải nhắc tới thuốc tiến hoa gen mới có những bước khởi đầu.
Trước mạt thế, Tư Ngang chính là tổ trưởng của một nhóm trong Viện nghiên cứu gien của Hoa Quốc. Tuy rằng tuổi đời của anh vẫn còn rất trẻ, nhưng vừa bước vào Viện nghiên cứu gien đã trở thành tổ trưởng, hoàn toàn không phải vì có ông nội quyền cao chức trọng, mà là bản thân anh cũng là một nhân tài hàng đầu.
Ý tưởng về dịch tiến hóa gen này vốn chính là do Tự Ngang đề ra, đáng tiếc mới nghiên cứu được một nửa, bởi vì Đào Vị Lan hại chết nhiều nhân viên nghiên cứu như vậy, mới dẫn đến kế hoạch này bị tạm dừng.
Hai tháng sau, phía Tây Nam đã truyền ra tin tức căn cứ Tự Do nghiên cứu thành công dịch tiến hóa gen, trở thành mục tiêu được chú ý của cả nhân loại.
Trì Am nghe đến đây, không khỏi nhíu mày lại.
Sát khí của Đào Vi Lan này quá nặng, cô ta thật sự hận Tư Ngang thì cứ nhằm vào một mình cậu đi, cần gì phải làm lụy những người vô tội chứ? Thậm chí còn đầu độc chết nhiều nhân tài như vậy. Mỗi một nhân tài đều là tài sản quan trọng nhất của loài người.
“Cô ta vẫn luôn muốn giết tôi, lúc đó còn vạch trần sự khác thường của tôi ở trước mắt rất nhiều người, cho rằng tôi là quái vật. Sau đó nếu không phải ông nội kiên quyết muốn giữ tôi lại, bằng không Đào Vi Lan đã xúi giục những người đó tổng tôi vào Viện nghiên cứu để tiến hành nghiên cứu rồi, ở đó có thể ra tay bất cứ lúc nào.” Tư Ngang mở miệng nói.
Sau khi mạt thể ập xuống không lâu, Đào Vị Lan vừa cho người xây dựng căn cứ Tự Do ở phía Tây Nam, vừa lên kế hoạch tiến về phía Bắc.
Thời điểm khi căn cứ Hy Vọng cũng được thành lập, cô ta đã tự mình đến căn cứ này, lúc đó cô ta có kế hoạch vạch trần sự khác thường của Tư Ngang, tiết lộ việc cậu có thể khiến đám dị hình sợ cấp tránh xa trước mặt mọi người.
Khi ấy chuyện này đã dấy lên làn sóng rất lớn.
Nhà họ Tư bị cô ta làm cho không kịp trở tay, may thay căn cứ Hy Vọng là do một tay Tướng quân Tư gây dựng lên. Ông ấy đè ép tất cả ý kiến của những người khác xuống, kiên quyết bảo vệ cháu mình mới không để Đào Vị Lan thực hiện được.
Kế hoạch vẫn chưa thành nên cô ta lại nghĩ ra cách khác, nhân lúc Tư Ngang dẫn theo nhân viên nghiên cứu ra ngoài đánh lén hạ độc anh.
Thù này cứ thế được kết như vậy.
Sau khi Trì Am nghe xong mọi chuyện, ngày càng chắc chắn Đào Vị Lan chính là kẻ trọng sinh.
Cô thử dò hỏi anh: “Anh không cảm thấy Đào Vi Lan này biết được quá nhiều rồi ư? Nhất là sự khác thường trên người anh, sao cô ta lại biết được chứ?”
Tư Ngang khinh thường nói: “Nếu không phải cô ta có năng lực đoán trước sự việc thì chính là người trở về từ tương lai, nghe nói loại này được gọi là trọng sinh. Tôi đoán cô ta hẳn là sống lại trở về từ tương lai, có thể tôi và cô ta đã có mối thù không thể nào hòa giải trong giai đoạn nào đó ở tương lai, cho nên cô ta nhất định phải giết chết tôi, để tránh hậu họa về sau.”
