Chương 580: Thế Giới Vô Vực
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am nghiến răng nghiến lợi, tại sao người đàn ông này lại cố chấp về việc này như vậy chứ, Tư Ngôn đắc tội anh chỗ nào thế?
Cuối cùng không còn cách nào khác, Trì Am đành phải thốt lên: “Những thứ đó để cho em dùng được chưa? Em bị bệnh!”
Người đàn ông nghe cô nói mình có bệnh thì lập tức căng thẳng kéo cô vào trong lòng, sờ tới sờ lui, nói thầm: “Bệnh ở đâu? Em bị thương à?”
Trì Am trợn tròn mắt, cố nén cảm giác xấu hổ, mặt dày nói: “Em bị bệnh, không phải tháng nào em cũng chảy máu sao? Lần trước còn làm anh sợ đó, là vì em bị bệnh.”
Người đàn ông: “…”
Trì Am chân thành nhìn anh.
Người đàn ông cảm thấy mình bị lừa gạt, nếu không phải người phụ nữ trong lòng anh là cô thì anh thật sự muốn tát cho cô một cái. Nhưng anh lại không nỡ đánh cô cho nên đành vỗ lên mông cô mấy cái.
“Em nghĩ anh ngu thật đấy à? Không biết phụ nữ hàng tháng sẽ có chuyện gì ư?” Anh nói mà không có biểu cảm gì.
Trì Am thấy anh tuy rằng vẫn ngu ngơ nhưng suy nghĩ cũng đã rõ ràng hơn trước, ít nhất bây giờ lừa được anh cũng không dễ dàng nữa.
Không lâu sau khi Trì Am đến khu tụ cư thì người bạn hàng tháng của phụ nữ cuối cùng cũng đến. còn người nào đó vì có vấn đề về trí não nên không có kinh nghiệm thường thức sau khi phát hiện trên người cô có mùi máu tươi, thấy cô chảy máu thì đã bị hù cho sợ, tưởng cô bị bệnh hay bị thương ở đâu.
Trì Am sợ mất mặt nên liên tục khẳng định mình không bị bệnh hay bị thương, thậm chí còn giải thích lấp lửng cho anh, người đàn ông bán tín bán nghi, không tiếp tục hỏi thêm nữa. Trì Am cũng không để tâm, làm sao lại biết anh còn chạy đến hỏi Tư Ngôn, nếu không thì lúc này anh cũng sẽ không phản ứng như thế.
Khi đó lừa anh dễ biết bao nhiêu, nhưng bây giờ chỉ số thông minh của anh đang dần trở lại, muốn lừa cũng không dễ nữa.
Cuối cùng, vì Trì Am kiên trì nói là cô bị bệnh muốn giữ lại những thứ đó nên người đàn ông đành miễn cưỡng đồng ý không vứt chúng đi.
Người đàn ông ôm cô vào lòng, sờ vào mặt cô, nói: “Nếu em thực sự bị bệnh thì phải nói cho anh biết.”
Trì Am: “... Em biết, em biết, chỉ cần anh không ném đồ đi thì em sẽ không có bệnh.”
Quả nhiên là lừa anh!
Người đàn ông thầm nghiến răng, nhìn cô loay hoay những vật kia, dáng vẻ dịu dàng, trong đầu anh lại hiện lên rất nhiều “hình ảnh bị làm mờ”… Chỉ có những lúc thế này anh mới nỡ bắt nạt cô, cho dù cô khóc anh cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.
...
Mùa thu bận rộn trôi qua nhanh chóng, khi nhiệt độ càng ngày càng thấp xuống thì mặt trời cũng dần không xuất hiện từ phương đông, mọi người cũng bắt đầu ít đi ra ngoài hơn.
Trận tuyết đầu đông sắp tới.
Trì Am đã dọn nhà trước trận tuyết mùa đông.
Cô trả lại căn nhà kia, chuyển đến nơi ở của Tư Ngang, chỗ đó do Tư Ngôn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho Tư Ngang, thậm chí còn có cả nước nóng.
Đương nhiên là nơi Tư Ngang sống không thể so sánh với ngôi nhà nhỏ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách của cô, mà là một dinh thự sang trọng được nâng cấp với phòng tắm có suối nước nóng, nằm trong vùng nội địa của sơn cốc.
Cho tới bây giờ Trì Am mới biết được hóa ra còn có hang động tự nhiên đào sâu vào núi Bạch Nhai, trong đó có suối nước nóng ngầm, các phòng gần đó có thể dẫn suối nước nóng vào phòng để sử dụng.
Chỉ cần có khả năng là có thể ở được, còn những người không có khả năng thì chỉ có thể ở trong những căn phòng bình thường. Những tên điên mê chiến đấu trong thế giới chiều không gian thứ ba này đương nhiên là những người rất có năng lực.
Căn phòng trong nhà Tư Ngang rất rộng, sàn nhà được trải toàn bộ bằng lông thỏ, trải dài từ đầu giường gần lò sưởi xuống đất, người ta có thể lăn lộn trên đó. Cái chăn là chăn lông thú, không biết là loại lông thú gì, không nặng, rất nhẹ mà lại ấm, có thể dùng làm áo khoác.
Đó là lần đầu tiên Trì Am nhìn thấy nơi Tư Ngang ở, cô quay đầu lại nói với anh: “Rõ ràng chỗ anh sống rất tốt thế mà còn có mặt mũi đi chen chúc ở phòng em.”
Người giàu ở biệt thự tự nhiên chạy đến nhà nghèo lôi thôi làm gì? Quá kỳ lạ!
Người đàn ông vẫn còn hơi ngu ngơ nói: “Em cũng đâu có nói muốn sống ở đây.”
Trì Am: “... Vậy giờ em cũng không nói, sao anh lại đưa em đến đây?”
Người đàn ông vẫn nói rất có vẻ hợp lý: “Không phải em bảo mùa đông quá lạnh muốn sống ở nơi ấm áp sao? Ở đây đủ ấm.”
Cho nên anh liền đưa cô đến đây?
Trì Am lại có ý muốn cắn anh rồi.
Tuyết càng lúc càng nặng hạt, Trì Am tựa vào cửa sổ nhìn bầu trời mờ ảo bên ngoài qua lớp kính, tuyết không ngừng rơi, thác nước nhỏ trong sơn cốc đã đóng băng, bây giờ nước cho con người sử dụng là nước ngầm không bị đóng băng nhưng khó lấy hơn.
“Am Am, không có gì đáng xem cả đâu, chúng ta đi tắm suối nước nóng đi.” Người đàn ông kéo cô ra khỏi cửa sổ.
Trì Am nói không nên lời: “Thật ra là anh muốn đi đến suối nước nóng chứ gì?”
Người đàn ông không hề biết xấu hổ ừ một tiếng: “Dù sao thì anh cũng không có việc gì để làm ...”
Cho nên mới làm cô phải không?
Mỗi khi Trì Am nhìn anh nói ra điều gì đó khiến người bình thường khó mà chịu nổi với vẻ mặt ngu ngơ đó thì đều cảm thấy cứng họng. May mắn là cô đã quen với tính khí của người đàn ông này rồi, sẵn sàng bao dung anh, chứ nếu cô thực sự là một người bình thường thì sẽ khó đảm bảo không bị anh làm cho tức chết.
Đi vào phòng tắm, Trì Am mặc kệ người đàn ông đã nhảy xuống nước để hưởng thụ kia, cô lấy hộp đựng tinh dầu ra, cầm lấy ra vài lọ tinh dầu đủ màu sắc.
Hoa Astana có năm màu, Tư Ngôn đã chế tạo thành hơn mười loại tinh dầu, bao gồm cả đơn sắc và màu hỗn hợp. Trong vài tháng qua Trì Am đã mò mẫm được khá ổn, kết hợp với những kiến thức y học mà cô học được ở các thế giới thì cô đã nhanh chóng nghĩ ra một bộ phương pháp điều trị hiệu quả.
“Am Am, mau tới đây đi.” Người đàn ông nằm trên phiến đá cạnh suối nước nóng gọi cô.
Trì Am quay đầu nhìn sang, thấy trong làn khói dày đặc người đàn ông đẹp đẽ như mỹ nhân đang tắm, khuôn mặt tuấn tú lấm tấm hơi nước, cực kỳ gợi cảm, cô nhìn thấy mà nóng cả mũi, cảm thấy có lẽ gần đây mình đã ăn quá nhiều thịt hươu, bổ quá rồi.
Tới khi Trì Am nhìn thấy cơ thể của người đàn ông thì cũng cảm thấy anh đã bổ quá mức rồi.
Trì Am mặt không đổi sắc cầm mấy bình tinh dầu bước tới, tàn nhẫn từ chối lời cầu hoan của anh, nhỏ tinh dầu vào nước xong lại để anh nằm xuống, ngồi sau lưng anh xoa bóp tinh dầu.
Người đàn ông quay lại nhìn cô đầy mong đợi: “Em có muốn bôi một ít lên người mình không?”
Trì Am: “...”
Cuối cùng không còn cách nào khác, Trì Am đành phải thốt lên: “Những thứ đó để cho em dùng được chưa? Em bị bệnh!”
Người đàn ông nghe cô nói mình có bệnh thì lập tức căng thẳng kéo cô vào trong lòng, sờ tới sờ lui, nói thầm: “Bệnh ở đâu? Em bị thương à?”
Trì Am trợn tròn mắt, cố nén cảm giác xấu hổ, mặt dày nói: “Em bị bệnh, không phải tháng nào em cũng chảy máu sao? Lần trước còn làm anh sợ đó, là vì em bị bệnh.”
Người đàn ông: “…”
Trì Am chân thành nhìn anh.
Người đàn ông cảm thấy mình bị lừa gạt, nếu không phải người phụ nữ trong lòng anh là cô thì anh thật sự muốn tát cho cô một cái. Nhưng anh lại không nỡ đánh cô cho nên đành vỗ lên mông cô mấy cái.
“Em nghĩ anh ngu thật đấy à? Không biết phụ nữ hàng tháng sẽ có chuyện gì ư?” Anh nói mà không có biểu cảm gì.
Trì Am thấy anh tuy rằng vẫn ngu ngơ nhưng suy nghĩ cũng đã rõ ràng hơn trước, ít nhất bây giờ lừa được anh cũng không dễ dàng nữa.
Không lâu sau khi Trì Am đến khu tụ cư thì người bạn hàng tháng của phụ nữ cuối cùng cũng đến. còn người nào đó vì có vấn đề về trí não nên không có kinh nghiệm thường thức sau khi phát hiện trên người cô có mùi máu tươi, thấy cô chảy máu thì đã bị hù cho sợ, tưởng cô bị bệnh hay bị thương ở đâu.
Trì Am sợ mất mặt nên liên tục khẳng định mình không bị bệnh hay bị thương, thậm chí còn giải thích lấp lửng cho anh, người đàn ông bán tín bán nghi, không tiếp tục hỏi thêm nữa. Trì Am cũng không để tâm, làm sao lại biết anh còn chạy đến hỏi Tư Ngôn, nếu không thì lúc này anh cũng sẽ không phản ứng như thế.
Khi đó lừa anh dễ biết bao nhiêu, nhưng bây giờ chỉ số thông minh của anh đang dần trở lại, muốn lừa cũng không dễ nữa.
Cuối cùng, vì Trì Am kiên trì nói là cô bị bệnh muốn giữ lại những thứ đó nên người đàn ông đành miễn cưỡng đồng ý không vứt chúng đi.
Người đàn ông ôm cô vào lòng, sờ vào mặt cô, nói: “Nếu em thực sự bị bệnh thì phải nói cho anh biết.”
Trì Am: “... Em biết, em biết, chỉ cần anh không ném đồ đi thì em sẽ không có bệnh.”
Quả nhiên là lừa anh!
Người đàn ông thầm nghiến răng, nhìn cô loay hoay những vật kia, dáng vẻ dịu dàng, trong đầu anh lại hiện lên rất nhiều “hình ảnh bị làm mờ”… Chỉ có những lúc thế này anh mới nỡ bắt nạt cô, cho dù cô khóc anh cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.
...
Mùa thu bận rộn trôi qua nhanh chóng, khi nhiệt độ càng ngày càng thấp xuống thì mặt trời cũng dần không xuất hiện từ phương đông, mọi người cũng bắt đầu ít đi ra ngoài hơn.
Trận tuyết đầu đông sắp tới.
Trì Am đã dọn nhà trước trận tuyết mùa đông.
Cô trả lại căn nhà kia, chuyển đến nơi ở của Tư Ngang, chỗ đó do Tư Ngôn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho Tư Ngang, thậm chí còn có cả nước nóng.
Đương nhiên là nơi Tư Ngang sống không thể so sánh với ngôi nhà nhỏ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách của cô, mà là một dinh thự sang trọng được nâng cấp với phòng tắm có suối nước nóng, nằm trong vùng nội địa của sơn cốc.
Cho tới bây giờ Trì Am mới biết được hóa ra còn có hang động tự nhiên đào sâu vào núi Bạch Nhai, trong đó có suối nước nóng ngầm, các phòng gần đó có thể dẫn suối nước nóng vào phòng để sử dụng.
Chỉ cần có khả năng là có thể ở được, còn những người không có khả năng thì chỉ có thể ở trong những căn phòng bình thường. Những tên điên mê chiến đấu trong thế giới chiều không gian thứ ba này đương nhiên là những người rất có năng lực.
Căn phòng trong nhà Tư Ngang rất rộng, sàn nhà được trải toàn bộ bằng lông thỏ, trải dài từ đầu giường gần lò sưởi xuống đất, người ta có thể lăn lộn trên đó. Cái chăn là chăn lông thú, không biết là loại lông thú gì, không nặng, rất nhẹ mà lại ấm, có thể dùng làm áo khoác.
Đó là lần đầu tiên Trì Am nhìn thấy nơi Tư Ngang ở, cô quay đầu lại nói với anh: “Rõ ràng chỗ anh sống rất tốt thế mà còn có mặt mũi đi chen chúc ở phòng em.”
Người giàu ở biệt thự tự nhiên chạy đến nhà nghèo lôi thôi làm gì? Quá kỳ lạ!
Người đàn ông vẫn còn hơi ngu ngơ nói: “Em cũng đâu có nói muốn sống ở đây.”
Trì Am: “... Vậy giờ em cũng không nói, sao anh lại đưa em đến đây?”
Người đàn ông vẫn nói rất có vẻ hợp lý: “Không phải em bảo mùa đông quá lạnh muốn sống ở nơi ấm áp sao? Ở đây đủ ấm.”
Cho nên anh liền đưa cô đến đây?
Trì Am lại có ý muốn cắn anh rồi.
Tuyết càng lúc càng nặng hạt, Trì Am tựa vào cửa sổ nhìn bầu trời mờ ảo bên ngoài qua lớp kính, tuyết không ngừng rơi, thác nước nhỏ trong sơn cốc đã đóng băng, bây giờ nước cho con người sử dụng là nước ngầm không bị đóng băng nhưng khó lấy hơn.
“Am Am, không có gì đáng xem cả đâu, chúng ta đi tắm suối nước nóng đi.” Người đàn ông kéo cô ra khỏi cửa sổ.
Trì Am nói không nên lời: “Thật ra là anh muốn đi đến suối nước nóng chứ gì?”
Người đàn ông không hề biết xấu hổ ừ một tiếng: “Dù sao thì anh cũng không có việc gì để làm ...”
Cho nên mới làm cô phải không?
Mỗi khi Trì Am nhìn anh nói ra điều gì đó khiến người bình thường khó mà chịu nổi với vẻ mặt ngu ngơ đó thì đều cảm thấy cứng họng. May mắn là cô đã quen với tính khí của người đàn ông này rồi, sẵn sàng bao dung anh, chứ nếu cô thực sự là một người bình thường thì sẽ khó đảm bảo không bị anh làm cho tức chết.
Đi vào phòng tắm, Trì Am mặc kệ người đàn ông đã nhảy xuống nước để hưởng thụ kia, cô lấy hộp đựng tinh dầu ra, cầm lấy ra vài lọ tinh dầu đủ màu sắc.
Hoa Astana có năm màu, Tư Ngôn đã chế tạo thành hơn mười loại tinh dầu, bao gồm cả đơn sắc và màu hỗn hợp. Trong vài tháng qua Trì Am đã mò mẫm được khá ổn, kết hợp với những kiến thức y học mà cô học được ở các thế giới thì cô đã nhanh chóng nghĩ ra một bộ phương pháp điều trị hiệu quả.
“Am Am, mau tới đây đi.” Người đàn ông nằm trên phiến đá cạnh suối nước nóng gọi cô.
Trì Am quay đầu nhìn sang, thấy trong làn khói dày đặc người đàn ông đẹp đẽ như mỹ nhân đang tắm, khuôn mặt tuấn tú lấm tấm hơi nước, cực kỳ gợi cảm, cô nhìn thấy mà nóng cả mũi, cảm thấy có lẽ gần đây mình đã ăn quá nhiều thịt hươu, bổ quá rồi.
Tới khi Trì Am nhìn thấy cơ thể của người đàn ông thì cũng cảm thấy anh đã bổ quá mức rồi.
Trì Am mặt không đổi sắc cầm mấy bình tinh dầu bước tới, tàn nhẫn từ chối lời cầu hoan của anh, nhỏ tinh dầu vào nước xong lại để anh nằm xuống, ngồi sau lưng anh xoa bóp tinh dầu.
Người đàn ông quay lại nhìn cô đầy mong đợi: “Em có muốn bôi một ít lên người mình không?”
Trì Am: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.