Chương 288: Người Cá Biển Xanh
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Sóng biển vỗ nhẹ vào thân tàu tạo thành tiếng sóng êm đềm trong đêm yên tĩnh.
Dưới ánh trăng trên hải dương, sóng biếc dập dờn, xa xa phảng phất truyền đến tiếng hát linh hoạt kỳ ảo của tiên cá.
Mọi thứ dường như thật êm đềm và bình yên.
Khi Trì Am tỉnh dậy từ trong bóng tối liền thấy mình đang ôm thùng rượu dựa lưng vào lan can, đầu óc choáng váng, không tập trung được, suýt nữa thì ngủ thiếp đi.
Cô hơi cử động người, cảm giác chậm chạp, phát hiện mình dường như đang say, toàn thân mềm nhũn, không thể dùng sức được, suy nghĩ trong đầu cũng không linh hoạt.
"Tư Ngang..." Cô gọi theo thói quen.
Thật lâu sau đó không cảm nhận được vòng tay và hơi thở của người đàn ông kia cô mới kịp phản ứng, nhớ ra giờ đây mình đã đến một thế giới mới.
Qua một hồi lâu, Trì Am mới cố nén cảm giác tủi thân khó chịu trong lòng, không khỏi xoa đầu, ném thùng rượu trong lòng ra, đỡ lan can bảo đảo đứng dậy.
Sau khi đứng dậy liền nhìn thấy đại dương mênh mông bát ngát.
Ánh trăng trong nhà nước, chiếu vào trên mặt biển yên tĩnh, sóng vỗ mông lung, hiện lên vẻ dịu dàng của biển cả trong đêm, khiến lòng người dâng lên một cảm giác dịu dàng.
Trì Am ợ hơi rượu, tựa vào lan can tàu, dạ dày cảm thấy đau rát, không nhịn được cúi xuống biển nôn khan vài tiếng.
Sau khi nôn mửa, cơ thể dường như còn khó chịu hơn, mệt mỏi gần như đã trượt chân ngã trên mặt đất. Cô không biết mình đã uống bao nhiều rượu trước đó, vừa che miệng kìm cơn nôn mửa, vừa quan sát xung quanh, phát hiện nơi mình đang ở lúc này là một con tàu lớn, tàu lúc này đang lênh đênh trên biển cả vô tận.
Xung quanh cô có nhiều người cũng say không còn biết gì, họ ăn mặc như thủy thủ thời Trung cổ, đều ôm thùng rượu trong ngực, nằm lăn lóc dưới đất, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.
Mờ mịt nhìn mọi thứ xung quanh, đầu óc cô đã bị cồn ăn mòn, phản ứng cũng chậm chạp hơn hắn.
Một lúc lâu sau, Trì Am loạng choạng bước về phía căn buồng nhỏ trên tàu, bước chân lông lâng, muốn tìm thứ gì đó để giải rượu.
Mặc dù cơ thể cô đang say, phản ứng trở nên chậm hơn bình thường, nhưng lý trí còn lại của cô cho cô biết mình đã đến một thế giới mới, không biết thế giới này là như thế nào, liệu nó có an toàn hay không. Việc cấp thiết nhất trước mắt là phải làm cho mình tỉnh táo lại, kẻo say quá chuyện gì sẽ xảy ra cũng không biết.
Trì Am mò mẫm trên tàu, thỉnh thoảng lại nấc rượu, cuối cùng cũng mò được xuống bếp.
Cô chậm rãi bước vào, suýt chút nữa vấp ngã vào một người đàn ông ôm thùng rượu say khướt đang dựa vào ngưỡng cửa. Cô không hề nghĩ ngợi đá mạnh vào chướng ngại vật này, không ngờ cơ thể mềm nhũn không có sức, ngược lại còn tự làm mình ngã, đầu đập xuống sàn, cơn đau khiến cô trào cả nước mắt ra ngoài.
