Chương 476: Linh Đồ Sư
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Tất cả mọi người đều đang nhìn về dị tượng phía chân trời, lúc này Phong Thiên Giản mới chú ý tới kết giới trước mặt đột nhiên biến mất, vô thức quay đầu nhìn về phía Thiên Vu bên cạnh.
“Thiên Vu đại nhân, đây là...”
“Là Quỷ tộc!”
“Cái gì?” Phong Thiên Giản vô thức hỏi lại.
Tư Ngang không để ý đến hắn ta, đối mặt với cơn cuồng phong, đi ra cửa cốc khe Thanh Khê.
Gió thổi tung chiếc áo choàng Vu Thần trên người hắn, khi vành mũ Tháp Tang bị gió thổi cuốn lên để lộ ra một vài sợi tóc trắng như tuyết, bay phấp phới cùng áo choàng trắng như tuyết, sau đó nhẹ nhàng rủ xuống, từ từ dán xuống sau lưng.
Những nơi Thiên Vu đi qua, cuồng phong đột nhiên lặng lại.
“Am Am.”
Trì Am đang nhìn chằm chằm chân trời, nghe thấy tiếng nói nàng liền quay đầu nhìn sang, thấy hắn từ trong sơn cốc đi tới, trên mặt nàng đã có ý cười mà không biết, nói: “Tư Ngang, Quỷ tộc đến rồi, ta ngửi thấy chướng khí trong không khí.”
Ba lệnh chủ bên cạnh không khỏi liếc nàng.
Ngửi thấy chướng khí trong không khí sao? Sau khi mất trí nhớ nàng ta lại biến thành mũi chó à?
“Ta biết.” Tư Ngang nói. Thần sắc trở nên nghiêm túc hơn: “Khe Thanh Khê là vùng đất linh từ thượng cổ, linh lực dồi dào, có rất nhiều đại trận linh đồ từ thượng cổ. Quỷ tộc thích ăn thịt tươi, ở gần chướng khí, lẽ ra sẽ không xuất hiện ở chỗ này.”
Trì Am nói tiếp: “Cho nên, nhất định có nội ứng dẫn đường cho Quỷ tộc.”
Ba vị lệnh chủ Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ ở bên cạnh còn đang bất ngờ trước thái độ thân thiết của Trì Am với Thiên Vu Vu tộc, khi nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, sắc mặt của họ lập tức tối sầm lại, không nhịn được mà nhìn về phía Trì Mộ đang bị Trì Am bắt lại.
Từ sau khi Trì Am mất tích, họ cũng nhìn được biểu hiện của Trì Mộ, mặc dù không biết tại sao linh lực của ả đột nhiên tăng vọt, trở thành một Linh Đồ Sư cấp bậc Tông sư, nhưng ả ta có rất nhiều bí mật là điều không thể chối cãi.
Không có gì đảm bảo rằng ả ta sẽ không làm loại chuyện hợp tác với Quỷ tộc phản bội loài người.
Nếu thực sự là việc do ả ta làm...
Trì Mộ cười khinh khỉnh hai tiếng, nói với giọng khinh miệt: ”Tiểu thư của ta, nếu Quỷ tộc vây nơi này lại thì người phải làm sao đây?”
“Vừa đúng lúc chém ngươi ra rồi ném cho quỷ ăn thôi!” Trì Am cũng nở một nụ cười vô cùng thân thiết.
Trì Mộ nghẹn họng.
Đám người Chu Tước không nhịn được nhìn về phía Trì Am, sắc mặt cổ quái.
Bọn họ không ngờ sau khi lệnh chủ Bạch Hổ mất trí nhớ lại thành như thế này. Tuy rằng bốn lệnh chủ của Tông gia mặc dù không gần gũi lắm, nhưng trước khi trở thành bốn lệnh chủ họ đã từng học đồ linh cùng nhau trong một khoảng thời gian, lớn lên cùng nhau, cùng thực hiện nhiệm vụ, khi đó họ họ là huynh đệ tỷ muội sống trong cùng một viện.
