Chương 225: Nam Nhiều Nữ Ít
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am không hiểu nên chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình.
Rất nhanh sau đó người phục vụ đã bưng đồ ăn họ đã gọi tới, chủ yếu là đồ ăn phương Tây, còn có cả những thứ quý hiếm như rượu vang đỏ và hoa tươi.
“Am Am, ăn nhiều đi em, em lại gầy đi rồi.” Người phụ nữ nói nhẹ nhàng.
Trì Am nói lời cảm ơn rồi bắt đầu ăn miếng bít tết trước mặt.
Sau bữa ăn, người phụ nữ lấy thẻ ra trả tiền, sau đó đưa Trì Am rời đi.
Trì Am cầm chiếc ba lô chứa tinh thể bò cạp đỏ, yên lặng đi theo cô.
Bước chân của người phụ nữ rất nhỏ và tao nhã, đi trên con phố mang phong cách hậu hiện đại này giống như một phong cảnh tuyệt đẹp.
“Am Am, sau này đừng lại làm loại chuyện thể này nữa, chị thật sự rất lo lắng.” Người phụ nữ mang thần sắc u buồn nhìn cô, trong mắt có nước mắt lóng lánh, nhẹ nhàng nói: “Chị nghe nói biên giới thường có những chủng tộc khác đi qua, kiểu như mấy người Romasen ăn thịt người ấy, rất đáng sợ, lỡ em gặp phải họ thì làm sao bây giờ? Tại sao em lại không muốn sống trong thành phố như chị chứ?”
Trì Am cúi đầu không nói gì.
Người phụ nữ thấy cô như vậy, vẻ mặt càng thêm buồn bã, cô thút thít nói: “Am Am, chị đã hứa với ba mẹ là sẽ chăm sóc cho em rồi. Lần này... em nghe lời chị đi.”
Trì Am cảm thấy trong lời nói của cô ấy có gì đó không đúng, bỗng nhiên kịp phản ứng lại, xoay người chạy đi ngay.
Không biết từ lúc nào mà xung quanh đã có một toán lính cầm súng, mặc quân phục màu xanh lá cây, chắc hẳn là quân nhân của khu bốn.
“Am Am...” Người phụ nữ hét lên đầy thê lương.
Trì Am có tại như điếc, chạy xuyên qua đám đông Có một tiếng súng vang lên, mặt đất bên cạnh cô nổ tung, rõ ràng là đối phương bắn cô, sau đó cô lại nghe thấy tiếng chị gái hét lên: “Không được nổ súng, không được phép làm con bé bị thương, con bé là...”
Âm thanh bị che khuất bởi những tiếng ồn ào.
Trì Am vô thức chạy trốn trên những con đường chằng chịt, phía sau là một toán lính đuổi theo, người đi đường thấy vậy liền lách mình tránh ra.
Mặc dù bây giờ cô không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao chị gái cô lại để người khác bắt cô, nhưng cô chỉ có thể chạy trốn về trước theo bản năng.
Một binh sĩ nhào tới từ bên cạnh, Trì Am vặn người lùi lại, binh sĩ nhào tới kia va vào binh sĩ trước mặt. Trì Am nhân cơ hội đó đẩy hai người họ sang một bên, khiến họ va chạm với đám binh sĩ đang đuổi tới ở phía sau, cả đám người lập tức va vào nhau thành một cụm.
Nhân cơ hội này cô lại tiếp tục chạy.
Trì Am tận dụng vóc dáng nhỏ nhắn mà linh hoạt chui vào trong đám đông.
Đáng tiếc quân nhân trong thành phố quá nhiều, thậm chí cả những người đi đường cũng đều mặc quân phục, khiến cô phải tự hỏi liệu thế giới có phải toàn là quân nhân không, có rất ít người mặc quần áo dân sự. Đến mức dù có chạy như thế nào thì cô cũng như đang mắc kẹt trong đám binh sĩ.
Trì Am liếc nhìn qua khóe mắt, thấy một con hẻm có ánh sáng hơi tối và thưa thớt người qua lại, cô lập tức quay bước chân vội vàng chạy tới đó.
Có một tiếng nổ vang lên, sau lưng cô có một viên đạn bay về phía cánh tay, Trì Am chỉ cảm thấy cánh tay chợt đau nhói, sau đó lại có một phát súng nữa bắn vào bắp chân khiến cô loạng choạng ngã xuống đất.
Trì Am tái mặt vì đau, ôm chặt lấy đôi chân rướm máu, quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu xanh lá cây đang đứng ở đầu ngõ, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ tươi, đồng thời nở nụ cười phấn khích.
