Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 222: Nam Nhiều Nữ Ít

Vụ Thỉ Dực

26/01/2024

Nhân loại chỉ có hai cái chân, sao có thể chạy lại với đám bọ cạp, những bò cạp này chỉ nhìn bề ngoài thôi là đã thấy to bằng con mèo trưởng thành rồi, chúng giơ hai cái càng chắc nịch đuổi theo con người thì trong khung cảnh lại càng ngoạn mục hơn.

Chẳng mấy chốc mà những người chạy chậm hơn đã bị bọ cạp đỏ kẹp bằng càng, một bầy bọ cạp đỏ vây quanh, tiếng gào thét vang cả bầu trời rồi nhanh chóng biến mất.

“Giúp tôi với! Anh Tiêu!”

Trong mỏ truyền đến tiếng kêu thê lương, chỉ thấy một người đàn ông trên người phủ đầy tinh thạch màu đỏ xinh đẹp chạy ra, phía sau anh ta là một con bọ cạp khổng lồ cao bằng nửa người, mọi người nhìn thấy con bọ cạp khổng lồ này thì mắt cũng tối sầm lại, chỉ hận không thể chạy nhanh hơn nữa.

Một con bọ cạp đỏ lớn như vậy không cần phải nói là đã bị biến dị, có lẽ nó là vua của đám bọ cạp đỏ này, sau đó liên hệ với những chuyện khác thì chẳng trách những con bò cạp đỏ này lại đột nhiên trở về. Chắc hẳn là vì ai đó đã kinh động đến vua bọ cạp đỏ nên nó mới gọi đám đàn em về xử lý bọn họ.

Nếu không phải lúc này đang vội vàng chạy trốn thì e rằng sẽ có một đám người mắng chết cái tên kéo tai họa về này, có bị đánh chết cũng không đáng tiếc.

Anh Tiêu đương nhiên không thể quay lại cứu người, người bị vua bò cạp đỏ đuổi theo cuối cùng đã bị con bò cạp kẹp lấy bằng hai cái càng to lớn tại quặng mỏ cách đó không xa, người bị cắt thành hai đoạn, máu chảy đầy đất.

Người khác nhìn thấy cảnh này cũng không cảm thấy bị thương, lúc này họ không có thời gian đâu mà đau lòng cho người khác, bởi vì bọ cạp đỏ đã đuổi kịp tới nơi rồi.

“Mọi người quây thành một vòng, nhanh lên!” Thiệu Sĩ rống lên.

Đám người vội vàng tụ lại cùng một chỗ, cầm vũ khí ra đối phó với lũ bọ cạp đỏ, tất cả đều là vũ khí lạnh.



Nhưng nhìn thấy nhiều bọ cạp đỏ như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Lúc này Trì Am không tiếp tục che giấu nữa, cô rút thanh kim loại cướp được trên người tên Romasen lúc trước, vung gậy về phía con bọ cạp đỏ đang lao tới.

Chất lượng của thanh kim loại này thực sự rất tốt, lớp vỏ cứng của con bọ cạp đỏ lại bị đánh cho nứt ra, con bọ cạp đỏ rơi xuống đất, co giật không ngừng, không còn cử động được nữa. Thấy vậy Trì Am liền tiếp tục vung gậy, đánh bay tất cả những con bọ cạp đỏ đang chạy đến xung quanh mình.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng vội vàng vây quanh cô.

Thiệu Sĩ thấy thế vội nói: “Này nhóc kia, cậu lại đây!”

Trì Am mặc kệ những người xung quanh, nhìn quanh tìm đúng vị trí, vừa đánh gọn đám bọ cạp đỏ xung quanh vừa đi về phía mấy người Thiệu Si.

Sau khi quan sát hơn nửa ngày cô đã hiểu tổ hợp người này, phần lớn trong bọn họ đều là người thường, dù chỉ đối đầu với những người Romasen không quá mạnh thôi thì cũng phải chịu chết. Nhưng cũng có người như Thiệu Sĩ và anh Tiêu, giá trị vũ lực của họ không tệ. Thể lực rất tốt, khả năng phản ứng tốt, dường như họ đã được huấn luyện đặc biệt để đối phó với những con bọ cạp đỏ này. Chẳng mấy chốc mà xung quanh họ đã xuất hiện một đống thi thể bọ cạp đó.

Vào thời điểm khẩn cấp thế này việc hợp tác với những kẻ có thực lực mạnh mẽ là điều đương nhiên, làm vậy mới có thể giành được nhiều cơ hội trốn thoát hơn.

Sau khi Trì Am tụ họp với họ thì đã cùng nhau giải quyết lũ bọ cạp đỏ xung quanh.

Nhưng dù họ đã giết rất nhiều bò cạp đỏ thì vẫn liên tục có thêm bò cạp đỏ xông tới, đỏ rực dưới ánh mặt trời, dường như không nhìn thấy tận cùng.



Những con người bị bọ cạp đỏ bao vây lại càng trở nên tuyệt vọng hơn.

Họ không chết trong tay người Romasen, chẳng lẽ lại phải chết ở chỗ này?

Khi một bầu không khí tuyệt vọng đang bao trùm nhóm người này thì đột nhiên có tiếng động cơ vang lên từ xa.

Tiếng động cơ làm dấy lên niềm hy vọng trong ánh mắt tuyệt vọng của những người này, nhưng nhiều người lại cho rằng đó có thể là chiếc xe bay của người Romasen đã rời đi sáng nay, nên thậm chí còn thấy tuyệt vọng hơn nữa.

Cả bên trái hay bên phải đều là chỗ chết. Cho dù chết dưới móng vuốt của bọ cạp đỏ hay bị người Romasen tra tấn thì phải xem là lựa chọn thế nào.

Dù chết kiểu gì thì cũng không phải là điều mong muốn của mọi người.

Khi tiếng động cơ đến ngày càng gần thì ngay cả Thiệu Sĩ cũng không nhịn được chửi rủa: “Chẳng lẽ hôm nay ông đây lại phải chết ở đây sao?” Mắt anh ta đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói: “K đen! Nếu để ông được quay về thì ông sẽ chơi chết mày!”

Trì Am vừa vung thanh kim loại giết con bọ cạp đỏ vừa liếc mắt về phía sa mạc, thấy vài chiếc xe bay đang bay tới từ giữa bãi cát vàng, khối sắt màu xám bạc kia khiến cô khó mà phân biệt được đó là xe của chủng tộc nào.

Cô không nhìn ra, nhưng những người xung quanh thì lại nhận ra, họ lập tức ngạc nhiên kêu lên: “Là quân của khu năm!”

Tất cả mọi người đều có vẻ kích động vì “được cứu” rồi, chỉ có Trì Am là nhíu mày, không biết khu năm này là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook