Chương 317: Người Cá Biển Xanh
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trong khoảng thời gian này cô đã quen với việc mỗi đêm đều gặp anh, cho nên Trì Am thậm chí còn có cảm giác người cá này rảnh rỗi cực kỳ, cho rằng người cá không có việc gì làm nên mới rảnh rỗi mỗi tối hẹn hò với cô bên bờ biển.
Anh ừ một tiếng, nói thẳng: “Hiện giờ là mùa sinh sản của người cá, anh phải trở về trông chừng, nhân tiện thu xếp an ninh cho mùa sinh sản, không thể để hải yêu khác ăn cắp trứng của người cá.”
Nghe anh giải thích, Trì Am mới biết được một vài tập tính sinh hoạt của sinh vật biển.
Họ không đơn giản như con người nghĩ, cho dù là giữa các tộc hải yêu hùng mạnh cũng có mâu thuẫn và cạnh tranh với nhau. Hơn nữa so với xã hội loài người, sự sinh tồn cạnh tranh giữa hải yêu càng thuyết minh nhuần nhuyễn cái gọi là luật rừng.
Tựa như người cá, mặc dù có thể gọi là cường giả trên biển, có thể triệu hoán động vật biển, trong mắt nhân loại lợi hại vô cùng. Song người cá cũng có yếu và mạnh, mà đối với hải yêu khác, trứng của người cá là thứ vô cùng ngon miệng, coi đó là thức ăn, tựa như người cá cũng sẽ coi những hải yêu khác là đồ ăn.
Sự sinh tồn và cạnh tranh trong đại dương còn đáng sợ hơn cả nhân loại.
Mùa gió thổi hằng năm chính là mùa sinh sản của người cá. Siren thân là Hải Yêu Vương, thủ lĩnh của người cá, đương nhiên phải trở về làm việc, thu xếp người cá tuần tra để bảo vệ trứng người cá sinh sản năm nay.
Đột nhiên, Trì Am nhớ tới tiếng hát của hải yêu mà mình nghe thấy trước đó không lâu, cuối cũng cũng hiểu tại sao khi đó anh lại không nói cho mình.
Bởi vì hoàn cảnh địa lý nên thế giới này không có bốn mùa xuân hạ thu đông, chỉ có hai mùa là mùa gió thổi và mùa ẩm ướt. Mùa ẩm ướt nhiều mưa, nhiệt độ không khí cũng rất lạnh, mùa gió thối thì nắng ráo nhiều mây, nhiệt độ không khí rất cao. Có điều bất kể nhiệt độ không khí thấp đến mấy thì cũng sẽ không lạnh thấu xương như mùa đông mà Trì Am đã biết.
Mùa sinh sản của rất nhiều sinh vật biển đều chọn mùa gió trời nắng ấm áp.
Sau khi biết anh phải rời đi một khoảng thời gian, Trì Am không vội vã lên bờ.
“Đển bình minh em sẽ rời đi.” Trì Am cười nói với anh.
Sau đó, cô liền thấy đuôi của người cá nhẹ nhàng lắc lư tạo nên bọt nước, cho dù trên mặt anh không có biểu cảm gì nhưng cô cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của anh. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng sờ lên mặt cô.
Trì Am quay đầu, âm thầm cười rộ lên.
Mãi đến khi bình minh lên, hai người tựa vào đá ngầm ngắm mặt trời mọc trên biển.
Mặt trời dần dần dâng lên, đã đến lúc phải về nhà.
Người cá nhìn chằm chằm vào cô, sau đó kéo cô vào lòng hung ác hôn lên môi cô, cuối cùng vuốt ve gương mặt đỏ ửng của cô, giọng nói khàn khàn: “Anh sẽ mau chóng trở về, em không được quá gần gũi với giống đực nhân loại khác. Anh không thích mùi vị trên người họ.”
Trì Am không nhịn được âm thầm muốn mắng anh là mũi chó.
Cái mũi của người cá này cực kỳ thính, chính cô cũng không biết trên người mình dính mùi gì thì anh đã đoán được, mỗi lần ngửi được, vẻ mặt của anh sẽ cực kỳ bất mãn, lộ ra vẻ lãnh khốc của kẻ săn mồi dưới nước.
Trong giây phút đó, Trì Am nổi da gà, suýt nữa cho rằng anh sẽ kéo mình xuống biển nhốt vào phòng tối.
Trì Am hắng giọng một tiếng, nói bằng giọng điệu rất thành khẩn: “Siren, anh biết trên đảo rất nhiều người mà, mỗi ngày đi qua đường phố náo nhiệt thì khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc với người đi đường, cho nên mới đụng chạm một chút.”
Anh từ một tiếng, vẫn nhìn cô bằng đôi mắt màu tím thẫm lộng lẫy ấy.
Trì Am không còn cách nào khác, đành phải dùng thủ đoạn thả thính vạn năng, nhào tới ôm chầm lấy anh.
Cô nhẹ nhàng mơn trớn vây cá thật to trên lưng anh, mãi tới khi trên mặt anh lộ vẻ biếng nhác tựa như được chải lông, đôi mắt lãnh khốc kia khẽ nheo lại.
Gần đây Trì Am phát hiện khu vực chung quanh vây cá chỗ xương sống của nhân ngư là điểm nhạy cảm của anh, không thể dễ dàng chạm vào, sinh vật khác hoàn toàn không thể đụng vào một chút nào, anh chỉ cho phép cô chạm vào thôi. Mỗi lần cô nhẹ nhàng đụng phải, anh sẽ lộ ra vẻ mặt sung sướng thoải mái.
Cuối cùng cũng trấn an xong người cá, Trì Am mới về nhà.
Cô mở cửa phòng, thấy Elena đen mặt ngồi trong phòng khách, còn có Edward Hill mặc một bộ trang phục hải quân màu xanh lam và trắng phẳng phiu, hiển nhiên là trời vừa sáng đã đến đây.
Edward Hill ngẩng đầu lên, thấy cô mặc váy trên người, ánh mắt hơi lóe lên.
Elena cũng nhìn thấy. Bà nhìn Edward Hill, da mặt hơi cứng đờ, gần như không nhịn được mà muốn bụm mặt rên rỉ, không thế chấp nhận được chuyện thảm khốc này.
Cho dù biết có lẽ Edward Hill đã biết thực ra Angel là con gái, nhưng bây giờ bị một quý ngài quý tộc nhìn thấy mình mặc váy rời khỏi nhà suốt đêm, Elena vẫn khó có thể chấp nhận.
Trì Am lại không ảnh hưởng gì, mỉm cười chào Edward Hill, hỏi: “Anh Hill đến đây vào sáng sớm là có chuyện gì à?”
Edward Hill nhìn cô, sau đó dời mắt sang chỗ khác một cách lễ phép, đáp: “Đúng là có chuyện.”
Trì Am cũng không về phòng thay quần áo mà mời anh ta ngồi xuống, nói: “Anh cứ nói thẳng đi, không sao đâu.”
Edward Hill lập tức trình bày mục đích của mình, mong Trì Am giúp đỡ bắt giữ cướp biển lẻn vào đảo Whale.
“Theo tin tức điều tra được thì đám cướp biển đó ẩn nấp tại mấy địa điểm trên đảo Whale, trong đó có một nơi rất đặc thù, quân tuần tra không tiện xông thẳng vào bên trong, để tránh đám cướp biển đó sẽ đối phó với người thường trong lúc cấp bách.”
Sau khi biết mục đích của anh ta, Trì Am cười đáp: “Đây cũng không phải là chuyện gì to tát, hiếm khi trưởng quan Hill nhờ tôi giúp đỡ, đương nhiên tôi sẽ không chối từ.”
