Chương 590: Thế Giới Vô Vực
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am ra khỏi biển, thấy được bãi cát vốn trắng phau mềm mại lúc này đã hóa thành luyện ngục trần gian.
Thi thể nhân loại và máu tươi thẩm thấu hạt cát màu trắng, bốn phía cũng lác đác thi thể cua biển khổng lồ, đều là con người giết chết, xung quanh còn có cua lớn đang bò ngang, mùi máu tươi đặc quánh theo gió biển bay tới, hỗn hợp mùi cua làm người ta không nhịn được buồn nôn.
Trì Am còn chưa kịp nhìn kỹ đã cảm thấy xung quanh khác thường, bên hông chợt bị người nào đó kéo ra khỏi chỗ đang đứng.
Cùng với đó là một tiếng súng vang lên, Trì Am quay phắt đầu nhìn lại, chỉ thấy Giles cầm súng đứng cách đó không xa, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm hai người, miệng mấp máy, cười điên cuồng: “Đi —— chết —— đi!”
Tiếng súng ‘đoàng đoàng’ vang lên, hai người lẻn tới sau một thi thể cua biển nằm ngổn ngang, viên đạn bắn lên cơ thể cua biển, xác ngoài cứng rắn nháy mắt vỡ vụn, chảy ra chất lỏng mùi tanh nồng nặc.
Giles như phát điên, nắm súng đuổi sát hai người không bỏ, bắn lung tung loạn xạ khiến vài người xung quanh cũng chịu liên lụy.
Cảnh này khiến mấy người đang chạy dọc bờ cát giận tím mặt, trong đó có một người không chút do dự chém thẳng một đao về phía Giles, tức giận mắng: “Thằng khốn nạn, mày muốn để động vật bạo loạn à?”
Giles bị chém ngã lăn xuống mặt cát, máu tươi đầm đìa, súng trong tay cũng rơi ra một bên, vừa vặn bị một con cua bò ngang tới dẫm sâu xuống cát. Giles đành phải một bên kêu thảm một bên né tránh con cua khổng lồ kia.
Nhưng rất nhanh sau đó, lại nghe tiếng súng vang lên từ phía xa.
Những người khác quay đầu nhìn lại, phát hiện xung quanh còn có mấy người cầm súng, hai mắt bọn họ lập tức trừng muốn lọt tròng.
Trì Am sôi máu, rút kiếm nhảy dựng lên, mượn đám cua khổng lồ che nấp, xông về phía trước, ném một kiếm tới xuyên thẳng qua ngực kẻ cầm súng kia, gã ngã xuống đất tắt thờ. Trì Am nhào tới nắm lấy khẩu súng kia, lại ném về phí một gã cầm súng khác cách đó không xa, ngay giữa đầu, thân thể người nọ lảo đảo, nhanh chóng gục xuống đất không dậy nổi.
Bên kia, Tư Ngang cũng liên tục đánh gục vài người cầm súng, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sung huyết, khi chống lại người cuối cùng thì như một đại lực sĩ, nâng thi thể một con cua khổng lồ lên cao ném về phía người nọ.
Thi thể cua lớn đè nặng người kia xuống, đối phương chỉ kịp kêu thảm một tiếng, sau đó im bặt.
Những người thấy cảnh này đều khựng lại, cũng vì vậy mà suýt bị đám cua xung quanh đánh bay.
Nhưng mọi thứ còn chưa xong.
Đúng lúc này, đoàn người cảm giác được mặt đất bất chợt rung bần bật, không phải kiểu chấn động khi chìa khóa cổng xuất hiện, mà là một loại lay động cực kỳ đáng sợ, tựa như có thiên quân vạn mã đang chạy tới rất gần rồi.
“Động vật phát cuồng rồi, chạy mau!” Udo xé họng gào lên.
Người xung quanh sửng sốt, nháy mắt sau đó cảm nhận được rừng rậm bên kia chấn động. Mọi người sợ hãi vô cùng, quả nhiên, vừa rồi đám người kia dùng súng đã dẫn tới động vật cuồng loạn. Ở Thế giới vô vực, chuyện thế này không phải lần đầu tiên gặp phải, đây cũng là lý do có quy tắc không cho phép chế tạo vũ khí nóng.
“Làm sao bây giờ! Chúng ta sẽ chết ở đây!”
Đoàn người kinh hoảng, đã không kịp tìm chìa khóa nữa rồi. Tình huống như vậy dù có tìm được chìa khóa cũng không thể sống sót trở về.
Đằng trước có sinh vật biển khổng lồ, đằng sau có sinh vật đất liền khủng bố, cho dù trốn đi đâu cũng không thoát. Những người nhìn rõ tình thế không nhịn được lộ vẻ tuyệt vọng, càng hận đám người không màng tất thảy sử dụng súng ống kia, rõ ràng là muốn hại chết cả đám mà.
Udo mồ hôi đầm đìa, huyệt thái dương cũng nảy thình thịch, hoàn toàn không nghĩ được cách.
Có thể trốn ở đâu? Dù là biển hay đất liền đều không thể trốn thoát. Dù là đám nham thạch thoạt nhìn cứng rắn trên bờ biển cũng không ngăn được đám động vật phát cuồng có sức phá hoại ngang với khủng long bạo chúa này.
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ đều phải chết tại đây ư? Dù có đoạt được chìa khóa cổng chăng nữa, giờ còn chưa tới tháng năm, cánh cổng Thế giới vô vực sẽ không mở ra, bọn họ vẫn không thể rời đi.
Lúc này, Trì Am rút kiếm khỏi thi thể một gã cầm súng, đang quyết định xem có nên đánh bừa không thì lại bị người kéo cánh tay.
Trì Am quay đầu nhìn người bên cạnh, há miệng gọi: “Tư…”
“Chúng ta đi!” Tư Ngang nói xong ôm cô lên chạy về phía bờ biển.
Trì Am muốn hỏi anh định đi đâu, lại thấy mấy người Tư Ngôn không biết từ đâu chui ra, cả người đầy vết máu, không nói hai lời cùng chạy theo, còn lớn tiếng gọi đám người luống cuống tay chân xung quanh: “Không muốn chết thì mau đuổi theo!”
Lời này chẳng khác nào đèn pha trong đêm, rọi một con đường cho đám người đang rơi vào tuyệt cảnh. Bọn họ không chút nghĩ ngợi lập tức theo sát, cùng nhau chạy về phía biển.
Lúc này, nước biển cũng đã cuồn cuộn dâng trào, đám người đều hiểu, chỉ lát nữa dù là sinh vật biển hay sinh vật đất liền đều sẽ điên cuồng công kích hết thảy, cho đám nhân loại mang lại nguy hại cho thế giới này một kích trí mạng.
Tư Ngang kéo Trì Am tiến tới rìa biển, không chút do dự nhảy xuống, lặn sâu mấy chục thước mới kéo cô tiến vào một hang động cao ngang một người.
Ánh mặt trời vẫn sáng ngời như cũ, nơi này lặn xuống không sâu, có thể thấy rõ ràng cửa hang kia.
Đám người Tư Ngôn cũng lần lượt tới bờ biển, kiên định theo sát hai người, thấy bọn họ lặn xuống cũng không chút do dự theo sau.
Những người khác thấy bọn họ nhảy xuống biển thì đều sửng sốt một thoáng, có vài người trở nên chần chừ. Dù sao lúc này trong biển cũng không an toàn, đám sinh vật biển khổng lồ sẽ mau chóng xuất hiện. Nhưng cảm nhận được mặt đất càng chấn động càng mãnh liệt, đa số người không dám do dự thêm nữa, đều nhảy xuống theo.
“Này, cứu tôi với!” Người bị thương trên bờ cát thê lương kêu gào.
Nhưng thời điểm này thân ai lo chạy người nấy, nào còn thời gian quản nhiều như vậy.
Rầm một tiếng, Trì Am bị người lôi kéo từ trong nước toát ra, chống nham thạch ướt sũng lên bờ.
Đám người Tư Ngôn đằng sau cũng nhanh chóng leo lên.
