Chương 444: Linh Đồ Sư
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Mã Y nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng khó xử, cũng chỉ có đứa trẻ từ nhỏ không có cha mẹ như Tùng La mới có thể thật sự coi một con người Nhân tộc như người trong nhà. Phải biết, dù Nhân tộc và Vu tộc có qua lại, nhưng ở một ngàn năm trước, giữa Nhân tộc và Vu tộc cũng có không ít tranh chấp, gần như có thể nói hai tộc là kẻ thù truyền kiếp và không bao giờ giao tiếp với nhau.
Tình hình hiện tại đã khá hơn nhiều, nhưng dù là Nhân tộc hay Vu tộc thì cũng rất ít khi tham gia vào các hoạt động của nhau.
Bởi vì Tùng La muốn giữ người này lại nên bọn họ cũng không nói gì, nhưng nói đến tình cảm thì toàn toàn không có một chút nào.
Chẳng qua, hiện tại nghe nói như vậy, Mã Y cũng cảm thấy thân phận của Trì Am quả thực rất khác thường, tuy rằng nàng không có trí nhớ và cơ thể rất yếu nhưng cử chỉ và dáng vẻ của nàng đều toát lên khí chất mà không phải người thường nào cũng có thể có được.
Sự điềm tĩnh, điềm đạm, và sự sắc bén đôi khi bộc lộ ra của nàng thực sự không giống như một người mất trí nhớ.
“Con nghĩ nhiều quá làm gì? Dù sao thì hiện tại nàng cũng không có ký ức, ngoài con chịu thu nhận nàng ra thì nàng cũng không có chỗ nào đi được.” Mã Y xoa xoa đầu của nàng ấy.
Tùng La lập tức vui vẻ trở lại, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
Mã Y cũng cười, trẻ nhỏ quả nhiên dễ dỗ dành.
Nếu không phải cô gái Nhân tộc sức khỏe quá yếu, không thể tạo ra uy hiếp gì cho Vu tộc, mà Tùng La lại yếu thích nàng, muốn muốn giữ nàng lại, cùng nhau sinh sống, đồng thời, nàng cũng luôn cố gắng chăm sóc cho Tùng La ở trong khả năng của mình. Bọn họ cũng sẽ không thể không để tâm đến nàng, để mặc cho Tùng La tùy ý đưa nàng đi chỗ này chỗ nọ.
Ba ngày sau, Trì Am và Tùng La ngồi lên xe thú hoang, cùng nhau đi về thành Thiên Hòa.
Tốc độ của thú hoang rất nhanh, Trì Am ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài, phát hiện cảnh vật trên đường liên tục lùi về phía sau, nàng thậm chí còn chẳng thể nhìn rõ ràng. Hơn nữa dưới tốc độ chạy xe như vậy, nhưng xe lại không hề rung lắc quá nhiều, có thể thấy linh mộc dùng để tạo xe này vô cùng chắc chắn.
Những chuyến đi như này đều rất nhàm chán, cộng thêm sức khỏe của Trì Am còn yếu, nên ngoài việc hàng ngày nằm ngủ ở trên xe và đọc sách y thuật ra thì không có việc gì khác.
Còn Tùng La thì lại rất bận rộn, nếu không phải đi theo Đại Vu học tập y thuật thì tự mình luyện tập vu thuật, không có thời gian rảnh rỗi.
Sau cuộc hành trình một tháng, may mắn thay trên đường đi không gặp Quỷ tộc, bọn họ đã bình an đi tới thành Thiên Hòa.
Thành Thiên Hòa nằm ở trung tâm của Vu tộc, được bao quanh bởi một số tòa thành. Đây chính là trung tâm kinh tế và chính trị của Vu tộc, còn Thần Điện thì nằm trong thành Thiên Hòa. Phần lớn người dân ở thành Thiên Hòa đều là người phụng dưỡng của Thần Điện và nhân viên đóng giữ của các bộ lạc khác.
Khi ngày lễ Vu Thần Nhật đến, thành Thiên Hòa vốn yên tĩnh và vắng vẻ bỗng trở nên náo nhiệt và sôi động hẳn lên.
Ngày đầu tiên đến thành Thiên Hòa, mọi người đều ăn mặc chỉnh tề. Ngày hôm sau bắt đầu, một nhóm thiếu nữ đã mặc áo ngự thần, tay nắm tay đi trên đường vui chơi, tham gia lễ hội.
Lễ hội ở thành Thiên Hòa kéo dài một tháng, bắt đầu nửa tháng trước ngày tế lễ Vu Thần Nhật và kéo dài đến nửa tháng sau khi ngày tế lễ Vu Thần Nhật kết thúc.
