Chương 474: Linh Đồ Sư
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Lúc này, Trì Am lại giơ kiếm lên lần nữa.
Lúc này mặt trời treo cao, ánh sáng chói lọi, thanh kiếm vô cùng bình thường kia lại giống như có thể điều động sức mạnh của trời đất, mỗi một kiếm đều quanh co khúc khuỷu, ánh kiếm chói lòa khiến người khác trố mắt không thôi, khiến những Kiếm Sư đang ở miệng cốc vây xem như say như mê.
Lúc Trì Am xuất kiếm lần nữa, trong khe Thanh Khê đột nhiên xuất hiện một hơi thở cường hãn, chỉ trong chớp mắt đã tới miệng cốc.
Nàng thoáng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tư Ngang đang đứng ở miệng cốc, lần nữa đặt hết tâm tư lên người Trì Mộ.
“Là Kiếm Hoàng!” Một tên thủ vệ ở khe Thanh Khê kinh ngạc hô lên.
Chuyện xảy ra ở trước cốc khe Thanh Khê nháy mắt đã truyền khắp cả khe Thanh Khê, đã kinh động đến Kiếm Sư cấp Hoàng trấn thủ khe Thanh Khê.
Người của Tông gia phát hiện Kiếm Sư cấp Hoàng của khe Thanh Khê cuôi cùng cũng sắp ra tay thì đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà mới thở phào được non nửa lại đột nhiên phát hiện rằng Kiếm Sư cấp Hoàng đang tới đây lại bị người ta cản lại.
Người ngăn hắn ta chính là một Đại Vu mặc áo Vu Thần.
Khi đám người Thiên Thanh và Thủy Nguyệt Hoa nhìn rõ Đại Vu đang cản người lại thì nhất thời liền sửng sốt.
Đúng rồi, Trì Am cũng đã ở đây, Đại Vu tên là Tư Ngang kia theo lý mà nói cũng sẽ không trốn tránh không gặp người.
Kiếm Sư cấp Hoàng của khe Thanh Khê - Phong Thiên Giản nhìn về phía người đang ngăn hắn ta trước miệng cốc, sắc mặt lạnh lẽo: “Vị Vu giả này có ý gì đây?”
Tư Ngang khẽ hếch cằm, ngạo mạn nói: “Rõ như ban ngày!”
Vừa dứt lời, hắn cũng không dài dòng nữa mà trực tiếp vung tay, một luồng ánh sáng màu xanh lục bắn ra, mọi người chỉ cảm thấy trên người thoải mái nói không nên lời, ngay sau đó liền đột ngột phát hiện ra rằng mình đã bị một kết giới vô hình ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Lấy miệng cốc làm biên giới, kết giới này ngăn cách cả khe Thanh Khê với thế giới bên ngoài, người bên ngoài không vào được, người trong khe Thanh Khê cũng ra không được, trong đó vừa hay Kiếm Sư cấp Hoàng đang ở miệng cốc khe Thanh Khê cũng bị ngăn cách.
Phong Thiên Giản kinh ngạc nhìn Tư Ngang ra tay, thất thanh nói: “Ngươi là Thiên Vu?”
Thủy Nguyệt Hoa: “...” Không thể nào!
Thiên Thanh: “...” Không thể nào!
Giờ này một đám Đại Vu chạy theo Man đuổi tới đây vừa hay nghe được câu này, bước chân loạng choạng, xém chút nữa đã ngã sấp mặt, mở mắt trừng trừng nhìn Đại Vu đang đứng trước miệng cốc chỉ vung tay một cái liền bày ra kết giới.
Đó là Thiên Vu của bọn họ sao? Đùa gì thế?
Còn thật sự là Thiên Vu! Chỉ có Vu tộc đạt tới cấp bậc Thiên Vu mới có thể bày ra một kết giới chỉ trong một cái phất tay.
Đại Vu Y Đạt đột nhiên ngẩng đầu, ông ta trừng Man, giờ đã biết Man đã lừa hết tất cả mọi người.
Bọn họ đều biết Man là một trong những Đại Vu hầu hạ bên cạnh Thiên Vu, họ đều cho rằng lần này Man tuân theo mệnh lệnh của Thiên Vu, đến Nhân tộc tới tham gia hội nghị, Tư Ngang có thể là hậu bối Man quen được ở bộ lạc kia nên mới săn sóc Tư Ngang trên cả đường đi, nào biết rằng đây chính là Thiên Vu đại nhân của bọn họ!