Người nổi lên nhìn tình huống xung quanh không khỏi ngạc nhiên, không ngờ giữa biển lại có một con đường hầm như thế, rõ ràng là hang động biển do tự nhiên hình thành. Càng đi vào trong càng tối tăm, hoàn toàn không thấy rõ đi về phía nào, cũng không biết vách hang động này có rắn chắc hay không.
Nhưng bây giờ đã không có ai lo lắng được nhiều như vậy, thầm nghĩ chạy giữ mạng rồi lại tính, ai thèm để ý nó thông đi đâu.
Chấn động càng ngày càng mãnh liệt, dù đứng trong hang động bị nước biển bao phủ vẫn cảm giác được chấn động như hủy diệt đất trời kia. Thậm chí có người không nhịn được lo lắng hang động này có thể bị đám động vật trên đất liền dẫm sập không.
Một đám người sờ soạng đi tới trong bóng đêm, chấn động trên đỉnh đầu khiến bọn họ gần như đứng không vững, chỉ có thể đỡ tường đi tới.
Cảm giác được chấn động bên ngoài, tất cả mọi người run như cầy sấy, những người trốn vào vừa sợ lại hoảng, dù sao bọn họ rất ít khi trải qua tình huống động vật bạo loạn thế này. Nhưng mỗi lần thấy đám động vật to lớn kia, không cần trải qua cũng đủ biết chúng nó phát cuồng thì lực sát thương đáng gờm nhường nào.
Hoàn toàn không phải là thứ mà nhân loại có thể đối kháng được.
Không biết đi bao lâu, xung quanh không còn là bóng tối nữa, trên đỉnh đầu lác đác có tia sáng lọt xuống.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, phát hiện bên trên đỉnh đầu có từng lỗ nhỏ như tổ ong. Tuy rằng không biết nơi này là đâu, nhưng chấn động trên mặt đất chưa dừng, bọn họ cũng không dám mạo hiểm tìm lối ra, chỉ có thể cúi gằm đi tới.
Lại đi không biết bao lâu, chấn động ngày càng nhỏ, mọi người không thể phán đoán liệu có phải đã cách địa điểm động vật cuồng bạo xa rồi hay bạo loạn đã chấm dứt, động vật phát cuồng rốt cuộc rời đi.
Thi thể nhân loại và máu tươi thẩm thấu hạt cát màu trắng, bốn phía cũng lác đác thi thể cua biển khổng lồ, đều là con người giết chết, xung quanh còn có cua lớn đang bò ngang, mùi máu tươi đặc quánh theo gió biển bay tới, hỗn hợp mùi cua làm người ta không nhịn được buồn nôn.
Trì Am còn chưa kịp nhìn kỹ đã cảm thấy xung quanh khác thường, bên hông chợt bị người nào đó kéo ra khỏi chỗ đang đứng.
Cùng với đó là một tiếng súng vang lên, Trì Am quay phắt đầu nhìn lại, chỉ thấy Giles cầm súng đứng cách đó không xa, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm hai người, miệng mấp máy, cười điên cuồng: “Đi —— chết —— đi!”
Tiếng súng ‘đoàng đoàng’ vang lên, hai người lẻn tới sau một thi thể cua biển nằm ngổn ngang, viên đạn bắn lên cơ thể cua biển, xác ngoài cứng rắn nháy mắt vỡ vụn, chảy ra chất lỏng mùi tanh nồng nặc.
Giles như phát điên, nắm súng đuổi sát hai người không bỏ, bắn lung tung loạn xạ khiến vài người xung quanh cũng chịu liên lụy.
Cảnh này khiến mấy người đang chạy dọc bờ cát giận tím mặt, trong đó có một người không chút do dự chém thẳng một đao về phía Giles, tức giận mắng: “Thằng khốn nạn, mày muốn để động vật bạo loạn à?”
Giles bị chém ngã lăn xuống mặt cát, máu tươi đầm đìa, súng trong tay cũng rơi ra một bên, vừa vặn bị một con cua bò ngang tới dẫm sâu xuống cát. Giles đành phải một bên kêu thảm một bên né tránh con cua khổng lồ kia.
Nhưng rất nhanh sau đó, lại nghe tiếng súng vang lên từ phía xa.
