Chương 787: Kết Hôn Âm Dương
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am cảm nhận được tâm trạng của hắn thay đổi, không khỏi nhìn hắn, gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ không vui.
“Sao thế?” Nàng hơi khó hiểu, không hiểu sao hắn lại đột nhiên tức giận.
Mắt hắn không cảm xúc nhìn nàng, phát hiện ra sự nghi ngờ trong biểu hiện của nàng dường như không phải là giả vờ, vì vậy hắn hỏi: “Sao nàng có thể có được khả năng như vậy? Nàng học thuật pháp của thiên sư sao? Ai đã dạy nàng?”
Trì Am vô thức hỏi “Sao chàng biết?”, sau đó lại nhanh chóng phản ứng lại, với tư cách là chủ nhân của thành U Minh, năng lực của hắn đương nhiên khác với những con quỷ thông thường, chưa kể lúc này hai người đang dính vào nhau, nàng làm sao có thể che giấu sự thay đổi trong linh hồn của mình với hắn được, thậm chí còn có thể nói hắn là người cảm nhận được rõ ràng nhất.
Nàng thản nhiên nói: “Ta tự học, chàng tin không?”
Vẻ mặt của hắn rõ ràng viết dòng chữ: “Có quỷ mới tin nàng”.
Tối hôm qua động phòng nàng vẫn chỉ là một con người bình thường, hiện tại còn học được cả tu luyện, làm sao có thể tin được?
Trì Am kéo tay hắn, ngón tay đan vào nhau, hai bàn tay một lạnh lẽo một ấm áp dán vào nhau, thân mật lạ thường. Nàng nở nụ cười ấm áp, nhìn con ngươi màu đỏ lạnh lùng của hắn, nói: “Tư Ngang, ta không muốn một ngày nào đó chàng bị huyết sát ăn mòn thần trí, trở thành một thứ gì đó ngay cả ta cũng không thể nhận ra. Vậy nên ta sẽ chăm chỉ tu luyện, mỗi ngày cung cấp linh lực cho chàng, để trấn áp huyết sát trong người chàng, chàng nghĩ xem có được không? “
Hắn mím môi lại, thẳng thừng nói: “Không.”
“Hả?”
“Sẽ không bao giờ có chuyện ta không nhận ra được nàng.” Bàn tay hắn chạm vào khuôn mặt của nàng, từ rất lâu hắn đã ghi nhớ hơi thở linh hồn của nàng. Ngày hôm qua khi nàng đến thành U Minh, hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của nàng, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, nhưng hơi thở của nàng lại quen thuộc một cách kỳ lạ, khiến hắn quyến luyến không thôi.
Hắn nói tiếp: “Ta hy vọng nàng có thể chết sớm, sau khi chết ta sẽ đưa nàng đến thành U Minh.”
Trì Am: “...”
Chết tiệt, hóa ra tên này lại có ý nghĩ như vậy. Thảo nào hôm qua hắn đè nàng ở trên giường lâu đến thế, hoá ra hắn chỉ muốn nàng mau mau chết càng sớm càng tốt, để nàng có thể đến thành U Minh, đỡ cho bọn họ cứ phải âm dương cách biệt.
Thân là một con quỷ làm chủ nhân quỷ thành U Minh do chính mình lập nên, hắn muốn nàng chết chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Trì Am hiểu tại sao hắn lại không vui, hóa ra hắn nghĩ rằng có cao nhân nào đó đã dạy thuật pháp cho nàng, ngăn hắn mang nàng tiến vào thành U Minh, vì vậy hắn mới không vui như vậy.
“Không được!” Giọng điệu Trì Am cứng rắn: “Ta không muốn chết, lỡ đâu ta chết rồi lại không có cách nào tu luyện giúp chàng, huyết sát trong người chàng càng ngày càng nặng, sau này chàng thật sự trở thành một ác quỷ khát máu, ngay cả người thân mình cũng không nhận ra, lúc đó ta sẽ khóc mất.”
“Không đâu!” Hắn cũng rất cố chấp: “Ta nhất định sẽ nhận ra nàng.”
Mẹ kiếp, nghe không hiểu tiếng người hả?
Trì Am lăn một vòng đứng dậy, tránh khỏi vòng tay hắn, đứng ở trước giường, đối mặt với hắn: “Nhưng đến lúc đó, có thể chàng sẽ quay lại huyết tẩy nhân gian, đồ sát sinh linh vô tội. Chẳng lẽ chàng lại không biết nếu gây nên quá nhiều sát nghiệt, chúng ta sẽ không thể nào ở bên nhau được nữa sao?”
Hắn cau mày, rõ ràng là không quá hiểu những gì nàng nói.
Trì Am thấy vậy, trái tim liền mềm nhũn. Hắn không có trí nhớ, đương nhiên hắn không biết rằng họ không phải là người của thế giới này. Con đường của bọn họ vẫn còn rất dài, thế giới này chẳng qua chỉ là một trạm dừng chân trong cuộc hành trình của bọn họ thôi. Nếu tạo nên quá nhiều sát nghiệt, thế giới sẽ bài trừ nàng, để lại hắn một mình đau đớn thống khổ.
