Chương 506: Lính Gác Dẫn Đường
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Cứ thế trôi qua nửa tháng, Samuel nộp một bản danh sách cách thế lực trên Ankara cho Trì Am, đồng thời còn có giao dịch giữa Ankara với chợ đen và mấy băng tinh tặc.
Trì Am đưa danh sách này cho người đàn ông nào đó.
Thấy bản danh sách này, người đàn ông không nhịn được nở nụ cười, vươn tay ôm cô vào lòng, cho cô một nụ hôn vô cùng nóng bỏng.
Kết thúc nụ hôn, ngón tay anh vuốt ve môi của cô, giọng nói khàn khàn: “Am Am, em luôn khiến tôi phải giật mình. Xem ra tôi cũng phải cố gắng một chút, cũng không thể để em làm hết việc, còn tôi chẳng làm gì được.” Thế này thì quá đả kích lòng tự tin của đàn ông, cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của đám lính gác bị cô đánh bay.
Trì Am ngạo mạn ừ một tiếng, vẻ mặt đắc ý: “Ba ngày sau tôi sẽ khống chế được mấy quặng mỏ, chuyện trong thành phố giao cho anh.”
Nhìn dáng vẻ lên mặt của cô, người đàn ông vô cùng yêu thương, trái tim trở nên nóng bỏng, chỉ hận không thể dung nhập cô vào thân thể của mình, hoàn thành sự kết hợp nguyên thủy nhất.
Chỉ nghĩ vậy, thân thể anh đã cứng đến khó chịu.
Anh kìm nén xúc động này, không muốn khiến cô sợ hãi, dịu dàng nói: “Được, ba ngày sau tôi sẽ giải quyết chuyện trong thành phố.”
Hai người thương lượng kế hoạch xong, Trì Am lập tức dẫn Samuel ra ngoài thành.
Người đàn ông đứng ngoài thành nhìn cô rời đi, ánh mắt vô cùng dịu dàng quyến luyến, khiến mấy lính gác bên cạnh bị bắt ăn cơm chó vừa hâm mộ vừa kính sợ.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Khi mặt trời ló rạng, Trì Am đánh thức Samuel, nói: “Samuel, đến giờ làm việc rồi.”
Samuel vội vàng rửa mặt để tỉnh táo một chút, đồng thời vừa thả sẻ thông ra vừa cầm một ống dịch dinh dưỡng làm bữa sáng, chẳng mấy chốc đã chuyển sang chế độ tinh anh chuyên nghiệp, còn biết làm việc hơn cả Trì Am.
Mặc dù chưa nói rõ, nhưng từ trong cốt cách Samuel lại có dã tính như loài sói, còn thích gây sự hơn Trì Am, hoàn toàn không có áp lực.
Trì Am ôm Ares, cười tủm tỉm nhìn Samuel phân phối công việc cho đám lính gác, suy nghĩ về năng lực của Samuel, cảm thấy với năng lực của cậu ấy, gia nhập bộ đội đặc chủng của Đế Quốc hoàn toàn không thành vấn đề.
Đương nhiên, tiền đề là cậu phải vào học viện dẫn đường học tập, mài giũa kỹ năng của mình trước đã.
Thực tế rất nhiều dẫn đường không thích bị lính gác chi phối. Trì Am có thể hiểu được cảm nhận của họ. Nếu đối phương không phải là Tư Ngang, cô cũng sẽ từ chối việc bị đối phương chi phối từ thể xác tới tâm hồn, trực tiếp đánh bay đám lính gác kia. Suy cho cùng thì đơn vị dẫn đường vẫn có khuynh hướng bảo vệ những người dẫn đường, trải qua nhiều năm cố gắng, cuối cùng cũng giành được lợi ích liên quan cho dẫn đường.
Nếu dẫn đường không muốn bị lính gác chi phối, họ có thể thông qua cách khác chứng minh năng lực của mình, làm ra cống hiến kiệt xuất cho quốc gia, vậy thì dẫn đường sẽ hoàn toàn có được quyền tự chủ, có thể lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn, không ai có thể chi phối họ.
Nếu Trì Am đã quyết định dẫn Samuel rời khỏi hành tinh Ankara, đương nhiên phải chịu trách nhiệm tới cùng, thu xếp tương lai cho cậu.
Sau khi an bài xong mọi chuyện, Samuel quay lại thì thấy Trì Am đang trầm tư, nói: “Chị Trì, đến giờ lên đường rồi.”
Trì Am lấy lại tinh thần, thấy đám người kia đã chờ xuất phát, liền nói: “Ừ, lên đường thôi.”
Chiều tối, Trì Am dẫn một đám người khống chế toàn bộ quặng mỏ, đám thợ mỏ đều bị xua đuổi tập trung vào một quặng mỏ, còn quản sự phụ trách quặng mỏ của các thế lực, ai không phục đều bị Trì Am đánh đến mức phục mới dừng tay, chẳng mấy chốc đã không còn tiếng phản đối.
