Chương 341: Người Cá Biển Xanh
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Khi những người trên tàu hải tặc Skeleton nhận được tin báo, biết rằng "tàu vô danh" chuẩn bị đến đảo Skeleton, không cần chờ bị những con thủ biển bao vây họ đã cực kỳ tự giác mở cửa nghênh đón, cố gắng hết sức để giảm thiểu thiệt hại cho mình, nhất định phải để cho bên kia ngừng kêu gọi những con thú biển đến bao quanh hòn đảo của họ.
Có thể thấy được trong những ngày này chuyện thú biển bao vây hải đảo, ép buộc hải tặc phải hoàn lương đã được lan truyền trong đám hải tặc.
Chỉ cần nhìn thấy "tàu vô danh" không dấu hiệu gì là bọn cướp biển đã đau đầu.
Tuy nhiên, dù những tên cướp biển ở đảo Skeleton ngoan ngoãn đến mấy thì lũ thú biển vẫn tràn lên bao vây đảo của chúng lại.
Đối mặt với ánh mắt giận dữ của đám cướp biển đó, Trì Am chỉ quay đầu đi.
Thật ra cô cũng không hiểu tại sao người đàn ông kia lại thích triệu tập thú biển để vây đảo như vậy, đương nhiên là trông rất ngầu.
Sau khi Trì Am và thủ lĩnh băng hải tặc Skeleton tiến hành thỏa thuận hợp tác thân thiện, cô nhớ đến vẫn còn chuyện anh chàng tiên cá giao phó cho mình nên nói: "Thủ lĩnh Munch, chiếc váy cá năm đó tiên cá đã đưa cho anh, tôi nghĩ là anh nên trả lại cho chủ sở hữu ban đầu của nó rồi đấy.”
“Cái gì?” Anh ta nghe vậy vô cùng chấn động, giật mình nhìn cô.
Trì Am cười với anh ta: “Tôi nghĩ chắc hẳn là thủ lĩnh Munch sẽ hiểu ý tôi.”
Munch im lặng một lúc, sau đó thở dài, sai người mang đến một chiếc hộp được chế tác tinh xảo ở trong phòng mình. Anh ta mở hộp ra, bên trong là một mảnh vảy cá màu xanh nhạt ánh lên ánh nhũ, đưa cho Trì Am với dáng vẻ luyến tiếc.
Năm đó dùng thủ đoạn lừa gạt nhân ngư để được hứa hẹn và mảnh vảy cá này, giờ cũng nên trả lại.
“Lần này coi như xong, nếu còn có lần sau thì tôi tin là tiên cá sẽ gọi thú biển đến nhấn chìm đảo Skeleton xuống biển đấy.” Trì Am cảnh báo.
Thủ lĩnh Munch ủ rũ gật đầu.
Sau khi rời khỏi đảo Skeleton, họ tiếp tục rẽ sang đảo của băng hải tặc Bọ cạp đỏ, đảo Bọ Cạp Đỏ.
Khi đảo Bọ Cạp Đỏ nhận được tin “tàu vô danh” đang đến đây thì liền biết ngay là chuyện không hay rồi.
Chẳng bao lâu sau đảo Bò Cạp Đó cũng giống như các đảo hải tặc khác, họ cũng bị thú biển bao vây.
“Tôi đến đây tìm người.” Trì Am đứng trên mũi tàu nhìn xuống đám hải tặc bên dưới, chậm rãi nói: “Anh ta tên là Alex, là bạn cũ của tôi.”
Dưới sự đe dọa của cái chết, hiệu suất làm việc của con người chưa bao giờ cao đến thế.
Chẳng bao lâu sau Alex ở trong băng hải tặc Bọ cạp đỏ đã được đưa đến.
