Chương 464: Linh Đồ Sư
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am cảm thấy tuyệt vọng với lộ trình dài dặc của thế giới này.
Tư Ngang lại chẳng cảm thấy gì, để nàng nhân cơ hội này cố gắng rèn luyện linh đồ.
Nhằm tránh cho lúc nàng rèn luyện phát động linh lực bị người khác phát hiện, Tư Ngang dùng vu lực bố trí kết giới xung quanh, trong kết giới này, Trì Am có làm trời làm biển thế nào cũng không có ai phát hiện.
Qua đêm ở vùng hoang địa càng khảo nghiệm thực lực của mọi người.
Nhưng trong đám người này, có Linh Sư và Kiếm Sư cấp Thiên, bây giờ còn có thêm một đám Đại Vu với một vị Thiên Vu nên vấn đề an toàn cũng coi như được đảm bảo, không cần lo lắng dã thú nơi hẻo lánh, cho nên nửa tháng đi đường đều vô cùng an toàn.
Cho đến tối nay.
Khi mấy vị Kiếm Sư tuần tra, bỗng nhìn thấy cửa của một chiếc xe thú hoang Vu tộc mở ra, một người đàn ông mặc áo choàng Vu Thần bước từng bước lớn đi ra, áo choàng trắng dưới ánh trăng sáng bạc vô cùng thuần khiết.
“Hướng Đông Bắc có một đám Quỷ tộc, khoảng chừng năm mươi tên gì đó, còn nửa canh giờ nữa bọn họ sẽ tới đây, các ngươi chuẩn bị cho tốt đi.”
Đám đông: “…”
Cái gì? Cái gì? Sao Vu tộc này lại biết được?
Động tĩnh này làm tỉnh giấc những người khác, đến những Đại Vu của Vu tộc cũng từ trong xe đi ra, kinh ngạc nhìn Tư Ngang, biểu cảm rất sinh động giải thích được tâm trạng của bọn họ, như vô cùng kinh ngạc vì sao Tư Ngang biết được, cũng may là còn nhịn được không hỏi luôn tại trận.
Tuy bọn họ nhịn được nhưng người bên Thủy Nguyệt Hoa lại sắc bén thu hết mọi chuyện vào tầm mắt.
So với những Vu tộc suốt năm này qua tháng khác chuyên tâm tu luyện trong Thần Điện đến mức tính cách có hơi đơn thuần, Nhân tộc lại càng giỏi đoán biết lòng người, tính âm mưu kế hoạch, chỉ một ánh mắt hay một câu nói cũng khiến bọn họ liên tưởng đến rất nhiều, cũng thường nghĩ quá nhiều.
Thủy Nguyệt Hoa không kìm được mà bắt đầu phân tích, Tư Ngang này có vẻ không giống Đại Vu bình thường lắm. Tuy Đại Vu của Thần Điện cũng tu tập tinh tượng, có thể kết nối với sức mạnh của các vì sao được, nhưng bọn họ có tài giỏi đến mức nào cũng không thể đạt được đến đẳng cấp của Thiên Vu.
Không có một Đại Vu nào phát giác ra Quỷ tộc đang đến, nhưng Tư Ngang này lại là người đầu tiên phát hiện ra, hơn nữa còn có thể nói rõ ràng như thế.
Một canh giờ sau, quả nhiên đón đến một đám Quỷ tộc.
Quỷ tộc có ngoại hình như người, mặt mũi hung dữ, trên trán còn có hai sừng quỷ, lông tóc màu xanh xoã sau đầu, cả người xanh đen, toàn thân bốc ra chướng khí mà mắt thường không thể nhìn rõ. Tốc độ của bọn chúng cực kỳ nhanh, đi lại trong đêm tối thậm chí còn không phát ra một chút tiếng động nào, nếu như không phải bọn họ được nhắc nhở trước có chuẩn bị, chỉ e rằng đã bị gần năm mươi Quỷ tộc này đánh cho không thể đáp trả.
