Chương 807: Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Một con Thải Phượng sặc sỡ bay ngang Ma Cung, chiếc đuôi dài kéo ra một đạo ánh hồng rực rỡ.
Trì Am thăm dò thò đầu ra nhìn, phát hiện không có người, lập tức nhấc chiếc váy vướng bận lên, định nhân lúc không có Ma tộc tuần tra chạy ra ngoài. Chợt, đằng sau vang lên một giọng nói trong trẻo non nớt mà lạnh lùng.
“Nàng đi đâu đấy?”
Trì Am cứng người, chậm rãi xoay lại, thấy một… “shota” lùn lùn cách đó không xa.
Cậu bé xinh xắn mặc một bộ hắc bào thêu hoa văn màu bạc chìm đẹp đẽ quý giá, mở to đôi mắt tím thẫm nhìn nàng, gương mặt còn nét bụ bẫm của trẻ con xinh vô cùng, nhưng lại vì nghiêm mặt mà lộ ra uy áp không giống người thường, làm cho người hoặc ma đứng trước mặt hắn đều không dám thở mạnh.
Trì Am bĩu môi, vô tội nói: “Ta muốn đến sau núi hái một ít tiên quả... cho chàng ăn.”
“Ta không ăn tiên quả.” Shota đi tới, ngước lên nhìn nàng.
Rõ ràng là từ dưới nhìn lên nhưng hắn thực hiện lại khiến Trì Am cảm thấy như hắn đang trên cao nhìn xuống mình. Tuy rằng vì dinh dưỡng không đủ nên nhóc đẹp trai này lớn lên thong thả, qua một trăm năm rồi, Trì Am cũng đã lớn thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, nhưng người nào đó vẫn còn đang duy trì chiều cao của một cậu bé.
Có điều, người ta thân lùn chí không lùn, vẫn có thể đánh cho đám thần kinh Ma tộc trong Ma Cung nằm rạp xuống đất gọi Thiếu chủ.
Trì Am cũng đánh không lại hắn.
Làm một gốc tiên thảo phúc trạch thâm hậu, nàng nên yêu chuộng hòa bình mới phải, chẳng qua ở Ma Cung suốt một trăm năm, tiếp xúc với đám Ma tộc bệnh thân kinh kia lâu rồi, tính tình không khỏi có chút lệch lạc.
Cậu bé vươn tay nắm cổ tay nàng, vẻ mặt có hơi phụng phịu: “Không cho tùy tiện chạy loạn, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Trì Am bị hắn nắm lấy tay không tránh thoát được, nàng đành phải nói: “Ta không chạy loạn đâu, thật sự chỉ tới sau núi thôi, nơi đó cũng là phạm vi Ma Cung, không rời khỏi địa bàn Ma tộc đâu.”
“Ta đi cùng nàng.” Nam hài nói.
“Nhưng không phải chàng muốn đi tìm Ma Đế tu luyện bây giờ à?” Trì Am kỳ quái hỏi.
Hắn lườm nàng một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết là châm chọc hay nhìn thấu nàng: “Hôm nay nghỉ.”
Trì Am: “... À.”
Hắn liếc nàng: “Làm sao? Chẳng lẽ không muốn ta đi cùng?”
Trì Am chần chờ lắc đầu.
Hắn lạnh lùng đánh giá nàng, nhắc nhở: “Nàng là thê tử của ta, ta có trách nhiệm bảo vệ nàng.”
Trì Am: “... Vậy cảm ơn chàng nhiều nhé.”
Để cho một cậu bé lùn hơn nàng bảo vệ mình, đáy lòng Trì Am cũng thấy ảo diệu lắm. Cho dù hắn có được thân thể của thần, quả thật lợi hại hơn nàng, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ cậu bé đáng yêu của hắn là nàng không nhịn được muốn bảo vệ hắn.
Tư Ngang sao có thể không biết nàng suy nghĩ cái gì, hắn nghiêm mặt, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Ta sẽ lớn lên.”
“Đúng đúng đúng, chờ nương Tư Lăng với cha Tư Hàn trở về mang đồ ăn chứa thần tính cho chàng là chàng có thể trưởng thành, ta chưa bao giờ hoài nghi chuyện này đâu.” Trì Am nói xong liền ôm chầm hắn vào lòng, xoa xoa đầu hắn.
Một thị vệ Ma Cung vừa nhậm chức thấy cảnh này thì sững sơ tại trận.
Tư Ngang ở trong lòng Trì Am quay đầu nhìn gã thị vệ kia, ánh mắt thăm thẳm, thị vệ kia co thụt cúc hoa lại, nhanh chóng quay đầu bước đi, đỡ phải bị Thiếu chủ ghi hận, sau này không hay ho gì cho cam.
Rất nhiều Ma tộc tại Ma Cung gặp bất trắc đều vì bị vị Thiếu chủ này “thương nhớ”.
Tư Ngang tránh khỏi ngực Trì Am, lần nữa nắm tay nàng nói: “Đi thôi.”
Trì Am nhìn cậu nhóc xinh đẹp bình tĩnh, rồi lại nhìn tay mình bị bàn tay bụ bẫm của hắn nắm lấy, nháy mắt sinh ra ảo giác mình đang trong mối quan hệ tình yêu tỷ đệ với hắn. Hơn nữa cậu nhóc này từ lúc bắt đầu biết nói đã cố ý nhận định người vợ là nàng. Tuy đây là kết quả Trì Am muốn, nhưng không hiểu sao luôn cảm thấy là lạ.
Thậm chí có đôi khi, nàng cảm thấy mọi thứ đều không chân thật.
Không biết vì sao lại sinh ra loại cảm giác này, chờ nàng muốn ngẫm lại, hết thảy lại trở nên chân thật vô cùng.
Nghĩ mãi không ra, Trì Am quyết định không nghĩ gì nữa, nên thế nào thì thế ấy, cùng Tư Ngang lớn lên là tốt rồi.
Nữ tử xinh đẹp và nhóc xinh trai đi tới sau núi Ma Cung, thị vệ Ma tộc dọc đường nhìn thấy đều ngó lơ.
Chờ bọn họ đi rồi, thị vệ Ma tộc lập tức truyền lời khắp xung quanh: “Thiếu chủ và Trì tiên tử muốn tới sau núi, mọi người chú ý.”
Ma tộc sau núi nhận được đến tin tức vội vàng rời đi, có mấy Ma tộc ở sâu trong núi không nhận được tin tức, đành phải mặc cho bọn họ tự cầu nhiều phúc vậy.
Khi Trì Am bị Tư Ngang đưa tới sau núi, dưới ánh mắt của hắn, nàng chỉ đành đi hái tiên quả.
Thật ra hôm nay nàng ra ngoài không phải đi hái tiên quả, nhưng bị cậu nhóc này nhìn chằm chằm, đành phải thật sự đi hái.
Sau núi sinh trưởng rất nhiều tiên thực và tiên chu số một, số hai Tiên Linh giới, đặt ở trong mắt Nhân tu chính là một tòa bảo khố.
Ma tộc trời sinh sở hữu sức mạnh cường đại, cũng không cần dùng vật bên ngoài tới mài dũa cơ thể, nhu cầu với tiên đan gì gì đó mà Nhân loại cần đều không lớn. Vậy nên bọn họ cũng không quá mức chú ý tới tiên thảo tiên dược cần để luyện tiên đan. Cũng vì thế, Ma tộc cũng chẳng chủ động đi hái mấy loại linh thảo mọc ở sau núi được coi là vô cùng quý hiếm trong mắt Nhân tộc kia, mặc chúng nó cuồng dã sinh trưởng.
Trì Am thích nơi này vô cùng, đại khái là vì bản thể của nàng ở thế giới này là một cây tiên thảo, trời sinh thân cận với hoa cỏ cây cối, khí tức mộc linh sinh sôi không ngừng trên người nàng cũng khiến tất cả sinh linh thuộc hệ mộc thích thân cận với nàng.
Đang lúc Trì Am lăn lộn trong bụi hoa, chợt nghe được xa xa truyền đến âm thanh chiến đấu.
Nàng nhảy dựng lên, theo bản năng tìm kiếm cậu nhóc xinh trai nhà mình, phát hiện không thấy người đâu.
Trì Am thả người nhảy đến một gốc cổ thụ cao trăm trượng, nhẹ nhàng đứng trên cành cây nhìn ra xa, thấy được hai bóng người đang quấn lấy nhau giữa không trung, một lớn một nhỏ. Tuy vóc người kia vóc dáng nhỏ nhưng khí thế cường hãn, đè nặng người cao lớn ra mà đánh.
Chúng Ma tộc vây xem dưới chân núi lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Ai đang giao chiến với Thiếu chủ thế?”
“Chắc là Đồ Niên.”
“Không ai thông báo với Đồ Niên hôm nay Thiếu chủ đưa Trì tiên tử ra sau núi à?”
“Hắn ở thâm sơn, ai đi báo cho hắn? Cũng đâu phải không muốn sống nữa.”
“Đồ Niên đáng thương, ngoan ngoãn để Thiếu chủ đánh đi…”
Trì Am nghe được đám Ma tộc kia nói xong thì vẻ mặt rất khó tả.
Năm đó khi Tư Lăng đưa bọn họ tới Ma Cung vẫn một mực lo lắng đám Ma tộc bệnh thần kinh này dạy lầm bọn họ, còn sẽ chọc giận bọn họ. Ngay cả đa số Ma tộc đều nghĩ như vậy. Chẳng lẽ bọn họ còn không đối phó được hai đứa trẻ hay sao? Nào ngờ đâu, chờ đến khi Tư Ngang vừa mới biết đi đã theo Ma Đế tu hành, sau đấy… đánh tới mức khắp Ma Cung này không đối thủ, tất cả Ma tộc đều bị hắn dạy dỗ cho một trận ra trò.
