Chương 584: Thế Giới Vô Vực
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Bãi biển mùa hè nắng vàng rực rỡ, thường xuyên có thể nhìn thấy đủ loại sò biển và cua biển trên bờ cát.
Khi mấy con cua cao vài mét diễu võ dương oai hoành hành trên bờ cát, Trì Am giơ kiếm trong tay lên, chém ra vài nhát, phanh thây một con cua biển khổng lồ, đồng thời còn chú ý né tránh đám cua xung quanh công kích lộn xộn. Đây là một nơi rèn luyện cực kỳ tốt.
Những con cua biển còn lại đều không quan tâm đồng loại bị phanh thây, vẫn bò ngang trên bờ cát không chút e dè.
Trì Am chọn bộ phận nhiều thịt nhất trong số mấy miếng bị phân chia để mang đi, đến nơi không có sinh vật biển khổng lồ hoành hành mới bắt đầu xử lý.
Tư Ngang ngồi đối diện mặt biển, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mãi tới khi Trì Am nướng cua xong, Tư Ngang mới đi tới ngồi bên cạnh cô, ngoan ngoãn chờ ăn.
“Sao cứ cách một thời gian anh lại phải đến bờ biển thế? Anh đang tìm cái gì à?” Trì Am hỏi.
Tư Ngang cầm một cái chân cua lên gặm, cau mày đáp: “Không biết, anh quên mất rồi.”
Trì Am lập tức muốn cướp cái chân cua kia về rồi dùng nó gõ đầu Tư Ngang xem anh có thể quên tiếp hay không. Giọng điệu của cô không tốt chút nào: “Anh lúc nào cũng quên. Liệu có ngày nào đó anh quên luôn cả em không?”
“Không đâu!” Tư Ngang chém đinh chặt sắt nói, vô cùng khẳng định.
Trì Am nhìn anh một lát, yên lặng cúi đầu ăn cua.
Thật ra anh vẫn luôn quên cô, mỗi thế giới chấm dứt anh đều sẽ quên, mãi tới khi hai người làm quen lại lần nữa.
Chỉ có cô mang theo trí nhớ, vẫn luôn nhớ rõ hết thảy những gì khi hai người bên nhau. Đây là may mắn, cũng là bất hạnh.
Thật ra tính đến bây giờ đã không thể phân rõ giữa hai người thì người nhớ mọi chuyện càng may mắn hơn hay người không nhớ gì càng đau khổ hơn.
Cả mùa hè, bọn họ vẫn luôn quanh quẩn ba điểm là nơi tụ cư, biển hoa và bờ biển. Khi có nhiệm vụ thì hai người tham gia làm nhiệm vụ, không có nhiệm vụ thì cưỡi đại bàng khổng lồ du ngoạn khắp nơi.
Vì thế, Trì Am cũng nhìn thấy Tư Ngang bắt được một ít đồ gì đó. Anh có một loại trực giác hoang dại, hoàn toàn không cần nghiên cứu là có thể biết tác dụng của thực vật hoặc khoáng vật nào đó, đồng thời vận dụng đối phó rất nhiều dã thú tấn công bọn họ, giúp bọn họ có thể tung tăng khắp mấy nơi đó.
Những lúc như vậy thì chỉ tội nghiệp đám người Tư Ngôn, phải nghiên cứu tới lui đồ Tư Ngang mang về, xem cách vận dụng như thế nào.
Chẳng qua đó là trước khi Trì Am tiến vào Thế giới vô vực.
Bây giờ Tư Ngang đã khá lên nhiều rồi, ít ra có thể trao đổi bình thường. Tuy vẫn rất nhiều khi chết não đến mức khiến người ta muốn đánh nhưng chỉ cần là Trì Am hỏi, anh đều thành thật khai báo, sau đó nhắn cho Tư Ngôn. Như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều công sức cho nhóm Tư Ngôn.
Bận rộn một hồi lại qua một năm.
…
Một năm lại một năm trôi qua, mãi tới khi Trì Am tiến vào thế giới này năm thứ tư, cô chợt phát hiện bầu không khí trong khu tụ cư bắt đầu thay đổi.
Đã sắp tới ngày năm năm một lần cánh cửa Thế giới vô vực mở ra.
Trì Am cảm thấy người trong khu tụ cư dao động mới hiểu, cho dù những người này cắm rễ ở Thế giới vô vực bao lâu, trong lòng bọn họ đều âm thầm khát khao trở lại cố hương. Dù Thế giới vô vực thần kỳ thế nào chăng nữa, bọn họ sinh tồn từng năm tại đây, sâu trong thâm tâm vẫn khát vọng trở lại quê mình.
Mấy năm này Trì Am đã loáng thoáng hiểu ra chìa khóa đi thông hai thế giới là thứ gì.
Tới đây không thể không nói rõ một chút sự thần kỳ của thế giới vô vực, thế giới thoạt nhìn như thời tiền sử này đã hình thành pháp tắc của chính mình, tựa như trong nơi u minh, thế giới này đã tồn tại một ý thức, sẽ phân biệt toàn bộ nhân loại tiến vào nơi này, dùng quy tắc của mình khiến sinh linh trong thế giới của mình sinh tồn, sinh sản.
Cách vài năm, Lạc Khả lại tìm tới Trì Am.
“Mùa xuân sang năm, khi băng tuyết tan rã chính là thời điểm cướp đoạt chìa khóa cổng, mà cánh cổng Thế giới vô vực sẽ mở vào tháng năm, ứng nghiệm câu nói kia: Người sống trở về, người chết an táng!” Lạc Khả hờ hững nói: “Cướp đoạt chìa khóa vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể sẽ chết, chị thật sự muốn tham gia sao?”
“Đương nhiên.” Trì Am khẳng định: “Lúc đó chẳng phải cô cũng vậy ư?”
Lạc Khả nhìn Trì Am một cái thật sâu, nhấp môi nói: “Chị Trì, tôi sẽ không lưu tình đâu.”
Trì Am ‘ừ’ một tiếng.
Lạc Khả cắn chặt răng, trong lòng khó chịu. Khoảnh khắc cô ta quay đầu muốn đi thì thấy Tư Ngang mặt lạnh tanh, đút hai tay túi quần đứng cách đó không xa. Ánh mắt người này vẫn còn lây dính một tầng màu máu, nhìn từ xa gần như có thể xem nhẹ, nhưng nếu chọc bực anh, ánh mắt anh sẽ biến thành màu đỏ thẫm như máu tươi, khủng bố như ác quỷ.
Nét mặt Lạc Khả thoáng cứng đờ, tăng nhanh tốc độ rời đi.
Trì Am quay đầu, thấy Tư Ngang đứng bên kia thì lập tức cười rộ lên, chạy về phía anh, còn rất “tâm cơ” bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt eo anh thân mật nói: “Anh đến từ bao giờ thế? Đúng lúc em đang nhớ anh.”
Tư Ngang cười như không cười, siết cằm cô hỏi: “Thật không? Anh nhìn không ra đấy.”
Trì Am âm thầm bĩu môi, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, tránh cho anh chàng bệnh thần kinh kiêm bệnh đa nghi hạng nặng này phát bệnh nữa.
Trải qua vài năm nỗ lực, Tư Ngang dần dần khôi phục thần trí, cũng không chết não để người ta tùy tiện lừa dối cho qua như trước nữa, cũng khống chế được bản thân nổi điên. Bây giờ trông anh bình thường hơn nhiều, nhưng theo đó thì tính tình càng thêm cố chấp, bệnh đa nghi nặng cực kỳ. Chỉ cần cô rời khỏi tầm mắt anh nửa tiếng đồng hồ, anh sẽ trở nên táo bạo không thôi, hai mắt vằn tia máu, một giây biến ma thần.
Trì Am cảm thấy còn không bằng lúc anh chết não, ít ra khi đó dễ đối phó hơn nhiều.
Còn Tư Ngôn thì lại hưng phấn nói cuối cùng đại nhân cũng khôi phục rồi, khiến anh ta vui mừng vô cùng.
Trì Am phân vân không biết với tình huống này của Tư Ngang mà quay về thế giới chiều không gian thứ ba thì thế giới kia thật sự có thể chấm dứt chiến tranh không đây? Đúng là khiến người sầu lòng.
Tư Ngang ôm eo cô, vòng chặt lấy người cô, để cô nhìn thẳng vào mình.
Trì Am thuận thế ôm lấy cổ anh, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, còn hôn nhẹ lên mặt anh vài cái lấy lòng. Sau đó cô tựa trán vào trán anh, cười nói: “Tư Ngang, hôm nay có đi biển hoa không?”
“Không cần, mấy người Tư Ngôn đi rồi.” Anh thản nhiên nói, bế cô bước khỏi khu tụ cư.
Dọc theo đường đi, mấy người bắt gặp bọn họ đều xem như không thấy. Dù sao mấy năm nay đôi trai gái khốn nạn này làm ra không ít chuyện ngược chó độc thân giữa ban ngày ban mặt rồi, nhìn nhiều cũng chết lặng, không có phản ứng gì.
Trì Am vẫn hơi ngượng ngùng, nhưng dáng vẻ Tư Ngang lúc này hơi đáng sợ, cô không dám ghẹo anh.
Tư Ngang bế cô đến một triền núi cây cỏ tươi tốt, đứng nơi này có thể nhìn thấy vách núi xám trắng của Bạch Nhai. Một trận gió nhẹ phất ngang, cây bạch quả trên sườn núi phát ra tiếng lá rơi, cả thế giới có vẻ an tĩnh nhàn nhã.
Tư Ngang dựa lưng vào cái cây sau lưng, mặc cho Trì Am dựa nghiêng trong lòng anh nằm trên cỏ.
Gió thổi qua, Trì Am không nhịn được ngáp một cái, có hơi buồn ngủ.
Tư Ngang vươn tay vỗ về tóc cô, nhẹ nhàng dùng ngón tay chải qua, mắt lại nhìn phương xa, không biết suy nghĩ cái gì.
Chợt, anh hỏi: “Am Am, em muốn trở lại thế giới chiều không gian thứ mười lăm à?”
Cơn buồn ngủ của Trì Am thoáng cái bị câu này dọa bay sạch. Cô nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt anh, phát hiện màu đỏ nơi đáy mắt người này lại bắt đầu hội tụ thì vội nhào tới ôm lấy đối phương: “Không, không. Em không rời khỏi anh đâu. Anh yên tâm đi.” Sau đó cô lại sửa miệng: “Dù em có trở về cũng phải nghĩ cách tìm tới nữa. Bởi vì chỉ có tiến vào thế giới này mới có thể gặp được anh, ở bên anh.”
Tư Ngang nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng thốt lên: “Thật không? Chẳng lẽ em nỡ lòng từ bỏ thế giới của mình? Từ bỏ người nhà, bạn bè và thế giới hiện đại văn minh an toàn sao? Em đều có thể từ bỏ?”
Trì Am liếm môi: “Không có gì nỡ hay không nỡ cả, nếu thế giới kia không có anh thì em đều bỏ được. Huống chi ba mẹ em mất từ lúc em học cấp hai rồi. Những người khác cũng không có quan hệ tốt. Trừ anh ra, em đã không còn người thân cận nữa.”
Lời này thành công lấy lòng Tư Ngang.
Anh vòng tay ôm cô vào lòng, cúi đầu thân mật cọ vào mặt cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Am Am, nhớ kỹ lời em nói, mặc kệ em đi bao xa, em đều phải trở lại bên cạnh anh, bằng không…”
Ánh máu trong mắt anh lóe ngang qua, tựa như máu tươi dính nhớp, ác ma chốn trần gian.