Man ‘khù khụ’ một tiếng, vẻ mặt vẫn đường hoàng thanh nhã như cũ, không hoảng không loạn dẫn mọi người lên trước, đứng sau lưng Thiên Vu đại nhân của bọn họ.
Phong Thiên Giản phản ứng cực nhanh, trong khi những người xung quanh đang xao động, hắn ta đã nói: “Không biết Thiên Vu đại nhân của Vu tộc tới đây, không nghênh tiếp từ xa. Chỉ là mặc dù ngài là Thiên Vu, nhưng cũng không nên tham gia vào đấu tranh nội bộ của Nhân tộc mới phải.”
Nghĩa sau mặt chữ là Thiên Vu không nên thiết lập kết giới ngăn cản bọn họ.
Tư Ngang cười lạnh nói: “Đây là việc của Tông gia Nhân tộc, Phong Kiếm Hoàng cũng không nên nhúng tay vào chuyện này.”
“Ta thân là người bảo vệ khe Thanh Khê, cho dù là bất kỳ người nào đến khe Thanh Khê đều không nên động thủ ở đây.”
“Bọn ta vẫn chưa tiến vào khe Thanh Khê, không đúng sao?” Thiên Vu đại nhân thản nhiên nói.
Mọi người nhìn về phía một hàng người vẫn đang ở ngoài miệng cốc khe Thanh Khê, nhất thời cứng họng.
Đúng thế, trước khi người của Tông gia tiến vào khe Thanh Khê, Trì Am đã ra tay đánh trước, đây không được tính là động thủ trong khe Thanh Khê, khe Thanh Khê không có lý do nào để ngăn cản nữa cả. Mẹ nhà nó chứ, các người đánh nhau tưng bừng trước cổng nhà người ta, cây cối hoa cỏ trước cửa đều đã chịu tàn phá nghiêm trọng, còn không thể ngăn cả, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, đây là chuyện con người có thể làm được sao?
Thiên Vu đại nhân thản nhiên phủi phủi ống tay áo bào Vu Thần, nhìn trận chiến ngoài miệng cốc.
Phong Thiên Giản và một đám Nhân tộc đuổi tới miệng cốc, thấy thế, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Vị Thiên Vu thần bí khó lường kia của Vu tộc đột nhiên xuất hiện ở Nhân tộc, hơn nữa tác phong trước sau không đổi, đột nhiên nhúng tay vào chuyện của Nhân tộc, khiến bọn họ không hiểu nổi tình huống trước mắt mình là thế nào, thật sự là không hiểu ra làm sao.
Dưới tình huống không có cách nào, bọn họ chỉ đành nhìn về phía nữ nhân dùng sức của một người khiêu chiến cả bốn vị lệnh chủ Tông gia ở ngoài miệng cốc.
Nữ nhân này quả thật quá dũng mãnh!
Đúng thế, ngoại trừ Trì Mộ ra, ba vị lệnh chủ khác của Tông gia cuối cùng cũng đã tham gia chiến đấu, trong chớp mắt các loại linh đồ hoa mỹ bay tán loạn, linh quang đủ mọi màu sắc gần như che lấp hết ánh sáng mặt trời.
Man nhìn một lát rồi nhỏ giọng nói: “Đại nhân, A Am cô nương đấu một mình thế có ổn không?”
Những người đang có mặt ở đây đều tai thính mắt tinh, sao có thể không nghe thấy câu này được, bọn họ nhất thời kiềm được suy đoán Thiên Vu của Vu tộc và tên thích khách kia rốt cuộc là gì của nhau, tại sao lại lựa chọn sinh sự trước miệng cóc khe Thanh Khê, đã vậy lại còn to an dám dùng sức của một người chiến đấu với toàn bộ Tông gia.
Lẽ nào nàng không sợ Tông gia báo thù lại sao?
“Một mình nàng ấy là đủ rồi!” Tư Ngang tự tin nói.
Man nghe thấy lời này, nhịn không được nhìn về phía số Nhân tộc tụ tập càng ngày càng nhiều trước miệng cốc, tâm tư xoay chuyển thật nhanh, rất nhanh liền yên lòng, tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu.
…
Trì Am không kiên nhẫn với ba vị lệnh chủ khác đang quấy rối, một kiếm khiêu chiến tất cả ba người.
Đúng thế, đối với Trì Am, ba vị lệnh chủ còn lại của Tông gia đều đến quấy rối, đẳng cấp linh đồ của bọn họ mặc dù cao, nhưng trong mắt Trì Am, vẫn còn thiếu chút gì đó.