Khi Trì Am đã khống chế được quặng mỏ, cô cũng nhận được tin tức của Tư Ngang.
Thành phố duy nhất trên Ankara đã rơi vào trong tay anh.
Trì Am cực kỳ hài lòng, nói với Samuel: “Xong rồi, chúng ta về thành thôi.”
Đến nửa đêm, cuối cùng đoàn người cũng trở lại thành phố.
Trước cổng thành, người đàn ông đứng dưới ngọn đèn, thấy Trì Am trên xe, anh trực tiếp dang tay ôm Trì Am ra khỏi xe, nhiệt tình cho cô một nụ hôn gặp lại.
Trì Am không có thói quen thân thiết trước mắt công chúng cho người ta xem, vội vàng ngăn cản anh.
“Am Am, mười ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi Ankara.” Người đàn ông mỉm cười nói.
Trì Am ừ một tiếng, ra hiệu cho anh buông mình xuống.
Người đàn ông lại siết chặt tay, làm lơ tầm mắt của người chung quanh, giọng điệu trêu chọc: “Kế hoạch lần này thuận lợi được như vậy là nhờ có sự giúp đỡ của em. Tiếc là tôi không được nhìn thấy phong thái của em lúc chiến đấu, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp mắt, chỉ nghĩ vậy thôi, tôi đã có thể...”
Đôi môi của anh rơi xuống bên tai cô, dùng giọng nói khàn khàn với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy thì thầm một câu, hết sức gợi cảm.
Mặt Trì Am đỏ bừng.
Cô đờ đẫn, đã không biết nên nói gì cho phải.
Người đàn ông ôm cô, đưa cô đến trước tòa nhà cao cấp nhất thành phố. Samuel đi theo sau lưng họ, một đường quan sát, phát hiện đây là địa bàn của lính gác cấp S Rupert.
Lúc vào nhà thì thấy Rupert đã bị trói lại. Tinh thần của anh ta rất tệ, ngay cả tinh thần thể sư tử đực nằm bên cạnh cũng trông vô cùng suy sút.
Cảm nhận được khí tức của dẫn đường, một người một tinh thần thể quay phắt sang, ánh mắt vô cùng nhiệt liệt.
Thấy vậy, cá heo nhỏ Ares chui tọt vào lòng chủ nhân, rất không có chí khí.
Sẻ thông đậu lên vai chủ nhân, kề sát cậu ấy, kiên quyết không lại gần con sư tử đực kia.
Một con cự thú nhảy ra từ sau lưng người đàn ông, giơ móng vuốt vỗ về phía con sư tử, đập nó một phát biến thành ỉu xìu, chậm rãi lùi về sau lưng chủ nhân, trông càng uể oải hơn.
Ánh mắt Rupert ảm đạm. Anh ta và Rio Flint đã đánh một trận, cuối cùng đương nhiên thua cuộc. Thua dưới tay lính gác cấp SSS cũng không oan. Có lẽ kể từ khi đoàn người Rio Flint đến Ankara, anh ta đã biết bí mật của Ankara không thể giữ được nữa rồi, chẳng qua ngày này đến quá nhanh, nằm ngoài dự kiến của anh ta.
Người đàn ông nhìn Rupert một lát, sau đó phất tay để người áp tải anh ta ra ngoài.
“Anh ta thuộc băng tinh tặc nào?” Nhìn theo hướng Rupert rời đi, Trì Am hỏi.
“Băng tinh tặc Bọ Cạp Đen.”
Trì Am ừm một tiếng, buông mi không biết suy nghĩ chuyện gì, góc nghiêng trầm tĩnh vô cùng xinh đẹp, khiến người đàn ông yết hầu nhúc nhích, không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của cô.
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
Người đàn ông cười khẽ hôn lên gò má cô, nói: “Em yêu, chờ đến khi rời khỏi Ankara, chúng ta cùng nhau đi kiếm chuyện với băng tinh tặc Hồng Vân.”
Trì Am im lặng nhìn anh một lát, đột nhiên nở nụ cười, vươn tay ôm cổ anh, hôn lên đôi môi gợi cảm xinh đẹp trong vẻ mặt vui sướng bất ngờ của anh, cười nói: “Ừ.”
Người đàn ông ôm tay ôm cô lên, nghênh ngang rời đi.
Lại bị nhét cơm chó đầy bụng, Samuel và một đám lính gác ngơ ngác nhìn họ, không biết sao trong lòng lại vô cùng hâm mộ.
Rõ ràng hai người kia mới quen nhau không lâu, nhưng giữa họ lại có sự ăn ý không cần nói rõ, cứ như thể chỉ cần một ánh nhìn là hiểu ý của đối phương. Đây không phải là sự hấp dẫn pheromone giữa lính gác và dẫn đường, có lẽ còn có thứ khác.