Sau khi nhận được lời đồng ý của cô, Edward Hill thở phào nhẹ nhõm, báo cho cô biết địa điểm thời gian hành động, sau đó đứng dậy, đặt mũ tướng quân trước ngực rồi làm lễ chào quý tộc với cô, nói: “Cô Dales, cảm ơn sự giúp đỡ khẳng khái của cô. Tôi nghĩ nếu có thể giải quyết đám cướp biển này thì chắc hẳn đảo chủ sẽ đích thân tiếp kiến cô.”
Trì Am khẽ cười nói: “Vậy thì xin mượn lời chúc phúc của trưởng quan Hill.”
Sau khi Edward Hill rời đi, Elena khẩn trương nói: “Angel, chuyện này quá nguy hiểm, con thật sự muốn giúp họ bắt giữ hải tặc hả?”
“Vâng ạ.” Trì Am vỗ lên bờ vai căng thẳng của bà ấy để trấn an: “Mẹ, chuyện tiểu thư Jones còn chưa giải quyết, mặc dù đã trôi qua rất lâu, không còn ai dám đối phó với chúng ta nữa, nhưng mẹ biết rồi đấy, tiểu thư Jones là thiên kim của đảo chủ, cô ta muốn xử lý chúng ta là chuyện rất dễ dàng. Lúc này cô ta còn chưa ra tay chẳng qua là vì không thể mất mặt mà thôi.”
Elena im lặng chốc lát rồi bất lực nói: “Được rồi Angel, đúng là mẹ đã lỗ mãng, chỉ cần mẹ thấy tiểu thư Jones thì lại nhớ tới chuyện năm đó...” Sắc mặt bà ấy tái nhợt, che mặt nói: “Angel, chẳng phải con muốn hỏi gã đàn ông năm đó đã làm hại mẹ ra nông nỗi này là ai hay sao? Chính là đảo chủ hiện tại của đảo Whale.”
Thấy bà ấy sắp sụp đổ, Trì Am vội vàng ôm bà ấy an ủi.
Elena cúi đầu khóc nức nở, một lát sau cảm xúc mới ổn định trở lại.
Trì Am kéo bà ấy ngồi xuống, pha một ly trà sữa nóng bỏ đường cho bà ấy rồi lo lắng nói: “Mẹ, nếu mẹ không muốn nói thì cứ quên đi, con sẽ đòi lại công bằng cho mẹ.”
Elena cười gượng, nếu đã mở lời rồi thì nói tiếp cũng chẳng sao.
“Năm mẹ chào đời, nhà Dales đã suy bại. Ông ngoại của con là một kẻ vô dụng, cuối cùng chết trong sòng bạc, thua lỗ toàn bộ những thứ có giá trị trong nhà. Bà ngoại của con nuôi mẹ lớn lên rồi cũng qua đời vì kiệt sức. Cuối cùng nhà Dales chỉ còn lại một mình mẹ, năm đó mẹ mới mười lăm tuổi. Để mưu sinh, từ nhỏ mẹ đã đi làm thuê cho người ta, lớn lên một chút thì đi làm việc cho quý tộc...”
“Năm Miriar Jones chào đời, vừa lúc nhà Jones tìm người hầu, vì tiền lương cao nên mẹ đã quyết định vào nhà Jones làm việc, giúp đỡ chăm sóc tiểu thư Jones vừa sinh ra không lâu. Một ngày nọ, ông Jones say rượu, chuyện kế tiếp chính là như vậy. Khi phu nhân Jones phát hiện chuyện này thì đã đuổi mẹ ra khỏi nhà Jones, mắng mẹ là người đàn bà vô liêm sỉ, dám quyến rũ ông Jones...”
Nói tới đây, vẻ mặt bà trở nên tối tăm, xấu hổ giận dữ gần chết, lại đau buồn.
“Bởi vì phu nhân Jones căm hận mẹ, bà ta không chỉ kể chuyện này cho vị hôn phu của mẹ mà thậm chí còn lan truyền chuyện này giữa đám quý tộc, cuối cùng mẹ không còn cách nào khác, đành phải dân con rời khỏi tòa nhà lâu năm của nhà Dales, chuyển vào sống trong khu bình dân...”
Thế giới này, quý tộc có khu vực sinh sống của quý tộc, người thường có khu vực sinh sống của người thường, hai bên rất hiếm khi giao lưu với nhau. Không đến lúc bất đắc dĩ, quý tộc rất hiếm khi rời khỏi nhà của mình.
Có thể tưởng tượng lúc trước bị xua đuổi khỏi khu quý tộc, ngay cả căn nhà duy nhất còn sót lại cũng không giữ được, Elena căm hận gia đình Jones cỡ nào, bất kể là ông Jones say rượu đã hãm hiếp bà ấy hay là phu nhân Jones giận cá chém thớt bà ấy, làm hại bà ấy không thể không từ bỏ căn nhà của dòng họ Dales, bà ấy đều cực kỳ oán hận.
Cho nên khi thấy Miriar Jones cực kỳ giống phu nhân Jones, Elena mới không chịu nói xin lỗi.
Bà ấy có thể nói xin lỗi bất cứ quý tộc nào, nhưng không thể nói xin lỗi Jones.
Hôm nay, Elena không đi làm.
Trì Am bảo bà ấy ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, thay quần áo của đàn ông rồi đến chỗ bà Fez xin nghỉ giúp bà ấy, kế tiếp mới đi điều tra địa hình.
Vị trí mà bọn cướp biển ẩn nấp theo lời Edward Hill là một chỗ ăn chơi do quý tộc kinh doanh, chỉ tiếp đón khách hàng là quý tộc. Cũng chính vì thế mới khiến đội tuần tra bị vướng tay chân, không thể dùng hết sức bắt giữ cướp biển.
Còn uẩn khúc trong đó, Edward Hill không nói cho Trì Am, Trì Am cũng lười quan tâm.
Bây giờ nghe Elena kể chuyện xong, mặc dù Trì Am cảm thấy rất máu cún, nhưng suy cho cùng vẫn phải đòi lại công bằng cho Elena.
Anh ừ một tiếng, nói thẳng: “Hiện giờ là mùa sinh sản của người cá, anh phải trở về trông chừng, nhân tiện thu xếp an ninh cho mùa sinh sản, không thể để hải yêu khác ăn cắp trứng của người cá.”
Nghe anh giải thích, Trì Am mới biết được một vài tập tính sinh hoạt của sinh vật biển.
Họ không đơn giản như con người nghĩ, cho dù là giữa các tộc hải yêu hùng mạnh cũng có mâu thuẫn và cạnh tranh với nhau. Hơn nữa so với xã hội loài người, sự sinh tồn cạnh tranh giữa hải yêu càng thuyết minh nhuần nhuyễn cái gọi là luật rừng.
Tựa như người cá, mặc dù có thể gọi là cường giả trên biển, có thể triệu hoán động vật biển, trong mắt nhân loại lợi hại vô cùng. Song người cá cũng có yếu và mạnh, mà đối với hải yêu khác, trứng của người cá là thứ vô cùng ngon miệng, coi đó là thức ăn, tựa như người cá cũng sẽ coi những hải yêu khác là đồ ăn.
Sự sinh tồn và cạnh tranh trong đại dương còn đáng sợ hơn cả nhân loại.
Mùa gió thổi hằng năm chính là mùa sinh sản của người cá. Siren thân là Hải Yêu Vương, thủ lĩnh của người cá, đương nhiên phải trở về làm việc, thu xếp người cá tuần tra để bảo vệ trứng người cá sinh sản năm nay.
Đột nhiên, Trì Am nhớ tới tiếng hát của hải yêu mà mình nghe thấy trước đó không lâu, cuối cũng cũng hiểu tại sao khi đó anh lại không nói cho mình.