Trì Am bước đến ôm chầm lấy hắn, chạm nhẹ lên khóe môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Tư Ngang, chàng nghe lời ta có được không? Hiện tại ta chưa thể chết được, đợi đến khi huyết sát trong chàng được hóa giải, lúc đó ta sẽ đến thành U Minh ở bên cạnh chàng, được không?”
Hắn yên lặng chăm chú nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Được.”
Không biết vì sao, hắn không thể từ chối yêu cầu của nàng, như thể từ chối sẽ khiến hắn cũng vô cùng khó chịu, thậm chí hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc từ chối. Cho dù làm vậy là đồng nghĩa với việc chỉ có thể nhìn thấy nàng vào ban đêm, thời gian bên nhau rất ngắn, nhưng hắn cũng không thể nào nói nên lời chối từ được.
Trì Am vui vẻ đè hắn xuống giường, quyết định đêm nay chủ động thưởng cho hắn.
So với bị quỷ đè, chi bằng tự mình đè quỷ.
Kết quả là Trì Am lạnh run cầm cập co rút lại trong lòng hắn, âm khí trong người nàng còn mạnh hơn so với đêm qua.
Vì hiện tại chỉ là một hồn sống, linh lực đã dùng hết, lại không thể tu luyện, Trì Am chỉ đành phải cố chịu đựng thuận theo hắn, miễn cho hắn phải nghĩ quẩn trong lòng, tìm cách để cho nàng chết rồi kéo nàng đến U Minh.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Trì Am hỏi: “Tư Ngang, chàng chết như thế nào?”
“Nàng hỏi chuyện này làm gì?”
“Ồ, tất nhiên là ta tò mò muốn biết rồi. Lúc làm lễ thành thân ở nhân gian, chính cháu trai của chàng đã đến đón ta, trông hắn rất giống chàng. Lúc đó ta suýt nữa đã hiểu nhầm hắn là chàng đấy… À đúng rồi, lúc ta bước vào cửa suýt nữa thì ngã, chính hắn là người đã bế ta vào…”
Nàng chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy bàn tay đang ôm eo mình siết chặt lại, sắp bẻ gãy cả thắt lưng của nàng.
Đôi tay đó nâng người nàng lên, đưa tới trước mặt, bàn tay tái nhợt lạnh lẽo nhéo cằm nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là ta.”
Trì Am: “... Vậy lúc đó chàng đã nhập vào người hắn hả?”
Hắn khịt mũi, nói một cách ngạo mạn: “Cưới vợ cho ta chứ có phải nó đâu, sao phải để cho nó rước dâu?” Nếu không phải hắn là quỷ không thể xuất hiện ban ngày, chỉ đành phải chiếm thân thể cháu trai, thì tại sao lại phải để cho người khác đón nàng vào cửa?
Trên mặt Trì Am nở nụ cười sảng khoái, nàng cười khanh khách nói: “Lúc đó ta cũng nghĩ đó là chàng.”
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, với đức hạnh của nam nhân này sao hắn có thể để cho người khác ôm nàng được. Quả nhiên thành quỷ rồi mà cũng không chịu an phận, giữa thanh thiên bạch nhật lại chạy đến nhập vào người người ta, không biết Tư Hiên sau này trở về Nam thành có bệnh nặng hay không nữa, đúng là đáng thương.
Tư Ngang không biết nàng đang chửi thầm, nhưng hắn rất hài lòng với câu trả lời của nàng, cảm thấy nàng có thể nhận ra được mình quả thật không gì tốt hơn.
Trì Am không bị hắn đánh trống lảng, tiếp tục hỏi: “Nói đi, chàng chết như thế nào? Tại sao sau khi chết lại biến thành ác quỷ? Chàng bị người khác mưu sát sao?”
Lệ quỷ và ác quỷ xuất hiện đều có lý do, người tự nhiên chết đi đều biến thành một con quỷ bình thường, sau khi vào U Minh, chỉ cần lúc còn sống không làm quá nhiều việc ác thì họ có thể đầu thai dễ dàng, nhưng lệ quỷ và ác quỷ thì không.
Nguyên nhân biến thành lệ quỷ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài cái, nhưng nguyên nhân hình thành ác quỷ lại có rất nhiều, thậm chí còn có nhiều loại ác quỷ khác nhau, trong đó đáng sợ nhất chính là ác quỷ có huyết sát.
Tư Ngang chính là loại ác quỷ mà quỷ sai hễ thấy là bỏ chạy tám thước, cho nên chủ nhân Minh Phủ mới muốn đẩy hắn xuống tầng địa ngục thứ mười tám để tẩy sạch huyết sát trên người. Nhưng tầng địa ngục thứ mười tám nào có dễ dàng tiến vào như vậy? Không chỉ rửa sạch huyết sát, thậm chí còn phải phế đi một phần sức mạnh linh hồn, Tư Ngang tất nhiên không chịu, thà rằng tiếp tục làm ác quỷ cũng nhất quyết không tới tầng địa ngục mười tám.
Dưới sự tra hỏi của Trì Am, hắn trả lời qua loa: “... Ta không nhớ.”
“Nói dối, sao chàng lại không nhớ? Nếu chàng không nhớ, vậy thì ta sẽ đi hỏi cháu trai của chàng. Ta nghe nói lúc đó hắn là người duy nhất có mặt, nếu hắn không chịu nói, ta cũng có cách bắt hắn nói.” Trì Am uy hiếp.
Nam nhân vô cảm nhìn nàng một lúc rồi mới chịu nói: “Không cho phép đi tìm nó!”
“Vậy thì nói cho ta biết đi, ta sẽ không đi.” Nàng cười tươi roi rói, nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhưng dù nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy rất tà ác.
…
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy Trì Am vẫn cảm thấy đau nhức khắp người, vậy là bèn nhanh chóng vận hành “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
Cho đến khi linh khí chạy khắp một vòng thân thể, âm khí trong cơ thể gần như tan biến hết, sắc mặt trắng xanh do bị âm khí ăn mòn mới dần dần khôi phục được một chút huyết sắc.
Hai nha hoàn Trúc Sanh và Trúc Uyển đến hầu hạ nàng tắm rửa, thấy sắc mặt nàng tốt hơn ngày hôm qua, họ cười nói: “Đêm qua Cửu thái thái ngủ có ngon không? Hôm nay tinh thần của người trông có vẻ tốt hơn rất nhiều.”
Trì Am bình tĩnh nói: “Đương nhiên là ngon giấc rồi. Tối hôm qua ta lại được gặp Cửu gia của các ngươi, chàng ấy đi tìm mấy người thân ôn lại chuyện xưa nữa mà.”
Hai nha hoàn: “...”
Nhìn thấy vẻ kinh hãi của hai nha hoàn, Trì Am không khỏi bật cười nói với họ: “Đừng lo lắng, Cửu gia làm người… làm quỷ khá tốt, biết hai ngươi là nha hoàn phục vụ ta, chàng ấy sẽ không làm gì các ngươi đâu.”
Hai nàng nha hoàn miễn cưỡng mỉm cười, vội vàng chải chuốt cho Trì Am.
Sau khi mặc quần áo, Trì Am nhớ đến hôm qua nàng đã hứa với lão thái thái là sẽ ăn sáng cùng bà, cho nên thay vì dùng bữa ở viện Phong Lâm, nàng lại cùng với hai nha hoàn đi đến chính viện.
Khi đến phòng khách ở chính viện, Trì Am phát hiện người hôm nay đến đây rất đông đủ, người duy nhất vắng mặt chỉ có Tư Hiên đã tới Nam thành, những người khác vẫn còn ở đây.
Trong đám người này, chỉ có lão phu nhân là tinh thần xán lạn, cười tít cả mắt, nếp nhăn đều giãn ra. Còn những người khác sắc mặt đều tái nhợt tiều tụy, dưới mắt còn có cả quầng thâm tím đen, cứ như mất ngủ mấy đêm liền rồi vậy.
Nhìn thấy Trì Am bước vào, đám người đều nhìn nàng với ánh mắt cứng đờ, sợ hãi, biểu cảm phức tạp.
Đám nữ nhân tựa như chim sợ cành cong không dám nhìn thẳng nàng, còn đám nam nhân do dự muốn nói lại thôi, nhưng rồi vì không muốn làm lão thái thái mất vui, cuối cùng đành nghẹn lại không nói gì.
Tư đại thái thái sắc mặt cũng tái nhợt, phờ phạc, thấy Trì Am bước vào, bà tà liền nói với lão thái thái: “Nương, Cửu đệ muội đến rồi.”
Lão thái thái huơ tay giữa không trung, hớn hở nói: “Cửu Nhi con dâu, lại đây mẹ con chúng ta trò chuyện.”
Trì Am bước tới nắm lấy tay lão thái thái, đến ngồi bên cạnh bà, cười hỏi: “Nương, đêm qua nương ngủ có ngon không? Nương có nhìn thấy Cửu gia không?”
Lúc nói ra câu này, Trì Am để ý tất cả mọi người trong đại sảnh đều đột nhiên run lập cập.
Lão thái thái vui mừng khôn xiết: “Có nhìn thấy, lần này Ngang Nhi còn cho ta thêm một đồng Minh tệ nữa.” Nói xong, lão thái thái sờ ống tay áo, lấy ra một chiếc hà bao, từ trong đó đổ ra một đồng Minh tệ lạnh băng. Dưới ánh sáng mặt trời, đồng tiền ấy toát ra một vầng hào quang ảm đạm.
Những người có mặt trong phòng khi nhìn thấy đồng xu này, sắc mặt ngay lập tức tái xanh.
“Nhìn đi, cái này là do Ngang Nhi đưa cho ta đấy, giống hệt như đồng tiền trước đó.” Lão thái thái nâng niu nó như một món bảo vật.
Trì Am nhìn nó, nói với lão thái thái: “Vậy thì người phải giữ gìn nó thật kỹ, vật này có ích cho người, có thể kéo dài tuổi thọ đấy ạ.” Có thứ này thì ngay cả yêu ma cũng không dám bén mảng tới bắt giữ linh hồn của lão thái thái, có thể xem đây là một phương bảo vệ của Tư Ngang đối với mẫu thân của mình trong kiếp này.
Chỉ là, âm khí trên đồng xu này quá nặng, cần phải thêm một chút thuật pháp thì mới ổn.
Trì Am quyết định khi nào có thời gian sẽ thêm vào cho nó một vài thuật pháp để tránh âm khí ảnh hưởng đến sức khỏe của lão thái thái.