Trì Am đưa danh sách này cho người đàn ông nào đó.
Thấy bản danh sách này, người đàn ông không nhịn được nở nụ cười, vươn tay ôm cô vào lòng, cho cô một nụ hôn vô cùng nóng bỏng.
Kết thúc nụ hôn, ngón tay anh vuốt ve môi của cô, giọng nói khàn khàn: “Am Am, em luôn khiến tôi phải giật mình. Xem ra tôi cũng phải cố gắng một chút, cũng không thể để em làm hết việc, còn tôi chẳng làm gì được.” Thế này thì quá đả kích lòng tự tin của đàn ông, cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của đám lính gác bị cô đánh bay.
Trì Am ngạo mạn ừ một tiếng, vẻ mặt đắc ý: “Ba ngày sau tôi sẽ khống chế được mấy quặng mỏ, chuyện trong thành phố giao cho anh.”
Nhìn dáng vẻ lên mặt của cô, người đàn ông vô cùng yêu thương, trái tim trở nên nóng bỏng, chỉ hận không thể dung nhập cô vào thân thể của mình, hoàn thành sự kết hợp nguyên thủy nhất.
Chỉ nghĩ vậy, thân thể anh đã cứng đến khó chịu.
Anh kìm nén xúc động này, không muốn khiến cô sợ hãi, dịu dàng nói: “Được, ba ngày sau tôi sẽ giải quyết chuyện trong thành phố.”
Hai người thương lượng kế hoạch xong, Trì Am lập tức dẫn Samuel ra ngoài thành.
Người đàn ông đứng ngoài thành nhìn cô rời đi, ánh mắt vô cùng dịu dàng quyến luyến, khiến mấy lính gác bên cạnh bị bắt ăn cơm chó vừa hâm mộ vừa kính sợ.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Khi mặt trời ló rạng, Trì Am đánh thức Samuel, nói: “Samuel, đến giờ làm việc rồi.”
Samuel vội vàng rửa mặt để tỉnh táo một chút, đồng thời vừa thả sẻ thông ra vừa cầm một ống dịch dinh dưỡng làm bữa sáng, chẳng mấy chốc đã chuyển sang chế độ tinh anh chuyên nghiệp, còn biết làm việc hơn cả Trì Am.
Mặc dù chưa nói rõ, nhưng từ trong cốt cách Samuel lại có dã tính như loài sói, còn thích gây sự hơn Trì Am, hoàn toàn không có áp lực.
Trì Am ôm Ares, cười tủm tỉm nhìn Samuel phân phối công việc cho đám lính gác, suy nghĩ về năng lực của Samuel, cảm thấy với năng lực của cậu ấy, gia nhập bộ đội đặc chủng của Đế Quốc hoàn toàn không thành vấn đề.
Đương nhiên, tiền đề là cậu phải vào học viện dẫn đường học tập, mài giũa kỹ năng của mình trước đã.
Thực tế rất nhiều dẫn đường không thích bị lính gác chi phối. Trì Am có thể hiểu được cảm nhận của họ. Nếu đối phương không phải là Tư Ngang, cô cũng sẽ từ chối việc bị đối phương chi phối từ thể xác tới tâm hồn, trực tiếp đánh bay đám lính gác kia. Suy cho cùng thì đơn vị dẫn đường vẫn có khuynh hướng bảo vệ những người dẫn đường, trải qua nhiều năm cố gắng, cuối cùng cũng giành được lợi ích liên quan cho dẫn đường.
Nếu dẫn đường không muốn bị lính gác chi phối, họ có thể thông qua cách khác chứng minh năng lực của mình, làm ra cống hiến kiệt xuất cho quốc gia, vậy thì dẫn đường sẽ hoàn toàn có được quyền tự chủ, có thể lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn, không ai có thể chi phối họ.
Nếu Trì Am đã quyết định dẫn Samuel rời khỏi hành tinh Ankara, đương nhiên phải chịu trách nhiệm tới cùng, thu xếp tương lai cho cậu.
Sau khi an bài xong mọi chuyện, Samuel quay lại thì thấy Trì Am đang trầm tư, nói: “Chị Trì, đến giờ lên đường rồi.”
Trì Am lấy lại tinh thần, thấy đám người kia đã chờ xuất phát, liền nói: “Ừ, lên đường thôi.”
Chiều tối, Trì Am dẫn một đám người khống chế toàn bộ quặng mỏ, đám thợ mỏ đều bị xua đuổi tập trung vào một quặng mỏ, còn quản sự phụ trách quặng mỏ của các thế lực, ai không phục đều bị Trì Am đánh đến mức phục mới dừng tay, chẳng mấy chốc đã không còn tiếng phản đối.