Bởi vì hoàn cảnh địa lý nên thế giới này không có bốn mùa xuân hạ thu đông, chỉ có hai mùa là mùa gió thổi và mùa ẩm ướt. Mùa ẩm ướt nhiều mưa, nhiệt độ không khí cũng rất lạnh, mùa gió thối thì nắng ráo nhiều mây, nhiệt độ không khí rất cao. Có điều bất kể nhiệt độ không khí thấp đến mấy thì cũng sẽ không lạnh thấu xương như mùa đông mà Trì Am đã biết.
Mùa sinh sản của rất nhiều sinh vật biển đều chọn mùa gió trời nắng ấm áp.
Sau khi biết anh phải rời đi một khoảng thời gian, Trì Am không vội vã lên bờ.
“Đển bình minh em sẽ rời đi.” Trì Am cười nói với anh.
Sau đó, cô liền thấy đuôi của người cá nhẹ nhàng lắc lư tạo nên bọt nước, cho dù trên mặt anh không có biểu cảm gì nhưng cô cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của anh. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng sờ lên mặt cô.
Trì Am quay đầu, âm thầm cười rộ lên.
Mãi đến khi bình minh lên, hai người tựa vào đá ngầm ngắm mặt trời mọc trên biển.
Mặt trời dần dần dâng lên, đã đến lúc phải về nhà.
Người cá nhìn chằm chằm vào cô, sau đó kéo cô vào lòng hung ác hôn lên môi cô, cuối cùng vuốt ve gương mặt đỏ ửng của cô, giọng nói khàn khàn: “Anh sẽ mau chóng trở về, em không được quá gần gũi với giống đực nhân loại khác. Anh không thích mùi vị trên người họ.”
Trì Am không nhịn được âm thầm muốn mắng anh là mũi chó.
Cái mũi của người cá này cực kỳ thính, chính cô cũng không biết trên người mình dính mùi gì thì anh đã đoán được, mỗi lần ngửi được, vẻ mặt của anh sẽ cực kỳ bất mãn, lộ ra vẻ lãnh khốc của kẻ săn mồi dưới nước.
Trong giây phút đó, Trì Am nổi da gà, suýt nữa cho rằng anh sẽ kéo mình xuống biển nhốt vào phòng tối.
Trì Am hắng giọng một tiếng, nói bằng giọng điệu rất thành khẩn: “Siren, anh biết trên đảo rất nhiều người mà, mỗi ngày đi qua đường phố náo nhiệt thì khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc với người đi đường, cho nên mới đụng chạm một chút.”
Anh từ một tiếng, vẫn nhìn cô bằng đôi mắt màu tím thẫm lộng lẫy ấy.
Trì Am không còn cách nào khác, đành phải dùng thủ đoạn thả thính vạn năng, nhào tới ôm chầm lấy anh.
Cô nhẹ nhàng mơn trớn vây cá thật to trên lưng anh, mãi tới khi trên mặt anh lộ vẻ biếng nhác tựa như được chải lông, đôi mắt lãnh khốc kia khẽ nheo lại.
Gần đây Trì Am phát hiện khu vực chung quanh vây cá chỗ xương sống của nhân ngư là điểm nhạy cảm của anh, không thể dễ dàng chạm vào, sinh vật khác hoàn toàn không thể đụng vào một chút nào, anh chỉ cho phép cô chạm vào thôi. Mỗi lần cô nhẹ nhàng đụng phải, anh sẽ lộ ra vẻ mặt sung sướng thoải mái.
Cuối cùng cũng trấn an xong người cá, Trì Am mới về nhà.
Cô mở cửa phòng, thấy Elena đen mặt ngồi trong phòng khách, còn có Edward Hill mặc một bộ trang phục hải quân màu xanh lam và trắng phẳng phiu, hiển nhiên là trời vừa sáng đã đến đây.
Edward Hill ngẩng đầu lên, thấy cô mặc váy trên người, ánh mắt hơi lóe lên.