Chỉ có điều năm tháng thay đổi, có quá nhiều thứ cũng đã thay đổi, cuối cùng khi họ chém giết tự tạo một con đường cho mình, trở thành lệnh chủ, có thể làm theo ý mình thì sự thân thiết và tin tưởng xưa kia đã không còn nữa.
Mà lệnh chủ Bạch Hổ mà bọn họ quen thuộc lại càng giống với vẻ ngoài Trì Mộ biểu hiện ra, cao quý, lạnh lùng, kiên cường, ăn nói có ý tứ, chuyên tâm tu luyện, không để ý tới chuyện thường tình, chỉ có như vậy mới có thể trở thành nữ lệnh chủ Bạch Hổ có thực lực mạnh nhất Tông gia.
Họ hiếm khi nhìn thấy được một nụ cười trên khuôn mặt nàng, đã từng nghĩ rằng nàng sẽ không thể cười nữa.
Sau khi mất trí nhớ có phải vì không cần phải chịu đựng những đau đớn và khổ sở trong quá khứ nên nàng có thể trở về là chính mình chân thật nhất không?
Trì Am vỗ một chưởng vào vai Trì Mộ, khảm một linh đồ giam cầm vào cơ thể ả ta, không hề dịu dàng với hậu bối từng được “lệnh chủ Bạch Hổ” trước đây yêu quí bảo vệ.
Tuy nói lệnh chủ Bạch Hổ trước kia cũng là nàng, nhưng ai bảo nàng lại không có ký ức chứ, vì thế nên mọi thứ đều xa lạ.
Luôn cảm thấy trước kia mình quá ngu, mới có thể bị người ta hại ra cái dạng này.
Trì Mộ phun ra một ngụm máu, oán hận nhìn nàng.
Đám người Chu Tước không đành lòng nói: “Sao ngươi phải đối xử với nàng ấy như vậy chứ? Nàng ấy đi theo ngươi một trăm năm, dù đã từng hại ngươi nhưng không phải bây giờ ngươi đã lành lặn quay về rồi sao?” Đã vậy linh lực còn tăng vọt, thực lực tăng lên khiến họ đều không phải là đối thủ của nàng. Chuyện này khiến đám người Chu Tước rất thất vọng trong lòng.
Mặc dù lệnh chủ Bạch Hổ đã từng là người có thực lực mạnh nhất trong bốn lệnh chủ, nhưng giữa họ cũng không chênh lệch lớn lắm. Không giống hiện tại, người này đứng trước mắt họ như một ngọn núi sừng sững họ chỉ có thể đứng nhìn, trong lúc họ không biết nàng đã tiến thêm một bước lớn rồi.
Thanh Long và Huyền Vũ không nói gì, không thể nhìn ra cách nhìn của họ với chuyện này.
Trì Am cười như không cười liếc nhìn bọn họ, sau đó quay sang nhìn Tư Ngang, hỏi: “Tư Ngang, ta không nên đối xử với ả ta như thế này sao?”
Tư Ngang cười nhạo một tiếng, vẻ mặt giễu cợt: “Kẻ yếu không có tư cách nói những lời như vậy.”
Chu Tước trợn mắt lườm hắn.
Tuy nhiên, Thanh Long và Huyền Vũ lại nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn. Cũng giống như lệnh chủ Bạch Hổ trước kia đã từng mềm yếu, cho nên nàng mới bị đứa trẻ mình nuôi lớn phản bội, khiến nàng suýt chết, ngoại trừ bất lực phản kháng thì nàng không có quyền nói bất cứ điều gì. Giống như Trì Mộ lúc này bị nàng đánh bại, cũng là kẻ yếu, không có tư cách nói lời này.
Về phần Chu Tước, tuy rằng hắn không yếu, nhưng trước mặt Thiên Vu và Trì Am thì hắn cũng chỉ là một kẻ yếu, lấy tư cách gì mà đi chỉ trích người khác?