Ma tộc thật sự là một đám thần kinh, thích hành sự đơn độc, kiêu ngạo làm bậy. Nhưng Tư Ngang được Ma Đế đích thân dạy dỗ càng thần kinh hơn bọn họ thì phải làm sao?
Sau khi Tư Lăng trở về, nếu thấy Tư Ngang như vậy không biết có muốn khóc không nữa.
Hai khắc sau, trận chiến chấm dứt, Ma tộc tên Đồ Niên kia bị Tư Ngang giơ một tảng đá lớn lên ném lõm thành hố, sau đó hắn phủi tay, từ trên không bước về phía Trì Am.
Tùy tiện bước ra một bước đã tới trước mặt Trì Am rồi.
Cảnh tượng này khiến ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh. Tuy rằng bước chân thoạt nhìn tản mạn, nhưng thật ra nháy mắt đã rút ngắn không gian, loại thần thông này chỉ có cường giả cấp bậc Tiên Đế trở lên mới có thể lĩnh ngộ. Tuy tính tới năm nay Tư Ngang đã một trăm tuổi rồi, nhưng so với đám Ma tộc sống cả vạn, chục vạn năm ở đây thì vẫn là đứa trẻ mà thôi.
“Hái xong rồi à?” Tư Ngang nhìn Trì Am.
Trì Am không muốn về sớm như vậy, vội vàng lắc đầu không ngừng.
Thế là Tư Ngang kéo nàng đi vào rừng sâu, chờ hai người dần khuất tầm mắt, một đám Ma tộc đi tới, đào Đồ Niên bị tảng đá lớn đè hộc máu ra.
Đồ Niên hộc máu, ôm ngực ngồi xuống.
Một Ma tộc vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, đồng tình hỏi han: “Lần này Thiếu chủ xuống tay nặng quá, ngươi đắc tội với ngài ấy à?”
“Ta nào có? Thời gian này ta đều ở bên ngoài tìm đám nhân tu kia gây sự, không hề lượn lờ trước mặt Thiếu chủ, sao lại đắc tội với ngài ấy được?” Đồ Niên cảm thấy mình oan chết đi được, không hiểu vì sao Thiếu chủ vừa thấy mình đã xông lên đánh, dù Ma tộc rất giỏi chịu đòn, nhưng cũng không chịu nổi đòn của Thiếu chủ có thân thể Ma Thần.
Bên cạnh có một Ma tộc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, “a” một tiếng: “Ta biết rồi, năm mươi năm trước không phải có một lần Đồ Niên ném Trì tiên tử vào Vạn Ma Quật đấy sao?”
Đồ Niên vô tội nói: “Ta phụng mệnh mang nàng đi tu hành mà.”
“Nhưng hành vi của ngươi không giống mang, khiêng người ta lên vai bước thẳng đi, chẳng trách Thiếu chủ lại ghim ngươi.”
Đồ Niên bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi, lần sau ta nhất định sẽ thật dịu dàng với nàng ấy, không khiêng nữa, ôm là được rồi.”
Ai ngờ nghe hắn ta nói xong, một đám Ma tộc đều nhìn hắn ta như nhìn kẻ bại não: “Ngươi bị ngu hay bị đần thế? Đó là thê tử do nương của Thiếu chủ đính hôn cho ngài ấy. Ngươi lại dám khiêng nàng, chắc cũng chạm vào mặt của nàng rồi phải không? Chẳng trách Thiếu chủ muốn đánh ngươi.”
Đồ Niên ngơ ngác nhìn một đám đồng bạn, sau đó sờ sờ đầu: “Nhưng là chuyện từ năm mươi năm trước rồi, Thiếu chủ không đến mức nhớ đến tận bây giờ chứ?”
Một cái Ma tộc cười khẩy: “Năm mươi năm? Cho dù là năm mươi vạn năm ngài ấy cũng có thể nhớ kỹ. Thiếu chủ không hổ là Ma Thần trời sinh, lòng bao dung bé tin hin, không phải cũng khá giống chúng ta đấy sao?”
Nghe nói như thế, một đám Ma tộc đều gật gù, hoàn toàn không cảm thấy có gì sai.
Đối với bọn họ mà nói, ghim mối thù năm mươi năm chỉ là chuyện nhỏ.
Trì Am bị nam hài kéo bay giữa không trung, đi vào một chỗ nhiều tiên quả với tiên chu nhất trong thâm sơn, sau đó hắn bảo nàng đi hái.
Trì Am nhìn hắn một hồi, thấy hắn cũng nhìn mình chằm chằm không rời đi thì đánh tiếp tục hái tiên quả.
Thấy một đóa hoa nở đúng độ, nàng tùy tay bứt lên, cài bên mai nam hài, thấy hắn lạnh tanh nhìn mình, đôi mắt sâu như mặt hồ không thấy đáy thì cười gượng, gỡ hoa xuống cài lên bên mai mình.
“Tư Ngang, vừa rồi chàng xuống tay nặng quá, Ma tộc kia chọc tới chàng à?” Trì Am vừa hái vừa hỏi.
Nam hài “ừ” một tiếng, tích chữ như vàng.
“Hắn làm gì?”
“Nàng không cần biết.”
“... Thôi bỏ đi vậy.”
Trì Am cực kỳ thức thời, cảm thấy nam hài bị Ma Đế dạy dỗ còn lạnh lùng không có tính người hơn Tư Ngang trong trí nhớ của nàng, làm nàng không khỏi sinh ra lòng nghi hoặc.
Nàng quen biết Tư Ngang đã lâu lắm rồi, lâu đến mức nàng quen thuộc hơi thở của hắn, tính tình của hắn. Cho dù từng bị ảnh hướng tới thần trí mà chết não chút, nhưng có một số thói quen nhỏ đều không thay đổi. Còn Tư Ngang bây giờ cứ như một người vừa sinh ra, đang chậm rãi trui rèn tính cách, cách biệt rất lớn với Tư Ngang trong ký ức của nàng.
Nhưng có một điểm không thay đổi chính là người này thích quản nàng.
Chỉ cần Trì Am rời khỏi Ma Cung một bước là hắn sẽ đuổi tới, canh chừng nàng gắt gao, hoặc là phái Ma tộc đến nhìn nàng.
Trì Am từng có lần không nhịn được thử hỏi: “Chàng không cần canh chừng ta chặt như vậy đâu. Hiện tại ngoại trừ có chút phúc trạch thêm thân thì ta chính là một người thường không có năng lực gì, sẽ không chạy trốn.”
Mà nam hài còn chưa lớn lại lạnh mặt nói: “Nàng là thê tử của ta, ta phải coi chừng nàng.” Nghĩ một lát, hắn còn bổ sung: “Tránh cho nàng chạy loạn bị Nhân tộc bắt đi luyện thành tiên đan. Nếu thật như thế ta sẽ ăn luôn cả nàng!”
Trì Am: “...”
Trì Am bị giọng điệu đương nhiên này của hắn làm cho phiền muộn không thôi, không nhịn được nói: “Nếu ta thật sự bị luyện thành tiên đan, không phải chàng nên hồi sinh ta à?”
“Đế Lâm Tiên Thảo hồi sinh cũng đã không còn là nàng nữa.” Hắn lạnh lùng nói, đôi mắt lóe ra sự ngang ngạnh đặc thù của Ma tộc.
Cả thiên địa chỉ có một gốc Đế Lâm Tiên Thảo, nếu Đế Lâm Tiên Thảo héo rũ chết đi, cây thứ hai mới có thể lặng yên sống lại ở một góc nào đó không ai hay biết. Nhưng Đế Lâm Tiên Thảo xuất hiện lần thứ hai đó đã không còn là cây Đế Lâm Tiên Thảo cũ.
Vì nàng giúp hắn bình an giáng thế, nàng vì hắn biến hóa trước thời hạn nên mới có thể trở thành “Trì Am” độc nhất vô nhị như hiện tại.
Nếu nàng thật sự bởi vậy bị luyện thành tiên đan, Đế Lâm Tiên Thảo thứ hai sóng lại đã không còn là nàng.
Trì Am câm nín.
Chỉ có thể nói, mọi chuyện Tư Ngang làm bây giờ đều như lời Tư Lăng đã nói lúc trước. Vì nàng hao hết phúc trạch cứu hắn nên từ khi nàng biến hóa đến giờ đều không thể tu luyện, không có thể chất của tiên nhân, cũng không có năng lực của tiên nhân, vậy nên Tư Ngang phải bảo vệ nàng.
Đây là điều hắn nợ nàng, cũng là lời hứa mà hắn đã đảm bảo.
Sau khi hái tiên quả, Tư Ngang đưa nàng về Ma Cung, không cho nàng rời khỏi tầm mắt của mình.
Hai người vừa trở lại Ma Cung đã thấy trước cửa Ma Cung có mấy bóng người quen thuộc.
Thấy hai người, vẻ lạnh lẽo cao quý trên gương mặt vô cùng xinh đẹp của nữ tiên kia lập tức biến mất, nở nụ cười rạng rỡ đến mức khiến trời đất lu mờ.
Nữ tiên bước nhanh tới, một tay ôm Tư Ngang vẫn bé nhỏ lên, hôn lên gương mặt đáng yêu của hắn, vui sướng nói: “Nhi tử, chúng ta tìm được một chỗ, con sẽ có thể nhanh chóng lớn lên rồi cưới Am Am làm thê tử, con có vui không?”
Trì Am: “...”
Trì Am thăm dò thò đầu ra nhìn, phát hiện không có người, lập tức nhấc chiếc váy vướng bận lên, định nhân lúc không có Ma tộc tuần tra chạy ra ngoài. Chợt, đằng sau vang lên một giọng nói trong trẻo non nớt mà lạnh lùng.
“Nàng đi đâu đấy?”
Trì Am cứng người, chậm rãi xoay lại, thấy một… “shota” lùn lùn cách đó không xa.
Cậu bé xinh xắn mặc một bộ hắc bào thêu hoa văn màu bạc chìm đẹp đẽ quý giá, mở to đôi mắt tím thẫm nhìn nàng, gương mặt còn nét bụ bẫm của trẻ con xinh vô cùng, nhưng lại vì nghiêm mặt mà lộ ra uy áp không giống người thường, làm cho người hoặc ma đứng trước mặt hắn đều không dám thở mạnh.
Trì Am bĩu môi, vô tội nói: “Ta muốn đến sau núi hái một ít tiên quả... cho chàng ăn.”
“Ta không ăn tiên quả.” Shota đi tới, ngước lên nhìn nàng.
Rõ ràng là từ dưới nhìn lên nhưng hắn thực hiện lại khiến Trì Am cảm thấy như hắn đang trên cao nhìn xuống mình. Tuy rằng vì dinh dưỡng không đủ nên nhóc đẹp trai này lớn lên thong thả, qua một trăm năm rồi, Trì Am cũng đã lớn thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, nhưng người nào đó vẫn còn đang duy trì chiều cao của một cậu bé.
Có điều, người ta thân lùn chí không lùn, vẫn có thể đánh cho đám thần kinh Ma tộc trong Ma Cung nằm rạp xuống đất gọi Thiếu chủ.
Trì Am cũng đánh không lại hắn.
Làm một gốc tiên thảo phúc trạch thâm hậu, nàng nên yêu chuộng hòa bình mới phải, chẳng qua ở Ma Cung suốt một trăm năm, tiếp xúc với đám Ma tộc bệnh thân kinh kia lâu rồi, tính tình không khỏi có chút lệch lạc.
Cậu bé vươn tay nắm cổ tay nàng, vẻ mặt có hơi phụng phịu: “Không cho tùy tiện chạy loạn, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Trì Am bị hắn nắm lấy tay không tránh thoát được, nàng đành phải nói: “Ta không chạy loạn đâu, thật sự chỉ tới sau núi thôi, nơi đó cũng là phạm vi Ma Cung, không rời khỏi địa bàn Ma tộc đâu.”
“Ta đi cùng nàng.” Nam hài nói.
“Nhưng không phải chàng muốn đi tìm Ma Đế tu luyện bây giờ à?” Trì Am kỳ quái hỏi.
Hắn lườm nàng một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết là châm chọc hay nhìn thấu nàng: “Hôm nay nghỉ.”
Trì Am: “... À.”
Hắn liếc nàng: “Làm sao? Chẳng lẽ không muốn ta đi cùng?”
Trì Am chần chờ lắc đầu.
Hắn lạnh lùng đánh giá nàng, nhắc nhở: “Nàng là thê tử của ta, ta có trách nhiệm bảo vệ nàng.”
Trì Am: “... Vậy cảm ơn chàng nhiều nhé.”
Để cho một cậu bé lùn hơn nàng bảo vệ mình, đáy lòng Trì Am cũng thấy ảo diệu lắm. Cho dù hắn có được thân thể của thần, quả thật lợi hại hơn nàng, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ cậu bé đáng yêu của hắn là nàng không nhịn được muốn bảo vệ hắn.
Tư Ngang sao có thể không biết nàng suy nghĩ cái gì, hắn nghiêm mặt, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Ta sẽ lớn lên.”
“Đúng đúng đúng, chờ nương Tư Lăng với cha Tư Hàn trở về mang đồ ăn chứa thần tính cho chàng là chàng có thể trưởng thành, ta chưa bao giờ hoài nghi chuyện này đâu.” Trì Am nói xong liền ôm chầm hắn vào lòng, xoa xoa đầu hắn.
Một thị vệ Ma Cung vừa nhậm chức thấy cảnh này thì sững sơ tại trận.
Tư Ngang ở trong lòng Trì Am quay đầu nhìn gã thị vệ kia, ánh mắt thăm thẳm, thị vệ kia co thụt cúc hoa lại, nhanh chóng quay đầu bước đi, đỡ phải bị Thiếu chủ ghi hận, sau này không hay ho gì cho cam.
Rất nhiều Ma tộc tại Ma Cung gặp bất trắc đều vì bị vị Thiếu chủ này “thương nhớ”.
Tư Ngang tránh khỏi ngực Trì Am, lần nữa nắm tay nàng nói: “Đi thôi.”
