Chương 791: Kết Hôn Âm Dương
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Tối đó Trì Am đến thành U Minh, đứng nhìn nam nhân thật lâu không nói câu gì.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn cau mày nghi hoặc hỏi, nhìn thấy dáng vẻ nàng như thế này, hắn có chút không thích.
Mỗi lần nàng đến thành U Minh đều sẽ rất vui mừng hí hửng nhào vào lòng hắn, một mực muốn làm hắn phải xấu mặt trước những con quỷ khác. Tuy rằng chưa lần nào thực hiện được những năng lượng vui tươi đó, nhưng hắn rất thích.
Tư Ngang chết mê mỗi lần nàng làm như vậy, cảm giác như được nàng toàn tâm toàn ý yêu thương.
Trì Am lắc đầu, úp mặt vào ngực ôm lấy hắn, mặc cho âm khí lạnh lẽo trên người hắn đang dần ăn mòn linh hồn của nàng.
Tư Ngang không biết nàng đang có chuyện gì, vươn tay xoa đầu nàng, hỏi: “Lại có người bắt nạt nàng à?” Giọng hắn trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Trì Am lắc đầu, đôi tay càng thêm ôm chặt hắn.
Bây giờ nàng coi như đã hiểu được vì sao thế giới này lại nhằm vào hắn, ép hắn chịu đựng tất cả mọi thứ như vậy, tất cả đều do kẻ địch của Tư Ngang đứng sau làm nên, chắc là đám người được gọi là Thập Phương thiên thần kia, bọn chúng quyết tâm muốn làm suy yếu linh hồn của hắn, tốt nhất là làm cho hắn bị nhốt trong thế giới này luôn.
Những thế giới trước bọn họ vượt qua vô cùng dễ dàng cho nên ở thế giới này, nàng còn chưa kịp tiến vào bọn họ đã làm hắn chết, biến hắn thành ác quỷ tà ác đày xuống mười tám tầng địa ngục, sau đó dần dần mài món linh hồn lực của hắn.
Hành động vội vàng như vậy chỉ sợ là bọn địch nhân đó cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa.
Bọn họ không thể can thiệp vào những chuyện xảy ra ở thế giới này, chỉ có thể thông qua một vài biện pháp, lựa chọn một số người để kiểm soát, hoặc là trực tiếp đưa cho thế giới này một vài chỉ thị, tạo kẽ hở cho bọn họ hành động.
Nghĩ đến đây, Trì Am siết vòng tay ôm chặt lấy hắn. Mặc kệ những thiên thần đó muốn làm gì, nàng cũng sẽ không để cho linh hồn lực của hắn bị suy yếu, khiến hắn bị nhốt ở trong thế giới này.
Cho dù có muốn kết thúc cuộc hành trình này cũng là hai người bọn họ cùng nhau rời đi.
Thấy tâm trạng nàng có vẻ không vui nên hắn cũng không hỏi lại, giống như những ngày trước đưa nàng đến nơi cao nhất nhìn ngắm U Minh vô tận này, quan sát trăm loại quỷ ma.
Tâm trạng Trì Am dần dần ổn định lại, đột nhiên hỏi: “Tư Ngang, sau khi chàng chết thì vào thằng Minh Phủ luôn hả?”
Hắn ậm ừ.
“Khi chàng chết mới chỉ có hai mươi mấy tuổi, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, thậm chí chàng chỉ mới thành lập quân đội Nam Thành, vẫn còn có rất nhiều việc ở nhân gian chàng chưa hoàn thành được, chàng có cảm thấy tiếc nuối không?”
Từ khi hắn thành lập Nam Thành đến nay, cũng không phải là hắn mặc kệ sự đời, cho dù là khát vọng nam nhân hay vì nước vì dân, hắn đều khát vọng được cống hiến chính mình.
Đáng tiếc hắn còn chưa kịp thực hiện hoài bão, chưa kịp hòa nhịp bước chân với tương lai nơi loạn thế này đã phải tiếc nuối rời đi trong độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết nhất ấy.
Hắn vòng tay ôm lấy vai nàng, cất giọng nhẹ nhàng: “Cũng có chút tiếc nuối, tiếc nuối nhất là không thể chấm dứt thế sự rối ren của lúc này. Nhưng mà con người ai rồi cũng sẽ chết, ta cũng không thể làm được gì, may mắn khi đó ta chưa gặp được nàng, nếu không ta nhất định sẽ không cam lòng chấp nhận rời đi.”
Không cam lòng khi chỉ vừa mới gặp được nàng mà hắn đã phải rời đi như vậy.
Có lẽ khi đó, hắn không trở thành ác quỷ như bây giờ mà sẽ là lệ quỷ.
Cho dù là ác quỷ hay lệ quỷ thì mọi chuyện cũng đúng theo ý muốn của bọn họ.
Trì Am không khỏi bật cười, nếu khi đó nàng đã đến thế giới này thì làm gì có chuyện để hắn rời đi dễ dàng như vậy, bắt hắn phải ở lại với nàng, không để quỷ sai bắt hắn vào U Minh, như vậy hắn sẽ không phải trở thành ác quỷ.
“Nhưng mà vẫn còn có Tư Hiên, sau khi ta chết, Tư Hiên sẽ dẫn dắt quân Nam Thành hoàn thành những tiếc nuối của ta.” Hắn tiếp tục nói.
