Chương 305: Người Cá Biển Xanh
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am yên lặng lắng nghe, không hé nửa lời.
“Tôi có thể hỏi cậu lúc đó làm sao cậu thoát ra ngoài được không?” Conor vừa hỏi, hai mắt vừa dán chặt lên mặt cô, hệt như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô.
Trì Am khẽ gật đầu: “Tôi cũng đang định nói với các ông chuyện này, thực ra Alex chính là hải tặc!”
“Không thể nào!” Một gã đàn ông tóc màu nâu bạc đứng bên Boss Conor ngạc nhiên kêu lên.
Trì Am không đếm xỉa đến anh ta, bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện tối hôm đó: “May mà có một chú cá heo tên Ares đã đưa tôi tới đảo Little State, nhờ thế tôi mới có thể sống sót. Nếu không thì có lẽ tôi cũng đã rơi xuống biển và bị thú biển nuốt chửng giống như những người khác rồi.”
Conor nghe cô kể, rất lâu sau vẫn không nói gì.
Gã đàn ông đứng bên cạnh ông ta vẫn còn đang thất thần vì chuyện “Alex là hải tặc”, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.
Một lát sau Conor mới nói với Trì Am: “Cậu Dasle, vận khí của cậu tốt thật đấy.”
Trì Am cười với ông ta: “Tôi cũng nghĩ thế.”
Sắc mặt mấy gã đàn ông bên cạnh Conor có vẻ rất tệ, hung dữ nhìn cô chằm chằm.
Trì Am cười lạnh trong lòng, chẳng mảy may bận tâm chút nào.
Trước ý đồ của đám người này, từ lúc quyết định quay về đảo Whale, Trì Am đã suy xét tình cảnh của mình, nếu không thì những ngày qua cô đã chẳng cố tình gây thiện cảm với đội tuần tra số 7, mục đích của cô chính là để làm bọn chúng khiếp sợ.
Đây chỉ là bước khởi đầu thôi.
Kỳ thực những người này không hề tin lời cô, Trì Am cũng không quan tâm họ có tin hay không. Nhưng vì mẹ của Angel - Elena, Trì Am không thể phóng đại sự việc quá nhiều, cô phải nghĩ cho Elena, sau này Elena còn phải nương thân trên đảo Whale.
Một lúc lâu sau, Boss Conor sai người đưa Trì Am về, đối xử với cô có phần khách sáo. Điều này khiến cho gã đàn ông tóc màu nâu đỏ bên cạnh Conor có vẻ nôn nóng, hắn ta hung dữ nhìn chòng chọc vào Trì Am, giống như sắp ăn tươi nuốt sống cổ tới nơi.
Khi Trì Am đi khỏi căn nhà gỗ đó, loáng thoáng nghe thấy tiếng Boss Conor nói: “... Chúng mày tạm thời không được đụng đến nó, nó có quen biết với Edward Hill, trước khi tìm hiểu rõ bọn họ có quan hệ gì, chúng mày tuyệt đối không được ra tay!”
Trì Am mỉm cười, nếu không nhờ thái độ của Edward Hill thì có lẽ vừa rồi cô đã bị ép buộc phải chịu tiếng oan rồi. Mặc dù cô cũng chẳng sợ nhưng có thể bớt đi chút phiền phức nào thì hay chút đấy.
Sau khi ra khỏi con hẻm, Trì Am đi về nhà Dasle.
Đi đến nửa đường, Trì Am lại bị một đám đàn ông ngăn lại. Bọn họ dán mắt vào túi đeo bên hông cô, không hề có ý che giấu sự tham lam trên khuôn mặt.
Trì Am không biết đám người này do ai phái tới, mà dù có là ai đi chăng nữa thì cô cũng cảm thấy họ tới để cướp đồ của cô. Sau khi tất cả xông lên đánh một trận đến mức kêu cha gọi mẹ, cô lấy sạch những thứ đáng giá trên người họ rồi mới bỏ đi.
Lúc đi ngang qua một con phố buôn bán, Trì Am mua một hộp điểm tâm và một túi hoa quả, sau đó dựa theo trí nhớ đi về nhà Dasle.
Nhà Dasle nằm ở cuối đường, là một căn nhà cũ thấp bé.
Xa xa Trì Am trông thấy Elena Dasle vừa tan làm về, đang đứng nói chuyện với cụ bà hàng xóm Hall.
Cụ bà Hall đứng đối diện Trì Am, vừa nhìn thấy cô, bà liền vui mừng nói với Elena: “Ôi chúa ơi Elena, chẳng phải là Joy đấy ư?”
Elena không dám tin mà quay đầu lại, khi trông thấy Trì Am, thứ trong tay bà rơi xuống bà cũng không biết, ngay lập tức lao tới ôm chầm lấy cô, kích động nói: “Angel, cuối cùng con cũng về rồi! Nghe nói tàu Warren bị hải tặc tấn công, mẹ lo chết mất...”
Trì Am cười cười: “Con không sao, để mẹ lo lắng rồi ạ!”
Khó khăn lắm mới dỗ được Elena, Trì Am phát hiện bà quả thực tiều tụy hơn so với trong ký ức nhiều, có lẽ là vì quá lo lắng cho con gái đi xa chuyển này. Elena Dasle có ngoại hình rất đẹp, dù đã có tuổi nhưng vẫn trông vẫn rất xinh đẹp với một sức hút mặn mà theo năm tháng.
Trì Am phát hiện Elena rất giống với mẹ ruột của mình ở thời hiện đại, trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ, cũng vì họ quá giống nhau nên khiến cô nhanh chóng chấp nhận được người mẹ Elena này.
Sau khi tạm biệt cụ bà Hall, hai mẹ con cùng đi vào nhà.
Elena rất vui vì con gái bình an trở về, không chịu ngồi yên một giây một phút nào, hết sưởi ấm cho cô rồi lại đi nấu cơm cho cô, còn lấy tiền công mới nhận được đợt này đi mua thức ăn.
Trì Am nhìn bà nở nụ cười, trong trí nhớ của Angel, mặc dù Elena căm hận người đàn ông đã đối xử tàn nhẫn với bà, hủy hoại cả cuộc đời của bà nhưng bà vẫn vô cùng yêu thương cô con gái Angel, chưa một lần trút giận lên người cô ấy.
Nếu như không phải sự ra đời của Angel khiến bà thay đổi suy nghĩ thì sau khi bị người chồng chưa cưới ruồng bỏ, có lẽ Elena đã không thể gắng gượng nổi.
Cũng chính vì như thế mà Angel cực kỳ căm hận người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời Elena, cho dù người đàn ông đó chính là người cha mà cô vẫn chưa biết mặt.
Hai mẹ con ăn cơm xong, Elena kéo cô ngồi xuống dưới ánh đèn, hỏi cô về những chuyện cô đã gặp phải trong thời gian qua.
đã gặp phải anh đèn, hỏi cốt cha kéo cô nó Trì Am chỉ nói một số chuyện, sau đó xách tay nải nặng trĩu lại, lấy ra mấy chục đồng tiền vàng đưa cho Elena rồi nói: “Mẹ, chỗ này cho mẹ, mẹ nghỉ việc đi nhé, từ giờ cứ yên tâm nghỉ ngơi ở nhà, con sẽ nuôi mẹ.”
Elena ngạc nhiên hỏi: “Angel, con lấy đâu ra số tiền vàng này thế?”
“Là Ares tặng cho con, Ares là một chú cá heo, và cũng là người bạn tốt nhất của con.”
Tiếp đến Trì Am kể lại một cách mĩ miều về chuyện Ares đã cứu cô, còn chuyện về tiên cá vương Siren thì tạm thời cô vẫn giấu, sợ Elena sẽ không chịu đựng nổi.
Phụ nữ thường không có khả năng kháng cự trước những con vật vừa tốt bụng vừa dễ thương. Elena cũng không ngoại lệ.
Sau khi nghe kể về quá trình Ares cứu con gái, thiện cảm Elena dành cho Ares càng tăng thêm gấp bội, bà thở dài nói: “Cá heo đúng là người bạn tốt mà thần biển ban tặng cho loài người, tạ ơn thần biển đã phù hộ!”
Hai tay bà chắp trước ngực, thành kính hành lễ trước cửa sổ hướng ra biển.
Cho đến khi Trì Am kể xong những chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này, sắc mặt của Elena tràn ngập sự lo âu, muốn nói rồi lại thôi.
Trì Am tiếp tục lấy từng thứ từng thứ trong tay nải ra, đưa cho Elena.
Elena nhìn những thứ trên bàn, ngoại trừ tiền vàng ra còn có hai gốc beatrice, hải minh châu, ngọc trai,... Mặc dù bà không biết beatrice là gì nhưng nhìn toàn thân nó mang một màu xanh trong biêng biếc thì có thể thấy giá trị của loài thực vật biển này không hề nhỏ. Đấy là chưa kể đến viên hải minh châu phát sáng trong bóng tối kia, hồi gia đình Dasle chưa thất thế, họ cũng chưa từng có được một viên hải minh châu chất lượng tốt đến như vậy.
Những món đồ trên bàn là một khối tài sản không nhỏ mà rất nhiều người dốc sức cả đời cũng không kiếm được.
“Angel”. Elena bỗng nhiên nói: “Từ lúc nghe tin con gặp phải cướp biển trên tàu Warren và các thành viên trên tàu đều bị hải tặc giết chết, lòng mẹ như muốn tan nát! Khi ấy mẹ thật sự muốn nhảy xuống biển để đi cùng con...” Nói đến đây, bà rơi nước mắt.
Trì Am vội vàng khoác vai bà, an ủi: “Chẳng phải con không sao rồi ư? Mẹ à, từ giờ con sẽ cho mẹ sống một cuộc sống giàu sang, thật đấy.”
Elena lau đi nước mắt trên mặt, giữ cho giọng bình tĩnh trở lại rồi nói tiếp: “Con có thể bình an trở về dĩ nhiên mẹ vui mừng khôn xiết, nhưng Angel à, con phải biết rằng con là một cô gái!”
Trong lòng Trì Am bất chợt có một dự cảm không lành.
“Angel, con đã mười sáu tuổi rồi, đón năm mới xong là con mười bảy tuổi. Con gái ở độ tuổi này đa phần đều đã đính hôn hoặc kết hôn rồi, còn con...” Elena nắm tay cô, nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc và thành khẩn, nói tiếp: “Angel, là mẹ có lỗi với con, mẹ đã đưa con đến thế giới này nhưng lại không thể cho con một cuộc sống sung túc, để con còn nhỏ tuổi đã phải đóng giả làm con trai đi kiếm tiền.”
“Angel, con trở lại dáng vẻ con gái đi! Chúng ta sẽ dùng số tiền này để làm kế sinh nhai, sau đó tìm cho con một người đàn ông tốt rồi kết hôn! Sau này không cần phải ra khơi nữa, có được không?”
Trì Am: “...”
Trì Am bỗng chốc có cảm giác như mình lớn rồi nên bị cha mẹ ép kết hôn vậy, cho dù cô biết hành động của Elena chỉ là xuất phát từ sự quan tâm của một người mẹ dành cho con gái mà thôi.
Ngay lập tức Trì Am cảm thấy trước tiên mình nên thuyết phục Elena bàn chuyện khác đã.
“Mẹ, mẹ nghe con nói này.” Trì Am trở tay nắm lấy tay bà: “Lần này đúng là có một chút mạo hiểm nhưng con đã bình an trở về rồi, đúng chứ? Mẹ, con có một mơ ước...”
Lúc này đến lượt Elena có dự cảm không lành.
Tuy rằng Elena rất yêu thương con gái nhưng một khi bà đã kiên quyết thì rất khó lòng thuyết phục.
Trì Am mất mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không thuyết phục được Elena, cuối cùng Elena hoàn toàn không muốn nghe cô nói nữa, sợ sẽ bị cô lay chuyển. Đối với một người không chịu lắng nghe bạn nói thì dù tài ăn nói có tốt đến đâu cũng không có tác dụng gì.
Elena đẩy cô vào phòng, hôn lên trán cô và nói: “Con yêu à, con đã vất vả mấy tháng trời rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, có gì để sau hẵng nói.”
Trì Am nhìn là một lúc, đành phải thỏa hiệp: “Thôi được, chúc mẹ ngủ ngon!”
Sau khi chúc cô ngủ ngon xong, Elena chưa đi ngủ ngay mà đến ngồi trong phòng khách, trông bà có vẻ ưu sầu.
Trì Am bước tới khe cửa nhìn qua, có chút bất lực, chỉ đành lên giường đi ngủ trước.
Ở trên tàu suốt một thời gian dài, bây giờ về lại đất liền, Trì Am cực kỳ nhớ cảm giác này, nằm trên giường chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ say, cô cứ có cảm giác mình đã quên mất thứ gì đó.
Tác giả: Vì trong truyện thân phận nữ chính trước mặt người ngoài là con trai nên có lúc xưng hô sẽ không thống nhất, “cô ấy” với “cậu ấy” lẫn lộn.
“Tôi có thể hỏi cậu lúc đó làm sao cậu thoát ra ngoài được không?” Conor vừa hỏi, hai mắt vừa dán chặt lên mặt cô, hệt như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô.
Trì Am khẽ gật đầu: “Tôi cũng đang định nói với các ông chuyện này, thực ra Alex chính là hải tặc!”
“Không thể nào!” Một gã đàn ông tóc màu nâu bạc đứng bên Boss Conor ngạc nhiên kêu lên.
Trì Am không đếm xỉa đến anh ta, bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện tối hôm đó: “May mà có một chú cá heo tên Ares đã đưa tôi tới đảo Little State, nhờ thế tôi mới có thể sống sót. Nếu không thì có lẽ tôi cũng đã rơi xuống biển và bị thú biển nuốt chửng giống như những người khác rồi.”
Conor nghe cô kể, rất lâu sau vẫn không nói gì.
Gã đàn ông đứng bên cạnh ông ta vẫn còn đang thất thần vì chuyện “Alex là hải tặc”, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.
Một lát sau Conor mới nói với Trì Am: “Cậu Dasle, vận khí của cậu tốt thật đấy.”
Trì Am cười với ông ta: “Tôi cũng nghĩ thế.”
Sắc mặt mấy gã đàn ông bên cạnh Conor có vẻ rất tệ, hung dữ nhìn cô chằm chằm.
Trì Am cười lạnh trong lòng, chẳng mảy may bận tâm chút nào.
Trước ý đồ của đám người này, từ lúc quyết định quay về đảo Whale, Trì Am đã suy xét tình cảnh của mình, nếu không thì những ngày qua cô đã chẳng cố tình gây thiện cảm với đội tuần tra số 7, mục đích của cô chính là để làm bọn chúng khiếp sợ.
Đây chỉ là bước khởi đầu thôi.
Kỳ thực những người này không hề tin lời cô, Trì Am cũng không quan tâm họ có tin hay không. Nhưng vì mẹ của Angel - Elena, Trì Am không thể phóng đại sự việc quá nhiều, cô phải nghĩ cho Elena, sau này Elena còn phải nương thân trên đảo Whale.
Một lúc lâu sau, Boss Conor sai người đưa Trì Am về, đối xử với cô có phần khách sáo. Điều này khiến cho gã đàn ông tóc màu nâu đỏ bên cạnh Conor có vẻ nôn nóng, hắn ta hung dữ nhìn chòng chọc vào Trì Am, giống như sắp ăn tươi nuốt sống cổ tới nơi.
Khi Trì Am đi khỏi căn nhà gỗ đó, loáng thoáng nghe thấy tiếng Boss Conor nói: “... Chúng mày tạm thời không được đụng đến nó, nó có quen biết với Edward Hill, trước khi tìm hiểu rõ bọn họ có quan hệ gì, chúng mày tuyệt đối không được ra tay!”
Trì Am mỉm cười, nếu không nhờ thái độ của Edward Hill thì có lẽ vừa rồi cô đã bị ép buộc phải chịu tiếng oan rồi. Mặc dù cô cũng chẳng sợ nhưng có thể bớt đi chút phiền phức nào thì hay chút đấy.
Sau khi ra khỏi con hẻm, Trì Am đi về nhà Dasle.
Đi đến nửa đường, Trì Am lại bị một đám đàn ông ngăn lại. Bọn họ dán mắt vào túi đeo bên hông cô, không hề có ý che giấu sự tham lam trên khuôn mặt.
Trì Am không biết đám người này do ai phái tới, mà dù có là ai đi chăng nữa thì cô cũng cảm thấy họ tới để cướp đồ của cô. Sau khi tất cả xông lên đánh một trận đến mức kêu cha gọi mẹ, cô lấy sạch những thứ đáng giá trên người họ rồi mới bỏ đi.
Lúc đi ngang qua một con phố buôn bán, Trì Am mua một hộp điểm tâm và một túi hoa quả, sau đó dựa theo trí nhớ đi về nhà Dasle.
Nhà Dasle nằm ở cuối đường, là một căn nhà cũ thấp bé.
Xa xa Trì Am trông thấy Elena Dasle vừa tan làm về, đang đứng nói chuyện với cụ bà hàng xóm Hall.
Cụ bà Hall đứng đối diện Trì Am, vừa nhìn thấy cô, bà liền vui mừng nói với Elena: “Ôi chúa ơi Elena, chẳng phải là Joy đấy ư?”
Elena không dám tin mà quay đầu lại, khi trông thấy Trì Am, thứ trong tay bà rơi xuống bà cũng không biết, ngay lập tức lao tới ôm chầm lấy cô, kích động nói: “Angel, cuối cùng con cũng về rồi! Nghe nói tàu Warren bị hải tặc tấn công, mẹ lo chết mất...”
Trì Am cười cười: “Con không sao, để mẹ lo lắng rồi ạ!”
Khó khăn lắm mới dỗ được Elena, Trì Am phát hiện bà quả thực tiều tụy hơn so với trong ký ức nhiều, có lẽ là vì quá lo lắng cho con gái đi xa chuyển này. Elena Dasle có ngoại hình rất đẹp, dù đã có tuổi nhưng vẫn trông vẫn rất xinh đẹp với một sức hút mặn mà theo năm tháng.
Trì Am phát hiện Elena rất giống với mẹ ruột của mình ở thời hiện đại, trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ, cũng vì họ quá giống nhau nên khiến cô nhanh chóng chấp nhận được người mẹ Elena này.
Sau khi tạm biệt cụ bà Hall, hai mẹ con cùng đi vào nhà.
Elena rất vui vì con gái bình an trở về, không chịu ngồi yên một giây một phút nào, hết sưởi ấm cho cô rồi lại đi nấu cơm cho cô, còn lấy tiền công mới nhận được đợt này đi mua thức ăn.
Trì Am nhìn bà nở nụ cười, trong trí nhớ của Angel, mặc dù Elena căm hận người đàn ông đã đối xử tàn nhẫn với bà, hủy hoại cả cuộc đời của bà nhưng bà vẫn vô cùng yêu thương cô con gái Angel, chưa một lần trút giận lên người cô ấy.
Nếu như không phải sự ra đời của Angel khiến bà thay đổi suy nghĩ thì sau khi bị người chồng chưa cưới ruồng bỏ, có lẽ Elena đã không thể gắng gượng nổi.
Cũng chính vì như thế mà Angel cực kỳ căm hận người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời Elena, cho dù người đàn ông đó chính là người cha mà cô vẫn chưa biết mặt.
Hai mẹ con ăn cơm xong, Elena kéo cô ngồi xuống dưới ánh đèn, hỏi cô về những chuyện cô đã gặp phải trong thời gian qua.
đã gặp phải anh đèn, hỏi cốt cha kéo cô nó Trì Am chỉ nói một số chuyện, sau đó xách tay nải nặng trĩu lại, lấy ra mấy chục đồng tiền vàng đưa cho Elena rồi nói: “Mẹ, chỗ này cho mẹ, mẹ nghỉ việc đi nhé, từ giờ cứ yên tâm nghỉ ngơi ở nhà, con sẽ nuôi mẹ.”
Elena ngạc nhiên hỏi: “Angel, con lấy đâu ra số tiền vàng này thế?”
“Là Ares tặng cho con, Ares là một chú cá heo, và cũng là người bạn tốt nhất của con.”
Tiếp đến Trì Am kể lại một cách mĩ miều về chuyện Ares đã cứu cô, còn chuyện về tiên cá vương Siren thì tạm thời cô vẫn giấu, sợ Elena sẽ không chịu đựng nổi.
Phụ nữ thường không có khả năng kháng cự trước những con vật vừa tốt bụng vừa dễ thương. Elena cũng không ngoại lệ.
Sau khi nghe kể về quá trình Ares cứu con gái, thiện cảm Elena dành cho Ares càng tăng thêm gấp bội, bà thở dài nói: “Cá heo đúng là người bạn tốt mà thần biển ban tặng cho loài người, tạ ơn thần biển đã phù hộ!”
Hai tay bà chắp trước ngực, thành kính hành lễ trước cửa sổ hướng ra biển.
Cho đến khi Trì Am kể xong những chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này, sắc mặt của Elena tràn ngập sự lo âu, muốn nói rồi lại thôi.
Trì Am tiếp tục lấy từng thứ từng thứ trong tay nải ra, đưa cho Elena.
Elena nhìn những thứ trên bàn, ngoại trừ tiền vàng ra còn có hai gốc beatrice, hải minh châu, ngọc trai,... Mặc dù bà không biết beatrice là gì nhưng nhìn toàn thân nó mang một màu xanh trong biêng biếc thì có thể thấy giá trị của loài thực vật biển này không hề nhỏ. Đấy là chưa kể đến viên hải minh châu phát sáng trong bóng tối kia, hồi gia đình Dasle chưa thất thế, họ cũng chưa từng có được một viên hải minh châu chất lượng tốt đến như vậy.
Những món đồ trên bàn là một khối tài sản không nhỏ mà rất nhiều người dốc sức cả đời cũng không kiếm được.
“Angel”. Elena bỗng nhiên nói: “Từ lúc nghe tin con gặp phải cướp biển trên tàu Warren và các thành viên trên tàu đều bị hải tặc giết chết, lòng mẹ như muốn tan nát! Khi ấy mẹ thật sự muốn nhảy xuống biển để đi cùng con...” Nói đến đây, bà rơi nước mắt.
Trì Am vội vàng khoác vai bà, an ủi: “Chẳng phải con không sao rồi ư? Mẹ à, từ giờ con sẽ cho mẹ sống một cuộc sống giàu sang, thật đấy.”
Elena lau đi nước mắt trên mặt, giữ cho giọng bình tĩnh trở lại rồi nói tiếp: “Con có thể bình an trở về dĩ nhiên mẹ vui mừng khôn xiết, nhưng Angel à, con phải biết rằng con là một cô gái!”
Trong lòng Trì Am bất chợt có một dự cảm không lành.
“Angel, con đã mười sáu tuổi rồi, đón năm mới xong là con mười bảy tuổi. Con gái ở độ tuổi này đa phần đều đã đính hôn hoặc kết hôn rồi, còn con...” Elena nắm tay cô, nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc và thành khẩn, nói tiếp: “Angel, là mẹ có lỗi với con, mẹ đã đưa con đến thế giới này nhưng lại không thể cho con một cuộc sống sung túc, để con còn nhỏ tuổi đã phải đóng giả làm con trai đi kiếm tiền.”
“Angel, con trở lại dáng vẻ con gái đi! Chúng ta sẽ dùng số tiền này để làm kế sinh nhai, sau đó tìm cho con một người đàn ông tốt rồi kết hôn! Sau này không cần phải ra khơi nữa, có được không?”
Trì Am: “...”
Trì Am bỗng chốc có cảm giác như mình lớn rồi nên bị cha mẹ ép kết hôn vậy, cho dù cô biết hành động của Elena chỉ là xuất phát từ sự quan tâm của một người mẹ dành cho con gái mà thôi.
Ngay lập tức Trì Am cảm thấy trước tiên mình nên thuyết phục Elena bàn chuyện khác đã.
“Mẹ, mẹ nghe con nói này.” Trì Am trở tay nắm lấy tay bà: “Lần này đúng là có một chút mạo hiểm nhưng con đã bình an trở về rồi, đúng chứ? Mẹ, con có một mơ ước...”
Lúc này đến lượt Elena có dự cảm không lành.
Tuy rằng Elena rất yêu thương con gái nhưng một khi bà đã kiên quyết thì rất khó lòng thuyết phục.
Trì Am mất mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không thuyết phục được Elena, cuối cùng Elena hoàn toàn không muốn nghe cô nói nữa, sợ sẽ bị cô lay chuyển. Đối với một người không chịu lắng nghe bạn nói thì dù tài ăn nói có tốt đến đâu cũng không có tác dụng gì.
Elena đẩy cô vào phòng, hôn lên trán cô và nói: “Con yêu à, con đã vất vả mấy tháng trời rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, có gì để sau hẵng nói.”
Trì Am nhìn là một lúc, đành phải thỏa hiệp: “Thôi được, chúc mẹ ngủ ngon!”
Sau khi chúc cô ngủ ngon xong, Elena chưa đi ngủ ngay mà đến ngồi trong phòng khách, trông bà có vẻ ưu sầu.
Trì Am bước tới khe cửa nhìn qua, có chút bất lực, chỉ đành lên giường đi ngủ trước.
Ở trên tàu suốt một thời gian dài, bây giờ về lại đất liền, Trì Am cực kỳ nhớ cảm giác này, nằm trên giường chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ say, cô cứ có cảm giác mình đã quên mất thứ gì đó.
Tác giả: Vì trong truyện thân phận nữ chính trước mặt người ngoài là con trai nên có lúc xưng hô sẽ không thống nhất, “cô ấy” với “cậu ấy” lẫn lộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.