Chương 174: Nhập Ma Vì Nàng
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Ngày hôm sau khi Trì Am tỉnh dậy, phát hiện ra Thập Thất hoàng tử yếu ớt, cả ngày nằm trên giường 10 canh giờ đã không còn ở trên giường nữa, nàng hỏi người khác mới biết, từ khi trời còn chưa sáng hẳn đã vào mật thất.
Bàn tay đang mặc y phục của Trì Am khựng lại, trong lòng hơi chột dạ.
Người này... không phải bị nàng trêu chọc đến mức phải vào mật thất để hồi phục cơ thể yếu đuổi của mình đấy chứ?
Nghĩ như vậy, Trì Am không kìm được nhìn về phía khuôn mặt của Lưu Âm, hỏi: “Phỉ Âm cũng theo vào sao?”
“Vâng ạ.” Lưu Âm cầm chiếc lược ngà voi, khẽ chải lại mái tóc đen bóng cho nàng, vẻ mặt Trì Am dịu dàng.
“Hắn không sao chứ?”
“Điện hạ sẽ không có chuyện gì đâu.” Lưu Âm vô cùng kiên định.
Người của cung Cảnh Dương luôn có một niềm tin rất mù quáng với Thập Thất hoàng tử, hệt như mấy fan não tàn được lắp thêm một cặp kính filter, không hề nhìn thấy sự yếu đuối của hắn, một lòng một dạ cho rằng hắn là người mạnh nhất, không ai có thể địch lại.
Rõ ràng cơ thể yếu ớt đó bày sờ sờ ra đó, một ngày phải nằm trên giường cả mười canh giờ mà không ai nhìn thấy sao?
Nàng đúng là không hiểu được thế giới của những fan não tàn.
Trì Am không hỏi ra được gì đành thôi.
Sau khi ăn sáng xong, Trì Am tới tháp chiêm tinh tu luyện như bình thường, tiện thể nói với Mao Nhân và Bùi Cảnh Tuấn rằng, tháng sau khi bọn họ về Giang Nam thì nàng cũng sẽ đi cùng.
“Thật là tốt quá!” Mạo Nhân vô cùng vui mừng, liền nói: “Ta biết ngay Thập Thất hoàng tử là một người rất tốt mà, mọi người đều nói ngài ấy là yêu ma giáng thế, nhưng bao nhiêu năm nay ta chưa thấy ngài ấy làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, rõ ràng những gì mọi người nói là không đúng.”
Từ sự dung túng và chăm sóc mà Thập Thất hoàng tử dành cho Trì Am là cũng có thể biết được người này không hề giống với những gì người khác nói.
Bùi Cảnh Tuấn liếc nhìn Mao Nhân, phản bác lại câu nói của nàng.
Mặc dù trong lòng Trì Am biết rõ tính tình người đàn ông này đúng là không tốt, đã thế còn biến thái. Không chọc vào hắn thì thôi, nếu chọc vào hắn nhất định sẽ sống không bằng chết, dù có muốn chết cũng không được... cứ tham khảo kết cục năm đó của Thập Nhị hoàng tử đi là biết. Nhưng nàng thật sự vẫn muốn người khác cho rằng hắn là người tốt, Trì Am liền nói: “Đúng vậy, đến lúc đó hắn sẽ đi cùng chúng ta tới Giang Nam, hắn nói là muốn tới thăm phụ mẫu ta.”
Mao Nhân và Bùi Cảnh Tuấn nhìn nàng đầy kinh ngạc.
Khuôn mặt Trì Am ngơ ngác.
Đợi đến khi Trì Am đi tu luyện, đôi phu thê sắp thành thân này mới sáp lại nói chuyện. Mao Nhân băn khoăn nói: “Cảnh Tuấn ca, Thập Thất hoàng tử làm như vậy là có ý gì? Hình như ngài ấy đối xử rất tốt với Trì Am muội muội...”
Tốt đến mức khiến người khác không khỏi nghĩ nhiều...
Bùi Cảnh Tuấn trầm ngâm một lát rồi nói: “Cho dù Thập Thất hoàng tử có ý gì thì đó cũng không phải là thứ chúng ta có thể quản được.”
