Chương 485: Linh Đồ Sư
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Má Tùng La ửng hồng, đôi mắt vẫn đỏ hoe, mũi sụt sịt, nói: “Lúc đó thấy Cách Lỗ thúc thúc bị thương, rất nhiều người trong tộc đều đã chết, ta cực kỳ sợ hãi. Mãi sau mới nhớ ra đá linh lực mà A Am tặng ta nên mới dùng Vu lực để kích hoạt nó.” Rồi nàng ấy hớn hở bảo: “May sao có đá linh lực của A Am nên chúng ta đã tạm thời chặn được cuộc tấn công của Quỷ tộc, cho chúng ta có thời gian nghỉ ngơi.”
Tộc trưởng kinh ngạc nhìn Trì Am, không ngờ thứ đã cứu mạng họ khi đó lại là đá linh lực của Nhân tộc. Tuy lúc đó có nhận ra đây là đá linh lực mà chỉ có Tông sư Nhân tộc mới cô đọng được, nhưng không hề biết Tùng La có được từ đâu, cộng thêm bận rộn đối phó với Quỷ tộc nên cũng chưa có thời gian hỏi cặn kẽ.
Rõ ràng tộc trưởng và mọi người vẫn chưa biết thân phận của Trì Am, Tùng La cũng không hề nói cho họ biết.
Ngoài Linh Đồ Sư của Tông gia ra, không ai trong Nhân tộc có thể cô đọng được đá linh lực. Linh Đồ Sư của Tông gia cho dù không phải lệnh chủ thì cũng có thân phận cao quý.
Trì Am vỗ về Tùng La thêm vài câu rồi mới rời đi cùng Tư Ngang.
Tùng La vốn không nỡ để nàng đi, đến lúc nghe nói sau này Trì Am sẽ ở lại Vu tộc, rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng ấy, cuối cùng Tùng La cũng vui trở lại, không bám dính lấy nàng nữa, tiễn họ rời đi.
Sau khi hai người rời khỏi đó, người của bộ lạc Nhã Cách mới túm tụm lại, hỏi thăm thân phận của Trì Am.
Khi cuối cùng đã biết được thân phận đích thực của Trì Am, nhóm người Vu tộc không khỏi hít sâu một hơi, nhất là những người như Đại Vu và Mã Y ban đầu còn có tâm lý phòng bị với Trì Am lại càng thấy khó tin.
Tùng La hân hoan nói: “May mà lần này có A Am, nếu không chúng ta cũng không chống chọi được đến lúc Thiên Vu đại nhân tới...” Nghĩ đến những tộc nhân đã bị Quỷ tộc giết hại, và cả những người mới cận kề cái chết, Tùng La vẫn còn thấy sợ hãi không thôi.
Những người khác cũng hết lòng cảm kích Trì Am.
Thấy Tùng La bị đám đông vây lại hỏi chuyện của Trì Am, Đại Vu và tộc trưởng nhìn nhau, không nhịn được cảm thán rằng, con bé Tùng La ngốc nghếch này đúng là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, trước kia nhặt bừa một người của Nhân tộc về, nào ngờ lại nhắt được được một nhân vật lẫy lừng đến thế. Nếu không nhờ Tùng La quá ngốc nghếch, coi một người của Nhân tộc như người nhà thì đối phương cũng đã chẳng hết lòng hết dạ bảo vệ nàng ấy, thậm chí còn đi cả vạn dặm đường để cứu nàng ấy.
…
Sau khi từ biệt bộ lạc Nhã Cách, hai người không đi về phía biên giới mà tìm và tiêu diệt hết những tên Quỷ tộc xung quanh đó.
Lúc này, trời đã khuya. Đêm tối là cơ hội tuyệt vời cho Quỷ tộc ẩn náu, nhưng cũng là chiến trường chính của Thiên Vu. Trong đêm tối, sao trời còn rực rỡ hơn ban ngày. Những ngôi sao trên bầu trời là tai mắt của Thiên Vu, tất cả đều không còn nơi ẩn nấp dưới những ánh sao.
Và thế là cứ một người chỉ đường, một người giết. Hai người hợp tác bền chặt, tiêu diệt vô số những tên Quỷ tộc du đãng quanh vùng, đồng thời cũng cứu được mấy nhóm người của bộ lạc Vu tộc bị Quỷ tộc vây khốn.
Những người của Vu tộc ấy không nhận ra hai người, nhưng họ có mắt nhìn, thấy Tư Ngang dẫn sức mạnh sao trời tàn sát Quỷ tộc, ngoài Thiên Vu ra không còn người thứ hai nào khác, lập tức trở nên cực kì phấn khích.
Mà kiếm khí chém giết của Trì Am cũng để lại ấn tượng sâu sắc với họ. So với Thiên Vu thanh cao trong sạch, xa vời tựa thần thánh, Trì Am giống một sát thần của Nhân tộc hơn. Kiếm của nàng chỉ đến đâu, không một Quỷ tộc nào có thể chạy thoát.
Với thân phận là một người thuộc Nhân tộc, chẳng mấy chốc, Trì Am đã nổi danh ở Vu tộc.
Sau khi đã tấn công và giết hết tất cả đám Quỷ tộc trà trộn vào Vu tộc này, hai người mới chuyển hướng đi về phía biên giới.
Vẫn vội vã đêm ngày.
Giữa chừng, họ nghỉ tạm tại một hang động trong núi.
Tư Ngang đã giăng một kết giới an toàn ở xung quanh, hắn dựa lưng lên tường đá lạnh băng, ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi môi hơi khô ráp của nàng.
Trong bóng tối, hơi thở của hai người hòa lẫn, bờ môi đan vào nhau.
Lát sau, Tư Ngang kiềm chế cơ thể đang xao động, ôm nàng vào lòng và vuốt ve, giọng nói khàn khàn: “Nàng ngủ đi. Nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trì Am ngáp dài, chiến đấu và tập kích liên tục không nghỉ khiến sức khỏe của nàng đã căng đến cực hạn, dù có linh lực chống đỡ cũng vẫn mệt rã rời.
Nàng đặt một nụ hôn mềm mại bên khóe môi hắn, không hề thoái thác, dựa vào lòng hắn rồi chìm vào giấc ngủ.
Tư Ngang không ngủ, cúi đầu đắm đuối nhìn dung nhan khi ngủ của Trì Am, ngón tay khẽ khàng chuyển động theo những đường nét trên gương mặt nàng.
Bóng tối không ngăn cản được hắn. Hắn ngắm nhìn người trong lòng rõ mồn một, ngắm nhìn nàng tin tưởng dựa vào lòng mình yên tâm ngủ ngon lành, trái tim được lấp đầy bằng một thứ mật ngọt.
Những chuyện này vốn là của Vu tộc, vậy mà nàng hết lòng hết dạ đi theo hắn để tập kích, giết Quỷ tộc. Tấm lòng này khiến hắn cảm động vô bờ.
Bất kể là Vu tộc hay Nhân tộc cũng không phải trách nhiệm của nàng, nhưng nàng lại gồng gánh lấy không hề do dự.
Dốc hết sức gánh vác trách nhiệm thuộc về hắn. Người nào càng mạnh mẽ thì trách nhiệm càng nặng nề, thế nhưng nàng lại không có nửa lời oán thán.
Con người ta có rất nhiều cách sống, nàng đã chọn cách mệt mỏi nhất, nhưng lại sống thoải mái nhất.
Không vì những lời ca tụng của người đời, chỉ để không thẹn với lòng mình.
Điều khiến hắn rung động không phải thân xác ấy mà là linh hồn bên trong xác thịt này. Dường như hắn đã tìm kiếm cả trăm nghìn kiếp, chỉ để tìm ra linh hồn này, dùng hết sức lực mới có thể bên nhau trọn một kiếp.
