Chương 182: Nhập Ma Vì Nàng
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Mãi cho tới giờ lên đèn, gia chủ Trì Tĩnh mới về, nhìn thấy nữ nhi đã mười năm không gặp, dĩ nhiên vô cùng kích động.
Nhưng sự kích động của ông ấy và thê tử đều như nhau, chẳng mấy chốc đã bị con gái làm cho mất hứng.
Trì Am vô cùng trịnh trọng giới thiệu Thập Thất hoàng tử với người nhà: “Cha, đây là Thập Thất hoàng tử. Mấy năm nay cũng may nhờ có chàng ấy chăm sóc, nữ nhi mới có thể bình an trưởng thành thế này, còn có thể đi theo quốc sư tu luyện...
Khuôn mặt của hai vợ chồng Trì Tĩnh cứng đời chẳng nói được gì, nghe con gái họ luôn miệng khen ngợi vị hoàng tử yêu ma giáng thế trong truyền thuyết, người không biết chuyện còn tưởng nàng đang khen tức phụ đưa đến gặp mặt cha mẹ chồng.
Lúc trước Lâm thị đã bị con gái oanh tạc bởi lời tuyên bố hùng hồn rồi, cho nên cũng coi như bình tĩnh. Trì Tĩnh lại không biết sự tình bên trong, thấy dáng vẻ này của con gái, cả người đều cảm thấy khó chịu đôi chút.
Một cô nương cứ khen ngợi một nam tử không liên quan ở trước mặt phụ mẫu như vậy, trừ khi có ý gì đó với hắn chứ còn sao nữa? Năm đó Trì Tĩnh cũng đã từng trải qua, ông ấy và thê tử Lâm thị quen biết nhau trong một lần rèn luyện bắt ma ở bên ngoài. Chẳng mấy chốc, hai người đã tán thưởng và ngưỡng mộ lẫn nhau. Sau đó thê tử của mình cũng giống vậy, đưa ông ấy về Lâm gia, luôn miệng khen ông ấy trước mặt nhạc phụ và nhạc mẫu, chính là muốn nhạc phụ và nhạc mẫu đồng ý hôn sự của họ.
Trì Tĩnh thầm nghĩ, chắc tâm trạng bây giờ của ông ấy cũng giống như năm xưa nhạc phụ nhìn thấy thê tử mình đưa ông ấy tới Lâm gia vậy.
Bây giờ phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng tới lượt mình được làm nhạc phụ, Trì Tĩnh mới cảm nhận được trạng kích động của nhạc phụ năm đó muốn tổng cổ ông ấy ra ngoài.
Đúng là một lời khó nói.
Thập Thất hoàng tử ngồi một bên, khóe môi mỉm cười. Tuy hắn không nói gì, nhưng không ai dám ngó lơ hắn.
Chỉ cần đối mặt với con người khác biệt kia là sẽ khiến người ta không nhịn được mà nhớ đến lời tiên tri năm xưa đã được lan truyền khắp thiên hạ lúc hắn sinh ra. Hơn nữa là thể gia trừ ma, họ hiểu biết nhiều hơn những người bình thường, cảm xúc cũng sâu hơn đôi chút.
Trì Tĩnh biết, năm đó sau khi nữ nhi được đưa vào kinh rồi lại bị Thập Thất hoàng tử đưa tới cung Cảnh Dương. Mười năm nay, nữ nhi luôn sống tại đó. Họ vẫn không hiểu Thập Thất hoàng tử làm vậy là có ý gì, cũng từng âm thầm suy đoán, có phải hắn nuôi nữ nhi là để bán mạng cho mình hay không. Nhưng mỗi lần nhận thư từ của nữ nhi gửi về, lại cảm thấy Thập Thất hoàng tử đối xử với nàng khác với đám đông, chứ không giống như nuôi nàng lớn để bán mạng.
Lần này cuối cùng họ cũng hiểu, Thập Thất hoàng tử rõ ràng coi nữ nhi của mình trở thành thê tử nuôi từ bé.
Nếu là nam nhân khác, họ cũng có thể chấp nhận được chuyện này, nhưng Thập Thất hoàng tử...
Lại là một lời khó nói hết.
Cuối cùng, Trì Tĩnh cứng ngắc lên tiếng: “Điện hạ từ xa đến đây chắc là mệt rồi, thảo dân cho người đi sắp xếp chỗ ở cho hai người.” Sau đó ông ấy quay đầu gọi quản gia, kêu ông ta mở phòng khách lê viên tốt nhất của Trì gia để khách nghỉ ngơi.
Cũng may ở lễ viên ngày nào cũng có người dọn dẹp, đột nhiên có khách quý đến, cũng không cần hạo tâm tốn sức đi dọn dẹp nữa, cho nên không khiến Trì gia phải luống cuống tay chân vì tiếp đón khách quý.
Thập Thất hoàng tử mỉm cười rồi đứng dậy, lễ phép cười nói: “Làm phiền Trì lão gia và Trì phu nhân.”
Trì Am dùng giọng điệu vô cùng nhanh nhẹn, nói: “Cha, nương, con đưa chàng ấy đi nghỉ ngơi đây. Lát nữa con sẽ tới thăm hai người.” Nàng nói xong liền bước tới đỡ nam nhân ốm yếu tái nhợt ra ngoài.
Trông thấy nữ nhi ân cần đưa người rời đi, một lòng một dạ dồn hết tâm tư lên người ta, phu thể Trì Tĩnh nhìn nhau, đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Đám người Phỉ Âm đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, đặt dược nhũ vào trong lư hương mang tới, lấy ga trải giường mới ra, sau đó nhờ hạ nhân của Trì gia chuẩn bị nước nóng rồi vẩy dược liệu vào, làm thành bồn tắm đầy thuốc để Thập Thất hoàng tử tắm gội tịnh thân.
Trì Am dùng xong bữa tối cùng với Thập Thất hoàng tử, đợi sau khi hắn lên giường nằm nghỉ, nàng mới chạy đi tìm cha nương của mình.
Tuy thời gian đã không còn sớm, nhưng phu thê Trì Tĩnh vẫn chưa nghỉ ngơi.
Nữ nhi mười năm chưa gặp giờ đã về, tâm trạng của cả hai rất kích động, nào còn thấy buồn ngủ. Cho dù nữ nhi mang đến cho họ sự kích thích lớn như vậy, nhưng những năm qua trong lòng họ vẫn luôn lo lắng cho nàng. Bây giờ đột nhiên nàng quay về, họ hận không thể kéo nàng đến ngắm ba ngày ba đêm cũng chưa thấy chán.
Nhưng sự kích động của ông ấy và thê tử đều như nhau, chẳng mấy chốc đã bị con gái làm cho mất hứng.
Trì Am vô cùng trịnh trọng giới thiệu Thập Thất hoàng tử với người nhà: “Cha, đây là Thập Thất hoàng tử. Mấy năm nay cũng may nhờ có chàng ấy chăm sóc, nữ nhi mới có thể bình an trưởng thành thế này, còn có thể đi theo quốc sư tu luyện...
Khuôn mặt của hai vợ chồng Trì Tĩnh cứng đời chẳng nói được gì, nghe con gái họ luôn miệng khen ngợi vị hoàng tử yêu ma giáng thế trong truyền thuyết, người không biết chuyện còn tưởng nàng đang khen tức phụ đưa đến gặp mặt cha mẹ chồng.
Lúc trước Lâm thị đã bị con gái oanh tạc bởi lời tuyên bố hùng hồn rồi, cho nên cũng coi như bình tĩnh. Trì Tĩnh lại không biết sự tình bên trong, thấy dáng vẻ này của con gái, cả người đều cảm thấy khó chịu đôi chút.
Một cô nương cứ khen ngợi một nam tử không liên quan ở trước mặt phụ mẫu như vậy, trừ khi có ý gì đó với hắn chứ còn sao nữa? Năm đó Trì Tĩnh cũng đã từng trải qua, ông ấy và thê tử Lâm thị quen biết nhau trong một lần rèn luyện bắt ma ở bên ngoài. Chẳng mấy chốc, hai người đã tán thưởng và ngưỡng mộ lẫn nhau. Sau đó thê tử của mình cũng giống vậy, đưa ông ấy về Lâm gia, luôn miệng khen ông ấy trước mặt nhạc phụ và nhạc mẫu, chính là muốn nhạc phụ và nhạc mẫu đồng ý hôn sự của họ.
Trì Tĩnh thầm nghĩ, chắc tâm trạng bây giờ của ông ấy cũng giống như năm xưa nhạc phụ nhìn thấy thê tử mình đưa ông ấy tới Lâm gia vậy.
Bây giờ phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng tới lượt mình được làm nhạc phụ, Trì Tĩnh mới cảm nhận được trạng kích động của nhạc phụ năm đó muốn tổng cổ ông ấy ra ngoài.
Đúng là một lời khó nói.
Thập Thất hoàng tử ngồi một bên, khóe môi mỉm cười. Tuy hắn không nói gì, nhưng không ai dám ngó lơ hắn.
Chỉ cần đối mặt với con người khác biệt kia là sẽ khiến người ta không nhịn được mà nhớ đến lời tiên tri năm xưa đã được lan truyền khắp thiên hạ lúc hắn sinh ra. Hơn nữa là thể gia trừ ma, họ hiểu biết nhiều hơn những người bình thường, cảm xúc cũng sâu hơn đôi chút.
Trì Tĩnh biết, năm đó sau khi nữ nhi được đưa vào kinh rồi lại bị Thập Thất hoàng tử đưa tới cung Cảnh Dương. Mười năm nay, nữ nhi luôn sống tại đó. Họ vẫn không hiểu Thập Thất hoàng tử làm vậy là có ý gì, cũng từng âm thầm suy đoán, có phải hắn nuôi nữ nhi là để bán mạng cho mình hay không. Nhưng mỗi lần nhận thư từ của nữ nhi gửi về, lại cảm thấy Thập Thất hoàng tử đối xử với nàng khác với đám đông, chứ không giống như nuôi nàng lớn để bán mạng.
Lần này cuối cùng họ cũng hiểu, Thập Thất hoàng tử rõ ràng coi nữ nhi của mình trở thành thê tử nuôi từ bé.
Nếu là nam nhân khác, họ cũng có thể chấp nhận được chuyện này, nhưng Thập Thất hoàng tử...
Lại là một lời khó nói hết.
Cuối cùng, Trì Tĩnh cứng ngắc lên tiếng: “Điện hạ từ xa đến đây chắc là mệt rồi, thảo dân cho người đi sắp xếp chỗ ở cho hai người.” Sau đó ông ấy quay đầu gọi quản gia, kêu ông ta mở phòng khách lê viên tốt nhất của Trì gia để khách nghỉ ngơi.
Cũng may ở lễ viên ngày nào cũng có người dọn dẹp, đột nhiên có khách quý đến, cũng không cần hạo tâm tốn sức đi dọn dẹp nữa, cho nên không khiến Trì gia phải luống cuống tay chân vì tiếp đón khách quý.
Thập Thất hoàng tử mỉm cười rồi đứng dậy, lễ phép cười nói: “Làm phiền Trì lão gia và Trì phu nhân.”
Trì Am dùng giọng điệu vô cùng nhanh nhẹn, nói: “Cha, nương, con đưa chàng ấy đi nghỉ ngơi đây. Lát nữa con sẽ tới thăm hai người.” Nàng nói xong liền bước tới đỡ nam nhân ốm yếu tái nhợt ra ngoài.
Trông thấy nữ nhi ân cần đưa người rời đi, một lòng một dạ dồn hết tâm tư lên người ta, phu thể Trì Tĩnh nhìn nhau, đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Đám người Phỉ Âm đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, đặt dược nhũ vào trong lư hương mang tới, lấy ga trải giường mới ra, sau đó nhờ hạ nhân của Trì gia chuẩn bị nước nóng rồi vẩy dược liệu vào, làm thành bồn tắm đầy thuốc để Thập Thất hoàng tử tắm gội tịnh thân.
Trì Am dùng xong bữa tối cùng với Thập Thất hoàng tử, đợi sau khi hắn lên giường nằm nghỉ, nàng mới chạy đi tìm cha nương của mình.
Tuy thời gian đã không còn sớm, nhưng phu thê Trì Tĩnh vẫn chưa nghỉ ngơi.
Nữ nhi mười năm chưa gặp giờ đã về, tâm trạng của cả hai rất kích động, nào còn thấy buồn ngủ. Cho dù nữ nhi mang đến cho họ sự kích thích lớn như vậy, nhưng những năm qua trong lòng họ vẫn luôn lo lắng cho nàng. Bây giờ đột nhiên nàng quay về, họ hận không thể kéo nàng đến ngắm ba ngày ba đêm cũng chưa thấy chán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.