Chương 568: Thế Giới Vô Vực
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Nhìn thấy anh bỏ qua lời cô mà đi xử lý con hươu kia, Trì Am bất lực vô cùng, không biết làm sao để giải thích với người đàn ông bởi vì phát điên mà có vẻ rất cứng đầu này.
Bởi vì anh có sự kiên trì của chính mình, không người bình thường nào có thể giao tiếp bình thường với người bị bệnh thần kinh, nếu cứng đối cứng với anh thì cô nhất định sẽ thua… Bởi vì cô không nỡ miễn cưỡng anh, cho nên chỉ có thể quanh co tìm cách tiếp cận.
Nghĩ vậy, Trì Am liền quyết định nên để từ từ, tuy thế giới này cũng nguy hiểm nhưng so với thế giới trước thì tốt hơn rất nhiều, chỉ cần cô cẩn thận thì nhất định sẽ có thể sống sót.
Người đàn ông chặt một bên chân của con hươu rồi lấy một ít thịt kéo đi, chỗ thịt còn lại của con hươu, anh đi chặt một ít cành lá gần đó để che đi, tránh ánh nắng mặt trời làm hỏng.
Mang theo chỗ thịt để ăn, họ cùng nhau đi tới chỗ sâu trong biển hoa, vách núi cao ngất chừng mấy ngàn mét tỏa ra thành một khoảng bóng râm trên biển hoa, họ đứng ở ngay dưới chân vách núi.
Người đàn ông gom một ít củi xung quanh, họ dừng lại trong bóng râm của vách núi, vừa hít thở hương hoa xung quanh vừa thong thả nhóm lửa nướng thịt hươu.
Trì Am nhìn dấu vết của khói bếp xung quanh làbiết người đàn ông này thường làm như vậy, anh đến đây hít hương hoa để làm dịu cơn điên của mình, sau đó săn những con thú xông vào làm thành bữa ăn ăn tại chỗ.
Phong cảnh ở đây thật sự rất tốt, lại thêm mùi của biển hoa này dường như không thu hút động vật ăn thịt, nên bọn họ có thể yên tâm nghỉ ngơi ở đây.
Trong khi anh nướng thịt, Trì Am cũng đang nghiên cứu sợi tơ mà anh dùng để quấn con hươu.
“Tư Ngang, sợi tơ này ở đâu ra vậy?”
Người đàn ông phản ứng chậm nửa nhịp, nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới nói: “Tư Ngôn sai người làm cho anh.”
“Tư Ngôn là ai?” Trì Am khó hiểu nhìn anh.
Người đàn ông nghiêm mặt, không trả lời.
Trì Am đành phải đổi chủ đề: “Vậy sợi tơ này dùng chất liệu gì?”
“Một loại sợi thực vật, rất dai, thích hợp để chiến đấu, không dễ đứt.” Anh nói.
Trì Am à một tiếng, tiếp tục nghiên cứu sợi tơ kia, sợi tơ rất mảnh, trói thành một bó mới thành một cục nhỏ xíu, gần như không có trọng lượng, nhưng khi dùng thì cũng phải cẩn thận, nếu không sẽ cắt vào tay mình. Vừa rồi anh quấn sợi tơ quanh sừng con hươu cũng không thật sự dùng tay kéo. Con hươu càng vùng vẫy thì sợi tơ càng thắt chặt hơn, đó là lý do tại sao anh có thể giải quyết con hoẵng kia nhanh như vậy.
Trì Am đã hiểu phần nào tại sao anh lại là đội trưởng của đội đi săn.
Sức chiến đấu của anh chắc chắn là rất mạnh không thể nghi ngờ, vốn đã có một loại sức mạnh mà người bình thường không có. Chỉ với một cú đấm là anh có thể làm nứt hộp sọ của một con vật to như khủng long bạo chúa, có thể thấy được sức lực lớn thế nào, chẳng trách mỗi lần cô đều bị anh tóm chặt.
Khi cô đã gần như nghiên cứu xong thì thịt hươu cũng đã được nướng chín.
Thịt hươu rất ngon, thêm vào đó là tay nghề của anh cũng không tệ, da nướng rất giòn, rắc gia vị mang từ khu tụ cư vào là vô cùng ngon miệng.
Cả hai đều là người ăn được nhiều, ăn hết gần 15 kg thịt.
Ăn đến khi trên miệng và tay đầy váng dầu, mặt cũng dính than tro, người đàn ông nhìn mặt cô bị bẩn liền giơ tay xoa cho cô rồi đưa cô ra con suối gần đó rửa tay.
Con suối này rất nhỏ, rộng chưa đầy nửa mét nhưng chất lượng nước rất trong và ngọt, không hề thấy có cá tôm gì. Nghĩ đến sự dị thường của thế giới này, Trì Am cảm thấy nếu có tôm cá thì chắc cũng phải lớn như khủng long, dòng suối nhỏ như vậy thì làm sao chúng có thể chui vào được?
Hình ảnh đó quá “đẹp”, không dám tưởng tượng.
Ăn uống no đủ, hai người nằm trong biển hoa nghỉ ngơi.
