Chương 552: Thế Giới Vô Vực
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Ý tưởng của Giles không sai, nhưng rõ ràng việc bám váy phụ nữ khiến những người đàn ông còn lại cảm thấy rất nhục nhã. Còn Susanna thì đã vứt bỏ Christopher, theo một người đàn ông trong đội ngũ của Karona, Christopher suýt nữa tức đến mức vẹo cả mũi. Sau đó cũng không biết Susanna nói gì với anh ta, làm anh ta trở nên uể oải.
Thấy Trì Am và Lạc Khả nhìn tới, Susanna còn cười chớp chớp mắt với bọn họ.
Hai cô gái không khỏi nhìn Christopher bằng ánh mắt cảm thông.
Đi ba ngày, cuối cùng cũng thoát khỏi rừng rậm.
Đi tiếp thì nhìn thấy một mảnh ruộng dốc, lan tràn xuống bên dưới, cỏ xanh sinh trưởng tươi tốt. Lại đi qua một mảnh rừng đá, sau rừng đá chính là núi đá màu trắng.
Núi đá cao lớn vô cùng, từ xa nhìn lại trập trùng liên miên, giữa nham thạch màu trắng thỉnh thoảng tô chút màu xanh lục, là những loài cây sinh trưởng trên núi.
“Mọi người nhìn đi, đó chính là núi Bạch Nhai.” Karona chỉ vào núi đá màu trắng.
Sau đó, cô ấy lại chỉ vào một mảnh rừng đá vừa đi qua, nói tiếp: “Một mảnh đá này có rất nhiều hang ẩn giấu đằng sau. Nếu gặp phải động vật khác có thể tranh thủ trốn đi. Những hòn đá này cứng rắn vô cùng, dù có động vật đánh nhau trên mặt đất cũng không sụp, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Mọi người nghe đến đây, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua một tháng sinh tử tồn vong, bọn họ đã sinh ra một loại cảm giác ám ảnh trong lòng với động vật của thế giới này rồi. Mỗi lần thấy chúng nó, phản ứng đầu tiên của bọn họ là trốn đi trước, chờ chúng nó rời đi mới cẩn thận dò dẫm đi tới.
Tuy hành vi tránh né như vậy rất bực bội, nhưng muốn sống sót chỉ có thể làm vậy.
Khi đoàn người chuẩn bị xuống ruộng dốc, Karona chợt nói: “Đúng rồi, khu vực này có rất nhiều thỏ sinh sống, hang thỏ khắp nơi, mọi người cẩn thận một chút..”
Nghĩ đến nhà thỏ nhìn thấy lúc từ sơn cốc đi ra, mọi người âm thầm nuốt nước miếng, gật đầu thật mạnh.
Đám người Karona rõ ràng rất quen thuộc khu vực này, dẫn bọn họ vòng qua mấy hang thỏ, đi tới rừng đá cách đó không xa.
Đúng lúc này, mọi người bỗng nghe được một trận ồn ào từ xa vọng lại.
Đám người Karona nghe vậy thì lộ vẻ vui sướng: “Là đội săn bắn.”
“Đội săn bắn?” Mấy người Cố Duy hỏi.
“Ừ, đêm nay có thịt ăn rồi.” Karona vừa dẫn bọn họ đi về phía tiếng ồn vừa giải thích: “Động vật thế giới này đều lớn như vậy, không dễ bắt. Muốn ăn thịt bò hay thịt gà thật đúng là làm khó người. Nhưng tính ra thì con thỏ năng lực sinh sản rất mạnh, chúng ta ăn xong một con chúng nó đã sinh một ổ rồi, ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
Không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt cả đám người có hơi khổ sở.
Trì Am nhanh chóng tưởng tượng đến con gà to như con khủng long, vậy nó đẻ trứng phải to cỡ nào?
Nhưng dọc đường đi lại không nhìn thấy mấy con như gà vịt gì đó.
Động vật trong thế giới này thật sự rất lớn, nhưng cũng không phải có đủ loại động vật mà bọn họ biết. Hoặc có lẽ bọn họ đi chưa nhiều, còn chưa nhìn thấy.
