Chương 426: Hắc Ám Xâm Nhập
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Sau khi ăn cơm trưa xong, Trì Am cầm theo cổ kiếm và ba lô, vui vẻ rời khỏi căn cứ Tự Do.
Nhìn thấy bọn họ lựa chọn rời đi vào lúc này, những người đăng ký ở cổng của căn cứ Tự Do không khỏi nhìn bọn họ thêm vài lần, ánh mắt kia tựa như đang nhìn mấy kẻ tâm thần không biết trời cao đất dày.
Sinh vật dị hình nguy hiểm thế nào thì không cần nói mọi người cũng biết, đặc biệt là vào ban đêm, sinh vật dị hình không bị ảnh hưởng bởi bóng tối, chúng dường như chính là kẻ ẩn nấp trong bóng đêm. Nhưng còn con người thì lại bị hạn chế thị lực, hiệu quả chiến đấu giảm đi rất nhiều, không dễ dàng ra ngoài vào ban đêm. Do đó, người dân ở căn cứ có thói quen đăng ký đi ra ngoài vào buổi sáng và cố gắng trở về vào lúc chạng vạng, có rất ít người chọn rời khỏi căn cứ vào buổi chiều.
Sau khi xem xét kỹ hơn, cuối cùng họ cũng nhận ra người định đăng ký đi ra ngoài là Trì Am, người mấy hôm trước đã treo Tôn Viễn ở cổng căn cứ, gây nên cuộc hỗn loạn ở căn cứ Tự Do. Mọi người bèn lập tức thu hồi ánh mắt nhìn một kẻ tâm thần lại.
Kẻ mạnh làm gì cũng đúng hết, dù có ra ngoài vào buổi đêm hôm khuya khoắt, cũng không ai cảm thấy kỳ quái.
Không phải Đào Vị Lan cũng chạy ra ngoài khi trời còn chưa sáng hay sao?
Lần này Tư Ngang đến căn cứ Tự Do, hết thảy dẫn theo tám người thuộc hạ, tính thêm cả Trì Am và Irya, tổng cộng có mười một người, vừa đủ hai chiếc xe. Về phần xe, đương nhiên là do Long Tổ chuẩn bị cho bọn họ, là loại xe quân dụng kiểu mới, tính năng tốt vô cùng.
Trì Am và Tư Ngang ngồi trong xe, xem video quay các nơi xung quanh họ để kiểm tra địa hình và điều kiện xung quanh, người lái xe là một Chiến sĩ cuồng.
Phương Lạc Chương ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đang suy nghĩ xem nên ăn gì vào buổi tối, khi đi ngang qua một hồ nước, nhìn mặt hồ trong xanh trong ánh chiều tà, cậu ta hào hứng hét lên: “Cậu chủ Tư, chị Trì, chúng ta đi câu tôm đi! Bữa tối chúng ta sẽ ăn tôm hùm chua cay.”
Trì Am mỉm cười đồng ý.
Irya ngồi ở chiếc xe phía sau đó, người lái xe là La Thành,
Kể từ sau khi nhìn thấy Tự Ngang đột nhiên trưởng thành, Irya đột nhiên cảm thấy sợ anh một cách khó hiểu. Đặc biệt là sau cuộc hỗn loạn tối hôm qua ở căn cứ Tự Do, khiến cô ấy nhận ra mặt tàn nhẫn của Tư Ngang, càng không muốn đối mặt với anh.
Mặc dù cô ấy biết trong thời đại mạt thế này, hành động của Tư Ngang là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng cô ấy vẫn là không ủng hộ cách làm đó.
Thế nhưng! Cho là như vậy thì cô ấy vẫn không thể kiểm soát được bản thân, sau khi biết bọn họ sẽ rời khỏi căn cứ, cô ấy vẫn đi theo = = !