Tay chân yếu ớt, cơ thể như không thuộc về quyền kiểm soát của mình bywax, Trì Am từ từ đứng dậy, ôm lấy cái trán sưng tấy của mình đi vào trong. Cô nhanh chóng nhìn thấy trong phòng bếp cũng có mấy người nằm trên mặt đất ôm thùng rượu ngủ ngon lành, mùi rượu thoang thoảng trong phòng khiến cô càng say hơn.
Trì Am đi lướt qua họ, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, lục tung tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm ra một chai giấm hoa quả, cầm lên uống vài ngụm.
Vị chua của giấm hoa quả xộc thẳng lên đầu, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nhưng cơ thể vẫn mềm nhũn thiếu sức lực.
Trì Am nghĩ xem mình có nên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, nếu không thì cô say rượu thế này thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Vầng trăng lọt vào mây đen, gió biển thổi qua, trong không khí chợt có hơi thở kỳ lạ.
Trì Am đang cầm giấm hoa quả uống thì đột nhiên nghe thấy đằng xa có tiếng kêu thảm thiết. Phản ứng chậm nửa nhịp, cô nhanh chóng đặt bình dấm xuống, lết cơ thể vẫn còn đang chập chờn của mình ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa phòng bếp cô mới kịp phản ứng bây giờ đi ra ngoài là quá liều lĩnh, nên tìm vũ khí gì đó.
Cô quay trở lại phòng bếp, tìm thấy một thanh sắt để nhóm lửa trong góc, lôi nó ra.
Trì Am vừa đi ra khỏi cửa phòng bếp thì liền và chạm với một người đang đi tới, thanh sắt trên tay rơi xuống đất.
Khi cô vô thức muốn cúi xuống tìm thanh sắt thì đã bị người ta tóm lấy.
Đó là một chàng trai tóc nâu, anh ta kéo cô lên, khi nhìn thấy rõ mặt cô liền kinh ngạc thốt lên: "Joy, sao cậu lại ở đây?”
Trì Am ngơ ngác nhìn anh ta.
Khuôn mặt của người kia liên tục thay đổi như một con tắc kè hoa, khi Trì Am muốn đấm anh ta thì anh ta đã nắm lấy tay cô kéo cô ra ngoài.
Trì Am rất say, mặc dù đã uống mấy ngụm giấm hoa quả nhưng tác dụng không nhiều, chân cô vẫn bồng bềnh, khả năng phản ứng gần như không có, cả người như con ma men. Cho nên sau khi bị cậu thiếu niên kia dắt đi một đoạn đường cô mới chậm chạp phản ứng lại, muốn giãy dụa.
Kết quả là không thể giãy ra được.
Cơ thể này chỉ là một người thường không có sức lực, hiện tại còn đang say mềm nhũn, không còn sức lực phản kháng.
Người kia kéo cô lên boong tàu.
Dưới ánh trăng, Trì Am nhìn thấy boong tàu đầy xác chết, máu chảy khắp nơi, chẳng biết lúc nào đám cướp biển đã lên tàu tàn sát các thành viên trong tàu. Các thủy thủ đoàn say rượu dễ dàng bị giết trong giấc ngủ. Có một số thủy thủ đoàn đã tỉnh lại thì đang chiến đấu với cướp biển. Nhưng đáng tiếc chất cồn đã ăn mòn cơ thể của họ, làm cho sự phản kháng của họ trông rất buồn cười.
"Joy, tôi xin lỗi ...”
Khi hai tay Trì Am bị người ta trói lại cô mới nhận ra, cô quay lại nhìn người con trai đang trói chuyện trước mặt mình.
Thiếu niên nhìn cô với đôi mắt xanh xám đầy áy náy và nói với cô: “Joy, tôi không muốn để hải tặc giết cậu, tôi cũng không muốn giết cậu, nhưng nếu cậu ở lại thì họ sẽ buộc tôi phải giết cậu. Cho nên,... chúc cậu may mắn! Nếu cậu sống sót thì tôi hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
"Joy, tạm biệt! Kiếp sau chúng ta lại là anh em nhé!”
Chân Trì Am loạng choạng, quay đầu lại nhìn liền thấy màu máu trong ánh lửa, thiếu niên kia đã đẩy cô ra khỏi tàu.
Cơ thể cô rơi xuống từ giữa không trung, Trì Am choáng váng đầu óc chưa kịp suy nghĩ gì thì một tiếng “tóm” vang lên, nước biển đã nhấn chìm cơ thể cô. Dưới áp lực của nước biển, đầu óc bị cồn ăn mòn của Trì Am cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đồng thời hiểu rõ tình hình hiện tại của cô.
Sau khi sặc nước miếng, cô nhanh chóng nín thở, cố gắng khống chế cơ thể đang chìm dần, vùng vẫy bơi ngược dòng.
“Tôm” một tiếng, Trì Am rốt cuộc cũng lên khỏi mặt nước, quay đầu nhìn lại thì thấy con tàu dưới ánh trăng cách đó không xa vẫn đang là cảnh tàn sát, trên tàu không ngừng có thi thể người bị ném xuống.
Cho đến khi cảnh giết chóc trên tàu lắng xuống thì con tàu cũng từ từ rời đi.
Trì Am ngâm mình trong nước biển, gió đêm thổi qua khiến cô không khỏi rùng mình, cuối cùng cơn say rượu cũng lắng xuống, đầu cũng tỉnh táo lại.
Khi cơ thể cô lại sắp chìm xuống, Trì Am khó khăn bơi được một đoạn ngắn, dùng hai tay đã bị trói chặt để lấy một thùng rượu lớn bằng gỗ nổi từ phía xa tới, sau đó ôm nó bồng bềnh trên mặt biển.
Trì Am lau nước biển trên mặt, nhìn con tàu đang rời xa, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.
Mặc dù đã quen đối mặt với nguy hiểm mỗi khi xuyên qua đến thế giới mới, nhưng cô chưa bao giờ bị ném xuống biển như thế này, xung quanh cô ngoại trừ thi thể cũng chỉ có một thùng rượu cao một mét.
Trì Am liếc nhìn bàn tay bị trói của mình, giơ lên trước mặt, sau đó răng cắn vào sợi dây trói trên tay, cổ sức cắn nó xuống, cho hai tay được tự do.
Dưới ánh trăng trên hải dương, sóng biếc dập dờn, xa xa phảng phất truyền đến tiếng hát linh hoạt kỳ ảo của tiên cá.
Mọi thứ dường như thật êm đềm và bình yên.
Khi Trì Am tỉnh dậy từ trong bóng tối liền thấy mình đang ôm thùng rượu dựa lưng vào lan can, đầu óc choáng váng, không tập trung được, suýt nữa thì ngủ thiếp đi.
Cô hơi cử động người, cảm giác chậm chạp, phát hiện mình dường như đang say, toàn thân mềm nhũn, không thể dùng sức được, suy nghĩ trong đầu cũng không linh hoạt.
"Tư Ngang..." Cô gọi theo thói quen.
Thật lâu sau đó không cảm nhận được vòng tay và hơi thở của người đàn ông kia cô mới kịp phản ứng, nhớ ra giờ đây mình đã đến một thế giới mới.
Qua một hồi lâu, Trì Am mới cố nén cảm giác tủi thân khó chịu trong lòng, không khỏi xoa đầu, ném thùng rượu trong lòng ra, đỡ lan can bảo đảo đứng dậy.
Sau khi đứng dậy liền nhìn thấy đại dương mênh mông bát ngát.
Ánh trăng trong nhà nước, chiếu vào trên mặt biển yên tĩnh, sóng vỗ mông lung, hiện lên vẻ dịu dàng của biển cả trong đêm, khiến lòng người dâng lên một cảm giác dịu dàng.
Trì Am ợ hơi rượu, tựa vào lan can tàu, dạ dày cảm thấy đau rát, không nhịn được cúi xuống biển nôn khan vài tiếng.
Sau khi nôn mửa, cơ thể dường như còn khó chịu hơn, mệt mỏi gần như đã trượt chân ngã trên mặt đất. Cô không biết mình đã uống bao nhiều rượu trước đó, vừa che miệng kìm cơn nôn mửa, vừa quan sát xung quanh, phát hiện nơi mình đang ở lúc này là một con tàu lớn, tàu lúc này đang lênh đênh trên biển cả vô tận.
Xung quanh cô có nhiều người cũng say không còn biết gì, họ ăn mặc như thủy thủ thời Trung cổ, đều ôm thùng rượu trong ngực, nằm lăn lóc dưới đất, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.
Mờ mịt nhìn mọi thứ xung quanh, đầu óc cô đã bị cồn ăn mòn, phản ứng cũng chậm chạp hơn hắn.
Một lúc lâu sau, Trì Am loạng choạng bước về phía căn buồng nhỏ trên tàu, bước chân lông lâng, muốn tìm thứ gì đó để giải rượu.
Mặc dù cơ thể cô đang say, phản ứng trở nên chậm hơn bình thường, nhưng lý trí còn lại của cô cho cô biết mình đã đến một thế giới mới, không biết thế giới này là như thế nào, liệu nó có an toàn hay không. Việc cấp thiết nhất trước mắt là phải làm cho mình tỉnh táo lại, kẻo say quá chuyện gì sẽ xảy ra cũng không biết.
Trì Am mò mẫm trên tàu, thỉnh thoảng lại nấc rượu, cuối cùng cũng mò được xuống bếp.
Cô chậm rãi bước vào, suýt chút nữa vấp ngã vào một người đàn ông ôm thùng rượu say khướt đang dựa vào ngưỡng cửa. Cô không hề nghĩ ngợi đá mạnh vào chướng ngại vật này, không ngờ cơ thể mềm nhũn không có sức, ngược lại còn tự làm mình ngã, đầu đập xuống sàn, cơn đau khiến cô trào cả nước mắt ra ngoài.
Tay chân yếu ớt, cơ thể như không thuộc về quyền kiểm soát của mình bywax, Trì Am từ từ đứng dậy, ôm lấy cái trán sưng tấy của mình đi vào trong. Cô nhanh chóng nhìn thấy trong phòng bếp cũng có mấy người nằm trên mặt đất ôm thùng rượu ngủ ngon lành, mùi rượu thoang thoảng trong phòng khiến cô càng say hơn.
Trì Am đi lướt qua họ, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, lục tung tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm ra một chai giấm hoa quả, cầm lên uống vài ngụm.
Vị chua của giấm hoa quả xộc thẳng lên đầu, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nhưng cơ thể vẫn mềm nhũn thiếu sức lực.
Trì Am nghĩ xem mình có nên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, nếu không thì cô say rượu thế này thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Vầng trăng lọt vào mây đen, gió biển thổi qua, trong không khí chợt có hơi thở kỳ lạ.
Trì Am đang cầm giấm hoa quả uống thì đột nhiên nghe thấy đằng xa có tiếng kêu thảm thiết. Phản ứng chậm nửa nhịp, cô nhanh chóng đặt bình dấm xuống, lết cơ thể vẫn còn đang chập chờn của mình ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa phòng bếp cô mới kịp phản ứng bây giờ đi ra ngoài là quá liều lĩnh, nên tìm vũ khí gì đó.
Cô quay trở lại phòng bếp, tìm thấy một thanh sắt để nhóm lửa trong góc, lôi nó ra.
Trì Am vừa đi ra khỏi cửa phòng bếp thì liền và chạm với một người đang đi tới, thanh sắt trên tay rơi xuống đất.
Khi cô vô thức muốn cúi xuống tìm thanh sắt thì đã bị người ta tóm lấy.
Đó là một chàng trai tóc nâu, anh ta kéo cô lên, khi nhìn thấy rõ mặt cô liền kinh ngạc thốt lên: "Joy, sao cậu lại ở đây?”
Trì Am ngơ ngác nhìn anh ta.
Khuôn mặt của người kia liên tục thay đổi như một con tắc kè hoa, khi Trì Am muốn đấm anh ta thì anh ta đã nắm lấy tay cô kéo cô ra ngoài.
