Chương 571: Thế Giới Vô Vực
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Bọn họ vừa cần người của thế giới chiều không gian thứ ba mà lại vừa sợ hãi tránh né.
“Giá trị lực tinh thần của đại nhân quá cao, các công cụ hiện có không thể kiểm tra xem anh ấy rốt cuộc có bao nhiêu lực tinh thần. Lực tinh thần quá cao khiến cơ thể anh ấy không thể chịu đựng được. Khi còn nhỏ thì không sao, nhưng khi lớn lên thì lực tinh thần cũng dần phát triển hơn, anh ấy dần dần không thể kiềm chế được mình. Lực tinh thần sụp đổ khiến đầu óc anh ấy không còn tỉnh táo, đặc biệt là việc ngày càng có nhiều cuộc chiến nên càng khiến tình trạng của anh ấy tệ hơn nữa, cuối cùng trở thành một cỗ máy giết chóc hoàn toàn không có nhân tính... Cuối cùng Tổng thống không còn cách nào đành phải đày anh ấy đến Thế giới vô vực, hy vọng rằng Thế giới vô vực không có quá nhiều chiến tranh thì anh ấy có thể được chữa khỏi bệnh.”
Nói đến đây, vẻ mặt Tư Ngôn cũng hơi nặng nề.
Với tư cách là một phó quan, anh ta có nghĩa vụ phải đi theo Tư Ngang đến Thế giới vô vực. Mặc dù đối với những người ở thế giới khác thì chuyện này rất nguy hiểm, nhưng đối với những người đã quen với việc chiến đấu ở thế giới chiều không gian thứ ba thì Thế giới vô vực này chẳng đáng là gì. Những con vật khổng lồ đó dù có sức sát thương cực mạnh nhưng lại không có trí tuệ, chỉ cần cẩn thận là có thể tránh được, không cần phải luôn chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu.
Thế giới này đối với họ thực sự là quá an toàn.
Chỉ có điều, bọn họ ở đây đã năm năm mà tình trạng của người đàn ông này vẫn không được cải thiện, mắt vẫn còn đỏ như máu ở trạng thái điên cuồng, chỉ cần màu máu trong mắt anh không phai thì anh sẽ không thể trở lại bình thường.
Trì Am cũng im lặng theo anh ta.
Tình hình của Tư Ngang nguy hiểm hơn cô tưởng tượng.
Một lúc lâu sau cô mới chậm rãi nói: “Các anh đã ở đây năm năm mà tình trạng của anh ấy vẫn không cải thiện sao?”
“Không.” Tư Ngôn nói, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền nói: “Nhưng mấy ngày nay... dường như vì có cô nên tình trạng của anh ấy đã thay đổi rồi.”
“Có gì thay đổi?” Trì Am hào hứng hỏi.
“Anh ấy không còn sống trong thế giới của chính mình như trước nữa, mà đã bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng phản ứng với cô.” Tư Ngôn mở to mắt, như muốn nhìn xem Trì Am có gì khác biệt.
Từ khi ánh mắt của người đàn ông ấy hoàn toàn nhiễm màu đỏ thì không còn nhận thức ai được nữa, hoàn toàn là một tên điên cuồng chiến đấu, sống trong thế giới của riêng mình, sức chiến đấu mạnh mẽ khiến anh không biết sợ hãi, không thể kiểm soát được mình. Nếu không phải Tư Ngôn vô cùng kiên nhẫn giúp anh thích nghi với quy tắc của Thế giới vô vực thì chỉ sợ kết quả cuối cùng của anh sẽ là phải lang thang bên ngoài cho đến khi chết vì chiến đấu.
Trì Am quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đang mặt không thay đổi suy nghĩ mông lung, vì tinh thần suy sụp nên anh luôn thờ ơ với thế giới bên ngoài, cũng không còn suy nghĩ logic được nữa, chuyện này quá nặng nề đối với anh.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của anh, đôi mắt cô lại chợt thấy đau xót.
Cô vẫn cho rằng chuyện xảy ra với anh ở thế giới này là do thế giới trước gây ra, thậm chí còn không khỏi lo lắng nếu ở thế giới này anh không hồi phục thì ở thế giới sau anh có còn bị điên không?
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, rốt cuộc anh cũng hoàn hồn lại, mặt không thay đổi nhìn cô, nói: “Em sai rồi, muốn biết gì thì hỏi anh.”
Trì Am gượng cười nói: “Vậy anh còn nhớ không? Giống như chuyện khi anh còn bé hoặc chuyện anh đến Thế giới vô vực từ khi nào?”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tất nhiên là anh nhớ. Khi anh còn nhỏ, anh luôn được huấn luyện để ra chiến trường, khi mười tuổi là anh đã bắt đầu chiến đấu. Còn về việc đến Thế giới vô vực… thì đã mấy năm rồi nên anh không nhớ rõ.”
Tư Ngôn hơi kích động gật đầu với Trì Am.
Trì Am thở phào nhẹ nhõm, xem ra tuy bây giờ người đàn ông này hơi cứng đầu nhưng ít nhất suy nghĩ của anh vẫn còn sáng suốt.
Đang nói chuyện thì xe đã đến bên kia sông.
Xe dừng bên tảng đá dưới sườn đồi, từng tốp người lần lượt xuống xe bắt tay vào chuẩn bị dụng cụ săn bắt để chuẩn bị cho cuộc đi săn sắp tới.
Tư Ngôn dẫn theo hai người của thế giới chiều không gian thứ ba đi theo Tư Ngang, cảnh giác quan sát chung quanh.
Trì Am cầm kiếm trong tay, đứng trên phiến đá, nhìn thấy Cố Duy và Durer đều có mặt, dường như hai người đang thảo luận điều gì đó, khi nhận ra ánh mắt của cô thì khẽ gật đầu chào cô.
Trên sườn đồi xanh mướt có một đàn thỏ màu xám hoặc trắng, nhìn từ xa trông giống như những chiếc bánh bao nhân thịt, đến gần mới nhận ra chúng khổng lồ đến nhường nào.
Một trận gió núi thổi qua, bóng cây đung đưa, đám thỏ cảnh giác dựng thẳng hai lỗ tai.
Khi người đàn ông nhìn thấy những con thỏ đó, tia máu trong mắt anh hơi lóe lên, đột nhiên hơi nghiêng người về phía trước lao về phía chúng.
Những người khác còn chưa kịp chuẩn bị thì anh đã trực tiếp ra tay, một đám người cũng bị anh làm cho hoảng sợ, cũng may người trong đội đi săn phản ứng rất nhanh, họ đành phải mang theo dụng cụ xông lên, nếu không thì với kiểu chiến đấu này của anh, lòng người sớm đã tan tành rồi… có điều cũng chẳng có gì để tập hợp lòng người lại.
Tư Ngôn cũng nhanh chóng đuổi theo, trong tay đột nhiên có thêm một cái nỏ sắc bén.
Lần đi săn này còn lớn hơn lần đầu tiên nhóm Trì Am đi, không chỉ có nhiều người hơn, mà tất cả bọn họ đều có vũ khí tốt, có rất nhiều nỏ giống như loại của Tư Ngôn.
Người đàn ông nhảy mấy bước vọt lên người con thỏ, dây thừng liên tục được ném lên, nhanh chóng thắt nút sợi tơ quanh cổ thỏ, dùng lực siết chặt. Con thỏ bị siết cổ ngẩng đầu lên, cái miệng ba khe mở ra, để lộ những chiếc răng cửa sắc nhọn bên trong. Tư Ngôn đúng lúc bắn một nỏ vào cái miệng đang há ra của nó.
Những người khác cũng đang đối phó với những con thỏ xung quanh, ngăn những con trốn về hang.
Người đàn ông đấm mấy quyền xuống đầu con thỏ, nó lập tức chết vì nứt hộp sọ, sau đó anh liền nhảy xuống, bổ nhào vào trên người một con khác.
“Giá trị lực tinh thần của đại nhân quá cao, các công cụ hiện có không thể kiểm tra xem anh ấy rốt cuộc có bao nhiêu lực tinh thần. Lực tinh thần quá cao khiến cơ thể anh ấy không thể chịu đựng được. Khi còn nhỏ thì không sao, nhưng khi lớn lên thì lực tinh thần cũng dần phát triển hơn, anh ấy dần dần không thể kiềm chế được mình. Lực tinh thần sụp đổ khiến đầu óc anh ấy không còn tỉnh táo, đặc biệt là việc ngày càng có nhiều cuộc chiến nên càng khiến tình trạng của anh ấy tệ hơn nữa, cuối cùng trở thành một cỗ máy giết chóc hoàn toàn không có nhân tính... Cuối cùng Tổng thống không còn cách nào đành phải đày anh ấy đến Thế giới vô vực, hy vọng rằng Thế giới vô vực không có quá nhiều chiến tranh thì anh ấy có thể được chữa khỏi bệnh.”
Nói đến đây, vẻ mặt Tư Ngôn cũng hơi nặng nề.
Với tư cách là một phó quan, anh ta có nghĩa vụ phải đi theo Tư Ngang đến Thế giới vô vực. Mặc dù đối với những người ở thế giới khác thì chuyện này rất nguy hiểm, nhưng đối với những người đã quen với việc chiến đấu ở thế giới chiều không gian thứ ba thì Thế giới vô vực này chẳng đáng là gì. Những con vật khổng lồ đó dù có sức sát thương cực mạnh nhưng lại không có trí tuệ, chỉ cần cẩn thận là có thể tránh được, không cần phải luôn chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu.
Thế giới này đối với họ thực sự là quá an toàn.
Chỉ có điều, bọn họ ở đây đã năm năm mà tình trạng của người đàn ông này vẫn không được cải thiện, mắt vẫn còn đỏ như máu ở trạng thái điên cuồng, chỉ cần màu máu trong mắt anh không phai thì anh sẽ không thể trở lại bình thường.
Trì Am cũng im lặng theo anh ta.
Tình hình của Tư Ngang nguy hiểm hơn cô tưởng tượng.
Một lúc lâu sau cô mới chậm rãi nói: “Các anh đã ở đây năm năm mà tình trạng của anh ấy vẫn không cải thiện sao?”
“Không.” Tư Ngôn nói, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền nói: “Nhưng mấy ngày nay... dường như vì có cô nên tình trạng của anh ấy đã thay đổi rồi.”
“Có gì thay đổi?” Trì Am hào hứng hỏi.
“Anh ấy không còn sống trong thế giới của chính mình như trước nữa, mà đã bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng phản ứng với cô.” Tư Ngôn mở to mắt, như muốn nhìn xem Trì Am có gì khác biệt.
Từ khi ánh mắt của người đàn ông ấy hoàn toàn nhiễm màu đỏ thì không còn nhận thức ai được nữa, hoàn toàn là một tên điên cuồng chiến đấu, sống trong thế giới của riêng mình, sức chiến đấu mạnh mẽ khiến anh không biết sợ hãi, không thể kiểm soát được mình. Nếu không phải Tư Ngôn vô cùng kiên nhẫn giúp anh thích nghi với quy tắc của Thế giới vô vực thì chỉ sợ kết quả cuối cùng của anh sẽ là phải lang thang bên ngoài cho đến khi chết vì chiến đấu.
Trì Am quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đang mặt không thay đổi suy nghĩ mông lung, vì tinh thần suy sụp nên anh luôn thờ ơ với thế giới bên ngoài, cũng không còn suy nghĩ logic được nữa, chuyện này quá nặng nề đối với anh.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của anh, đôi mắt cô lại chợt thấy đau xót.
Cô vẫn cho rằng chuyện xảy ra với anh ở thế giới này là do thế giới trước gây ra, thậm chí còn không khỏi lo lắng nếu ở thế giới này anh không hồi phục thì ở thế giới sau anh có còn bị điên không?
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, rốt cuộc anh cũng hoàn hồn lại, mặt không thay đổi nhìn cô, nói: “Em sai rồi, muốn biết gì thì hỏi anh.”
Trì Am gượng cười nói: “Vậy anh còn nhớ không? Giống như chuyện khi anh còn bé hoặc chuyện anh đến Thế giới vô vực từ khi nào?”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tất nhiên là anh nhớ. Khi anh còn nhỏ, anh luôn được huấn luyện để ra chiến trường, khi mười tuổi là anh đã bắt đầu chiến đấu. Còn về việc đến Thế giới vô vực… thì đã mấy năm rồi nên anh không nhớ rõ.”
Tư Ngôn hơi kích động gật đầu với Trì Am.
Trì Am thở phào nhẹ nhõm, xem ra tuy bây giờ người đàn ông này hơi cứng đầu nhưng ít nhất suy nghĩ của anh vẫn còn sáng suốt.
Đang nói chuyện thì xe đã đến bên kia sông.
Xe dừng bên tảng đá dưới sườn đồi, từng tốp người lần lượt xuống xe bắt tay vào chuẩn bị dụng cụ săn bắt để chuẩn bị cho cuộc đi săn sắp tới.
Tư Ngôn dẫn theo hai người của thế giới chiều không gian thứ ba đi theo Tư Ngang, cảnh giác quan sát chung quanh.
Trì Am cầm kiếm trong tay, đứng trên phiến đá, nhìn thấy Cố Duy và Durer đều có mặt, dường như hai người đang thảo luận điều gì đó, khi nhận ra ánh mắt của cô thì khẽ gật đầu chào cô.
Trên sườn đồi xanh mướt có một đàn thỏ màu xám hoặc trắng, nhìn từ xa trông giống như những chiếc bánh bao nhân thịt, đến gần mới nhận ra chúng khổng lồ đến nhường nào.
Một trận gió núi thổi qua, bóng cây đung đưa, đám thỏ cảnh giác dựng thẳng hai lỗ tai.
Khi người đàn ông nhìn thấy những con thỏ đó, tia máu trong mắt anh hơi lóe lên, đột nhiên hơi nghiêng người về phía trước lao về phía chúng.
Những người khác còn chưa kịp chuẩn bị thì anh đã trực tiếp ra tay, một đám người cũng bị anh làm cho hoảng sợ, cũng may người trong đội đi săn phản ứng rất nhanh, họ đành phải mang theo dụng cụ xông lên, nếu không thì với kiểu chiến đấu này của anh, lòng người sớm đã tan tành rồi… có điều cũng chẳng có gì để tập hợp lòng người lại.
Tư Ngôn cũng nhanh chóng đuổi theo, trong tay đột nhiên có thêm một cái nỏ sắc bén.
Lần đi săn này còn lớn hơn lần đầu tiên nhóm Trì Am đi, không chỉ có nhiều người hơn, mà tất cả bọn họ đều có vũ khí tốt, có rất nhiều nỏ giống như loại của Tư Ngôn.
Người đàn ông nhảy mấy bước vọt lên người con thỏ, dây thừng liên tục được ném lên, nhanh chóng thắt nút sợi tơ quanh cổ thỏ, dùng lực siết chặt. Con thỏ bị siết cổ ngẩng đầu lên, cái miệng ba khe mở ra, để lộ những chiếc răng cửa sắc nhọn bên trong. Tư Ngôn đúng lúc bắn một nỏ vào cái miệng đang há ra của nó.
Những người khác cũng đang đối phó với những con thỏ xung quanh, ngăn những con trốn về hang.
Người đàn ông đấm mấy quyền xuống đầu con thỏ, nó lập tức chết vì nứt hộp sọ, sau đó anh liền nhảy xuống, bổ nhào vào trên người một con khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.