Trì Am nghĩ thầm, nghĩ đến qua vài năm nữa thế giới này sẽ phải nghênh đón kỷ nguyên của quân phiệt cát cứ, lại thêm nửa thế kỷ nữa…
Vì thế nàng nói: “Tư Hiên rất giống chàng.” Sau đó nàng lại nói thêm: “Nhưng ta biết rõ cậu ấy không phải là chàng.”
Sắc mặt nam nhân lúc này mới tốt hơn một chút, hắn không muốn nàng coi Tư Hiên thành hắn, cho dù có giống thì Tư Hiên cũng không phải. Hoặc có thể nói Tư Hiên là di nguyện và hoài bão mà hắn còn lưu lại ở nhân gian, một người kế thừa ý chí và khát vọng của hắn, cũng là một phần trong kế hoạch của hắn.
“Sau này thì sao, sao chàng lại muốn xây dựng thành U Minh?” Trì Am tiếp tục hỏi.
Hắn im lặng một lúc không trả lời, thật lâu mới nói: “Có lẽ là tự tạo cho mình một con đường lui, ta không muốn xuống tầng địa ngục thứ mười tám nên mới đào thoát khỏi Minh Phủ, chọc giận người đứng đầu Minh Phủ, chỉ đành phải thành lập nên thành U Minh, giữ lại những ác quỷ và lệ quỷ không có chỗ để đi đó, thiết lập trật tự để cho bọn chúng có nơi để về.”
Ánh mắt Trì Am quét một lượt thành U Minh, thật ra nơi này không chỉ là nơi quy túc của ác quỷ và lệ quỷ, mà rất nhiều con quỷ bình thường cũng ở nơi đây. Cho dù nơi này có ác quỷ hoành hành nhưng bọn họ cũng bị kiềm hãm, không thể tùy tiện cắn nuốt những con quỷ khác. Một khi bị phát hiện sẽ phải phải chịu trừng phạt rất nghiêm khắc.
“Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy may mắn với sự lựa chọn lúc trước của mình.” Hắn đột nhiên cười rộ lên, cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương của nàng: “Thế này sẽ không ai có thể xen vào giữa chúng ta nữa.”
Trì Am mím môi cười, thư thái tựa vào lồng ngực hắn.
Ngay khi nàng thiu thiu sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy hắn nói: “Mà này, lúc nãy sao nàng lại không vui như vậy? Ai bắt nạt nàng?”
Nghe giọng điệu cứ như thể nếu thật sự có ai đó ăn hiếp nàng thì hắn sẽ lập tức chạy đi xử lý, nhốt vào U Minh rồi quăng vô chảo dầu nóng vậy.
Trì Am câm lặng một lúc mới nói: “Không có ai bắt nạt ta hết, chỉ là đột nhiên tâm trạng ta hơi buồn, nhìn thấy chàng ta lại cảm thấy vui hơn nhiều rồi.”
Hắn ngờ vực liếc nhìn nàng, bế nàng ôm về phòng, đè nàng xuống giường.
Nhất định là rảnh rỗi sinh nông nỗi rồi, chỉ cần làm nàng mệt một chút thì nàng sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa.
…
Hôm sau, Trì Am thức dậy với cái lưng đau nhức, nàng nhanh chóng vận chuyển linh lực đánh tan âm khí và mệt mỏi trong cơ thể, xong xuôi rồi mới tỉnh táo rời giường.
Trì Am cùng ăn sáng với lão thái thái, vừa dùng xong thì thấy Tam thái thái cầm mấy phong thư cười tủm tỉm đi vào.
“Nương, có thư gửi đến này, có thư của Đại ca, Nhị ca, Tứ đệ, còn có cả của tụi nhỏ nữa…”
Lão thái thái vô cùng vui mừng, bảo Tam thái thái đọc thư cho nàng nghe.
Trì Am đứng bên cạnh nghe ngóng được bọn họ gửi thư báo sắp tới sẽ trở về nhà mừng thọ bảy mươi của lão thái thái.
Người già qua một tuổi lại ít đi một năm, hơn nữa lần này lại là Trung thọ, con cháu Tư gia vô cùng kính trọng lão thái thái, lần này đặc biệt trở về mừng thọ bà. Mặc dù cũng có người mang lòng riêng nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện như không có gì.
Thọ bảy mươi của lão thái thái dù thế nào cũng phải trở về tỏ lòng chữ hiếu.
Quả nhiên chỉ vài ngày sau, nhà tổ Tư gia lại náo nhiệt trở lên.
Nhờ có đám con cháu về nhà, tâm tình lão thái thái ngày nào cũng vui vẻ. Trì Am dìu lão thái thái nghênh đón đám người Tư gia trở về, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này vẻ mặt bọn họ lại gượng gạo. Trì Am thấy vậy chỉ cười nhếch mép, vô cùng hưởng thụ.
Lần này còn có hai thiếu gia đưa bạn gái về ra mắt gia đình, tính toán chuyện hôn nhân.
Một người là Tư Hồn xếp thứ tư, người còn lại đứng hàng thứ sáu, Tư Kiều.
Hai thiếu gia này đều đã từng du học ở châu u, tiếp thu kiến thức nền giáo dục tiên tiến và tư tưởng hiện đại của nước ngoài, tác phong hành sự nhanh gọn dứt khoát, có thể nói là đi trước thời đại một bước lớn. Bạn gái hai người dẫn về đều ăn vận váy dài, một quyến rũ một trong sáng, thoạt nhìn trông có vẻ là tiểu thư đài các con nhà giàu.
Cô gái có vẻ quyến rũ tên Tô Mị, người kia tên Lý Viện, cả hai đều là người phương Bắc.