Lúc này mặt trời treo cao, ánh sáng chói lọi, thanh kiếm vô cùng bình thường kia lại giống như có thể điều động sức mạnh của trời đất, mỗi một kiếm đều quanh co khúc khuỷu, ánh kiếm chói lòa khiến người khác trố mắt không thôi, khiến những Kiếm Sư đang ở miệng cốc vây xem như say như mê.
Lúc Trì Am xuất kiếm lần nữa, trong khe Thanh Khê đột nhiên xuất hiện một hơi thở cường hãn, chỉ trong chớp mắt đã tới miệng cốc.
Nàng thoáng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tư Ngang đang đứng ở miệng cốc, lần nữa đặt hết tâm tư lên người Trì Mộ.
“Là Kiếm Hoàng!” Một tên thủ vệ ở khe Thanh Khê kinh ngạc hô lên.
Chuyện xảy ra ở trước cốc khe Thanh Khê nháy mắt đã truyền khắp cả khe Thanh Khê, đã kinh động đến Kiếm Sư cấp Hoàng trấn thủ khe Thanh Khê.
Người của Tông gia phát hiện Kiếm Sư cấp Hoàng của khe Thanh Khê cuôi cùng cũng sắp ra tay thì đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà mới thở phào được non nửa lại đột nhiên phát hiện rằng Kiếm Sư cấp Hoàng đang tới đây lại bị người ta cản lại.
Người ngăn hắn ta chính là một Đại Vu mặc áo Vu Thần.
Khi đám người Thiên Thanh và Thủy Nguyệt Hoa nhìn rõ Đại Vu đang cản người lại thì nhất thời liền sửng sốt.
Đúng rồi, Trì Am cũng đã ở đây, Đại Vu tên là Tư Ngang kia theo lý mà nói cũng sẽ không trốn tránh không gặp người.
Kiếm Sư cấp Hoàng của khe Thanh Khê - Phong Thiên Giản nhìn về phía người đang ngăn hắn ta trước miệng cốc, sắc mặt lạnh lẽo: “Vị Vu giả này có ý gì đây?”
Tư Ngang khẽ hếch cằm, ngạo mạn nói: “Rõ như ban ngày!”
Vừa dứt lời, hắn cũng không dài dòng nữa mà trực tiếp vung tay, một luồng ánh sáng màu xanh lục bắn ra, mọi người chỉ cảm thấy trên người thoải mái nói không nên lời, ngay sau đó liền đột ngột phát hiện ra rằng mình đã bị một kết giới vô hình ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Lấy miệng cốc làm biên giới, kết giới này ngăn cách cả khe Thanh Khê với thế giới bên ngoài, người bên ngoài không vào được, người trong khe Thanh Khê cũng ra không được, trong đó vừa hay Kiếm Sư cấp Hoàng đang ở miệng cốc khe Thanh Khê cũng bị ngăn cách.
Phong Thiên Giản kinh ngạc nhìn Tư Ngang ra tay, thất thanh nói: “Ngươi là Thiên Vu?”
Thủy Nguyệt Hoa: “...” Không thể nào!
Thiên Thanh: “...” Không thể nào!
Giờ này một đám Đại Vu chạy theo Man đuổi tới đây vừa hay nghe được câu này, bước chân loạng choạng, xém chút nữa đã ngã sấp mặt, mở mắt trừng trừng nhìn Đại Vu đang đứng trước miệng cốc chỉ vung tay một cái liền bày ra kết giới.
Đó là Thiên Vu của bọn họ sao? Đùa gì thế?
Còn thật sự là Thiên Vu! Chỉ có Vu tộc đạt tới cấp bậc Thiên Vu mới có thể bày ra một kết giới chỉ trong một cái phất tay.
Đại Vu Y Đạt đột nhiên ngẩng đầu, ông ta trừng Man, giờ đã biết Man đã lừa hết tất cả mọi người.
Bọn họ đều biết Man là một trong những Đại Vu hầu hạ bên cạnh Thiên Vu, họ đều cho rằng lần này Man tuân theo mệnh lệnh của Thiên Vu, đến Nhân tộc tới tham gia hội nghị, Tư Ngang có thể là hậu bối Man quen được ở bộ lạc kia nên mới săn sóc Tư Ngang trên cả đường đi, nào biết rằng đây chính là Thiên Vu đại nhân của bọn họ!
Man ‘khù khụ’ một tiếng, vẻ mặt vẫn đường hoàng thanh nhã như cũ, không hoảng không loạn dẫn mọi người lên trước, đứng sau lưng Thiên Vu đại nhân của bọn họ.
Phong Thiên Giản phản ứng cực nhanh, trong khi những người xung quanh đang xao động, hắn ta đã nói: “Không biết Thiên Vu đại nhân của Vu tộc tới đây, không nghênh tiếp từ xa. Chỉ là mặc dù ngài là Thiên Vu, nhưng cũng không nên tham gia vào đấu tranh nội bộ của Nhân tộc mới phải.”
Nghĩa sau mặt chữ là Thiên Vu không nên thiết lập kết giới ngăn cản bọn họ.
Tư Ngang cười lạnh nói: “Đây là việc của Tông gia Nhân tộc, Phong Kiếm Hoàng cũng không nên nhúng tay vào chuyện này.”
“Ta thân là người bảo vệ khe Thanh Khê, cho dù là bất kỳ người nào đến khe Thanh Khê đều không nên động thủ ở đây.”
“Bọn ta vẫn chưa tiến vào khe Thanh Khê, không đúng sao?” Thiên Vu đại nhân thản nhiên nói.
Mọi người nhìn về phía một hàng người vẫn đang ở ngoài miệng cốc khe Thanh Khê, nhất thời cứng họng.
Đúng thế, trước khi người của Tông gia tiến vào khe Thanh Khê, Trì Am đã ra tay đánh trước, đây không được tính là động thủ trong khe Thanh Khê, khe Thanh Khê không có lý do nào để ngăn cản nữa cả. Mẹ nhà nó chứ, các người đánh nhau tưng bừng trước cổng nhà người ta, cây cối hoa cỏ trước cửa đều đã chịu tàn phá nghiêm trọng, còn không thể ngăn cả, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, đây là chuyện con người có thể làm được sao?
Thiên Vu đại nhân thản nhiên phủi phủi ống tay áo bào Vu Thần, nhìn trận chiến ngoài miệng cốc.
Phong Thiên Giản và một đám Nhân tộc đuổi tới miệng cốc, thấy thế, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Vị Thiên Vu thần bí khó lường kia của Vu tộc đột nhiên xuất hiện ở Nhân tộc, hơn nữa tác phong trước sau không đổi, đột nhiên nhúng tay vào chuyện của Nhân tộc, khiến bọn họ không hiểu nổi tình huống trước mắt mình là thế nào, thật sự là không hiểu ra làm sao.
Dưới tình huống không có cách nào, bọn họ chỉ đành nhìn về phía nữ nhân dùng sức của một người khiêu chiến cả bốn vị lệnh chủ Tông gia ở ngoài miệng cốc.
Nữ nhân này quả thật quá dũng mãnh!
Đúng thế, ngoại trừ Trì Mộ ra, ba vị lệnh chủ khác của Tông gia cuối cùng cũng đã tham gia chiến đấu, trong chớp mắt các loại linh đồ hoa mỹ bay tán loạn, linh quang đủ mọi màu sắc gần như che lấp hết ánh sáng mặt trời.
Man nhìn một lát rồi nhỏ giọng nói: “Đại nhân, A Am cô nương đấu một mình thế có ổn không?”
Những người đang có mặt ở đây đều tai thính mắt tinh, sao có thể không nghe thấy câu này được, bọn họ nhất thời kiềm được suy đoán Thiên Vu của Vu tộc và tên thích khách kia rốt cuộc là gì của nhau, tại sao lại lựa chọn sinh sự trước miệng cóc khe Thanh Khê, đã vậy lại còn to an dám dùng sức của một người chiến đấu với toàn bộ Tông gia.
Lẽ nào nàng không sợ Tông gia báo thù lại sao?
“Một mình nàng ấy là đủ rồi!” Tư Ngang tự tin nói.
Man nghe thấy lời này, nhịn không được nhìn về phía số Nhân tộc tụ tập càng ngày càng nhiều trước miệng cốc, tâm tư xoay chuyển thật nhanh, rất nhanh liền yên lòng, tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu.
…
Trì Am không kiên nhẫn với ba vị lệnh chủ khác đang quấy rối, một kiếm khiêu chiến tất cả ba người.
Đúng thế, đối với Trì Am, ba vị lệnh chủ còn lại của Tông gia đều đến quấy rối, đẳng cấp linh đồ của bọn họ mặc dù cao, nhưng trong mắt Trì Am, vẫn còn thiếu chút gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.