Trì Am: “...”
Trì Am lặng lẽ quay người đi, quả nhiên cô không thể coi thường người đàn ông này được. Ban đầu cứ tưởng rằng anh không biết gì cả, hóa ra anh đều biết hết, chẳng qua không nói ra thôi.
“Vậy sau này anh phải làm thế nào?” Trì Am lại hỏi anh.
“Không phải làm gì cả.”
“Hả?” Còn lâu Trì Am mới tin anh bị người ta hổ thành dáng vẻ này rồi sẽ không làm gì hết, đây hoàn toàn không phù hợp với phong cách của anh.
Anh vươn tay sờ mặt cô: “Cô không cần phải lo lắng những chuyện này, chờ tôi làm rõ cô ta lấy dịch tiến hóa gen cùng linh tuyền kia ở đâu ra, cô ta không cần thiết phải sống tiếp nữa rồi. Tôi nghi ngờ trên người cô ta còn có một bí mật vô cùng quan trọng khác, bây giờ đã có rất nhiều người theo dõi cô ta, sớm muộn gì Mai Gia Niên kia cũng ra tay với cô ta.”
Trì Am mở to mắt há miệng nhìn anh.
Vẻ mặt Tư Ngang bình thản, thong thả đứng dậy định đi nấu một bát canh trứng cho cô, hôm qua anh tìm được một ổ trứng gà trong rừng.
Chờ đến khi canh trứng thơm ngào ngạt được làm xong, Trì Am vừa uống vừa liếc nhìn anh.
Tư Ngang không để ý tới cô, tiếp tục viết các công thức hóa học cùng bản thiết kế vũ khí của mình.
So với khía cạnh nghiên cứu gen thì cậu cũng là một thiên tài về mặt thiết kế vũ khí. Có lẽ điều này là do ảnh hưởng nhà họ Tư.
Thật ra gạt bỏ chuyện anh bị Đào Vị Lan hại thành một đứa trẻ ra, thì Tư Ngang vẫn có địa vị và thân phận không hề tầm thường trong thế giới này, cũng gần giống với những gì Trì Am đã nghĩ.
Một tháng sau, cuối cùng Trì Am cũng có thể tự do đi lại.
Họ rời khỏi căn nhà gỗ rách nát trong núi, ra khỏi rừng cây liên miên đi đến một thôn nhỏ.
Trong thôn vẫn còn người may mắn sống sót.
Người dân trong những thôn xóm hẻo lánh này hầu như vẫn còn giữ thói quen dự trữ lương thực trong nhà, dựa vào đống lương thực đó cùng với rau cỏ mình trồng được và gia cầm nhà nuôi,... cũng có thể chịu đựng được năm đầu tiên của mạt thế.
Bây giờ là năm thứ hai của mạt thế, hầu như những người trong thôn đã có thói quen tiết kiệm trong thời mạt thế, chỉ cần dị hình không đến đây, họ có thể trải qua những ngày tháng khép kín, không khác là bao so với trước đây.
Tư Ngang và Trì Am ở lại trong thôn này một đêm, sau khi hỏi đường ra ngoài, họ lập tức rời khỏi nơi này.
Họ đi mất mấy ngày đường núi, cuối cùng cũng trở lại thành trấn.
Trên đường đi họ gặp phải một số dị hình bị lạc đàn, khi chúng nhìn thấy họ đều lập tức tránh xa.
Thời điểm Trì Am cùng Tư Ngang vào thành, trước tiên phải tìm một chiếc xe để khỏi phải đi bộ. Thị trấn này khá nhỏ, chất lượng xe cũng không được tốt cho lắm, nhưng mà vẫn tốt hơn không có.
Trì Am vừa chọn được một chiếc, lúc cô đang định đổ dầu thì đột nhiên xoay người.
Tư Ngang đã giơ súng lên, liên tiếp bắn mấy phát về phía xa.