Hai cô gái được hai vị thiếu gia Tư gia này dẫn về cũng được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến, coi thường phụ nữ của thời đại cũ, khi tiến vào Tư gia thấy nhà tổ Tư gia còn giữ lại nhiều phong tục thời xưa cũ, đặc biệt là nữ nhân ở đây, lúc nào cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, trang phục được mặc cũng chỉ là mấy loại kiểu như sườn xám kín cổng cao tường.
Nhóm phụ nữ quây quần tán gẫu, một quả phụ như Trì Am đã bị hai người này âm thầm dè bỉu, chê nàng ăn mặc bảo thủ, còn gả cho một người đã chết, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn mấy kiểu mê tín phong kiến như này nữa.
Nghe hai người nói thế, trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh Tư gia đều yên lặng.
Mấy tiểu thư Tư gia theo lời anh trai đi theo trò chuyện với các nàng kinh hãi nhìn bọn họ. Hai người này đúng là to gan, ngay cả cha bọn họ cũng phải khách khí với vị Cửu thái thái này, chỉ mới là bạn gái còn chưa gả vào mà cũng dám chế nhạo nàng như vậy.
Trì Am khẽ cười nói: “Tiếp thu tri thức hiện đại không phải là dùng để mỉa mai phụ nữ khác. Không phải ai cũng được như các người may mắn có cơ hội được học cao hiểu rộng, được mở mang tầm mắt tiếp thu nền văn hóa và tri thức hiện đại. Hành vi của hai người khiến ta hiểu ra câu nói: Ty tiện là giấy thông hành của kẻ ty tiện,
Cao thượng là bia mộ chí của người cao thượng* đấy. Tốt thôi, tối nay ta sẽ truyền đạt lại lời của các người cho Cửu gia.”
(*: trích hai câu thơ đầu trong bài Hồi Đáp của nhà thơ Bắc Đảo)
Mọi người: “…”
Nghe thấy được có gì không ổn, Tư Hồn và Tư Kiều vội vàng chạy đến: “…”
Thím ơi, xin đừng làm như vậy mà QAQ
Trì Am thong thả ung dung đứng dậy rời đi.
Mọi người im lặng nhìn nàng không dám phát ra tiếng động nào, chỉ có hai cô gái kia bị chế giễu tức giận. Các nàng bị một con nhỏ quê mùa chê cười, càng không thể hiểu được nữa là tại sao Tư gia lại khách khí tôn trọng con nhỏ quả phụ này đến vậy, chỉ là một con nhỏ dưới quê lên được gả vào Tư gia làm quả phụ thôi, có gì mà phải sợ?
Điều khiến bọn họ không hài lòng hơn nữa đó là bạn trai các nàng lại khúm núm xếp hàng xin lỗi người phụ nữ kia khiến hai nàng cảm thấy da mặt bỏng rát, cứ như bị người tát thẳng mặt giữa đám đông.
Đám người Tư gia ở đây đều làm như không nhìn thấy, uống trà ngắm cảnh rồi lại ngắm cảnh uống trà, không ai có ý định xen vào, miễn cho đêm nay bị Cửu gia dọa tỉnh.
Đang lúc Tư Hồn và Tư Kiều khép nép nhận lỗi với Trì Am, một giọng nói vang lên: “Có chuyện gì vậy?”
Hai nàng đang tức giận đột nhiên nghe thấy được giọng nói cuốn hút này liền quay đầu nhìn sang, hai mắt lập tức sáng lên.
Một thanh niên ăn vận quân phục dáng người cao thẳng uy nghiêm, khí thế hiên ngang, quả thật là mỹ nam có một không hai, yên tĩnh đứng ở nơi đó như một thanh gươm sắc bén chưa ra khỏi vỏ khiến người ta không thể rời mắt được, càng không thể tin thế gian này còn có mỹ nam đẹp đến nhường này.
Một tiểu thư Tư gia đứng gần đó nhỏ giọng kể lại sự tình với huynh trưởng.
Sau khi Tư Hiên nghe xong liền hờ hững liếc mắt hai cô gái kia rồi nói với hai đứa em: “Đàn ông Tư gia lấy vợ phải lấy người hiền, tìm bạn gái cũng phải tìm người có phong thái cốt cách, đừng có thứ ngu ngốc tạp nham gì cũng mang về đây, Tư gia không phải là cái bãi phế liệu.”
Mọi người vội vàng cúi đầu nín cười, lời này thật là thâm độc quá mà.
Tư Hồn và Tư Kiều nghe vậy sắc mặt liền buồn bã, ở trong mắt đại ca, bạn gái của bọn họ đã không đủ tư cách tiến vào Tư gia, nhà bọn họ nhất định cũng không chấp nhận người con dâu như vậy.
Nhưng hai người cũng không dám phản bác, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi đứng một bên.
Giải quyết xong việc này, Tư Hiên tiến đến hành lễ chào hỏi với Trì Am rồi đi gặp lão thái thái.
Hai cô gái đều kinh sợ, lại nhìn bộ dạng của bạn trai mình, trong lòng cảm thấy ấm ức.
Tư Hồn và Tư Kiều còn ấm ức hơn cả bọn họ, làm sao họ biết được bạn gái đã từng được tiếp thu giáo dục bậc cao đẳng, phong nhã lại trí thức thậm chí còn hòa hợp tư tưởng với mình lại xem thường người thím đáng sợ và quyền lực nhất trong gia đình này.
