Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 804: Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Vụ Thỉ Dực

26/01/2024

Đứa bé vừa ra đời đang ngủ say sưa, hoàn toàn không bận tâm tới thế giới bên ngoài.

Trì Am cố gắng xoay người, cơ thể mũm mĩm “bịch” một cái ngã sấp xuống, sau đó ghé vào bên người bé cưng Tư Ngang, ngước đầu nhìn hắn. Phát hiện bé con trắng nõn nho nhỏ này đáng yêu đến mức làm nàng chỉ muốn há miệng cắn một cái.

Nhưng kết quả của việc cắn một cái rất có thể là một vết nước miếng ẩm ướt khắc trên mặt hắn. Vì hình tượng tốt đẹp của mình, Trì Am nhịn.

Trẻ con sinh ở Tiên Linh giới khác với phàm nhân, từ nhỏ làn da đã trắng trẻo nõn nà, hơn nữa Tư Ngang còn uống Tiên Linh dịch, từ nhỏ lại có thân thể Ma Thần, thật sự chính là một hiệp sĩ thánh. Công kích của tiên nhân bình thường đối với hắn gần như không có hiệu quả.

Trì Am càng nhìn càng vui, hoàn toàn quên lúc này mình cũng là bánh bao béo trắng, đừng ai hòng cười được ai.

Đúng lúc này, đứa nhỏ ngoan ngoãn ngủ ngon chợt rung rung lông mi.

Hai mắt Trì Am sáng ngời, lại ghé sát vào hắn thêm một chút, sau đó đối diện với một đôi mắt màu tím thẫm, thâm thúy lay động.

Trẻ con vừa mới sinh chẳng khác nào tờ giấy trắng, hồn nhiên sạch sẽ, ánh mắt cũng trong suốt sáng ngời, là sinh linh tinh thuần nhất thế gian. Nhưng người này thì khác, hắn là Ma Thần trời sinh, sinh ra đã thấu hiểu, trong mắt không có vẻ thuần túy và sạch sẽ, nhìn ánh mắt như vậy khiến người ta hoảng hốt nhận ra, thật ra cái gì hắn cũng hiểu hết.

Trong lúc Trì Am còn đang ngơ ngẩn, hắn liếc nàng một cái, lại nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.

Tuy sinh ra bất phàm nhưng vẫn là một bé cưng vừa sinh không lâu mà thôi, ngủ nhiều mới có thể mau lớn.

Trì Am ghé vào chỗ đó, nhất thời thẫn thờ không biết suy nghĩ cái gì.

Khi Tư Lăng và Tư Hàn đi vào, chỉ thấy hai đứa bé vốn đặt thành hàng nằm ngủ đã thành một đứa vẫn ngủ say sưa như cũ, một đứa khác xoay người ghé vào đứa kia ngẩn người.

“Ngươi tỉnh rồi à.”

Trì Am nghe giọng nói như tiếng tiên kia thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi phu thê kia đã ngồi xuống trước giường.

Nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên, từ gương mặt, từ dáng người đến giọng nói, thậm chí như là cả sợi tóc cũng hoàn hảo như vậy, không có vẻ mỏi mệt của người vừa sinh. Nàng chỉ có thể cảm khái tiên nữ của Tiên Linh giới sinh con có khác, vừa “dỡ hàng” khỏi bụng là được Tiên Linh lực làm dịu, lập tức có thể khôi phục dáng người khi chưa mang thai.

Về phần nam tử, vẫn là dáng vẻ sạch sẽ lạnh băng như cũ, mắt đen lạnh băng vô hạn như băng giá trên đỉnh núi, không còn dáng vẻ ma mị như trước lúc Trì Am hôn mê, rõ ràng đã khôi phục dáng vẻ bình thường.

Biết người nam nhân này mới là kẻ thâm tàng bất lộ, Trì Am ít nhiều sinh ra kiêng kị đối phương.

