Chương 457: Linh Đồ Sư
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Cơ thể nàng rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Lúc nàng tỉnh táo có thể nhìn rõ được nam nhân đang phủ trên người mình, mắt mày hắn quyến rũ sáng bừng trong ánh sáng ẩn hiện khiến người khác khó có thể rời được ánh mắt, những sợi tóc như tuyết rủ lên thân thể nàng.
Màu trắng sáng chói loá như tuyết khiến mắt nàng thấy chói.
“Huynh…”
Nàng muốn nói gì đó, nhưng khi mở lời lại không thể thành câu, thần thức dần dần bị đau đớn vô tận gặm nhấm chỉ còn dư lại lọn tóc trắng như tuyết.
Tâm trí trầm luân rất lâu, cho đến khi thực sự tỉnh lại, nàng cảm thấy thân thể mình mệt mỏi và mềm nhũn vô cùng, khiến nàng khó chịu nhíu mày.
Ở trong trạng thái ấy một lát, nàng mới mở mắt.
Không biết bây giờ là lúc nào rồi, ánh nắng bên ngoài chói sáng chiếu rõ vào bên trong khiến mọi thứ đều rõ ràng hơn.
Trì Am ngắm nhìn những sợi tóc trắng xõa trên gối, không nhịn được mà ngạc nhiên nhìn hắn.
Nam nhân đang nhắm mắt ngủ vô cùng dịu dàng, không còn nét lạnh lùng kiêu ngạo khi tỉnh nữa, cả người hắn ấm áp đến mức không thể tưởng tượng. Nhưng những sợi tóc bạc trắng như tuyết ấy vẫn làm chói mắt nàng như thế, trong lòng nàng dâng lên mấy phần chua xót.
Cảm nhận được động tĩnh của nàng, hắn mở bừng mắt, nhìn thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình, tuy sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng đã tốt hơn nhiều so với khi linh độc phát tác, lúc này hắn mới yên tâm thở phào một hơi.
Hắn vươn tay đỡ lấy lưng nàng, vu lực trong bàn tay tự nhiên truyền đến thân thể nàng, dò hỏi: “Nàng không sao chứ?”
“Cả người ta đều thấy khó chịu.” Nàng như trách móc nói, ánh mắt vẫn nhìn mái tóc của hắn như cũ.
“Cả người nàng khó chịu? Vậy mới đúng.”
Khoé miệng hắn kéo thành nụ cười, ngồi dậy trên giường, mái tóc trắng như tuyết xoã trên lồng ngực vững chãi để trần, càng tôn thêm cho hắn nét thanh lãnh không nhiễm phàm tục. Vu lực trong tay hắn như không có điểm dừng an ủi cơ thể khó chịu của nàng, cho đến khi hắn thu lại vu lực, Trì Am đã cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều.
“Lần này rất nguy hiểm, linh độc bỗng bộc phát chắc là bởi vì gần đây nàng thường xuyên sử dụng linh lực.” Tư Ngang nói, hắn vươn tay kéo màn trướng, cứ để trần người như thế xuống giường, cúi lưng nhặt lấy áo choàng Vu Thần dưới nền đất phủ qua loa lên người, vừa nói: “Ta đã dẫn linh độc của nàng lên người ta, tạm thời dùng vu lực cô lập nó. Nàng biết đấy, mỗi lần ta dẫn không được nhiều, muốn trừ bỏ hoàn toàn linh độc trên người nàng còn cần thời gian rất dài.”
Trì Am im lặng một lúc, nhỏ tiếng hỏi: “Cần bao lâu?”
Hắn quay đầu nhìn nàng, trên khuôn mặt để lộ ý vị sâu xa, nói: “Thế phải để xem năng lực chịu đựng chuyện nam nữ của nàng rồi.” Nói xong, khuôn mặt hắn lại tỏ ra ý coi thường, rõ ràng hắn đang coi thường nàng vừa rồi mới được một lát đã yếu đuối ngất đi.