Khi nhìn thấy Trì Am đứng trên mũi tàu, Alex hiện giờ không còn dáng vẻ thiếu niên non nớt lập tức mở to mắt. Không biết là anh ta giật mình vì người bạn Joy Dasle trong trí nhớ của mình hóa ra lại là một cô gái, hay anh ta ngạc nhiên bởi vì có ngày người bạn đáng lẽ đã chết của mình lại có thể đến hang ổ của hải tặc chỉ với một chiếc tàu duy nhất.
Anh ta nhìn người đang đứng trên boong tàu, gió thổi bay mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa của cô, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy tự tin và khí chất mạnh mẽ, anh ta không khỏi chán nản cúi đầu.
Họ đã từng là những người bạn rất tốt của nhau, nhưng cuối cùng anh ta lại phản bội “người bạn” của mình chỉ vì lợi ích.
Trì Am cũng mất một khoảng thời gian để chấn chỉnh bằng Bọ cạp đỏ, sau khi buộc bên kia ký thỏa thuận hợp tác, cô mới rời đi cùng với Alex bị trói.
Cho đến nay cô đã rời khỏi đảo Whale được một năm.
Đã đến lúc quay về rồi.
Nghĩ đến Elena ở đảo Whale, Trì Am liền ra lệnh cho tàu Siren quay trở lại.
Phải mất hai tháng nữa tàu Siren mới về đến đảo Whale.
Sau khi trở về đảo Whale, Trì Am liền đưa Alex đến tổng bộ Black Shark ngay lập tức, giao anh ta cho boss của Black Shark.
“Ông Connor, đây là Alex. Tôi đã thực hiện lời hứa lúc đầu rồi, còn ông thì sao?” Cô hỏi, tay chạm vào thanh kiếm trên thắt lưng.
Boss Connor cười khổ trong lòng, lúc trước họ hứa hẹn với nhau, lại thêm bây giờ danh tiếng của người này đã nổi bần bật trên đảo Whale nên ông ta càng không dám đối xử với cô bằng thái độ ban đầu nữa. Một người đã có quyền lực đến mức suýt chút nữa trở thành chủ đảo thì còn gì phải chất vấn? Ngay cả khi cuối cùng cô vẫn không đưa được Alex trở lại thì Boss Connor cũng không dám chất vấn cô một lần nữa.
Một người như vậy có lẽ cũng không quan tâm đến hàng hóa trên tàu Warren.
“Cô Dasle, tôi xin lỗi vì lúc trước đã hiểu lầm cô.” Connor đứng dậy cung kính thi lễ với cô.
Trì Am ừ một tiếng, nói: "Tôi giao Alex cho ông. Anh ta có rất nhiều tin tức thú vị, ông có thể từ từ tìm hiểu. Tôi nghĩ tin tức này sẽ rất hữu ích cho chính phủ đấy.”
Connor nghe đến đó thì trong lòng cũng hơi rung động, hiểu rằng cô đang nhắc nhở mình, lập tức nói: "Cảm ơn.”
Alex bị trói chặt tay chân, yên lặng đứng đó, nghe bọn họ nói chuyện, anh ta không khỏi ngẩng đầu nhìn cô gái đứng đó đầy khí thế, trong lòng dần dâng lên cảm giác chua xót.
Anh ta chợt nhớ tới những ngày mình quen biết "Joy Dasle" trước kia, khi đó bọn họ còn không biết "Joy Dasle" là một cô gái, nhưng anh ta vẫn cẩn thận phát hiện ra Joy Dasle có gì đó khác mình. Cũng chính vì sự khác biệt này mà cuối cùng anh ta không nhẫn tâm xuống tay giết cô mà chỉ đẩy cô đang say xuống biển, để thần biển quyết định số phận của cô.
Kết quả là một lần không đành lòng thì đã dẫn đến kết cục hiện tại, anh ta không thể nói là mình có hối hận hay không.
Sau khi Trì Am giao Alex cho Boss của Black Shark xong thì liền vội vã trở về nhà Dasle.
Nhìn thấy con gái đã lâu không trở về, Elena vui đến phát khóc, ôm cô không buông tay.
Đêm đó hai mẹ con nằm trên giường nói chuyện rất lâu, cho đến khi cô không kìm được mà ngủ thiếp đi, Elena mới nắm lấy tay con gái mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Lần này Trì Am về đảo Whale một tháng.
Trong một tháng này, trừ việc ở bên Elene, cô còn gặp gỡ một số quý tộc trên đảo Whale.
Một ngày sau khi nghe tin cô trở lại, Edward Hill đã đến thăm hỏi, còn Leslie Carter thì đến ngay sau đó.
Trì Am tiếp đãi hai người họ trong phòng tiếp khách.
“Angel Dasle, tôi phải nói là cô thực sự là một cô gái mạnh mẽ đấy.” Leslie Carter hào hứng nói: “Chúng tôi đã nhận được tin tức có nhiều bằng hải tặc bị đội quân thú biển do cô chỉ huy đánh bại, sau đó đưa họ về dưới trướng cô, không cho phép họ làm cướp. Cô gái tốt bụng à, cô làm không tệ đâu.”
Edward Hill cũng nói: “Tôi nghe nói gần đây cướp biển đã ít hơn rất nhiều, tàu buôn đi lại giữa các đảo cũng hiếm khi bị cướp.”
Khi anh ta nói câu này, ánh mắt nhìn cô sáng rực, trong lòng cảm thán cô quả nhiên khác với những cô gái bình thường.
Trì Am nghe họ nói thì hơi xấu hổ, ho khan một tiếng đáp lời: “Không phải công của tôi, là do Siren và đám thú biển.” Cô chỉ đi theo sau cáo mượn oai hùm thôi.
"Đương nhiên Hải Yêu Vương là người mạnh nhất! Anh ấy là sứ giả hòa bình trong đại dương!" Leslie Carter nói nịnh nọt, hy vọng Hải Yêu Vương nghe thấy mình lấy lòng như vậy thì sẽ cho anh ta được lợi ích gì đó.
Sirens tất nhiên không hề quan tâm đến con người lấy lòng mình, nghe được cũng không để trong lòng.
Nửa tháng sau khi Trì Am lên bờ, anh đã bắt đầu nôn nóng khó chịu, dù sao họ cũng đã xa nhau quá lâu.
Có thể thấy được trong những ngày này chuyện thú biển bao vây hải đảo, ép buộc hải tặc phải hoàn lương đã được lan truyền trong đám hải tặc.
Chỉ cần nhìn thấy "tàu vô danh" không dấu hiệu gì là bọn cướp biển đã đau đầu.
Tuy nhiên, dù những tên cướp biển ở đảo Skeleton ngoan ngoãn đến mấy thì lũ thú biển vẫn tràn lên bao vây đảo của chúng lại.
Đối mặt với ánh mắt giận dữ của đám cướp biển đó, Trì Am chỉ quay đầu đi.
Thật ra cô cũng không hiểu tại sao người đàn ông kia lại thích triệu tập thú biển để vây đảo như vậy, đương nhiên là trông rất ngầu.
Sau khi Trì Am và thủ lĩnh băng hải tặc Skeleton tiến hành thỏa thuận hợp tác thân thiện, cô nhớ đến vẫn còn chuyện anh chàng tiên cá giao phó cho mình nên nói: "Thủ lĩnh Munch, chiếc váy cá năm đó tiên cá đã đưa cho anh, tôi nghĩ là anh nên trả lại cho chủ sở hữu ban đầu của nó rồi đấy.”
“Cái gì?” Anh ta nghe vậy vô cùng chấn động, giật mình nhìn cô.
Trì Am cười với anh ta: “Tôi nghĩ chắc hẳn là thủ lĩnh Munch sẽ hiểu ý tôi.”
Munch im lặng một lúc, sau đó thở dài, sai người mang đến một chiếc hộp được chế tác tinh xảo ở trong phòng mình. Anh ta mở hộp ra, bên trong là một mảnh vảy cá màu xanh nhạt ánh lên ánh nhũ, đưa cho Trì Am với dáng vẻ luyến tiếc.
Năm đó dùng thủ đoạn lừa gạt nhân ngư để được hứa hẹn và mảnh vảy cá này, giờ cũng nên trả lại.
“Lần này coi như xong, nếu còn có lần sau thì tôi tin là tiên cá sẽ gọi thú biển đến nhấn chìm đảo Skeleton xuống biển đấy.” Trì Am cảnh báo.
Thủ lĩnh Munch ủ rũ gật đầu.
Sau khi rời khỏi đảo Skeleton, họ tiếp tục rẽ sang đảo của băng hải tặc Bọ cạp đỏ, đảo Bọ Cạp Đỏ.
Khi đảo Bọ Cạp Đỏ nhận được tin “tàu vô danh” đang đến đây thì liền biết ngay là chuyện không hay rồi.
Chẳng bao lâu sau đảo Bò Cạp Đó cũng giống như các đảo hải tặc khác, họ cũng bị thú biển bao vây.
“Tôi đến đây tìm người.” Trì Am đứng trên mũi tàu nhìn xuống đám hải tặc bên dưới, chậm rãi nói: “Anh ta tên là Alex, là bạn cũ của tôi.”
Dưới sự đe dọa của cái chết, hiệu suất làm việc của con người chưa bao giờ cao đến thế.
Chẳng bao lâu sau Alex ở trong băng hải tặc Bọ cạp đỏ đã được đưa đến.
Khi nhìn thấy Trì Am đứng trên mũi tàu, Alex hiện giờ không còn dáng vẻ thiếu niên non nớt lập tức mở to mắt. Không biết là anh ta giật mình vì người bạn Joy Dasle trong trí nhớ của mình hóa ra lại là một cô gái, hay anh ta ngạc nhiên bởi vì có ngày người bạn đáng lẽ đã chết của mình lại có thể đến hang ổ của hải tặc chỉ với một chiếc tàu duy nhất.
Anh ta nhìn người đang đứng trên boong tàu, gió thổi bay mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa của cô, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy tự tin và khí chất mạnh mẽ, anh ta không khỏi chán nản cúi đầu.
Họ đã từng là những người bạn rất tốt của nhau, nhưng cuối cùng anh ta lại phản bội “người bạn” của mình chỉ vì lợi ích.
Trì Am cũng mất một khoảng thời gian để chấn chỉnh bằng Bọ cạp đỏ, sau khi buộc bên kia ký thỏa thuận hợp tác, cô mới rời đi cùng với Alex bị trói.
Cho đến nay cô đã rời khỏi đảo Whale được một năm.
Đã đến lúc quay về rồi.
Nghĩ đến Elena ở đảo Whale, Trì Am liền ra lệnh cho tàu Siren quay trở lại.
Phải mất hai tháng nữa tàu Siren mới về đến đảo Whale.
Sau khi trở về đảo Whale, Trì Am liền đưa Alex đến tổng bộ Black Shark ngay lập tức, giao anh ta cho boss của Black Shark.
“Ông Connor, đây là Alex. Tôi đã thực hiện lời hứa lúc đầu rồi, còn ông thì sao?” Cô hỏi, tay chạm vào thanh kiếm trên thắt lưng.
Boss Connor cười khổ trong lòng, lúc trước họ hứa hẹn với nhau, lại thêm bây giờ danh tiếng của người này đã nổi bần bật trên đảo Whale nên ông ta càng không dám đối xử với cô bằng thái độ ban đầu nữa. Một người đã có quyền lực đến mức suýt chút nữa trở thành chủ đảo thì còn gì phải chất vấn? Ngay cả khi cuối cùng cô vẫn không đưa được Alex trở lại thì Boss Connor cũng không dám chất vấn cô một lần nữa.
Một người như vậy có lẽ cũng không quan tâm đến hàng hóa trên tàu Warren.
“Cô Dasle, tôi xin lỗi vì lúc trước đã hiểu lầm cô.” Connor đứng dậy cung kính thi lễ với cô.
Trì Am ừ một tiếng, nói: "Tôi giao Alex cho ông. Anh ta có rất nhiều tin tức thú vị, ông có thể từ từ tìm hiểu. Tôi nghĩ tin tức này sẽ rất hữu ích cho chính phủ đấy.”
Connor nghe đến đó thì trong lòng cũng hơi rung động, hiểu rằng cô đang nhắc nhở mình, lập tức nói: "Cảm ơn.”
Alex bị trói chặt tay chân, yên lặng đứng đó, nghe bọn họ nói chuyện, anh ta không khỏi ngẩng đầu nhìn cô gái đứng đó đầy khí thế, trong lòng dần dâng lên cảm giác chua xót.
Anh ta chợt nhớ tới những ngày mình quen biết "Joy Dasle" trước kia, khi đó bọn họ còn không biết "Joy Dasle" là một cô gái, nhưng anh ta vẫn cẩn thận phát hiện ra Joy Dasle có gì đó khác mình. Cũng chính vì sự khác biệt này mà cuối cùng anh ta không nhẫn tâm xuống tay giết cô mà chỉ đẩy cô đang say xuống biển, để thần biển quyết định số phận của cô.
Kết quả là một lần không đành lòng thì đã dẫn đến kết cục hiện tại, anh ta không thể nói là mình có hối hận hay không.
Sau khi Trì Am giao Alex cho Boss của Black Shark xong thì liền vội vã trở về nhà Dasle.
Nhìn thấy con gái đã lâu không trở về, Elena vui đến phát khóc, ôm cô không buông tay.
Đêm đó hai mẹ con nằm trên giường nói chuyện rất lâu, cho đến khi cô không kìm được mà ngủ thiếp đi, Elena mới nắm lấy tay con gái mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Lần này Trì Am về đảo Whale một tháng.
Trong một tháng này, trừ việc ở bên Elene, cô còn gặp gỡ một số quý tộc trên đảo Whale.
Một ngày sau khi nghe tin cô trở lại, Edward Hill đã đến thăm hỏi, còn Leslie Carter thì đến ngay sau đó.
Trì Am tiếp đãi hai người họ trong phòng tiếp khách.
“Angel Dasle, tôi phải nói là cô thực sự là một cô gái mạnh mẽ đấy.” Leslie Carter hào hứng nói: “Chúng tôi đã nhận được tin tức có nhiều bằng hải tặc bị đội quân thú biển do cô chỉ huy đánh bại, sau đó đưa họ về dưới trướng cô, không cho phép họ làm cướp. Cô gái tốt bụng à, cô làm không tệ đâu.”
Edward Hill cũng nói: “Tôi nghe nói gần đây cướp biển đã ít hơn rất nhiều, tàu buôn đi lại giữa các đảo cũng hiếm khi bị cướp.”
Khi anh ta nói câu này, ánh mắt nhìn cô sáng rực, trong lòng cảm thán cô quả nhiên khác với những cô gái bình thường.
Trì Am nghe họ nói thì hơi xấu hổ, ho khan một tiếng đáp lời: “Không phải công của tôi, là do Siren và đám thú biển.” Cô chỉ đi theo sau cáo mượn oai hùm thôi.
"Đương nhiên Hải Yêu Vương là người mạnh nhất! Anh ấy là sứ giả hòa bình trong đại dương!" Leslie Carter nói nịnh nọt, hy vọng Hải Yêu Vương nghe thấy mình lấy lòng như vậy thì sẽ cho anh ta được lợi ích gì đó.
Sirens tất nhiên không hề quan tâm đến con người lấy lòng mình, nghe được cũng không để trong lòng.
Nửa tháng sau khi Trì Am lên bờ, anh đã bắt đầu nôn nóng khó chịu, dù sao họ cũng đã xa nhau quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.