Chương 797: Kết Hôn Âm Dương
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Tối nay lại là một đêm không ngủ.
Không biết từ đâu có gió thổi qua phòng ngoài, lá cây trong viện Phong Lâm bị thổi xào xạc, âm khí là là dưới đất dày đến mức có thể che khuất ánh mắt người.
Rõ ràng mới tháng bảy, nhưng nhiệt độ ban đêm càng ngày càng thấp, khiến người ta cảm thấy như đã vào thu vậy.
Xa xa bất chợt vang lên tiếng mèo sắp chết ré lên thảm thiết, vang vọng giữa màn đêm an tĩnh có vẻ thê lương vô cùng, nện thẳng đáy lòng.
Trúc Sanh run bắn, tách trà táo trên tay rơi xuống đất vỡ choang, năm bè bảy mảng.
“Thái thái, ta… ta lại đi làm một tách trà táo tới.” Trúc Sanh thấp thỏm không yên, không biết là sợ bị trách phạt hay sợ tiếng mèo kêu thảm vừa rồi.
Trì Am ngẩng đầu khỏi trang sách, nhìn hai nha hoàn sau lưng. Tuy hai người cố gắng khiến bản thân bình tĩnh một chút nhưng thoạt nhìn vẫn lo âu thấp thỏm.
“Không cần đâu, các ngươi đều đi xuống nghỉ ngơi đi.” Trì Am nói.
Hai nha hoàn nhìn nàng một thoáng, do dự nói: “Thái thái vẫn còn muốn đọc sách sao?”
Không biết thế nào, các nàng luôn cảm thấy trong lòng thấp thỏm, cứ như có chuyện gì sắp xảy ra vậy, làm cái gì cũng không thể tập trung tinh thần, đương nhiên muốn sớm về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng thấy Trì Am còn ngồi trong viện, các nàng lại lo lắng thái thái một mình.
Hơn nữa không biết Cửu thái thái tự nhiên lấy đâu ra phấn khởi, nửa đêm còn chạy đến giữa viện đọc sách. Nhìn sao cũng thấy quái.
Trì Am cầm sách trong tay, nở nụ cười ấm áp như có thể xua tan cái lạnh giá trong đêm. “Ta không sao, lát nữa ta cũng về nghỉ ngơi, các ngươi cứ về trước đi. Nếu buổi tối không có chuyện gì thì đừng ra khỏi phòng.”
Hai nha hoàn do dự một lát, cuối cùng đồng ý.
Hai nàng thu dọn mảnh vỡ dưới đất, đang định rời đi lại nghe Cửu thái thái nói: “Đúng rồi, đừng tùy tiện gỡ lá phù ta dán trên cửa phòng các ngươi xuống. Hiểu chưa?”
“Người yên tâm, chúng nô tỳ đều biết mà.” Hai nha hoàn đồng thanh đáp.
Trì Am cười tủm tỉm, để bọn họ rời đi.
Chờ hai nha hoàn đi rồi, ngoại trừ đèn lồng trên hành lang, trong đình cũng chỉ có một trản đèn tròn cạnh Trì Am, ngọn đèn vàng ấm chiếu lên mặt nàng, khiến nàng trông có vẻ rạng ngời ấm áp.
Trì Am cầm sách trong tay, nhưng lực chú ý cũng không nằm trên trang giấy.
Như hai nha hoàn suy nghĩ, nàng không phải dở hơi mà nửa đêm nửa hôm chạy tới nơi này đọc sách, chẳng qua là làm bộ làm dáng mê hoặc con quỷ nhìn chằm chằm nàng trong chỗ tối thôi.
Không biết từ bắt đầu khi nào, càng ngày càng nhiều quỷ nhìn chằm chằm nàng, ngoại trừ số quỷ lưu ở viện Phong Lâm ngay từ ban đầu thì còn lại đều ôm theo ác ý. Trì Am cũng không đi tìm tòi nghiên cứu chúng quỷ ôm ác ý hoặc mục đích gì tiếp cận nàng, chỉ cần chúng nó dám đến, nàng đương nhiên sẽ không khách khí. Chết rồi tính cho nàng là được.
Ngày mai chính là quỷ lễ, nhưng Trì Am luôn cảm thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì nên mới chuẩn bị sẵn sàng từ sớm để phòng ngừa nhỡ may.
Ánh trăng bị mây đen che khuất, một trận âm phong thổi tới, đèn lồng trên hành lang nháy mắt tắt ngúm, chỉ còn trản đèn tròn bên cạnh Trì Am ngoan cố sáng tỏ, không chịu ảnh hưởng chút nào.
Không biết gió từ đâu tới bướng bỉnh muốn thổi tắt trản đèn kia, Trì Am đặt sách xuống, cầm đèn lên.
Cả thế giới lâm vào bóng đêm vô tận, chỉ có trản đèn tròn trong tay nàng là ánh sáng duy nhất.
Trì Am ngẩng đầu nhìn về phía xa, bóng đêm không che khuất tầm mắt của nàng, ngược lại khiến nàng tường tận nhìn thấy hết thảy xung quanh, càng có thể cảm giác ra đại viện Tư gia bị một đám quỷ quái vây quanh, đàn quỷ rậm rạp giương nanh múa vuốt, không ngừng muốn đột phá phòng ngự của Tư gia, vọt vào giết chóc, lại bị một đạo quỷ khí đáng sợ cản lại bên ngoài.
Sau lớp quỷ khí còn có một đạo phù trận. Dù chúng nó phá tan được quỷ khí cũng sẽ bị phù trận kết liễu.
Trì Am không lo chúng nó có thể vọt vào, chỉ là có chút lo lắng đám quỷ quái này xuất hiện. Nàng theo bản năng khẳng định, U Minh chắc chắn đã xảy ra chuyện nên quỷ lễ còn chưa tới, quỷ môn chưa mở mà chúng quỷ đã ồ ạt lên tới nhân gian.
Nghĩ đến đây, Trì Am một tay cầm đèn, gọi mấy quỷ vốn trong viện Phong Lâm qua bên này.
Đây là lần đầu tiên Trì Am gọi bọn họ tới trước mặt, mấy con quỷ nghiêm mặt ở đó, âm trầm nhìn nàng, rất khảo nghiệm năng lực thừa nhận của người bình thường.
“Các ngươi biết xảy ra chuyện gì không?” Trì Am hỏi.
Mấy quỷ đưa mắt nhìn lẫn nhau, một Quỷ Tướng đạo hạnh cao nhất đại diện đáp lời: “Chắc là quỷ môn mở ra trước thời hạn.”
“Vì sao quỷ môn mở ra trước thời hạn? Có phải U Minh có chuyện gì không?” Trì Am tiếp tục hỏi.
Mấy quỷ đều lắc đầu, bọn họ cũng không biết U Minh xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cảm giác ra sau khi quỷ môn mở ra, rất nhiều âm khí từ U Minh tràn lan tới trần gian, khiến dương gian trước một ngày biến thành quỷ lễ, bách quỷ dạ hành tàn sát khắp nơi, hơn nữa đều nhằm về phía Tư gia, mục tiêu rõ ràng chính là Tư gia.
Đáy lòng Trì Am trầm xuống, trực giác mách bảo nàng U Minh gặp chuyện không may rồi.
Nàng vô thức muốn trở về phòng, bố trí thân thể xong liền tiến vào U Minh xem xét.
Nhưng chỉ đi vài bước, nàng lại chợt dừng lại.
Nếu hiện tại U Minh thật sự gặp chuyện không may, nàng tới đó ngược lại sẽ nguy hiểm. Dù sao nếu dùng sinh hồn tiến vào U Minh, lực lượng của nàng sẽ bị suy yếu rất nhiều, ngược lại cũng thành trói buộc. Chi bằng tin tưởng người nam nhân kia, tin hắn sẽ như trước đây, không cần biết tình huống ác liệt thế nào đều có thể xông qua.
Nàng phải tin tưởng hắn!
Hơn nữa, nàng cũng muốn giúp hắn bảo vệ Tư gia thật tốt.
Trì Am nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục xem xét tình huống ngoài đại viện Tư gia, phát hiện số lượng quỷ vây quanh Tư gia ngày càng nhiều, thậm chí đạo hạnh cũng tăng dần lên. Dù bên ngoài lưu lại quỷ khí của Quỷ Vương chăng nữa, chờ tới đêm khuya, khi chúng Quỷ Tướng ra tay thì e là cũng không trấn được.
Ngay sau đó, Trì Am nói với mấy quỷ trong viện: “Phiền các vị dựa theo bốn phương vị bảo vệ tốt Tư gia, làm ơn.”
Mấy quỷ liếc nhìn nàng một cái, gật đầu, chia thành hai quỷ một tổ, phân tán mà đi.
Trì Am cuộn sách lại, cầm đèn tròn kia bước khỏi viện Phong Lâm.
Đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ.
Trì Am cũng không đối kháng trực diện với đàn quỷ đáng sợ bên ngoài mà thừa dịp quỷ quái còn chưa xông tới lại bày thêm một linh trận trong các nơi Tư gia. Chỉ cần chống đỡ tới hừng đông là được rồi.
Đang lúc Trì Am một tay cầm đèn, một tay bưng máu chu sa dùng máu của chính mình hòa quyện mà thành vẽ bùa xung quanh, cửa lớn Tư gia cũng phát sinh thay đổi.
Nữ quỷ Hồng Y nhanh nhẹn mà tới, nhìn thấy đám quỷ quái đang va chạm cửa lớn Tư gia thì lệ khí trong mắt dày đặc, vung ô đỏ tới, phần đầu ô nhọn dễ dàng xé đám quỷ chạm phải thành hai nửa.
Nữ quỷ Hồng Y vài động tác đã xé sạch đám quỷ ngăn chặn cửa lớn Tư gia.
Quỷ quái xung quanh sợ hãi sát khí lệ quỷ ngàn năm trên người nàng, không dám đến gần, nhưng đều lộ ra bộ dáng hung ác dữ tợn, tùy thời hành động, chỉ cần nữ quỷ lộ ra dáng vẻ suy yếu là chúng nó sẽ nhào tới cắn nàng một ngụm, nuốt đạo hạnh của nàng bổ sung cho chính mình.
Khi nữ tử Hồng Y tàn nhẫn giết hại quỷ quái vây khốn Tư gia, đám đạo sĩ theo đuôi mà đến đứng xa xa quan khán.