Những người khác quay đầu nhìn lại, phát hiện xung quanh còn có mấy người cầm súng, hai mắt bọn họ lập tức trừng muốn lọt tròng.
Trì Am sôi máu, rút kiếm nhảy dựng lên, mượn đám cua khổng lồ che nấp, xông về phía trước, ném một kiếm tới xuyên thẳng qua ngực kẻ cầm súng kia, gã ngã xuống đất tắt thờ. Trì Am nhào tới nắm lấy khẩu súng kia, lại ném về phí một gã cầm súng khác cách đó không xa, ngay giữa đầu, thân thể người nọ lảo đảo, nhanh chóng gục xuống đất không dậy nổi.
Bên kia, Tư Ngang cũng liên tục đánh gục vài người cầm súng, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sung huyết, khi chống lại người cuối cùng thì như một đại lực sĩ, nâng thi thể một con cua khổng lồ lên cao ném về phía người nọ.
Thi thể cua lớn đè nặng người kia xuống, đối phương chỉ kịp kêu thảm một tiếng, sau đó im bặt.
Những người thấy cảnh này đều khựng lại, cũng vì vậy mà suýt bị đám cua xung quanh đánh bay.
Nhưng mọi thứ còn chưa xong.
Đúng lúc này, đoàn người cảm giác được mặt đất bất chợt rung bần bật, không phải kiểu chấn động khi chìa khóa cổng xuất hiện, mà là một loại lay động cực kỳ đáng sợ, tựa như có thiên quân vạn mã đang chạy tới rất gần rồi.
“Động vật phát cuồng rồi, chạy mau!” Udo xé họng gào lên.
Người xung quanh sửng sốt, nháy mắt sau đó cảm nhận được rừng rậm bên kia chấn động. Mọi người sợ hãi vô cùng, quả nhiên, vừa rồi đám người kia dùng súng đã dẫn tới động vật cuồng loạn. Ở Thế giới vô vực, chuyện thế này không phải lần đầu tiên gặp phải, đây cũng là lý do có quy tắc không cho phép chế tạo vũ khí nóng.
“Làm sao bây giờ! Chúng ta sẽ chết ở đây!”
Đoàn người kinh hoảng, đã không kịp tìm chìa khóa nữa rồi. Tình huống như vậy dù có tìm được chìa khóa cũng không thể sống sót trở về.
Đằng trước có sinh vật biển khổng lồ, đằng sau có sinh vật đất liền khủng bố, cho dù trốn đi đâu cũng không thoát. Những người nhìn rõ tình thế không nhịn được lộ vẻ tuyệt vọng, càng hận đám người không màng tất thảy sử dụng súng ống kia, rõ ràng là muốn hại chết cả đám mà.
Udo mồ hôi đầm đìa, huyệt thái dương cũng nảy thình thịch, hoàn toàn không nghĩ được cách.
Có thể trốn ở đâu? Dù là biển hay đất liền đều không thể trốn thoát. Dù là đám nham thạch thoạt nhìn cứng rắn trên bờ biển cũng không ngăn được đám động vật phát cuồng có sức phá hoại ngang với khủng long bạo chúa này.
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ đều phải chết tại đây ư? Dù có đoạt được chìa khóa cổng chăng nữa, giờ còn chưa tới tháng năm, cánh cổng Thế giới vô vực sẽ không mở ra, bọn họ vẫn không thể rời đi.
Lúc này, Trì Am rút kiếm khỏi thi thể một gã cầm súng, đang quyết định xem có nên đánh bừa không thì lại bị người kéo cánh tay.
Trì Am quay đầu nhìn người bên cạnh, há miệng gọi: “Tư…”
“Chúng ta đi!” Tư Ngang nói xong ôm cô lên chạy về phía bờ biển.
Trì Am muốn hỏi anh định đi đâu, lại thấy mấy người Tư Ngôn không biết từ đâu chui ra, cả người đầy vết máu, không nói hai lời cùng chạy theo, còn lớn tiếng gọi đám người luống cuống tay chân xung quanh: “Không muốn chết thì mau đuổi theo!”