Nhưng lại nghĩ đến nàng và bọn họ cũng không có xung đột ích lợi, ngược lại còn từng cùng chiến đấu, lại nhanh chóng thả lỏng.

Trì Am còn đang đánh giá bọn họ, đã thấy Tư Lăng chợt vươn tay lại bên này xoa đầu nàng, hơi áy náy nói: “Ta xin lỗi, lần này liên lụy tới ngươi rồi. Còn nữa, cảm ơn ngươi.”

Nếu không có Đế Lâm Tiên Thảo che chở, nàng không thể bình an sinh Tư Ngang ra được. Dù mấy người Trọng Thiên có thể chống lại chúng Tiên Tướng đuổi giết, phụ thân và đại ca liên thủ cùng đối phó Tử Tiêu Thiên Lôi chăng nữa, chỉ e cuối cùng cũng không chịu nổi.

Dù sao Tử Tiêu Thiên Lôi là lôi kiếp đáng sợ nhất thiên địa, ngay cả thần cũng có thể bị đánh cho chết khiếp, huống chi là một thần chưa ra đời.

Lần đầu tiên Tư Lăng cảm thấy vận khí của mình tốt đến thế. Trốn đại vào một chỗ cũng có thể trốn tới một phúc địa, nhận được sự che chở của Đế Lâm Tiên Thảo duy nhất trong thiên địa

Trì Am nghe như vậy không khỏi có hơi chột dạ.

Nàng che chở bọn họ là vì nàng có ý đồ với nhi tử của bọn họ.

Tư Lăng sống nhiều năm như vậy, cũng trải qua rất nhiều chuyện, sao có thể không nhìn ra Trì Am đang chột dạ. Tuy không hiểu cho lắm nhưng vẫn cười nói: “Ngươi vốn không nên hóa hình sớm như vậy, chỉ vì ý của phụ thân ta khiến ngươi biến hóa trước thời hạn, thành tựu hình người chỉ có thể hóa thành một đứa trẻ…”

Vậy nên giờ Trì Am là bởi vì vi dinh dưỡng bất lương (thực lực không đủ) mà hóa thành một trẻ.

Theo như lời của Tư Lăng, Trì Am biết mình bây giờ chính là cây Đế Lâm Tiên Thảo duy nhất trong thiên địa, phúc trạch thâm hậu, nơi nàng cắm rễ đều được cải tạo thành phúc địa, có thể thấy được phúc vận sâu đậm thế nào. Mà mỗi lần Đế Lâm Tiên Thảo biến hóa, phúc vận trên người sẽ tặng lại cho hoàn cảnh xung quanh, biến nơi này thành phúc lâm du cảnh, là phúc địa Tiên Linh mà thế nhân tha thiết ước mơ.

Nhưng bởi vì sự cố chấp của Ma Đế nên hại nàng biến hóa trước thời hạn, đã thế phúc trạch nên được tặng lại hoàn cảnh xung quanh khi biến hóa cũng bị dùng để chống lại Cửu Cực Thiên Lôi cuối cùng đáng sợ nhất. Theo thiên lôi bị phúc trạch triệt tiêu, toàn bộ phúc trạch cũng vì thế mà biến mất, khiến cho nơi này không thể biến thành một phúc lâm du cảnh.

Có thể nói, Ma Đế Lâm Uyên đã triệt tiêu sạch phúc trạch của một phúc lâm du cảnh, khiến cho một phúc lâm du cảnh chưa xuất thế cứ vậy mà tiêu tùng.

Tư Lăng rất áy náy, nếu phúc lâm du cảnh có thể thành hình, lại dùng bí thuật luyện chế thành không gian tùy thân thì sẽ không kém hơn không gian Hồng Liên của Tiểu Hồng muội muội chút nào, thậm chí còn cao hơn một bậc. Đây chính là vật bảo mệnh mà sau này Đế Lâm Tiên Thảo có thể dựa vào.

Hiện giờ mất hết tất cả rồi, không thể không nói, Đế Lâm Tiên Thảo thật đáng thương.



Tuy Tư Lăng đã quen phụ thân hãm hại người, nhưng nàng ấy luôn không thích nợ ân tình người khác. Lần này nàng ấy có thể vượt qua kiếp nạn, bình an sinh đứa nhỏ đúng là nợ Đế Lâm Tiên Thảo một ân tình.

Trì Am nghe Tư Lăng giải thích xong, tâm trạng cũng hơi phức tạp, nhưng tới khi nàng liếc nhìn Tư Ngang ngủ đến say sưa bên cạnh, tâm trạng lại thoải mái.

Thế là nàng nói: “Không… sao đâu.” Hút một ngụm nước miếng sắp tràn ra, Trì Am gắng sức diễn đạt ý tứ của mình: “Dùng… Nhi… nhi tử của các ngươi… đền.”

Tư Lăng: “...”

Tư Hàn: “...”

Một đám yêu quỷ vừa tiến vào: “...”

Đoàn người trợn to mắt nhìn bọc nhỏ trên giường, không thể tin nổi lời của nàng.

Tuy Đế Lâm Tiên Thảo chỉ là dáng vẻ trẻ con, nhưng mọi người đều hiểu tâm trí của nàng cũng không non nớt. Thế gian phàm là tiên linh cỏ cây biến hóa đều sẽ dùng hình thái trưởng thành hóa người, bởi trước khi chúng nó biến hóa đã sinh ra linh trí, trải qua tu luyện dài lâu mới có thể hóa hình.

Tuy rằng Ma Đế trợ nàng biến hóa, nhưng cũng vì thực lực bản thân nàng không đủ nên mới biến thành dáng vẻ một đứa trẻ

Sau một lúc lâu, vẫn là Tư Lăng hỏi lại: “Là sao?”

Đám người và yêu còn lại cũng khó hiểu, bọn họ thật sự không cảm thấy Đế Lâm Tiên Thảo có âm mưu gì, bởi vì Đế Lâm Tiên Thảo là thứ có phúc trạch sâu đậm nhất thế gian, là tiên linh thuần khiết nhất, sẽ không rắp tâm hại người, cũng sẽ không chủ động hại người. Cũng vì vậy nó mới có thể hình thành phúc trạch toàn thân.

Trì Am nhếch miệng cười, phát hiện nước miếng muốn nhỏ ra lại nhanh chóng quệt đi, bi bô nói: “Ta nhìn trúng... hắn.”

Mọi người: “...”

Nhìn trúng hắn… là ý mà bọn họ đang nghĩ đó sao?

Tiểu Hồng muội muội cẩn thận hỏi: “Ý của ngươi là, ngươi nhìn trúng nhi tử của công tử, muốn sau này ở bên hắn như Tư công tử với đại ca sao?” Nàng vừa nói vừa vươn tay nhỏ chỉ vào phu thê Tư Lăng.

Trì Am bị Tư Ngang huấn luyện nhiều năm như vậy, da mặt đã sớm dày như tường thành rồi, nàng thản nhiên gật đầu, còn vì gật mạnh quá mà lại ngã ngửa ra sau.

Tư Hàn ngồi tương đối gần vươn tay đỡ lưng nàng, giúp nàng khỏi ngã.

Trì Am trợn to mắt nhìn hắn, không ngờ người lạnh lùng này có thể làm ra chuyện như vậy.

Những người khác thấy hành động của Tư Hàn lại không có cảm giác gì. Lúc trước khi Tiểu Hồng muội muội còn bé cũng thường bị Tư Lăng búng bay, đều là Tư Hàn tốt bụng đỡ nàng ấy. Tuy bình thường hắn thoạt nhìn không quá thân thiện, nhưng thường lặng lẽ làm ra vài chuyện chu đáo không hợp với bề ngoài.

Bị Trì Am ngã ngửa cắt ngang suy nghĩ, mọi người nhanh chóng thu lại vẻ giật mình, những nghĩ lại vẫn thấy quái quái.

