Chương 199: Nhập Ma Vì Nàng
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Khi Trì Am tỉnh lại vào ngày hôm sau, nàng không nhịn được mà nhìn chằm chằm nam nhân với giường mặt tái nhợt kia, âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Ban đầu lúc ở Vân Trạch nàng còn có thể coi giấc mộng xuân đó chỉ là một giấc mơ, nhưng càng về sau nàng càng nghi ngờ. Cho đến bây giờ nếu nàng thật sự nghĩ rằng đó là giấc mơ nữa thì ngu quá rồi, rõ ràng đó là một kỹ năng nhập mộng kỳ quái mà không biết nam nhân kia có được từ lúc nào, sau đó ngày nào cũng đi vào giấc mơ giày vò nàng.
Có lẽ khi ở Vân Trạch hắn đã có được sức mạnh nhập mộng rồi.
Đi vào sâu trong Vân Trạch là lãnh địa của yêu ma, lúc đó Thập Thất hoàng tử kiên trì muốn đi cùng bọn họ hóa ra không phải là nhất thời xúc động, ngoài việc không muốn tách khỏi nàng thì e rằng hắn đã tính trước rồi. Lúc đó Trì Am không nghĩ kỹ, cũng không biết rằng ở nơi đó có thể khiến hắn có một loại sức mạnh kỳ lạ như vậy.
Lúc đó đám người bọn họ bị cuốn vào trong sông cuối cùng bất tỉnh, sau đó xảy ra chuyện gì thì họ cũng không biết, có lẽ điều duy nhất bọn họ biết là Thập Thất hoàng tử không hôn mê.
Trước khi bất tỉnh, cảnh nàng thấy Thập Thất hoàng tử đang bơi về phía mình mà không bị dòng sông quấy nhiễu, hóa ra không phải chỉ là ảo giác.
Rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra ở sâu trong Vân Trạch, mới khiến cho nam nhân này thu hoạch được loại sức mạnh như vậy.
Sau khi hiểu ra điều này, Trì Am chỉ muốn đánh thức nam nhân này tỉnh dậy ngay lập tức.
Quá đáng lắm rồi, rốt cuộc nam nhân này đã lừa nàng bao nhiêu chuyện? Chỉ muốn đánh hắn một trận cho rồi.
Nhưng sau khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ hắn yếu ớt, nằm ủ rũ trên gối, thỉnh thoảng họ khan hai tiếng, sau đó lại phun ra một ngụm máu, Trì Am lại không nỡ xuống tay, đành phải căm hận thu hồi móng vuốt, cắn răng nghiến lợi bò xuống giường bỏ đi.
Thập Thất hoàng tử yếu ớt ngồi ở đó, yên lặng nhìn bóng lưng nàng, đôi mắt màu tím hơi híp lại.
Phỉ Âm bưng nước vào, thấy nàng tức giận rời đi thì không khỏi ngạc nhiên.
“Cô nương bị sao vậy?” Phỉ Âm nhỏ giọng hỏi.
Thập Thất hoàng tử dựa vào gối, khóe môi khẽ mỉm cười nói: “Không sao.” Sau đó lại ra lệnh: “Hôm nay thuyền sẽ đi qua Hoài m. Chất lượng cá ở đoạn sông này khá tốt. Hôm nay bắt một ít cá lên nếm thử đi.”
Phỉ Âm biết như vậy có nghĩa là làm cho Trì Am ăn, liền cười đáp lời.
Buổi tối, Trì Am tu luyện xong trở về, thấy Thập Thất hoàng tử đang ngồi trước bàn đợi nàng, trên bàn bày một bữa đại tiệc cá khiến người ta chỉ cần nhìn là đã đói bụng.
“Am Am, nàng đói bụng chưa? Mau tới đây ăn cơm đi.” Thập Thất hoàng tử cười dịu dàng với nàng.
Trì Am mài móng vuốt, không tự chủ được mà đi qua, ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu ăn cơm tối.
Màn đêm buông xuống, Trì Am nép mình trên giường tháp bên cửa sổ, đọc một bản “Dị Văn lục” của Huyền Môn bên ánh đèn.
Nàng đã liên tục tìm kiếm Bách Quỷ lục trong thời gian ở Trì gia, phát hiện ra ở thế giới này, Bách Quỷ lục còn chưa được viết ra. Mà bộ Dị Văn lục này thì lại ghi chép rất nhiều chuyện về các kỳ nhân dị sĩ và yêu ma quỷ quái.