Kỹ thuật bắn súng của anh vô cùng chính xác, con dị hình đang nhào tới kia bị đạn bắn trúng mắt, con người nổ tung biến thành hai vũng máu. Nhưng nó vẫn chưa chết hẳn, Trì Am bước tới bồi thêm một kiếm, chặt đầu nó xuống.
Con dị hình này là tiến hóa thể cấp E.
Hai người trông thấy con tiến hóa thể này đã chết, máu của nó còn đậm đặc hơn cả máu người, giống màu đỏ thẫm nhớp nháp, mùi tanh ngút trời khác biệt rất lớn với con người, ít nhất máu người sẽ không có mùi vị gãy mũi như vậy.
“Tiến hóa thể không sợ anh hả?” Trì Am lên tiếng.
“Không, so với sợ hãi, chúng càng muốn nuốt chửng tôi hơn.” Tư Ngang chắc nịch nói: “Chúng vẫn cảm thấy sợ hãi, chỉ có điều có được trí thông minh khiến chúng hiểu ra chỗ tốt khi nuốt chửng tôi, có thể kìm chế nỗi sợ đó. Cũng giống như con người vậy, nếu biết đồ vật có lợi cho mình sẽ đồng ý đè nén sự sợ hãi, cũng muốn nhào lên cắn một miếng.”
Trì Am chợt hiểu ra, không nhịn được mà liếc nhìn anh một chút, cảm thấy cô vẫn cần phải chăm chỉ cố gắng tu luyện, bảo vệ tốt cho cậu chủ nhỏ này thôi.
Tư Ngang chú ý tới ánh mắt cô, hàm dưới khẽ giật, ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Trì Am gượng cười một tiếng, lập tức đi tìm xăng.
Căn cứ Hy Vọng tổn thất nhiều nhân tài như vậy, nếu đặt ở trước mạt thế, Đào Vị Lan có chết ngàn lần cũng không hết tội.
Cũng bởi vì hành động này của cô ta mà khiến cho căn cứ Hy Vọng mất đi một nhóm nhân tài hàng đầu. Tự Ngang lại bị biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ, dẫn đến rất nhiều cuộc nghiên cứu đang tiến hành bị đứt đoạn, càng không cần phải nhắc tới thuốc tiến hoa gen mới có những bước khởi đầu.
Trước mạt thế, Tư Ngang chính là tổ trưởng của một nhóm trong Viện nghiên cứu gien của Hoa Quốc. Tuy rằng tuổi đời của anh vẫn còn rất trẻ, nhưng vừa bước vào Viện nghiên cứu gien đã trở thành tổ trưởng, hoàn toàn không phải vì có ông nội quyền cao chức trọng, mà là bản thân anh cũng là một nhân tài hàng đầu.
Ý tưởng về dịch tiến hóa gen này vốn chính là do Tự Ngang đề ra, đáng tiếc mới nghiên cứu được một nửa, bởi vì Đào Vị Lan hại chết nhiều nhân viên nghiên cứu như vậy, mới dẫn đến kế hoạch này bị tạm dừng.
Hai tháng sau, phía Tây Nam đã truyền ra tin tức căn cứ Tự Do nghiên cứu thành công dịch tiến hóa gen, trở thành mục tiêu được chú ý của cả nhân loại.
Trì Am nghe đến đây, không khỏi nhíu mày lại.
Sát khí của Đào Vi Lan này quá nặng, cô ta thật sự hận Tư Ngang thì cứ nhằm vào một mình cậu đi, cần gì phải làm lụy những người vô tội chứ? Thậm chí còn đầu độc chết nhiều nhân tài như vậy. Mỗi một nhân tài đều là tài sản quan trọng nhất của loài người.