Tư Lăng gật gù nghĩ ngợi, ánh mắt đổi tới đổi lui từ nhi tử đang ngủ say sưa đến Trì Am, đột nhiên vỗ tay nói: “Được, ta giao nhi tử cho ngươi đấy.” Vừa dứt lời, nàng vươn tay ôm bé Tư Ngang lại bên này, đặt vào lòng Trì Am.

Trì Am bị bé cưng Tư Ngang đè nặng đến mức nằm ngay đơ trên giường.

Trì Am: “...”

Tư Lăng cười hì hì đặt nhi tử sang cạnh nàng, lại kéo Trì Am dậy.

Bị dằn vặt như thế, bé cưng Tư Ngang vốn đang ngủ cũng tỉnh lại, mở to đôi mắt tím thẫm nhìn mẫu thân không nên thân nhà mình.

“Ai nha, Tư Ngang tỉnh rồi đó à, mắt thằng bé màu tím này.” Tư Lăng nói, cũng không biết là giật mình hay thế nào.

Những người khác cũng ghé tới xem, đây là lần đầu Tư Ngang mở to mắt sau khi sinh, bọn họ vốn còn đoán xem mắt Tư Ngang sẽ thừa kế màu tím Ma tộc hay màu đen của Nhân tộc.

Bé cưng Tư Ngang bình tĩnh nằm tại chỗ mặc cho bọn họ vây xem, đôi mắt thâm thúy lạnh nhạt, tựa như có thể thấy rõ hết thảy.

Lâm Dương thấy ánh mắt này thì không nhịn được mà thầm hít ngược một hơi. Không hổ là Ma Thần trời sinh, đôi mắt này cũng đủ khiến người ta run sợ trong lòng.

“Màu tím thật này, xem ra đúng là Ma Thần trời sinh.” Trọng Thiên nói.

“Đáng tiếc không phải màu đen.” Hôi Lân vẫn thích mắt đen như chủ nhân nhà mình hơn.

“Cục cưng rất giống Tư công tử, sau này nhất định là một mỹ nam.” Tiểu Hồng muội muội vui sướng nói.



Một đám yêu mồm năm miệng mười phát biểu cảm tưởng. Sau đó Tư Lăng lại ôm nhi tử lên, nói với hắn: “Con tên là Tư Ngang, ta là mẫu thân của con, vất vả hoài thai mười năm sinh hạ con. Đây là phụ thân cua con, đỡ thiên lôi cho con lúc con sinh ra, sau này con phải hiếu thuận với chúng ta đó nha.”

Mọi người: “...” Nói mấy cái này có tác dụng mẹ gì?

Sau đó bé cưng Tư bị xoay mặt sang một bên, vừa vặn đối diện Trì Am.

“Đây là thê tử của con, lần này con có thể bình an sinh ra ít nhiều là nhở nàng hao hết phúc trạch phù hộ con đấy, sau này con phải tốt với nàng, có biết chưa?” Tư Lăng chỉ vào Trì Am rồi nói.

Trì Am: “...”

Người này làm nương không đáng tin đến mức nào mới có thể nói như vậy với nhi tử của mình chứ? Hơn nữa, nàng ấy thừa nhận hơi nhanh thì phải?

Tư Lăng lại đặt nhi tử vẫn không khóc không quấy, hoàn toàn không giống trẻ con xuống giường, nói với Trì Am: “Ta đồng ý chuyện của hai con, bởi vì thằng bé giáng thế nên mới hao hết phúc trạch của con, sau này để nó tới bảo vệ con đi.”

Không có phúc trạch hộ thân, Đế Lâm Tiên Thảo chẳng có thực lực lại không có danh tiếng, thật sự nguy hiểm vô cùng.

Trì Am nhìn về phía Tư Ngang vẫn đang trừng mắt nhìn người, nhất thời không biết nói cái gì.

Nhưng nàng đúng là rất vui vẻ nha, có bố mẹ chồng đồng ý, sau này lớn lên nàng có thể cưới Ma Thần, đi trên con đường của người sinh ra ở vạch đi, cảm giác mình đúng là quá đỉnh.