Đầu Trì Am gối lên cánh tay anh, tận hưởng cảm giác thư thái hiếm có này, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh dậy thì thấy mặt trời đã lặn, người đàn ông cứ nằm nghiêng như vậy lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Trì Am đột ngột bật dậy, thiếu chút nữa thì không nhịn được mà vò đầu bứt tóc.
Rốt cuộc hôm nay cô ra ngoài làm gì? Rõ ràng là muốn tranh thủ ngày hôm nay tu luyện khí tức và quan sát địa hình của thế giới xung quanh khu tụ cư. Vậy mà tại sao lại đến đây để ngủ chứ?
So với việc cô phát điên thì người đàn ông kia lại rất nhàn nhã, hoặc là đối với người có trạng thái tâm thần không ổn định như anh bây giờ thì ngủ trong biển hoa cũng là một chuyện rất cần thiết, có thể làm dịu bệnh tình của anh.
Người đàn ông thấy bông hoa trên đầu cô rung rung, nhân lúc cô không để ý lại cắm thêm một bông hoa khác lên, trên đầu cô bỗng nhiên có hai bông hoa, một bông bên trái một bông bên phải hết sức đối xứng.
Ừm, bông hoa là của anh, Am Am cũng là của anh, bây giờ Am Am và bông hoa ở cùng một chỗ, tất cả đều là của anh!
Lúc Trì Am đi rửa mặt bên suối mới thấy trên đầu mình cắm hai bông hoa rung rung, hình tượng đó trông ngu ngốc biết bao nhiêu. Cô nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong suối một lúc, tức giận giật bông hoa xuống, sau đó quay lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông nào đó.
Người kia nhìn trời, nhìn đất, nhìn hoa, nhưng lại không nhìn cô.
Không cần hỏi, rõ ràng là anh đã làm việc này.
Sau đó họ trở lại nơi cất con hươu, gỡ lá cây che bên ngoài đi, có lẽ vì được che rất kín nên đã qua hơn nửa ngày trời mà con hươu vẫn không có dấu hiệu bị biến chất.
Khi Trì Am còn đang nghĩ xem phải làm gì với con hưỡu này thì lại thấy Tư Ngang đột nhiên huýt sáo, một lúc sau con đại bàng đã bay từ trên trời xuống.
Tư Ngang ôm cô nhảy lên lưng đại bàng, sau khi đại bàng cất cánh thì chiếc vuốt sắc bén của nó cũng tóm ngay lấy con hươu rồi bay đi.
Trì Am: “...”
Tốc độ của đại bàng rất nhanh, chỉ nửa giờ sau bọn họ đã trở lại khu tụ cư.
Bởi vì anh có sự kiên trì của chính mình, không người bình thường nào có thể giao tiếp bình thường với người bị bệnh thần kinh, nếu cứng đối cứng với anh thì cô nhất định sẽ thua… Bởi vì cô không nỡ miễn cưỡng anh, cho nên chỉ có thể quanh co tìm cách tiếp cận.
Nghĩ vậy, Trì Am liền quyết định nên để từ từ, tuy thế giới này cũng nguy hiểm nhưng so với thế giới trước thì tốt hơn rất nhiều, chỉ cần cô cẩn thận thì nhất định sẽ có thể sống sót.
Người đàn ông chặt một bên chân của con hươu rồi lấy một ít thịt kéo đi, chỗ thịt còn lại của con hươu, anh đi chặt một ít cành lá gần đó để che đi, tránh ánh nắng mặt trời làm hỏng.
Mang theo chỗ thịt để ăn, họ cùng nhau đi tới chỗ sâu trong biển hoa, vách núi cao ngất chừng mấy ngàn mét tỏa ra thành một khoảng bóng râm trên biển hoa, họ đứng ở ngay dưới chân vách núi.
Người đàn ông gom một ít củi xung quanh, họ dừng lại trong bóng râm của vách núi, vừa hít thở hương hoa xung quanh vừa thong thả nhóm lửa nướng thịt hươu.
Trì Am nhìn dấu vết của khói bếp xung quanh làbiết người đàn ông này thường làm như vậy, anh đến đây hít hương hoa để làm dịu cơn điên của mình, sau đó săn những con thú xông vào làm thành bữa ăn ăn tại chỗ.
Phong cảnh ở đây thật sự rất tốt, lại thêm mùi của biển hoa này dường như không thu hút động vật ăn thịt, nên bọn họ có thể yên tâm nghỉ ngơi ở đây.
Trong khi anh nướng thịt, Trì Am cũng đang nghiên cứu sợi tơ mà anh dùng để quấn con hươu.
“Tư Ngang, sợi tơ này ở đâu ra vậy?”
Người đàn ông phản ứng chậm nửa nhịp, nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới nói: “Tư Ngôn sai người làm cho anh.”
“Tư Ngôn là ai?” Trì Am khó hiểu nhìn anh.
Người đàn ông nghiêm mặt, không trả lời.
Trì Am đành phải đổi chủ đề: “Vậy sợi tơ này dùng chất liệu gì?”
“Một loại sợi thực vật, rất dai, thích hợp để chiến đấu, không dễ đứt.” Anh nói.
Trì Am à một tiếng, tiếp tục nghiên cứu sợi tơ kia, sợi tơ rất mảnh, trói thành một bó mới thành một cục nhỏ xíu, gần như không có trọng lượng, nhưng khi dùng thì cũng phải cẩn thận, nếu không sẽ cắt vào tay mình. Vừa rồi anh quấn sợi tơ quanh sừng con hươu cũng không thật sự dùng tay kéo. Con hươu càng vùng vẫy thì sợi tơ càng thắt chặt hơn, đó là lý do tại sao anh có thể giải quyết con hoẵng kia nhanh như vậy.
Trì Am đã hiểu phần nào tại sao anh lại là đội trưởng của đội đi săn.
Sức chiến đấu của anh chắc chắn là rất mạnh không thể nghi ngờ, vốn đã có một loại sức mạnh mà người bình thường không có. Chỉ với một cú đấm là anh có thể làm nứt hộp sọ của một con vật to như khủng long bạo chúa, có thể thấy được sức lực lớn thế nào, chẳng trách mỗi lần cô đều bị anh tóm chặt.
Khi cô đã gần như nghiên cứu xong thì thịt hươu cũng đã được nướng chín.
Thịt hươu rất ngon, thêm vào đó là tay nghề của anh cũng không tệ, da nướng rất giòn, rắc gia vị mang từ khu tụ cư vào là vô cùng ngon miệng.
Cả hai đều là người ăn được nhiều, ăn hết gần 15 kg thịt.
Ăn đến khi trên miệng và tay đầy váng dầu, mặt cũng dính than tro, người đàn ông nhìn mặt cô bị bẩn liền giơ tay xoa cho cô rồi đưa cô ra con suối gần đó rửa tay.
Con suối này rất nhỏ, rộng chưa đầy nửa mét nhưng chất lượng nước rất trong và ngọt, không hề thấy có cá tôm gì. Nghĩ đến sự dị thường của thế giới này, Trì Am cảm thấy nếu có tôm cá thì chắc cũng phải lớn như khủng long, dòng suối nhỏ như vậy thì làm sao chúng có thể chui vào được?
Hình ảnh đó quá “đẹp”, không dám tưởng tượng.
Ăn uống no đủ, hai người nằm trong biển hoa nghỉ ngơi.
Đầu Trì Am gối lên cánh tay anh, tận hưởng cảm giác thư thái hiếm có này, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh dậy thì thấy mặt trời đã lặn, người đàn ông cứ nằm nghiêng như vậy lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Trì Am đột ngột bật dậy, thiếu chút nữa thì không nhịn được mà vò đầu bứt tóc.
Rốt cuộc hôm nay cô ra ngoài làm gì? Rõ ràng là muốn tranh thủ ngày hôm nay tu luyện khí tức và quan sát địa hình của thế giới xung quanh khu tụ cư. Vậy mà tại sao lại đến đây để ngủ chứ?
So với việc cô phát điên thì người đàn ông kia lại rất nhàn nhã, hoặc là đối với người có trạng thái tâm thần không ổn định như anh bây giờ thì ngủ trong biển hoa cũng là một chuyện rất cần thiết, có thể làm dịu bệnh tình của anh.
Người đàn ông thấy bông hoa trên đầu cô rung rung, nhân lúc cô không để ý lại cắm thêm một bông hoa khác lên, trên đầu cô bỗng nhiên có hai bông hoa, một bông bên trái một bông bên phải hết sức đối xứng.
Ừm, bông hoa là của anh, Am Am cũng là của anh, bây giờ Am Am và bông hoa ở cùng một chỗ, tất cả đều là của anh!
Lúc Trì Am đi rửa mặt bên suối mới thấy trên đầu mình cắm hai bông hoa rung rung, hình tượng đó trông ngu ngốc biết bao nhiêu. Cô nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong suối một lúc, tức giận giật bông hoa xuống, sau đó quay lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông nào đó.
Người kia nhìn trời, nhìn đất, nhìn hoa, nhưng lại không nhìn cô.
Không cần hỏi, rõ ràng là anh đã làm việc này.
Sau đó họ trở lại nơi cất con hươu, gỡ lá cây che bên ngoài đi, có lẽ vì được che rất kín nên đã qua hơn nửa ngày trời mà con hươu vẫn không có dấu hiệu bị biến chất.
Khi Trì Am còn đang nghĩ xem phải làm gì với con hưỡu này thì lại thấy Tư Ngang đột nhiên huýt sáo, một lúc sau con đại bàng đã bay từ trên trời xuống.
Tư Ngang ôm cô nhảy lên lưng đại bàng, sau khi đại bàng cất cánh thì chiếc vuốt sắc bén của nó cũng tóm ngay lấy con hươu rồi bay đi.
Trì Am: “...”
Tốc độ của đại bàng rất nhanh, chỉ nửa giờ sau bọn họ đã trở lại khu tụ cư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.