Trì Am nhìn cậu nhóc xinh đẹp bình tĩnh, rồi lại nhìn tay mình bị bàn tay bụ bẫm của hắn nắm lấy, nháy mắt sinh ra ảo giác mình đang trong mối quan hệ tình yêu tỷ đệ với hắn. Hơn nữa cậu nhóc này từ lúc bắt đầu biết nói đã cố ý nhận định người vợ là nàng. Tuy đây là kết quả Trì Am muốn, nhưng không hiểu sao luôn cảm thấy là lạ.
Thậm chí có đôi khi, nàng cảm thấy mọi thứ đều không chân thật.
Không biết vì sao lại sinh ra loại cảm giác này, chờ nàng muốn ngẫm lại, hết thảy lại trở nên chân thật vô cùng.
Nghĩ mãi không ra, Trì Am quyết định không nghĩ gì nữa, nên thế nào thì thế ấy, cùng Tư Ngang lớn lên là tốt rồi.
Nữ tử xinh đẹp và nhóc xinh trai đi tới sau núi Ma Cung, thị vệ Ma tộc dọc đường nhìn thấy đều ngó lơ.
Chờ bọn họ đi rồi, thị vệ Ma tộc lập tức truyền lời khắp xung quanh: “Thiếu chủ và Trì tiên tử muốn tới sau núi, mọi người chú ý.”
Ma tộc sau núi nhận được đến tin tức vội vàng rời đi, có mấy Ma tộc ở sâu trong núi không nhận được tin tức, đành phải mặc cho bọn họ tự cầu nhiều phúc vậy.
Khi Trì Am bị Tư Ngang đưa tới sau núi, dưới ánh mắt của hắn, nàng chỉ đành đi hái tiên quả.
Thật ra hôm nay nàng ra ngoài không phải đi hái tiên quả, nhưng bị cậu nhóc này nhìn chằm chằm, đành phải thật sự đi hái.
Sau núi sinh trưởng rất nhiều tiên thực và tiên chu số một, số hai Tiên Linh giới, đặt ở trong mắt Nhân tu chính là một tòa bảo khố.
Ma tộc trời sinh sở hữu sức mạnh cường đại, cũng không cần dùng vật bên ngoài tới mài dũa cơ thể, nhu cầu với tiên đan gì gì đó mà Nhân loại cần đều không lớn. Vậy nên bọn họ cũng không quá mức chú ý tới tiên thảo tiên dược cần để luyện tiên đan. Cũng vì thế, Ma tộc cũng chẳng chủ động đi hái mấy loại linh thảo mọc ở sau núi được coi là vô cùng quý hiếm trong mắt Nhân tộc kia, mặc chúng nó cuồng dã sinh trưởng.
Trì Am thích nơi này vô cùng, đại khái là vì bản thể của nàng ở thế giới này là một cây tiên thảo, trời sinh thân cận với hoa cỏ cây cối, khí tức mộc linh sinh sôi không ngừng trên người nàng cũng khiến tất cả sinh linh thuộc hệ mộc thích thân cận với nàng.
Đang lúc Trì Am lăn lộn trong bụi hoa, chợt nghe được xa xa truyền đến âm thanh chiến đấu.
Nàng nhảy dựng lên, theo bản năng tìm kiếm cậu nhóc xinh trai nhà mình, phát hiện không thấy người đâu.
Trì Am thả người nhảy đến một gốc cổ thụ cao trăm trượng, nhẹ nhàng đứng trên cành cây nhìn ra xa, thấy được hai bóng người đang quấn lấy nhau giữa không trung, một lớn một nhỏ. Tuy vóc người kia vóc dáng nhỏ nhưng khí thế cường hãn, đè nặng người cao lớn ra mà đánh.
Chúng Ma tộc vây xem dưới chân núi lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Ai đang giao chiến với Thiếu chủ thế?”
“Chắc là Đồ Niên.”
“Không ai thông báo với Đồ Niên hôm nay Thiếu chủ đưa Trì tiên tử ra sau núi à?”
“Hắn ở thâm sơn, ai đi báo cho hắn? Cũng đâu phải không muốn sống nữa.”
“Đồ Niên đáng thương, ngoan ngoãn để Thiếu chủ đánh đi…”
Trì Am nghe được đám Ma tộc kia nói xong thì vẻ mặt rất khó tả.
Năm đó khi Tư Lăng đưa bọn họ tới Ma Cung vẫn một mực lo lắng đám Ma tộc bệnh thần kinh này dạy lầm bọn họ, còn sẽ chọc giận bọn họ. Ngay cả đa số Ma tộc đều nghĩ như vậy. Chẳng lẽ bọn họ còn không đối phó được hai đứa trẻ hay sao? Nào ngờ đâu, chờ đến khi Tư Ngang vừa mới biết đi đã theo Ma Đế tu hành, sau đấy… đánh tới mức khắp Ma Cung này không đối thủ, tất cả Ma tộc đều bị hắn dạy dỗ cho một trận ra trò.