Trì Am đang vui vẻ nhếch miệng cười thì phát hiện nước miếng sắp chảy xuống, vội vàng che miệng lại.

Bé con trắng nõn bụ bẫm che miệng trông đáng yêu chết đi được, Tư Lăng không nhịn được vươn tay ra ôm lấy nàng, hôn lên gương mặt bụ bẫm của nàng, vui vẻ nói: “Có cô con dâu như vậy cũng tốt, ta còn sợ nhi tử là Ma Thần trời sinh, mang đến hủy diệt và đại nạn, sau này khó kiếm thê tử chứ. Giờ đã giải quyết xong xuôi cả rồi.”

Trì Am: “...”

Sau đấy, đầu nàng bị một bàn tay xoa nhẹ.

Trì Am quay đầu, thấy nam tử sạch sẽ băng tuyết kia nói: “Sau này, giao Tư Ngang cho con.”

Trì Am chớp chớp mắt, nhanh chóng hiểu được ý tứ của hắn.

Tuy rằng Tư Ngang bình an giáng thế, nhưng hắn là Ma Thần trời sinh, đám thần của Thần Linh giới sẽ không buông tha cho hắn, sẽ không ngừng truyền thần dụ xuống, mượn tay đám tiên nhân Tiên Linh giới để gạt bỏ hắn, tránh cho tương lai hắn tu luyện thành công, phi thăng Thần Linh giới. Đến lúc đó Thần Linh giới sẽ không được an bình.

Vậy nên trong quá trình Tư Ngang trưởng thành đến trước khi có năng lực tự bảo vệ bản thân, bọn họ cần phải bảo vệ tốt cho hắn. Không chỉ có vậy, bởi vì hắn là Ma Thần, sẽ mang tới hủy diệt và tai nạn, cho nên cũng cần áp chế hắn, bằng không chưa nói chúng tiên nhân tụ tập tru sát hắn thì chính hắn đã gặp chuyện không may rồi.

Mà tuy rằng phúc trạch của cây Đế Lâm Tiên Thảo là Trì Am đã tiêu hao hết trong thiên lôi, nhưng chỉ cần nàng là Đế Lâm Tiên Thảo, nàng có thể tự sinh phúc trạch quấn thân, mang lại vận may cho người xung quanh, vừa hay có thể áp chế đại nạn Ma Thần mang đến.

Sau khi hiểu được những chuyện này, Trì Am không có cảm giác gì.

Dù sao chỉ cần tốt cho Tư Ngang thì nàng nguyện ý làm mọi chuyện.

Sau khi đạt thành hiệp nghị, mọi người đều rất vừa lòng.

Kế đó, Tư Lăng lại hỏi: “Đúng rồi, nói lâu như vậy chúng ta còn chưa biết tên con là gì đâu, không thể gọi ngươi là Đế Lâm Tiên Thảo được chứ?”

Trì Am mấp máy môi, muốn nói cho bọn họ mình tên là Trì Am, lại phát hiện không thể nói lên lời.

Nàng giật mình không hiểu ra sao, vì sao nàng lại không thể mở miệng.

Lúc này, chợt nghe Tiểu Hồng muội muội nói: “Phàm là linh vật trời sinh trời dưỡng đều không có tên, tên của chúng ta thật ra là nhân loại áp đặt, Đế Lâm Tiên Thảo cũng vậy, có thể đặt tên mới cho nàng.”

Nghe vậy, cả đám người đều nhìn Trì Am.

Trì Am phát hiện mẹ chồng tương lai dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình, đáy lòng nàng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Dù sao cũng phải gả đến nhà chúng ta, cứ dùng họ Tư đi vậy, gọi là Tư Tỷ Tỷ nghe cũng hay lắm, như vậy có thể chiếm hời rất nhiều.”

Trì Am ngã sấp xuống giường cái bịch, như con ếch con.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook