Chương 370: Hắc Ám Xâm Nhập
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Tướng quân Tư trầm ngâm một lát rồi nói: “Được rồi, thế thì cháu đi đi, cẩn thận một chút, đừng bị gài bẫy nữa.” Nhớ tới những kẻ ở căn cứ Tự Do không biết sao cứ hãm hại cháu trai mình, Tướng quân Tư vẫn rất lo lắng.
“Vâng, cháu biết rồi.” Tư Ngang cười lạnh.
Cùng một thủ đoạn mà còn muốn dùng lần thứ hai, khi đó anh sẽ trực tiếp chém đứt móng vuốt mà mấy tên đó thò tới.
Trì Am nghe mà không hiểu gì, không rõ hai ông cháu này đang nói cái gì.
Sau khi rời khỏi tòa nhà hành chính, hai người đi bộ trong căn cứ, Trì Am hỏi: “Tinh thạch mà lúc nãy hai người nói là cái gì?”
“Chắc hẳn là thứ sẽ khiến dị hình sợ hãi.” Tư Ngang đáp.
Trì Am rất kinh ngạc: “Thật à? Dị hình mà cũng có thứ sợ hãi ư?”
“Chẳng phải chúng sợ hãi tôi hay sao?” Tư Ngang lơ đễnh: “Bọn quái vật đó không phải chỉ có bản năng thôn tính, chúng cũng có thứ sợ hãi, chẳng qua nhân loại chúng ta còn chưa tìm được thứ khắc chế chúng thôi.”
Trì Am ừm một tiếng, đi được một lát, cô bỗng hỏi: “Tại sao dị hình lại sợ anh?”
“Chắc là vì tôi từng bất cẩn nuốt một hạt tinh thạch.” Cậu thản nhiên nói: “Khi đó tôi không biết đó là thứ gì, nó vừa bỏ vào nước đã hòa tan, tôi không để ý lắm nên uống hết luôn.”
Chuyện này còn phải kể từ lần khảo sát sa mạc trước tận thế.
Khi đó Tư Ngang dẫn dắt nhân viên trong viện nghiên cứu đến sa mạc khảo sát, thu thập gen của sinh vật sa mạc, phát hiện sâu bên trong sa mạc có mấy viên kết tinh rất đẹp, thoạt nhìn tựa như kết tinh của muối, dính vào hạt cát, sắc màu đẹp đẽ tựa ngọc bích, thần kỳ hết sức.
Khi đó họ thu gom một ít mang về nghiên cứu, tiếc rằng vẫn không thể nghiên cứu rõ đó là thứ gì.
Sau này dưới sự sai sót ngẫu nhiên, Tư Ngang uống nước hòa tan kết tinh. Trước đó không phát hiện được manh mối gì, sau đó anh sốt cao không ngừng, mức độ phát triển của tế bào vượt qua mức độ bình thường, mọi người kiểm tra một lượt mà không tìm thấy nguyên nhân gây ra tình huống này. Thông qua camera theo dõi, họ mới phát hiện anh đã bất cẩn uống một ly nước hòa lẫn loại kết tinh kỳ lạ ấy.
May mà mấy ngày sau, anh đã khôi phục bình thường, thân thể cũng không có gì khác thường.
Chuyện này chẳng mấy chốc đã bị bỏ ra sau đầu, mãi tới khi tận thế ập đến, Tư Ngang phát hiện bầy dị hình sơ cấp có những hành vi kỳ quặc. Trải qua mấy lần thí nghiệm, anh phát hiện chúng có những hành động né tránh mình, cứ như đang sợ hãi mình, tiếc rằng vẫn không tìm thấy nguyên nhân.
Sau mấy lần thí nghiệm, Tư Ngang phỏng đoán có lẽ là do loại kết tinh kia.
Tiếc rằng kết tinh mới mang về chưa được mấy ngay thì đã bốc hơi, không để lại một chút cặn nào. Bây giờ đã là tận thế, không tiện ra ngoài, cũng không biết trong sa mạc còn tồn tại thứ này hay không.