Khi thấy nữ quỷ Hồng Y đại khai sát giới, toàn bộ đạo sĩ đều há hốc miệng kinh ngạc. Lệ quỷ này quá đáng gờm.
“Cũng không biết nhà này rốt cuộc làm sao mà dẫn tới nhiều quỷ quái như vậy. Chúng nó rõ ràng muốn xông vào, chẳng qua… “ Một đạo sĩ trẻ tuổi nhẹ giọng nói.
“Nơi này có quỷ khí Quỷ Vương lưu lại, hẳn là Quỷ Vương kia muốn che chở nhà này.” Một đạo sĩ lớn tuổi trầm ổn là một người tinh mắt, dễ dàng nhìn ra vấn đề tòa nhà này. “Nhưng bây giờ lại nhiều quỷ tới như vậy, hơn nữa mục đích của chúng nó hình như là há hỏng quỷ khí Quỷ Vương lưu lại, nếu không ngăn được, người nhà này có lẽ sẽ bị đám quỷ kia xé nhỏ cắn nuốt.”
“Vậy nữ quỷ áo đỏ kia thì sao?”
“Ai biết, nàng ta chính là một lệ quỷ ngàn năm, có lẽ chạy đến đây giết quỷ mua vui.”
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía đạo sĩ mặt tròn vừa lên tiếng, cảm thấy người này rất không đáng tin cậy.
Chúng đạo sĩ vừa cẩn thận che giấu hơi thở của mình, vừa lẻn về phía Tư gia.
Đúng lúc này, một đạo sĩ giật mình trừng lớn hai mắt: “Mau nhìn kìa, có người đi ra.”
Thoáng cái, toàn bộ đạo sĩ và quỷ đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt nhà họ Tư chợt mở rộng, sau đó một cô nương trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh lá chậm rãi bước tới. Nàng cầm trên tay một trản đèn tròn, ánh đèn dìu dịu chiếu lên mặt nàng khiến gương mặt kia cũng mềm mại hẳn, thoạt nhìn ấm áp ôn nhu, tựa như ngay cả nụ cười bên khóe môi cũng ấm lòng người.
Cô nương kia mở cửa ra, nhìn thấy lệ quỷ áo đỏ đang tàn sát ma quỷ ở ngoài, trong trẻo hỏi: “Hồng Y đến rồi, là chàng ấy phái ngươi tới sao?”
Nghe nàng nói xong, một đám đạo sĩ nghẹn họng nhìn trân trối, thì ra là quen biết đấy à?
Một người và một lệ quỷ quen biết nhau ư? Có khả năng sao?
Mặc kệ có khả năng hay không, chỉ thấy lệ quỷ kia âm trầm trả lời: “Vâng… Chủ nhân…”
Trì Am nghe vậy cũng không ngạc nhiên.
Nàng lại liếc mắt nhìn đám quỷ quái vây quanh đại trạch Tư gia, có thể cảm giác được theo từng trận âm khí dâng lên từ lòng đất, quỷ quái đi về phía này ngày càng nhiều, tựa như không diệt trừ tổ trạch Tư gia thì sẽ kiên quyết không bỏ.
Cuối cùng, nàng nhìn về phía một vị trí cách đó không xa, hai mắt cong lên, cười nói: “Các vị có muốn tiến vào uống chén trà nóng không?”
Mấy đạo sĩ kia thấy nàng nhìn thẳng về phía bọn họ ẩn thân, cuối cùng xác nhận nàng đang nói với bọn họ.
Một đám đạo sĩ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đạo sĩ lớn tuổi trầm ổn nhất dẫn cả đám sư đệ đi tới, xuyên qua đám quỷ giương nanh múa vuốt kia, tiến vào cửa lớn Tư gia.
Tuy cửa lớn Tư gia mở ra, nhưng vì có lệ quỷ Hồng Y trấn ở đây, còn có Trì Am cả người tản ra linh quang làm cho chúng quỷ muốn xông tới cũng không dám, đành phải canh giữ nơi đó, âm trầm nhìn bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn một cái.
Lần đầu tiên trong đời bị nhiều quỷ như thế vây xem, các đạo sĩ đều áp lực nặng vô cùng.
Tình huống hiện tại bọn họ đã không thể giải quyết được nữa, có khi dù là sư phụ bọn họ tới cũng không thể giúp được gì. Càng khiến bọn họ áp lực nặng nề chính là lệ quỷ Hồng Y kia. Tuy nàng không sát khí tận trời, gặp người liền giết như lệ quỷ khác, nhưng áp lực vẫn lớn lắm.
Trì Am mời lệ quỷ Hồng Y và mấy đạo sĩ cùng tiến vào Tư gia.
Cửa gỗ dày nặng lần nữa đóng lại, nhốt toàn bộ chúng quỷ bên ngoài.
“Thật ngại quá, bởi vì mọi người đều nghỉ tạm cả rồi, đành phải mời mọi người uống trà lạnh.” Trì Am nói với mấy đạo sĩ.
Các đạo sĩ vội không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ không cần khách khí.
Tuy cô nương trước mặt thoạt nhìn dịu dàng hiền lành, nhưng lệ quỷ Hồng Y cạnh nàng không giống người lương thiện chút nào. Bọn họ nào dám kênh kiệu.
Tiếp theo Trì Am lại nói với mấy đạo sĩ kia: “Mọi người là đệ tử dưới trướng đạo trưởng Mộc Tĩnh Lưu sao?”
Đám đạo sĩ kinh ngạc nhìn nàng: “Sao ngươi biết?”
“Đoán!” Nàng cười nói, thấy chúng đạo sĩ vẫn không hiểu ra sao thì nói tiếp: “Mọi người cũng thấy tình huống bên ngoài hôm nay rồi đấy, ai nấy lo thân không xong, nào có người quan tâm Nam Thành thế nào. Cũng chỉ có Mộc đạo trưởng quan tâm tới bên này, cố tình phái đồ đệ lại đây giúp đỡ một tay.”
Vẻ mặt chúng đạo sĩ khiến Trì Am biết mình đoán đúng rồi.
Vì thế nàng cười càng ấm áp, nói với bọn họ: “Cho nên, đêm nay Tư gia giao cho mọi người! Tin rằng mọi người nhất định sẽ không làm xấu thanh danh Mộc đạo trưởng, ta rất xem trọng mọi người.”
Chúng đạo sĩ: “...”
Một đám đạo sĩ bị Trì Am lừa dối đi theo mấy quỷ kia trấn thủ ở tứ phương Tư gia, sau đó hiện trường chỉ còn Trì Am và lệ quỷ áo đỏ.
“Hồng Y, U Minh xảy ra chuyện gì?” Trì Am đi thẳng vào vấn đề.
Lệ quỷ Hồng Y trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đêm nay chủ nhân khai chiến với người đứng đầu Minh Phủ.”
Dù Trì Am có đoán trước từ sớm cũng không nhịn được hít sâu mấy hơi khí lạnh: “Người đứng đầu Minh Phủ đã là Quỷ Tiên, Tư Ngang…”
“Chủ nhân nhất định sẽ thành công!” Lệ quỷ Hồng Y lập tức tiến vào trạng thái fan não tàn, kiên định nói: “Nếu ngay cả chủ nhân cũng không làm được thì trên đời này không còn quỷ nào làm được nữa!”
Trì Am thấy nàng ấy tin chắc như thế thì hơi xấu hổ.
Thật ra nàng cũng rất tin tưởng nam nhân kia, nhưng không đến cấp bậc fan não tàn.
Trì Am ho khan một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy Tư Ngang cho ngươi tới nơi này làm gì?”
Hồng Y kiên định nói: “Bảo vệ tốt Tư gia!”
“Đám quỷ quái bên ngoài Tư gia bây giờ là chủ nhân Minh Phủ phái tới à? Mục tiêu của bọn chúng là gì?” Trì Am lại hỏi.
Hồng y gật đầu, giọng nói lạnh lẽo âm u: “Tư gia có ý nghĩa đặc thù với chủ nhân, nếu tổ trạch Tư gia bị diệt, chủ nhân cũng sẽ chịu thương nặng, chủ nhân để ta truyền lời cho người, ngài ấy giao Tư gia cho người.”
Trì Am đăm chiêu nhìn nàng ấy, chợt nghĩ đến gì đó, tinh thần giật thót.
Nàng nghĩ đến một loại khả năng, khiếp sợ thốt lên: “Thi cốt Tư Ngang chôn trong viện Phong Lâm sao? Chủ nhân Minh Phủ muốn phá huỷ thi cốt của hắn?”
Thi cốt của Quỷ Vương vốn chính là vật cực âm, lại có liên hệ sâu đậm với bản thân Quỷ Vương, nếu thi cốt này bị người phá huỷ sẽ khiến Quỷ Vương trọng thương. Tư Ngang tu luyện đến Quỷ Vương, lại thường xuyên vô thức cắn nuốt oán khí, ác khí thiên địa, khiến cho quỷ hồn của hắn mạnh mẽ hơn những Quỷ Vương bình thường khác rất nhiều, lực lượng cũng càng thêm đáng sợ.
Lúc trước chủ nhân Minh Phủ để hắn chạy thoát Minh Phủ, để mặc hắn ở bên ngoài kiến thành U Minh lại vô lực ngăn cản, có thể thấy đối phương cũng không thể làm gì được hắn.
Thật ra kết quả này cũng không khó đoán. Tuy Tư Ngang xem như đầu thai chuyển thế, phải chịu sự hạn chế của thế giới này nhưng dù sao hắn vẫn không phải người của thế giới này, sẽ không hoàn toàn bị quy tắc luân hồi của thế giới trói buộc. Thậm chí địch nhân của hắn chính là Thập Phương thiên thần, có thể thấy thân phận của hắn có liên lụy tới “thần” là cái chắc. Một con Quỷ Tiên trong tiểu thế giới sao có thể đối phó được hắn?
Vậy nên, chủ nhân Minh Phủ mới nhắm vào thi cốt của Tư Ngang chốn nhân gian. Chỉ cần hủy thi cốt của hắn là có thể khiến hắn trọng thương.
Thực lực của Tư Ngang bị suy yếu, đến lúc đó chủ nhân Minh Phủ muốn áp hắn vào mười tám tầng địa ngục càng dễ dàng.
Không biết từ đâu có gió thổi qua phòng ngoài, lá cây trong viện Phong Lâm bị thổi xào xạc, âm khí là là dưới đất dày đến mức có thể che khuất ánh mắt người.
Rõ ràng mới tháng bảy, nhưng nhiệt độ ban đêm càng ngày càng thấp, khiến người ta cảm thấy như đã vào thu vậy.
Xa xa bất chợt vang lên tiếng mèo sắp chết ré lên thảm thiết, vang vọng giữa màn đêm an tĩnh có vẻ thê lương vô cùng, nện thẳng đáy lòng.
Trúc Sanh run bắn, tách trà táo trên tay rơi xuống đất vỡ choang, năm bè bảy mảng.
“Thái thái, ta… ta lại đi làm một tách trà táo tới.” Trúc Sanh thấp thỏm không yên, không biết là sợ bị trách phạt hay sợ tiếng mèo kêu thảm vừa rồi.
Trì Am ngẩng đầu khỏi trang sách, nhìn hai nha hoàn sau lưng. Tuy hai người cố gắng khiến bản thân bình tĩnh một chút nhưng thoạt nhìn vẫn lo âu thấp thỏm.
“Không cần đâu, các ngươi đều đi xuống nghỉ ngơi đi.” Trì Am nói.
Hai nha hoàn nhìn nàng một thoáng, do dự nói: “Thái thái vẫn còn muốn đọc sách sao?”
Không biết thế nào, các nàng luôn cảm thấy trong lòng thấp thỏm, cứ như có chuyện gì sắp xảy ra vậy, làm cái gì cũng không thể tập trung tinh thần, đương nhiên muốn sớm về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng thấy Trì Am còn ngồi trong viện, các nàng lại lo lắng thái thái một mình.
Hơn nữa không biết Cửu thái thái tự nhiên lấy đâu ra phấn khởi, nửa đêm còn chạy đến giữa viện đọc sách. Nhìn sao cũng thấy quái.
Trì Am cầm sách trong tay, nở nụ cười ấm áp như có thể xua tan cái lạnh giá trong đêm. “Ta không sao, lát nữa ta cũng về nghỉ ngơi, các ngươi cứ về trước đi. Nếu buổi tối không có chuyện gì thì đừng ra khỏi phòng.”
Hai nha hoàn do dự một lát, cuối cùng đồng ý.
Hai nàng thu dọn mảnh vỡ dưới đất, đang định rời đi lại nghe Cửu thái thái nói: “Đúng rồi, đừng tùy tiện gỡ lá phù ta dán trên cửa phòng các ngươi xuống. Hiểu chưa?”
“Người yên tâm, chúng nô tỳ đều biết mà.” Hai nha hoàn đồng thanh đáp.
Trì Am cười tủm tỉm, để bọn họ rời đi.
Chờ hai nha hoàn đi rồi, ngoại trừ đèn lồng trên hành lang, trong đình cũng chỉ có một trản đèn tròn cạnh Trì Am, ngọn đèn vàng ấm chiếu lên mặt nàng, khiến nàng trông có vẻ rạng ngời ấm áp.
Trì Am cầm sách trong tay, nhưng lực chú ý cũng không nằm trên trang giấy.
Như hai nha hoàn suy nghĩ, nàng không phải dở hơi mà nửa đêm nửa hôm chạy tới nơi này đọc sách, chẳng qua là làm bộ làm dáng mê hoặc con quỷ nhìn chằm chằm nàng trong chỗ tối thôi.
Không biết từ bắt đầu khi nào, càng ngày càng nhiều quỷ nhìn chằm chằm nàng, ngoại trừ số quỷ lưu ở viện Phong Lâm ngay từ ban đầu thì còn lại đều ôm theo ác ý. Trì Am cũng không đi tìm tòi nghiên cứu chúng quỷ ôm ác ý hoặc mục đích gì tiếp cận nàng, chỉ cần chúng nó dám đến, nàng đương nhiên sẽ không khách khí. Chết rồi tính cho nàng là được.
Ngày mai chính là quỷ lễ, nhưng Trì Am luôn cảm thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì nên mới chuẩn bị sẵn sàng từ sớm để phòng ngừa nhỡ may.
Ánh trăng bị mây đen che khuất, một trận âm phong thổi tới, đèn lồng trên hành lang nháy mắt tắt ngúm, chỉ còn trản đèn tròn bên cạnh Trì Am ngoan cố sáng tỏ, không chịu ảnh hưởng chút nào.
Không biết gió từ đâu tới bướng bỉnh muốn thổi tắt trản đèn kia, Trì Am đặt sách xuống, cầm đèn lên.
Cả thế giới lâm vào bóng đêm vô tận, chỉ có trản đèn tròn trong tay nàng là ánh sáng duy nhất.
Trì Am ngẩng đầu nhìn về phía xa, bóng đêm không che khuất tầm mắt của nàng, ngược lại khiến nàng tường tận nhìn thấy hết thảy xung quanh, càng có thể cảm giác ra đại viện Tư gia bị một đám quỷ quái vây quanh, đàn quỷ rậm rạp giương nanh múa vuốt, không ngừng muốn đột phá phòng ngự của Tư gia, vọt vào giết chóc, lại bị một đạo quỷ khí đáng sợ cản lại bên ngoài.
Sau lớp quỷ khí còn có một đạo phù trận. Dù chúng nó phá tan được quỷ khí cũng sẽ bị phù trận kết liễu.
Trì Am không lo chúng nó có thể vọt vào, chỉ là có chút lo lắng đám quỷ quái này xuất hiện. Nàng theo bản năng khẳng định, U Minh chắc chắn đã xảy ra chuyện nên quỷ lễ còn chưa tới, quỷ môn chưa mở mà chúng quỷ đã ồ ạt lên tới nhân gian.
Nghĩ đến đây, Trì Am một tay cầm đèn, gọi mấy quỷ vốn trong viện Phong Lâm qua bên này.
Đây là lần đầu tiên Trì Am gọi bọn họ tới trước mặt, mấy con quỷ nghiêm mặt ở đó, âm trầm nhìn nàng, rất khảo nghiệm năng lực thừa nhận của người bình thường.
“Các ngươi biết xảy ra chuyện gì không?” Trì Am hỏi.
Mấy quỷ đưa mắt nhìn lẫn nhau, một Quỷ Tướng đạo hạnh cao nhất đại diện đáp lời: “Chắc là quỷ môn mở ra trước thời hạn.”
“Vì sao quỷ môn mở ra trước thời hạn? Có phải U Minh có chuyện gì không?” Trì Am tiếp tục hỏi.
Mấy quỷ đều lắc đầu, bọn họ cũng không biết U Minh xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cảm giác ra sau khi quỷ môn mở ra, rất nhiều âm khí từ U Minh tràn lan tới trần gian, khiến dương gian trước một ngày biến thành quỷ lễ, bách quỷ dạ hành tàn sát khắp nơi, hơn nữa đều nhằm về phía Tư gia, mục tiêu rõ ràng chính là Tư gia.
Đáy lòng Trì Am trầm xuống, trực giác mách bảo nàng U Minh gặp chuyện không may rồi.
Nàng vô thức muốn trở về phòng, bố trí thân thể xong liền tiến vào U Minh xem xét.
Nhưng chỉ đi vài bước, nàng lại chợt dừng lại.
Nếu hiện tại U Minh thật sự gặp chuyện không may, nàng tới đó ngược lại sẽ nguy hiểm. Dù sao nếu dùng sinh hồn tiến vào U Minh, lực lượng của nàng sẽ bị suy yếu rất nhiều, ngược lại cũng thành trói buộc. Chi bằng tin tưởng người nam nhân kia, tin hắn sẽ như trước đây, không cần biết tình huống ác liệt thế nào đều có thể xông qua.
Nàng phải tin tưởng hắn!
Hơn nữa, nàng cũng muốn giúp hắn bảo vệ Tư gia thật tốt.
Trì Am nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục xem xét tình huống ngoài đại viện Tư gia, phát hiện số lượng quỷ vây quanh Tư gia ngày càng nhiều, thậm chí đạo hạnh cũng tăng dần lên. Dù bên ngoài lưu lại quỷ khí của Quỷ Vương chăng nữa, chờ tới đêm khuya, khi chúng Quỷ Tướng ra tay thì e là cũng không trấn được.
Ngay sau đó, Trì Am nói với mấy quỷ trong viện: “Phiền các vị dựa theo bốn phương vị bảo vệ tốt Tư gia, làm ơn.”
Mấy quỷ liếc nhìn nàng một cái, gật đầu, chia thành hai quỷ một tổ, phân tán mà đi.
Trì Am cuộn sách lại, cầm đèn tròn kia bước khỏi viện Phong Lâm.
Đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ.
Trì Am cũng không đối kháng trực diện với đàn quỷ đáng sợ bên ngoài mà thừa dịp quỷ quái còn chưa xông tới lại bày thêm một linh trận trong các nơi Tư gia. Chỉ cần chống đỡ tới hừng đông là được rồi.
Đang lúc Trì Am một tay cầm đèn, một tay bưng máu chu sa dùng máu của chính mình hòa quyện mà thành vẽ bùa xung quanh, cửa lớn Tư gia cũng phát sinh thay đổi.
Nữ quỷ Hồng Y nhanh nhẹn mà tới, nhìn thấy đám quỷ quái đang va chạm cửa lớn Tư gia thì lệ khí trong mắt dày đặc, vung ô đỏ tới, phần đầu ô nhọn dễ dàng xé đám quỷ chạm phải thành hai nửa.
Nữ quỷ Hồng Y vài động tác đã xé sạch đám quỷ ngăn chặn cửa lớn Tư gia.
Quỷ quái xung quanh sợ hãi sát khí lệ quỷ ngàn năm trên người nàng, không dám đến gần, nhưng đều lộ ra bộ dáng hung ác dữ tợn, tùy thời hành động, chỉ cần nữ quỷ lộ ra dáng vẻ suy yếu là chúng nó sẽ nhào tới cắn nàng một ngụm, nuốt đạo hạnh của nàng bổ sung cho chính mình.
Khi nữ tử Hồng Y tàn nhẫn giết hại quỷ quái vây khốn Tư gia, đám đạo sĩ theo đuôi mà đến đứng xa xa quan khán.
Khi thấy nữ quỷ Hồng Y đại khai sát giới, toàn bộ đạo sĩ đều há hốc miệng kinh ngạc. Lệ quỷ này quá đáng gờm.
“Cũng không biết nhà này rốt cuộc làm sao mà dẫn tới nhiều quỷ quái như vậy. Chúng nó rõ ràng muốn xông vào, chẳng qua… “ Một đạo sĩ trẻ tuổi nhẹ giọng nói.
“Nơi này có quỷ khí Quỷ Vương lưu lại, hẳn là Quỷ Vương kia muốn che chở nhà này.” Một đạo sĩ lớn tuổi trầm ổn là một người tinh mắt, dễ dàng nhìn ra vấn đề tòa nhà này. “Nhưng bây giờ lại nhiều quỷ tới như vậy, hơn nữa mục đích của chúng nó hình như là há hỏng quỷ khí Quỷ Vương lưu lại, nếu không ngăn được, người nhà này có lẽ sẽ bị đám quỷ kia xé nhỏ cắn nuốt.”
“Vậy nữ quỷ áo đỏ kia thì sao?”
“Ai biết, nàng ta chính là một lệ quỷ ngàn năm, có lẽ chạy đến đây giết quỷ mua vui.”
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía đạo sĩ mặt tròn vừa lên tiếng, cảm thấy người này rất không đáng tin cậy.
Chúng đạo sĩ vừa cẩn thận che giấu hơi thở của mình, vừa lẻn về phía Tư gia.
Đúng lúc này, một đạo sĩ giật mình trừng lớn hai mắt: “Mau nhìn kìa, có người đi ra.”
Thoáng cái, toàn bộ đạo sĩ và quỷ đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt nhà họ Tư chợt mở rộng, sau đó một cô nương trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh lá chậm rãi bước tới. Nàng cầm trên tay một trản đèn tròn, ánh đèn dìu dịu chiếu lên mặt nàng khiến gương mặt kia cũng mềm mại hẳn, thoạt nhìn ấm áp ôn nhu, tựa như ngay cả nụ cười bên khóe môi cũng ấm lòng người.
Cô nương kia mở cửa ra, nhìn thấy lệ quỷ áo đỏ đang tàn sát ma quỷ ở ngoài, trong trẻo hỏi: “Hồng Y đến rồi, là chàng ấy phái ngươi tới sao?”
Nghe nàng nói xong, một đám đạo sĩ nghẹn họng nhìn trân trối, thì ra là quen biết đấy à?
Một người và một lệ quỷ quen biết nhau ư? Có khả năng sao?
Mặc kệ có khả năng hay không, chỉ thấy lệ quỷ kia âm trầm trả lời: “Vâng… Chủ nhân…”
Trì Am nghe vậy cũng không ngạc nhiên.
Nàng lại liếc mắt nhìn đám quỷ quái vây quanh đại trạch Tư gia, có thể cảm giác được theo từng trận âm khí dâng lên từ lòng đất, quỷ quái đi về phía này ngày càng nhiều, tựa như không diệt trừ tổ trạch Tư gia thì sẽ kiên quyết không bỏ.
Cuối cùng, nàng nhìn về phía một vị trí cách đó không xa, hai mắt cong lên, cười nói: “Các vị có muốn tiến vào uống chén trà nóng không?”
Mấy đạo sĩ kia thấy nàng nhìn thẳng về phía bọn họ ẩn thân, cuối cùng xác nhận nàng đang nói với bọn họ.
Một đám đạo sĩ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đạo sĩ lớn tuổi trầm ổn nhất dẫn cả đám sư đệ đi tới, xuyên qua đám quỷ giương nanh múa vuốt kia, tiến vào cửa lớn Tư gia.
Tuy cửa lớn Tư gia mở ra, nhưng vì có lệ quỷ Hồng Y trấn ở đây, còn có Trì Am cả người tản ra linh quang làm cho chúng quỷ muốn xông tới cũng không dám, đành phải canh giữ nơi đó, âm trầm nhìn bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn một cái.
Lần đầu tiên trong đời bị nhiều quỷ như thế vây xem, các đạo sĩ đều áp lực nặng vô cùng.
Tình huống hiện tại bọn họ đã không thể giải quyết được nữa, có khi dù là sư phụ bọn họ tới cũng không thể giúp được gì. Càng khiến bọn họ áp lực nặng nề chính là lệ quỷ Hồng Y kia. Tuy nàng không sát khí tận trời, gặp người liền giết như lệ quỷ khác, nhưng áp lực vẫn lớn lắm.
Trì Am mời lệ quỷ Hồng Y và mấy đạo sĩ cùng tiến vào Tư gia.
Cửa gỗ dày nặng lần nữa đóng lại, nhốt toàn bộ chúng quỷ bên ngoài.
“Thật ngại quá, bởi vì mọi người đều nghỉ tạm cả rồi, đành phải mời mọi người uống trà lạnh.” Trì Am nói với mấy đạo sĩ.
Các đạo sĩ vội không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ không cần khách khí.
Tuy cô nương trước mặt thoạt nhìn dịu dàng hiền lành, nhưng lệ quỷ Hồng Y cạnh nàng không giống người lương thiện chút nào. Bọn họ nào dám kênh kiệu.