Sau khi tắm rửa xong, Thập Thất hoàng tử mặc một bộ y phục rộng trở về phòng, vạt áo nửa mở, để lộ khuôn ngực gầy gò tái nhợt bên trong.
Một cơn gió đêm thổi vào từ cửa sổ, Thập Thất hoàng tử khép vạt áo lại đi qua đóng cửa sổ lại, nói với Trì Am đang nằm ở trên giường tháp: “Am Am, đêm đã khuya rồi, đến lúc nghỉ ngơi thôi.”
Trì Am ngẩng đầu nhìn hắn, buồn bực không lên tiếng thả sách xuống, sau đó đi đến tính phòng bên cạnh, rửa sạch bằng nước do Lưu Âm mang tới, sau đó thay một bộ đồ ngủ rộng rãi rồi trở về phòng.
Thập Thất hoàng tử nằm trên giường, đợi nàng lên giường làm ấm chăn cho hắn.
Vẻ mặt Trì Am hờ hững, sau khi lên giường liền nằm thẳng ra đó.
Khi Thập Thất hoàng tử định đưa tay ra che mắt nàng thì Trì Am mới quay đầu lại, tránh né bàn tay của hắn, nói: “Đêm nay ta định tu luyện tới hừng đông, không ngủ, chàng ngủ trước đi.”
Vừa dứt lời, bầu không khí chợt trở nên trầm lắng hơn, cho đến khi người nọ không nhịn được mà cười ra tiếng, Trì Am mới xù lông: “Cười cái gì vậy?”
“Am Am đang sợ à?” Hắn nhẹ giọng hỏi, một tay luồn vào vạt áo của nàng, vuốt ve bầu ngực mềm mại.
Trì Am hừ nhẹ nói: “Ta sợ cái gì?”
“Có phải là sợ ở trong mơ...”
Trì Am vội che miệng hắn lại, sắc mặt không được tự nhiên.
Rõ ràng nam nhân này ở ngoài mộng cơ thể yếu đuối, không chịu nổi chuyện nam nữ, nàng muốn làm gì thì làm. Nhưng trong mộng thì hắn lại hóa thành dã thú, căn bản không cần nghỉ ngơi, có thể phấn đấu cả đêm, đạo súng không mỏi, mọi chuyện trong mộng đều do hắn khống chế, có thể tùy ý giày vò.
Ban đầu lúc ở Vân Trạch nàng còn có thể coi giấc mộng xuân đó chỉ là một giấc mơ, nhưng càng về sau nàng càng nghi ngờ. Cho đến bây giờ nếu nàng thật sự nghĩ rằng đó là giấc mơ nữa thì ngu quá rồi, rõ ràng đó là một kỹ năng nhập mộng kỳ quái mà không biết nam nhân kia có được từ lúc nào, sau đó ngày nào cũng đi vào giấc mơ giày vò nàng.
Có lẽ khi ở Vân Trạch hắn đã có được sức mạnh nhập mộng rồi.
Đi vào sâu trong Vân Trạch là lãnh địa của yêu ma, lúc đó Thập Thất hoàng tử kiên trì muốn đi cùng bọn họ hóa ra không phải là nhất thời xúc động, ngoài việc không muốn tách khỏi nàng thì e rằng hắn đã tính trước rồi. Lúc đó Trì Am không nghĩ kỹ, cũng không biết rằng ở nơi đó có thể khiến hắn có một loại sức mạnh kỳ lạ như vậy.
Lúc đó đám người bọn họ bị cuốn vào trong sông cuối cùng bất tỉnh, sau đó xảy ra chuyện gì thì họ cũng không biết, có lẽ điều duy nhất bọn họ biết là Thập Thất hoàng tử không hôn mê.
Trước khi bất tỉnh, cảnh nàng thấy Thập Thất hoàng tử đang bơi về phía mình mà không bị dòng sông quấy nhiễu, hóa ra không phải chỉ là ảo giác.
Rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra ở sâu trong Vân Trạch, mới khiến cho nam nhân này thu hoạch được loại sức mạnh như vậy.
Sau khi hiểu ra điều này, Trì Am chỉ muốn đánh thức nam nhân này tỉnh dậy ngay lập tức.
Quá đáng lắm rồi, rốt cuộc nam nhân này đã lừa nàng bao nhiêu chuyện? Chỉ muốn đánh hắn một trận cho rồi.
Nhưng sau khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ hắn yếu ớt, nằm ủ rũ trên gối, thỉnh thoảng họ khan hai tiếng, sau đó lại phun ra một ngụm máu, Trì Am lại không nỡ xuống tay, đành phải căm hận thu hồi móng vuốt, cắn răng nghiến lợi bò xuống giường bỏ đi.
Thập Thất hoàng tử yếu ớt ngồi ở đó, yên lặng nhìn bóng lưng nàng, đôi mắt màu tím hơi híp lại.
Phỉ Âm bưng nước vào, thấy nàng tức giận rời đi thì không khỏi ngạc nhiên.
“Cô nương bị sao vậy?” Phỉ Âm nhỏ giọng hỏi.
Thập Thất hoàng tử dựa vào gối, khóe môi khẽ mỉm cười nói: “Không sao.” Sau đó lại ra lệnh: “Hôm nay thuyền sẽ đi qua Hoài m. Chất lượng cá ở đoạn sông này khá tốt. Hôm nay bắt một ít cá lên nếm thử đi.”
Phỉ Âm biết như vậy có nghĩa là làm cho Trì Am ăn, liền cười đáp lời.
Buổi tối, Trì Am tu luyện xong trở về, thấy Thập Thất hoàng tử đang ngồi trước bàn đợi nàng, trên bàn bày một bữa đại tiệc cá khiến người ta chỉ cần nhìn là đã đói bụng.
“Am Am, nàng đói bụng chưa? Mau tới đây ăn cơm đi.” Thập Thất hoàng tử cười dịu dàng với nàng.
Trì Am mài móng vuốt, không tự chủ được mà đi qua, ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu ăn cơm tối.
Màn đêm buông xuống, Trì Am nép mình trên giường tháp bên cửa sổ, đọc một bản “Dị Văn lục” của Huyền Môn bên ánh đèn.
Nàng đã liên tục tìm kiếm Bách Quỷ lục trong thời gian ở Trì gia, phát hiện ra ở thế giới này, Bách Quỷ lục còn chưa được viết ra. Mà bộ Dị Văn lục này thì lại ghi chép rất nhiều chuyện về các kỳ nhân dị sĩ và yêu ma quỷ quái.
Sau khi tắm rửa xong, Thập Thất hoàng tử mặc một bộ y phục rộng trở về phòng, vạt áo nửa mở, để lộ khuôn ngực gầy gò tái nhợt bên trong.
Một cơn gió đêm thổi vào từ cửa sổ, Thập Thất hoàng tử khép vạt áo lại đi qua đóng cửa sổ lại, nói với Trì Am đang nằm ở trên giường tháp: “Am Am, đêm đã khuya rồi, đến lúc nghỉ ngơi thôi.”
Trì Am ngẩng đầu nhìn hắn, buồn bực không lên tiếng thả sách xuống, sau đó đi đến tính phòng bên cạnh, rửa sạch bằng nước do Lưu Âm mang tới, sau đó thay một bộ đồ ngủ rộng rãi rồi trở về phòng.
Thập Thất hoàng tử nằm trên giường, đợi nàng lên giường làm ấm chăn cho hắn.
Vẻ mặt Trì Am hờ hững, sau khi lên giường liền nằm thẳng ra đó.
Khi Thập Thất hoàng tử định đưa tay ra che mắt nàng thì Trì Am mới quay đầu lại, tránh né bàn tay của hắn, nói: “Đêm nay ta định tu luyện tới hừng đông, không ngủ, chàng ngủ trước đi.”
Vừa dứt lời, bầu không khí chợt trở nên trầm lắng hơn, cho đến khi người nọ không nhịn được mà cười ra tiếng, Trì Am mới xù lông: “Cười cái gì vậy?”
“Am Am đang sợ à?” Hắn nhẹ giọng hỏi, một tay luồn vào vạt áo của nàng, vuốt ve bầu ngực mềm mại.
Trì Am hừ nhẹ nói: “Ta sợ cái gì?”
“Có phải là sợ ở trong mơ...”
Trì Am vội che miệng hắn lại, sắc mặt không được tự nhiên.
Rõ ràng nam nhân này ở ngoài mộng cơ thể yếu đuối, không chịu nổi chuyện nam nữ, nàng muốn làm gì thì làm. Nhưng trong mộng thì hắn lại hóa thành dã thú, căn bản không cần nghỉ ngơi, có thể phấn đấu cả đêm, đạo súng không mỏi, mọi chuyện trong mộng đều do hắn khống chế, có thể tùy ý giày vò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.