Mặc dù thời đại đang biến đổi, địa vị phái nữ trong nước đang đi lên, nhóm phụ nữ còn theo tư tưởng phong kiến bị các phần tử tri thức chỉ trích và coi thường, nhưng bọn họ vẫn tôn trọng bất kỳ người phụ nữ nào trong gia đình, tuyệt đối không dám bởi vì bọn họ vẫn giữ quy củ phong kiến mà cho rằng họ không làm được gì.
Quá trình cách mạng nữ giới đòi hỏi một thời kỳ quá độ, người giống như bạn gái bọn họ ngoài xã hội vẫn còn rất nhiều.
Các nàng coi thường ai cũng được nhưng lại đi coi thường thím nhỏ có một ông chồng quỷ đứng sau chống lưng không phải là muốn nửa đêm ngủ không yên sao? Đêm nay chắc bọn họ lại ngủ không được mất, muốn khóc quá QAQ
Tư Hồn và Tư Kiều đang thấp thỏm giải quyết hậu họa bạn gái gây ra thì tiệc mừng thọ của lão thái thái cũng đã bắt đầu.
Tư gia quyết định tiệc linh đình ba ngày, hôm nay là ngày đầu tiên.
Tối đó, Tư gia đốt pháo hoa ngoài sân, toàn bộ cả trai lẫn gái đều đứng ở của hoặc hành lang gấp khúc ngắm pháo hoa, đám trẻ con hoạt bát chạy quanh tới lui, khung cảnh một nhà đa thế hệ thật nhộn nhịp và đầm ấm.
Tô Mị và Lý Viện vẫn còn tức giận vụ việc hồi sáng, càng giận hơn là bạn trai các nàng còn không thèm đến an ủi, tức muốn khóc. Nếu không phải biết cánh cổng Tư gia quyền quý, bọn họ cũng thèm muốn cuộc hôn nhân này thì đã sớm tức giận rời đi rồi.
Tư gia ở Nam Thành nổi danh là hào môn vọng tộc, chưa kể đến còn nắm giữ đội quân Nam Thành dũng mãnh trong tay, có binh lực này vùng Nam Thành mới có thể thái bình, không giống như những nơi khác dân chúng lầm than, rất nhiều dân chạy nạn từ khắp nơi đổ xô về Nam Thành chỉ để tìm một chốn dừng chân giữa thời loạn này.
Tư gia ở Nam Thành nhân tài xuất hiện lớp lớp, bất kể là chính trị hay là quân sự, giáo dục hay kinh tế cũng có vị trí của bọn họ trong đó. Người muốn kết giao với Tư gia rất nhiều, các nàng khó khắn lắm mới quen được bọn Tư Hồn, trong lòng còn đang khấp khởi nóng lòng muốn gả vào Tư gia thì sao lại chia tay được?
Nhưng con gái lúc nào cũng muốn được dỗ dành, bạn trai lại không đến dỗ sao lại không ấm ức cho được?
Hai nàng còn đang tức giận vì bạn trai không đến dỗ mà đứng ở hành lang xem pháo hoa, đột nhiên Tô Mị nhìn thấy người con trai mặc quân phục cách đó không xa, hai mắt liền sáng rỡ lên.
Dưới ánh đèn hành lang, chàng trai trông đẹp đẽ đến lạ thường, không một chỗ nào là không hoàn mỹ, quả thực là người đàn ông lý tưởng trong mắt phụ nữ, không thể dời mắt được. Hơn thế nữa hắn chỉ mới hai mươi lăm tuổi, còn đang độ thanh xuân nhiệt huyết đầy hứa hẹn, thậm chí còn chưa kết hôn…
Cho dù ban ngày bị cái mồm độc địa của hắn nói móc mấy câu, Tô Mị và Lý Viện lúc này cũng không thể chán ghét hắn được.
Đang lúc Tô Mị và Lý Viện bị người con trai ở hành lang hấp dẫn thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người đang đi tới.
Khi thấy rõ được khuôn mặt của người kia, hai nàng không khỏi trợn trừng bốn mắt.
Người kia cũng mặc quân phục, gương mặt y hệt Tư Hiên đang đứng ở hành lang, điểm khác nhau duy nhất chính là hắn để một mái tóc dài đến lưng buông thỏng ra đằng sau, một phần được búi gọn trong chiếc mũ quân đội, khí thế cũng hiên ngang hùng dũng như vậy, chỉ cần liếc nhìn thoáng qua một cái cũng khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Khi Tư Hiên xoay người lại, hai khuôn mặt giống hệt sóng vai đứng cạnh nhau, khung cảnh tựa như một bức họa tuyệt tác không thể tả bằng lời.
Hai nàng bị mê hoặc ngơ ngẩn, không ngờ được trên thế gian này lại có mỹ nam tuấn tú đến như vậy, thậm chí còn có tận hai người giống nhau như đúc, đúng là kỳ tích.
Hai nàng suy đoán người đàn ông tóc dài giống hệt Tư Hiên kia là ai nên vẫn chưa nhận ra bầu không khí đang trở nên kỳ lạ, ngoại trừ tiếng pháo hoa nổ giữa không trung, xung quanh đều yên tĩnh đến lạ thường.
Đám người Tư gia thấy cảnh tượng này đều im re như ve sầu mùa đông, rùng mình nổi da gà, sợ đến mức cứ tưởng mình bị hoa mắt.
Trời ạ, bây giờ còn không đợi bọn họ kịp đi ngủ thì Cửu gia đã xuất hiện dọa người rồi sao?