Khi Trì Am đã khống chế được quặng mỏ, cô cũng nhận được tin tức của Tư Ngang.
Thành phố duy nhất trên Ankara đã rơi vào trong tay anh.
Trì Am cực kỳ hài lòng, nói với Samuel: “Xong rồi, chúng ta về thành thôi.”
Đến nửa đêm, cuối cùng đoàn người cũng trở lại thành phố.
Trước cổng thành, người đàn ông đứng dưới ngọn đèn, thấy Trì Am trên xe, anh trực tiếp dang tay ôm Trì Am ra khỏi xe, nhiệt tình cho cô một nụ hôn gặp lại.
Trì Am không có thói quen thân thiết trước mắt công chúng cho người ta xem, vội vàng ngăn cản anh.
“Am Am, mười ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi Ankara.” Người đàn ông mỉm cười nói.
Trì Am ừ một tiếng, ra hiệu cho anh buông mình xuống.
Người đàn ông lại siết chặt tay, làm lơ tầm mắt của người chung quanh, giọng điệu trêu chọc: “Kế hoạch lần này thuận lợi được như vậy là nhờ có sự giúp đỡ của em. Tiếc là tôi không được nhìn thấy phong thái của em lúc chiến đấu, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp mắt, chỉ nghĩ vậy thôi, tôi đã có thể...”
Đôi môi của anh rơi xuống bên tai cô, dùng giọng nói khàn khàn với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy thì thầm một câu, hết sức gợi cảm.
Mặt Trì Am đỏ bừng.
Cô đờ đẫn, đã không biết nên nói gì cho phải.
Người đàn ông ôm cô, đưa cô đến trước tòa nhà cao cấp nhất thành phố. Samuel đi theo sau lưng họ, một đường quan sát, phát hiện đây là địa bàn của lính gác cấp S Rupert.
Lúc vào nhà thì thấy Rupert đã bị trói lại. Tinh thần của anh ta rất tệ, ngay cả tinh thần thể sư tử đực nằm bên cạnh cũng trông vô cùng suy sút.
Cảm nhận được khí tức của dẫn đường, một người một tinh thần thể quay phắt sang, ánh mắt vô cùng nhiệt liệt.
Thấy vậy, cá heo nhỏ Ares chui tọt vào lòng chủ nhân, rất không có chí khí.
Sẻ thông đậu lên vai chủ nhân, kề sát cậu ấy, kiên quyết không lại gần con sư tử đực kia.
Một con cự thú nhảy ra từ sau lưng người đàn ông, giơ móng vuốt vỗ về phía con sư tử, đập nó một phát biến thành ỉu xìu, chậm rãi lùi về sau lưng chủ nhân, trông càng uể oải hơn.
Ánh mắt Rupert ảm đạm. Anh ta và Rio Flint đã đánh một trận, cuối cùng đương nhiên thua cuộc. Thua dưới tay lính gác cấp SSS cũng không oan. Có lẽ kể từ khi đoàn người Rio Flint đến Ankara, anh ta đã biết bí mật của Ankara không thể giữ được nữa rồi, chẳng qua ngày này đến quá nhanh, nằm ngoài dự kiến của anh ta.
Người đàn ông nhìn Rupert một lát, sau đó phất tay để người áp tải anh ta ra ngoài.
“Anh ta thuộc băng tinh tặc nào?” Nhìn theo hướng Rupert rời đi, Trì Am hỏi.
“Băng tinh tặc Bọ Cạp Đen.”
Trì Am ừm một tiếng, buông mi không biết suy nghĩ chuyện gì, góc nghiêng trầm tĩnh vô cùng xinh đẹp, khiến người đàn ông yết hầu nhúc nhích, không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của cô.
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
Người đàn ông cười khẽ hôn lên gò má cô, nói: “Em yêu, chờ đến khi rời khỏi Ankara, chúng ta cùng nhau đi kiếm chuyện với băng tinh tặc Hồng Vân.”
Trì Am im lặng nhìn anh một lát, đột nhiên nở nụ cười, vươn tay ôm cổ anh, hôn lên đôi môi gợi cảm xinh đẹp trong vẻ mặt vui sướng bất ngờ của anh, cười nói: “Ừ.”
Người đàn ông ôm tay ôm cô lên, nghênh ngang rời đi.
Lại bị nhét cơm chó đầy bụng, Samuel và một đám lính gác ngơ ngác nhìn họ, không biết sao trong lòng lại vô cùng hâm mộ.
Rõ ràng hai người kia mới quen nhau không lâu, nhưng giữa họ lại có sự ăn ý không cần nói rõ, cứ như thể chỉ cần một ánh nhìn là hiểu ý của đối phương. Đây không phải là sự hấp dẫn pheromone giữa lính gác và dẫn đường, có lẽ còn có thứ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.