Chương 191: Nhập Ma Vì Nàng
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Ở một nơi yên tĩnh như vậy, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng ca trong trẻo mơ hồ truyền tới từ đằng xa, xuyên qua không gian mà tới, thu hút đám người lữ hành không tự chủ được đi về phía phát ra âm thanh, dần dần bị mê hoặc tâm hồn.
“Phong bế ngũ quan.” Trì Tĩnh đột nhiên mở miệng.
Những người có mặt tại đây đều là đệ tử của Trì gia, luôn phục tùng và nghe theo chỉ thị của vị gia chủ Trì Tĩnh này, ngay lập tức phong kín ngũ quan, không bị tiếng ca kia mê hoặc. Còn về phần đám thuyền viên bình thường được mời đến kia, trước khi xuất phát người của Trì gia đã phân phát bùa chú cho từ lâu, có được những lá bùa hộ mệnh này cũng có thể ngăn chặn một phần nào, cho nên không chịu ảnh hưởng gì lớn.
Sau khi Trì An phong kín ngũ quan, nàng bèn đi đến bên người Thập Thất hoàng tử, nghiêng đầu quan sát hắn.
Thập Thất hoàng tử cúi đầu cong môi mỉm cười với nàng, mái tóc đen nhánh cùng với viên đá quý màu tím được gắn lên trên tóc phản chiếu lẫn nhau. Ánh sáng mông lung từ những chiếc đèn lồng trên hành lang chiếu rọi lên mặt hắn, tạo thành một vầng sáng nhu hòa, khiến hắn trông có vẻ tự phụ cùng thần bí.
Trì Am đưa tay khẽ chạm vào hắn, tâm trạng có hơi phức tạp.
Rốt cuộc hắn có phải là Tư Ngang đã đợi nàng ngàn năm trong thế giới thứ nhất kia hay không? Nếu hắn thật sự là Tư Ngang trong thế giới thứ nhất đó, vậy trong thế giới này hắn chết khi nào, sau khi chết được chôn cất ở đâu? Hắn nói hắn đã chờ trong một ngàn năm, mãi đến khi ký ức biến mất, ngay cả tên của mình cũng không nhớ nổi, nhưng vẫn không quên nàng.
Trong lòng Trì Am vừa chua xót lại cay đắng, khi hắn vươn tay lại đây, nàng nắm chặt bàn tay hắn.
Bàn tay hắn vẫn lạnh bằng như cũ, không hề có chút độ ấm nhưng lại khiến nàng vô cùng yên lòng.
Chiếc thuyền lặng lẽ tiến về phía trước trong làn sương mù, tiếng ca kia cũng càng lúc càng gần, những người đã phong bế ngũ quan không nghe thấy nhưng Thập Thất hoàng tử lại nghe được rõ ràng.
Khóe môi ngậm cười, hắn ngẩng đầu nhìn về phía màn sương, ánh sáng tím chợt lướt qua trong mắt.
Bỗng nhiên, mặt sông tĩnh lặng lại nổi lên sóng to gió lớn, con sóng dâng cao mấy trượng, sóng nước không ngừng đánh vào mạn thuyền khiến chiếc thuyền chao đảo nghiêng ngả. Những người ở trên thuyền đều có cảm giác trời đất xoay chuyển, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác chính mình đang ở giữa biển rộng mênh mông. Đứng trước sức mạnh của thiên nhiên con người trở nên nhỏ bé nhường nào.
Một con sóng lớn cao hơn trăm trượng ập tới, chiếc thuyền giống như đang chạy trên đầu ngọn sóng. Cả con thuyền đều bị nâng lên cao, người trên thuyền ngã trái ngã phải, không tự chủ được thét chói tai ra tiếng.
Không hiểu sao lại có một con sóng lớn ập tới, họ chỉ có thể túm lấy đồ vật bên người thật chặt cố gắng ổn định lại chính mình. Bởi vì quán tính, cơ thể trôi nổi giữa không trung, dần dần các thuyền viên không còn nắm chắc được nữa, bị hất ra bên ngoài thuyền, nháy mắt bị sóng lớn nuốt chửng.
Trì Am lập tức túm lấy Thập Thất hoàng tử, muốn bảo vệ cho hắn.
Thập Thất hoàng tử bị nàng ôm lấy, bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt lo lắng của nàng, đột nhiên cúi đầu hôn nàng, ra sức nhấp môi thật chặt.
Trì Am ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, thời điểm một con sóng lớn cuốn tới, rất nhiều người trên thuyền đều đã bị hất văng ra ngoài, bị nhấn chìm trong sóng lớn.
Tất cả mọi người đều bị ném vào trong làn nước sông lạnh băng, bị cuốn vào trong lốc xoáy xuất hiện bên trong nước. Áp lực của lốc xoáy đó khiến họ lập tức mất đi ý thức.