Có phải hắn biết ban ngày Cửu thái thái bị người ta coi thường nên mới gấp gáp chạy ra chống lưng cho nàng không? Không gì đáng sợ hơn thế này nữa QAQ
“Có chuyện gì vậy?” Hắn cau mày nghi hoặc hỏi, nhìn thấy dáng vẻ nàng như thế này, hắn có chút không thích.
Mỗi lần nàng đến thành U Minh đều sẽ rất vui mừng hí hửng nhào vào lòng hắn, một mực muốn làm hắn phải xấu mặt trước những con quỷ khác. Tuy rằng chưa lần nào thực hiện được những năng lượng vui tươi đó, nhưng hắn rất thích.
Tư Ngang chết mê mỗi lần nàng làm như vậy, cảm giác như được nàng toàn tâm toàn ý yêu thương.
Trì Am lắc đầu, úp mặt vào ngực ôm lấy hắn, mặc cho âm khí lạnh lẽo trên người hắn đang dần ăn mòn linh hồn của nàng.
Tư Ngang không biết nàng đang có chuyện gì, vươn tay xoa đầu nàng, hỏi: “Lại có người bắt nạt nàng à?” Giọng hắn trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Trì Am lắc đầu, đôi tay càng thêm ôm chặt hắn.
Bây giờ nàng coi như đã hiểu được vì sao thế giới này lại nhằm vào hắn, ép hắn chịu đựng tất cả mọi thứ như vậy, tất cả đều do kẻ địch của Tư Ngang đứng sau làm nên, chắc là đám người được gọi là Thập Phương thiên thần kia, bọn chúng quyết tâm muốn làm suy yếu linh hồn của hắn, tốt nhất là làm cho hắn bị nhốt trong thế giới này luôn.
Những thế giới trước bọn họ vượt qua vô cùng dễ dàng cho nên ở thế giới này, nàng còn chưa kịp tiến vào bọn họ đã làm hắn chết, biến hắn thành ác quỷ tà ác đày xuống mười tám tầng địa ngục, sau đó dần dần mài món linh hồn lực của hắn.
Hành động vội vàng như vậy chỉ sợ là bọn địch nhân đó cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa.
Bọn họ không thể can thiệp vào những chuyện xảy ra ở thế giới này, chỉ có thể thông qua một vài biện pháp, lựa chọn một số người để kiểm soát, hoặc là trực tiếp đưa cho thế giới này một vài chỉ thị, tạo kẽ hở cho bọn họ hành động.
Nghĩ đến đây, Trì Am siết vòng tay ôm chặt lấy hắn. Mặc kệ những thiên thần đó muốn làm gì, nàng cũng sẽ không để cho linh hồn lực của hắn bị suy yếu, khiến hắn bị nhốt ở trong thế giới này.
Cho dù có muốn kết thúc cuộc hành trình này cũng là hai người bọn họ cùng nhau rời đi.
Thấy tâm trạng nàng có vẻ không vui nên hắn cũng không hỏi lại, giống như những ngày trước đưa nàng đến nơi cao nhất nhìn ngắm U Minh vô tận này, quan sát trăm loại quỷ ma.
Tâm trạng Trì Am dần dần ổn định lại, đột nhiên hỏi: “Tư Ngang, sau khi chàng chết thì vào thằng Minh Phủ luôn hả?”
Hắn ậm ừ.
“Khi chàng chết mới chỉ có hai mươi mấy tuổi, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, thậm chí chàng chỉ mới thành lập quân đội Nam Thành, vẫn còn có rất nhiều việc ở nhân gian chàng chưa hoàn thành được, chàng có cảm thấy tiếc nuối không?”
Từ khi hắn thành lập Nam Thành đến nay, cũng không phải là hắn mặc kệ sự đời, cho dù là khát vọng nam nhân hay vì nước vì dân, hắn đều khát vọng được cống hiến chính mình.
Đáng tiếc hắn còn chưa kịp thực hiện hoài bão, chưa kịp hòa nhịp bước chân với tương lai nơi loạn thế này đã phải tiếc nuối rời đi trong độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết nhất ấy.
Hắn vòng tay ôm lấy vai nàng, cất giọng nhẹ nhàng: “Cũng có chút tiếc nuối, tiếc nuối nhất là không thể chấm dứt thế sự rối ren của lúc này. Nhưng mà con người ai rồi cũng sẽ chết, ta cũng không thể làm được gì, may mắn khi đó ta chưa gặp được nàng, nếu không ta nhất định sẽ không cam lòng chấp nhận rời đi.”
Không cam lòng khi chỉ vừa mới gặp được nàng mà hắn đã phải rời đi như vậy.
Có lẽ khi đó, hắn không trở thành ác quỷ như bây giờ mà sẽ là lệ quỷ.
Cho dù là ác quỷ hay lệ quỷ thì mọi chuyện cũng đúng theo ý muốn của bọn họ.
Trì Am không khỏi bật cười, nếu khi đó nàng đã đến thế giới này thì làm gì có chuyện để hắn rời đi dễ dàng như vậy, bắt hắn phải ở lại với nàng, không để quỷ sai bắt hắn vào U Minh, như vậy hắn sẽ không phải trở thành ác quỷ.
“Nhưng mà vẫn còn có Tư Hiên, sau khi ta chết, Tư Hiên sẽ dẫn dắt quân Nam Thành hoàn thành những tiếc nuối của ta.” Hắn tiếp tục nói.
Trì Am nghĩ thầm, nghĩ đến qua vài năm nữa thế giới này sẽ phải nghênh đón kỷ nguyên của quân phiệt cát cứ, lại thêm nửa thế kỷ nữa…
Vì thế nàng nói: “Tư Hiên rất giống chàng.” Sau đó nàng lại nói thêm: “Nhưng ta biết rõ cậu ấy không phải là chàng.”