Mặc dù mấy năm nay bọn họ luôn ở trong tháp chiêm tinh đi theo quốc sư học tu luyện nhưng như vậy không có nghĩa là bọn họ không hề nghe nói những chuyện bên ngoài. Năm đó Thái tử qua đời quá đột ngột, về sau Ngũ hoàng tử được lập làm Thái tử, mặc dù bên trong không nhìn ra được gì nhưng Bùi Cảnh Tuấn cảm thấy Thập Thất hoàng tử nhất định có một tác dụng gì đó trong đấy, chỉ là hắn không có bằng chứng.
Mọi người lan truyền Thập Thất hoàng tử là yêu ma giáng thể khiến Bùi Cảnh Tuấn vô cùng kiêng dè, cũng không vì cơ thể yếu đuối của Thập Thất hoàng tử mà buông lỏng cảnh giác.
Những người như vậy nếu không đối địch là tốt, còn nếu đối địch, e rằng sẽ gặp phải những hậu họa khó có thể tưởng tượng ra được.
Sau khi quyết định cùng đi Giang Nam, những ngày tiếp theo bọn họ bắt đầu chuẩn bị cho chuyện này.
Những đứa trẻ năm đó cùng vào kinh đều đã trưởng thành, thời gian mười năm khiến bọn họ trưởng thành, đồng thời cũng có thể xuất sư, Quốc sư cũng không giữ bọn họ lại, để bọn họ về nhà.
Cuộc đời về sau, cho dù bọn họ gặp phải chuyện gì đi chăng nữa thì e rằng chỉ có thể tự mình đối diện.
Thời gian đi Giang Nam được quyết định là sau Tết Đoan Ngọ.
Tháng năm là tháng độc, là mùa dịch bệnh mùa hạ lưu truyền, từ trước đến nay mọi người đều kiêng dè, trong tháng này quý quái tà ma xuất hiện vô số, các loại trùng độc lại càng nhiều không đếm xuể, người trong Huyền Môn võ cùng coi trọng tháng này.
Trì Am bảo Lưu Âm chuẩn bị túi hương, bên trong không chỉ có loại hương thảo là lan thảo mà còn có một tấm linh phù do nàng tự vẽ, linh phù được phân phát xuống dưới, mọi cung nhân trong cung Cảnh Dương trong tay đều có một túi hương.
Lưu Âm cười nói: “Chúng nô tì làm sao đáng để cô nương hao tâm tốn sức, cô nương đừng để vì chuyện này mà khiến bản thân bị mệt.” Nếu không Thập Thất hoàng tử nhất định sẽ tức giận.
Bàn tay đang mặc y phục của Trì Am khựng lại, trong lòng hơi chột dạ.
Người này... không phải bị nàng trêu chọc đến mức phải vào mật thất để hồi phục cơ thể yếu đuổi của mình đấy chứ?
Nghĩ như vậy, Trì Am không kìm được nhìn về phía khuôn mặt của Lưu Âm, hỏi: “Phỉ Âm cũng theo vào sao?”
“Vâng ạ.” Lưu Âm cầm chiếc lược ngà voi, khẽ chải lại mái tóc đen bóng cho nàng, vẻ mặt Trì Am dịu dàng.
“Hắn không sao chứ?”
“Điện hạ sẽ không có chuyện gì đâu.” Lưu Âm vô cùng kiên định.
Người của cung Cảnh Dương luôn có một niềm tin rất mù quáng với Thập Thất hoàng tử, hệt như mấy fan não tàn được lắp thêm một cặp kính filter, không hề nhìn thấy sự yếu đuối của hắn, một lòng một dạ cho rằng hắn là người mạnh nhất, không ai có thể địch lại.
Rõ ràng cơ thể yếu ớt đó bày sờ sờ ra đó, một ngày phải nằm trên giường cả mười canh giờ mà không ai nhìn thấy sao?
Nàng đúng là không hiểu được thế giới của những fan não tàn.
Trì Am không hỏi ra được gì đành thôi.
Sau khi ăn sáng xong, Trì Am tới tháp chiêm tinh tu luyện như bình thường, tiện thể nói với Mao Nhân và Bùi Cảnh Tuấn rằng, tháng sau khi bọn họ về Giang Nam thì nàng cũng sẽ đi cùng.
“Thật là tốt quá!” Mạo Nhân vô cùng vui mừng, liền nói: “Ta biết ngay Thập Thất hoàng tử là một người rất tốt mà, mọi người đều nói ngài ấy là yêu ma giáng thế, nhưng bao nhiêu năm nay ta chưa thấy ngài ấy làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, rõ ràng những gì mọi người nói là không đúng.”
Từ sự dung túng và chăm sóc mà Thập Thất hoàng tử dành cho Trì Am là cũng có thể biết được người này không hề giống với những gì người khác nói.
Bùi Cảnh Tuấn liếc nhìn Mao Nhân, phản bác lại câu nói của nàng.
Mặc dù trong lòng Trì Am biết rõ tính tình người đàn ông này đúng là không tốt, đã thế còn biến thái. Không chọc vào hắn thì thôi, nếu chọc vào hắn nhất định sẽ sống không bằng chết, dù có muốn chết cũng không được... cứ tham khảo kết cục năm đó của Thập Nhị hoàng tử đi là biết. Nhưng nàng thật sự vẫn muốn người khác cho rằng hắn là người tốt, Trì Am liền nói: “Đúng vậy, đến lúc đó hắn sẽ đi cùng chúng ta tới Giang Nam, hắn nói là muốn tới thăm phụ mẫu ta.”
Mao Nhân và Bùi Cảnh Tuấn nhìn nàng đầy kinh ngạc.
Khuôn mặt Trì Am ngơ ngác.
Đợi đến khi Trì Am đi tu luyện, đôi phu thê sắp thành thân này mới sáp lại nói chuyện. Mao Nhân băn khoăn nói: “Cảnh Tuấn ca, Thập Thất hoàng tử làm như vậy là có ý gì? Hình như ngài ấy đối xử rất tốt với Trì Am muội muội...”
Tốt đến mức khiến người khác không khỏi nghĩ nhiều...
Bùi Cảnh Tuấn trầm ngâm một lát rồi nói: “Cho dù Thập Thất hoàng tử có ý gì thì đó cũng không phải là thứ chúng ta có thể quản được.”
Mặc dù mấy năm nay bọn họ luôn ở trong tháp chiêm tinh đi theo quốc sư học tu luyện nhưng như vậy không có nghĩa là bọn họ không hề nghe nói những chuyện bên ngoài. Năm đó Thái tử qua đời quá đột ngột, về sau Ngũ hoàng tử được lập làm Thái tử, mặc dù bên trong không nhìn ra được gì nhưng Bùi Cảnh Tuấn cảm thấy Thập Thất hoàng tử nhất định có một tác dụng gì đó trong đấy, chỉ là hắn không có bằng chứng.
Mọi người lan truyền Thập Thất hoàng tử là yêu ma giáng thể khiến Bùi Cảnh Tuấn vô cùng kiêng dè, cũng không vì cơ thể yếu đuối của Thập Thất hoàng tử mà buông lỏng cảnh giác.
Những người như vậy nếu không đối địch là tốt, còn nếu đối địch, e rằng sẽ gặp phải những hậu họa khó có thể tưởng tượng ra được.
Sau khi quyết định cùng đi Giang Nam, những ngày tiếp theo bọn họ bắt đầu chuẩn bị cho chuyện này.
Những đứa trẻ năm đó cùng vào kinh đều đã trưởng thành, thời gian mười năm khiến bọn họ trưởng thành, đồng thời cũng có thể xuất sư, Quốc sư cũng không giữ bọn họ lại, để bọn họ về nhà.
Cuộc đời về sau, cho dù bọn họ gặp phải chuyện gì đi chăng nữa thì e rằng chỉ có thể tự mình đối diện.
Thời gian đi Giang Nam được quyết định là sau Tết Đoan Ngọ.
Tháng năm là tháng độc, là mùa dịch bệnh mùa hạ lưu truyền, từ trước đến nay mọi người đều kiêng dè, trong tháng này quý quái tà ma xuất hiện vô số, các loại trùng độc lại càng nhiều không đếm xuể, người trong Huyền Môn võ cùng coi trọng tháng này.
Trì Am bảo Lưu Âm chuẩn bị túi hương, bên trong không chỉ có loại hương thảo là lan thảo mà còn có một tấm linh phù do nàng tự vẽ, linh phù được phân phát xuống dưới, mọi cung nhân trong cung Cảnh Dương trong tay đều có một túi hương.
Lưu Âm cười nói: “Chúng nô tì làm sao đáng để cô nương hao tâm tốn sức, cô nương đừng để vì chuyện này mà khiến bản thân bị mệt.” Nếu không Thập Thất hoàng tử nhất định sẽ tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.