Khi Trì Am bị sóng lớn nuốt chửng, nàng vẫn nắm tay Thập Thất hoàng tử thật chặt, cố gắng gượng một lúc trong lốc xoáy, cuối cùng không chịu được mà ngất xỉu. Trong ý thức cuối cùng của nàng, Thập Thất hoàng tử, người mà nàng luôn cho rằng yếu ớt lại giống như mỹ nhân ngư bơi trong nước, thản nhiên tới gần nàng, duỗi tay ôm lấy eo nàng...
Nụ hôn lạnh bằng rơi xuống, rõ ràng lạnh lẽo như vậy, da thịt đều run rẩy nổi da gà.
Trong giấc mơ vô tận, không có cách nào trốn thoát được một vùng hắc ám đen nhánh kia, không có điểm cuối chỉ có người đang ôm lấy nàng trong bóng tối. Đôi tay nàng cũng siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay cắm vào trong lòng bàn tay, muốn làm mình tỉnh táo lại bằng sự đau đớn.
Ngón tay lại bị mở ra từng ngón một, mười ngón tay bị giữ chặt bởi bàn tay lạnh toát.
Sau đó mười ngón tay đan vào nhau, vô cùng thân mật.
Trong lúc Trì Am muốn từ chối loại hoàn cảnh khiến người ta khó xử này, người đan ngón tay với nàng ôm lấy Trì Am, bàn tay nhẹ nhàng vuốt và sống lưng của nàng, dường như muốn vô về sự khó chịu cùng tủi thân của nàng.
Được đối xử dịu dàng như vậy, trái lại Trì Am càng muốn khóc hơn, khóe mắt cũng thấm ra nước mắt tủi thân.
“Sao lại khóc thế?” Âm thanh kia cười nói, cánh môi lạnh bằng hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
Nàng cũng không muốn khóc, chẳng phải là do hắn luôn bắt nạt nàng sao? Bắt nạt nàng rất vui phải không? Trì Am hơi tức giận, không nhịn được mà há miệng cắn hắn một nhát, nhưng lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, như thể một đang bao dung một đứa bé nghịch ngợm.
Nàng càng tức giận hơn, rõ ràng nàng là người bao dung hắn mới đúng. Mà hắn luôn càn rỡ làm càn như vậy, còn tùy hứng hơn bất cứ người nào.
Những nơi đây là mộng cảnh, là thế giới được hắn tạo ra, cho dù nàng muốn từ chối thì cũng không thể nào chống lại được.
Dù là ở trong mộng, cơ thể hắn vẫn lạnh bằng, không khác nào một một cái xác, nhưng lại khiến nàng không nhịn được vươn tay ôm chặt lấy hắn...
“Phong bế ngũ quan.” Trì Tĩnh đột nhiên mở miệng.
Những người có mặt tại đây đều là đệ tử của Trì gia, luôn phục tùng và nghe theo chỉ thị của vị gia chủ Trì Tĩnh này, ngay lập tức phong kín ngũ quan, không bị tiếng ca kia mê hoặc. Còn về phần đám thuyền viên bình thường được mời đến kia, trước khi xuất phát người của Trì gia đã phân phát bùa chú cho từ lâu, có được những lá bùa hộ mệnh này cũng có thể ngăn chặn một phần nào, cho nên không chịu ảnh hưởng gì lớn.
Sau khi Trì An phong kín ngũ quan, nàng bèn đi đến bên người Thập Thất hoàng tử, nghiêng đầu quan sát hắn.
Thập Thất hoàng tử cúi đầu cong môi mỉm cười với nàng, mái tóc đen nhánh cùng với viên đá quý màu tím được gắn lên trên tóc phản chiếu lẫn nhau. Ánh sáng mông lung từ những chiếc đèn lồng trên hành lang chiếu rọi lên mặt hắn, tạo thành một vầng sáng nhu hòa, khiến hắn trông có vẻ tự phụ cùng thần bí.
Trì Am đưa tay khẽ chạm vào hắn, tâm trạng có hơi phức tạp.
Rốt cuộc hắn có phải là Tư Ngang đã đợi nàng ngàn năm trong thế giới thứ nhất kia hay không? Nếu hắn thật sự là Tư Ngang trong thế giới thứ nhất đó, vậy trong thế giới này hắn chết khi nào, sau khi chết được chôn cất ở đâu? Hắn nói hắn đã chờ trong một ngàn năm, mãi đến khi ký ức biến mất, ngay cả tên của mình cũng không nhớ nổi, nhưng vẫn không quên nàng.
Trong lòng Trì Am vừa chua xót lại cay đắng, khi hắn vươn tay lại đây, nàng nắm chặt bàn tay hắn.
Bàn tay hắn vẫn lạnh bằng như cũ, không hề có chút độ ấm nhưng lại khiến nàng vô cùng yên lòng.