Lão thái thái nghe vậy rất vui mừng, vội vàng đồng ý, còn nói rằng vật này do Ngang Nhi tặng, nhất định phải giữ gìn cẩn thận.
Những người khác nghe vậy đều nói thầm trong lòng, Cửu thái thái lại muốn nịnh nọt lão thái thái vui vẻ nữa rồi, đồng Minh tệ này nhìn kiểu gì cũng thấy có điềm xấu, đồ của m phủ sao có thể giúp người kéo dài tuổi thọ được chứ?
Bất kể trong lòng bọn họ nghĩ gì cũng không dám nói ra, bởi vì những gì diễn ra tối hôm qua, bọn họ thậm chí không dám hé miệng nói một lời. Đặc biệt là Ngũ thái thái mọi hôm vẫn luôn miệng lưỡi sắc bén, bây giờ lại chỉ dám nấp bên cạnh chồng con, sắc mặt xanh xao, hốc hác như một cọng rau héo úa, trông vô cùng đáng thương.
Điều càng khiến cho bọn họ run sợ hơn nữa là sau khi lão thái thái và Trì Am nói chuyện xong, bà còn hớn hỏi họ đêm qua có nhìn thấy Cửu gia không.
Đang muốn nói rằng bọn họ không hề nhìn thấy, thì nghe Cửu thái thái đáng ghét kia lại nói: “Chắc chắn có rồi ạ, tối hôm qua con nói với Cửu gia là người trong nhà ai cũng nhớ chàng, bảo chàng trở về thăm mọi người nên chàng liền trở về mà.”
Mọi người: “...” Thật muốn bóp chết nữ nhân này.
Trì Am nhìn đám người sắc mặt như táo bón, trong lòng nghẹn cười đến mức sắp nội thương luôn rồi.
Thực ra thế giới này rất thoải mái nhàn hạ, nếu không có mối nguy tiềm ẩn trên người Tư Ngang, có lẽ nàng sẵn sàng chết và đến thành U Minh để ở bên cạnh hắn như một cặp vợ chồng quỷ ân ái rồi.
Cuối cùng sau khi ăn sáng với lão thái thái, đám người vội vã rời đi, vì sợ lão thái thái lại đề cập đến Cửu gia, hỏi bọn họ đêm qua đã nói gì với hắn.
Vấn đề là, Cửu gia dường như lười nói nhảm bọn họ, vừa đến nơi liền đông lạnh cho bọn họ tỉnh dậy, đứng trước giường âm u nói: “Am Am là thê tử của ta, ai dám bắt nạt nàng cũng đồng nghĩa với việc bắt nạt ta, đại ca đại tẩu (nhị ca nhị tẩu,…) cứ vậy mà làm.”
Lời đã nói thẳng ra như vậy rồi, bọn họ còn có thể làm gì?
Bọn họ vô cùng hoảng sợ, ai mà ngờ được hắn đã chết mười mấy năm, từ đó tới giờ chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, nay lại hiện hình cho bọn họ biết rằng đệ đệ của bọn họ thực sự là một con quỷ, lù lù xuất hiện ở đó.
Đám người sợ hãi tột cùng, sao lại không biết đây là lời cảnh báo của Cửu gia.
Đó là lý do tại sao ngày hôm nay khi nhìn thấy Trì Am họ không dám hé răng nói một lời nào. Về phần lão thái thái hỏi bọn họ tối hôm qua Cửu đệ trở về đã nói gì với bọn họ, những lời này làm sao bọn họ dám nói ra được? Nói ra không phải để lão thái thái biết bọn họ bắt nạt Cửu thái thái mới đến sao?
Sau khi Trì Am rời khỏi viện lão thái thái, nàng liền được người của Tứ đại thái thái mời sang bên đó.
Khi đến nơi, nàng nhìn thấy cả một phòng toàn là người, ai ai cũng mở to đôi mắt xanh tím nhìn nàng chằm chằm, cảnh tượng đó vô cùng buồn cười.
“Cửu đệ muội, muội tới rồi, vào ngồi đi.”
Mấy thái thái cực kỳ nhiệt tình, vội vàng kéo Trì Am qua, nhân cơ hội chạm vào người nàng, cảm nhận hơi ấm trên tay nàng, trong lòng bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.
May quá, Cửu thái thái vẫn là người, không biến thành quỷ.
Nhưng nghĩ đến chuyện nàng có chồng quỷ, mọi người không khỏi rùng mình.
Trước đây, đối với những mê tín thời phong kiến, thái độ của bọn họ cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ, đặc biệt trong mười năm trở lại đây, văn hóa phương Tây đã xuất hiện và dần dần thay thế văn hoá mê tín thời phong kiến ở trong nước, vì lẽ đó mà cái nhìn của bọn họ cũng thay đổi rất nhiều. Ai ngờ đâu khi Cửu thái thái gả vào đây, quan điểm kiên cố trong bọn họ bao nhiêu lâu năm lại bị đánh vỡ ầm ầm.
Trước hết phải xử lý êm đẹp với vị Cửu thái thái này đã, bọn họ thật sự không muốn buổi tối đang say giấc nồng lại bị quỷ đánh thức đâu.
