Chương 374: Hắc Ám Xâm Nhập
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Đối diện với ánh mắt của cô ta, chị Từ không tự chủ được nói: “Mặc dù tôi không rõ tại sao cô lại nghĩ như vậy, nhưng tôi tin cô.”
Đào Vi Lan mím môi mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền bên má, thoạt nhìn vừa dịu dàng vừa tốt đẹp.
Đột nhiên, chiếc xe dừng lại, cứ như thể bị thứ gì đó tấn công.
Đào Vi Lan tập trung tinh thần, cảm nhận tình huống chung quanh, lập tức ra lệnh: “Dừng xe, chuẩn bị nghênh chiến!”
Nói rồi, cô ta đẩy cửa xe, ném một lá bùa về phía dị hình sơ cấp vừa nhào tới từ bên ngoài.
Tấm bùa phát nổ giữa không trung, đám dị hình chung quanh không kịp né tránh, lập tức bị tước đoạt sinh mệnh. Đằng sau vẫn có từng đợt dị hình ùa tới.
Đào Vi Lan nhảy lên nóc xe, bình tĩnh nhìn bầy dị hình dũng mãnh không sợ chết, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, rút hai thanh kiếm từ sau lưng, nhào về phía dị hình, bùa chú tung ra lấp kín chiến trường chung quanh.
Thấy thân ảnh chiến đấu của cô ta, người của chiến đội Hoa Hồng đều tăng thêm dũng khí, nhao nhao gia nhập vào chiến đấu.
Mỗi lần chiến đấu, Đào Vi Lan làm đội trưởng của họ đều làm gương trước tiên. Mặc dù dáng người của cô ta nhỏ bé nhưng lại là một cường giả thứ thiệt, thực lực cao cường mới là nguyên nhân khiến mọi người tin phục cô ta, đi theo cô ta.
Đương nhiên ngoài đó ra còn có thủ đoạn bùa chú thần bí khó lường của cô ta, cũng khiến họ không nhịn được mà phải thán phục, nghe nói đây là thuật pháp thiên sư đã sớm bị thất truyền.
Dần dần, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, thi thể dị hình chồng chất trên mặt đất.
Đào Vi Lan ghét bỏ ném hai thanh kiếm dính máu dị hình xuống đất, vuốt ve mái tóc rối bù, đi đến trước mặt các thành viên của chiến đội Hoa Hồng, hỏi: “Mọi người có sao không?”
Chị Từ báo cáo: “Có ba người bị thương, những người khác đều không sao.”
Đào Vi Lan nhìn ba người bị thương, cho họ một lọ nước khoáng chứa linh thủy để họ lau trên vết thương.
Ba người dùng linh thủy bôi lên vết thương, chẳng mấy chốc thương thế đã biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó, họ tiếp tục xuất phát. Nghĩ tới Tư Ngang có khả năng đã tiến vào thành phố S trước, giọng Đào Vi Lan mang theo mấy phần tàn nhẫn: “Chúng ta phải nhanh một chút, tuyệt đối không thể để họ chiếm được!”
…
Khi giết chết một con thể tiến hóa cấp E, Trì Am đột nhiên dừng lại.
Một con dị hình từ bên cạnh nhào tới, ở giữa không trung đã bị Tư Ngang bắt chết. Khi tỉnh táo lại, Trì Am tiếp tục chém giết dị hình chung quanh.
Mãi tới khi toàn bộ dị hình đều đã bị giết chết, Tư Ngang đi đến bên cạnh Trì Am, cau mày nói: “Lúc nãy cô sao vậy?” Lúc chiến đấu phải tránh phân tâm, vừa rồi không biết sao cô lại đột nhiên bị phân tâm.
Trì Am ừ một tiếng, cười nói: “Không có gì.”
Tư Ngang nghi ngờ nhìn cô, rõ ràng là không tin. Lúc nãy cô đột nhiên ngẩn người, rõ ràng là có chuyện.