“Vẫn còn chạy à?” Anh ta chĩa súng về phía cô, giọng đầy sự kích động.
Mặt Trì Am tái mét vì đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, môi run rẩy.
Anh ta chĩa khẩu súng trong tay về phía cô, đi về phía cô không nhanh không chậm, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét kỳ quái, rồi nói: “Thật không thể tin được, cô có chỗ nào giống phụ nữ vậy chứ? Ừm, ngay cả mùi thơm của một người phụ nữ cũng không có.”
Anh ta đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống một lúc rồi ngồi xổm xuống, đưa tay ra nắm lấy tóc cô, để trước mặt trước mặt hít một hơi thật sâu, mặt lộ vẻ say mê, giọng điệu của anh ta càng thêm phấn khích hơn: “Hóa ra là đến gần hơn sẽ có mùi, tuy hơi yếu nhưng đúng là mùi của phụ nữ.”
Đồng tử mắt anh ta hơi co lại, lộ vẻ hưng phấn, anh ta vươn tay ra định ôm lấy cô.
Một đôi chân dài đi bốt quân đội màu đen chợt xuất hiện từ phía sau Trì Am, đá vào đầu người đàn ông kia, sau đó Trì Am chợt cảm thấy có một bàn tay đầy sức lực nhấc mình lên.
“Cô ấy là của tôi, tôi sẽ mang đi!”
Người ôm cô nói với một giọng trầm thấp rất dễ nghe.
Người đàn ông bị đá ngã mạnh xuống đất, thân hình cao lớn rắn chắc phát ra âm thanh nặng nê.
Mặt anh ta vặn vẹo, nhảy dựng khỏi mặt đất, vừa định giơ súng trong tay lên thì lại bị dí súng vào gáy.
“Anh đừng có hành động thiếu suy nghĩ.” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười yêu nghiệt của Lục Hành, cằm không khỏi căng chặt lại, một đôi mắt quỷ dị hung hăng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Lục Hành không bị ảnh hưởng gì, hất cằm lên nói: “Anh dám tranh giành người mà quan chỉ huy của chúng tôi nhìn trúng sao?”
Người đàn ông hơi giật mình, sau đó quay đầu nhìn lại thì đã thấy trong ngõ nhỏ sâu hun hút không còn người đầu.
Rất nhanh sau đó người phục vụ đã bưng đồ ăn họ đã gọi tới, chủ yếu là đồ ăn phương Tây, còn có cả những thứ quý hiếm như rượu vang đỏ và hoa tươi.
“Am Am, ăn nhiều đi em, em lại gầy đi rồi.” Người phụ nữ nói nhẹ nhàng.
Trì Am nói lời cảm ơn rồi bắt đầu ăn miếng bít tết trước mặt.
Sau bữa ăn, người phụ nữ lấy thẻ ra trả tiền, sau đó đưa Trì Am rời đi.
Trì Am cầm chiếc ba lô chứa tinh thể bò cạp đỏ, yên lặng đi theo cô.
Bước chân của người phụ nữ rất nhỏ và tao nhã, đi trên con phố mang phong cách hậu hiện đại này giống như một phong cảnh tuyệt đẹp.
“Am Am, sau này đừng lại làm loại chuyện thể này nữa, chị thật sự rất lo lắng.” Người phụ nữ mang thần sắc u buồn nhìn cô, trong mắt có nước mắt lóng lánh, nhẹ nhàng nói: “Chị nghe nói biên giới thường có những chủng tộc khác đi qua, kiểu như mấy người Romasen ăn thịt người ấy, rất đáng sợ, lỡ em gặp phải họ thì làm sao bây giờ? Tại sao em lại không muốn sống trong thành phố như chị chứ?”
Trì Am cúi đầu không nói gì.
Người phụ nữ thấy cô như vậy, vẻ mặt càng thêm buồn bã, cô thút thít nói: “Am Am, chị đã hứa với ba mẹ là sẽ chăm sóc cho em rồi. Lần này... em nghe lời chị đi.”
Trì Am cảm thấy trong lời nói của cô ấy có gì đó không đúng, bỗng nhiên kịp phản ứng lại, xoay người chạy đi ngay.
Không biết từ lúc nào mà xung quanh đã có một toán lính cầm súng, mặc quân phục màu xanh lá cây, chắc hẳn là quân nhân của khu bốn.
“Am Am...” Người phụ nữ hét lên đầy thê lương.
Trì Am có tại như điếc, chạy xuyên qua đám đông Có một tiếng súng vang lên, mặt đất bên cạnh cô nổ tung, rõ ràng là đối phương bắn cô, sau đó cô lại nghe thấy tiếng chị gái hét lên: “Không được nổ súng, không được phép làm con bé bị thương, con bé là...”
Âm thanh bị che khuất bởi những tiếng ồn ào.
Trì Am vô thức chạy trốn trên những con đường chằng chịt, phía sau là một toán lính đuổi theo, người đi đường thấy vậy liền lách mình tránh ra.
Mặc dù bây giờ cô không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao chị gái cô lại để người khác bắt cô, nhưng cô chỉ có thể chạy trốn về trước theo bản năng.
Một binh sĩ nhào tới từ bên cạnh, Trì Am vặn người lùi lại, binh sĩ nhào tới kia va vào binh sĩ trước mặt. Trì Am nhân cơ hội đó đẩy hai người họ sang một bên, khiến họ va chạm với đám binh sĩ đang đuổi tới ở phía sau, cả đám người lập tức va vào nhau thành một cụm.
Nhân cơ hội này cô lại tiếp tục chạy.
Trì Am tận dụng vóc dáng nhỏ nhắn mà linh hoạt chui vào trong đám đông.
Đáng tiếc quân nhân trong thành phố quá nhiều, thậm chí cả những người đi đường cũng đều mặc quân phục, khiến cô phải tự hỏi liệu thế giới có phải toàn là quân nhân không, có rất ít người mặc quần áo dân sự. Đến mức dù có chạy như thế nào thì cô cũng như đang mắc kẹt trong đám binh sĩ.
Trì Am liếc nhìn qua khóe mắt, thấy một con hẻm có ánh sáng hơi tối và thưa thớt người qua lại, cô lập tức quay bước chân vội vàng chạy tới đó.
Có một tiếng nổ vang lên, sau lưng cô có một viên đạn bay về phía cánh tay, Trì Am chỉ cảm thấy cánh tay chợt đau nhói, sau đó lại có một phát súng nữa bắn vào bắp chân khiến cô loạng choạng ngã xuống đất.
Trì Am tái mặt vì đau, ôm chặt lấy đôi chân rướm máu, quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu xanh lá cây đang đứng ở đầu ngõ, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ tươi, đồng thời nở nụ cười phấn khích.
“Vẫn còn chạy à?” Anh ta chĩa súng về phía cô, giọng đầy sự kích động.
Mặt Trì Am tái mét vì đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, môi run rẩy.
Anh ta chĩa khẩu súng trong tay về phía cô, đi về phía cô không nhanh không chậm, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét kỳ quái, rồi nói: “Thật không thể tin được, cô có chỗ nào giống phụ nữ vậy chứ? Ừm, ngay cả mùi thơm của một người phụ nữ cũng không có.”
Anh ta đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống một lúc rồi ngồi xổm xuống, đưa tay ra nắm lấy tóc cô, để trước mặt trước mặt hít một hơi thật sâu, mặt lộ vẻ say mê, giọng điệu của anh ta càng thêm phấn khích hơn: “Hóa ra là đến gần hơn sẽ có mùi, tuy hơi yếu nhưng đúng là mùi của phụ nữ.”
Đồng tử mắt anh ta hơi co lại, lộ vẻ hưng phấn, anh ta vươn tay ra định ôm lấy cô.
Một đôi chân dài đi bốt quân đội màu đen chợt xuất hiện từ phía sau Trì Am, đá vào đầu người đàn ông kia, sau đó Trì Am chợt cảm thấy có một bàn tay đầy sức lực nhấc mình lên.
“Cô ấy là của tôi, tôi sẽ mang đi!”
Người ôm cô nói với một giọng trầm thấp rất dễ nghe.
Người đàn ông bị đá ngã mạnh xuống đất, thân hình cao lớn rắn chắc phát ra âm thanh nặng nê.
Mặt anh ta vặn vẹo, nhảy dựng khỏi mặt đất, vừa định giơ súng trong tay lên thì lại bị dí súng vào gáy.
“Anh đừng có hành động thiếu suy nghĩ.” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười yêu nghiệt của Lục Hành, cằm không khỏi căng chặt lại, một đôi mắt quỷ dị hung hăng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Lục Hành không bị ảnh hưởng gì, hất cằm lên nói: “Anh dám tranh giành người mà quan chỉ huy của chúng tôi nhìn trúng sao?”
Người đàn ông hơi giật mình, sau đó quay đầu nhìn lại thì đã thấy trong ngõ nhỏ sâu hun hút không còn người đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.