Cái gọi là đạo đức chính nghĩa không phải là thứ do loài người tạo ra sao?
Thiên Vu đại nhân vung tay áo, Chu Tước không khỏi lùi bước, suýt chút nữa đụng phải một đám Đại Vu đi theo Tư Ngang.
Thần sắc đám Đại Vu bất thiện trừng hắn, Thiên Vu của bọn họ, một Nhân tộc vớ vẩn có thể tùy tiện trừng sao?
Cho dù có là lệnh chủ Tông gia thì bọn họ cũng không sợ.
Lúc này Phong Thiên Giản cũng dẫn theo một đám Nhân tộc đi qua, tình cờ bắt gặp Trì Am đang khảm linh đồ giam cầm linh lực vào người vị lệnh chủ Bạch Hổ kia... Không đúng, là lệnh chủ Bạch Hổ giả.
Mặc dù việc Tông gia xảy ra chuyện sát hại lệnh chủ Bạch Hổ khiến họ rất bất ngờ, nhưng phản ứng của ba lệnh chủ còn lại đã chứng minh rằng “sát thủ” Trì Am mới chính là lệnh chủ Bạch Hổ. Chuyện này thực ra là việc nhà của Tông gia, người ngoài không nhúng tay vào được.
Đương nhiên, chuyện này cũng không ngăn họ xem trò cười của Tông gia.
Có thể nói là sự bí ẩn và uy nghiêm mà Tông gia đã cố gắng bồi đắp hơn vạn năm qua đã bị vị nguyên lệnh chủ Bạch Hổ Trì Am này đập cho tan nát không còn một mảnh.
Trì Am quay đầu nhìn về phía mây đen càng ngày càng thấp, phía chân trời tiếng sấm chợt xa chợt gần, vang lên ầm ầm.
Trong tiếng sấm ầm ầm này, giọng nói nhàn nhạt của nàng chợt vang lên: “A Mộ, ngươi biết không? Lúc trước khi ta tỉnh dậy trong Vu tộc, xương cốt vỡ nát, trí nhớ không còn, trong cơ thể bị gieo vào linh độc, có thể chết vì độc dược, lúc nào cũng có thể độc phát mà chết. Nếu không có đứa trẻ ngốc Tùng La kia nhặt ta về thì e rằng ta thực sự đã chết dưới đáy vách núi A Nhĩ như ngươi mong muốn rồi. Đáng tiếc là ông trời muốn ta sống lâu hơn, cho nên ta gặp được rất nhiều người tốt.”
“Ròng rã một năm trời ta bệnh tật nằm trên giường, đi được vài bước thì thở không ra hơi, bị người ta ghét bỏ vì ốm yếu...”
Giọng nói rõ ràng lọt vào tai của tất cả mọi người, ngoại trừ người của Tông gia, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi vểnh tai lên, muốn nghe xem cảnh ngộ vị lệnh chủ Bạch Hổ chân chính này gặp phải là như thế nào.
Nhưng càng nghe càng cảm thấy người này thực sự rất thảm, khó trách nàng lại tình nguyện bất chấp của danh tiếng vạn năm của Tống gia cũng phải quay về trả thù.
“Khi linh độc phát tác, sự thống khổ đó con người không thể chịu nổi, đến nay ta vẫn không muốn nghĩ lại. Nếu không phải có Tư Ngang thì có lẽ lúc đó ta thực sự chỉ muốn chết cho xong chuyện.” Nói rồi, nàng quay đầu nhìn về Tư Ngang, nở một nụ cười ấm áp.
Mặc dù Thiên Vu đại nhân không cười, nhưng ánh mắt lại chan chứa tình cảm.
Tả Khưu Hàng lẫn trong đám người nghe nàng tự thuật, cảm thấy đau lòng đến mức như muốn ngạt thở.
Hắn ta không thể tưởng tượng một người kiên nghị quả cảm như vậy lại đã từng muốn tìm cái chết khi linh độc phát tác, có thể thấy được linh độc này đáng sợ thế nào. Mà điều đáng sợ này là do chính tay hắn ta gieo vào người nàng.
“Thiên Vu đại nhân, đây là...”
“Là Quỷ tộc!”
“Cái gì?” Phong Thiên Giản vô thức hỏi lại.
Tư Ngang không để ý đến hắn ta, đối mặt với cơn cuồng phong, đi ra cửa cốc khe Thanh Khê.
Gió thổi tung chiếc áo choàng Vu Thần trên người hắn, khi vành mũ Tháp Tang bị gió thổi cuốn lên để lộ ra một vài sợi tóc trắng như tuyết, bay phấp phới cùng áo choàng trắng như tuyết, sau đó nhẹ nhàng rủ xuống, từ từ dán xuống sau lưng.
Những nơi Thiên Vu đi qua, cuồng phong đột nhiên lặng lại.
“Am Am.”
Trì Am đang nhìn chằm chằm chân trời, nghe thấy tiếng nói nàng liền quay đầu nhìn sang, thấy hắn từ trong sơn cốc đi tới, trên mặt nàng đã có ý cười mà không biết, nói: “Tư Ngang, Quỷ tộc đến rồi, ta ngửi thấy chướng khí trong không khí.”
Ba lệnh chủ bên cạnh không khỏi liếc nàng.
Ngửi thấy chướng khí trong không khí sao? Sau khi mất trí nhớ nàng ta lại biến thành mũi chó à?
“Ta biết.” Tư Ngang nói. Thần sắc trở nên nghiêm túc hơn: “Khe Thanh Khê là vùng đất linh từ thượng cổ, linh lực dồi dào, có rất nhiều đại trận linh đồ từ thượng cổ. Quỷ tộc thích ăn thịt tươi, ở gần chướng khí, lẽ ra sẽ không xuất hiện ở chỗ này.”
Trì Am nói tiếp: “Cho nên, nhất định có nội ứng dẫn đường cho Quỷ tộc.”
Ba vị lệnh chủ Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ ở bên cạnh còn đang bất ngờ trước thái độ thân thiết của Trì Am với Thiên Vu Vu tộc, khi nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, sắc mặt của họ lập tức tối sầm lại, không nhịn được mà nhìn về phía Trì Mộ đang bị Trì Am bắt lại.
Từ sau khi Trì Am mất tích, họ cũng nhìn được biểu hiện của Trì Mộ, mặc dù không biết tại sao linh lực của ả đột nhiên tăng vọt, trở thành một Linh Đồ Sư cấp bậc Tông sư, nhưng ả ta có rất nhiều bí mật là điều không thể chối cãi.
Không có gì đảm bảo rằng ả ta sẽ không làm loại chuyện hợp tác với Quỷ tộc phản bội loài người.
Nếu thực sự là việc do ả ta làm...
Trì Mộ cười khinh khỉnh hai tiếng, nói với giọng khinh miệt: ”Tiểu thư của ta, nếu Quỷ tộc vây nơi này lại thì người phải làm sao đây?”
“Vừa đúng lúc chém ngươi ra rồi ném cho quỷ ăn thôi!” Trì Am cũng nở một nụ cười vô cùng thân thiết.
Trì Mộ nghẹn họng.
Đám người Chu Tước không nhịn được nhìn về phía Trì Am, sắc mặt cổ quái.
Bọn họ không ngờ sau khi lệnh chủ Bạch Hổ mất trí nhớ lại thành như thế này. Tuy rằng bốn lệnh chủ của Tông gia mặc dù không gần gũi lắm, nhưng trước khi trở thành bốn lệnh chủ họ đã từng học đồ linh cùng nhau trong một khoảng thời gian, lớn lên cùng nhau, cùng thực hiện nhiệm vụ, khi đó họ họ là huynh đệ tỷ muội sống trong cùng một viện.
Chỉ có điều năm tháng thay đổi, có quá nhiều thứ cũng đã thay đổi, cuối cùng khi họ chém giết tự tạo một con đường cho mình, trở thành lệnh chủ, có thể làm theo ý mình thì sự thân thiết và tin tưởng xưa kia đã không còn nữa.
Mà lệnh chủ Bạch Hổ mà bọn họ quen thuộc lại càng giống với vẻ ngoài Trì Mộ biểu hiện ra, cao quý, lạnh lùng, kiên cường, ăn nói có ý tứ, chuyên tâm tu luyện, không để ý tới chuyện thường tình, chỉ có như vậy mới có thể trở thành nữ lệnh chủ Bạch Hổ có thực lực mạnh nhất Tông gia.
Họ hiếm khi nhìn thấy được một nụ cười trên khuôn mặt nàng, đã từng nghĩ rằng nàng sẽ không thể cười nữa.
Sau khi mất trí nhớ có phải vì không cần phải chịu đựng những đau đớn và khổ sở trong quá khứ nên nàng có thể trở về là chính mình chân thật nhất không?
Trì Am vỗ một chưởng vào vai Trì Mộ, khảm một linh đồ giam cầm vào cơ thể ả ta, không hề dịu dàng với hậu bối từng được “lệnh chủ Bạch Hổ” trước đây yêu quí bảo vệ.
Tuy nói lệnh chủ Bạch Hổ trước kia cũng là nàng, nhưng ai bảo nàng lại không có ký ức chứ, vì thế nên mọi thứ đều xa lạ.
Luôn cảm thấy trước kia mình quá ngu, mới có thể bị người ta hại ra cái dạng này.
Trì Mộ phun ra một ngụm máu, oán hận nhìn nàng.
Đám người Chu Tước không đành lòng nói: “Sao ngươi phải đối xử với nàng ấy như vậy chứ? Nàng ấy đi theo ngươi một trăm năm, dù đã từng hại ngươi nhưng không phải bây giờ ngươi đã lành lặn quay về rồi sao?” Đã vậy linh lực còn tăng vọt, thực lực tăng lên khiến họ đều không phải là đối thủ của nàng. Chuyện này khiến đám người Chu Tước rất thất vọng trong lòng.
Mặc dù lệnh chủ Bạch Hổ đã từng là người có thực lực mạnh nhất trong bốn lệnh chủ, nhưng giữa họ cũng không chênh lệch lớn lắm. Không giống hiện tại, người này đứng trước mắt họ như một ngọn núi sừng sững họ chỉ có thể đứng nhìn, trong lúc họ không biết nàng đã tiến thêm một bước lớn rồi.
Thanh Long và Huyền Vũ không nói gì, không thể nhìn ra cách nhìn của họ với chuyện này.
Trì Am cười như không cười liếc nhìn bọn họ, sau đó quay sang nhìn Tư Ngang, hỏi: “Tư Ngang, ta không nên đối xử với ả ta như thế này sao?”
Tư Ngang cười nhạo một tiếng, vẻ mặt giễu cợt: “Kẻ yếu không có tư cách nói những lời như vậy.”
Chu Tước trợn mắt lườm hắn.
Tuy nhiên, Thanh Long và Huyền Vũ lại nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn. Cũng giống như lệnh chủ Bạch Hổ trước kia đã từng mềm yếu, cho nên nàng mới bị đứa trẻ mình nuôi lớn phản bội, khiến nàng suýt chết, ngoại trừ bất lực phản kháng thì nàng không có quyền nói bất cứ điều gì. Giống như Trì Mộ lúc này bị nàng đánh bại, cũng là kẻ yếu, không có tư cách nói lời này.
Về phần Chu Tước, tuy rằng hắn không yếu, nhưng trước mặt Thiên Vu và Trì Am thì hắn cũng chỉ là một kẻ yếu, lấy tư cách gì mà đi chỉ trích người khác?
Cái gọi là đạo đức chính nghĩa không phải là thứ do loài người tạo ra sao?