Lời này chẳng khác nào đèn pha trong đêm, rọi một con đường cho đám người đang rơi vào tuyệt cảnh. Bọn họ không chút nghĩ ngợi lập tức theo sát, cùng nhau chạy về phía biển.
Lúc này, nước biển cũng đã cuồn cuộn dâng trào, đám người đều hiểu, chỉ lát nữa dù là sinh vật biển hay sinh vật đất liền đều sẽ điên cuồng công kích hết thảy, cho đám nhân loại mang lại nguy hại cho thế giới này một kích trí mạng.
Tư Ngang kéo Trì Am tiến tới rìa biển, không chút do dự nhảy xuống, lặn sâu mấy chục thước mới kéo cô tiến vào một hang động cao ngang một người.
Ánh mặt trời vẫn sáng ngời như cũ, nơi này lặn xuống không sâu, có thể thấy rõ ràng cửa hang kia.
Đám người Tư Ngôn cũng lần lượt tới bờ biển, kiên định theo sát hai người, thấy bọn họ lặn xuống cũng không chút do dự theo sau.
Những người khác thấy bọn họ nhảy xuống biển thì đều sửng sốt một thoáng, có vài người trở nên chần chừ. Dù sao lúc này trong biển cũng không an toàn, đám sinh vật biển khổng lồ sẽ mau chóng xuất hiện. Nhưng cảm nhận được mặt đất càng chấn động càng mãnh liệt, đa số người không dám do dự thêm nữa, đều nhảy xuống theo.
“Này, cứu tôi với!” Người bị thương trên bờ cát thê lương kêu gào.
Nhưng thời điểm này thân ai lo chạy người nấy, nào còn thời gian quản nhiều như vậy.
Rầm một tiếng, Trì Am bị người lôi kéo từ trong nước toát ra, chống nham thạch ướt sũng lên bờ.
Đám người Tư Ngôn đằng sau cũng nhanh chóng leo lên.
Người nổi lên nhìn tình huống xung quanh không khỏi ngạc nhiên, không ngờ giữa biển lại có một con đường hầm như thế, rõ ràng là hang động biển do tự nhiên hình thành. Càng đi vào trong càng tối tăm, hoàn toàn không thấy rõ đi về phía nào, cũng không biết vách hang động này có rắn chắc hay không.
Nhưng bây giờ đã không có ai lo lắng được nhiều như vậy, thầm nghĩ chạy giữ mạng rồi lại tính, ai thèm để ý nó thông đi đâu.
Chấn động càng ngày càng mãnh liệt, dù đứng trong hang động bị nước biển bao phủ vẫn cảm giác được chấn động như hủy diệt đất trời kia. Thậm chí có người không nhịn được lo lắng hang động này có thể bị đám động vật trên đất liền dẫm sập không.
Một đám người sờ soạng đi tới trong bóng đêm, chấn động trên đỉnh đầu khiến bọn họ gần như đứng không vững, chỉ có thể đỡ tường đi tới.
Cảm giác được chấn động bên ngoài, tất cả mọi người run như cầy sấy, những người trốn vào vừa sợ lại hoảng, dù sao bọn họ rất ít khi trải qua tình huống động vật bạo loạn thế này. Nhưng mỗi lần thấy đám động vật to lớn kia, không cần trải qua cũng đủ biết chúng nó phát cuồng thì lực sát thương đáng gờm nhường nào.
Hoàn toàn không phải là thứ mà nhân loại có thể đối kháng được.
Không biết đi bao lâu, xung quanh không còn là bóng tối nữa, trên đỉnh đầu lác đác có tia sáng lọt xuống.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, phát hiện bên trên đỉnh đầu có từng lỗ nhỏ như tổ ong. Tuy rằng không biết nơi này là đâu, nhưng chấn động trên mặt đất chưa dừng, bọn họ cũng không dám mạo hiểm tìm lối ra, chỉ có thể cúi gằm đi tới.
Lại đi không biết bao lâu, chấn động ngày càng nhỏ, mọi người không thể phán đoán liệu có phải đã cách địa điểm động vật cuồng bạo xa rồi hay bạo loạn đã chấm dứt, động vật phát cuồng rốt cuộc rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.