Sắc mặt nam nhân lúc này mới tốt hơn một chút, hắn không muốn nàng coi Tư Hiên thành hắn, cho dù có giống thì Tư Hiên cũng không phải. Hoặc có thể nói Tư Hiên là di nguyện và hoài bão mà hắn còn lưu lại ở nhân gian, một người kế thừa ý chí và khát vọng của hắn, cũng là một phần trong kế hoạch của hắn.
“Sau này thì sao, sao chàng lại muốn xây dựng thành U Minh?” Trì Am tiếp tục hỏi.
Hắn im lặng một lúc không trả lời, thật lâu mới nói: “Có lẽ là tự tạo cho mình một con đường lui, ta không muốn xuống tầng địa ngục thứ mười tám nên mới đào thoát khỏi Minh Phủ, chọc giận người đứng đầu Minh Phủ, chỉ đành phải thành lập nên thành U Minh, giữ lại những ác quỷ và lệ quỷ không có chỗ để đi đó, thiết lập trật tự để cho bọn chúng có nơi để về.”
Ánh mắt Trì Am quét một lượt thành U Minh, thật ra nơi này không chỉ là nơi quy túc của ác quỷ và lệ quỷ, mà rất nhiều con quỷ bình thường cũng ở nơi đây. Cho dù nơi này có ác quỷ hoành hành nhưng bọn họ cũng bị kiềm hãm, không thể tùy tiện cắn nuốt những con quỷ khác. Một khi bị phát hiện sẽ phải phải chịu trừng phạt rất nghiêm khắc.
“Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy may mắn với sự lựa chọn lúc trước của mình.” Hắn đột nhiên cười rộ lên, cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương của nàng: “Thế này sẽ không ai có thể xen vào giữa chúng ta nữa.”
Trì Am mím môi cười, thư thái tựa vào lồng ngực hắn.
Ngay khi nàng thiu thiu sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy hắn nói: “Mà này, lúc nãy sao nàng lại không vui như vậy? Ai bắt nạt nàng?”
Nghe giọng điệu cứ như thể nếu thật sự có ai đó ăn hiếp nàng thì hắn sẽ lập tức chạy đi xử lý, nhốt vào U Minh rồi quăng vô chảo dầu nóng vậy.
Trì Am câm lặng một lúc mới nói: “Không có ai bắt nạt ta hết, chỉ là đột nhiên tâm trạng ta hơi buồn, nhìn thấy chàng ta lại cảm thấy vui hơn nhiều rồi.”
Hắn ngờ vực liếc nhìn nàng, bế nàng ôm về phòng, đè nàng xuống giường.
Nhất định là rảnh rỗi sinh nông nỗi rồi, chỉ cần làm nàng mệt một chút thì nàng sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa.
…
Hôm sau, Trì Am thức dậy với cái lưng đau nhức, nàng nhanh chóng vận chuyển linh lực đánh tan âm khí và mệt mỏi trong cơ thể, xong xuôi rồi mới tỉnh táo rời giường.
Trì Am cùng ăn sáng với lão thái thái, vừa dùng xong thì thấy Tam thái thái cầm mấy phong thư cười tủm tỉm đi vào.
“Nương, có thư gửi đến này, có thư của Đại ca, Nhị ca, Tứ đệ, còn có cả của tụi nhỏ nữa…”
Lão thái thái vô cùng vui mừng, bảo Tam thái thái đọc thư cho nàng nghe.
Trì Am đứng bên cạnh nghe ngóng được bọn họ gửi thư báo sắp tới sẽ trở về nhà mừng thọ bảy mươi của lão thái thái.
Người già qua một tuổi lại ít đi một năm, hơn nữa lần này lại là Trung thọ, con cháu Tư gia vô cùng kính trọng lão thái thái, lần này đặc biệt trở về mừng thọ bà. Mặc dù cũng có người mang lòng riêng nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện như không có gì.
Thọ bảy mươi của lão thái thái dù thế nào cũng phải trở về tỏ lòng chữ hiếu.
Quả nhiên chỉ vài ngày sau, nhà tổ Tư gia lại náo nhiệt trở lên.
Nhờ có đám con cháu về nhà, tâm tình lão thái thái ngày nào cũng vui vẻ. Trì Am dìu lão thái thái nghênh đón đám người Tư gia trở về, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này vẻ mặt bọn họ lại gượng gạo. Trì Am thấy vậy chỉ cười nhếch mép, vô cùng hưởng thụ.
Lần này còn có hai thiếu gia đưa bạn gái về ra mắt gia đình, tính toán chuyện hôn nhân.
Một người là Tư Hồn xếp thứ tư, người còn lại đứng hàng thứ sáu, Tư Kiều.
Hai thiếu gia này đều đã từng du học ở châu u, tiếp thu kiến thức nền giáo dục tiên tiến và tư tưởng hiện đại của nước ngoài, tác phong hành sự nhanh gọn dứt khoát, có thể nói là đi trước thời đại một bước lớn. Bạn gái hai người dẫn về đều ăn vận váy dài, một quyến rũ một trong sáng, thoạt nhìn trông có vẻ là tiểu thư đài các con nhà giàu.
Cô gái có vẻ quyến rũ tên Tô Mị, người kia tên Lý Viện, cả hai đều là người phương Bắc.
