Chương 501: Lính Gác Dẫn Đường
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
“Hửm? Một dẫn đường hoang dại à?”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông vang len sau tai, giọng nói ấy giống như dòng điện li ti, Trì Am chỉ cảm thấy từ tai đến cổ bắt đầu nóng lên, sau đó tựa như dẫn điện, trái tim cũng bắt đầu tê dại, ý thức trở nên mờ mịt.
Giống như một người say rượu, toàn thân đều đắm chìm trong men say, tư duy, thân thể đều không nghe theo mệnh lệnh của mình.
Trì Am trực giác không ổn, mặc dù cảm giác này rất xa lạ, nhưng cũng biết đây là bản năng của dẫn đường. Tỷ lệ xứng đôi ít nhất từ 80% trở lên, lúc này hai người cách nhau quá gần, thế nên tinh thần va chạm với nhau nảy sinh phản ứng.
Cắn lưỡi thật mạnh, Trì Am bắt đầu giãy dụa.
Cho dù tỷ lệ xứng đôi là một trăm, chỉ cần không phải cô muốn thì cô vẫn không quan tâm!
Nhưng càng giãy dụa, Trì Am mới phát hiện sự đáng sợ của thế giới này, người có ý chí mạnh đến mấy cũng không mạnh bằng phản ứng bản năng.
“Đừng cử động.” Dường như người đàn ông cũng phát hiện loại phản ứng này, bản năng trong thân thể muốn chế ngự cô, khiến cô thần phục mình.
Đối với dẫn đường, lính gác có một loại khát vọng khắc vào bản năng trong gen, nhất là lính gác và dẫn đường có tỷ suất xứng đôi trên 80%, thường xuyên nảy sinh phản ứng hóa học không thể từ chối.
Ừm, đó là phản ứng cần… thì mới có thể giải quyết.
Đầu óc Trì Am đã mờ mịt, nhưng bản năng của cô lại từ chối.
Thấy cô giãy dụa dữ dội, bướng bỉnh không chịu thần phục, người đàn ông cũng bị kích thích, dứt khoát xoay thân thể của cô về phía mình, đồng thời tránh thoát phản kích của cô, lập tức thấy hai tay cô vừa giành lại tự do đã trực tiếp đánh một chưởng về phía mình.
Người đàn ông nghiêng người tránh thoát, hơi thả lỏng lực đạo, lập tức thấy cô trượt ra ngoài như một con cá trơn nhẵn, nhanh chóng lặp lại chiêu cũ, đồng thời sử dụng cả tay lẫn chân, chỉ muốn hạ gục dẫn đường thuộc về mình này.
Bên kia, cá heo giãy dụa dưới móng vuốt cuối cùng cũng tránh thoát trói buộc, nhưng ngay sau đó, nó cũng lăn một chỗ với chủ nhân của móng vuốt đó, xoay một vòng như con cá trơn trượt trên mặt đất, cứ như thể nhào vào lòng người ta.
Hai người, hai tinh thần thể, cứ như đang làm chuyện giống hệt nhau.
Nhưng so với hai nhân loại, hành vi của tinh thần thể ôn hòa hơn nhiều, càng giống cự thú đang chơi đùa với cá heo.
Bình thường tinh thần thể cũng phản ứng theo kiểu hành vi của chủ nhân, trận chiến giữa hai người thoạt nhìn động tác chém giết hết sức dã man, cứ như thể không ai chịu thả lỏng dù chỉ một chút, nhưng sự thật thế nào e rằng cũng chỉ có hai người tự biết.
Cảm nhận được tinh thần thể truyền đến ý thức kêu cứu, kêu chủ nhân đi giải cứu nó, Trì Am suýt nữa không nhịn được mà nhìn trời.
Bây giờ cô nào rảnh mà bận tâm tới nó, giờ cô cũng đang bị người đàn ông khống chế như một con cá ướp đây, hoàn toàn không thể trốn thoát.
Đã lâu lắm rồi cô chưa từng bị người khác nghiền áp như cá ướp trên thớt, bỗng chốc, Trì Am hơi nản lòng, chậm rãi dừng phản kích, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Cô rủ lông mi mảnh khảnh che khuất đôi mắt đen nhánh, toàn thân cứ như đã thỏa hiệp, phô bày nhược điểm của mình trước mặt người đàn ông kia.
Song bất kể cô biểu hiện dịu ngoan cỡ nào, theo trực giác, người đàn ông vẫn không dám thả lỏng trói buộc đối với cô.