Chiếc thuyền lặng lẽ tiến về phía trước trong làn sương mù, tiếng ca kia cũng càng lúc càng gần, những người đã phong bế ngũ quan không nghe thấy nhưng Thập Thất hoàng tử lại nghe được rõ ràng.
Khóe môi ngậm cười, hắn ngẩng đầu nhìn về phía màn sương, ánh sáng tím chợt lướt qua trong mắt.
Bỗng nhiên, mặt sông tĩnh lặng lại nổi lên sóng to gió lớn, con sóng dâng cao mấy trượng, sóng nước không ngừng đánh vào mạn thuyền khiến chiếc thuyền chao đảo nghiêng ngả. Những người ở trên thuyền đều có cảm giác trời đất xoay chuyển, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác chính mình đang ở giữa biển rộng mênh mông. Đứng trước sức mạnh của thiên nhiên con người trở nên nhỏ bé nhường nào.
Một con sóng lớn cao hơn trăm trượng ập tới, chiếc thuyền giống như đang chạy trên đầu ngọn sóng. Cả con thuyền đều bị nâng lên cao, người trên thuyền ngã trái ngã phải, không tự chủ được thét chói tai ra tiếng.
Không hiểu sao lại có một con sóng lớn ập tới, họ chỉ có thể túm lấy đồ vật bên người thật chặt cố gắng ổn định lại chính mình. Bởi vì quán tính, cơ thể trôi nổi giữa không trung, dần dần các thuyền viên không còn nắm chắc được nữa, bị hất ra bên ngoài thuyền, nháy mắt bị sóng lớn nuốt chửng.
Trì Am lập tức túm lấy Thập Thất hoàng tử, muốn bảo vệ cho hắn.
Thập Thất hoàng tử bị nàng ôm lấy, bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt lo lắng của nàng, đột nhiên cúi đầu hôn nàng, ra sức nhấp môi thật chặt.
Trì Am ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, thời điểm một con sóng lớn cuốn tới, rất nhiều người trên thuyền đều đã bị hất văng ra ngoài, bị nhấn chìm trong sóng lớn.
Tất cả mọi người đều bị ném vào trong làn nước sông lạnh băng, bị cuốn vào trong lốc xoáy xuất hiện bên trong nước. Áp lực của lốc xoáy đó khiến họ lập tức mất đi ý thức.
Khi Trì Am bị sóng lớn nuốt chửng, nàng vẫn nắm tay Thập Thất hoàng tử thật chặt, cố gắng gượng một lúc trong lốc xoáy, cuối cùng không chịu được mà ngất xỉu. Trong ý thức cuối cùng của nàng, Thập Thất hoàng tử, người mà nàng luôn cho rằng yếu ớt lại giống như mỹ nhân ngư bơi trong nước, thản nhiên tới gần nàng, duỗi tay ôm lấy eo nàng...
Nụ hôn lạnh bằng rơi xuống, rõ ràng lạnh lẽo như vậy, da thịt đều run rẩy nổi da gà.
Trong giấc mơ vô tận, không có cách nào trốn thoát được một vùng hắc ám đen nhánh kia, không có điểm cuối chỉ có người đang ôm lấy nàng trong bóng tối. Đôi tay nàng cũng siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay cắm vào trong lòng bàn tay, muốn làm mình tỉnh táo lại bằng sự đau đớn.
Ngón tay lại bị mở ra từng ngón một, mười ngón tay bị giữ chặt bởi bàn tay lạnh toát.
Sau đó mười ngón tay đan vào nhau, vô cùng thân mật.
Trong lúc Trì Am muốn từ chối loại hoàn cảnh khiến người ta khó xử này, người đan ngón tay với nàng ôm lấy Trì Am, bàn tay nhẹ nhàng vuốt và sống lưng của nàng, dường như muốn vô về sự khó chịu cùng tủi thân của nàng.
Được đối xử dịu dàng như vậy, trái lại Trì Am càng muốn khóc hơn, khóe mắt cũng thấm ra nước mắt tủi thân.
“Sao lại khóc thế?” Âm thanh kia cười nói, cánh môi lạnh bằng hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
Nàng cũng không muốn khóc, chẳng phải là do hắn luôn bắt nạt nàng sao? Bắt nạt nàng rất vui phải không? Trì Am hơi tức giận, không nhịn được mà há miệng cắn hắn một nhát, nhưng lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, như thể một đang bao dung một đứa bé nghịch ngợm.
Nàng càng tức giận hơn, rõ ràng nàng là người bao dung hắn mới đúng. Mà hắn luôn càn rỡ làm càn như vậy, còn tùy hứng hơn bất cứ người nào.
Những nơi đây là mộng cảnh, là thế giới được hắn tạo ra, cho dù nàng muốn từ chối thì cũng không thể nào chống lại được.
Dù là ở trong mộng, cơ thể hắn vẫn lạnh bằng, không khác nào một một cái xác, nhưng lại khiến nàng không nhịn được vươn tay ôm chặt lấy hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.