Ma tộc thật sự là một đám thần kinh, thích hành sự đơn độc, kiêu ngạo làm bậy. Nhưng Tư Ngang được Ma Đế đích thân dạy dỗ càng thần kinh hơn bọn họ thì phải làm sao?
Sau khi Tư Lăng trở về, nếu thấy Tư Ngang như vậy không biết có muốn khóc không nữa.
Hai khắc sau, trận chiến chấm dứt, Ma tộc tên Đồ Niên kia bị Tư Ngang giơ một tảng đá lớn lên ném lõm thành hố, sau đó hắn phủi tay, từ trên không bước về phía Trì Am.
Tùy tiện bước ra một bước đã tới trước mặt Trì Am rồi.
Cảnh tượng này khiến ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh. Tuy rằng bước chân thoạt nhìn tản mạn, nhưng thật ra nháy mắt đã rút ngắn không gian, loại thần thông này chỉ có cường giả cấp bậc Tiên Đế trở lên mới có thể lĩnh ngộ. Tuy tính tới năm nay Tư Ngang đã một trăm tuổi rồi, nhưng so với đám Ma tộc sống cả vạn, chục vạn năm ở đây thì vẫn là đứa trẻ mà thôi.
“Hái xong rồi à?” Tư Ngang nhìn Trì Am.
Trì Am không muốn về sớm như vậy, vội vàng lắc đầu không ngừng.
Thế là Tư Ngang kéo nàng đi vào rừng sâu, chờ hai người dần khuất tầm mắt, một đám Ma tộc đi tới, đào Đồ Niên bị tảng đá lớn đè hộc máu ra.
Đồ Niên hộc máu, ôm ngực ngồi xuống.
Một Ma tộc vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, đồng tình hỏi han: “Lần này Thiếu chủ xuống tay nặng quá, ngươi đắc tội với ngài ấy à?”
“Ta nào có? Thời gian này ta đều ở bên ngoài tìm đám nhân tu kia gây sự, không hề lượn lờ trước mặt Thiếu chủ, sao lại đắc tội với ngài ấy được?” Đồ Niên cảm thấy mình oan chết đi được, không hiểu vì sao Thiếu chủ vừa thấy mình đã xông lên đánh, dù Ma tộc rất giỏi chịu đòn, nhưng cũng không chịu nổi đòn của Thiếu chủ có thân thể Ma Thần.
Bên cạnh có một Ma tộc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, “a” một tiếng: “Ta biết rồi, năm mươi năm trước không phải có một lần Đồ Niên ném Trì tiên tử vào Vạn Ma Quật đấy sao?”
Đồ Niên vô tội nói: “Ta phụng mệnh mang nàng đi tu hành mà.”
“Nhưng hành vi của ngươi không giống mang, khiêng người ta lên vai bước thẳng đi, chẳng trách Thiếu chủ lại ghim ngươi.”
Đồ Niên bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi, lần sau ta nhất định sẽ thật dịu dàng với nàng ấy, không khiêng nữa, ôm là được rồi.”
Ai ngờ nghe hắn ta nói xong, một đám Ma tộc đều nhìn hắn ta như nhìn kẻ bại não: “Ngươi bị ngu hay bị đần thế? Đó là thê tử do nương của Thiếu chủ đính hôn cho ngài ấy. Ngươi lại dám khiêng nàng, chắc cũng chạm vào mặt của nàng rồi phải không? Chẳng trách Thiếu chủ muốn đánh ngươi.”
Đồ Niên ngơ ngác nhìn một đám đồng bạn, sau đó sờ sờ đầu: “Nhưng là chuyện từ năm mươi năm trước rồi, Thiếu chủ không đến mức nhớ đến tận bây giờ chứ?”
Một cái Ma tộc cười khẩy: “Năm mươi năm? Cho dù là năm mươi vạn năm ngài ấy cũng có thể nhớ kỹ. Thiếu chủ không hổ là Ma Thần trời sinh, lòng bao dung bé tin hin, không phải cũng khá giống chúng ta đấy sao?”
Nghe nói như thế, một đám Ma tộc đều gật gù, hoàn toàn không cảm thấy có gì sai.
Đối với bọn họ mà nói, ghim mối thù năm mươi năm chỉ là chuyện nhỏ.
Trì Am bị nam hài kéo bay giữa không trung, đi vào một chỗ nhiều tiên quả với tiên chu nhất trong thâm sơn, sau đó hắn bảo nàng đi hái.
Trì Am nhìn hắn một hồi, thấy hắn cũng nhìn mình chằm chằm không rời đi thì đánh tiếp tục hái tiên quả.