Đến khi trở lại trong xe, Trì Am dựa vào lưng ghế, không nhịn được lại cảm ứng tình huống nơi xa, phát hiện không phải là ảo giác của mình, dao động vừa rồi đúng là do bùa chú sinh ra.
Thế giới này có người biết dùng bùa chú à?
Trì Am hơi kinh ngạc. Cô đã đến thế giới này bao lâu nay, cực kỳ khẳng định thế giới này không có yêu ma quỷ quái, chỉ có dị hình, cho nên cô không sử dụng thủ đoạn bắt quỷ thu yêu mà chỉ tu hành kiếm thuật.
Đương nhiên, bàn về lực sát thương thì kiếm thuật mới là lợi hại nhất, bùa chú của thiên sư chẳng qua chỉ là công cụ hỗ trợ.
Ấp ủ một chút hoài nghi, trên quãng đường kế tiếp, lúc chiến đấu Trì Am sẽ thường xuyên cảm ứng phương hướng xuất hiện dao động bùa chú, phát hiện nó đang tiến về phía này, xác định đối phương có khả năng là người của căn cứ Tự Do, mục đích cũng giống với Tư Ngang.
Tốn nửa ngày, cuối cùng họ cũng xuyên qua khu vực bị từng tầng dị hình phong tỏa, đi đến trước một con sông.
Bên kia bờ sông là một ốc đảo nhỏ.
Trong ốc đảo nhỏ toàn là lá rong màu vàng óng, bay bay trong gió, nước sông trong veo, có thể thấy một ít cá sông thản nhiên bơi qua. Mặc dù con người đã lâm vào tận thế hắc ám tuyệt vọng vì dị hình, song khung cảnh hoang dã vẫn tràn đầy sức sống, thậm chí còn tràn đầy sinh lực hơn cả trước tận thế. Rất nhiều môi trường đã bị con người phá hủy trước tận thế đang lặng lẽ chuyển biến.
Con sông này không rộng, chỉ khoảng ba bốn mét, trên mặt sông có một dãy đá nổi lên mặt nước.
Tư Ngang cho mọi người dừng lại trước ốc đảo nhỏ, sau đó dẫn theo ba nhân viên nghiên cứu cùng nhau bước lên tảng đá nổi trên mặt sông đi sang chỗ ốc đảo.
Trên bờ cát ốc đảo, đá sỏi rải rác che lấp cát mịn bên dưới. Mấy người dùng dụng cụ xốc lớp đá sỏi lên, chẳng mấy chốc đã thấy kết tinh giấu bên dưới đá sỏi, từng viên nhỏ xíu giống như tinh thể muối thô chưa được tinh luyện.
Tư Ngang kêu Nghê Hi thu thập chúng, lấy hết toàn bộ kết tinh tìm thấy ở khu vực đó.
Diện tích của ốc đảo này không lớn, tinh thạch cũng không nhiều, chẳng mấy chốc đã bị họ thu thập hết.
Trì Am và những người khác đứng gần đó canh gác. Khi nơi xa truyền đến tiếng động cơ xe, nhóm Trì Am quay đầu nhìn thì thấy mấy chiếc xe đang nhanh chóng xông về phía mình, một chiếc xe trong số đó thậm chí còn tông nghiêng một chiếc xe mà họ đỗ bên bờ sông.
Sau khi xe dừng lại, một đám người nhanh chóng xuống xe.
Người đầu tiên xuống xe là một người phụ nữ mặc áo da màu đỏ, để tóc dài, dung nhan thanh lệ, khí chất dịu dàng.
Mặc dù cô ta không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng khí chất dịu dàng động lòng người, rất phù hợp ảo tưởng của đàn ông đối với hiền thê lương mẫu, đôi mắt to ngập nước nhìn người khác trông rất thuần khiết tốt đẹp.
Trì Am đang suy nghĩ người phụ nữ thoạt nhìn không giống như đang sống trong tận thế này là ai thì thấy sắc mặt cô ta chợt thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ ác độc, giơ tay lên, một lá bùa bay về phía nhóm người Tư Ngang đang ở trên ốc đảo.