Đương nhiên, đó đều chỉ là phỏng đoán của anh.
Nghe xong, Trì Am không nhịn được nhìn anh, thán phục: “Không chừng phỏng đoán của anh là đúng đấy, không thì làm gì còn cách giải thích nào khác, chẳng lẽ giống như Đào Vi Lan nói, anh là quái vật hay sao?”
Cậu bất mãn trừng cô một phát, rất khinh thường hai từ “quái vật”.
Khi tận thế, nhân loại gọi dị hình là quái vật, sau này mới thống nhất cách gọi là dị hình, nhưng rất nhiều người vẫn khăng khăng cho rằng đó là một loại quái vật.
Trì Am lập tức hôn lên mặt anh để trấn an, nói tiếp: “Vậy là lần này anh muốn đi để xem thử kết tinh kia có giống với loại mà anh từng nhìn thấy hay không hả?”
“Đúng, phải xem thử thứ đó có thật sự khắc chế dị hình hay không.” Anh liếc xéo cô: “Cho cô biết chồng cô không phải là quái vật.”
Cậu nhóc này thật là thù dai.
Trì Am âm thầm lườm nguýt, nhưng vẫn ngọt ngào chải lông cho cậu: “Cho dù anh là quái vật thì tôi vẫn thích anh.”
Vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ vui vẻ, nào ngờ cậu lại nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, chậm rãi nói: “Thật ư? Nếu tôi là dị hình thì sao?”
Trì Am: “…”
Nhớ tới gương mặt tựa như bị hủy dung rồi chắp vá lại của thể tiến hóa dị hình, hơn nữa phải ăn thịt người mới có thể tiến hóa thành hình người, sắc mặt Trì Am tái mét, không thể trái lương tâm nói dối.
Thích thứ đó thì có phải là gu quá mặn không nhỉ?
Tư Ngang hừ một tiếng, cũng không tức giận vì chuyện này, nói: “Xem ra không phải người phụ nữ nào cũng sẽ yêu dị hình.”
“Gu của tôi không mặn đến mức đó, đương nhiên, nếu anh thật sự là… thì tôi vẫn yêu anh.” Trì Am vội bổ sung cứu chữa.
Tiếc rằng lời ngon tiếng ngọt của cô không thể làm cậu thiếu niên cảm động. Anh âm u quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt lưu luyến trên ngực cô một lát rồi mới nói: “Chờ tôi trưởng thành, cô phải nhớ rõ những gì cô đã nói đấy.”
Da đầu Trì Am căng thẳng, biết ngay người đàn ông này lòng dạ hẹp hòi thù dai cỡ nào mà.
Sau khi về đến nhà, cuối cùng Trì Am cũng nhớ tới lời nói lúc nãy của anh, hỏi: “Phải rồi, lúc nãy anh bảo không phải người phụ nữ nào cũng sẽ yêu dị hình, chẳng lẽ thật sự có người yêu dị hình hay sao?”
Tư Ngang thờ ơ mở máy tính, đọc tư liệu trên màn hình, tùy ý ừ một tiếng: “Ai biết mấy người kia nghĩ gì trong đầu.”
Cậu copy tư liệu, sau đó đứng dậy nói với cô: “Cho tôi năm ngày, năm ngày sau chúng ta sẽ lên đường.”
“Hả?” Trì Am sửng sốt, hỏi cậu: “Năm ngày có đủ không?”
“Đủ rồi!” Anh đi đến trước mặt cô, bất mãn vì chiều cao giữa hai người, khiến anh chỉ có thể ngước nhìn cô, trong mắt dâng trào cảm xúc, nói tiếp: “Năm ngày này, tôi sẽ không về nhà.”
Trì Am khó hiểu nhìn anh, đang định hỏi tiếp thì bị anh kéo cho khom lưng, sau đó hôn lên môi cô.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của anh, trong lòng Trì Am lại nổi lên phức cảm tội lỗi.
Má nhà nó, cứ có cảm giác mình đang “ấm dâu” trẻ vị thành niên thế này!
Phát hiện cô ngẩn người, anh tức giận đến mức mặt tái mét, suýt nữa bị thần trẻ trâu nhập vào người, lập tức đòi bum trời bum đất bum cô… tiếc rằng không có đủ “phần cứng”.
“Tôi đi đây, mấy ngày nay cô nghỉ ngơi cho khỏe, không được ra ngoài cấu kết với trai gái.”
Trì Am cạn lời.
Anh lại hừ một tiếng: “Đừng cho là tôi không biết mấy người ngoài kia chỉ hận mỗi ngày không thể trình diễn tiết mục bất ngờ gặp gỡ cô, nam hay nữ đều có.”
Trải qua trận chiến lần trước, danh tiếng của Trì Am trong căn cứ Hy Vọng còn lớn hơn cả Tướng quân Tư, nam nữ già trẻ đều sùng bái cô vô cùng, đã đè soái ca trung niên Tướng quân Tư xuống bên dưới. Còn Tư Ngang thì quanh năm làm nghiên cứu trong viện nghiên cứu, quá ít khi lộ diện, lại thêm lúc này anh đang trong hình hài bé trai nên rất ít người sùng bái anh.
Sau khi Tư Ngang thật sự gói ghém đồ đạc dọn vào viện nghiên cứu, Trì Am cảm thấy lần này anh sẽ chơi rất lớn đây.
Mặc dù không biết Tư Ngang muốn chơi lớn thế nào, nhưng năm ngày này, Trì Am vẫn chú tâm vào việc tu luyện, thậm chí không bước chân ra khỏi cửa.
Chỉ cần tận thế còn chưa kết thúc, cô sẽ không thể lơ là việc tu luyện. Cô cần phải bảo đảm mình có thể bình yên sống sót từ tay những kẻ trùng sinh, kẻ xuyên việt mang theo tool hack, hơn nữa bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.
Năm ngày trôi qua, cuối cùng Tư Ngang cũng trở về. Trì Am phát hiện quả nhiên cậu nhóc này muốn chơi lớn.
“Vâng, cháu biết rồi.” Tư Ngang cười lạnh.
Cùng một thủ đoạn mà còn muốn dùng lần thứ hai, khi đó anh sẽ trực tiếp chém đứt móng vuốt mà mấy tên đó thò tới.
Trì Am nghe mà không hiểu gì, không rõ hai ông cháu này đang nói cái gì.
Sau khi rời khỏi tòa nhà hành chính, hai người đi bộ trong căn cứ, Trì Am hỏi: “Tinh thạch mà lúc nãy hai người nói là cái gì?”
“Chắc hẳn là thứ sẽ khiến dị hình sợ hãi.” Tư Ngang đáp.
Trì Am rất kinh ngạc: “Thật à? Dị hình mà cũng có thứ sợ hãi ư?”
“Chẳng phải chúng sợ hãi tôi hay sao?” Tư Ngang lơ đễnh: “Bọn quái vật đó không phải chỉ có bản năng thôn tính, chúng cũng có thứ sợ hãi, chẳng qua nhân loại chúng ta còn chưa tìm được thứ khắc chế chúng thôi.”
Trì Am ừm một tiếng, đi được một lát, cô bỗng hỏi: “Tại sao dị hình lại sợ anh?”
“Chắc là vì tôi từng bất cẩn nuốt một hạt tinh thạch.” Cậu thản nhiên nói: “Khi đó tôi không biết đó là thứ gì, nó vừa bỏ vào nước đã hòa tan, tôi không để ý lắm nên uống hết luôn.”
Chuyện này còn phải kể từ lần khảo sát sa mạc trước tận thế.
Khi đó Tư Ngang dẫn dắt nhân viên trong viện nghiên cứu đến sa mạc khảo sát, thu thập gen của sinh vật sa mạc, phát hiện sâu bên trong sa mạc có mấy viên kết tinh rất đẹp, thoạt nhìn tựa như kết tinh của muối, dính vào hạt cát, sắc màu đẹp đẽ tựa ngọc bích, thần kỳ hết sức.
Khi đó họ thu gom một ít mang về nghiên cứu, tiếc rằng vẫn không thể nghiên cứu rõ đó là thứ gì.
Sau này dưới sự sai sót ngẫu nhiên, Tư Ngang uống nước hòa tan kết tinh. Trước đó không phát hiện được manh mối gì, sau đó anh sốt cao không ngừng, mức độ phát triển của tế bào vượt qua mức độ bình thường, mọi người kiểm tra một lượt mà không tìm thấy nguyên nhân gây ra tình huống này. Thông qua camera theo dõi, họ mới phát hiện anh đã bất cẩn uống một ly nước hòa lẫn loại kết tinh kỳ lạ ấy.
May mà mấy ngày sau, anh đã khôi phục bình thường, thân thể cũng không có gì khác thường.
Chuyện này chẳng mấy chốc đã bị bỏ ra sau đầu, mãi tới khi tận thế ập đến, Tư Ngang phát hiện bầy dị hình sơ cấp có những hành vi kỳ quặc. Trải qua mấy lần thí nghiệm, anh phát hiện chúng có những hành động né tránh mình, cứ như đang sợ hãi mình, tiếc rằng vẫn không tìm thấy nguyên nhân.
Sau mấy lần thí nghiệm, Tư Ngang phỏng đoán có lẽ là do loại kết tinh kia.
Tiếc rằng kết tinh mới mang về chưa được mấy ngay thì đã bốc hơi, không để lại một chút cặn nào. Bây giờ đã là tận thế, không tiện ra ngoài, cũng không biết trong sa mạc còn tồn tại thứ này hay không.
Đương nhiên, đó đều chỉ là phỏng đoán của anh.
Nghe xong, Trì Am không nhịn được nhìn anh, thán phục: “Không chừng phỏng đoán của anh là đúng đấy, không thì làm gì còn cách giải thích nào khác, chẳng lẽ giống như Đào Vi Lan nói, anh là quái vật hay sao?”
Cậu bất mãn trừng cô một phát, rất khinh thường hai từ “quái vật”.
Khi tận thế, nhân loại gọi dị hình là quái vật, sau này mới thống nhất cách gọi là dị hình, nhưng rất nhiều người vẫn khăng khăng cho rằng đó là một loại quái vật.
Trì Am lập tức hôn lên mặt anh để trấn an, nói tiếp: “Vậy là lần này anh muốn đi để xem thử kết tinh kia có giống với loại mà anh từng nhìn thấy hay không hả?”
“Đúng, phải xem thử thứ đó có thật sự khắc chế dị hình hay không.” Anh liếc xéo cô: “Cho cô biết chồng cô không phải là quái vật.”
Cậu nhóc này thật là thù dai.
Trì Am âm thầm lườm nguýt, nhưng vẫn ngọt ngào chải lông cho cậu: “Cho dù anh là quái vật thì tôi vẫn thích anh.”
Vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ vui vẻ, nào ngờ cậu lại nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, chậm rãi nói: “Thật ư? Nếu tôi là dị hình thì sao?”
Trì Am: “…”
Nhớ tới gương mặt tựa như bị hủy dung rồi chắp vá lại của thể tiến hóa dị hình, hơn nữa phải ăn thịt người mới có thể tiến hóa thành hình người, sắc mặt Trì Am tái mét, không thể trái lương tâm nói dối.
Thích thứ đó thì có phải là gu quá mặn không nhỉ?
Tư Ngang hừ một tiếng, cũng không tức giận vì chuyện này, nói: “Xem ra không phải người phụ nữ nào cũng sẽ yêu dị hình.”
“Gu của tôi không mặn đến mức đó, đương nhiên, nếu anh thật sự là… thì tôi vẫn yêu anh.” Trì Am vội bổ sung cứu chữa.
Tiếc rằng lời ngon tiếng ngọt của cô không thể làm cậu thiếu niên cảm động. Anh âm u quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt lưu luyến trên ngực cô một lát rồi mới nói: “Chờ tôi trưởng thành, cô phải nhớ rõ những gì cô đã nói đấy.”
Da đầu Trì Am căng thẳng, biết ngay người đàn ông này lòng dạ hẹp hòi thù dai cỡ nào mà.
Sau khi về đến nhà, cuối cùng Trì Am cũng nhớ tới lời nói lúc nãy của anh, hỏi: “Phải rồi, lúc nãy anh bảo không phải người phụ nữ nào cũng sẽ yêu dị hình, chẳng lẽ thật sự có người yêu dị hình hay sao?”
Tư Ngang thờ ơ mở máy tính, đọc tư liệu trên màn hình, tùy ý ừ một tiếng: “Ai biết mấy người kia nghĩ gì trong đầu.”
Cậu copy tư liệu, sau đó đứng dậy nói với cô: “Cho tôi năm ngày, năm ngày sau chúng ta sẽ lên đường.”
“Hả?” Trì Am sửng sốt, hỏi cậu: “Năm ngày có đủ không?”
“Đủ rồi!” Anh đi đến trước mặt cô, bất mãn vì chiều cao giữa hai người, khiến anh chỉ có thể ngước nhìn cô, trong mắt dâng trào cảm xúc, nói tiếp: “Năm ngày này, tôi sẽ không về nhà.”
Trì Am khó hiểu nhìn anh, đang định hỏi tiếp thì bị anh kéo cho khom lưng, sau đó hôn lên môi cô.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của anh, trong lòng Trì Am lại nổi lên phức cảm tội lỗi.
Má nhà nó, cứ có cảm giác mình đang “ấm dâu” trẻ vị thành niên thế này!
Phát hiện cô ngẩn người, anh tức giận đến mức mặt tái mét, suýt nữa bị thần trẻ trâu nhập vào người, lập tức đòi bum trời bum đất bum cô… tiếc rằng không có đủ “phần cứng”.
“Tôi đi đây, mấy ngày nay cô nghỉ ngơi cho khỏe, không được ra ngoài cấu kết với trai gái.”
Trì Am cạn lời.
Anh lại hừ một tiếng: “Đừng cho là tôi không biết mấy người ngoài kia chỉ hận mỗi ngày không thể trình diễn tiết mục bất ngờ gặp gỡ cô, nam hay nữ đều có.”
Trải qua trận chiến lần trước, danh tiếng của Trì Am trong căn cứ Hy Vọng còn lớn hơn cả Tướng quân Tư, nam nữ già trẻ đều sùng bái cô vô cùng, đã đè soái ca trung niên Tướng quân Tư xuống bên dưới. Còn Tư Ngang thì quanh năm làm nghiên cứu trong viện nghiên cứu, quá ít khi lộ diện, lại thêm lúc này anh đang trong hình hài bé trai nên rất ít người sùng bái anh.
Sau khi Tư Ngang thật sự gói ghém đồ đạc dọn vào viện nghiên cứu, Trì Am cảm thấy lần này anh sẽ chơi rất lớn đây.
Mặc dù không biết Tư Ngang muốn chơi lớn thế nào, nhưng năm ngày này, Trì Am vẫn chú tâm vào việc tu luyện, thậm chí không bước chân ra khỏi cửa.
Chỉ cần tận thế còn chưa kết thúc, cô sẽ không thể lơ là việc tu luyện. Cô cần phải bảo đảm mình có thể bình yên sống sót từ tay những kẻ trùng sinh, kẻ xuyên việt mang theo tool hack, hơn nữa bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.
Năm ngày trôi qua, cuối cùng Tư Ngang cũng trở về. Trì Am phát hiện quả nhiên cậu nhóc này muốn chơi lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.