“Cô ta vẫn luôn muốn giết tôi, lúc đó còn vạch trần sự khác thường của tôi ở trước mắt rất nhiều người, cho rằng tôi là quái vật. Sau đó nếu không phải ông nội kiên quyết muốn giữ tôi lại, bằng không Đào Vi Lan đã xúi giục những người đó tổng tôi vào Viện nghiên cứu để tiến hành nghiên cứu rồi, ở đó có thể ra tay bất cứ lúc nào.” Tư Ngang mở miệng nói.
Sau khi mạt thể ập xuống không lâu, Đào Vị Lan vừa cho người xây dựng căn cứ Tự Do ở phía Tây Nam, vừa lên kế hoạch tiến về phía Bắc.
Thời điểm khi căn cứ Hy Vọng cũng được thành lập, cô ta đã tự mình đến căn cứ này, lúc đó cô ta có kế hoạch vạch trần sự khác thường của Tư Ngang, tiết lộ việc cậu có thể khiến đám dị hình sợ cấp tránh xa trước mặt mọi người.
Khi ấy chuyện này đã dấy lên làn sóng rất lớn.
Nhà họ Tư bị cô ta làm cho không kịp trở tay, may thay căn cứ Hy Vọng là do một tay Tướng quân Tư gây dựng lên. Ông ấy đè ép tất cả ý kiến của những người khác xuống, kiên quyết bảo vệ cháu mình mới không để Đào Vị Lan thực hiện được.
Kế hoạch vẫn chưa thành nên cô ta lại nghĩ ra cách khác, nhân lúc Tư Ngang dẫn theo nhân viên nghiên cứu ra ngoài đánh lén hạ độc anh.
Thù này cứ thế được kết như vậy.
Sau khi Trì Am nghe xong mọi chuyện, ngày càng chắc chắn Đào Vị Lan chính là kẻ trọng sinh.
Cô thử dò hỏi anh: “Anh không cảm thấy Đào Vi Lan này biết được quá nhiều rồi ư? Nhất là sự khác thường trên người anh, sao cô ta lại biết được chứ?”
Tư Ngang khinh thường nói: “Nếu không phải cô ta có năng lực đoán trước sự việc thì chính là người trở về từ tương lai, nghe nói loại này được gọi là trọng sinh. Tôi đoán cô ta hẳn là sống lại trở về từ tương lai, có thể tôi và cô ta đã có mối thù không thể nào hòa giải trong giai đoạn nào đó ở tương lai, cho nên cô ta nhất định phải giết chết tôi, để tránh hậu họa về sau.”
Trì Am: “...”
Trì Am lặng lẽ quay người đi, quả nhiên cô không thể coi thường người đàn ông này được. Ban đầu cứ tưởng rằng anh không biết gì cả, hóa ra anh đều biết hết, chẳng qua không nói ra thôi.
“Vậy sau này anh phải làm thế nào?” Trì Am lại hỏi anh.
“Không phải làm gì cả.”
“Hả?” Còn lâu Trì Am mới tin anh bị người ta hổ thành dáng vẻ này rồi sẽ không làm gì hết, đây hoàn toàn không phù hợp với phong cách của anh.
Anh vươn tay sờ mặt cô: “Cô không cần phải lo lắng những chuyện này, chờ tôi làm rõ cô ta lấy dịch tiến hóa gen cùng linh tuyền kia ở đâu ra, cô ta không cần thiết phải sống tiếp nữa rồi. Tôi nghi ngờ trên người cô ta còn có một bí mật vô cùng quan trọng khác, bây giờ đã có rất nhiều người theo dõi cô ta, sớm muộn gì Mai Gia Niên kia cũng ra tay với cô ta.”
Trì Am mở to mắt há miệng nhìn anh.
Vẻ mặt Tư Ngang bình thản, thong thả đứng dậy định đi nấu một bát canh trứng cho cô, hôm qua anh tìm được một ổ trứng gà trong rừng.
Chờ đến khi canh trứng thơm ngào ngạt được làm xong, Trì Am vừa uống vừa liếc nhìn anh.
Tư Ngang không để ý tới cô, tiếp tục viết các công thức hóa học cùng bản thiết kế vũ khí của mình.