Thấy một đóa hoa nở đúng độ, nàng tùy tay bứt lên, cài bên mai nam hài, thấy hắn lạnh tanh nhìn mình, đôi mắt sâu như mặt hồ không thấy đáy thì cười gượng, gỡ hoa xuống cài lên bên mai mình.
“Tư Ngang, vừa rồi chàng xuống tay nặng quá, Ma tộc kia chọc tới chàng à?” Trì Am vừa hái vừa hỏi.
Nam hài “ừ” một tiếng, tích chữ như vàng.
“Hắn làm gì?”
“Nàng không cần biết.”
“... Thôi bỏ đi vậy.”
Trì Am cực kỳ thức thời, cảm thấy nam hài bị Ma Đế dạy dỗ còn lạnh lùng không có tính người hơn Tư Ngang trong trí nhớ của nàng, làm nàng không khỏi sinh ra lòng nghi hoặc.
Nàng quen biết Tư Ngang đã lâu lắm rồi, lâu đến mức nàng quen thuộc hơi thở của hắn, tính tình của hắn. Cho dù từng bị ảnh hướng tới thần trí mà chết não chút, nhưng có một số thói quen nhỏ đều không thay đổi. Còn Tư Ngang bây giờ cứ như một người vừa sinh ra, đang chậm rãi trui rèn tính cách, cách biệt rất lớn với Tư Ngang trong ký ức của nàng.
Nhưng có một điểm không thay đổi chính là người này thích quản nàng.
Chỉ cần Trì Am rời khỏi Ma Cung một bước là hắn sẽ đuổi tới, canh chừng nàng gắt gao, hoặc là phái Ma tộc đến nhìn nàng.
Trì Am từng có lần không nhịn được thử hỏi: “Chàng không cần canh chừng ta chặt như vậy đâu. Hiện tại ngoại trừ có chút phúc trạch thêm thân thì ta chính là một người thường không có năng lực gì, sẽ không chạy trốn.”
Mà nam hài còn chưa lớn lại lạnh mặt nói: “Nàng là thê tử của ta, ta phải coi chừng nàng.” Nghĩ một lát, hắn còn bổ sung: “Tránh cho nàng chạy loạn bị Nhân tộc bắt đi luyện thành tiên đan. Nếu thật như thế ta sẽ ăn luôn cả nàng!”
Trì Am: “...”
Trì Am bị giọng điệu đương nhiên này của hắn làm cho phiền muộn không thôi, không nhịn được nói: “Nếu ta thật sự bị luyện thành tiên đan, không phải chàng nên hồi sinh ta à?”
“Đế Lâm Tiên Thảo hồi sinh cũng đã không còn là nàng nữa.” Hắn lạnh lùng nói, đôi mắt lóe ra sự ngang ngạnh đặc thù của Ma tộc.
Cả thiên địa chỉ có một gốc Đế Lâm Tiên Thảo, nếu Đế Lâm Tiên Thảo héo rũ chết đi, cây thứ hai mới có thể lặng yên sống lại ở một góc nào đó không ai hay biết. Nhưng Đế Lâm Tiên Thảo xuất hiện lần thứ hai đó đã không còn là cây Đế Lâm Tiên Thảo cũ.
Vì nàng giúp hắn bình an giáng thế, nàng vì hắn biến hóa trước thời hạn nên mới có thể trở thành “Trì Am” độc nhất vô nhị như hiện tại.
Nếu nàng thật sự bởi vậy bị luyện thành tiên đan, Đế Lâm Tiên Thảo thứ hai sóng lại đã không còn là nàng.
Trì Am câm nín.
Chỉ có thể nói, mọi chuyện Tư Ngang làm bây giờ đều như lời Tư Lăng đã nói lúc trước. Vì nàng hao hết phúc trạch cứu hắn nên từ khi nàng biến hóa đến giờ đều không thể tu luyện, không có thể chất của tiên nhân, cũng không có năng lực của tiên nhân, vậy nên Tư Ngang phải bảo vệ nàng.
Đây là điều hắn nợ nàng, cũng là lời hứa mà hắn đã đảm bảo.
Sau khi hái tiên quả, Tư Ngang đưa nàng về Ma Cung, không cho nàng rời khỏi tầm mắt của mình.
Hai người vừa trở lại Ma Cung đã thấy trước cửa Ma Cung có mấy bóng người quen thuộc.
Thấy hai người, vẻ lạnh lẽo cao quý trên gương mặt vô cùng xinh đẹp của nữ tiên kia lập tức biến mất, nở nụ cười rạng rỡ đến mức khiến trời đất lu mờ.
Nữ tiên bước nhanh tới, một tay ôm Tư Ngang vẫn bé nhỏ lên, hôn lên gương mặt đáng yêu của hắn, vui sướng nói: “Nhi tử, chúng ta tìm được một chỗ, con sẽ có thể nhanh chóng lớn lên rồi cưới Am Am làm thê tử, con có vui không?”
Trì Am: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.