Như vậy quả thực rất thách thức tính khắc chế của đàn ông.
Khuôn mặt Trì Am cứng đờ, không kiềm được mà kéo cao chăn che kín như rùa rụt cổ.
Đừng tưởng linh độc phát tác khiến nàng không tỉnh táo, sẽ không biết hắn đã làm gì. Thôi thì, chuyện này nàng cũng không ghét bỏ, nhưng quá trình này cũng thật là…
Ừm, cơ thể yếu đuối một chút cũng tốt hơn, ít nhất người đàn ông này cũng còn khắc chế được.
Bỗng dưng nàng hy vọng cơ thể mình cứ từ từ rồi hẵng khỏi hẳn, nếu không nhìn độ bền hơi kia của hắn có khi làm chết người được luôn đấy.
Tư Ngang liếc nhìn dáng vẻ đắn đo của nàng, không nhịn được mà bật cười, hắn với tay xoa đầu nàng một chút rồi mới kéo áo rời đi.
Trì Am nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, mái tóc trắng như tuyết mềm mại buông xuống cùng với áo choàng Vu Thần màu trắng vô cùng sáng chói và hoà hợp. Nhưng không biết vì sao, nàng lại có cảm giác không nên như thế, mái tóc của hắn không nên có màu như vậy…
Đợi lúc Tư Ngang quay về, Trì Am mới lấy lại tỉnh táo, nhìn khay đồ ăn hắn bưng trên tay.
Trên khay thức ăn có một chung canh bồi bổ từ thực phẩm điều dưỡng, một bát cháo kê, một cốc thuốc sắc đang tỏa hương ngọt đắng.
Tư Ngang đỡ nàng dậy, bón cho nàng nửa cốc thuốc rồi tiếp tục bón nàng uống canh bồi bổ, cuối cùng mới đến cháo kê.
Trì Am tuỳ ý ăn mấy thìa cháo kê cũng không ăn tiếp được nữa, vẫn nhìn chằm chằm vào mái tóc của hắn.
“Tóc của huynh sao lại là màu trắng?” Nàng không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ là vì linh độc…”
“Nàng đừng nghĩ linh tinh.” Tư Ngang dở khóc dở cười nhìn nàng, mới phát hiện ra nàng tưởng rằng dẫn linh độc vào người hắn mới khiến mái tóc chuyển màu. “Vu tộc bọn ta tu tập tinh tượng, kết nối với sức mạnh của các vì sao, có thể nhìn được hư không, tìm hiểu sâu được chân tướng ẩn giấu phía sau nên cũng phải trả giá chứ, đây coi như là cái giá phải trả cho Vu Thần.”
Trì Am chớp mắt, như suy nghĩ tới điều gì, nói: “Thực ra, huynh không phải chỉ là Đại Vu của Thần Điện đúng không?”
Hắn thản nhiên, nhàn nhã hỏi lại nàng: “Nàng đoán thử xem?”
Trì Am chu môi, làm hành động vô cùng trẻ con: “Ta đoán, huynh là Thiên Vu? Cho nên huynh mới chịu đựng được linh độc cắn nuốt. Tư Ngang, linh độc thực sự sẽ không làm tổn thương thân thể huynh đấy chứ?” Nói đến đây, nàng lại cảm thấy lo lắng không thôi.
Tuy rằng nàng chẳng hề để tâm tới sống chết nhưng chẳng biết vì sao lại không mong hắn gặp bất trắc.
“Không đâu, ta dùng vu lực cách ly nó, cũng cần mất một chút thời gian mới có thể lọc sạch hoàn toàn linh độc.” Tư Ngang vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, thở dài nói: “Đây là cách duy nhất.”
Linh độc là khắc tinh của Linh Đồ Sư, mỗi một Linh Đồ Sư khi bị gieo linh độc, cục diện sẽ không thể nào có cách tháo gỡ.
Sau khi Tư Ngang phát hiện trong cơ thể nàng có linh độc, chỉ nghĩ ra được biện pháp duy nhất là như vậy, tuy cần thời gian dài một chút nhưng có thể bảo đảm không có bất cứ bất trắc nào. Hắn là Thiên Vu, vu lực và sức mạnh của các vì sao có thể khiến hắn coi thường sự cắn nuốt của linh độc.
Trì Am nghe tới đó, nét mặt hơi trầm lắng.
Nàng không hề nghi ngờ lời hắn nói, những vẫn không nhịn được mà nhớ đến người đã gieo linh độc lên người nàng lúc trước, không biết kẻ đó hận thù nàng thế nào mới độc ác với nàng như thế. Không chỉ dùng linh đồ cấp Thần phong ấn ký ức của nàng, còn phòng ngừa chu đáo gieo linh độc lên người nàng, linh độc không chỉ khiến nàng không thể vẽ được linh đồ mà còn càng nhằm đến tính mạng của nàng.
Cho dù là linh đồ cấp Thần phong ấn ký ức hay linh độc đều không thể hoá giải.
Ngoại trừ cường giả cấp bậc Thiên Vu mới dám dẫn linh độc vào thân mình, chứ còn ai có thể cứu được nàng? Nếu nàng không gặp được Tư Ngang, nếu Tư Ngang không phải là Thiên Vu, vậy thứ đợi chờ nàng cũng chỉ có duy nhất một con đường chết.
Giây phút này, Trì Am càng dâng trào ham muốn điều tra rõ những chuyện xảy đến với mình.
Đến cuối cùng vì sức khoẻ vẫn còn yếu đuối, Trì Am lại một lần nữa ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
Lần tỉnh lại sau, sắc trời bên ngoài đã chuyển hoàng hôn.
Trì Am cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, nàng vươn tay ra ngoài chăn vừa muốn lên tiếng đã thấy cánh tay kéo màn sa.
Trì Am xoa mắt, nhìn nam nhân đỡ nàng dậy, yếu đuối hỏi: “Tư Ngang, ta ngủ bao lâu rồi?”
“Nàng đang hỏi ta là nàng đã ở đây bao lâu sao? Cũng không lâu lắm, chỉ có năm ngày thôi, lễ tế vừa kết thúc hôm qua rồi.” Tư Ngang thản nhiên nói, nhất định hắn cũng không cảm thấy mấy ngày này giữ gìn chăm sóc nàng trên giường là chuyện gì quá đáng, còn có chút chưa thoả mãn hẳn.
Trì Am: “…”
Trì Am lập tức nghĩ tới Tùng La và Thủy Nguyệt Hoa, run lên, vội vàng nói: “Tùng La nhất định sẽ rất lo lắng, còn Thủy Nguyệt Hoa…”
Tư Ngang cầm theo quần áo mặc cho nàng, ánh mắt lướt lên những dấu vết còn lưu lại trên người nàng, khuôn mặt càng thêm hài lòng, không mặn không nhạt nói: “Ta đã cho người đến bộ lạc Nhã Cách thông báo rồi, bọn họ còn cho rằng Đại Vu của Thần Điện đưa nàng đi nên mong nàng ở lại Thần Điện dưỡng thương thật tốt. Còn về Thủy Nguyệt Hoa, vốn dĩ bà ta sẽ rời đi sau lễ tế nhưng vì lo lắng cho nàng nên vẫn ở lại chưa đi. Nàng muốn gặp bà ta sao?”
Trì Am nghĩ đến kế hoạch của mình, gật đầu đáp: “Dù sao cũng vẫn phải gặp mặt mà.”
Tư Ngang ừ một tiếng, quay người đỡ nàng xuống giường.
Sức khoẻ của Trì Am vẫn yếu ớt, Tư Ngang không để cho nàng đi đâu bèn để nàng ngồi trên ghế tựa dưới hiên, sau đấy cho người gọi Thủy Nguyệt Hoa đến.