Elena cũng nhìn thấy. Bà nhìn Edward Hill, da mặt hơi cứng đờ, gần như không nhịn được mà muốn bụm mặt rên rỉ, không thế chấp nhận được chuyện thảm khốc này.
Cho dù biết có lẽ Edward Hill đã biết thực ra Angel là con gái, nhưng bây giờ bị một quý ngài quý tộc nhìn thấy mình mặc váy rời khỏi nhà suốt đêm, Elena vẫn khó có thể chấp nhận.
Trì Am lại không ảnh hưởng gì, mỉm cười chào Edward Hill, hỏi: “Anh Hill đến đây vào sáng sớm là có chuyện gì à?”
Edward Hill nhìn cô, sau đó dời mắt sang chỗ khác một cách lễ phép, đáp: “Đúng là có chuyện.”
Trì Am cũng không về phòng thay quần áo mà mời anh ta ngồi xuống, nói: “Anh cứ nói thẳng đi, không sao đâu.”
Edward Hill lập tức trình bày mục đích của mình, mong Trì Am giúp đỡ bắt giữ cướp biển lẻn vào đảo Whale.
“Theo tin tức điều tra được thì đám cướp biển đó ẩn nấp tại mấy địa điểm trên đảo Whale, trong đó có một nơi rất đặc thù, quân tuần tra không tiện xông thẳng vào bên trong, để tránh đám cướp biển đó sẽ đối phó với người thường trong lúc cấp bách.”
Sau khi biết mục đích của anh ta, Trì Am cười đáp: “Đây cũng không phải là chuyện gì to tát, hiếm khi trưởng quan Hill nhờ tôi giúp đỡ, đương nhiên tôi sẽ không chối từ.”
Sau khi nhận được lời đồng ý của cô, Edward Hill thở phào nhẹ nhõm, báo cho cô biết địa điểm thời gian hành động, sau đó đứng dậy, đặt mũ tướng quân trước ngực rồi làm lễ chào quý tộc với cô, nói: “Cô Dales, cảm ơn sự giúp đỡ khẳng khái của cô. Tôi nghĩ nếu có thể giải quyết đám cướp biển này thì chắc hẳn đảo chủ sẽ đích thân tiếp kiến cô.”
Trì Am khẽ cười nói: “Vậy thì xin mượn lời chúc phúc của trưởng quan Hill.”
Sau khi Edward Hill rời đi, Elena khẩn trương nói: “Angel, chuyện này quá nguy hiểm, con thật sự muốn giúp họ bắt giữ hải tặc hả?”
“Vâng ạ.” Trì Am vỗ lên bờ vai căng thẳng của bà ấy để trấn an: “Mẹ, chuyện tiểu thư Jones còn chưa giải quyết, mặc dù đã trôi qua rất lâu, không còn ai dám đối phó với chúng ta nữa, nhưng mẹ biết rồi đấy, tiểu thư Jones là thiên kim của đảo chủ, cô ta muốn xử lý chúng ta là chuyện rất dễ dàng. Lúc này cô ta còn chưa ra tay chẳng qua là vì không thể mất mặt mà thôi.”
Elena im lặng chốc lát rồi bất lực nói: “Được rồi Angel, đúng là mẹ đã lỗ mãng, chỉ cần mẹ thấy tiểu thư Jones thì lại nhớ tới chuyện năm đó...” Sắc mặt bà ấy tái nhợt, che mặt nói: “Angel, chẳng phải con muốn hỏi gã đàn ông năm đó đã làm hại mẹ ra nông nỗi này là ai hay sao? Chính là đảo chủ hiện tại của đảo Whale.”
Thấy bà ấy sắp sụp đổ, Trì Am vội vàng ôm bà ấy an ủi.
Elena cúi đầu khóc nức nở, một lát sau cảm xúc mới ổn định trở lại.
Trì Am kéo bà ấy ngồi xuống, pha một ly trà sữa nóng bỏ đường cho bà ấy rồi lo lắng nói: “Mẹ, nếu mẹ không muốn nói thì cứ quên đi, con sẽ đòi lại công bằng cho mẹ.”
Elena cười gượng, nếu đã mở lời rồi thì nói tiếp cũng chẳng sao.
“Năm mẹ chào đời, nhà Dales đã suy bại. Ông ngoại của con là một kẻ vô dụng, cuối cùng chết trong sòng bạc, thua lỗ toàn bộ những thứ có giá trị trong nhà. Bà ngoại của con nuôi mẹ lớn lên rồi cũng qua đời vì kiệt sức. Cuối cùng nhà Dales chỉ còn lại một mình mẹ, năm đó mẹ mới mười lăm tuổi. Để mưu sinh, từ nhỏ mẹ đã đi làm thuê cho người ta, lớn lên một chút thì đi làm việc cho quý tộc...”
“Năm Miriar Jones chào đời, vừa lúc nhà Jones tìm người hầu, vì tiền lương cao nên mẹ đã quyết định vào nhà Jones làm việc, giúp đỡ chăm sóc tiểu thư Jones vừa sinh ra không lâu. Một ngày nọ, ông Jones say rượu, chuyện kế tiếp chính là như vậy. Khi phu nhân Jones phát hiện chuyện này thì đã đuổi mẹ ra khỏi nhà Jones, mắng mẹ là người đàn bà vô liêm sỉ, dám quyến rũ ông Jones...”
Nói tới đây, vẻ mặt bà trở nên tối tăm, xấu hổ giận dữ gần chết, lại đau buồn.
“Bởi vì phu nhân Jones căm hận mẹ, bà ta không chỉ kể chuyện này cho vị hôn phu của mẹ mà thậm chí còn lan truyền chuyện này giữa đám quý tộc, cuối cùng mẹ không còn cách nào khác, đành phải dân con rời khỏi tòa nhà lâu năm của nhà Dales, chuyển vào sống trong khu bình dân...”
Thế giới này, quý tộc có khu vực sinh sống của quý tộc, người thường có khu vực sinh sống của người thường, hai bên rất hiếm khi giao lưu với nhau. Không đến lúc bất đắc dĩ, quý tộc rất hiếm khi rời khỏi nhà của mình.
Có thể tưởng tượng lúc trước bị xua đuổi khỏi khu quý tộc, ngay cả căn nhà duy nhất còn sót lại cũng không giữ được, Elena căm hận gia đình Jones cỡ nào, bất kể là ông Jones say rượu đã hãm hiếp bà ấy hay là phu nhân Jones giận cá chém thớt bà ấy, làm hại bà ấy không thể không từ bỏ căn nhà của dòng họ Dales, bà ấy đều cực kỳ oán hận.
Cho nên khi thấy Miriar Jones cực kỳ giống phu nhân Jones, Elena mới không chịu nói xin lỗi.
Bà ấy có thể nói xin lỗi bất cứ quý tộc nào, nhưng không thể nói xin lỗi Jones.
Hôm nay, Elena không đi làm.
Trì Am bảo bà ấy ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, thay quần áo của đàn ông rồi đến chỗ bà Fez xin nghỉ giúp bà ấy, kế tiếp mới đi điều tra địa hình.
Vị trí mà bọn cướp biển ẩn nấp theo lời Edward Hill là một chỗ ăn chơi do quý tộc kinh doanh, chỉ tiếp đón khách hàng là quý tộc. Cũng chính vì thế mới khiến đội tuần tra bị vướng tay chân, không thể dùng hết sức bắt giữ cướp biển.
Còn uẩn khúc trong đó, Edward Hill không nói cho Trì Am, Trì Am cũng lười quan tâm.
Bây giờ nghe Elena kể chuyện xong, mặc dù Trì Am cảm thấy rất máu cún, nhưng suy cho cùng vẫn phải đòi lại công bằng cho Elena.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.