Irya cảm thấy lòng dạ khá rối bời, rõ ràng người như Tư Ngang không phải đồng loại của cô ấy, có lẽ cô ấy cần phải tránh xa anh. Thế nhưng khi cô và mấy người La Thành cùng nhau ngồi xổm
trước nồi lẩu, cùng ăn tôm hùm chua cay và uống bia lạnh cùng nhau, mọi vướng mắc đều tan thành mây khói.
Tôm hùm chua cay uống cùng với bia lạnh quả là ngon tuyệt cú mèo =V= !
Trước mặt đồ ăn, mọi thứ đều tan thành mây khói!
Sau khi ăn uống no đủ, một người ở bên ngoài đi tuần canh gác đêm, còn mọi người vào trong lều nghỉ ngơi.
Tư Ngang đóng máy tính lại, sau đó bước ra khỏi lều đi dạo quanh nơi này hai lần.
Trì Am chỉ liếc nhìn anh một cái nhưng không để tâm, cô tập trung tinh thần lại, dùng trí lực để điều tra tình hình xung quanh, phát hiện không có dấu vết của sinh vật dị hình trong vòng vài dặm, vậy là cô vui vẻ bước vào lều, chuẩn bị tắm một cái rồi đi ngủ.
Nửa đêm canh ba, tiếng côn trùng trong tự nhiên vang lên giai điệu của giấc mơ đêm hè, tiếng rên rie trong lều vừa mới nổi lên đã đột nhiên biến mất.
Người tuần tra bên ngoài dường như không nghe thấy gì hết, tự động tránh xa căn lều trung tâm.
Mồ hôi trong suốt như pha lê lấm tấm trên lông mi, trượt xuống khóe mắt, luồn vào tóc ở hai bên thái dương, thấm đẫm mái tóc đen dài.
Trong không gian tối tăm và chật hẹp, hai cơ thể dính chặt lấy nhau, cùng với tiếng thở hổn hển xúc động, giống như những lời thì thầm hòa nhập vào màn đêm, được che giấu bởi tiếng kêu rộn ràng của côn trùng.
“Không sao chứ?” Giọng người đàn ông khán khàn hỏi bên tai cô.
Trì Am chớp mắt xóa đi sự ướt át trong mắt, đầu óc trống rỗng cuối cùng cũng lấy lại được tỉnh táo. Nhận ra anh vẫn chưa rút ra, hai người vẫn dính chặt lấy nhau trong tư thế thân mật nhất, cô không khỏi tức giận nói: “Anh thật là... Bên ngoài còn có người đi tuần tra mà, không sợ bị người ta nghe thấy sao?”
“Tiếng côn trùng kêu quá lớn, em lại cố gắng kiềm chế, bọn họ không nghe thấy được đâu.” Anh dùng một tay vuốt mái tóc ướt trên má cô, nói với giọng điệu rất tự tin.
Trì Am nhất thời không nói nên lời, sau đó lại giãy dụa: “Bây giờ chúng ta đang ở ngài nơi hoang dã, anh không sợ sinh vật dị hình sẽ đột nhiên xuất hiện hay sao?”
“Thể em nghĩ tại sao anh lại đi dạo hai vòng xung quanh đây thế?”
“Đi tản bộ trước khi ngủ?” Cô nói đùa.
Giỏi lắm, còn có tâm trạng đùa giỡn, càng khiến cho người đàn ông cảm thấy bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm chuyện đó thêm một chút.
Ngày hôm sau, Trì Am tinh thần phấn chấn bước ra khỏi lều, Tự Ngang cũng chậm rãi đi theo cô.
Phương Lạc Chương đang làm bữa sáng. Bữa sáng là cháo cá sống, là một con cá đen được đánh bắt trong hồ nơi mà bọn họ câu tôm càng ngày hôm qua. Dưới sự xử lý khéo léo của Phương Lạc Chương, tất cả các nguyên liệu hoang dã đều trở thành cực phẩm mỹ vị.