Dù con quỷ đó có là người thân của họ đi chăng nữa thì họ cũng thể chịu đựng nổi.
“Sao thế?” Nàng hơi khó hiểu, không hiểu sao hắn lại đột nhiên tức giận.
Mắt hắn không cảm xúc nhìn nàng, phát hiện ra sự nghi ngờ trong biểu hiện của nàng dường như không phải là giả vờ, vì vậy hắn hỏi: “Sao nàng có thể có được khả năng như vậy? Nàng học thuật pháp của thiên sư sao? Ai đã dạy nàng?”
Trì Am vô thức hỏi “Sao chàng biết?”, sau đó lại nhanh chóng phản ứng lại, với tư cách là chủ nhân của thành U Minh, năng lực của hắn đương nhiên khác với những con quỷ thông thường, chưa kể lúc này hai người đang dính vào nhau, nàng làm sao có thể che giấu sự thay đổi trong linh hồn của mình với hắn được, thậm chí còn có thể nói hắn là người cảm nhận được rõ ràng nhất.
Nàng thản nhiên nói: “Ta tự học, chàng tin không?”
Vẻ mặt của hắn rõ ràng viết dòng chữ: “Có quỷ mới tin nàng”.
Tối hôm qua động phòng nàng vẫn chỉ là một con người bình thường, hiện tại còn học được cả tu luyện, làm sao có thể tin được?
Trì Am kéo tay hắn, ngón tay đan vào nhau, hai bàn tay một lạnh lẽo một ấm áp dán vào nhau, thân mật lạ thường. Nàng nở nụ cười ấm áp, nhìn con ngươi màu đỏ lạnh lùng của hắn, nói: “Tư Ngang, ta không muốn một ngày nào đó chàng bị huyết sát ăn mòn thần trí, trở thành một thứ gì đó ngay cả ta cũng không thể nhận ra. Vậy nên ta sẽ chăm chỉ tu luyện, mỗi ngày cung cấp linh lực cho chàng, để trấn áp huyết sát trong người chàng, chàng nghĩ xem có được không? “
Hắn mím môi lại, thẳng thừng nói: “Không.”
“Hả?”
“Sẽ không bao giờ có chuyện ta không nhận ra được nàng.” Bàn tay hắn chạm vào khuôn mặt của nàng, từ rất lâu hắn đã ghi nhớ hơi thở linh hồn của nàng. Ngày hôm qua khi nàng đến thành U Minh, hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của nàng, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, nhưng hơi thở của nàng lại quen thuộc một cách kỳ lạ, khiến hắn quyến luyến không thôi.
Hắn nói tiếp: “Ta hy vọng nàng có thể chết sớm, sau khi chết ta sẽ đưa nàng đến thành U Minh.”
Trì Am: “...”
Chết tiệt, hóa ra tên này lại có ý nghĩ như vậy. Thảo nào hôm qua hắn đè nàng ở trên giường lâu đến thế, hoá ra hắn chỉ muốn nàng mau mau chết càng sớm càng tốt, để nàng có thể đến thành U Minh, đỡ cho bọn họ cứ phải âm dương cách biệt.
Thân là một con quỷ làm chủ nhân quỷ thành U Minh do chính mình lập nên, hắn muốn nàng chết chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Trì Am hiểu tại sao hắn lại không vui, hóa ra hắn nghĩ rằng có cao nhân nào đó đã dạy thuật pháp cho nàng, ngăn hắn mang nàng tiến vào thành U Minh, vì vậy hắn mới không vui như vậy.
“Không được!” Giọng điệu Trì Am cứng rắn: “Ta không muốn chết, lỡ đâu ta chết rồi lại không có cách nào tu luyện giúp chàng, huyết sát trong người chàng càng ngày càng nặng, sau này chàng thật sự trở thành một ác quỷ khát máu, ngay cả người thân mình cũng không nhận ra, lúc đó ta sẽ khóc mất.”
“Không đâu!” Hắn cũng rất cố chấp: “Ta nhất định sẽ nhận ra nàng.”
Mẹ kiếp, nghe không hiểu tiếng người hả?
Trì Am lăn một vòng đứng dậy, tránh khỏi vòng tay hắn, đứng ở trước giường, đối mặt với hắn: “Nhưng đến lúc đó, có thể chàng sẽ quay lại huyết tẩy nhân gian, đồ sát sinh linh vô tội. Chẳng lẽ chàng lại không biết nếu gây nên quá nhiều sát nghiệt, chúng ta sẽ không thể nào ở bên nhau được nữa sao?”
Hắn cau mày, rõ ràng là không quá hiểu những gì nàng nói.
Trì Am thấy vậy, trái tim liền mềm nhũn. Hắn không có trí nhớ, đương nhiên hắn không biết rằng họ không phải là người của thế giới này. Con đường của bọn họ vẫn còn rất dài, thế giới này chẳng qua chỉ là một trạm dừng chân trong cuộc hành trình của bọn họ thôi. Nếu tạo nên quá nhiều sát nghiệt, thế giới sẽ bài trừ nàng, để lại hắn một mình đau đớn thống khổ.
Trì Am bước đến ôm chầm lấy hắn, chạm nhẹ lên khóe môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Tư Ngang, chàng nghe lời ta có được không? Hiện tại ta chưa thể chết được, đợi đến khi huyết sát trong chàng được hóa giải, lúc đó ta sẽ đến thành U Minh ở bên cạnh chàng, được không?”