Nàng nói muốn làm như vậy, hy vọng sẽ giành được trăm năm bên nhau.
Nếu thực sự có thể được bên nhau trăm năm, dù có mệt có khổ hơn nữa, hắn cũng bằng lòng.
…
Một đêm nghỉ ngơi trọn vẹn, hôm sau thức giấc, tinh thần lại phơi phới, tiếp tục lên đường đến biên giới.
Đến được biên giới, từ xa đã trông thấy nơi đóng quân được Vu tộc xây dựng, một nhóm Vu tộc đang đi tuần quanh doanh trại, để mắt đến tình hình bên phía Quỷ tộc bất cứ lúc nào.
Khi phát hiện thấy hai người, một vài người của Vu tộc không biết thân phận của họ, nhưng có thể nhận ra được áo bào Vu Thần mà Tư Ngang khoác trên người, ai cũng tưởng đây là Đại Vu của Thần Điện, bèn cung kính rước họ vào doanh trại.
Man và Y Đạt đưa Đại Vu của Thần Điện ra đón tiếp.
“Thiên Vu đại nhân, người đã đến.” Man và Y Đạt biết thân phận của Tư Ngang đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Những người Vu tộc khác: “…”
Tư Ngang phớt lờ họ, sải bước đi về phía vọng gác trong doanh trại, một nhóm Vu tộc bước lên vọng gác cao mười mấy trượng.
Tay Trì Am ấn thanh kiếm đeo ở thắt lưng, hỏi Man: “Những người đó đâu rồi?”
“Trong địa lao, Ảnh Thất cô nương đang trông giữ. Trì cô nương muốn thả họ ra ư?” Man hỏi, trong lòng vẫn rất tò mò không biết Trì Am sẽ sắp xếp đám người này ra sao.
Đám người này là những cao thủ của Tông gia, một nhóm Linh Đồ Sư cấp Tông sư, có thể coi là một nhóm chiến lực ít ỏi trong Nhân tộc.
Trì Am mỉm cười, nói: “Giờ vẫn chưa phải lúc, đợi Quỷ tộc đến, rồi sẽ thả họ ra.”
Man khựng lại, đến khi hiểu được ý của Trì Am thì lập tức nín thinh.
Hóa ra những người này thật ra là lực lượng chiến đấu được kéo đến cho Vu tộc ư?
Tộc trưởng kinh ngạc nhìn Trì Am, không ngờ thứ đã cứu mạng họ khi đó lại là đá linh lực của Nhân tộc. Tuy lúc đó có nhận ra đây là đá linh lực mà chỉ có Tông sư Nhân tộc mới cô đọng được, nhưng không hề biết Tùng La có được từ đâu, cộng thêm bận rộn đối phó với Quỷ tộc nên cũng chưa có thời gian hỏi cặn kẽ.
Rõ ràng tộc trưởng và mọi người vẫn chưa biết thân phận của Trì Am, Tùng La cũng không hề nói cho họ biết.
Ngoài Linh Đồ Sư của Tông gia ra, không ai trong Nhân tộc có thể cô đọng được đá linh lực. Linh Đồ Sư của Tông gia cho dù không phải lệnh chủ thì cũng có thân phận cao quý.
Trì Am vỗ về Tùng La thêm vài câu rồi mới rời đi cùng Tư Ngang.
Tùng La vốn không nỡ để nàng đi, đến lúc nghe nói sau này Trì Am sẽ ở lại Vu tộc, rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng ấy, cuối cùng Tùng La cũng vui trở lại, không bám dính lấy nàng nữa, tiễn họ rời đi.
Sau khi hai người rời khỏi đó, người của bộ lạc Nhã Cách mới túm tụm lại, hỏi thăm thân phận của Trì Am.
Khi cuối cùng đã biết được thân phận đích thực của Trì Am, nhóm người Vu tộc không khỏi hít sâu một hơi, nhất là những người như Đại Vu và Mã Y ban đầu còn có tâm lý phòng bị với Trì Am lại càng thấy khó tin.