Người đàn ông một tay khống chế cô, một tay bóp cằm cô, giọng nói khàn khàn vừa gợi cảm vừa trầm thấp, thanh âm khàn khàn khêu gợi mang theo ý cười nói: “Tốt lắm, đủ ngang tàng.”
Trì Am cau mày, mồ hôi trượt xuống từ trán, thấm ướt lông mi của cô.
Lúc này, một trận tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, sang đó một giọng nói cẩn thận vang lên ngoài cửa: “Các hạ, ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Giọng người đàn ông tức khắc chuyển sang lạnh lùng, mang theo sức mạnh không cho phép kháng cự: “Cút!”
Người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, mặc dù nhận thấy bên trong truyền đến dao động tinh thần khác thường, song không ai dám xông vào, đành phải nghe lời rời đi.
Tính tình của vị các hạ này không hiền lành chút nào, họ không dám trêu chọc anh ta.
Mãi tới khi khí tức của mấy lính gác kia rời đi, thân thể căng thẳng của người đàn ông mới thả lỏng rất nhiều, cúi đầu nhìn cô gái bị mình khống chế bằng sức mạnh, đột nhiên xoay người rời đi, sau đó không cho cô phản kháng, một tay ôm cô lên, cũng không thả lỏng giam cầm đối với cô.
Cô gái này quá ngang bướng, anh ta không dám buông tay, sợ chỉ cần buông lỏng cô sẽ chạy trốn.
Trì Am rốt cuộc mở mắt ra, trừng anh ta.
Anh ta nhếch môi cười với cô, lộ ra nụ cười cực kỳ ngang ngược, chừa ra một bàn tay vuốt ve mái tóc bị mồ hôi bên má cô thấm ướt, thấy đôi mắt như đá hắc diệu thạch của cô sáng lấp lánh, anh ta không nhịn được giữ chặt phần gáy của cô, cúi đầu lại gần.
Trì Am ngơ ngẩn trừng anh ta, mãi tới khi trên môi truyền đến cơn đau nóng rát.
Người đàn ông này thô lỗ vô cùng, khiến cô lại muốn đẩy ngã anh ta một lần nữa.
Người đàn ông thô lỗ hôn xong, bóp cằm cô, kiêu ngạo tuyên bố: “Nhớ kỹ, em là của tôi, dẫn đường của tôi!”
Trì Am: “…”
Khóe miệng Trì Am run rẩy nhìn anh ta. So với gương mặt tuấn mỹ đến mức không có tì vết của Hoàng thái tử, người đàn ông này mặc dù không đủ tuấn mỹ, nhưng lại anh tuấn tràn đầy sức hấp dẫn của phái nam, một loại sức hấp dẫn dã man thô lỗ của đàn ông, trong lúc lơ đãng có thể quyến rũ phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa vì anh.
Người này có mái tóc đen, đôi mắt màu đen, mồ hôi trượt từ chiếc cằm khêu gợi xuống lồng ngực, chảy vào bên trong áo sơ mi lụa rộng rãi, biến mất giữa cơ ngực gợi cảm, tràn đầy sức hút hoang dã, rất khó khiến phụ nữ từ chối.
Trì Am phát hiện phản ứng của mình không đúng, cũng không biết là vì phản ứng hóa học gợi ra do độ phù hợp của lực tinh thần rất cao hay là vì sức hấp dẫn của bản thân người đàn ông này.
Bàn tay của người đàn ông đặt sau lưng cô, trong lúc lơ đãng đã làm ra hành động mang tính đe dọa đối với cô.
Đến khi phản ứng lại, Trì Am vội đè tay anh ta lại, trừng anh ta: “Anh làm gì đấy?”
Người đàn ông lại nở nụ cười anh tuấn đến mức tà khí với cô, lười nhác nói: “Chúng ta một là lính gác, một là dẫn đường, hơn nữa tỷ lệ phù hợp từ 80% trở lên, em nói xem chúng ta có thể làm gì?” Đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, toàn thân anh ta trở nên hưng phấn, giống như báo săn gặp được con mồi: “Em là dẫn đường đầu tiên có tỷ lệ phù hợp với tôi cao đến mức này.”
Nói rồi, anh ta lập tức cúi đầu lại gần.
Trì Am lại lần nữa giãy dụa, cuối cùng không nhịn được giơ nắm đấm đấm lên mặt anh ta.
Anh ta giơ tay tiếp nhận nắm đấm tràn đầy uy lực đó, không nhịn được nở nụ cười, nói: “Đừng nhúc nhích, không thì tôi sẽ thật sự đánh dấu em ở chỗ này đấy.”
