Chương 269: Nam Nhiều Nữ Ít
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Năm ngoái họ đi thám hiểm trong rừng, nội tạng của anh bị vỡ tan xuất huyết mà cứ thế chịu đựng, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô. Cô đau lòng cho anh vô cùng, cho nên mới mò mẫm ra thứ này. Linh khí thế giới này quá ít ỏi, Trì Am mở lò luyện đạn, mười là có một lò thành công đã là tốt rồi.
Tư Ngang vươn tay ôm cô vào lòng, dụi lên mặt cô, cười nói: “Anh biết, trước kia đã quen bị thương thì cứ để nó tự khép lại, rất ít khi dùng thuốc.”
Năng lực tự chữa thành vết thương của đàn ông thế giới này rất kinh người. Sau khi họ bị thương, thường thường không cần dùng thuốc, cứ để cho vết thương tự lành là được. Cho nên mặc dù Trì Am đã chế tạo ra mấy loại thuốc viên này, họ vẫn không có khái niệm dùng thuốc.
Đối với Tư Ngang mà nói, trừ tai nạn do uy lực đáng sợ của thiên nhiên gây ra cùng với vũ khí sát thương cỡ lớn, rất hiếm có người và việc có thể khiến anh bị thương.
Trì Am biết tình huống của đàn ông thế giới này, quả thực là một đám quái thú.
Cô chu môi, không để ý tới anh, tiếp tục nằm trong lòng anh sửa sang lại thảo dược, sau đấy ghi chép vào sổ tay, làm mãi làm mãi tới tận đêm khuya, sau đó bị người đàn ông bố vào phòng tắm.
Nước ấm ào ào chảy xuống từ đỉnh đầu, Trì Am bị anh đè lên tường, hai tay ôm chặt bờ vai của anh, vùi mặt vào hõm cố của anh, cô không nhịn được mà lên tiếng nức nở, cuối cùng bị anh chặn trong miệng. Anh nhìn vẻ mặt mê loạn quyến rũ đa tình của cô, mái tóc đen nhánh quấn quanh trên làn da trắng nõn của cô, từng sợi từng sợi như những sợi tơ tình quấn quanh trái tim anh, khiến anh chỉ hận không thể chết trên người cô.
Sau khi tắm rửa xong, cô mềm nhũn được anh ôm lên giường, mí mắt nặng trĩu.
Nhưng người đàn ông kia vẫn chưa xong, vẫn tiếp tục giày vò cô.
“Thôi đủ rồi...” Hơi thở của cô đã bất ổn rồi, chu môi la lên: “Em mệt quá, muốn ngủ.”
Anh cười xấu xa bên tai cô: “Sao em mệt được chứ? Anh có bắt em phải dùng sức đâu.”
Đồ khốn!
Trì Am muốn đạp anh, nhưng lại bị anh túm cổ chân, tiếp tục dùng sức đè lên người cô.
Cô tiếp tục đạp anh.
Cuối cùng đến khi đã kết thúc, Trì Am tội nghiệp co ro trong lòng anh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc mơ hồ nghe thấy anh khẽ cười bên tại cô: “Em xem, ngay cả dục vọng của anh em cũng không thể thỏa mãn, còn cần người đàn ông khác nữa à?”
“... Em không cần!” Cô cố chịu đựng cơn buồn ngủ để biện minh cho bản thân.
Anh cười khẽ một tiếng, thân thể hai người dính chặt vào nhau, có thể cảm nhận được sự biến hóa trên thân thể của nhau, ý anh là gì không cần nói cũng biết.
Đúng là chúa ghen.
Hôm sau, khi nhìn thấy Hato, Trì Am cách xa được bao nhiêu thì cứ cách xa bấy nhiêu, khiến Hato rất nghẹn lòng.
Người còn nghẹn lòng hơn Hato là Trì Am.
Mỗi lần người đàn ông này mà ghen thì lại thích giày vò cô, cố gắng chứng minh cho cô thấy chỉ có một mình anh mà cô cũng không thể đối phó, đừng hòng mơ tưởng tới chuyện có bốn người chồng! Ngoại trừ anh, bên cạnh cô sẽ không xuất hiện người đàn ông thứ hai, thứ ba, thứ tư nào hết.
Trì Am âm thầm lẩm bẩm, nếu không phải là do quan điểm dị dạng của thế giới này khiến anh không thể tự tay giết chết đám đàn ông kia, cũng không thể công khai tuyên bố không cho đám đàn ông kia theo đuổi cô thì e rằng đám đàn ông đó đã ngủm củ tỏi rồi, hoàn toàn không cho phép vây quanh cô.
Chỉ đáng thương cho cô, tại sao lại bắt cô chịu sự cực khổ này?
Khi Hato cuối cùng cũng tìm được cơ hội cùng cô chạy ra khu hoang dã, anh ta nói: “Trì Am, cô thật sự không suy xét tôi chút nào sao? Tôi là quan chỉ huy khu mười, sở hữu vô số sản nghiệp. Nếu cô kết hôn với tôi thì tài sản của tôi cũng sẽ thuộc về cô, mấy cây cỏ mà cô thích, tôi cũng có thể sai người đi thu thập cho cô.”
“Chúng không phải cỏ, mà là thảo dược.” Trì Am nghiêm túc sửa lại lời nói của anh ta, sau đó nói tiếp: “Tôi chỉ cần Tư Ngang là đủ rồi. Tài sản của Tư Ngang đã đủ cho tôi tiêu xài, anh ấy cũng có thể sai người thu thập thảo dược cho tôi.”
Hato nhíu mày, vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Biên cảnh của khu mười còn có rất nhiều thứ kỳ quặc hiếm thấy, bất kể là khoáng thạch hay dị thú, kỳ hoa dị thảo cũng có, còn có một loại sâu lạ giống như hòn đá, mấy năm nay nhân loại vẫn nghiên cứu nó, chỉ có chỗ chúng tôi mới sở hữu nhé.”
Trì Am: “...”
Hơi động tâm mất rồi, làm sao bây giờ?
Thấy có hy vọng, Hato tiếp tục giới thiệu hàng loạt những thứ kỳ quặc hiếm hoi của khu mười cho cô, cuối cùng nói: “Nếu cô kết hôn với tôi, tôi có thể cho cô tự do nghiên cứu chúng, cho cô quyền lợi ở biên cảnh, cô muốn làm gì cũng được.”
Mỗi khu vực có môi trường địa lý khác nhau, chỉ có dân cư sống ở khu vực đó mới được hoạt động ở đó, người của khu vực khác muốn đến đó thì chỉ có thể chờ địa phương mở quyền lợi biến cảnh thì mới được vượt qua biên giới.
Sau khi anh ta nói xong, Trì Am mới nói với vẻ luyến tiếc: “Tôi dùng tiền mua mấy thứ mà anh nói để nghiên cứu, được không?”
Hato: "...”
Trong khoảng thời gian ở doanh địa, mỗi ngày hầu như chỉ cần có thời gian, Hato sẽ vây quanh Trì Am, liên tục kể về ưu thể khu mười cho cô nghe.
Mỗi ngày Mèo Rừng phụ trách báo cáo tình hình cho Tư Ngang, truyền đạt cho quan chỉ huy nghe những câu nói của Hato không chệch một chữ.
Đến khi Hato nhắc lại chuyện mua Lân Phách Tinh, Tư Ngang im lặng tăng thêm 30% trên mức giá gốc bán cho các khu khác.
“Anh làm thế là ức hiếp người khác!” Hato vỗ bàn kháng nghị. Trước khi tới đây, anh ta đã thám thính rõ ràng giá cả bán Lân Phách Tinh cho khu khác, không chấp nhận làm kẻ coi tiền như rác.
Tự Ngang bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, tôi ức hiếp anh đấy thì đã sao nào?
Thế là Hato không có thời gian đi tìm Trì Am mỗi ngày nữa, chỉ lo cãi cọ về giá cả của Lân Phách Tinh với Tư Ngang.
Mãi tới khi hai bên quyết định hợp đồng Lân Phách Tinh, Hato sắp phải rời đi, đương nhiên vẫn không thể thuyết phục Trì Am.
Hôm rời đi, anh ta nói với Trì Am: “Trì Am, lời nói của tôi vĩnh viễn có hiệu lực. Nếu ngày nào đó cô nhìn Tư Ngang chán rồi, không còn tình yêu với anh ta thì hãy tới tìm tôi, tôi có rất nhiều trò mới mẻ khiến cô thích thú, đều giữ lại hết cho cô.”
Sắc mặt Tư Ngang lập tức đen sì.
Sắc mặt Trì Am cũng biến thành màu đen.
Nói xong, Hato cười phá lên, dẫn theo binh lính của mình ngồi lên xe huyền phù chạy tới biên cảnh với người Romasen, tiếp tục đánh nhau với chúng.
Hato trêu đùa xong rồi phủi mông bỏ chạy, quăng Trì Am cho người đàn ông đã ghen đến mức sắp hắc hóa.
Khi bị Tư Ngang mang về nhốt vào phòng tối, trong lòng Trì Am chửi Hato gần chết, quyết định sau này có cơ hội, cô sẽ lừa chết thằng cha Hato kia!
Tư Ngang vươn tay ôm cô vào lòng, dụi lên mặt cô, cười nói: “Anh biết, trước kia đã quen bị thương thì cứ để nó tự khép lại, rất ít khi dùng thuốc.”
Năng lực tự chữa thành vết thương của đàn ông thế giới này rất kinh người. Sau khi họ bị thương, thường thường không cần dùng thuốc, cứ để cho vết thương tự lành là được. Cho nên mặc dù Trì Am đã chế tạo ra mấy loại thuốc viên này, họ vẫn không có khái niệm dùng thuốc.
Đối với Tư Ngang mà nói, trừ tai nạn do uy lực đáng sợ của thiên nhiên gây ra cùng với vũ khí sát thương cỡ lớn, rất hiếm có người và việc có thể khiến anh bị thương.
Trì Am biết tình huống của đàn ông thế giới này, quả thực là một đám quái thú.
Cô chu môi, không để ý tới anh, tiếp tục nằm trong lòng anh sửa sang lại thảo dược, sau đấy ghi chép vào sổ tay, làm mãi làm mãi tới tận đêm khuya, sau đó bị người đàn ông bố vào phòng tắm.
Nước ấm ào ào chảy xuống từ đỉnh đầu, Trì Am bị anh đè lên tường, hai tay ôm chặt bờ vai của anh, vùi mặt vào hõm cố của anh, cô không nhịn được mà lên tiếng nức nở, cuối cùng bị anh chặn trong miệng. Anh nhìn vẻ mặt mê loạn quyến rũ đa tình của cô, mái tóc đen nhánh quấn quanh trên làn da trắng nõn của cô, từng sợi từng sợi như những sợi tơ tình quấn quanh trái tim anh, khiến anh chỉ hận không thể chết trên người cô.
Sau khi tắm rửa xong, cô mềm nhũn được anh ôm lên giường, mí mắt nặng trĩu.
Nhưng người đàn ông kia vẫn chưa xong, vẫn tiếp tục giày vò cô.
“Thôi đủ rồi...” Hơi thở của cô đã bất ổn rồi, chu môi la lên: “Em mệt quá, muốn ngủ.”
Anh cười xấu xa bên tai cô: “Sao em mệt được chứ? Anh có bắt em phải dùng sức đâu.”
Đồ khốn!
Trì Am muốn đạp anh, nhưng lại bị anh túm cổ chân, tiếp tục dùng sức đè lên người cô.
Cô tiếp tục đạp anh.
Cuối cùng đến khi đã kết thúc, Trì Am tội nghiệp co ro trong lòng anh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc mơ hồ nghe thấy anh khẽ cười bên tại cô: “Em xem, ngay cả dục vọng của anh em cũng không thể thỏa mãn, còn cần người đàn ông khác nữa à?”
“... Em không cần!” Cô cố chịu đựng cơn buồn ngủ để biện minh cho bản thân.
Anh cười khẽ một tiếng, thân thể hai người dính chặt vào nhau, có thể cảm nhận được sự biến hóa trên thân thể của nhau, ý anh là gì không cần nói cũng biết.
Đúng là chúa ghen.
Hôm sau, khi nhìn thấy Hato, Trì Am cách xa được bao nhiêu thì cứ cách xa bấy nhiêu, khiến Hato rất nghẹn lòng.
Người còn nghẹn lòng hơn Hato là Trì Am.
Mỗi lần người đàn ông này mà ghen thì lại thích giày vò cô, cố gắng chứng minh cho cô thấy chỉ có một mình anh mà cô cũng không thể đối phó, đừng hòng mơ tưởng tới chuyện có bốn người chồng! Ngoại trừ anh, bên cạnh cô sẽ không xuất hiện người đàn ông thứ hai, thứ ba, thứ tư nào hết.
Trì Am âm thầm lẩm bẩm, nếu không phải là do quan điểm dị dạng của thế giới này khiến anh không thể tự tay giết chết đám đàn ông kia, cũng không thể công khai tuyên bố không cho đám đàn ông kia theo đuổi cô thì e rằng đám đàn ông đó đã ngủm củ tỏi rồi, hoàn toàn không cho phép vây quanh cô.
Chỉ đáng thương cho cô, tại sao lại bắt cô chịu sự cực khổ này?