Trong suốt lễ hội, tất cả người từ các bộ lạc của Vu tộc đều tập trung về thành Thiên Hòa. Bọn họ tới nơi này để bán các đặc sản và món ngon của bộ lạc, còn có các cuộc so đấu vu thuật giữa các bộ lạc khác nhau. Khắp đường lớn ngõ nhỏ đều rất sôi động. Trên bầu trời có rất nhiều tinh thạch màu sắc do các Đại Vu của Thần Điện dùng vu lực ngưng tụ thành.
Những thứ này đều là đá vu lực, tràn đầy sức sống, khi nó rơi xuống đất, có rất nhiều tộc nhân chạy đến để tranh cướp.
Đá vu lực có thể bổ sung sự tiêu hao vu lực của Vu tộc, thế nhưng chỉ có Đại Vu của Thần Điện mới có đầy đủ vu lực để ngưng tụ. Hơn nữa, vu lực của các Đại Vu tu hành trong Thần Điện cũng thuần khiến hơn, rất thích hợp để bổ sung vu lực cho các tiểu vu.
“A Am, nhanh lên, nói không chừng đợi lát nữa chúng ta cũng có thể cướp được mấy viên đá vu lực đấy.” Tùng La kích động kéo theo nàng: “Nói cho ngươi biết này, những viên đá vu lực này là do các Đại Vu của Thần Điện đích thân ngưng tụ thành. Nếu người bình thường đeo chúng thì có thể kéo dài tuổi thọ, bách bệnh bất xâm đó. Ta đi đoạt một viên về cho ngươi.”
Trì Am không nhịn được cười, lớn tiếng đáp: “ Được.”
Thế nhưng, tới khi các nàng thật sự đi đoạt đá vu lực thì cơ thể yếu ớt của Trì Am căn bản không thể nào tranh giành được với người khác.
Tùng La thì như uống phải thuốc lắc, vừa hò hét vừa theo những cô nương khác, lao vào trong đám đông, chạy theo viên đá vu lực, dọc đường còn thu hoạch được không ít món ngon tự làm của các bộ lạc.
Trì Am bị đám đông đẩy sang một bên, khi nàng suýt ngã, chợt có một bàn tay đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
“Cẩn thận chút.”
Người đang ôm nàng lên tiếng, một giọng nói mát lạnh êm tai.
Không hiểu vì sao, giọng nói này giống như một tiếng búa đập mạnh vào trái tim của nàng, khiến trái tim nàng run lên, đồng thời trào dâng một nỗi buồn man mác không thể giải thích được, còn nỗi lo lắng bao trùm trong lòng thì bỗng nhiên dịu đi...
Tình hình hiện tại đã khá hơn nhiều, nhưng dù là Nhân tộc hay Vu tộc thì cũng rất ít khi tham gia vào các hoạt động của nhau.
Bởi vì Tùng La muốn giữ người này lại nên bọn họ cũng không nói gì, nhưng nói đến tình cảm thì toàn toàn không có một chút nào.
Chẳng qua, hiện tại nghe nói như vậy, Mã Y cũng cảm thấy thân phận của Trì Am quả thực rất khác thường, tuy rằng nàng không có trí nhớ và cơ thể rất yếu nhưng cử chỉ và dáng vẻ của nàng đều toát lên khí chất mà không phải người thường nào cũng có thể có được.
Sự điềm tĩnh, điềm đạm, và sự sắc bén đôi khi bộc lộ ra của nàng thực sự không giống như một người mất trí nhớ.
“Con nghĩ nhiều quá làm gì? Dù sao thì hiện tại nàng cũng không có ký ức, ngoài con chịu thu nhận nàng ra thì nàng cũng không có chỗ nào đi được.” Mã Y xoa xoa đầu của nàng ấy.
Tùng La lập tức vui vẻ trở lại, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
Mã Y cũng cười, trẻ nhỏ quả nhiên dễ dỗ dành.
Nếu không phải cô gái Nhân tộc sức khỏe quá yếu, không thể tạo ra uy hiếp gì cho Vu tộc, mà Tùng La lại yếu thích nàng, muốn muốn giữ nàng lại, cùng nhau sinh sống, đồng thời, nàng cũng luôn cố gắng chăm sóc cho Tùng La ở trong khả năng của mình. Bọn họ cũng sẽ không thể không để tâm đến nàng, để mặc cho Tùng La tùy ý đưa nàng đi chỗ này chỗ nọ.
Ba ngày sau, Trì Am và Tùng La ngồi lên xe thú hoang, cùng nhau đi về thành Thiên Hòa.
Tốc độ của thú hoang rất nhanh, Trì Am ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài, phát hiện cảnh vật trên đường liên tục lùi về phía sau, nàng thậm chí còn chẳng thể nhìn rõ ràng. Hơn nữa dưới tốc độ chạy xe như vậy, nhưng xe lại không hề rung lắc quá nhiều, có thể thấy linh mộc dùng để tạo xe này vô cùng chắc chắn.
Những chuyến đi như này đều rất nhàm chán, cộng thêm sức khỏe của Trì Am còn yếu, nên ngoài việc hàng ngày nằm ngủ ở trên xe và đọc sách y thuật ra thì không có việc gì khác.
Còn Tùng La thì lại rất bận rộn, nếu không phải đi theo Đại Vu học tập y thuật thì tự mình luyện tập vu thuật, không có thời gian rảnh rỗi.
Sau cuộc hành trình một tháng, may mắn thay trên đường đi không gặp Quỷ tộc, bọn họ đã bình an đi tới thành Thiên Hòa.
Thành Thiên Hòa nằm ở trung tâm của Vu tộc, được bao quanh bởi một số tòa thành. Đây chính là trung tâm kinh tế và chính trị của Vu tộc, còn Thần Điện thì nằm trong thành Thiên Hòa. Phần lớn người dân ở thành Thiên Hòa đều là người phụng dưỡng của Thần Điện và nhân viên đóng giữ của các bộ lạc khác.
Khi ngày lễ Vu Thần Nhật đến, thành Thiên Hòa vốn yên tĩnh và vắng vẻ bỗng trở nên náo nhiệt và sôi động hẳn lên.
Ngày đầu tiên đến thành Thiên Hòa, mọi người đều ăn mặc chỉnh tề. Ngày hôm sau bắt đầu, một nhóm thiếu nữ đã mặc áo ngự thần, tay nắm tay đi trên đường vui chơi, tham gia lễ hội.
Lễ hội ở thành Thiên Hòa kéo dài một tháng, bắt đầu nửa tháng trước ngày tế lễ Vu Thần Nhật và kéo dài đến nửa tháng sau khi ngày tế lễ Vu Thần Nhật kết thúc.
Trong suốt lễ hội, tất cả người từ các bộ lạc của Vu tộc đều tập trung về thành Thiên Hòa. Bọn họ tới nơi này để bán các đặc sản và món ngon của bộ lạc, còn có các cuộc so đấu vu thuật giữa các bộ lạc khác nhau. Khắp đường lớn ngõ nhỏ đều rất sôi động. Trên bầu trời có rất nhiều tinh thạch màu sắc do các Đại Vu của Thần Điện dùng vu lực ngưng tụ thành.
Những thứ này đều là đá vu lực, tràn đầy sức sống, khi nó rơi xuống đất, có rất nhiều tộc nhân chạy đến để tranh cướp.
Đá vu lực có thể bổ sung sự tiêu hao vu lực của Vu tộc, thế nhưng chỉ có Đại Vu của Thần Điện mới có đầy đủ vu lực để ngưng tụ. Hơn nữa, vu lực của các Đại Vu tu hành trong Thần Điện cũng thuần khiến hơn, rất thích hợp để bổ sung vu lực cho các tiểu vu.
“A Am, nhanh lên, nói không chừng đợi lát nữa chúng ta cũng có thể cướp được mấy viên đá vu lực đấy.” Tùng La kích động kéo theo nàng: “Nói cho ngươi biết này, những viên đá vu lực này là do các Đại Vu của Thần Điện đích thân ngưng tụ thành. Nếu người bình thường đeo chúng thì có thể kéo dài tuổi thọ, bách bệnh bất xâm đó. Ta đi đoạt một viên về cho ngươi.”
Trì Am không nhịn được cười, lớn tiếng đáp: “ Được.”
Thế nhưng, tới khi các nàng thật sự đi đoạt đá vu lực thì cơ thể yếu ớt của Trì Am căn bản không thể nào tranh giành được với người khác.
Tùng La thì như uống phải thuốc lắc, vừa hò hét vừa theo những cô nương khác, lao vào trong đám đông, chạy theo viên đá vu lực, dọc đường còn thu hoạch được không ít món ngon tự làm của các bộ lạc.
Trì Am bị đám đông đẩy sang một bên, khi nàng suýt ngã, chợt có một bàn tay đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
“Cẩn thận chút.”
Người đang ôm nàng lên tiếng, một giọng nói mát lạnh êm tai.
Không hiểu vì sao, giọng nói này giống như một tiếng búa đập mạnh vào trái tim của nàng, khiến trái tim nàng run lên, đồng thời trào dâng một nỗi buồn man mác không thể giải thích được, còn nỗi lo lắng bao trùm trong lòng thì bỗng nhiên dịu đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.