So với khía cạnh nghiên cứu gen thì cậu cũng là một thiên tài về mặt thiết kế vũ khí. Có lẽ điều này là do ảnh hưởng nhà họ Tư.
Thật ra gạt bỏ chuyện anh bị Đào Vị Lan hại thành một đứa trẻ ra, thì Tư Ngang vẫn có địa vị và thân phận không hề tầm thường trong thế giới này, cũng gần giống với những gì Trì Am đã nghĩ.
Một tháng sau, cuối cùng Trì Am cũng có thể tự do đi lại.
Họ rời khỏi căn nhà gỗ rách nát trong núi, ra khỏi rừng cây liên miên đi đến một thôn nhỏ.
Trong thôn vẫn còn người may mắn sống sót.
Người dân trong những thôn xóm hẻo lánh này hầu như vẫn còn giữ thói quen dự trữ lương thực trong nhà, dựa vào đống lương thực đó cùng với rau cỏ mình trồng được và gia cầm nhà nuôi,... cũng có thể chịu đựng được năm đầu tiên của mạt thế.
Bây giờ là năm thứ hai của mạt thế, hầu như những người trong thôn đã có thói quen tiết kiệm trong thời mạt thế, chỉ cần dị hình không đến đây, họ có thể trải qua những ngày tháng khép kín, không khác là bao so với trước đây.
Tư Ngang và Trì Am ở lại trong thôn này một đêm, sau khi hỏi đường ra ngoài, họ lập tức rời khỏi nơi này.
Họ đi mất mấy ngày đường núi, cuối cùng cũng trở lại thành trấn.
Trên đường đi họ gặp phải một số dị hình bị lạc đàn, khi chúng nhìn thấy họ đều lập tức tránh xa.
Thời điểm Trì Am cùng Tư Ngang vào thành, trước tiên phải tìm một chiếc xe để khỏi phải đi bộ. Thị trấn này khá nhỏ, chất lượng xe cũng không được tốt cho lắm, nhưng mà vẫn tốt hơn không có.
Trì Am vừa chọn được một chiếc, lúc cô đang định đổ dầu thì đột nhiên xoay người.
Tư Ngang đã giơ súng lên, liên tiếp bắn mấy phát về phía xa.
Kỹ thuật bắn súng của anh vô cùng chính xác, con dị hình đang nhào tới kia bị đạn bắn trúng mắt, con người nổ tung biến thành hai vũng máu. Nhưng nó vẫn chưa chết hẳn, Trì Am bước tới bồi thêm một kiếm, chặt đầu nó xuống.
Con dị hình này là tiến hóa thể cấp E.
Hai người trông thấy con tiến hóa thể này đã chết, máu của nó còn đậm đặc hơn cả máu người, giống màu đỏ thẫm nhớp nháp, mùi tanh ngút trời khác biệt rất lớn với con người, ít nhất máu người sẽ không có mùi vị gãy mũi như vậy.
“Tiến hóa thể không sợ anh hả?” Trì Am lên tiếng.
“Không, so với sợ hãi, chúng càng muốn nuốt chửng tôi hơn.” Tư Ngang chắc nịch nói: “Chúng vẫn cảm thấy sợ hãi, chỉ có điều có được trí thông minh khiến chúng hiểu ra chỗ tốt khi nuốt chửng tôi, có thể kìm chế nỗi sợ đó. Cũng giống như con người vậy, nếu biết đồ vật có lợi cho mình sẽ đồng ý đè nén sự sợ hãi, cũng muốn nhào lên cắn một miếng.”
Trì Am chợt hiểu ra, không nhịn được mà liếc nhìn anh một chút, cảm thấy cô vẫn cần phải chăm chỉ cố gắng tu luyện, bảo vệ tốt cho cậu chủ nhỏ này thôi.
Tư Ngang chú ý tới ánh mắt cô, hàm dưới khẽ giật, ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Trì Am gượng cười một tiếng, lập tức đi tìm xăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.