Thiên Vu đại nhân vung tay áo, Chu Tước không khỏi lùi bước, suýt chút nữa đụng phải một đám Đại Vu đi theo Tư Ngang.
Thần sắc đám Đại Vu bất thiện trừng hắn, Thiên Vu của bọn họ, một Nhân tộc vớ vẩn có thể tùy tiện trừng sao?
Cho dù có là lệnh chủ Tông gia thì bọn họ cũng không sợ.
Lúc này Phong Thiên Giản cũng dẫn theo một đám Nhân tộc đi qua, tình cờ bắt gặp Trì Am đang khảm linh đồ giam cầm linh lực vào người vị lệnh chủ Bạch Hổ kia... Không đúng, là lệnh chủ Bạch Hổ giả.
Mặc dù việc Tông gia xảy ra chuyện sát hại lệnh chủ Bạch Hổ khiến họ rất bất ngờ, nhưng phản ứng của ba lệnh chủ còn lại đã chứng minh rằng “sát thủ” Trì Am mới chính là lệnh chủ Bạch Hổ. Chuyện này thực ra là việc nhà của Tông gia, người ngoài không nhúng tay vào được.
Đương nhiên, chuyện này cũng không ngăn họ xem trò cười của Tông gia.
Có thể nói là sự bí ẩn và uy nghiêm mà Tông gia đã cố gắng bồi đắp hơn vạn năm qua đã bị vị nguyên lệnh chủ Bạch Hổ Trì Am này đập cho tan nát không còn một mảnh.
Trì Am quay đầu nhìn về phía mây đen càng ngày càng thấp, phía chân trời tiếng sấm chợt xa chợt gần, vang lên ầm ầm.
Trong tiếng sấm ầm ầm này, giọng nói nhàn nhạt của nàng chợt vang lên: “A Mộ, ngươi biết không? Lúc trước khi ta tỉnh dậy trong Vu tộc, xương cốt vỡ nát, trí nhớ không còn, trong cơ thể bị gieo vào linh độc, có thể chết vì độc dược, lúc nào cũng có thể độc phát mà chết. Nếu không có đứa trẻ ngốc Tùng La kia nhặt ta về thì e rằng ta thực sự đã chết dưới đáy vách núi A Nhĩ như ngươi mong muốn rồi. Đáng tiếc là ông trời muốn ta sống lâu hơn, cho nên ta gặp được rất nhiều người tốt.”
“Ròng rã một năm trời ta bệnh tật nằm trên giường, đi được vài bước thì thở không ra hơi, bị người ta ghét bỏ vì ốm yếu...”
Giọng nói rõ ràng lọt vào tai của tất cả mọi người, ngoại trừ người của Tông gia, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi vểnh tai lên, muốn nghe xem cảnh ngộ vị lệnh chủ Bạch Hổ chân chính này gặp phải là như thế nào.
Nhưng càng nghe càng cảm thấy người này thực sự rất thảm, khó trách nàng lại tình nguyện bất chấp của danh tiếng vạn năm của Tống gia cũng phải quay về trả thù.
“Khi linh độc phát tác, sự thống khổ đó con người không thể chịu nổi, đến nay ta vẫn không muốn nghĩ lại. Nếu không phải có Tư Ngang thì có lẽ lúc đó ta thực sự chỉ muốn chết cho xong chuyện.” Nói rồi, nàng quay đầu nhìn về Tư Ngang, nở một nụ cười ấm áp.
Mặc dù Thiên Vu đại nhân không cười, nhưng ánh mắt lại chan chứa tình cảm.
Tả Khưu Hàng lẫn trong đám người nghe nàng tự thuật, cảm thấy đau lòng đến mức như muốn ngạt thở.
Hắn ta không thể tưởng tượng một người kiên nghị quả cảm như vậy lại đã từng muốn tìm cái chết khi linh độc phát tác, có thể thấy được linh độc này đáng sợ thế nào. Mà điều đáng sợ này là do chính tay hắn ta gieo vào người nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.