Khi mấy con cua cao vài mét diễu võ dương oai hoành hành trên bờ cát, Trì Am giơ kiếm trong tay lên, chém ra vài nhát, phanh thây một con cua biển khổng lồ, đồng thời còn chú ý né tránh đám cua xung quanh công kích lộn xộn. Đây là một nơi rèn luyện cực kỳ tốt.
Những con cua biển còn lại đều không quan tâm đồng loại bị phanh thây, vẫn bò ngang trên bờ cát không chút e dè.
Trì Am chọn bộ phận nhiều thịt nhất trong số mấy miếng bị phân chia để mang đi, đến nơi không có sinh vật biển khổng lồ hoành hành mới bắt đầu xử lý.
Tư Ngang ngồi đối diện mặt biển, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mãi tới khi Trì Am nướng cua xong, Tư Ngang mới đi tới ngồi bên cạnh cô, ngoan ngoãn chờ ăn.
“Sao cứ cách một thời gian anh lại phải đến bờ biển thế? Anh đang tìm cái gì à?” Trì Am hỏi.
Tư Ngang cầm một cái chân cua lên gặm, cau mày đáp: “Không biết, anh quên mất rồi.”
Trì Am lập tức muốn cướp cái chân cua kia về rồi dùng nó gõ đầu Tư Ngang xem anh có thể quên tiếp hay không. Giọng điệu của cô không tốt chút nào: “Anh lúc nào cũng quên. Liệu có ngày nào đó anh quên luôn cả em không?”
“Không đâu!” Tư Ngang chém đinh chặt sắt nói, vô cùng khẳng định.
Trì Am nhìn anh một lát, yên lặng cúi đầu ăn cua.
Thật ra anh vẫn luôn quên cô, mỗi thế giới chấm dứt anh đều sẽ quên, mãi tới khi hai người làm quen lại lần nữa.
Chỉ có cô mang theo trí nhớ, vẫn luôn nhớ rõ hết thảy những gì khi hai người bên nhau. Đây là may mắn, cũng là bất hạnh.
Thật ra tính đến bây giờ đã không thể phân rõ giữa hai người thì người nhớ mọi chuyện càng may mắn hơn hay người không nhớ gì càng đau khổ hơn.
Cả mùa hè, bọn họ vẫn luôn quanh quẩn ba điểm là nơi tụ cư, biển hoa và bờ biển. Khi có nhiệm vụ thì hai người tham gia làm nhiệm vụ, không có nhiệm vụ thì cưỡi đại bàng khổng lồ du ngoạn khắp nơi.
Vì thế, Trì Am cũng nhìn thấy Tư Ngang bắt được một ít đồ gì đó. Anh có một loại trực giác hoang dại, hoàn toàn không cần nghiên cứu là có thể biết tác dụng của thực vật hoặc khoáng vật nào đó, đồng thời vận dụng đối phó rất nhiều dã thú tấn công bọn họ, giúp bọn họ có thể tung tăng khắp mấy nơi đó.
Những lúc như vậy thì chỉ tội nghiệp đám người Tư Ngôn, phải nghiên cứu tới lui đồ Tư Ngang mang về, xem cách vận dụng như thế nào.
Chẳng qua đó là trước khi Trì Am tiến vào Thế giới vô vực.
Bây giờ Tư Ngang đã khá lên nhiều rồi, ít ra có thể trao đổi bình thường. Tuy vẫn rất nhiều khi chết não đến mức khiến người ta muốn đánh nhưng chỉ cần là Trì Am hỏi, anh đều thành thật khai báo, sau đó nhắn cho Tư Ngôn. Như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều công sức cho nhóm Tư Ngôn.
Bận rộn một hồi lại qua một năm.
…
Một năm lại một năm trôi qua, mãi tới khi Trì Am tiến vào thế giới này năm thứ tư, cô chợt phát hiện bầu không khí trong khu tụ cư bắt đầu thay đổi.
Đã sắp tới ngày năm năm một lần cánh cửa Thế giới vô vực mở ra.
Trì Am cảm thấy người trong khu tụ cư dao động mới hiểu, cho dù những người này cắm rễ ở Thế giới vô vực bao lâu, trong lòng bọn họ đều âm thầm khát khao trở lại cố hương. Dù Thế giới vô vực thần kỳ thế nào chăng nữa, bọn họ sinh tồn từng năm tại đây, sâu trong thâm tâm vẫn khát vọng trở lại quê mình.
Mấy năm này Trì Am đã loáng thoáng hiểu ra chìa khóa đi thông hai thế giới là thứ gì.
Tới đây không thể không nói rõ một chút sự thần kỳ của thế giới vô vực, thế giới thoạt nhìn như thời tiền sử này đã hình thành pháp tắc của chính mình, tựa như trong nơi u minh, thế giới này đã tồn tại một ý thức, sẽ phân biệt toàn bộ nhân loại tiến vào nơi này, dùng quy tắc của mình khiến sinh linh trong thế giới của mình sinh tồn, sinh sản.
Cách vài năm, Lạc Khả lại tìm tới Trì Am.
“Mùa xuân sang năm, khi băng tuyết tan rã chính là thời điểm cướp đoạt chìa khóa cổng, mà cánh cổng Thế giới vô vực sẽ mở vào tháng năm, ứng nghiệm câu nói kia: Người sống trở về, người chết an táng!” Lạc Khả hờ hững nói: “Cướp đoạt chìa khóa vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể sẽ chết, chị thật sự muốn tham gia sao?”
“Đương nhiên.” Trì Am khẳng định: “Lúc đó chẳng phải cô cũng vậy ư?”
Lạc Khả nhìn Trì Am một cái thật sâu, nhấp môi nói: “Chị Trì, tôi sẽ không lưu tình đâu.”
Trì Am ‘ừ’ một tiếng.
Lạc Khả cắn chặt răng, trong lòng khó chịu. Khoảnh khắc cô ta quay đầu muốn đi thì thấy Tư Ngang mặt lạnh tanh, đút hai tay túi quần đứng cách đó không xa. Ánh mắt người này vẫn còn lây dính một tầng màu máu, nhìn từ xa gần như có thể xem nhẹ, nhưng nếu chọc bực anh, ánh mắt anh sẽ biến thành màu đỏ thẫm như máu tươi, khủng bố như ác quỷ.
Nét mặt Lạc Khả thoáng cứng đờ, tăng nhanh tốc độ rời đi.
Trì Am quay đầu, thấy Tư Ngang đứng bên kia thì lập tức cười rộ lên, chạy về phía anh, còn rất “tâm cơ” bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt eo anh thân mật nói: “Anh đến từ bao giờ thế? Đúng lúc em đang nhớ anh.”
Tư Ngang cười như không cười, siết cằm cô hỏi: “Thật không? Anh nhìn không ra đấy.”
Trì Am âm thầm bĩu môi, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, tránh cho anh chàng bệnh thần kinh kiêm bệnh đa nghi hạng nặng này phát bệnh nữa.
Trải qua vài năm nỗ lực, Tư Ngang dần dần khôi phục thần trí, cũng không chết não để người ta tùy tiện lừa dối cho qua như trước nữa, cũng khống chế được bản thân nổi điên. Bây giờ trông anh bình thường hơn nhiều, nhưng theo đó thì tính tình càng thêm cố chấp, bệnh đa nghi nặng cực kỳ. Chỉ cần cô rời khỏi tầm mắt anh nửa tiếng đồng hồ, anh sẽ trở nên táo bạo không thôi, hai mắt vằn tia máu, một giây biến ma thần.
Trì Am cảm thấy còn không bằng lúc anh chết não, ít ra khi đó dễ đối phó hơn nhiều.
Còn Tư Ngôn thì lại hưng phấn nói cuối cùng đại nhân cũng khôi phục rồi, khiến anh ta vui mừng vô cùng.
Trì Am phân vân không biết với tình huống này của Tư Ngang mà quay về thế giới chiều không gian thứ ba thì thế giới kia thật sự có thể chấm dứt chiến tranh không đây? Đúng là khiến người sầu lòng.
Tư Ngang ôm eo cô, vòng chặt lấy người cô, để cô nhìn thẳng vào mình.
Trì Am thuận thế ôm lấy cổ anh, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, còn hôn nhẹ lên mặt anh vài cái lấy lòng. Sau đó cô tựa trán vào trán anh, cười nói: “Tư Ngang, hôm nay có đi biển hoa không?”
“Không cần, mấy người Tư Ngôn đi rồi.” Anh thản nhiên nói, bế cô bước khỏi khu tụ cư.
Dọc theo đường đi, mấy người bắt gặp bọn họ đều xem như không thấy. Dù sao mấy năm nay đôi trai gái khốn nạn này làm ra không ít chuyện ngược chó độc thân giữa ban ngày ban mặt rồi, nhìn nhiều cũng chết lặng, không có phản ứng gì.
Trì Am vẫn hơi ngượng ngùng, nhưng dáng vẻ Tư Ngang lúc này hơi đáng sợ, cô không dám ghẹo anh.
Tư Ngang bế cô đến một triền núi cây cỏ tươi tốt, đứng nơi này có thể nhìn thấy vách núi xám trắng của Bạch Nhai. Một trận gió nhẹ phất ngang, cây bạch quả trên sườn núi phát ra tiếng lá rơi, cả thế giới có vẻ an tĩnh nhàn nhã.
Tư Ngang dựa lưng vào cái cây sau lưng, mặc cho Trì Am dựa nghiêng trong lòng anh nằm trên cỏ.
Gió thổi qua, Trì Am không nhịn được ngáp một cái, có hơi buồn ngủ.
Tư Ngang vươn tay vỗ về tóc cô, nhẹ nhàng dùng ngón tay chải qua, mắt lại nhìn phương xa, không biết suy nghĩ cái gì.
Chợt, anh hỏi: “Am Am, em muốn trở lại thế giới chiều không gian thứ mười lăm à?”
Cơn buồn ngủ của Trì Am thoáng cái bị câu này dọa bay sạch. Cô nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt anh, phát hiện màu đỏ nơi đáy mắt người này lại bắt đầu hội tụ thì vội nhào tới ôm lấy đối phương: “Không, không. Em không rời khỏi anh đâu. Anh yên tâm đi.” Sau đó cô lại sửa miệng: “Dù em có trở về cũng phải nghĩ cách tìm tới nữa. Bởi vì chỉ có tiến vào thế giới này mới có thể gặp được anh, ở bên anh.”
Tư Ngang nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng thốt lên: “Thật không? Chẳng lẽ em nỡ lòng từ bỏ thế giới của mình? Từ bỏ người nhà, bạn bè và thế giới hiện đại văn minh an toàn sao? Em đều có thể từ bỏ?”
Trì Am liếm môi: “Không có gì nỡ hay không nỡ cả, nếu thế giới kia không có anh thì em đều bỏ được. Huống chi ba mẹ em mất từ lúc em học cấp hai rồi. Những người khác cũng không có quan hệ tốt. Trừ anh ra, em đã không còn người thân cận nữa.”
Lời này thành công lấy lòng Tư Ngang.
Anh vòng tay ôm cô vào lòng, cúi đầu thân mật cọ vào mặt cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Am Am, nhớ kỹ lời em nói, mặc kệ em đi bao xa, em đều phải trở lại bên cạnh anh, bằng không…”
Ánh máu trong mắt anh lóe ngang qua, tựa như máu tươi dính nhớp, ác ma chốn trần gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.