Khi Hato cuối cùng cũng tìm được cơ hội cùng cô chạy ra khu hoang dã, anh ta nói: “Trì Am, cô thật sự không suy xét tôi chút nào sao? Tôi là quan chỉ huy khu mười, sở hữu vô số sản nghiệp. Nếu cô kết hôn với tôi thì tài sản của tôi cũng sẽ thuộc về cô, mấy cây cỏ mà cô thích, tôi cũng có thể sai người đi thu thập cho cô.”
“Chúng không phải cỏ, mà là thảo dược.” Trì Am nghiêm túc sửa lại lời nói của anh ta, sau đó nói tiếp: “Tôi chỉ cần Tư Ngang là đủ rồi. Tài sản của Tư Ngang đã đủ cho tôi tiêu xài, anh ấy cũng có thể sai người thu thập thảo dược cho tôi.”
Hato nhíu mày, vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Biên cảnh của khu mười còn có rất nhiều thứ kỳ quặc hiếm thấy, bất kể là khoáng thạch hay dị thú, kỳ hoa dị thảo cũng có, còn có một loại sâu lạ giống như hòn đá, mấy năm nay nhân loại vẫn nghiên cứu nó, chỉ có chỗ chúng tôi mới sở hữu nhé.”
Trì Am: “...”
Hơi động tâm mất rồi, làm sao bây giờ?
Thấy có hy vọng, Hato tiếp tục giới thiệu hàng loạt những thứ kỳ quặc hiếm hoi của khu mười cho cô, cuối cùng nói: “Nếu cô kết hôn với tôi, tôi có thể cho cô tự do nghiên cứu chúng, cho cô quyền lợi ở biên cảnh, cô muốn làm gì cũng được.”
Mỗi khu vực có môi trường địa lý khác nhau, chỉ có dân cư sống ở khu vực đó mới được hoạt động ở đó, người của khu vực khác muốn đến đó thì chỉ có thể chờ địa phương mở quyền lợi biến cảnh thì mới được vượt qua biên giới.
Sau khi anh ta nói xong, Trì Am mới nói với vẻ luyến tiếc: “Tôi dùng tiền mua mấy thứ mà anh nói để nghiên cứu, được không?”
Hato: "...”
Trong khoảng thời gian ở doanh địa, mỗi ngày hầu như chỉ cần có thời gian, Hato sẽ vây quanh Trì Am, liên tục kể về ưu thể khu mười cho cô nghe.
Mỗi ngày Mèo Rừng phụ trách báo cáo tình hình cho Tư Ngang, truyền đạt cho quan chỉ huy nghe những câu nói của Hato không chệch một chữ.
Đến khi Hato nhắc lại chuyện mua Lân Phách Tinh, Tư Ngang im lặng tăng thêm 30% trên mức giá gốc bán cho các khu khác.
“Anh làm thế là ức hiếp người khác!” Hato vỗ bàn kháng nghị. Trước khi tới đây, anh ta đã thám thính rõ ràng giá cả bán Lân Phách Tinh cho khu khác, không chấp nhận làm kẻ coi tiền như rác.
Tự Ngang bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, tôi ức hiếp anh đấy thì đã sao nào?
Thế là Hato không có thời gian đi tìm Trì Am mỗi ngày nữa, chỉ lo cãi cọ về giá cả của Lân Phách Tinh với Tư Ngang.
Mãi tới khi hai bên quyết định hợp đồng Lân Phách Tinh, Hato sắp phải rời đi, đương nhiên vẫn không thể thuyết phục Trì Am.
Hôm rời đi, anh ta nói với Trì Am: “Trì Am, lời nói của tôi vĩnh viễn có hiệu lực. Nếu ngày nào đó cô nhìn Tư Ngang chán rồi, không còn tình yêu với anh ta thì hãy tới tìm tôi, tôi có rất nhiều trò mới mẻ khiến cô thích thú, đều giữ lại hết cho cô.”
Sắc mặt Tư Ngang lập tức đen sì.
Sắc mặt Trì Am cũng biến thành màu đen.
Nói xong, Hato cười phá lên, dẫn theo binh lính của mình ngồi lên xe huyền phù chạy tới biên cảnh với người Romasen, tiếp tục đánh nhau với chúng.
Hato trêu đùa xong rồi phủi mông bỏ chạy, quăng Trì Am cho người đàn ông đã ghen đến mức sắp hắc hóa.
Khi bị Tư Ngang mang về nhốt vào phòng tối, trong lòng Trì Am chửi Hato gần chết, quyết định sau này có cơ hội, cô sẽ lừa chết thằng cha Hato kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.