Hai cô gái được hai vị thiếu gia Tư gia này dẫn về cũng được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến, coi thường phụ nữ của thời đại cũ, khi tiến vào Tư gia thấy nhà tổ Tư gia còn giữ lại nhiều phong tục thời xưa cũ, đặc biệt là nữ nhân ở đây, lúc nào cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, trang phục được mặc cũng chỉ là mấy loại kiểu như sườn xám kín cổng cao tường.
Nhóm phụ nữ quây quần tán gẫu, một quả phụ như Trì Am đã bị hai người này âm thầm dè bỉu, chê nàng ăn mặc bảo thủ, còn gả cho một người đã chết, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn mấy kiểu mê tín phong kiến như này nữa.
Nghe hai người nói thế, trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh Tư gia đều yên lặng.
Mấy tiểu thư Tư gia theo lời anh trai đi theo trò chuyện với các nàng kinh hãi nhìn bọn họ. Hai người này đúng là to gan, ngay cả cha bọn họ cũng phải khách khí với vị Cửu thái thái này, chỉ mới là bạn gái còn chưa gả vào mà cũng dám chế nhạo nàng như vậy.
Trì Am khẽ cười nói: “Tiếp thu tri thức hiện đại không phải là dùng để mỉa mai phụ nữ khác. Không phải ai cũng được như các người may mắn có cơ hội được học cao hiểu rộng, được mở mang tầm mắt tiếp thu nền văn hóa và tri thức hiện đại. Hành vi của hai người khiến ta hiểu ra câu nói: Ty tiện là giấy thông hành của kẻ ty tiện,
Cao thượng là bia mộ chí của người cao thượng* đấy. Tốt thôi, tối nay ta sẽ truyền đạt lại lời của các người cho Cửu gia.”
(*: trích hai câu thơ đầu trong bài Hồi Đáp của nhà thơ Bắc Đảo)
Mọi người: “…”
Nghe thấy được có gì không ổn, Tư Hồn và Tư Kiều vội vàng chạy đến: “…”
Thím ơi, xin đừng làm như vậy mà QAQ
Trì Am thong thả ung dung đứng dậy rời đi.
Mọi người im lặng nhìn nàng không dám phát ra tiếng động nào, chỉ có hai cô gái kia bị chế giễu tức giận. Các nàng bị một con nhỏ quê mùa chê cười, càng không thể hiểu được nữa là tại sao Tư gia lại khách khí tôn trọng con nhỏ quả phụ này đến vậy, chỉ là một con nhỏ dưới quê lên được gả vào Tư gia làm quả phụ thôi, có gì mà phải sợ?
Điều khiến bọn họ không hài lòng hơn nữa đó là bạn trai các nàng lại khúm núm xếp hàng xin lỗi người phụ nữ kia khiến hai nàng cảm thấy da mặt bỏng rát, cứ như bị người tát thẳng mặt giữa đám đông.
Đám người Tư gia ở đây đều làm như không nhìn thấy, uống trà ngắm cảnh rồi lại ngắm cảnh uống trà, không ai có ý định xen vào, miễn cho đêm nay bị Cửu gia dọa tỉnh.
Đang lúc Tư Hồn và Tư Kiều khép nép nhận lỗi với Trì Am, một giọng nói vang lên: “Có chuyện gì vậy?”
Hai nàng đang tức giận đột nhiên nghe thấy được giọng nói cuốn hút này liền quay đầu nhìn sang, hai mắt lập tức sáng lên.
Một thanh niên ăn vận quân phục dáng người cao thẳng uy nghiêm, khí thế hiên ngang, quả thật là mỹ nam có một không hai, yên tĩnh đứng ở nơi đó như một thanh gươm sắc bén chưa ra khỏi vỏ khiến người ta không thể rời mắt được, càng không thể tin thế gian này còn có mỹ nam đẹp đến nhường này.
Một tiểu thư Tư gia đứng gần đó nhỏ giọng kể lại sự tình với huynh trưởng.
Sau khi Tư Hiên nghe xong liền hờ hững liếc mắt hai cô gái kia rồi nói với hai đứa em: “Đàn ông Tư gia lấy vợ phải lấy người hiền, tìm bạn gái cũng phải tìm người có phong thái cốt cách, đừng có thứ ngu ngốc tạp nham gì cũng mang về đây, Tư gia không phải là cái bãi phế liệu.”
Mọi người vội vàng cúi đầu nín cười, lời này thật là thâm độc quá mà.
Tư Hồn và Tư Kiều nghe vậy sắc mặt liền buồn bã, ở trong mắt đại ca, bạn gái của bọn họ đã không đủ tư cách tiến vào Tư gia, nhà bọn họ nhất định cũng không chấp nhận người con dâu như vậy.
Nhưng hai người cũng không dám phản bác, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi đứng một bên.
Giải quyết xong việc này, Tư Hiên tiến đến hành lễ chào hỏi với Trì Am rồi đi gặp lão thái thái.
Hai cô gái đều kinh sợ, lại nhìn bộ dạng của bạn trai mình, trong lòng cảm thấy ấm ức.
Tư Hồn và Tư Kiều còn ấm ức hơn cả bọn họ, làm sao họ biết được bạn gái đã từng được tiếp thu giáo dục bậc cao đẳng, phong nhã lại trí thức thậm chí còn hòa hợp tư tưởng với mình lại xem thường người thím đáng sợ và quyền lực nhất trong gia đình này.
Mặc dù thời đại đang biến đổi, địa vị phái nữ trong nước đang đi lên, nhóm phụ nữ còn theo tư tưởng phong kiến bị các phần tử tri thức chỉ trích và coi thường, nhưng bọn họ vẫn tôn trọng bất kỳ người phụ nữ nào trong gia đình, tuyệt đối không dám bởi vì bọn họ vẫn giữ quy củ phong kiến mà cho rằng họ không làm được gì.
Quá trình cách mạng nữ giới đòi hỏi một thời kỳ quá độ, người giống như bạn gái bọn họ ngoài xã hội vẫn còn rất nhiều.
Các nàng coi thường ai cũng được nhưng lại đi coi thường thím nhỏ có một ông chồng quỷ đứng sau chống lưng không phải là muốn nửa đêm ngủ không yên sao? Đêm nay chắc bọn họ lại ngủ không được mất, muốn khóc quá QAQ
Tư Hồn và Tư Kiều đang thấp thỏm giải quyết hậu họa bạn gái gây ra thì tiệc mừng thọ của lão thái thái cũng đã bắt đầu.
Tư gia quyết định tiệc linh đình ba ngày, hôm nay là ngày đầu tiên.
Tối đó, Tư gia đốt pháo hoa ngoài sân, toàn bộ cả trai lẫn gái đều đứng ở của hoặc hành lang gấp khúc ngắm pháo hoa, đám trẻ con hoạt bát chạy quanh tới lui, khung cảnh một nhà đa thế hệ thật nhộn nhịp và đầm ấm.
Tô Mị và Lý Viện vẫn còn tức giận vụ việc hồi sáng, càng giận hơn là bạn trai các nàng còn không thèm đến an ủi, tức muốn khóc. Nếu không phải biết cánh cổng Tư gia quyền quý, bọn họ cũng thèm muốn cuộc hôn nhân này thì đã sớm tức giận rời đi rồi.
Tư gia ở Nam Thành nổi danh là hào môn vọng tộc, chưa kể đến còn nắm giữ đội quân Nam Thành dũng mãnh trong tay, có binh lực này vùng Nam Thành mới có thể thái bình, không giống như những nơi khác dân chúng lầm than, rất nhiều dân chạy nạn từ khắp nơi đổ xô về Nam Thành chỉ để tìm một chốn dừng chân giữa thời loạn này.
Tư gia ở Nam Thành nhân tài xuất hiện lớp lớp, bất kể là chính trị hay là quân sự, giáo dục hay kinh tế cũng có vị trí của bọn họ trong đó. Người muốn kết giao với Tư gia rất nhiều, các nàng khó khắn lắm mới quen được bọn Tư Hồn, trong lòng còn đang khấp khởi nóng lòng muốn gả vào Tư gia thì sao lại chia tay được?
Nhưng con gái lúc nào cũng muốn được dỗ dành, bạn trai lại không đến dỗ sao lại không ấm ức cho được?
Hai nàng còn đang tức giận vì bạn trai không đến dỗ mà đứng ở hành lang xem pháo hoa, đột nhiên Tô Mị nhìn thấy người con trai mặc quân phục cách đó không xa, hai mắt liền sáng rỡ lên.
Dưới ánh đèn hành lang, chàng trai trông đẹp đẽ đến lạ thường, không một chỗ nào là không hoàn mỹ, quả thực là người đàn ông lý tưởng trong mắt phụ nữ, không thể dời mắt được. Hơn thế nữa hắn chỉ mới hai mươi lăm tuổi, còn đang độ thanh xuân nhiệt huyết đầy hứa hẹn, thậm chí còn chưa kết hôn…
Cho dù ban ngày bị cái mồm độc địa của hắn nói móc mấy câu, Tô Mị và Lý Viện lúc này cũng không thể chán ghét hắn được.
Đang lúc Tô Mị và Lý Viện bị người con trai ở hành lang hấp dẫn thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người đang đi tới.
Khi thấy rõ được khuôn mặt của người kia, hai nàng không khỏi trợn trừng bốn mắt.
Người kia cũng mặc quân phục, gương mặt y hệt Tư Hiên đang đứng ở hành lang, điểm khác nhau duy nhất chính là hắn để một mái tóc dài đến lưng buông thỏng ra đằng sau, một phần được búi gọn trong chiếc mũ quân đội, khí thế cũng hiên ngang hùng dũng như vậy, chỉ cần liếc nhìn thoáng qua một cái cũng khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Khi Tư Hiên xoay người lại, hai khuôn mặt giống hệt sóng vai đứng cạnh nhau, khung cảnh tựa như một bức họa tuyệt tác không thể tả bằng lời.
Hai nàng bị mê hoặc ngơ ngẩn, không ngờ được trên thế gian này lại có mỹ nam tuấn tú đến như vậy, thậm chí còn có tận hai người giống nhau như đúc, đúng là kỳ tích.
Hai nàng suy đoán người đàn ông tóc dài giống hệt Tư Hiên kia là ai nên vẫn chưa nhận ra bầu không khí đang trở nên kỳ lạ, ngoại trừ tiếng pháo hoa nổ giữa không trung, xung quanh đều yên tĩnh đến lạ thường.
Đám người Tư gia thấy cảnh tượng này đều im re như ve sầu mùa đông, rùng mình nổi da gà, sợ đến mức cứ tưởng mình bị hoa mắt.
Trời ạ, bây giờ còn không đợi bọn họ kịp đi ngủ thì Cửu gia đã xuất hiện dọa người rồi sao?
Có phải hắn biết ban ngày Cửu thái thái bị người ta coi thường nên mới gấp gáp chạy ra chống lưng cho nàng không? Không gì đáng sợ hơn thế này nữa QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.