Hắn yên lặng chăm chú nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Được.”
Không biết vì sao, hắn không thể từ chối yêu cầu của nàng, như thể từ chối sẽ khiến hắn cũng vô cùng khó chịu, thậm chí hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc từ chối. Cho dù làm vậy là đồng nghĩa với việc chỉ có thể nhìn thấy nàng vào ban đêm, thời gian bên nhau rất ngắn, nhưng hắn cũng không thể nào nói nên lời chối từ được.
Trì Am vui vẻ đè hắn xuống giường, quyết định đêm nay chủ động thưởng cho hắn.
So với bị quỷ đè, chi bằng tự mình đè quỷ.
Kết quả là Trì Am lạnh run cầm cập co rút lại trong lòng hắn, âm khí trong người nàng còn mạnh hơn so với đêm qua.
Vì hiện tại chỉ là một hồn sống, linh lực đã dùng hết, lại không thể tu luyện, Trì Am chỉ đành phải cố chịu đựng thuận theo hắn, miễn cho hắn phải nghĩ quẩn trong lòng, tìm cách để cho nàng chết rồi kéo nàng đến U Minh.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Trì Am hỏi: “Tư Ngang, chàng chết như thế nào?”
“Nàng hỏi chuyện này làm gì?”
“Ồ, tất nhiên là ta tò mò muốn biết rồi. Lúc làm lễ thành thân ở nhân gian, chính cháu trai của chàng đã đến đón ta, trông hắn rất giống chàng. Lúc đó ta suýt nữa đã hiểu nhầm hắn là chàng đấy… À đúng rồi, lúc ta bước vào cửa suýt nữa thì ngã, chính hắn là người đã bế ta vào…”
Nàng chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy bàn tay đang ôm eo mình siết chặt lại, sắp bẻ gãy cả thắt lưng của nàng.
Đôi tay đó nâng người nàng lên, đưa tới trước mặt, bàn tay tái nhợt lạnh lẽo nhéo cằm nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là ta.”
Trì Am: “... Vậy lúc đó chàng đã nhập vào người hắn hả?”
Hắn khịt mũi, nói một cách ngạo mạn: “Cưới vợ cho ta chứ có phải nó đâu, sao phải để cho nó rước dâu?” Nếu không phải hắn là quỷ không thể xuất hiện ban ngày, chỉ đành phải chiếm thân thể cháu trai, thì tại sao lại phải để cho người khác đón nàng vào cửa?
Trên mặt Trì Am nở nụ cười sảng khoái, nàng cười khanh khách nói: “Lúc đó ta cũng nghĩ đó là chàng.”
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, với đức hạnh của nam nhân này sao hắn có thể để cho người khác ôm nàng được. Quả nhiên thành quỷ rồi mà cũng không chịu an phận, giữa thanh thiên bạch nhật lại chạy đến nhập vào người người ta, không biết Tư Hiên sau này trở về Nam thành có bệnh nặng hay không nữa, đúng là đáng thương.
Tư Ngang không biết nàng đang chửi thầm, nhưng hắn rất hài lòng với câu trả lời của nàng, cảm thấy nàng có thể nhận ra được mình quả thật không gì tốt hơn.
Trì Am không bị hắn đánh trống lảng, tiếp tục hỏi: “Nói đi, chàng chết như thế nào? Tại sao sau khi chết lại biến thành ác quỷ? Chàng bị người khác mưu sát sao?”
Lệ quỷ và ác quỷ xuất hiện đều có lý do, người tự nhiên chết đi đều biến thành một con quỷ bình thường, sau khi vào U Minh, chỉ cần lúc còn sống không làm quá nhiều việc ác thì họ có thể đầu thai dễ dàng, nhưng lệ quỷ và ác quỷ thì không.
Nguyên nhân biến thành lệ quỷ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài cái, nhưng nguyên nhân hình thành ác quỷ lại có rất nhiều, thậm chí còn có nhiều loại ác quỷ khác nhau, trong đó đáng sợ nhất chính là ác quỷ có huyết sát.
Tư Ngang chính là loại ác quỷ mà quỷ sai hễ thấy là bỏ chạy tám thước, cho nên chủ nhân Minh Phủ mới muốn đẩy hắn xuống tầng địa ngục thứ mười tám để tẩy sạch huyết sát trên người. Nhưng tầng địa ngục thứ mười tám nào có dễ dàng tiến vào như vậy? Không chỉ rửa sạch huyết sát, thậm chí còn phải phế đi một phần sức mạnh linh hồn, Tư Ngang tất nhiên không chịu, thà rằng tiếp tục làm ác quỷ cũng nhất quyết không tới tầng địa ngục mười tám.
Dưới sự tra hỏi của Trì Am, hắn trả lời qua loa: “... Ta không nhớ.”
“Nói dối, sao chàng lại không nhớ? Nếu chàng không nhớ, vậy thì ta sẽ đi hỏi cháu trai của chàng. Ta nghe nói lúc đó hắn là người duy nhất có mặt, nếu hắn không chịu nói, ta cũng có cách bắt hắn nói.” Trì Am uy hiếp.
Nam nhân vô cảm nhìn nàng một lúc rồi mới chịu nói: “Không cho phép đi tìm nó!”
“Vậy thì nói cho ta biết đi, ta sẽ không đi.” Nàng cười tươi roi rói, nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhưng dù nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy rất tà ác.
…
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy Trì Am vẫn cảm thấy đau nhức khắp người, vậy là bèn nhanh chóng vận hành “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
Cho đến khi linh khí chạy khắp một vòng thân thể, âm khí trong cơ thể gần như tan biến hết, sắc mặt trắng xanh do bị âm khí ăn mòn mới dần dần khôi phục được một chút huyết sắc.
Hai nha hoàn Trúc Sanh và Trúc Uyển đến hầu hạ nàng tắm rửa, thấy sắc mặt nàng tốt hơn ngày hôm qua, họ cười nói: “Đêm qua Cửu thái thái ngủ có ngon không? Hôm nay tinh thần của người trông có vẻ tốt hơn rất nhiều.”
Trì Am bình tĩnh nói: “Đương nhiên là ngon giấc rồi. Tối hôm qua ta lại được gặp Cửu gia của các ngươi, chàng ấy đi tìm mấy người thân ôn lại chuyện xưa nữa mà.”
Hai nha hoàn: “...”
Nhìn thấy vẻ kinh hãi của hai nha hoàn, Trì Am không khỏi bật cười nói với họ: “Đừng lo lắng, Cửu gia làm người… làm quỷ khá tốt, biết hai ngươi là nha hoàn phục vụ ta, chàng ấy sẽ không làm gì các ngươi đâu.”
Hai nàng nha hoàn miễn cưỡng mỉm cười, vội vàng chải chuốt cho Trì Am.
Sau khi mặc quần áo, Trì Am nhớ đến hôm qua nàng đã hứa với lão thái thái là sẽ ăn sáng cùng bà, cho nên thay vì dùng bữa ở viện Phong Lâm, nàng lại cùng với hai nha hoàn đi đến chính viện.
Khi đến phòng khách ở chính viện, Trì Am phát hiện người hôm nay đến đây rất đông đủ, người duy nhất vắng mặt chỉ có Tư Hiên đã tới Nam thành, những người khác vẫn còn ở đây.
Trong đám người này, chỉ có lão phu nhân là tinh thần xán lạn, cười tít cả mắt, nếp nhăn đều giãn ra. Còn những người khác sắc mặt đều tái nhợt tiều tụy, dưới mắt còn có cả quầng thâm tím đen, cứ như mất ngủ mấy đêm liền rồi vậy.
Nhìn thấy Trì Am bước vào, đám người đều nhìn nàng với ánh mắt cứng đờ, sợ hãi, biểu cảm phức tạp.
Đám nữ nhân tựa như chim sợ cành cong không dám nhìn thẳng nàng, còn đám nam nhân do dự muốn nói lại thôi, nhưng rồi vì không muốn làm lão thái thái mất vui, cuối cùng đành nghẹn lại không nói gì.
Tư đại thái thái sắc mặt cũng tái nhợt, phờ phạc, thấy Trì Am bước vào, bà tà liền nói với lão thái thái: “Nương, Cửu đệ muội đến rồi.”
Lão thái thái huơ tay giữa không trung, hớn hở nói: “Cửu Nhi con dâu, lại đây mẹ con chúng ta trò chuyện.”
Trì Am bước tới nắm lấy tay lão thái thái, đến ngồi bên cạnh bà, cười hỏi: “Nương, đêm qua nương ngủ có ngon không? Nương có nhìn thấy Cửu gia không?”
Lúc nói ra câu này, Trì Am để ý tất cả mọi người trong đại sảnh đều đột nhiên run lập cập.
Lão thái thái vui mừng khôn xiết: “Có nhìn thấy, lần này Ngang Nhi còn cho ta thêm một đồng Minh tệ nữa.” Nói xong, lão thái thái sờ ống tay áo, lấy ra một chiếc hà bao, từ trong đó đổ ra một đồng Minh tệ lạnh băng. Dưới ánh sáng mặt trời, đồng tiền ấy toát ra một vầng hào quang ảm đạm.
Những người có mặt trong phòng khi nhìn thấy đồng xu này, sắc mặt ngay lập tức tái xanh.
“Nhìn đi, cái này là do Ngang Nhi đưa cho ta đấy, giống hệt như đồng tiền trước đó.” Lão thái thái nâng niu nó như một món bảo vật.
Trì Am nhìn nó, nói với lão thái thái: “Vậy thì người phải giữ gìn nó thật kỹ, vật này có ích cho người, có thể kéo dài tuổi thọ đấy ạ.” Có thứ này thì ngay cả yêu ma cũng không dám bén mảng tới bắt giữ linh hồn của lão thái thái, có thể xem đây là một phương bảo vệ của Tư Ngang đối với mẫu thân của mình trong kiếp này.
Chỉ là, âm khí trên đồng xu này quá nặng, cần phải thêm một chút thuật pháp thì mới ổn.
Trì Am quyết định khi nào có thời gian sẽ thêm vào cho nó một vài thuật pháp để tránh âm khí ảnh hưởng đến sức khỏe của lão thái thái.
