Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 832: Ngoại Truyện Mười Bốn

Vụ Thỉ Dực

26/01/2024

Ma Thần trở về, toàn bộ Tiên Linh giới đều chấn động đến bảy phần.

Trong đó khổ nhất phải kể tới đám tiên nhân ban đầu phối hợp với Thập Phương Thiên Thần của Thần Linh giới đến gây chuyện lúc Tư Ngang được sinh ra, mặc kệ là thế lực nào thì cũng không đủ cho hắn bóp.

Tuy nhiên, Tư Ngang cũng không tự tay bóp chết bọn họ.

Hắn không thể rời khỏi thần mộ, nếu không thần uy trong người sẽ gây chấn động nhất định cho Tiên Linh giới, dù chỉ một chút thôi cũng sẽ tạo thành tình cảnh sinh linh đồ thán, tạo thành sát nghiệt. Tuy rằng chuyện sát nghiệt đối với hắn mà nói thì không tính là gì, nhưng cũng có thể sẽ bị ghi lại trên người Trì Am có mệnh cách tương liên với hắn, cho nên tất nhiên Tư Ngang sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy.

Cho nên, hắn giữ lại những tiên nhân kia để “làm bao cát” cho Trì Am.

“Thật sự muốn ta đi đánh bọn họ sao?” Trì Am ngẩn ngơ vô cùng, có ai nhìn thấy một gốc tiên thảo lại đi chém giết không? Nhưng bây giờ nàng lại cứ bị buộc bất đắc dĩ, nhất định phải đi kiếm chuyện.

Tư Ngang ngồi ở trên lưng con hoang thú được máu thần phục sinh, gật đầu nói: “Đúng vậy! Đừng lo, ta sẽ để cho con hoang thú này đồng hành với nàng.” Hoang thú chính là mắt của hắn =, cho dù không thể đi ra ngoài thì hắn cũng có thể biết mọi chuyện trong thiên hạ.

Nhưng không nên nói chuyện này với nàng.

Trì Am nhìn con hoang thú cao lớn uy mãnh kia, không còn cách nào khác đành nói: “Được, nhưng ta phải luyện tập trước đã.”

Năm đó lúc nàng hóa hình, phúc trạch của nàng đều bị dùng để chống cự lôi kiếp mà tiêu hao hết rồi, khiến cho một đoạn thời gian rất dài nàng chỉ có thân xác tiên nhân mà lại không có sức mạnh của tiên nhân, như một con gà yếu ớt, một Địa Tiên nho nhỏ cũng có thể chụp chết nàng.

Cho đến sau đó lại xảy ra bao nhiêu chuyện, nàng đi theo Tư Ngang vào Tam Thiên Luân Hồi giới.

Tuy rằng mỗi kiếp nàng đều chết yểu, nhưng nếu may mắn không chết, cộng thêm việc những chuyện nàng đã làm sẽ đạt được công đức, đều biến thành phúc trạch, phúc trạch tích lũy nhiều, tới một ngày phúc trạch thuộc về Đế Lâm Tiên Thảo cuối cùng cũng trở về.

Đế Lâm Tiên Thảo tu luyện có liên quan đến phúc trạch và khí vận, chỉ có phúc trạch trên người thì mới có thể tu luyện được.

Vũ khí mà Trì Am quen thuộc nhất chính là kiếm, đây là kỹ năng nàng vô tình học được trong Tam Thiên Luân Hồi giới, nàng không có ý định từ bỏ nó.

Vì vậy, nàng bắt đầu luyện tập kiếm thuật, luyện tập bộ kiếm pháp quen thuộc trong Hỗn Nguyên Tâm Kinh.

Khi nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào màu đỏ có ánh sáng ẩn bên trong nàng lấy ra từ trong nhẫn Càn Khôn, mắt Tư Ngang hơi híp lại, không nhịn được mà khẽ mỉm cười, ánh sáng trong mắt chuyển động, vô cùng đẹp đẽ.

Trì Am quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của hắn thì cũng thấy hơi kiêu ngạo, nâng kiếm lên, nhảy lên lưng hoang thú, trực tiếp đối mặt với hắn.

“Chàng nhìn xem, ta vẫn giữ thanh kiếm này đấy. Dù sao cũng là thứ chàng làm cho ta lúc nhỏ.” Trì Am cười nói.

Tư Ngang liếc nhìn thanh kiếm, sau đó ánh mắt rơi vào trên mặt nàng.

Nụ cười ấm áp như gió xuân, như lời chúc phúc, tốt đẹp như nước.

Hắn không kìm được mà dang tay ôm người đang cười vào lòng.

Đây là phúc trạch duy nhất trên thế gian, lại thuộc quyền sở hữu của riêng hắn, cuối cùng hắn cũng nắm chắc phúc trạch thuộc về mình, bất luận là thần là tiên hay là thiên đạo cũng không thể chia rẽ bọn họ.

Trì Am cọ người trong ngực hắn, cho đến lúc cuối thì lại thoải mái đến mức không muốn động đậy.

Dưới thân là tấm lưng đầy lông của hoang thú, đằng sau là lồng ngực ấm áp của người đàn ông, có khác nào “vòng tay người đẹp là mồ chôn anh hùng” đâu, dù có hùng tâm tráng chí thế nào thì cũng bị làm hao mòn không còn gì nữa.

“Nàng được nghỉ ngơi mấy ngày.” Tư Ngang cười nói, lông mày khẽ nhếch lên, không hề có vẻ tàn nhẫn, hắn lúc này đâu có sự hung ác đến đáng sợ của một Ma Thần trời sinh?

Trì Am cười hôn lên má hắn, làm nũng: “Mấy ngày ít quá, một tháng đi..”

Tư Ngang cười không nói gì.

Mặc dù hắn không có phản ứng, nhưng sao Trì Am lại không biết hắn có ý gì chứ.

Cho nên mấy ngày sau nàng vẫn bị người đàn ông nhẫn tâm kia đuổi đi, ném vào bãi trống dưới con hoang thú, nhìn chằm chằm nàng luyện kiếm.

Trong lúc ở Tam Thiên Luân Hồi giới vì nàng luôn chết sớm, tính mạng lại không được đảm bảo nên luôn luyện kiếm rất chăm chỉ để bảo vệ bản thân khỏi chết quá nhanh, không để hắn phải trải qua nỗi đau một mình.

Bây giờ bọn họ đã trở về Tiên Linh giới rồi, không có nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng Trì Am cũng bắt đầu lộ bản tính, bắt đầu được chăng hay chớ.

Có thể trông cậy vào một gốc tiên thảo biết cầu tiến chắc?

Có ai từng thấy một gốc tiên thảo biết cố gắng tiến thủ chưa? Dù có tiến về phía trước bao nhiêu thì cũng sẽ không thể phát triển thành một cái cây được!

Nhưng lại cứ có một vị thần luôn muốn nàng có thể biến từ một cọng cỏ thành cây đại thụ che trời, ngày nào Trì Am cũng bị hắn theo dõi sát sao việc tu luyện, tu luyện, lại tu luyện, tu luyện cho đến khi nàng sắp ói đến nơi.

Nhưng ói mãi cũng thành thói quen.

Ngày hôm đó, Trì Am vẫn đang tu luyện dưới sự giám sát của Tư Ngang thì đột nhiên phát hiện có khách đến thần mộ.

Từ khi thần lực trong thần mộ bị Tư Ngang hấp thu, không có thần lực, không có linh lực của tiên thì cũng như một giới thế tục bình thường, tách hẳn khỏi Tiên Linh giới, cũng không thích hợp cho tiên nhân tu luyện.

Cho nên sau khi đám người Ma Đế xác nhận Tư Ngang đã bình an liền rời khỏi nơi này, chỉ đến đây khi nào nhớ bọn họ.

Chỉ có Trì Am là Đế Lâm Tiên Thảo, không bị ảnh hưởng bởi thần mộ nên có thể ở bất cứ nơi nào, chỉ cần nàng có phúc trạch thì có thể tu luyện ở bất cứ đâu mà không bị gò bó.

Lúc đó Tư Lăng còn vui vẻ nói: “Quả nhiên ngay lúc trước hứa hôn Tư Ngang với Am Am là điều đúng đắn. Thật là xứng đôi.”

Quả thực là xứng đôi, nếu không thì Trì Am đã không ở lại đây cùng người đàn ông của nàng.

Vốn tưởng đó là mấy người Tư Lăng, nhưng khi vị khách kia đến họ mới phát hiện ra là không phải, mà là Vệ Quan Nhai đã từng giúp đỡ lúc trước khi Tư Ngang sinh ra đời.

Vệ Quan Nhai vẫn mặc y phục màu tím gay lọ, đong đưa chiếc quạt bằng ngọc màu tím, trông bảnh bao tuấn tú vô cùng.

Hắn nhìn về phía thần mộ, chậc chậc hai tiếng rồi nói: “Nhìn các ngươi ở chỗ này sống tốt quá nhỉ, chắc hẳn không biết bên ngoài đã đại loạn rồi phải không?”

“Đại loạn? Sao lại loạn?” Trì Am tràn đầy phấn khởi hỏi.

“Ma tộc và tiên nhân liên tục phát sinh xung đột, thường xuyên đánh đến mức ngươi chết ta sống, thế mà không tính là loạn à?” Vệ Quan Nhai hỏi ngược lại.

Trì Am lại ngồi xuống, nói giọng thờ ơ: “Tiên Linh giới lớn như vậy, sinh linh nhiều như vậy, chủng tộc khác biệt, thỉnh thoảng có một vài Ma tộc hoặc tiên nhân chết thì cũng không có gì lạ, nếu không sinh linh trong Tiên Linh giới càng ngày càng nhiều, đại lục Tiên Linh giới mà nói cũng chịu không nổi.”

Vệ Quan Nhai nghe nói như thế, cái tay đang đong đưa cây quạt lập tức khựng lại, nhìn chằm chằm Trì Am: “Đây là câu trả lời của Đế Lâm Tiên Thảo sao?”

“Đúng vậy, có gì không đúng đâu?” Trì Am hỏi ngược lại.

Vệ Quan Nhai cất cái quạt đi, trầm tư một hồi rồi chào tạm biệt rời đi.

Cho đến khi hắn đã biến mất, Trì Am mới khó hiểu quay đầu hỏi Tư Ngang: “Hắn có ý gì thế? Chẳng lẽ hắn đến đây một chuyến chỉ để nói nhảm mấy câu vậy thôi à?”

Tư Ngang bật cười, đưa tay ra xoa đầu nàng, nói: “Có thể đối với nàng mà nói là nói nhảm, nhưng đối với hắn thì lại chính đó là Tiên âm Phạn ngữ. Hắn là chúa tể một giới, còn nàng là phúc trạch duy nhất giữa thiên địa, khi hắn gặp phải chuyện khó thì đương nhiên muốn hỏi nàng để lấy được một câu lý giải.”

Chúa tể một giới?

Hai mắt Trì Am nhíu lại, cuối cùng cũng nhận ra thân phận của Vệ Quan Nhai, sau đó không khỏi bật cười.

Nàng chỉ thuận miệng nói một câu thôi, vậy mà người này lại thật sự tin tưởng sao? Nhưng nàng cũng nói không sai.

“Ngoại tổ phụ với nương Tư Lăng có rất nhiều bạn bè, loại bạn gì cũng có.” Trì Am cảm thán,

Tư Ngang cười không nói gì, đây đều là thiện duyên mà các trưởng bối kết được trên con đường biến từ phàm nhân thành tiên nhân, như vậy mới có thể làm cho họ có thể bình an giáng thế, lịch kiếp trở về.

Khi việc tu luyện của Trì Am cuối cùng cũng kết thúc, Tư Ngang liền ném nàng ra khỏi thần mộ, để nàng đi kiếm chuyện.

Trì Am đứng một mình trong ngôi mộ của cuộc chiến tiên giới thời thượng cổ, bên cạnh chỉ có một con hoang thú làm bạn, lập tức cảm thấy… quá hưng phấn.

Tốt quá rồi, lại có thể đi quẩy rồi!

Ngay khi nàng chuẩn bị đi quẩy loạn trong Tiên Linh giới thì con hoang thú đột nhiên duỗi móng vuốt ra chặn đường nàng, trong miệng lại có giọng nói của Tư Ngang vang lên: “Am Am, đi mau về mau, nếu nàng không trở lại trong vòng ba năm ta sẽ đích thân đưa nàng về.”

Trì Am: “...”



Chết tiệt! Nàng biết mình không thể đi bay lắc được mà!

“Ba năm ngắc quá, cho ta ba mươi năm, được không?” Trì Am nhìn chằm chằm vào con hoang thú.

Hoang thú nhìn nàng với vẻ vô tội, không đáp lại lời nào.

Thế là Trì Am đành vác thanh kiếm gỗ đào trên lưng, bắt đầu thất thểu đi gây sự.

Cuối cùng cũng phải mất một năm để chọn ra một thế lực đã từng tham gia vây quét lúc trước, kiếm pháp của Trì Am cũng càng ngày càng mạnh hơn.

Dù có phải hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn còn hai năm nữa cơ mà, Trì Am quyết định đến Ma Cung thăm hỏi mấy người Ma Đế và mẹ Tư Lăng.

Thế là nàng lại cõng kiếm, tiếp tục đi thật phóng khoáng.

Trong vòng chưa đầy một năm tin đồn về một vị tiên nữ kỳ lạ tay cầm kiếm gỗ đào mang theo hoang thú gây sự khắp nơi làm kinh hoàng khắp chốn đã lan khắp Tam giới, những vị tiên nhân đó lập tức cảm thấy khủng hoảng, người người đều cảm thấy bất an.

Trì Am vừa đi vừa lượn lờ, cuối cùng cũng đến Ma Cung.

Khi đám Ma tộc đang tuần tra nhìn thấy nàng thì đều sững sờ.

Ừm, kiếm gỗ đào, hoang thú, nữ tiên...

Đây không phải là nữ ma đầu đang nổi tiếng trong khắp Tiên Linh giới gần đây sao? Nhìn kỹ hơn thì hình như hơi quen quen thì phải? Trông giống như tiểu tiên nữ ở trong Ma cung đã lớn lên cùng Thiếu chủ của bọn họ…

Trong lúc họ còn đang nghi ngờ thì tiểu tiên nữ đột nhiên vung kiếm, tấn công dữ dội.

Một đám Ma tộc da dày thịt béo bị nàng đánh cho ngửa người, trong cơn đau khổ thầm nghĩ: Thế này đâu giống tiểu tiên nữ mềm mại đáng yêu kia được, rõ ràng là một nữ ma đầu.

Sau khi Trì Am đánh cho đám Ma tộc mặt mũi bầm dập xong lại cười rạng rỡ nhìn bọn chúng: “Đồ, lâu rồi không gặp, không biết ta à?” Thấy Ma tộc vẫn còn đang bối rối nàng liền nhắc nhở: “Ta là Trì Am năm đó bị ngươi tự tay ném vào hầm Vạn Ma đấy.”

Đồ: “...”

Chết tiệt, hóa ra là nàng ấy!

Những Ma tộc xung quanh đều nhìn nàng với vẻ kinh dị, nếu là một tiên nhân hoặc những người khác đánh họ thành thế này thì họ còn cảm thấy không có gì, ngược lại còn có thể rút lui với tinh thần chiến đấu dâng cao. Nhưng vị nữ tiên này nghe nói là Đế Lâm Tiên Thảo hóa thân thành, là phúc trạch duy nhất trên thế gian, tại sao lại cầm kiếm mà đi sát phạt thế này?

Có ai từng nghe nói chuyện Đế Lâm Tiên Thảo thích giết chóc chưa?

Sau khi Trì Am tiến hành giao lưu thân mật với đám Ma tộc xong liền nhìn thấy Tư Lăng và Tư Hàn đi ra từ trong Ma cung.

“Am Am!” Tư Lăng thấy nàng thì cực kỳ vui sướng, khuôn mặt vốn dĩ quý phái, đẹp đến mức thiên địa thất sắc của bà lại nhìn nàng chăm chú, kéo tay nàng xem xét tỉ mỉ, sau đó mới nhìn đám Ma tộc một mũi sưng vù kia, còn tưởng mình đang nhìn lầm.

“Con làm à?” Tư Lăng chỉ vào đám Ma tộc.

Trì Am gật đầu.

“Làm tốt lắm!”

Đám Ma tộc: “...”

Trì Am được đón vào Ma Cung, nhìn thấy mấy người Ma Đế, phát hiện tu vi của mọi người đều tăng lên, cho thấy bọn họ đã nghe theo lời Tư Ngang.

“Ngang Nhi vẫn ổn chứ? Tại sao đột nhiên cháu lại rời khỏi thần mộ vậy?” Ma Đế hỏi.

Trì Am trả lời với vẻ ngoan ngoãn: “Chàng ấy rất ổn ạ. Gần đây cháu tu luyện có thành tựu, thế là chàng ấy ném cháu ra khỏi thầ mộ, yêu cầu cháu đi giết chết đám tiên nhân suýt chút nữa đã ngăn cản không cho chàng ấy được sinh ra an toàn.”

Đám người: “...”

Con à, không cần phải nói thành thật như thế chứ.

Tư Lăng ho khan một tiếng, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ nữ tiên kỳ lạ mang theo hoang thú gần đây nổi tiếng trong Tiên Linh giới là con à?”

“Nếu con hoang thú người đang nói tới là con mà Tư Ngang dùng để giám thị con thì đúng là con rồi.” Trì Am nói rất bình tĩnh.

Tư Lăng nhìn nàng, vẻ mặt rối rắm, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Am Am, vất vả cho con rồi.”

Trì Am tiếp tục trả lời rất bình tĩnh: “Không sao ạ, con quen rồi.” Người đàn ông mình chọn thì chỉ có thể chấp nhận thôi.

Lúc này Tư Hàn mới mở miệng: “Con dùng kiếm à?”

Người này hiếm khi mở miệng, đương nhiên Trì Am lập tức không chút do dự, vội vàng nói: “Vâng, khi con ở trong Tam Thiên Luân Hồi giới đã có được một bản Hỗn Nguyên Tâm Kinh, trong đó có cả kiếm quyết, con vẫn luôn luyện tập theo đó, dần dà cũng thành thói quen, vì vậy vũ khí con sử dụng bây giờ cũng là một thanh kiếm.”

Tư Hàn cũng là người dùng kiếm, từ khi đi vào Tiên Linh giới vũ khí của ông đã được đổi thành kiếm nên có một cái nhìn rất riêng về loại vũ khí này, là một Kiếm Tiên danh xứng với thực.

Trì Am lập tức đi theo Tư Hàn học kiếm, hy vọng cha Tư Hàn có thể chỉ điểm cho nàng mấy chiêu.

Thế là Trì Am liền thuận theo đó ở lại trong Ma Cung, ngày nào cũng đi học kiếm với Tư Hàn.

Nếu người khác rảnh rỗi thì cũng sẽ tới chỉ điểm cho nàng, đều coi nàng là vãn bối mà đối đãi.

Lại trải qua hai năm nữa, Trì Am và Tư Hàn học đến quên cả trời đất, đều đã quên mất lời hẹn ba năm, lúc này con hoang thú từ khi vào vùng đất của Ma tộc vẫn luôn ẩn mình lại đột ngột chạy ra tha nàng đi.

“Này, làm gì thế?”

“Đã đến lúc trở về thần mộ rồi.” Hoang thú phát ra giọng của Tư Ngang.

Nhóm người xung quanh cảm thấy động tĩnh nhao nhao chạy đến xem: “...”

Trước mặt mọi người bị người ta phát hiện mình bị vị thần nào nắm chặt trong tay, Trì Am cũng hơi xấu hổ, biết mình không thể ở ngoài được nữa, đành phải nói với mấy người Tư Lăng: “Ngoại tổ phụ, nương Tư Lăng, cha Tư Hàn, đại ca Trọng Thiên, đại ca Hôi Lân, Tiểu Hồng muội muội… Ta phải đi về rồi.”

Mọi người liền đưa đồ đã chuẩn bị sẵn cho nàng đưa đến thần mộ cho Tư Ngang.

“Khi nào Am Am lại quay lại?” Tư Lăng hỏi.

Trì Am cười híp mắt nói: “Khi nào tu vi của con lại tiến bộ thì nhất định Tư Ngang sẽ ném con ra ngoài đi gây sự cho đến khi con giết hết những kẻ lúc trước đã bắt nạt mọi người mới thôi.”

Mọi người: “...”

Mặc dù nghe vậy rất hả giận, nhưng là một gốc Đế Lâm Tiên Thảo mà làm chuyện hung tàn như vậy thật sự ổn không thế?

Bước chân của hoang thú cực nhanh, trong vòng nửa tháng Trì Am đã trở lại thần mộ.

Ngay khi truyền tống trận đưa nàng vào thần mộ, cơ thể nàng còn chưa đứng vững thì đã được một đôi tay ôm chặt, rơi vào trong một vòng tay quen thuộc.

Trì Am còn đang bụi bặm đầy người, nhưng cảm nhận được khí tức quen thuộc kia thì lại không khỏi nở nụ cười, vươn tay ôm lại hắn, gối đầu lên vai hắn, ghé vào tai hắn cười nhẹ nói: “Tư Ngang, ta đã trở lại rồi.”

“Ừm.”

Hắn ôm nàng rất lâu rồi mới buông ra, nắm tay kéo nàng vào sâu trong thần mộ tối tăm.

Nơi sâu thẳm của thần mộ không hề tối tăm như bên ngoài, mấy viên minh châu khổng lồ treo lơ lửng như mấy mặt trời nhỏ, soi sáng cả thế giới.

Một con hoang thú khổng lồ đang nằm đó, giống như một toà núi nhỏ.

Bên cạnh hoang thú là một ngôi nhà mang màu sắc cổ xưa, một cây cầu nhỏ nước chảy, vườn đầy hoa đào, mặc dù trong trẻo nhưng cũng đẹp vô cùng.

Tư Ngang dắt tay nàng đi vào, đến một căn phòng rộng rãi trong số đó, nơi đây đã bày sẵn quả tiên, rượu tiên và đủ các loại mỹ thực.

Giống như một kẻ xa quê trở về nhà, mùi hương của thức ăn quen thuộc đã tràn ngập khắp không gian.

Trì Am không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy vẻ mặt dịu dàng của hắn, trên người hắn mặc áo choàng bằng gấm thêu màu tím sẫm, dáng người hiên ngang, khí thế bất phàm, kéo nàng ngồi xuống.



“Uống đi.” Hắn rót cho nàng một chén rượu tiên.

Trì Am cười với hắn, nhấp một ngụm lớn, rồi lại ăn thêm mấy miếng đồ ăn, thở dài nói: “Dù mới đi ba năm nhưng cảm giác như đã lâu lắm rồi.” Nói rồi nàng nhìn sang hắn, thấy thần sắc hắn thản nhiên, dường như không có cảm giác gì với chuyện nàng rời đi ba năm.

Nếu không có cảm giác gì thì sẽ không xuất hiện ngay khi nàng vừa trở về, cũng sẽ không nấu món ăn nàng thích.

Người đàn ông này đúng là quá kiêu ngạo!

Trì Am bật cười, vui vẻ hưởng thụ tấm lòng của hắn.

Trì Am quét sạch thức ăn trên bàn dưới tinh thần khích lệ đối phương, sau đó kéo hắn đến ngồi dưới hiên nhà, lấy từng món đồ trong nhẫn Càn Khôn ra.

“Đây là pháp y mà nương Tư Lăng luyện chế cho chàng, cắt may theo vóc người của cha Tư Hàn, chắc chắn vừa người chàng. Kích thước của hai cha con chàng đều rất tiêu chuẩn. Đây là đồ phổ cha Tư Hàn cho chàng, đương nhiên cũng coi như là cho ta. Đây là của ngoại tổ phụ cho, đây là rượu tiên Tiểu Hồng muội muội tự tay ủ, đây là…”

Chẳng bao lâu xung quanh đã chất đầy đồ.

Tư Ngang nhìn xong rồi cất hết những thứ hắn dùng được.

Thực ra với trình độ hiện tại của hắn thì có nhiều thứ cũng không dùng tới, nhưng đây đều là tấm lòng của họ.

Sau đó Trì Am lại kể cho hắn nghe chuyện mình đã trải qua trong ba năm qua, cầm ly rượu tiên chậm rãi thưởng thức, cuối cùng mỉm cười nói: “Nương Tư Lăng nói một thời gian nữa bọn họ sẽ tới thăm chàng, đến lúc đó sẽ ở chỗ này cùng chàng một thời gian.”

Tư Ngang ừ một tiếng, đặt tay lên gáy nàng nhẹ nhàng vuốt ve, khi nàng quay đầu cười với hắn thì đột nhiên cúi xuống hôn lên môi nàng, sau đó ôm chặt nàng vào lòng.

Bình rượu tiên trong tay Trì Am cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Một cơn gió thổi qua rừng đào, hoa rụng rực rỡ, dần dần che đi bóng dáng nam nữ dây dưa dưới hiên.



Nửa tháng sau, Trì Am hết đau lưng bò khỏi giường, bắt đầu tu luyện.

Sau khi việc tu luyện của nàng kết thúc, nàng nằm liệt nửa chết nửa sống trên mặt đất, mãi cho đến khi được người đàn ông nào đó nhấc lên khỏi mặt đất, nàng liền nói với vẻ đau khổ: “Lần sau phải cấm dục, không thể phóng túng nữa.”

Hắn liếc nhìn nàng, bế nàng lên lưng con hoang thú, không nói gì.

Trì Am vươn tay kéo tóc hắn: “Chàng có nghe không đấy? Là chàng phải cấm dục đó, ta chỉ là thân thể tiên nhân thôi, không chịu nổi chàng giày vò đâu. Hơn nữa chàng lại còn quá đáng đến mức giày vò ta xong lại kéo ta ra khỏi giường, bắt ta tu luyện, dùng xong thì vứt đi, đừng có mà quá đáng nha!”

Mặt nàng đầy phẫn nộ, gần như muốn đấm ngực dậm chân.

Tư Ngang xoa mặt nàng, ôm nàng vào trong lòng xoa nắn, nói: “Đừng viện cớ lười biếng.”

Trì Am trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, lại càng thêm phẫn nộ: “Đồ cặn bã nhà chàng. Lại còn dám bảo ta nói lời này là do lười biếng sao, ta là bao cỏ cặn bã như vậy chắc?”

“Phải.” Hắn nói rất thẳng thắn.

Trì Am tức giận quay người đi, lăn từ trên đầu con hoang thú xuống đến mông, cách hắn một khoảng khá xa, không muốn để ý tới hắn.

Cuối cùng vẫn là hắn đưa nàng trở về đầu hoang thú từ chỗ mông, chải vuốt khí tức trong người nàng rồi nói: “Tu luyện thêm ba mươi năm nữa là nàng sẽ có thể ra ngoài, tìm mục tiêu khiêu chiến tiếp.”

Trì Am: “... Ồ.”

Hiểu rồi, tiếp tục đi kiếm chuyện.

Hắn không thể tự mình ra ngoài gây sự nên hắn huấn luyện nàng thành tay chân ra ngoài làm giúp hắn.



Trì Am mất một vạn năm để tu luyện từ một Địa Tiên thấp kém nhất trở thành Tiên Đế.

Một vạn năm không phải là khoảng thời gian dài đối với những tiên nhân có được tuổi thọ dài dằng dặc trong Tiên Linh giới, nhưng cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ.

Ví dụ như danh tiếng gốc Đế Lâm Tiên Thảo đã nổi tiếng trong toàn cõi Tiên Linh giới, khiến người ta nghe đến mà phải biến sắc.

Trì Am cũng không muốn làm ra chuyện như thế, nhưng ai bảo mỗi khi nàng tấn cấp Ma Thần nào đó lại ném nàng ra khỏi thần mộ đi gây sự. Cứ làm như thế đến một vạn năm, đánh gần như tất cả các thế lực trong Tiên Linh giới, muốn không nổi danh cũng khó.

Hôm nay lại là một ngày không giống bình thường.

Gần một nửa số tiên nhân trong Tiên Linh giới đều tụ tập ở trước lăng mộ tiên chiến thời thượng cổ, yên lặng chờ đợi.

Khi thần quang xuất hiện trên bầu trời, tất cả những tiên nhân có mặt đều không nhịn được mà cảm thấy kích động.

Thần quang hạ xuống, bao phủ cơ thể của một người đàn ông mặc áo choàng bằng gấm đỏ, tay cầm một thanh trường kiếm. Thần quang màu vàng kim khiến hắn trông giống như một vị thần.

Hắn nhìn đoàn người trước thần mộ rồi nói: “Ngoại tổ phụ, cha, nương, chư vị, ta ở Thần Linh giới chờ mọi người!” Cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào Trì Am: “Am Am, kỳ hạn mười năm, chớ có quên!”

