Chương 187: Nhập Ma Vì Nàng
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am đang nghe cha nàng cùng các quản sự của Trì gia khác bàn về kế hoạch cứu viện lần này, không ngờ Lưu Âm lại tới đây. Nghĩ đến họ đều giải quyết cơm trưa ở trên đường, hơn nữa toàn là lương khô khó nuốt, Trì Am bèn kéo cha mình tiến vào khoang thuyền ăn một bữa ngon lành.
Lúc này Trì Tĩnh đang lo lắng cho nhi tử cùng đám đệ tử bị mất tích của Trì gia, dù có là gan rồng tủy phượng cũng không còn lòng dạ ăn uống nữa. Nhưng ông ấy vẫn rất tán thưởng hành vi này của Thập Thất hoàng tử. Có thể thấy hắn rất quan tâm đến nữ nhi nhà mình thì mới chú ý tới con bé đã ăn hay chưa.
Họ vừa mới bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, gợi con sâu thèm ăn trong lòng mỗi người. Lúc nhìn thấy đồ ăn trên bản đủ hương đủ vị kia, dù Trì Tĩnh không có hứng thú ăn uống gì cũng không nhịn được mà muốn nếm thử đôi chút.
Thập Thất hoàng tử ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, nói với họ: “Thời gian vẫn còn sớm, hai người cứ ăn một ít trước đã, đỡ bị đói.” Những lương khô buổi trưa kia vừa đi vừa ăn trên đường nên hoàn toàn không thể lấp đầy bụng được.
Trì Am mỉm cười với hắn, thoải mái tự nhiên ngồi xuống, kêu người thêm một bát cơm rồi cầm đũa lên ăn.
Trước mặt Trì Tĩnh cũng có một bát cơm trắng, liếc nhìn Thập Thất hoàng tử ngồi yên ở đó không động đũa cùng với nữ nhi đang vùi đầu dùng bữa. Ông ấy cũng ăn một chút gì đó theo, phải lấp đầy bụng mới có sức lực để làm việc được.
Cơm nước xong xuôi, Trì Tĩnh bèn dặn dò nữ nhi nghỉ ngơi một chút, buổi tối có thể sẽ diễn ra một trận chiến ác liệt.
Chờ ông ấy đi rồi, Trì Am ôm chiếc bụng hơi no căng, dựa vào trong lòng Thập Thất hoàng tử, mặc cho bàn tay lạnh lẽo của hắn xoa bụng cho nàng rồi nói: “Lúc xuất phát cha ta đã bói một quẻ cho chuyến đi này, quẻ tượng mờ mịt khó đoán, xem ra lần hành động này khó biết được cát hung, mong rằng đệ đệ có thể cầm cự được đến lúc chúng ta tới đó...”
Nếu đệ đệ Trì Hiên này xảy ra chuyện gì, Trì Am có thể đoán được việc này sẽ gây ra đả kích lớn nhường nào đối với cha mẹ. Chứ chưa kể tới còn một nhóm đệ tử Trì gia cùng tới rèn luyện với hắn nữa. Con cháu Trì gia không nhiều, nên mỗi một vị đệ tử đều vô cùng quý giá, nếu mất đi đám người này sẽ là một đả kích càng lớn hơn nữa với gia tộc của họ.
Trì Am đột nhiên hơi hiểu ra vì sao nhiệm vụ đời này của nàng là bình yên lớn lên, bảo vệ cha mẹ cùng Trì gia.
Nếu nàng không tiến vào thế giới này, với tuổi tác của nguyên chủ cùng với Thập Thất hoàng tử biến thái kia, nói không chừng còn không có cách nào bình yên trưởng thành ở trong kinh thành được, mà sẽ lặng yên không một tiếng động chết ở hậu cung.
Mà chuyện lần này, nếu không thể kịp thời cứu được Trì Hiện cùng nhóm đệ tử Trì gia này, Trì gia mất đi đám đệ tử này, thiếu hụt thế hệ sau. Chỉ e rằng sau này nhà họ Trì sẽ trở nên lụi bại, mau chóng sẽ mất đi truyền thừa, cuối cùng giống như những gia tộc trừ ma khác đã biến mất trong lịch sử kia, đến cuối trở thành một gia đình giàu có bình thường, chịu đủ quỷ quái quấy nhiễu buộc phải nhờ vả người khác giúp đỏ.
Thập Thất hoàng tử yên tĩnh lắng nghe nàng nói chuyện, cũng không lên tiếng.
Mãi đến khi mí mắt nàng rũ xuống, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt nàng rồi nói: “Tối hôm qua nàng đã cả đêm không chớp mắt rồi, tranh thủ bây giờ không có việc gì, cứ nghỉ tạm một lát trước đã.”
Trì Am thì thầm một tiếng, cuối cùng không thắng nổi cơn buồn ngủ, mau chóng thiếp đi.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, Trì Am đột nhiên bừng tỉnh.
Lúc nàng tỉnh dậy, lại phát hiện mình đang nằm trên giường, Thập Thất hoàng tử dựa trong lòng nàng. Mái tóc đen như mực xõa tung trên gối, có mấy nhúm tóc rơi vào trong cô nàng, dây dưa với tóc của nàng.
Trì Am cúi đầu nhìn hắn, phát hiện hắn ngủ rất yên tĩnh, hàng mi dày cong vút rũ xuống, bao trùm đôi mắt màu tím sẫm khiến người ta sợ hãi kia. Dưới vành mắt là một vùng bóng râm màu xanh đen, mí mắt mỏng manh hơi lộ ra vẻ tái nhợt nhàn nhạt, càng tôn lên làn da trong suốt kia, toát ra mấy phần xinh đẹp mỹ lệ.
Trì Am cẩn thận đứng dậy, cố gắng không đánh thức hắn.
Nàng lặng lẽ xuống giường, mặc quần áo ở bên cạnh lên, cuối cùng thắt dây lưng nhét thanh kiếm gỗ đào trong tay áo sau đó cẩn thận đi ra ngoài.
Khi nàng rời khỏi, nam tử vốn đang ngủ say trên giường mở mắt ra nhìn theo bóng lưng nàng.
Bên ngoài mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh hoàng hôn dần mất đi uy lực, bóng tối dâng lên.
Trì Am đi dạo một vòng trong khoang thuyền, cuối cùng tìm thấy cha mình ở phía trước của mũi thuyền.
Hai tay Trì Tĩnh đỡ lan can, nhìn chằm chằm vào núi rừng xa xôi, vẻ mặt ông ấy rất chuyên chú. Đôi con ngươi đen nhánh phản chiếu ảnh ngược của núi rừng nơi xa cùng với sóng nước mênh mông.
Chiếc thuyền chạy êm ả trên dòng sông, ánh hoàng hôn cuối cùng soi lên mặt sông, hiện lên một lớp ánh vàng. Rừng cây ở hai bên bờ sông lúc thì thưa thớt lúc lại rậm rạp. Thỉnh thoảng bên dưới lòng sông rộng khoảng bốn năm trường có thể nhìn thấy mấy đạo bóng đen lướt qua, ngay sau đó đã biến mất không thấy.
Lúc này Trì Tĩnh đang lo lắng cho nhi tử cùng đám đệ tử bị mất tích của Trì gia, dù có là gan rồng tủy phượng cũng không còn lòng dạ ăn uống nữa. Nhưng ông ấy vẫn rất tán thưởng hành vi này của Thập Thất hoàng tử. Có thể thấy hắn rất quan tâm đến nữ nhi nhà mình thì mới chú ý tới con bé đã ăn hay chưa.
Họ vừa mới bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, gợi con sâu thèm ăn trong lòng mỗi người. Lúc nhìn thấy đồ ăn trên bản đủ hương đủ vị kia, dù Trì Tĩnh không có hứng thú ăn uống gì cũng không nhịn được mà muốn nếm thử đôi chút.
Thập Thất hoàng tử ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, nói với họ: “Thời gian vẫn còn sớm, hai người cứ ăn một ít trước đã, đỡ bị đói.” Những lương khô buổi trưa kia vừa đi vừa ăn trên đường nên hoàn toàn không thể lấp đầy bụng được.
Trì Am mỉm cười với hắn, thoải mái tự nhiên ngồi xuống, kêu người thêm một bát cơm rồi cầm đũa lên ăn.
Trước mặt Trì Tĩnh cũng có một bát cơm trắng, liếc nhìn Thập Thất hoàng tử ngồi yên ở đó không động đũa cùng với nữ nhi đang vùi đầu dùng bữa. Ông ấy cũng ăn một chút gì đó theo, phải lấp đầy bụng mới có sức lực để làm việc được.
Cơm nước xong xuôi, Trì Tĩnh bèn dặn dò nữ nhi nghỉ ngơi một chút, buổi tối có thể sẽ diễn ra một trận chiến ác liệt.
Chờ ông ấy đi rồi, Trì Am ôm chiếc bụng hơi no căng, dựa vào trong lòng Thập Thất hoàng tử, mặc cho bàn tay lạnh lẽo của hắn xoa bụng cho nàng rồi nói: “Lúc xuất phát cha ta đã bói một quẻ cho chuyến đi này, quẻ tượng mờ mịt khó đoán, xem ra lần hành động này khó biết được cát hung, mong rằng đệ đệ có thể cầm cự được đến lúc chúng ta tới đó...”