Irya vừa nhai nhồm nhoàm đầy miệng vừa gọi một tiếng “ Anh Phương”, nhìn cậu ta với ánh mặt như đang nhìn người thân.
Nhìn thấy bọn họ lựa chọn rời đi vào lúc này, những người đăng ký ở cổng của căn cứ Tự Do không khỏi nhìn bọn họ thêm vài lần, ánh mắt kia tựa như đang nhìn mấy kẻ tâm thần không biết trời cao đất dày.
Sinh vật dị hình nguy hiểm thế nào thì không cần nói mọi người cũng biết, đặc biệt là vào ban đêm, sinh vật dị hình không bị ảnh hưởng bởi bóng tối, chúng dường như chính là kẻ ẩn nấp trong bóng đêm. Nhưng còn con người thì lại bị hạn chế thị lực, hiệu quả chiến đấu giảm đi rất nhiều, không dễ dàng ra ngoài vào ban đêm. Do đó, người dân ở căn cứ có thói quen đăng ký đi ra ngoài vào buổi sáng và cố gắng trở về vào lúc chạng vạng, có rất ít người chọn rời khỏi căn cứ vào buổi chiều.
Sau khi xem xét kỹ hơn, cuối cùng họ cũng nhận ra người định đăng ký đi ra ngoài là Trì Am, người mấy hôm trước đã treo Tôn Viễn ở cổng căn cứ, gây nên cuộc hỗn loạn ở căn cứ Tự Do. Mọi người bèn lập tức thu hồi ánh mắt nhìn một kẻ tâm thần lại.
Kẻ mạnh làm gì cũng đúng hết, dù có ra ngoài vào buổi đêm hôm khuya khoắt, cũng không ai cảm thấy kỳ quái.
Không phải Đào Vị Lan cũng chạy ra ngoài khi trời còn chưa sáng hay sao?
Lần này Tư Ngang đến căn cứ Tự Do, hết thảy dẫn theo tám người thuộc hạ, tính thêm cả Trì Am và Irya, tổng cộng có mười một người, vừa đủ hai chiếc xe. Về phần xe, đương nhiên là do Long Tổ chuẩn bị cho bọn họ, là loại xe quân dụng kiểu mới, tính năng tốt vô cùng.
Trì Am và Tư Ngang ngồi trong xe, xem video quay các nơi xung quanh họ để kiểm tra địa hình và điều kiện xung quanh, người lái xe là một Chiến sĩ cuồng.
Phương Lạc Chương ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đang suy nghĩ xem nên ăn gì vào buổi tối, khi đi ngang qua một hồ nước, nhìn mặt hồ trong xanh trong ánh chiều tà, cậu ta hào hứng hét lên: “Cậu chủ Tư, chị Trì, chúng ta đi câu tôm đi! Bữa tối chúng ta sẽ ăn tôm hùm chua cay.”
Trì Am mỉm cười đồng ý.
Irya ngồi ở chiếc xe phía sau đó, người lái xe là La Thành,
Kể từ sau khi nhìn thấy Tự Ngang đột nhiên trưởng thành, Irya đột nhiên cảm thấy sợ anh một cách khó hiểu. Đặc biệt là sau cuộc hỗn loạn tối hôm qua ở căn cứ Tự Do, khiến cô ấy nhận ra mặt tàn nhẫn của Tư Ngang, càng không muốn đối mặt với anh.
Mặc dù cô ấy biết trong thời đại mạt thế này, hành động của Tư Ngang là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng cô ấy vẫn là không ủng hộ cách làm đó.
Thế nhưng! Cho là như vậy thì cô ấy vẫn không thể kiểm soát được bản thân, sau khi biết bọn họ sẽ rời khỏi căn cứ, cô ấy vẫn đi theo = = !
Irya cảm thấy lòng dạ khá rối bời, rõ ràng người như Tư Ngang không phải đồng loại của cô ấy, có lẽ cô ấy cần phải tránh xa anh. Thế nhưng khi cô và mấy người La Thành cùng nhau ngồi xổm
trước nồi lẩu, cùng ăn tôm hùm chua cay và uống bia lạnh cùng nhau, mọi vướng mắc đều tan thành mây khói.
Tôm hùm chua cay uống cùng với bia lạnh quả là ngon tuyệt cú mèo =V= !
Trước mặt đồ ăn, mọi thứ đều tan thành mây khói!
Sau khi ăn uống no đủ, một người ở bên ngoài đi tuần canh gác đêm, còn mọi người vào trong lều nghỉ ngơi.
Tư Ngang đóng máy tính lại, sau đó bước ra khỏi lều đi dạo quanh nơi này hai lần.
Trì Am chỉ liếc nhìn anh một cái nhưng không để tâm, cô tập trung tinh thần lại, dùng trí lực để điều tra tình hình xung quanh, phát hiện không có dấu vết của sinh vật dị hình trong vòng vài dặm, vậy là cô vui vẻ bước vào lều, chuẩn bị tắm một cái rồi đi ngủ.
Nửa đêm canh ba, tiếng côn trùng trong tự nhiên vang lên giai điệu của giấc mơ đêm hè, tiếng rên rie trong lều vừa mới nổi lên đã đột nhiên biến mất.
Người tuần tra bên ngoài dường như không nghe thấy gì hết, tự động tránh xa căn lều trung tâm.
Mồ hôi trong suốt như pha lê lấm tấm trên lông mi, trượt xuống khóe mắt, luồn vào tóc ở hai bên thái dương, thấm đẫm mái tóc đen dài.
Trong không gian tối tăm và chật hẹp, hai cơ thể dính chặt lấy nhau, cùng với tiếng thở hổn hển xúc động, giống như những lời thì thầm hòa nhập vào màn đêm, được che giấu bởi tiếng kêu rộn ràng của côn trùng.
“Không sao chứ?” Giọng người đàn ông khán khàn hỏi bên tai cô.
Trì Am chớp mắt xóa đi sự ướt át trong mắt, đầu óc trống rỗng cuối cùng cũng lấy lại được tỉnh táo. Nhận ra anh vẫn chưa rút ra, hai người vẫn dính chặt lấy nhau trong tư thế thân mật nhất, cô không khỏi tức giận nói: “Anh thật là... Bên ngoài còn có người đi tuần tra mà, không sợ bị người ta nghe thấy sao?”
“Tiếng côn trùng kêu quá lớn, em lại cố gắng kiềm chế, bọn họ không nghe thấy được đâu.” Anh dùng một tay vuốt mái tóc ướt trên má cô, nói với giọng điệu rất tự tin.
Trì Am nhất thời không nói nên lời, sau đó lại giãy dụa: “Bây giờ chúng ta đang ở ngài nơi hoang dã, anh không sợ sinh vật dị hình sẽ đột nhiên xuất hiện hay sao?”
“Thể em nghĩ tại sao anh lại đi dạo hai vòng xung quanh đây thế?”
“Đi tản bộ trước khi ngủ?” Cô nói đùa.
Giỏi lắm, còn có tâm trạng đùa giỡn, càng khiến cho người đàn ông cảm thấy bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm chuyện đó thêm một chút.
Ngày hôm sau, Trì Am tinh thần phấn chấn bước ra khỏi lều, Tự Ngang cũng chậm rãi đi theo cô.
Phương Lạc Chương đang làm bữa sáng. Bữa sáng là cháo cá sống, là một con cá đen được đánh bắt trong hồ nơi mà bọn họ câu tôm càng ngày hôm qua. Dưới sự xử lý khéo léo của Phương Lạc Chương, tất cả các nguyên liệu hoang dã đều trở thành cực phẩm mỹ vị.
Irya vừa nhai nhồm nhoàm đầy miệng vừa gọi một tiếng “ Anh Phương”, nhìn cậu ta với ánh mặt như đang nhìn người thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.