Tùng La hân hoan nói: “May mà lần này có A Am, nếu không chúng ta cũng không chống chọi được đến lúc Thiên Vu đại nhân tới...” Nghĩ đến những tộc nhân đã bị Quỷ tộc giết hại, và cả những người mới cận kề cái chết, Tùng La vẫn còn thấy sợ hãi không thôi.
Những người khác cũng hết lòng cảm kích Trì Am.
Thấy Tùng La bị đám đông vây lại hỏi chuyện của Trì Am, Đại Vu và tộc trưởng nhìn nhau, không nhịn được cảm thán rằng, con bé Tùng La ngốc nghếch này đúng là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, trước kia nhặt bừa một người của Nhân tộc về, nào ngờ lại nhắt được được một nhân vật lẫy lừng đến thế. Nếu không nhờ Tùng La quá ngốc nghếch, coi một người của Nhân tộc như người nhà thì đối phương cũng đã chẳng hết lòng hết dạ bảo vệ nàng ấy, thậm chí còn đi cả vạn dặm đường để cứu nàng ấy.
…
Sau khi từ biệt bộ lạc Nhã Cách, hai người không đi về phía biên giới mà tìm và tiêu diệt hết những tên Quỷ tộc xung quanh đó.
Lúc này, trời đã khuya. Đêm tối là cơ hội tuyệt vời cho Quỷ tộc ẩn náu, nhưng cũng là chiến trường chính của Thiên Vu. Trong đêm tối, sao trời còn rực rỡ hơn ban ngày. Những ngôi sao trên bầu trời là tai mắt của Thiên Vu, tất cả đều không còn nơi ẩn nấp dưới những ánh sao.
Và thế là cứ một người chỉ đường, một người giết. Hai người hợp tác bền chặt, tiêu diệt vô số những tên Quỷ tộc du đãng quanh vùng, đồng thời cũng cứu được mấy nhóm người của bộ lạc Vu tộc bị Quỷ tộc vây khốn.
Những người của Vu tộc ấy không nhận ra hai người, nhưng họ có mắt nhìn, thấy Tư Ngang dẫn sức mạnh sao trời tàn sát Quỷ tộc, ngoài Thiên Vu ra không còn người thứ hai nào khác, lập tức trở nên cực kì phấn khích.
Mà kiếm khí chém giết của Trì Am cũng để lại ấn tượng sâu sắc với họ. So với Thiên Vu thanh cao trong sạch, xa vời tựa thần thánh, Trì Am giống một sát thần của Nhân tộc hơn. Kiếm của nàng chỉ đến đâu, không một Quỷ tộc nào có thể chạy thoát.
Với thân phận là một người thuộc Nhân tộc, chẳng mấy chốc, Trì Am đã nổi danh ở Vu tộc.
Sau khi đã tấn công và giết hết tất cả đám Quỷ tộc trà trộn vào Vu tộc này, hai người mới chuyển hướng đi về phía biên giới.
Vẫn vội vã đêm ngày.
Giữa chừng, họ nghỉ tạm tại một hang động trong núi.
Tư Ngang đã giăng một kết giới an toàn ở xung quanh, hắn dựa lưng lên tường đá lạnh băng, ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi môi hơi khô ráp của nàng.
Trong bóng tối, hơi thở của hai người hòa lẫn, bờ môi đan vào nhau.
Lát sau, Tư Ngang kiềm chế cơ thể đang xao động, ôm nàng vào lòng và vuốt ve, giọng nói khàn khàn: “Nàng ngủ đi. Nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trì Am ngáp dài, chiến đấu và tập kích liên tục không nghỉ khiến sức khỏe của nàng đã căng đến cực hạn, dù có linh lực chống đỡ cũng vẫn mệt rã rời.
Nàng đặt một nụ hôn mềm mại bên khóe môi hắn, không hề thoái thác, dựa vào lòng hắn rồi chìm vào giấc ngủ.
Tư Ngang không ngủ, cúi đầu đắm đuối nhìn dung nhan khi ngủ của Trì Am, ngón tay khẽ khàng chuyển động theo những đường nét trên gương mặt nàng.
Bóng tối không ngăn cản được hắn. Hắn ngắm nhìn người trong lòng rõ mồn một, ngắm nhìn nàng tin tưởng dựa vào lòng mình yên tâm ngủ ngon lành, trái tim được lấp đầy bằng một thứ mật ngọt.
Những chuyện này vốn là của Vu tộc, vậy mà nàng hết lòng hết dạ đi theo hắn để tập kích, giết Quỷ tộc. Tấm lòng này khiến hắn cảm động vô bờ.
Bất kể là Vu tộc hay Nhân tộc cũng không phải trách nhiệm của nàng, nhưng nàng lại gồng gánh lấy không hề do dự.
Dốc hết sức gánh vác trách nhiệm thuộc về hắn. Người nào càng mạnh mẽ thì trách nhiệm càng nặng nề, thế nhưng nàng lại không có nửa lời oán thán.
Con người ta có rất nhiều cách sống, nàng đã chọn cách mệt mỏi nhất, nhưng lại sống thoải mái nhất.
Không vì những lời ca tụng của người đời, chỉ để không thẹn với lòng mình.
Điều khiến hắn rung động không phải thân xác ấy mà là linh hồn bên trong xác thịt này. Dường như hắn đã tìm kiếm cả trăm nghìn kiếp, chỉ để tìm ra linh hồn này, dùng hết sức lực mới có thể bên nhau trọn một kiếp.
Nàng nói muốn làm như vậy, hy vọng sẽ giành được trăm năm bên nhau.
Nếu thực sự có thể được bên nhau trăm năm, dù có mệt có khổ hơn nữa, hắn cũng bằng lòng.
…
Một đêm nghỉ ngơi trọn vẹn, hôm sau thức giấc, tinh thần lại phơi phới, tiếp tục lên đường đến biên giới.
Đến được biên giới, từ xa đã trông thấy nơi đóng quân được Vu tộc xây dựng, một nhóm Vu tộc đang đi tuần quanh doanh trại, để mắt đến tình hình bên phía Quỷ tộc bất cứ lúc nào.
Khi phát hiện thấy hai người, một vài người của Vu tộc không biết thân phận của họ, nhưng có thể nhận ra được áo bào Vu Thần mà Tư Ngang khoác trên người, ai cũng tưởng đây là Đại Vu của Thần Điện, bèn cung kính rước họ vào doanh trại.
Man và Y Đạt đưa Đại Vu của Thần Điện ra đón tiếp.
“Thiên Vu đại nhân, người đã đến.” Man và Y Đạt biết thân phận của Tư Ngang đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Những người Vu tộc khác: “…”
Tư Ngang phớt lờ họ, sải bước đi về phía vọng gác trong doanh trại, một nhóm Vu tộc bước lên vọng gác cao mười mấy trượng.
Tay Trì Am ấn thanh kiếm đeo ở thắt lưng, hỏi Man: “Những người đó đâu rồi?”
“Trong địa lao, Ảnh Thất cô nương đang trông giữ. Trì cô nương muốn thả họ ra ư?” Man hỏi, trong lòng vẫn rất tò mò không biết Trì Am sẽ sắp xếp đám người này ra sao.
Đám người này là những cao thủ của Tông gia, một nhóm Linh Đồ Sư cấp Tông sư, có thể coi là một nhóm chiến lực ít ỏi trong Nhân tộc.
Trì Am mỉm cười, nói: “Giờ vẫn chưa phải lúc, đợi Quỷ tộc đến, rồi sẽ thả họ ra.”
Man khựng lại, đến khi hiểu được ý của Trì Am thì lập tức nín thinh.
Hóa ra những người này thật ra là lực lượng chiến đấu được kéo đến cho Vu tộc ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.