Trì Am nghe đến kỳ hạn mười năm là thấy tê cả da đầu.

Cuộc chia ly đáng ra phải rất thương cảm, nhưng khi vừa bắt gặp ánh mắt hắn, nghĩ đến việc hắn đã luyện nàng lúc ở trong thần mộ như thế nào thì Trì Am liền phát sợ.

Vị thần này mà bắt đầu huấn luyện thì đúng là vô cùng có trách nhiệm, chỉ dùng một vạn năm để đào tạo nàng thành Tiên Đế, chỉ thiếu chút nữa là có thể thành thần. Bây giờ hắn cho thời gian mười năm để nàng phi thăng thần giới, đến lúc đó nếu như nàng không đi lên...

Đoán chừng Thần Linh giới và Tiên Linh giới sẽ bùng nổ mất.

Khi lời nói của hắn rơi xuống thì bóng dáng cũng biến mất theo thần quang dẫn đường.

Sau khi thần quang dẫn đường biến mất, thế giới cũng hoàn toàn yên lặng.

Những tiên nhân chứng kiến tất cả đều cảm thấy kích động trong lòng, không cần biết sau này họ có thể trở thành thần hay không, nhưng ít nhất cảnh tượng này cũng cho bọn họ biết có thần ở trên tiên, và trường sinh bất tử không phải là tận cùng của họ.



Mười năm sau, thần quang dẫn đường lại xuất hiện trên bầu trời một lần.

Mà thần quang này lại không chỉ có một, mà liên tục xuất hiện mấy luồng.

Lại có thêm mấy tiên nhân thành thần.

Cảnh tượng này khiến đám tiên nhân trong Tiên Linh giới chấn động, bọn họ vội vàng nhìn về phía xuất hiện thần quang dẫn đường, phát hiện hôm nay tổng cộng có bốn người trở thành thần.

Chẳng lẽ trong Thần Linh giới đã có bốn vị thần vẫn lạc?

Nghĩ đến chuyện vị Ma Thần kia phi thăng thần giới mười năm trước, vị này chính là Ma Thần trời sinh ngay cả thiên đạo cũng muốn ngăn cản không cho giáng thế, thiên về giết chóc, chỉ sợ sau khi hắn có phi thăng tới Thần Linh giới thì những vị thần kia cũng sẽ sống không được dễ dàng gì, bây giờ đã trống bốn Thần vị...

Tương lai liệu còn có Thần vị nào trống nữa không?

Cho đến khi thần quang biến mất tất cả tiên nhân vẫn còn đang phỏng đoán, trong lòng dần dần nóng lên.

Chưa bao giờ có khoảnh khắc họ hy vọng vị Ma Thần kia đại khai sát giới như thế, mong hắn mau đồ sát những vị thần chiếm giữ thần vị kia để nhường chỗ cho đám người đến sau như bọn họ. Huống hồ lúc ấy vì tiêu diệt Ma Thần giáng thế mà Thập Phương Thiên Thần của Thần Linh giới đã ra tay muốn giết người vô số lần, với tính cách có thù tất báo của vị Ma Thần kia thì chỉ sợ là tương lai sẽ còn có thần tiếp tục vẫn lạc.

Đám tiên nhân mang theo tâm trạng phấn khích âm thầm quay lại, bắt đầu suy nghĩ về tương lai.

Về phần bốn người vừa phi thăng tới Thần Linh giới, vừa mới đến họ đã được một đám thần cẩn thận chào đón, đưa vào một tòa thần điện.

Trong thần điện có một người đàn ông mặc thần bào, đội thần quan màu tím, đứng ở nơi cao, hệ như vị thần của tất cả chúng sinh.

Nhưng sự xa cách này lại biến thành sự dịu dàng khó tả khi hắn nhìn thấy bốn vị thần mới đi vào.

Hắn bay vọt xuống, đi tới trước mặt những người kia, ôm Trì Am vào lòng, cảm giác mất đi mà có lại khiến toàn thân hắn toát ra cảm giác thỏa mãn.

Trên mặt Trì Am cũng nở nụ cười ấm áp xán lạn, nói với hắn: “Tư Ngang, ta đến đây như đã hứa.”

Hắn hạnh phúc mỉm cười ôm chặt lấy nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook