Chương 169: Nhập Ma Vì Nàng
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am bị hắn kéo đi, nàng quay đầu lại thì thấy Phỉ Âm giống như đang đá bao cát, đá bay từng tên xông vào cung Cảnh Dương bay qua bức tường cung cao cap, bên ngoài vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết.
Trong số đó, người kêu gào thảm thiết nhất chính là Thập Nhị hoàng tử, lúc Phỉ Âm đá hắn ta ra ngoài đã tiện thể dùng nội lực rút hết gân cốt của hắn ta, biến hắn ta thành một phế nhân.
Đây chính là sự trừng phạt cho những gì hắn ta vừa làm.
Trì Am đứng từ xa nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết mà nàng nổi cả ra gà, cả người run lên một cái.
“Sao vậy? Lạnh à?” Thập Thất hoàng tử quan tâm hỏi thăm nàng, rồi lấy chiếc áo choàng cung nữ đưa sang choàng lên người nàng.
Trì Am ngẩng đầu lên nhìn góc mặt đẹp trai của hắn, lúc này hắn càng dịu dàng thì sự tàn khốc càng thể hiện rõ, kiểu dịu dàng tàn khốc này khiến người khác vừa không chối từ được, vừa khiến người khác rét run trong lòng.
Thập Thất hoàng tử như cảm nhận được cảm xúc trong lòng nàng, khóe môi cong lên, khẽ nói: “Sợ ta hả?”
Trì Am nuốt khan một cái, nàng biết lúc này tuyệt đối không thể thành thật được, quá thành thật sẽ không có kết quả, vậy nên nàng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cơ thể chàng đỡ chưa?”
Thập Thất hoàng tử ừm một câu nhẹ như gió bay.
“Về sau có còn như vậy nữa không?”
“Còn.” Thập Thất hoàng tử hỏi nàng: “Nàng có sợ không?”
Trì Am lắc đầu, cho dù đó là một phần tàn nhẫn của hắn hay việc hắn phải dùng một số cách thức khác để có thể sống được hay việc trên người hắn có một sức mạnh kỳ lạ không phải của con người thì nàng cũng không sợ đến mức như vậy.
Bởi vì nàng biết, chỉ cần nàng không rời khỏi hắn thì hắn sẽ không làm nàng tổn thương.
Thập Thất hoàng tử mỉm cười, thơm một cái lên gương mặt vẫn còn cảm giác mập mạp như trẻ con của nàng, nhẹ nhàng nói: “Bé ngoan.”
Động tĩnh bên phía cung Cảnh Dương nhanh chóng truyền đi khắp hoàng cung, đến cả quần thần vào cung khóc trước linh cữu của Thái tử cũng nghe thấy.
Khi nghe nói Thập Nhị hoàng tử bị người ta đánh trọng thương, vứt từ trong tường ra ngoài, nét mặt của mọi người đều hơi tăm tối.
Sinh mẫu của Thập Nhị hoàng tử là Minh quý phi vừa sợ hãi vừa tức giận, đến khi bà ta nhìn rõ bộ dạng của Thập Nhị hoàng tử khi được đem về thì vội vàng chạy đến chỗ Hoàng đế để khóc lóc.
Đáng tiếc là khi bà ta qua đó, lại bị cung nhân nói rằng Hoàng đế không có ở đó, người đã tới cung Chung Túy của Lan phi rồi.
Đợi đến khi Minh quý phi chạy đến cung Chung Túy, định cáo trạng với Hoàng đế thì đã bị Lan phi chặn họng, thêm với việc Lan phi được Hoàng đế thiên vị, cuối cùng Minh quý phi không những không cáo trạng được mà còn bị Lão Hoàng đế cấm túc, giáng một bậc từ Quý phi xuống phi, thăng cấp cho Lan phi thành Quý phi. Minh quý phi lập tức ngất xỉu ở đó.
Lần giao tranh lần này, thất bại cuối cùng thuộc về mẹ con Minh quý phi, người được lợi cuối cùng chính là mẹ con Lan quý phi.
Từ mười năm trước khi Hoàng hậu qua đời, Lão Hoàng đế không có ý định lập hậu ai nữa, hậu vị cứ để trống như vậy, Minh quý phi đứng ở trên cao, luôn là người lớn nhất trong hậu cung. Cho dù Lan phi có đắc sủng tới đâu đi chăng nữa thì cũng phải khuất phục dưới Minh quý phi. Đây là chỗ dựa lớn nhất của Minh quý phi và cũng là lý do khiến Thập Nhị hoàng tử tôn quý hơn những hoàng tử khác.
Ai ngờ được chỉ trong một đêm, Thập Nhị hoàng tử bị đánh trọng thương, gân cốt bị đứt hết, biến thành một phế nhân. Minh quý phi cũng bị lấy mất tước vị Quý phi, phe cánh của Thập Nhị hoàng tử cũng coi như bỏ hẳn.
Cũng vì thế mà Lan quý phi ngồi chắc trên cái ghế Yêu phi.
Lan quý phi vô cùng vui mừng, bà cũng chỉ nói qua với Lão Hoàng để việc ở bên ngoài người ta gọi mình Yêu phi rồi vui vẻ làm quý phi của mình. Ở trong cung, bà càng ngày càng huênh hoang, khiến những phi tần thất sủng trong cung thầm nghiến răng nghiến lợi chửi bà là Yêu phi.
Tang sự của Thái tử trôi qua trong chuyện cung đấu này.
Sau khi làm xong tang sự cho Thái tử, triều đường nhanh chóng náo nhiệt trở lại, mọi người cũng không quan tâm đến Thập Nhị hoàng tử và Minh phi đã thất thế nữa mà bắt đầu để ý tới vị trí Thái tử còn đang bỏ trống, không biết vị hoàng tử nào sẽ xuất chúng hơn người để được chọn.
Những chuyện ồn ào bên ngoài không hề ảnh hưởng tới cung Cảnh Dương.
Thập Thất hoàng tử thong thả để quân cờ lên trên bàn cờ, nhìn cục diện của bàn cờ, nói với Ủy Xuyên tới đây để bẩm báo: “Tam ca không còn nữa, Ngũ ca có vẻ không tới nỗi nào, có thể đảm nhận được chức vị Thái tử.”
Đồng tử Úy Xuyên hơi co lại.
Thái tử vừa qua đời là con của nguyên hậu, đứng hàng thứ ba trong số các hoàng tử, sau khi nguyên hậu qua đời lập tức được phong làm Thái tử, ngồi ở ngôi vị Thái tử suốt hơn 20 năm, đáng tiếc là cuối cùng vẫn không được như ý nguyện, ngược lại còn mất đi cả tính mạng của mình.
Trong những hoàng tử khác, Đại hoàng tử tàn bạo, Nhị hoàng tử yếu đuối, Tứ hoàng tử bình thường, Ngũ hoàng tử văn nhã kín đáo, Thất, Bát, Cửu, Thập hoàng tử mỗi người có một tâm tự riêng. Trừ Thập Nhị hoàng tử đã bị phế, tất cả những hoàng tử còn lại đều không đơn giản, nếu chỉ xem những gì bọn họ thể hiện ra bên ngoài thì đúng là ngu xuẩn.
Trong số đó, người kêu gào thảm thiết nhất chính là Thập Nhị hoàng tử, lúc Phỉ Âm đá hắn ta ra ngoài đã tiện thể dùng nội lực rút hết gân cốt của hắn ta, biến hắn ta thành một phế nhân.
Đây chính là sự trừng phạt cho những gì hắn ta vừa làm.
Trì Am đứng từ xa nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết mà nàng nổi cả ra gà, cả người run lên một cái.
“Sao vậy? Lạnh à?” Thập Thất hoàng tử quan tâm hỏi thăm nàng, rồi lấy chiếc áo choàng cung nữ đưa sang choàng lên người nàng.
Trì Am ngẩng đầu lên nhìn góc mặt đẹp trai của hắn, lúc này hắn càng dịu dàng thì sự tàn khốc càng thể hiện rõ, kiểu dịu dàng tàn khốc này khiến người khác vừa không chối từ được, vừa khiến người khác rét run trong lòng.
Thập Thất hoàng tử như cảm nhận được cảm xúc trong lòng nàng, khóe môi cong lên, khẽ nói: “Sợ ta hả?”
Trì Am nuốt khan một cái, nàng biết lúc này tuyệt đối không thể thành thật được, quá thành thật sẽ không có kết quả, vậy nên nàng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cơ thể chàng đỡ chưa?”
Thập Thất hoàng tử ừm một câu nhẹ như gió bay.
“Về sau có còn như vậy nữa không?”
“Còn.” Thập Thất hoàng tử hỏi nàng: “Nàng có sợ không?”
Trì Am lắc đầu, cho dù đó là một phần tàn nhẫn của hắn hay việc hắn phải dùng một số cách thức khác để có thể sống được hay việc trên người hắn có một sức mạnh kỳ lạ không phải của con người thì nàng cũng không sợ đến mức như vậy.
Bởi vì nàng biết, chỉ cần nàng không rời khỏi hắn thì hắn sẽ không làm nàng tổn thương.
Thập Thất hoàng tử mỉm cười, thơm một cái lên gương mặt vẫn còn cảm giác mập mạp như trẻ con của nàng, nhẹ nhàng nói: “Bé ngoan.”