Tiếp theo Trì Am lại nói với mấy đạo sĩ kia: “Mọi người là đệ tử dưới trướng đạo trưởng Mộc Tĩnh Lưu sao?”
Đám đạo sĩ kinh ngạc nhìn nàng: “Sao ngươi biết?”
“Đoán!” Nàng cười nói, thấy chúng đạo sĩ vẫn không hiểu ra sao thì nói tiếp: “Mọi người cũng thấy tình huống bên ngoài hôm nay rồi đấy, ai nấy lo thân không xong, nào có người quan tâm Nam Thành thế nào. Cũng chỉ có Mộc đạo trưởng quan tâm tới bên này, cố tình phái đồ đệ lại đây giúp đỡ một tay.”
Vẻ mặt chúng đạo sĩ khiến Trì Am biết mình đoán đúng rồi.
Vì thế nàng cười càng ấm áp, nói với bọn họ: “Cho nên, đêm nay Tư gia giao cho mọi người! Tin rằng mọi người nhất định sẽ không làm xấu thanh danh Mộc đạo trưởng, ta rất xem trọng mọi người.”
Chúng đạo sĩ: “...”
Một đám đạo sĩ bị Trì Am lừa dối đi theo mấy quỷ kia trấn thủ ở tứ phương Tư gia, sau đó hiện trường chỉ còn Trì Am và lệ quỷ áo đỏ.
“Hồng Y, U Minh xảy ra chuyện gì?” Trì Am đi thẳng vào vấn đề.
Lệ quỷ Hồng Y trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đêm nay chủ nhân khai chiến với người đứng đầu Minh Phủ.”
Dù Trì Am có đoán trước từ sớm cũng không nhịn được hít sâu mấy hơi khí lạnh: “Người đứng đầu Minh Phủ đã là Quỷ Tiên, Tư Ngang…”
“Chủ nhân nhất định sẽ thành công!” Lệ quỷ Hồng Y lập tức tiến vào trạng thái fan não tàn, kiên định nói: “Nếu ngay cả chủ nhân cũng không làm được thì trên đời này không còn quỷ nào làm được nữa!”
Trì Am thấy nàng ấy tin chắc như thế thì hơi xấu hổ.
Thật ra nàng cũng rất tin tưởng nam nhân kia, nhưng không đến cấp bậc fan não tàn.
Trì Am ho khan một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy Tư Ngang cho ngươi tới nơi này làm gì?”
Hồng Y kiên định nói: “Bảo vệ tốt Tư gia!”
“Đám quỷ quái bên ngoài Tư gia bây giờ là chủ nhân Minh Phủ phái tới à? Mục tiêu của bọn chúng là gì?” Trì Am lại hỏi.
Hồng y gật đầu, giọng nói lạnh lẽo âm u: “Tư gia có ý nghĩa đặc thù với chủ nhân, nếu tổ trạch Tư gia bị diệt, chủ nhân cũng sẽ chịu thương nặng, chủ nhân để ta truyền lời cho người, ngài ấy giao Tư gia cho người.”
Trì Am đăm chiêu nhìn nàng ấy, chợt nghĩ đến gì đó, tinh thần giật thót.
Nàng nghĩ đến một loại khả năng, khiếp sợ thốt lên: “Thi cốt Tư Ngang chôn trong viện Phong Lâm sao? Chủ nhân Minh Phủ muốn phá huỷ thi cốt của hắn?”
Thi cốt của Quỷ Vương vốn chính là vật cực âm, lại có liên hệ sâu đậm với bản thân Quỷ Vương, nếu thi cốt này bị người phá huỷ sẽ khiến Quỷ Vương trọng thương. Tư Ngang tu luyện đến Quỷ Vương, lại thường xuyên vô thức cắn nuốt oán khí, ác khí thiên địa, khiến cho quỷ hồn của hắn mạnh mẽ hơn những Quỷ Vương bình thường khác rất nhiều, lực lượng cũng càng thêm đáng sợ.
Lúc trước chủ nhân Minh Phủ để hắn chạy thoát Minh Phủ, để mặc hắn ở bên ngoài kiến thành U Minh lại vô lực ngăn cản, có thể thấy đối phương cũng không thể làm gì được hắn.
Thật ra kết quả này cũng không khó đoán. Tuy Tư Ngang xem như đầu thai chuyển thế, phải chịu sự hạn chế của thế giới này nhưng dù sao hắn vẫn không phải người của thế giới này, sẽ không hoàn toàn bị quy tắc luân hồi của thế giới trói buộc. Thậm chí địch nhân của hắn chính là Thập Phương thiên thần, có thể thấy thân phận của hắn có liên lụy tới “thần” là cái chắc. Một con Quỷ Tiên trong tiểu thế giới sao có thể đối phó được hắn?
Vậy nên, chủ nhân Minh Phủ mới nhắm vào thi cốt của Tư Ngang chốn nhân gian. Chỉ cần hủy thi cốt của hắn là có thể khiến hắn trọng thương.
Thực lực của Tư Ngang bị suy yếu, đến lúc đó chủ nhân Minh Phủ muốn áp hắn vào mười tám tầng địa ngục càng dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.