Đây là lần thứ hai Thủy Nguyệt Hoa đến toà nhà không tên này.
Màu trắng sáng chói loá như tuyết khiến mắt nàng thấy chói.
“Huynh…”
Nàng muốn nói gì đó, nhưng khi mở lời lại không thể thành câu, thần thức dần dần bị đau đớn vô tận gặm nhấm chỉ còn dư lại lọn tóc trắng như tuyết.
Tâm trí trầm luân rất lâu, cho đến khi thực sự tỉnh lại, nàng cảm thấy thân thể mình mệt mỏi và mềm nhũn vô cùng, khiến nàng khó chịu nhíu mày.
Ở trong trạng thái ấy một lát, nàng mới mở mắt.
Không biết bây giờ là lúc nào rồi, ánh nắng bên ngoài chói sáng chiếu rõ vào bên trong khiến mọi thứ đều rõ ràng hơn.
Trì Am ngắm nhìn những sợi tóc trắng xõa trên gối, không nhịn được mà ngạc nhiên nhìn hắn.
Nam nhân đang nhắm mắt ngủ vô cùng dịu dàng, không còn nét lạnh lùng kiêu ngạo khi tỉnh nữa, cả người hắn ấm áp đến mức không thể tưởng tượng. Nhưng những sợi tóc bạc trắng như tuyết ấy vẫn làm chói mắt nàng như thế, trong lòng nàng dâng lên mấy phần chua xót.
Cảm nhận được động tĩnh của nàng, hắn mở bừng mắt, nhìn thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình, tuy sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng đã tốt hơn nhiều so với khi linh độc phát tác, lúc này hắn mới yên tâm thở phào một hơi.
Hắn vươn tay đỡ lấy lưng nàng, vu lực trong bàn tay tự nhiên truyền đến thân thể nàng, dò hỏi: “Nàng không sao chứ?”
“Cả người ta đều thấy khó chịu.” Nàng như trách móc nói, ánh mắt vẫn nhìn mái tóc của hắn như cũ.
“Cả người nàng khó chịu? Vậy mới đúng.”
Khoé miệng hắn kéo thành nụ cười, ngồi dậy trên giường, mái tóc trắng như tuyết xoã trên lồng ngực vững chãi để trần, càng tôn thêm cho hắn nét thanh lãnh không nhiễm phàm tục. Vu lực trong tay hắn như không có điểm dừng an ủi cơ thể khó chịu của nàng, cho đến khi hắn thu lại vu lực, Trì Am đã cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều.
“Lần này rất nguy hiểm, linh độc bỗng bộc phát chắc là bởi vì gần đây nàng thường xuyên sử dụng linh lực.” Tư Ngang nói, hắn vươn tay kéo màn trướng, cứ để trần người như thế xuống giường, cúi lưng nhặt lấy áo choàng Vu Thần dưới nền đất phủ qua loa lên người, vừa nói: “Ta đã dẫn linh độc của nàng lên người ta, tạm thời dùng vu lực cô lập nó. Nàng biết đấy, mỗi lần ta dẫn không được nhiều, muốn trừ bỏ hoàn toàn linh độc trên người nàng còn cần thời gian rất dài.”
Trì Am im lặng một lúc, nhỏ tiếng hỏi: “Cần bao lâu?”
Hắn quay đầu nhìn nàng, trên khuôn mặt để lộ ý vị sâu xa, nói: “Thế phải để xem năng lực chịu đựng chuyện nam nữ của nàng rồi.” Nói xong, khuôn mặt hắn lại tỏ ra ý coi thường, rõ ràng hắn đang coi thường nàng vừa rồi mới được một lát đã yếu đuối ngất đi.
Như vậy quả thực rất thách thức tính khắc chế của đàn ông.
Khuôn mặt Trì Am cứng đờ, không kiềm được mà kéo cao chăn che kín như rùa rụt cổ.
Đừng tưởng linh độc phát tác khiến nàng không tỉnh táo, sẽ không biết hắn đã làm gì. Thôi thì, chuyện này nàng cũng không ghét bỏ, nhưng quá trình này cũng thật là…
Ừm, cơ thể yếu đuối một chút cũng tốt hơn, ít nhất người đàn ông này cũng còn khắc chế được.
Bỗng dưng nàng hy vọng cơ thể mình cứ từ từ rồi hẵng khỏi hẳn, nếu không nhìn độ bền hơi kia của hắn có khi làm chết người được luôn đấy.
Tư Ngang liếc nhìn dáng vẻ đắn đo của nàng, không nhịn được mà bật cười, hắn với tay xoa đầu nàng một chút rồi mới kéo áo rời đi.
Trì Am nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, mái tóc trắng như tuyết mềm mại buông xuống cùng với áo choàng Vu Thần màu trắng vô cùng sáng chói và hoà hợp. Nhưng không biết vì sao, nàng lại có cảm giác không nên như thế, mái tóc của hắn không nên có màu như vậy…
Đợi lúc Tư Ngang quay về, Trì Am mới lấy lại tỉnh táo, nhìn khay đồ ăn hắn bưng trên tay.
Trên khay thức ăn có một chung canh bồi bổ từ thực phẩm điều dưỡng, một bát cháo kê, một cốc thuốc sắc đang tỏa hương ngọt đắng.
Tư Ngang đỡ nàng dậy, bón cho nàng nửa cốc thuốc rồi tiếp tục bón nàng uống canh bồi bổ, cuối cùng mới đến cháo kê.
Trì Am tuỳ ý ăn mấy thìa cháo kê cũng không ăn tiếp được nữa, vẫn nhìn chằm chằm vào mái tóc của hắn.
“Tóc của huynh sao lại là màu trắng?” Nàng không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ là vì linh độc…”
“Nàng đừng nghĩ linh tinh.” Tư Ngang dở khóc dở cười nhìn nàng, mới phát hiện ra nàng tưởng rằng dẫn linh độc vào người hắn mới khiến mái tóc chuyển màu. “Vu tộc bọn ta tu tập tinh tượng, kết nối với sức mạnh của các vì sao, có thể nhìn được hư không, tìm hiểu sâu được chân tướng ẩn giấu phía sau nên cũng phải trả giá chứ, đây coi như là cái giá phải trả cho Vu Thần.”
Trì Am chớp mắt, như suy nghĩ tới điều gì, nói: “Thực ra, huynh không phải chỉ là Đại Vu của Thần Điện đúng không?”
Hắn thản nhiên, nhàn nhã hỏi lại nàng: “Nàng đoán thử xem?”
Trì Am chu môi, làm hành động vô cùng trẻ con: “Ta đoán, huynh là Thiên Vu? Cho nên huynh mới chịu đựng được linh độc cắn nuốt. Tư Ngang, linh độc thực sự sẽ không làm tổn thương thân thể huynh đấy chứ?” Nói đến đây, nàng lại cảm thấy lo lắng không thôi.
Tuy rằng nàng chẳng hề để tâm tới sống chết nhưng chẳng biết vì sao lại không mong hắn gặp bất trắc.
“Không đâu, ta dùng vu lực cách ly nó, cũng cần mất một chút thời gian mới có thể lọc sạch hoàn toàn linh độc.” Tư Ngang vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, thở dài nói: “Đây là cách duy nhất.”
Linh độc là khắc tinh của Linh Đồ Sư, mỗi một Linh Đồ Sư khi bị gieo linh độc, cục diện sẽ không thể nào có cách tháo gỡ.
Sau khi Tư Ngang phát hiện trong cơ thể nàng có linh độc, chỉ nghĩ ra được biện pháp duy nhất là như vậy, tuy cần thời gian dài một chút nhưng có thể bảo đảm không có bất cứ bất trắc nào. Hắn là Thiên Vu, vu lực và sức mạnh của các vì sao có thể khiến hắn coi thường sự cắn nuốt của linh độc.
Trì Am nghe tới đó, nét mặt hơi trầm lắng.
Nàng không hề nghi ngờ lời hắn nói, những vẫn không nhịn được mà nhớ đến người đã gieo linh độc lên người nàng lúc trước, không biết kẻ đó hận thù nàng thế nào mới độc ác với nàng như thế. Không chỉ dùng linh đồ cấp Thần phong ấn ký ức của nàng, còn phòng ngừa chu đáo gieo linh độc lên người nàng, linh độc không chỉ khiến nàng không thể vẽ được linh đồ mà còn càng nhằm đến tính mạng của nàng.
Cho dù là linh đồ cấp Thần phong ấn ký ức hay linh độc đều không thể hoá giải.
Ngoại trừ cường giả cấp bậc Thiên Vu mới dám dẫn linh độc vào thân mình, chứ còn ai có thể cứu được nàng? Nếu nàng không gặp được Tư Ngang, nếu Tư Ngang không phải là Thiên Vu, vậy thứ đợi chờ nàng cũng chỉ có duy nhất một con đường chết.
Giây phút này, Trì Am càng dâng trào ham muốn điều tra rõ những chuyện xảy đến với mình.
Đến cuối cùng vì sức khoẻ vẫn còn yếu đuối, Trì Am lại một lần nữa ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
Lần tỉnh lại sau, sắc trời bên ngoài đã chuyển hoàng hôn.
Trì Am cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, nàng vươn tay ra ngoài chăn vừa muốn lên tiếng đã thấy cánh tay kéo màn sa.
Trì Am xoa mắt, nhìn nam nhân đỡ nàng dậy, yếu đuối hỏi: “Tư Ngang, ta ngủ bao lâu rồi?”
“Nàng đang hỏi ta là nàng đã ở đây bao lâu sao? Cũng không lâu lắm, chỉ có năm ngày thôi, lễ tế vừa kết thúc hôm qua rồi.” Tư Ngang thản nhiên nói, nhất định hắn cũng không cảm thấy mấy ngày này giữ gìn chăm sóc nàng trên giường là chuyện gì quá đáng, còn có chút chưa thoả mãn hẳn.
Trì Am: “…”
Trì Am lập tức nghĩ tới Tùng La và Thủy Nguyệt Hoa, run lên, vội vàng nói: “Tùng La nhất định sẽ rất lo lắng, còn Thủy Nguyệt Hoa…”
Tư Ngang cầm theo quần áo mặc cho nàng, ánh mắt lướt lên những dấu vết còn lưu lại trên người nàng, khuôn mặt càng thêm hài lòng, không mặn không nhạt nói: “Ta đã cho người đến bộ lạc Nhã Cách thông báo rồi, bọn họ còn cho rằng Đại Vu của Thần Điện đưa nàng đi nên mong nàng ở lại Thần Điện dưỡng thương thật tốt. Còn về Thủy Nguyệt Hoa, vốn dĩ bà ta sẽ rời đi sau lễ tế nhưng vì lo lắng cho nàng nên vẫn ở lại chưa đi. Nàng muốn gặp bà ta sao?”
Trì Am nghĩ đến kế hoạch của mình, gật đầu đáp: “Dù sao cũng vẫn phải gặp mặt mà.”
Tư Ngang ừ một tiếng, quay người đỡ nàng xuống giường.
Sức khoẻ của Trì Am vẫn yếu ớt, Tư Ngang không để cho nàng đi đâu bèn để nàng ngồi trên ghế tựa dưới hiên, sau đấy cho người gọi Thủy Nguyệt Hoa đến.
Đây là lần thứ hai Thủy Nguyệt Hoa đến toà nhà không tên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.