Động tĩnh bên phía cung Cảnh Dương nhanh chóng truyền đi khắp hoàng cung, đến cả quần thần vào cung khóc trước linh cữu của Thái tử cũng nghe thấy.
Khi nghe nói Thập Nhị hoàng tử bị người ta đánh trọng thương, vứt từ trong tường ra ngoài, nét mặt của mọi người đều hơi tăm tối.
Sinh mẫu của Thập Nhị hoàng tử là Minh quý phi vừa sợ hãi vừa tức giận, đến khi bà ta nhìn rõ bộ dạng của Thập Nhị hoàng tử khi được đem về thì vội vàng chạy đến chỗ Hoàng đế để khóc lóc.
Đáng tiếc là khi bà ta qua đó, lại bị cung nhân nói rằng Hoàng đế không có ở đó, người đã tới cung Chung Túy của Lan phi rồi.
Đợi đến khi Minh quý phi chạy đến cung Chung Túy, định cáo trạng với Hoàng đế thì đã bị Lan phi chặn họng, thêm với việc Lan phi được Hoàng đế thiên vị, cuối cùng Minh quý phi không những không cáo trạng được mà còn bị Lão Hoàng đế cấm túc, giáng một bậc từ Quý phi xuống phi, thăng cấp cho Lan phi thành Quý phi. Minh quý phi lập tức ngất xỉu ở đó.
Lần giao tranh lần này, thất bại cuối cùng thuộc về mẹ con Minh quý phi, người được lợi cuối cùng chính là mẹ con Lan quý phi.
Từ mười năm trước khi Hoàng hậu qua đời, Lão Hoàng đế không có ý định lập hậu ai nữa, hậu vị cứ để trống như vậy, Minh quý phi đứng ở trên cao, luôn là người lớn nhất trong hậu cung. Cho dù Lan phi có đắc sủng tới đâu đi chăng nữa thì cũng phải khuất phục dưới Minh quý phi. Đây là chỗ dựa lớn nhất của Minh quý phi và cũng là lý do khiến Thập Nhị hoàng tử tôn quý hơn những hoàng tử khác.
Ai ngờ được chỉ trong một đêm, Thập Nhị hoàng tử bị đánh trọng thương, gân cốt bị đứt hết, biến thành một phế nhân. Minh quý phi cũng bị lấy mất tước vị Quý phi, phe cánh của Thập Nhị hoàng tử cũng coi như bỏ hẳn.
Cũng vì thế mà Lan quý phi ngồi chắc trên cái ghế Yêu phi.
Lan quý phi vô cùng vui mừng, bà cũng chỉ nói qua với Lão Hoàng để việc ở bên ngoài người ta gọi mình Yêu phi rồi vui vẻ làm quý phi của mình. Ở trong cung, bà càng ngày càng huênh hoang, khiến những phi tần thất sủng trong cung thầm nghiến răng nghiến lợi chửi bà là Yêu phi.
Tang sự của Thái tử trôi qua trong chuyện cung đấu này.
Sau khi làm xong tang sự cho Thái tử, triều đường nhanh chóng náo nhiệt trở lại, mọi người cũng không quan tâm đến Thập Nhị hoàng tử và Minh phi đã thất thế nữa mà bắt đầu để ý tới vị trí Thái tử còn đang bỏ trống, không biết vị hoàng tử nào sẽ xuất chúng hơn người để được chọn.
Những chuyện ồn ào bên ngoài không hề ảnh hưởng tới cung Cảnh Dương.
Thập Thất hoàng tử thong thả để quân cờ lên trên bàn cờ, nhìn cục diện của bàn cờ, nói với Ủy Xuyên tới đây để bẩm báo: “Tam ca không còn nữa, Ngũ ca có vẻ không tới nỗi nào, có thể đảm nhận được chức vị Thái tử.”
Đồng tử Úy Xuyên hơi co lại.
Thái tử vừa qua đời là con của nguyên hậu, đứng hàng thứ ba trong số các hoàng tử, sau khi nguyên hậu qua đời lập tức được phong làm Thái tử, ngồi ở ngôi vị Thái tử suốt hơn 20 năm, đáng tiếc là cuối cùng vẫn không được như ý nguyện, ngược lại còn mất đi cả tính mạng của mình.
Trong những hoàng tử khác, Đại hoàng tử tàn bạo, Nhị hoàng tử yếu đuối, Tứ hoàng tử bình thường, Ngũ hoàng tử văn nhã kín đáo, Thất, Bát, Cửu, Thập hoàng tử mỗi người có một tâm tự riêng. Trừ Thập Nhị hoàng tử đã bị phế, tất cả những hoàng tử còn lại đều không đơn giản, nếu chỉ xem những gì bọn họ thể hiện ra bên ngoài thì đúng là ngu xuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.