Trì Am lập tức nằm im.
Mặc dù không tin tưởng anh ta sẽ làm như vậy cho lắm, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Thấy cô trở nên ngoan ngoãn, anh ta lại tỏ vẻ thật đáng tiếc, vuốt ve mặt cô: “Thực ra tôi rất muốn làm em ngay tại chỗ này.”
Trì Am bó tay nhìn anh ta. Cô có thể cảm nhận được thân thể anh ta đang căng thẳng đến cực hạn, mỗi mảng vân da đều rõ ràng, phát ra sức hấp dẫn đặc thù của đàn ông, khiến khuôn mặt cô trở nên đỏ ran.
Cô bình tĩnh hít thở sâu, nói: “Buông tôi ra trước đã, tôi có việc tìm anh.”
Anh ta không buông ra mà khoanh chân ngồi dưới sàn nhà, để cô ngồi trong lòng mình, hai tay vòng quanh eo cô đầy tính chiếm hữu, lười biếng nói: “Nói đi.”
Thấy anh ta không có ý định buông ra, đồng thời khóe mắt Trì Am liếc thấy cách đó không xa, Ares đang bị một con cự thú kỳ quái lười biếng nằm trên mặt đất nhét dưới bụng mình, chỉ có một cái đuôi thò ra bên ngoài ra sức vẫy vùng, không biết sao lại muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Cô bị người khác giam cầm trong lòng, mà tinh thần thể của cô thì bị tinh thần thể của đối phương nhét dưới bụng, hai bên giống nhau biết nhường nào.
Trì Am tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh ta, hắng giọng một tiếng rồi đanh mặt hỏi: “Anh là Rio Flint đúng không?”
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, cứ như đang bảo cô nói tiếp.
Trì Am coi như anh cam chịu, bèn kể cho anh nghe về mấy tháng qua của mình, cuối cùng tổng kết: “Tôi muốn rời khỏi Ankara, chúng ta hợp tác đi.”
Người đàn ông trầm tư nhìn cô, bỗng hỏi: “Em là người sống sót của tinh hạm AT-456 ba tháng trước hả?”
“Đúng.” Trì Am thản nhiên đáp. Tinh hạm mà nguyên chủ ngồi lúc đó đúng là chiếc tinh hạm này.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông vang len sau tai, giọng nói ấy giống như dòng điện li ti, Trì Am chỉ cảm thấy từ tai đến cổ bắt đầu nóng lên, sau đó tựa như dẫn điện, trái tim cũng bắt đầu tê dại, ý thức trở nên mờ mịt.
Giống như một người say rượu, toàn thân đều đắm chìm trong men say, tư duy, thân thể đều không nghe theo mệnh lệnh của mình.
Trì Am trực giác không ổn, mặc dù cảm giác này rất xa lạ, nhưng cũng biết đây là bản năng của dẫn đường. Tỷ lệ xứng đôi ít nhất từ 80% trở lên, lúc này hai người cách nhau quá gần, thế nên tinh thần va chạm với nhau nảy sinh phản ứng.
Cắn lưỡi thật mạnh, Trì Am bắt đầu giãy dụa.
Cho dù tỷ lệ xứng đôi là một trăm, chỉ cần không phải cô muốn thì cô vẫn không quan tâm!
Nhưng càng giãy dụa, Trì Am mới phát hiện sự đáng sợ của thế giới này, người có ý chí mạnh đến mấy cũng không mạnh bằng phản ứng bản năng.
“Đừng cử động.” Dường như người đàn ông cũng phát hiện loại phản ứng này, bản năng trong thân thể muốn chế ngự cô, khiến cô thần phục mình.
Đối với dẫn đường, lính gác có một loại khát vọng khắc vào bản năng trong gen, nhất là lính gác và dẫn đường có tỷ suất xứng đôi trên 80%, thường xuyên nảy sinh phản ứng hóa học không thể từ chối.
Ừm, đó là phản ứng cần… thì mới có thể giải quyết.
Đầu óc Trì Am đã mờ mịt, nhưng bản năng của cô lại từ chối.
Thấy cô giãy dụa dữ dội, bướng bỉnh không chịu thần phục, người đàn ông cũng bị kích thích, dứt khoát xoay thân thể của cô về phía mình, đồng thời tránh thoát phản kích của cô, lập tức thấy hai tay cô vừa giành lại tự do đã trực tiếp đánh một chưởng về phía mình.