Lá bùa xé rách không khí, linh lực mà nó tản ra nghiền nát bụi bặm trong không khí, sắp phát nổ…
Đào Vi Lan mím môi mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền bên má, thoạt nhìn vừa dịu dàng vừa tốt đẹp.
Đột nhiên, chiếc xe dừng lại, cứ như thể bị thứ gì đó tấn công.
Đào Vi Lan tập trung tinh thần, cảm nhận tình huống chung quanh, lập tức ra lệnh: “Dừng xe, chuẩn bị nghênh chiến!”
Nói rồi, cô ta đẩy cửa xe, ném một lá bùa về phía dị hình sơ cấp vừa nhào tới từ bên ngoài.
Tấm bùa phát nổ giữa không trung, đám dị hình chung quanh không kịp né tránh, lập tức bị tước đoạt sinh mệnh. Đằng sau vẫn có từng đợt dị hình ùa tới.
Đào Vi Lan nhảy lên nóc xe, bình tĩnh nhìn bầy dị hình dũng mãnh không sợ chết, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, rút hai thanh kiếm từ sau lưng, nhào về phía dị hình, bùa chú tung ra lấp kín chiến trường chung quanh.
Thấy thân ảnh chiến đấu của cô ta, người của chiến đội Hoa Hồng đều tăng thêm dũng khí, nhao nhao gia nhập vào chiến đấu.
Mỗi lần chiến đấu, Đào Vi Lan làm đội trưởng của họ đều làm gương trước tiên. Mặc dù dáng người của cô ta nhỏ bé nhưng lại là một cường giả thứ thiệt, thực lực cao cường mới là nguyên nhân khiến mọi người tin phục cô ta, đi theo cô ta.
Đương nhiên ngoài đó ra còn có thủ đoạn bùa chú thần bí khó lường của cô ta, cũng khiến họ không nhịn được mà phải thán phục, nghe nói đây là thuật pháp thiên sư đã sớm bị thất truyền.
Dần dần, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, thi thể dị hình chồng chất trên mặt đất.
Đào Vi Lan ghét bỏ ném hai thanh kiếm dính máu dị hình xuống đất, vuốt ve mái tóc rối bù, đi đến trước mặt các thành viên của chiến đội Hoa Hồng, hỏi: “Mọi người có sao không?”
Chị Từ báo cáo: “Có ba người bị thương, những người khác đều không sao.”
Đào Vi Lan nhìn ba người bị thương, cho họ một lọ nước khoáng chứa linh thủy để họ lau trên vết thương.
Ba người dùng linh thủy bôi lên vết thương, chẳng mấy chốc thương thế đã biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó, họ tiếp tục xuất phát. Nghĩ tới Tư Ngang có khả năng đã tiến vào thành phố S trước, giọng Đào Vi Lan mang theo mấy phần tàn nhẫn: “Chúng ta phải nhanh một chút, tuyệt đối không thể để họ chiếm được!”
…
Khi giết chết một con thể tiến hóa cấp E, Trì Am đột nhiên dừng lại.
Một con dị hình từ bên cạnh nhào tới, ở giữa không trung đã bị Tư Ngang bắt chết. Khi tỉnh táo lại, Trì Am tiếp tục chém giết dị hình chung quanh.
Mãi tới khi toàn bộ dị hình đều đã bị giết chết, Tư Ngang đi đến bên cạnh Trì Am, cau mày nói: “Lúc nãy cô sao vậy?” Lúc chiến đấu phải tránh phân tâm, vừa rồi không biết sao cô lại đột nhiên bị phân tâm.
Trì Am ừ một tiếng, cười nói: “Không có gì.”
Tư Ngang nghi ngờ nhìn cô, rõ ràng là không tin. Lúc nãy cô đột nhiên ngẩn người, rõ ràng là có chuyện.
Đến khi trở lại trong xe, Trì Am dựa vào lưng ghế, không nhịn được lại cảm ứng tình huống nơi xa, phát hiện không phải là ảo giác của mình, dao động vừa rồi đúng là do bùa chú sinh ra.
Thế giới này có người biết dùng bùa chú à?
Trì Am hơi kinh ngạc. Cô đã đến thế giới này bao lâu nay, cực kỳ khẳng định thế giới này không có yêu ma quỷ quái, chỉ có dị hình, cho nên cô không sử dụng thủ đoạn bắt quỷ thu yêu mà chỉ tu hành kiếm thuật.
Đương nhiên, bàn về lực sát thương thì kiếm thuật mới là lợi hại nhất, bùa chú của thiên sư chẳng qua chỉ là công cụ hỗ trợ.
Ấp ủ một chút hoài nghi, trên quãng đường kế tiếp, lúc chiến đấu Trì Am sẽ thường xuyên cảm ứng phương hướng xuất hiện dao động bùa chú, phát hiện nó đang tiến về phía này, xác định đối phương có khả năng là người của căn cứ Tự Do, mục đích cũng giống với Tư Ngang.
Tốn nửa ngày, cuối cùng họ cũng xuyên qua khu vực bị từng tầng dị hình phong tỏa, đi đến trước một con sông.
Bên kia bờ sông là một ốc đảo nhỏ.
Trong ốc đảo nhỏ toàn là lá rong màu vàng óng, bay bay trong gió, nước sông trong veo, có thể thấy một ít cá sông thản nhiên bơi qua. Mặc dù con người đã lâm vào tận thế hắc ám tuyệt vọng vì dị hình, song khung cảnh hoang dã vẫn tràn đầy sức sống, thậm chí còn tràn đầy sinh lực hơn cả trước tận thế. Rất nhiều môi trường đã bị con người phá hủy trước tận thế đang lặng lẽ chuyển biến.
Con sông này không rộng, chỉ khoảng ba bốn mét, trên mặt sông có một dãy đá nổi lên mặt nước.
Tư Ngang cho mọi người dừng lại trước ốc đảo nhỏ, sau đó dẫn theo ba nhân viên nghiên cứu cùng nhau bước lên tảng đá nổi trên mặt sông đi sang chỗ ốc đảo.
Trên bờ cát ốc đảo, đá sỏi rải rác che lấp cát mịn bên dưới. Mấy người dùng dụng cụ xốc lớp đá sỏi lên, chẳng mấy chốc đã thấy kết tinh giấu bên dưới đá sỏi, từng viên nhỏ xíu giống như tinh thể muối thô chưa được tinh luyện.
Tư Ngang kêu Nghê Hi thu thập chúng, lấy hết toàn bộ kết tinh tìm thấy ở khu vực đó.
Diện tích của ốc đảo này không lớn, tinh thạch cũng không nhiều, chẳng mấy chốc đã bị họ thu thập hết.
Trì Am và những người khác đứng gần đó canh gác. Khi nơi xa truyền đến tiếng động cơ xe, nhóm Trì Am quay đầu nhìn thì thấy mấy chiếc xe đang nhanh chóng xông về phía mình, một chiếc xe trong số đó thậm chí còn tông nghiêng một chiếc xe mà họ đỗ bên bờ sông.
Sau khi xe dừng lại, một đám người nhanh chóng xuống xe.
Người đầu tiên xuống xe là một người phụ nữ mặc áo da màu đỏ, để tóc dài, dung nhan thanh lệ, khí chất dịu dàng.
Mặc dù cô ta không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng khí chất dịu dàng động lòng người, rất phù hợp ảo tưởng của đàn ông đối với hiền thê lương mẫu, đôi mắt to ngập nước nhìn người khác trông rất thuần khiết tốt đẹp.
Trì Am đang suy nghĩ người phụ nữ thoạt nhìn không giống như đang sống trong tận thế này là ai thì thấy sắc mặt cô ta chợt thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ ác độc, giơ tay lên, một lá bùa bay về phía nhóm người Tư Ngang đang ở trên ốc đảo.
Lá bùa xé rách không khí, linh lực mà nó tản ra nghiền nát bụi bặm trong không khí, sắp phát nổ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.