Nếu đệ đệ Trì Hiên này xảy ra chuyện gì, Trì Am có thể đoán được việc này sẽ gây ra đả kích lớn nhường nào đối với cha mẹ. Chứ chưa kể tới còn một nhóm đệ tử Trì gia cùng tới rèn luyện với hắn nữa. Con cháu Trì gia không nhiều, nên mỗi một vị đệ tử đều vô cùng quý giá, nếu mất đi đám người này sẽ là một đả kích càng lớn hơn nữa với gia tộc của họ.
Trì Am đột nhiên hơi hiểu ra vì sao nhiệm vụ đời này của nàng là bình yên lớn lên, bảo vệ cha mẹ cùng Trì gia.
Nếu nàng không tiến vào thế giới này, với tuổi tác của nguyên chủ cùng với Thập Thất hoàng tử biến thái kia, nói không chừng còn không có cách nào bình yên trưởng thành ở trong kinh thành được, mà sẽ lặng yên không một tiếng động chết ở hậu cung.
Mà chuyện lần này, nếu không thể kịp thời cứu được Trì Hiện cùng nhóm đệ tử Trì gia này, Trì gia mất đi đám đệ tử này, thiếu hụt thế hệ sau. Chỉ e rằng sau này nhà họ Trì sẽ trở nên lụi bại, mau chóng sẽ mất đi truyền thừa, cuối cùng giống như những gia tộc trừ ma khác đã biến mất trong lịch sử kia, đến cuối trở thành một gia đình giàu có bình thường, chịu đủ quỷ quái quấy nhiễu buộc phải nhờ vả người khác giúp đỏ.
Thập Thất hoàng tử yên tĩnh lắng nghe nàng nói chuyện, cũng không lên tiếng.
Mãi đến khi mí mắt nàng rũ xuống, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt nàng rồi nói: “Tối hôm qua nàng đã cả đêm không chớp mắt rồi, tranh thủ bây giờ không có việc gì, cứ nghỉ tạm một lát trước đã.”
Trì Am thì thầm một tiếng, cuối cùng không thắng nổi cơn buồn ngủ, mau chóng thiếp đi.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, Trì Am đột nhiên bừng tỉnh.
Lúc nàng tỉnh dậy, lại phát hiện mình đang nằm trên giường, Thập Thất hoàng tử dựa trong lòng nàng. Mái tóc đen như mực xõa tung trên gối, có mấy nhúm tóc rơi vào trong cô nàng, dây dưa với tóc của nàng.
Trì Am cúi đầu nhìn hắn, phát hiện hắn ngủ rất yên tĩnh, hàng mi dày cong vút rũ xuống, bao trùm đôi mắt màu tím sẫm khiến người ta sợ hãi kia. Dưới vành mắt là một vùng bóng râm màu xanh đen, mí mắt mỏng manh hơi lộ ra vẻ tái nhợt nhàn nhạt, càng tôn lên làn da trong suốt kia, toát ra mấy phần xinh đẹp mỹ lệ.
Trì Am cẩn thận đứng dậy, cố gắng không đánh thức hắn.
Nàng lặng lẽ xuống giường, mặc quần áo ở bên cạnh lên, cuối cùng thắt dây lưng nhét thanh kiếm gỗ đào trong tay áo sau đó cẩn thận đi ra ngoài.
Khi nàng rời khỏi, nam tử vốn đang ngủ say trên giường mở mắt ra nhìn theo bóng lưng nàng.
Bên ngoài mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh hoàng hôn dần mất đi uy lực, bóng tối dâng lên.
Trì Am đi dạo một vòng trong khoang thuyền, cuối cùng tìm thấy cha mình ở phía trước của mũi thuyền.
Hai tay Trì Tĩnh đỡ lan can, nhìn chằm chằm vào núi rừng xa xôi, vẻ mặt ông ấy rất chuyên chú. Đôi con ngươi đen nhánh phản chiếu ảnh ngược của núi rừng nơi xa cùng với sóng nước mênh mông.
Chiếc thuyền chạy êm ả trên dòng sông, ánh hoàng hôn cuối cùng soi lên mặt sông, hiện lên một lớp ánh vàng. Rừng cây ở hai bên bờ sông lúc thì thưa thớt lúc lại rậm rạp. Thỉnh thoảng bên dưới lòng sông rộng khoảng bốn năm trường có thể nhìn thấy mấy đạo bóng đen lướt qua, ngay sau đó đã biến mất không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.