Trì Am đang nghĩ ngợi, rất nhanh đã nhìn thấy đội ngũ săn bắn kia.
Khi thấy người đàn ông đứng trên đầu thỏ, hai tay cầm dây thừng thắt cổ thỏ, đồng tử Trì Am co rụt lại, xông tới không chút nghĩ ngợi.
“Này, cô định làm gì thế?” Đám người Karona kêu lên.
“Chị Trì!” Lạc Khả cũng lớn tiếng gọi.
Trì Am hoàn toàn không nghe thấy bọn họ, chen qua đám người đông đúc, liều mạng chạy về phía con thỏ đang nhảy nhót kia.
Con thỏ cứ như cảm thấy được sự uy hiếp của đám sâu nhỏ này với mình, nhảy rất điên cuồng, mỗi lần cơ thể nó nhảy lên đáp xuống đều khiến mặt đất rung lên bần bật, cây cỏ bay loạn, con người đứng trước mặt nó có vẻ nhỏ bé như thế.
Trì Am nhìn con thỏ cao gần mười mét kia, người đứng trên đầu nó có tới nửa người dưới bị lông thỏ che khuất, cũng không thu hút. Nhưng cô vẫn liếc mắt là đã nhận ra.
Tim cô đập nhanh vô cùng, nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong số những người của đội săn bắn có người cầm vũ khí lạnh, trường thương, đao và kiếm.
“Cho tôi mượn kiếm của anh.” Trì Am vừa dứt lời đã cướp kiếm của đối phương vào tay.
“Này, cô…”
Karona dẫn đoàn người Cố Duy chạy theo kịp, lại chỉ thấy Trì Am đã nắm kiếm chạy về phía con thỏ. Cô nắm lông chân thỏ, cứ thế xoành xoạch bò lên đầu thỏ, lưu loát sạch sẽ. Tuy con thỏ giãy dụa có chút khiến cô bị ảnh hưởng, nhưng cũng không thể hất cô xuống.
Thấy hình ảnh này, đám người Karona trợn mắt há hốc mồm.
“Trì… đáng gờm vậy sao?” Susanna giật mình hỏi.
Lạc Khả không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn Trì Am trèo lên người con thỏ.
Con thỏ giãy dụa vô cùng kịch liệt, người xung quanh vì sợ bị thỏ dẫm chết nên chỉ có thể không ngừng lùi lại, đồng thời không nhịn được lo lắng người đang cầm dây thừng trên đầu thỏ bị nó hất văng, đều lên tiếng ý bảo cẩn thận.
Đúng lúc này, cổ con thỏ chợt văng ra một tầng máu tươi, máu tuôn ra như mưa xối.
Mọi người nhìn qua mới phát hiện cổ thỏ đã bị một kiếm rạch ngang. Trì Am dùng một tay nắm lông thỏ lắc lư giữa không trung, một tay cầm kiếm sắc như thần binh lợi khí, không ngừng chém về phía cổ con thỏ, mỗi kiếm rạch qua, máu thỏ càng phun tung toé, một đám người không kịp tránh đều bị máu thỏ xối đầy đầu đầy cổ.
Máu thỏ không ngừng cạn kiệt, nó giãy dụa cuối cùng cũng dần yếu xuống.
Cơ thể Trì Am lơ lửng giữa không trung, phải dùng một tay nắm lông thỏ duy trì cơ thể thăng bằng, tay còn lại chém giết thỏ khiến thể lực của cô tiêu hao nghiêm trọng, cả người bủn rủn.
Khi cảm thấy con thỏ giãy dụa giảm dần, cô thả lỏng tay muốn trượt khỏi người nó, lại chợt bị một bàn tay khác nắm lấy cổ tay.
Trì Am vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy người vốn đứng trên đầu thỏ đang cúi xuống nắm lấy cổ tay cô. Anh đứng ngược nắng, không nhìn rõ mặt. Nhưng vì nghiêng đầu nên mồ hôi nhỏ xuống khóe mắt cô, khiến mắt cô chua xót vô cùng, tầm nhìn cũng mơ hồ.
Lúc này, bàn tay nắm cổ tay cô dùng sức kéo cô lên.
Mãi tới khi Trì Am đứng trên đầu thỏ, một đôi tay mạnh mẽ cứng cáp bắt lấy hai vai cô, cô ngước đầu lên, bắt gặp một đôi mắt hung ác nham hiểm lại tức giận bừng bừng.
Thấy Trì Am và Lạc Khả nhìn tới, Susanna còn cười chớp chớp mắt với bọn họ.
Hai cô gái không khỏi nhìn Christopher bằng ánh mắt cảm thông.
Đi ba ngày, cuối cùng cũng thoát khỏi rừng rậm.
Đi tiếp thì nhìn thấy một mảnh ruộng dốc, lan tràn xuống bên dưới, cỏ xanh sinh trưởng tươi tốt. Lại đi qua một mảnh rừng đá, sau rừng đá chính là núi đá màu trắng.
Núi đá cao lớn vô cùng, từ xa nhìn lại trập trùng liên miên, giữa nham thạch màu trắng thỉnh thoảng tô chút màu xanh lục, là những loài cây sinh trưởng trên núi.
“Mọi người nhìn đi, đó chính là núi Bạch Nhai.” Karona chỉ vào núi đá màu trắng.
Sau đó, cô ấy lại chỉ vào một mảnh rừng đá vừa đi qua, nói tiếp: “Một mảnh đá này có rất nhiều hang ẩn giấu đằng sau. Nếu gặp phải động vật khác có thể tranh thủ trốn đi. Những hòn đá này cứng rắn vô cùng, dù có động vật đánh nhau trên mặt đất cũng không sụp, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Mọi người nghe đến đây, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua một tháng sinh tử tồn vong, bọn họ đã sinh ra một loại cảm giác ám ảnh trong lòng với động vật của thế giới này rồi. Mỗi lần thấy chúng nó, phản ứng đầu tiên của bọn họ là trốn đi trước, chờ chúng nó rời đi mới cẩn thận dò dẫm đi tới.
Tuy hành vi tránh né như vậy rất bực bội, nhưng muốn sống sót chỉ có thể làm vậy.
Khi đoàn người chuẩn bị xuống ruộng dốc, Karona chợt nói: “Đúng rồi, khu vực này có rất nhiều thỏ sinh sống, hang thỏ khắp nơi, mọi người cẩn thận một chút..”
Nghĩ đến nhà thỏ nhìn thấy lúc từ sơn cốc đi ra, mọi người âm thầm nuốt nước miếng, gật đầu thật mạnh.
Đám người Karona rõ ràng rất quen thuộc khu vực này, dẫn bọn họ vòng qua mấy hang thỏ, đi tới rừng đá cách đó không xa.
Đúng lúc này, mọi người bỗng nghe được một trận ồn ào từ xa vọng lại.
Đám người Karona nghe vậy thì lộ vẻ vui sướng: “Là đội săn bắn.”
“Đội săn bắn?” Mấy người Cố Duy hỏi.
“Ừ, đêm nay có thịt ăn rồi.” Karona vừa dẫn bọn họ đi về phía tiếng ồn vừa giải thích: “Động vật thế giới này đều lớn như vậy, không dễ bắt. Muốn ăn thịt bò hay thịt gà thật đúng là làm khó người. Nhưng tính ra thì con thỏ năng lực sinh sản rất mạnh, chúng ta ăn xong một con chúng nó đã sinh một ổ rồi, ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
Không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt cả đám người có hơi khổ sở.
Trì Am nhanh chóng tưởng tượng đến con gà to như con khủng long, vậy nó đẻ trứng phải to cỡ nào?
Nhưng dọc đường đi lại không nhìn thấy mấy con như gà vịt gì đó.
Động vật trong thế giới này thật sự rất lớn, nhưng cũng không phải có đủ loại động vật mà bọn họ biết. Hoặc có lẽ bọn họ đi chưa nhiều, còn chưa nhìn thấy.
Trì Am đang nghĩ ngợi, rất nhanh đã nhìn thấy đội ngũ săn bắn kia.
Khi thấy người đàn ông đứng trên đầu thỏ, hai tay cầm dây thừng thắt cổ thỏ, đồng tử Trì Am co rụt lại, xông tới không chút nghĩ ngợi.
“Này, cô định làm gì thế?” Đám người Karona kêu lên.
“Chị Trì!” Lạc Khả cũng lớn tiếng gọi.
Trì Am hoàn toàn không nghe thấy bọn họ, chen qua đám người đông đúc, liều mạng chạy về phía con thỏ đang nhảy nhót kia.
Con thỏ cứ như cảm thấy được sự uy hiếp của đám sâu nhỏ này với mình, nhảy rất điên cuồng, mỗi lần cơ thể nó nhảy lên đáp xuống đều khiến mặt đất rung lên bần bật, cây cỏ bay loạn, con người đứng trước mặt nó có vẻ nhỏ bé như thế.
Trì Am nhìn con thỏ cao gần mười mét kia, người đứng trên đầu nó có tới nửa người dưới bị lông thỏ che khuất, cũng không thu hút. Nhưng cô vẫn liếc mắt là đã nhận ra.
Tim cô đập nhanh vô cùng, nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong số những người của đội săn bắn có người cầm vũ khí lạnh, trường thương, đao và kiếm.
“Cho tôi mượn kiếm của anh.” Trì Am vừa dứt lời đã cướp kiếm của đối phương vào tay.
“Này, cô…”
Karona dẫn đoàn người Cố Duy chạy theo kịp, lại chỉ thấy Trì Am đã nắm kiếm chạy về phía con thỏ. Cô nắm lông chân thỏ, cứ thế xoành xoạch bò lên đầu thỏ, lưu loát sạch sẽ. Tuy con thỏ giãy dụa có chút khiến cô bị ảnh hưởng, nhưng cũng không thể hất cô xuống.
Thấy hình ảnh này, đám người Karona trợn mắt há hốc mồm.
“Trì… đáng gờm vậy sao?” Susanna giật mình hỏi.
Lạc Khả không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn Trì Am trèo lên người con thỏ.
Con thỏ giãy dụa vô cùng kịch liệt, người xung quanh vì sợ bị thỏ dẫm chết nên chỉ có thể không ngừng lùi lại, đồng thời không nhịn được lo lắng người đang cầm dây thừng trên đầu thỏ bị nó hất văng, đều lên tiếng ý bảo cẩn thận.
Đúng lúc này, cổ con thỏ chợt văng ra một tầng máu tươi, máu tuôn ra như mưa xối.
Mọi người nhìn qua mới phát hiện cổ thỏ đã bị một kiếm rạch ngang. Trì Am dùng một tay nắm lông thỏ lắc lư giữa không trung, một tay cầm kiếm sắc như thần binh lợi khí, không ngừng chém về phía cổ con thỏ, mỗi kiếm rạch qua, máu thỏ càng phun tung toé, một đám người không kịp tránh đều bị máu thỏ xối đầy đầu đầy cổ.
Máu thỏ không ngừng cạn kiệt, nó giãy dụa cuối cùng cũng dần yếu xuống.
Cơ thể Trì Am lơ lửng giữa không trung, phải dùng một tay nắm lông thỏ duy trì cơ thể thăng bằng, tay còn lại chém giết thỏ khiến thể lực của cô tiêu hao nghiêm trọng, cả người bủn rủn.
Khi cảm thấy con thỏ giãy dụa giảm dần, cô thả lỏng tay muốn trượt khỏi người nó, lại chợt bị một bàn tay khác nắm lấy cổ tay.
Trì Am vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy người vốn đứng trên đầu thỏ đang cúi xuống nắm lấy cổ tay cô. Anh đứng ngược nắng, không nhìn rõ mặt. Nhưng vì nghiêng đầu nên mồ hôi nhỏ xuống khóe mắt cô, khiến mắt cô chua xót vô cùng, tầm nhìn cũng mơ hồ.
Lúc này, bàn tay nắm cổ tay cô dùng sức kéo cô lên.
Mãi tới khi Trì Am đứng trên đầu thỏ, một đôi tay mạnh mẽ cứng cáp bắt lấy hai vai cô, cô ngước đầu lên, bắt gặp một đôi mắt hung ác nham hiểm lại tức giận bừng bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.