Lão thái thái nghe vậy rất vui mừng, vội vàng đồng ý, còn nói rằng vật này do Ngang Nhi tặng, nhất định phải giữ gìn cẩn thận.
Những người khác nghe vậy đều nói thầm trong lòng, Cửu thái thái lại muốn nịnh nọt lão thái thái vui vẻ nữa rồi, đồng Minh tệ này nhìn kiểu gì cũng thấy có điềm xấu, đồ của m phủ sao có thể giúp người kéo dài tuổi thọ được chứ?
Bất kể trong lòng bọn họ nghĩ gì cũng không dám nói ra, bởi vì những gì diễn ra tối hôm qua, bọn họ thậm chí không dám hé miệng nói một lời. Đặc biệt là Ngũ thái thái mọi hôm vẫn luôn miệng lưỡi sắc bén, bây giờ lại chỉ dám nấp bên cạnh chồng con, sắc mặt xanh xao, hốc hác như một cọng rau héo úa, trông vô cùng đáng thương.
Điều càng khiến cho bọn họ run sợ hơn nữa là sau khi lão thái thái và Trì Am nói chuyện xong, bà còn hớn hỏi họ đêm qua có nhìn thấy Cửu gia không.
Đang muốn nói rằng bọn họ không hề nhìn thấy, thì nghe Cửu thái thái đáng ghét kia lại nói: “Chắc chắn có rồi ạ, tối hôm qua con nói với Cửu gia là người trong nhà ai cũng nhớ chàng, bảo chàng trở về thăm mọi người nên chàng liền trở về mà.”
Mọi người: “...” Thật muốn bóp chết nữ nhân này.
Trì Am nhìn đám người sắc mặt như táo bón, trong lòng nghẹn cười đến mức sắp nội thương luôn rồi.
Thực ra thế giới này rất thoải mái nhàn hạ, nếu không có mối nguy tiềm ẩn trên người Tư Ngang, có lẽ nàng sẵn sàng chết và đến thành U Minh để ở bên cạnh hắn như một cặp vợ chồng quỷ ân ái rồi.
Cuối cùng sau khi ăn sáng với lão thái thái, đám người vội vã rời đi, vì sợ lão thái thái lại đề cập đến Cửu gia, hỏi bọn họ đêm qua đã nói gì với hắn.
Vấn đề là, Cửu gia dường như lười nói nhảm bọn họ, vừa đến nơi liền đông lạnh cho bọn họ tỉnh dậy, đứng trước giường âm u nói: “Am Am là thê tử của ta, ai dám bắt nạt nàng cũng đồng nghĩa với việc bắt nạt ta, đại ca đại tẩu (nhị ca nhị tẩu,…) cứ vậy mà làm.”
Lời đã nói thẳng ra như vậy rồi, bọn họ còn có thể làm gì?
Bọn họ vô cùng hoảng sợ, ai mà ngờ được hắn đã chết mười mấy năm, từ đó tới giờ chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, nay lại hiện hình cho bọn họ biết rằng đệ đệ của bọn họ thực sự là một con quỷ, lù lù xuất hiện ở đó.
Đám người sợ hãi tột cùng, sao lại không biết đây là lời cảnh báo của Cửu gia.
Đó là lý do tại sao ngày hôm nay khi nhìn thấy Trì Am họ không dám hé răng nói một lời nào. Về phần lão thái thái hỏi bọn họ tối hôm qua Cửu đệ trở về đã nói gì với bọn họ, những lời này làm sao bọn họ dám nói ra được? Nói ra không phải để lão thái thái biết bọn họ bắt nạt Cửu thái thái mới đến sao?
Sau khi Trì Am rời khỏi viện lão thái thái, nàng liền được người của Tứ đại thái thái mời sang bên đó.
Khi đến nơi, nàng nhìn thấy cả một phòng toàn là người, ai ai cũng mở to đôi mắt xanh tím nhìn nàng chằm chằm, cảnh tượng đó vô cùng buồn cười.
“Cửu đệ muội, muội tới rồi, vào ngồi đi.”
Mấy thái thái cực kỳ nhiệt tình, vội vàng kéo Trì Am qua, nhân cơ hội chạm vào người nàng, cảm nhận hơi ấm trên tay nàng, trong lòng bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.
May quá, Cửu thái thái vẫn là người, không biến thành quỷ.
Nhưng nghĩ đến chuyện nàng có chồng quỷ, mọi người không khỏi rùng mình.
Trước đây, đối với những mê tín thời phong kiến, thái độ của bọn họ cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ, đặc biệt trong mười năm trở lại đây, văn hóa phương Tây đã xuất hiện và dần dần thay thế văn hoá mê tín thời phong kiến ở trong nước, vì lẽ đó mà cái nhìn của bọn họ cũng thay đổi rất nhiều. Ai ngờ đâu khi Cửu thái thái gả vào đây, quan điểm kiên cố trong bọn họ bao nhiêu lâu năm lại bị đánh vỡ ầm ầm.
Trước hết phải xử lý êm đẹp với vị Cửu thái thái này đã, bọn họ thật sự không muốn buổi tối đang say giấc nồng lại bị quỷ đánh thức đâu.
Dù con quỷ đó có là người thân của họ đi chăng nữa thì họ cũng thể chịu đựng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.