Mọi người đều được chuẩn bị, một đám Quỷ tộc vốn không đủ để mắt, Linh Đồ Sư và Kiếm Sư phối hợp rất nhanh đã giết chết hết những Quỷ tộc, trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng.
Máu dịch của Quỷ tộc bắn khắp đất, mặt đất lập tức biến thành cháy đen.
Huyết dịch của bọn chúng có chướng độc sẽ ô nhiễm vạn vật.
Trì Am ngồi trong xe thú hoang, xuyên qua cửa xe nhìn đám Quỷ tộc, đồng thời nàng cũng nhìn trận đánh Thủy Nguyệt Hoa dẫn dắt mấy Linh Đồ Sư đối địch. So với mấy Linh Đồ Sư cần vứt linh đồ đã được vẽ trước thì Thủy Nguyệt Hoa tấn cấp thành Linh Đồ Sư cấp Thiên không cần linh đồ chiến đấu, mà dựa vào linh phù niệm quyết trong lòng, hình thành linh đồ hư không, uy lực không kém linh đồ được vẽ trên giấy linh.
Trì Am không chớp mắt nhìn động tác tay của Thủy Nguyệt Hoa, trong đầu tự hình thành lên bức linh đồ này.
Trì Am bỗng hiểu rõ ý nghĩa sâu xa sự tồn tại của Linh Đồ Sư.
Sau khi Tư Ngang quay lại phát hiện nàng đang ngồi ở đó giác ngộ cũng không làm phiền nàng, lại bố trí kết giới xung quanh, sau đó ngồi tựa vào thành xe, cúi mặt kê lên chân đang gấp lên của nàng, chăm chú ngắm nhìn nàng.
Cho tới tận đến khi trời sáng, Trì Am mới tỉnh lại từ trong giác ngộ.
Nàng mở to mắt phát hiện người đàn ông đẹp xinh đối diện, không biết vì sao nàng vô cùng vui mừng, lập tức ập vào lòng hắn.
“Tư Ngang, ta hiểu được diệu nghĩa của Linh Đồ Sư rồi. Cho dù gặp phải Linh Đồ Sư còn mạnh hơn cả Thủy Nguyệt Hoa, ta cũng không sợ nữa.” Trì Am vui mừng nói.
Tư Ngang mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt nàng, đưa nàng đi ăn sáng.
Cả đường đi Trì Am cười tươi vui vẻ, nụ cười của nàng như làm hoa mắt Vu tộc và Nhân tộc dọc đường, đặc biệt là Thủy Nguyệt Hoa và Thiên Thanh đã biết thân phận của nàng, sắc mặt chợt đanh cứng lại.
Lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh cười như thế có thật là không phải đang quyến rũ người khác không đấy?
Thủy Nguyệt Hoa nghĩ, nếu lúc bà ta bị lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh triệu kiến mà nàng cũng cười như thế này, sao bà ta còn phải sợ đến thế? Mẹ nó, đúng là hết núi này có núi khác cao hơn.
Trì Am rất vui, niềm vui này bởi vì nàng có được thực lực đủ để đối phó với tất cả mọi thứ ở tương lai, cho dù là người đã hãm hại nàng thành như thế, hay là những trở ngại khó khăn mà thân phận của Tư Ngang và nàng đem tới, nàng phát hiện ra mình có đủ tự tin để giải quyết tất cả.
Nó cũng giống như Tư Ngang là Thiên Vu, có tự tin giải quyết mọi lời phản đối của Vu tộc vậy.
Trì Am sẽ tiết lộ thân phận lệnh chủ Bạch Hổ Tông gia Nhân tộc trước mặt mọi người, nếu nàng cố chấp muốn ở cùng với Tư Ngang sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn. Trước kia nàng còn chưa xác định nhưng bây giờ nàng đã có đủ thực lực để giải quyết rồi.