Người đàn ông nghiêng người tránh thoát, hơi thả lỏng lực đạo, lập tức thấy cô trượt ra ngoài như một con cá trơn nhẵn, nhanh chóng lặp lại chiêu cũ, đồng thời sử dụng cả tay lẫn chân, chỉ muốn hạ gục dẫn đường thuộc về mình này.
Bên kia, cá heo giãy dụa dưới móng vuốt cuối cùng cũng tránh thoát trói buộc, nhưng ngay sau đó, nó cũng lăn một chỗ với chủ nhân của móng vuốt đó, xoay một vòng như con cá trơn trượt trên mặt đất, cứ như thể nhào vào lòng người ta.
Hai người, hai tinh thần thể, cứ như đang làm chuyện giống hệt nhau.
Nhưng so với hai nhân loại, hành vi của tinh thần thể ôn hòa hơn nhiều, càng giống cự thú đang chơi đùa với cá heo.
Bình thường tinh thần thể cũng phản ứng theo kiểu hành vi của chủ nhân, trận chiến giữa hai người thoạt nhìn động tác chém giết hết sức dã man, cứ như thể không ai chịu thả lỏng dù chỉ một chút, nhưng sự thật thế nào e rằng cũng chỉ có hai người tự biết.
Cảm nhận được tinh thần thể truyền đến ý thức kêu cứu, kêu chủ nhân đi giải cứu nó, Trì Am suýt nữa không nhịn được mà nhìn trời.
Bây giờ cô nào rảnh mà bận tâm tới nó, giờ cô cũng đang bị người đàn ông khống chế như một con cá ướp đây, hoàn toàn không thể trốn thoát.
Đã lâu lắm rồi cô chưa từng bị người khác nghiền áp như cá ướp trên thớt, bỗng chốc, Trì Am hơi nản lòng, chậm rãi dừng phản kích, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Cô rủ lông mi mảnh khảnh che khuất đôi mắt đen nhánh, toàn thân cứ như đã thỏa hiệp, phô bày nhược điểm của mình trước mặt người đàn ông kia.
Song bất kể cô biểu hiện dịu ngoan cỡ nào, theo trực giác, người đàn ông vẫn không dám thả lỏng trói buộc đối với cô.
Người đàn ông một tay khống chế cô, một tay bóp cằm cô, giọng nói khàn khàn vừa gợi cảm vừa trầm thấp, thanh âm khàn khàn khêu gợi mang theo ý cười nói: “Tốt lắm, đủ ngang tàng.”
Trì Am cau mày, mồ hôi trượt xuống từ trán, thấm ướt lông mi của cô.
Lúc này, một trận tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, sang đó một giọng nói cẩn thận vang lên ngoài cửa: “Các hạ, ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Giọng người đàn ông tức khắc chuyển sang lạnh lùng, mang theo sức mạnh không cho phép kháng cự: “Cút!”
Người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, mặc dù nhận thấy bên trong truyền đến dao động tinh thần khác thường, song không ai dám xông vào, đành phải nghe lời rời đi.
Tính tình của vị các hạ này không hiền lành chút nào, họ không dám trêu chọc anh ta.
Mãi tới khi khí tức của mấy lính gác kia rời đi, thân thể căng thẳng của người đàn ông mới thả lỏng rất nhiều, cúi đầu nhìn cô gái bị mình khống chế bằng sức mạnh, đột nhiên xoay người rời đi, sau đó không cho cô phản kháng, một tay ôm cô lên, cũng không thả lỏng giam cầm đối với cô.
Cô gái này quá ngang bướng, anh ta không dám buông tay, sợ chỉ cần buông lỏng cô sẽ chạy trốn.
Trì Am rốt cuộc mở mắt ra, trừng anh ta.
Anh ta nhếch môi cười với cô, lộ ra nụ cười cực kỳ ngang ngược, chừa ra một bàn tay vuốt ve mái tóc bị mồ hôi bên má cô thấm ướt, thấy đôi mắt như đá hắc diệu thạch của cô sáng lấp lánh, anh ta không nhịn được giữ chặt phần gáy của cô, cúi đầu lại gần.
Trì Am ngơ ngẩn trừng anh ta, mãi tới khi trên môi truyền đến cơn đau nóng rát.
Người đàn ông này thô lỗ vô cùng, khiến cô lại muốn đẩy ngã anh ta một lần nữa.
Người đàn ông thô lỗ hôn xong, bóp cằm cô, kiêu ngạo tuyên bố: “Nhớ kỹ, em là của tôi, dẫn đường của tôi!”
Trì Am: “…”
Khóe miệng Trì Am run rẩy nhìn anh ta. So với gương mặt tuấn mỹ đến mức không có tì vết của Hoàng thái tử, người đàn ông này mặc dù không đủ tuấn mỹ, nhưng lại anh tuấn tràn đầy sức hấp dẫn của phái nam, một loại sức hấp dẫn dã man thô lỗ của đàn ông, trong lúc lơ đãng có thể quyến rũ phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa vì anh.
Người này có mái tóc đen, đôi mắt màu đen, mồ hôi trượt từ chiếc cằm khêu gợi xuống lồng ngực, chảy vào bên trong áo sơ mi lụa rộng rãi, biến mất giữa cơ ngực gợi cảm, tràn đầy sức hút hoang dã, rất khó khiến phụ nữ từ chối.
Trì Am phát hiện phản ứng của mình không đúng, cũng không biết là vì phản ứng hóa học gợi ra do độ phù hợp của lực tinh thần rất cao hay là vì sức hấp dẫn của bản thân người đàn ông này.
Bàn tay của người đàn ông đặt sau lưng cô, trong lúc lơ đãng đã làm ra hành động mang tính đe dọa đối với cô.
Đến khi phản ứng lại, Trì Am vội đè tay anh ta lại, trừng anh ta: “Anh làm gì đấy?”
Người đàn ông lại nở nụ cười anh tuấn đến mức tà khí với cô, lười nhác nói: “Chúng ta một là lính gác, một là dẫn đường, hơn nữa tỷ lệ phù hợp từ 80% trở lên, em nói xem chúng ta có thể làm gì?” Đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, toàn thân anh ta trở nên hưng phấn, giống như báo săn gặp được con mồi: “Em là dẫn đường đầu tiên có tỷ lệ phù hợp với tôi cao đến mức này.”
Nói rồi, anh ta lập tức cúi đầu lại gần.
Trì Am lại lần nữa giãy dụa, cuối cùng không nhịn được giơ nắm đấm đấm lên mặt anh ta.
Anh ta giơ tay tiếp nhận nắm đấm tràn đầy uy lực đó, không nhịn được nở nụ cười, nói: “Đừng nhúc nhích, không thì tôi sẽ thật sự đánh dấu em ở chỗ này đấy.”
Trì Am lập tức nằm im.
Mặc dù không tin tưởng anh ta sẽ làm như vậy cho lắm, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Thấy cô trở nên ngoan ngoãn, anh ta lại tỏ vẻ thật đáng tiếc, vuốt ve mặt cô: “Thực ra tôi rất muốn làm em ngay tại chỗ này.”
Trì Am bó tay nhìn anh ta. Cô có thể cảm nhận được thân thể anh ta đang căng thẳng đến cực hạn, mỗi mảng vân da đều rõ ràng, phát ra sức hấp dẫn đặc thù của đàn ông, khiến khuôn mặt cô trở nên đỏ ran.
Cô bình tĩnh hít thở sâu, nói: “Buông tôi ra trước đã, tôi có việc tìm anh.”
Anh ta không buông ra mà khoanh chân ngồi dưới sàn nhà, để cô ngồi trong lòng mình, hai tay vòng quanh eo cô đầy tính chiếm hữu, lười biếng nói: “Nói đi.”
Thấy anh ta không có ý định buông ra, đồng thời khóe mắt Trì Am liếc thấy cách đó không xa, Ares đang bị một con cự thú kỳ quái lười biếng nằm trên mặt đất nhét dưới bụng mình, chỉ có một cái đuôi thò ra bên ngoài ra sức vẫy vùng, không biết sao lại muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Cô bị người khác giam cầm trong lòng, mà tinh thần thể của cô thì bị tinh thần thể của đối phương nhét dưới bụng, hai bên giống nhau biết nhường nào.
Trì Am tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh ta, hắng giọng một tiếng rồi đanh mặt hỏi: “Anh là Rio Flint đúng không?”
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, cứ như đang bảo cô nói tiếp.
Trì Am coi như anh cam chịu, bèn kể cho anh nghe về mấy tháng qua của mình, cuối cùng tổng kết: “Tôi muốn rời khỏi Ankara, chúng ta hợp tác đi.”
Người đàn ông trầm tư nhìn cô, bỗng hỏi: “Em là người sống sót của tinh hạm AT-456 ba tháng trước hả?”
“Đúng.” Trì Am thản nhiên đáp. Tinh hạm mà nguyên chủ ngồi lúc đó đúng là chiếc tinh hạm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.