Trì Am rất say, mặc dù đã uống mấy ngụm giấm hoa quả nhưng tác dụng không nhiều, chân cô vẫn bồng bềnh, khả năng phản ứng gần như không có, cả người như con ma men. Cho nên sau khi bị cậu thiếu niên kia dắt đi một đoạn đường cô mới chậm chạp phản ứng lại, muốn giãy dụa.
Kết quả là không thể giãy ra được.
Cơ thể này chỉ là một người thường không có sức lực, hiện tại còn đang say mềm nhũn, không còn sức lực phản kháng.
Người kia kéo cô lên boong tàu.
Dưới ánh trăng, Trì Am nhìn thấy boong tàu đầy xác chết, máu chảy khắp nơi, chẳng biết lúc nào đám cướp biển đã lên tàu tàn sát các thành viên trong tàu. Các thủy thủ đoàn say rượu dễ dàng bị giết trong giấc ngủ. Có một số thủy thủ đoàn đã tỉnh lại thì đang chiến đấu với cướp biển. Nhưng đáng tiếc chất cồn đã ăn mòn cơ thể của họ, làm cho sự phản kháng của họ trông rất buồn cười.
"Joy, tôi xin lỗi ...”
Khi hai tay Trì Am bị người ta trói lại cô mới nhận ra, cô quay lại nhìn người con trai đang trói chuyện trước mặt mình.
Thiếu niên nhìn cô với đôi mắt xanh xám đầy áy náy và nói với cô: “Joy, tôi không muốn để hải tặc giết cậu, tôi cũng không muốn giết cậu, nhưng nếu cậu ở lại thì họ sẽ buộc tôi phải giết cậu. Cho nên,... chúc cậu may mắn! Nếu cậu sống sót thì tôi hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
"Joy, tạm biệt! Kiếp sau chúng ta lại là anh em nhé!”
Chân Trì Am loạng choạng, quay đầu lại nhìn liền thấy màu máu trong ánh lửa, thiếu niên kia đã đẩy cô ra khỏi tàu.
Cơ thể cô rơi xuống từ giữa không trung, Trì Am choáng váng đầu óc chưa kịp suy nghĩ gì thì một tiếng “tóm” vang lên, nước biển đã nhấn chìm cơ thể cô. Dưới áp lực của nước biển, đầu óc bị cồn ăn mòn của Trì Am cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đồng thời hiểu rõ tình hình hiện tại của cô.
Sau khi sặc nước miếng, cô nhanh chóng nín thở, cố gắng khống chế cơ thể đang chìm dần, vùng vẫy bơi ngược dòng.
“Tôm” một tiếng, Trì Am rốt cuộc cũng lên khỏi mặt nước, quay đầu nhìn lại thì thấy con tàu dưới ánh trăng cách đó không xa vẫn đang là cảnh tàn sát, trên tàu không ngừng có thi thể người bị ném xuống.
Cho đến khi cảnh giết chóc trên tàu lắng xuống thì con tàu cũng từ từ rời đi.
Trì Am ngâm mình trong nước biển, gió đêm thổi qua khiến cô không khỏi rùng mình, cuối cùng cơn say rượu cũng lắng xuống, đầu cũng tỉnh táo lại.
Khi cơ thể cô lại sắp chìm xuống, Trì Am khó khăn bơi được một đoạn ngắn, dùng hai tay đã bị trói chặt để lấy một thùng rượu lớn bằng gỗ nổi từ phía xa tới, sau đó ôm nó bồng bềnh trên mặt biển.
Trì Am lau nước biển trên mặt, nhìn con tàu đang rời xa, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.
Mặc dù đã quen đối mặt với nguy hiểm mỗi khi xuyên qua đến thế giới mới, nhưng cô chưa bao giờ bị ném xuống biển như thế này, xung quanh cô ngoại trừ thi thể cũng chỉ có một thùng rượu cao một mét.
Trì Am liếc nhìn bàn tay bị trói của mình, giơ lên trước mặt, sau đó răng cắn vào sợi dây trói trên tay, cổ sức cắn nó xuống, cho hai tay được tự do.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.