Không có ai có thể chia cách được bọn họ cả.
Cho dù bọn họ có ở hai phe khác nhau, không cho phép được yêu cũng không có ai có thể chia tách.
Trì Am lĩnh ngộ được diệu nghĩa của linh đồ, quả nhiên có lợi ích cực lớn đối với tu hành tiếp theo của nàng. Cái gọi là học một biết mười không cần cố hết sức vào cấu thành linh đồ nữa, chỉ cần biết linh phù có thể tuỳ ý hành động, nàng có thể vẽ ra trên không trung bất cứ loại linh đồ nào mà mình muốn, khiến nó trở thành vũ khí.
Trì Am không nhịn lòng được mà nghĩ tới bản thân trước khi bị phong ấn trí nhớ, không biết lúc ấy tu vi linh đồ của nàng ra sao. Lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh vô cùng thần bí, đến người ngoài giới cũng không biết nhiều, e rằng người có thể biết cũng chỉ chính bản thân nàng.
Trì Am không cần tu tập linh đồ nữa, sau đó nàng biết phải làm gì rồi. Cuối cùng lúc nhìn thấy kiếm của Thiên Thanh, nàng bỗng có ý nghĩ kỳ lạ muốn dùng Kiếm Sư để giấu giếm thân phận.
“Nàng biết kiếm thuật sao?” Tư Ngang tò mò nhìn nàng.
“Ta không biết.” Trì Am nói chắc như đinh đóng cột.
Tư Ngang: “…”
Trì Am nhấc thanh kiếm mượn được từ chỗ Nhân tộc, áng chừng trong tay, tiếp đó không biết vì sao cơ thể nàng tự động di chuyển, kiếm trong tay như có ý thức của nó, thân thể nàng cũng tự động phối hợp động tác của kiếm.
Luyện hết một bộ kiếm pháp, lúc Trì Am dừng lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Người cũng cảm thấy kỳ lạ, còn có Tư Ngang đang đứng xem bên cạnh.
Hắn dường như không thể tin được, tuy nói hắn không phải là Kiếm Sư, nhưng là Thiên Vu sống lâu như thế vẫn biết nhìn người, hắn đương nhiên nhìn ra bộ kiếm quyết mà Trì Am vừa luyện trông có vẻ như đơn giản nhưng thực tế ẩn chứa cả nhịp phách thần bí, tương lai có thành quả, uy lực không thể xem thường.
Trì Am ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, cười hì hì nói: “Tư Ngang, ta bỗng phát hiện ra hình như kiếm thuật rất dễ thì phải.”
Tư Ngang không biết phải nói sao, hắn đi lên trước ôm lấy nàng, bỗng cười lên: “Đột nhiên ta rất nghi ngờ, rốt cuộc nàng có phải là lệnh chủ Bạch Hổ không? Hoặc có khi nàng là một Kiếm Sư?”
“Có lẽ trước khi ta bị người ta phong ấn trí nhớ cũng đã từng luyện kiếm đấy?” Trì Am cười hì hì đáp.
Tư Ngang ngắm nhìn biểu cảm kiêu ngạo của nàng, không biết vì sao cả trái tim như ngứa ngáy, hận không thể bế xốc nàng lên, ôm chặt vào lòng, giày vò một lát.
Hắn chợt nảy sinh ra ra một cảm giác nguy cơ, nếu tiếp tục để nàng trưởng thành, sau này nhất định không đánh thắng được nàng.
Cuối cùng cũng tới địa bàn của Nhân tộc, khi Thiên Thanh và Thủy Nguyệt Hoa nhìn thấy Trì Am đeo kiếm bên hông giống như Kiếm Sư, nghênh ngang đi theo bọn họ tiến vào thành, cảm xúc trong lòng lại bùng lên loạn tùng phèo.
Lẽ nào bọn họ nhận nhầm người rồi, người này thực chất không phải là lệnh chủ Bạch Hổ?
Tư Ngang lại chẳng cảm thấy gì, để nàng nhân cơ hội này cố gắng rèn luyện linh đồ.
Nhằm tránh cho lúc nàng rèn luyện phát động linh lực bị người khác phát hiện, Tư Ngang dùng vu lực bố trí kết giới xung quanh, trong kết giới này, Trì Am có làm trời làm biển thế nào cũng không có ai phát hiện.
Qua đêm ở vùng hoang địa càng khảo nghiệm thực lực của mọi người.
Nhưng trong đám người này, có Linh Sư và Kiếm Sư cấp Thiên, bây giờ còn có thêm một đám Đại Vu với một vị Thiên Vu nên vấn đề an toàn cũng coi như được đảm bảo, không cần lo lắng dã thú nơi hẻo lánh, cho nên nửa tháng đi đường đều vô cùng an toàn.
Cho đến tối nay.
Khi mấy vị Kiếm Sư tuần tra, bỗng nhìn thấy cửa của một chiếc xe thú hoang Vu tộc mở ra, một người đàn ông mặc áo choàng Vu Thần bước từng bước lớn đi ra, áo choàng trắng dưới ánh trăng sáng bạc vô cùng thuần khiết.
“Hướng Đông Bắc có một đám Quỷ tộc, khoảng chừng năm mươi tên gì đó, còn nửa canh giờ nữa bọn họ sẽ tới đây, các ngươi chuẩn bị cho tốt đi.”
Đám đông: “…”
Cái gì? Cái gì? Sao Vu tộc này lại biết được?
Động tĩnh này làm tỉnh giấc những người khác, đến những Đại Vu của Vu tộc cũng từ trong xe đi ra, kinh ngạc nhìn Tư Ngang, biểu cảm rất sinh động giải thích được tâm trạng của bọn họ, như vô cùng kinh ngạc vì sao Tư Ngang biết được, cũng may là còn nhịn được không hỏi luôn tại trận.
Tuy bọn họ nhịn được nhưng người bên Thủy Nguyệt Hoa lại sắc bén thu hết mọi chuyện vào tầm mắt.
So với những Vu tộc suốt năm này qua tháng khác chuyên tâm tu luyện trong Thần Điện đến mức tính cách có hơi đơn thuần, Nhân tộc lại càng giỏi đoán biết lòng người, tính âm mưu kế hoạch, chỉ một ánh mắt hay một câu nói cũng khiến bọn họ liên tưởng đến rất nhiều, cũng thường nghĩ quá nhiều.
Thủy Nguyệt Hoa không kìm được mà bắt đầu phân tích, Tư Ngang này có vẻ không giống Đại Vu bình thường lắm. Tuy Đại Vu của Thần Điện cũng tu tập tinh tượng, có thể kết nối với sức mạnh của các vì sao được, nhưng bọn họ có tài giỏi đến mức nào cũng không thể đạt được đến đẳng cấp của Thiên Vu.
Không có một Đại Vu nào phát giác ra Quỷ tộc đang đến, nhưng Tư Ngang này lại là người đầu tiên phát hiện ra, hơn nữa còn có thể nói rõ ràng như thế.
Một canh giờ sau, quả nhiên đón đến một đám Quỷ tộc.
Quỷ tộc có ngoại hình như người, mặt mũi hung dữ, trên trán còn có hai sừng quỷ, lông tóc màu xanh xoã sau đầu, cả người xanh đen, toàn thân bốc ra chướng khí mà mắt thường không thể nhìn rõ. Tốc độ của bọn chúng cực kỳ nhanh, đi lại trong đêm tối thậm chí còn không phát ra một chút tiếng động nào, nếu như không phải bọn họ được nhắc nhở trước có chuẩn bị, chỉ e rằng đã bị gần năm mươi Quỷ tộc này đánh cho không thể đáp trả.
Mọi người đều được chuẩn bị, một đám Quỷ tộc vốn không đủ để mắt, Linh Đồ Sư và Kiếm Sư phối hợp rất nhanh đã giết chết hết những Quỷ tộc, trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng.
Máu dịch của Quỷ tộc bắn khắp đất, mặt đất lập tức biến thành cháy đen.
Huyết dịch của bọn chúng có chướng độc sẽ ô nhiễm vạn vật.
Trì Am ngồi trong xe thú hoang, xuyên qua cửa xe nhìn đám Quỷ tộc, đồng thời nàng cũng nhìn trận đánh Thủy Nguyệt Hoa dẫn dắt mấy Linh Đồ Sư đối địch. So với mấy Linh Đồ Sư cần vứt linh đồ đã được vẽ trước thì Thủy Nguyệt Hoa tấn cấp thành Linh Đồ Sư cấp Thiên không cần linh đồ chiến đấu, mà dựa vào linh phù niệm quyết trong lòng, hình thành linh đồ hư không, uy lực không kém linh đồ được vẽ trên giấy linh.
Trì Am không chớp mắt nhìn động tác tay của Thủy Nguyệt Hoa, trong đầu tự hình thành lên bức linh đồ này.
Trì Am bỗng hiểu rõ ý nghĩa sâu xa sự tồn tại của Linh Đồ Sư.
Sau khi Tư Ngang quay lại phát hiện nàng đang ngồi ở đó giác ngộ cũng không làm phiền nàng, lại bố trí kết giới xung quanh, sau đó ngồi tựa vào thành xe, cúi mặt kê lên chân đang gấp lên của nàng, chăm chú ngắm nhìn nàng.
Cho tới tận đến khi trời sáng, Trì Am mới tỉnh lại từ trong giác ngộ.
Nàng mở to mắt phát hiện người đàn ông đẹp xinh đối diện, không biết vì sao nàng vô cùng vui mừng, lập tức ập vào lòng hắn.
“Tư Ngang, ta hiểu được diệu nghĩa của Linh Đồ Sư rồi. Cho dù gặp phải Linh Đồ Sư còn mạnh hơn cả Thủy Nguyệt Hoa, ta cũng không sợ nữa.” Trì Am vui mừng nói.
Tư Ngang mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt nàng, đưa nàng đi ăn sáng.
Cả đường đi Trì Am cười tươi vui vẻ, nụ cười của nàng như làm hoa mắt Vu tộc và Nhân tộc dọc đường, đặc biệt là Thủy Nguyệt Hoa và Thiên Thanh đã biết thân phận của nàng, sắc mặt chợt đanh cứng lại.
Lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh cười như thế có thật là không phải đang quyến rũ người khác không đấy?
Thủy Nguyệt Hoa nghĩ, nếu lúc bà ta bị lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh triệu kiến mà nàng cũng cười như thế này, sao bà ta còn phải sợ đến thế? Mẹ nó, đúng là hết núi này có núi khác cao hơn.
Trì Am rất vui, niềm vui này bởi vì nàng có được thực lực đủ để đối phó với tất cả mọi thứ ở tương lai, cho dù là người đã hãm hại nàng thành như thế, hay là những trở ngại khó khăn mà thân phận của Tư Ngang và nàng đem tới, nàng phát hiện ra mình có đủ tự tin để giải quyết tất cả.
Nó cũng giống như Tư Ngang là Thiên Vu, có tự tin giải quyết mọi lời phản đối của Vu tộc vậy.
Trì Am sẽ tiết lộ thân phận lệnh chủ Bạch Hổ Tông gia Nhân tộc trước mặt mọi người, nếu nàng cố chấp muốn ở cùng với Tư Ngang sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn. Trước kia nàng còn chưa xác định nhưng bây giờ nàng đã có đủ thực lực để giải quyết rồi.
Không có ai có thể chia cách được bọn họ cả.
Cho dù bọn họ có ở hai phe khác nhau, không cho phép được yêu cũng không có ai có thể chia tách.
Trì Am lĩnh ngộ được diệu nghĩa của linh đồ, quả nhiên có lợi ích cực lớn đối với tu hành tiếp theo của nàng. Cái gọi là học một biết mười không cần cố hết sức vào cấu thành linh đồ nữa, chỉ cần biết linh phù có thể tuỳ ý hành động, nàng có thể vẽ ra trên không trung bất cứ loại linh đồ nào mà mình muốn, khiến nó trở thành vũ khí.
Trì Am không nhịn lòng được mà nghĩ tới bản thân trước khi bị phong ấn trí nhớ, không biết lúc ấy tu vi linh đồ của nàng ra sao. Lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh vô cùng thần bí, đến người ngoài giới cũng không biết nhiều, e rằng người có thể biết cũng chỉ chính bản thân nàng.
Trì Am không cần tu tập linh đồ nữa, sau đó nàng biết phải làm gì rồi. Cuối cùng lúc nhìn thấy kiếm của Thiên Thanh, nàng bỗng có ý nghĩ kỳ lạ muốn dùng Kiếm Sư để giấu giếm thân phận.
“Nàng biết kiếm thuật sao?” Tư Ngang tò mò nhìn nàng.
“Ta không biết.” Trì Am nói chắc như đinh đóng cột.
Tư Ngang: “…”
Trì Am nhấc thanh kiếm mượn được từ chỗ Nhân tộc, áng chừng trong tay, tiếp đó không biết vì sao cơ thể nàng tự động di chuyển, kiếm trong tay như có ý thức của nó, thân thể nàng cũng tự động phối hợp động tác của kiếm.
Luyện hết một bộ kiếm pháp, lúc Trì Am dừng lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Người cũng cảm thấy kỳ lạ, còn có Tư Ngang đang đứng xem bên cạnh.
Hắn dường như không thể tin được, tuy nói hắn không phải là Kiếm Sư, nhưng là Thiên Vu sống lâu như thế vẫn biết nhìn người, hắn đương nhiên nhìn ra bộ kiếm quyết mà Trì Am vừa luyện trông có vẻ như đơn giản nhưng thực tế ẩn chứa cả nhịp phách thần bí, tương lai có thành quả, uy lực không thể xem thường.
Trì Am ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, cười hì hì nói: “Tư Ngang, ta bỗng phát hiện ra hình như kiếm thuật rất dễ thì phải.”
Tư Ngang không biết phải nói sao, hắn đi lên trước ôm lấy nàng, bỗng cười lên: “Đột nhiên ta rất nghi ngờ, rốt cuộc nàng có phải là lệnh chủ Bạch Hổ không? Hoặc có khi nàng là một Kiếm Sư?”
“Có lẽ trước khi ta bị người ta phong ấn trí nhớ cũng đã từng luyện kiếm đấy?” Trì Am cười hì hì đáp.
Tư Ngang ngắm nhìn biểu cảm kiêu ngạo của nàng, không biết vì sao cả trái tim như ngứa ngáy, hận không thể bế xốc nàng lên, ôm chặt vào lòng, giày vò một lát.
Hắn chợt nảy sinh ra ra một cảm giác nguy cơ, nếu tiếp tục để nàng trưởng thành, sau này nhất định không đánh thắng được nàng.
Cuối cùng cũng tới địa bàn của Nhân tộc, khi Thiên Thanh và Thủy Nguyệt Hoa nhìn thấy Trì Am đeo kiếm bên hông giống như Kiếm Sư, nghênh ngang đi theo bọn họ tiến vào thành, cảm xúc trong lòng lại bùng lên loạn tùng phèo.
Lẽ nào bọn họ nhận nhầm người rồi, người này thực chất không phải là lệnh chủ Bạch Hổ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.