Chương 38: Thời Kỳ Viễn Cổ
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trì Am quay đầu lại nhìn hắn.
“Tỉnh lại rồi sao? Có muốn ăn chút gì hay không? Ta bảo Hạc Đồng nấu cho nàng ăn.” Hắn hỏi, dung nhan tuấn mỹ lúc này trông khá dịu dàng.
Trì Am đáp một tiếng, sau đó hỏi: “Hạc Đồng trở lại rồi hả?”
“Về rồi.” Hắn hờ hững nói, sau đấy ôm nàng, vẻ mặt lười nhác cọ cọ.
Trì Am lập tức muốn đẩy hắn ra, miễn cho phải dạy hư trẻ nhỏ.
Tuy rằng Hạc Đồng đã từng nói không nhớ nổi
mình đã sống bao lâu rồi nhưng thoạt nhìn trong nhóc chỉ giống như đứa bé mới mười tuổi thôi. Thêm nữa, từ trước giờ nhóc vẫn chỉ loanh quanh sinh hoạt tại trong sơn cốc này, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tâm tính ngây thơ trong sáng như trẻ con, Trì Am khó có thể coi nhóc như người trưởng thành mà đối đãi.
Lúc Hạc Đồng bưng đồ ăn đã nấu xong xuôi tiến vào thì thấy Trì Am đang ngồi ngay ngắn bên cạnh cửa sổ, còn nam nhân thì không vui nằm trên giường da thú, mặt vô cảm xúc nhìn nàng chằm chằm.
Hạc Đồng đem đồ ăn đến cho Trì Am, chê cười nói: “Sao hôm nay ngươi dậy muộn thế? Đã đến giữa trưa rồi đấy.”
Khuôn mặt Trì Am hoàn mỹ nở một nụ cười hòa nhã, mắt cũng không chớp lấy cái nào: “Xin lỗi, tối qua ta thức khuya luyện đan nên đi ngủ khá trễ.”
Hạc Đồng dễ dàng chấp nhận lý do này.
Thức ăn hôm nay là canh cá và bánh cá được nấu từ cá ngọc trai, đều là những món mà Trì Am tương đối thích, tiếc là nơi sinh sống của bọn chúng khá xa, thường ngày nam nhân rất ít khi đi đến đó đánh bắt, sao hôm nay lại có được thế?
“Trời vừa sáng đại nhân đã đi ra ngoài, vừa mới mang về.” Hạc Đồng giải thích, không quên thêm một câu: “Ngươi nhìn đi, đại nhân đối xử với người tốt biết bao nhiêu, ngươi phải hầu hạ ngài ấy cho thật tốt đấy, không được lười biếng đâu!”
Khóe miệng Trì Am run rẩy, thầm nghĩ nàng hầu hạ đến cả trên giường rồi còn chưa đủ tốt hay sao?
Nghĩ đến đây, nam nhân đột nhiên nhích người tới, từ trong đống thức ăn cầm lấy một miếng bánh cá cắn một miếng, khuôn mặt vô cảm nhai nuốt xuống.
Hạc Đồng kinh ngạc hỏi: “Đại nhân, người cũng thích ăn bánh cá hả?”
Nam nhân không nói gì, hắn đưa cái bánh cá đã bị cạp một miếng đến bên miệng Trì Am, đợi nàng cắn tiếp mới lấy lại, rồi cạp chính xác ở nơi có dấu răng nàng một miếng nữa.
Hạc Đồng kinh ngạc trừng to hai mắt.
Trì Am nhìn hắn ngơ ngác, trách móc hắn đừng dạy hư trẻ nhỏ.
Cuối cùng cơm nước cũng xong xuôi, Trì Am không muốn lại tiếp tục nằm nữa, bây giờ nàng chỉ cần nhìn đến chiếc giường da thú kia là lại rùng mình nổi da gà, muốn làm gì cũng được, miễn đừng nằm trên đó là tốt rồi.
Vì vậy nàng quyết định tiếp tục đi hái một ít thảo dược về để luyện đan.
Khổ nỗi cơ thể nàng lúc này không còn sức để làm gì được, đi lại vài bước cũng khó khăn, nên chỉ có thể nhờ Hạc Đồng giúp nàng hái dược liệu về.
“Muốn lấy loại nào?” Nam nhân đột nhiên nói.
Trì Am kinh ngạc nhìn hắn, Hạc Đồng cũng trừng trừng hai mắt.
Rốt cuộc Trì Am cũng nói ra vài loại thảo dược, nam nhân nghe xong liền nhảy từ cửa sổ ra ngoài, đi xung quanh hái tất cả những loại thảo dược nàng yêu cầu đem về. Ngoại trừ những loại đó, hắn còn hái thêm vài cây linh thảo mà Trì Am không biết tên.
“Đại nhân, người hái mấy loại linh thảo này để làm gì?” Hạc Đồng nghi hoặc hỏi.
“Cho nàng dùng.” Nam nhận trả lời.
Hạc Đồng nghe xong lập tức nhìn nhìn Trì Am, rồi lại nhìn sang nam nhân, cứ cảm thấy có cái gì đó là lạ.
Trì Am nhìn bọn họ mà không hiểu gì, một hồi cũng chưa hiểu được ý tứ của nam nhân.
Cho đến một lúc lâu sau, nam nhân bưng nước đến cho Trì Am rửa tay thì Hạc Đồng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.
Nhóc bực bội nói với Trì Am: “Rõ ràng người mới là người phải tỉ mỉ hầu hạ đại nhân, sao bây giờ ngược lại đại nhân phải chăm sóc cho ngươi rồi?”
Bởi vì đại nhận nhà người quá mức cầm thú, khiến ta thành bộ dạng như thế này, cho nên hắn tự biết đuối lý, hầu hạ chăm sóc ta.
Trì Am nghĩ trong lòng là thế, ngoài mặt lại tỏ ra phi thường vô tội nói: “Có thể là do đại nhân đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới giúp ta, giống như Hạc Đồng vậy đó.” Bình thường mỗi lúc Hạc Đồng rảnh rang cũng sẽ giúp nàng cùng nhau hái thảo dược rồi lại luyện đan, làm không biết chán.
Hạc Đồng hoài nghi nhìn nàng, vẫn cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, dùng xong cơm nước không lâu sau, Trì Am đã bị nam nhân kéo đến suối nước nóng ngâm mình.
Trì Am rúc ở trong góc, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.
“Lại đây!” Mái tóc đen ướt nhẹp bị hắn hất ra đằng sau, lộ ra vòm ngực kiên cố.
Từng giọt nước lăn dài trên làn da bóng loáng tựa đá cẩm thạch chảy xuống nơi khe bụng. Tại nơi mờ mịt hơi sương như này, cơ thể gợi cảm hoàn mỹ của hắn đẹp đến mức khiến người khác phải choáng váng.
Nếu như thường ngày nàng chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời đi lại, nhưng nhìn dáng vẻ đầy tính công kích của hắn hiện giờ, nàng mà dám bước qua đó chắc chắn là đã bị quỷ nhập rồi.
Chỗ đó đến bây giờ vẫn còn đau nhức đây này.
“Ta tắm ở đây là được rồi.” Trì Am thu mình nấp sau một tảng ngọc thạch, không chịu đi lại.
Nam nhân khựng lại một chút rồi tự mình đi qua đó luôn. Hắn dễ dàng mà kéo nàng qua bên này, ngăn không cho nàng giãy giụa, sau đó lại vươn tay vớt lấy một cây thảo dược trôi lềnh bềnh trên mặt hồ, bóp nát lấy nước thuốc cho vào tay rồi bế nàng lên khỏi mặt nước.
Trì Am tựa vào cánh tay hắn, cơ thể không kiềm được mà co lại.
Vốn dĩ nơi đó vẫn luôn thấy đau nhức nhưng rất nhanh cảm giác đó đã bị một cơn mát lạnh thay thế. Tuy không nhìn trực tiếp nó nhưng cũng có thể cảm giác được sự thay đổi rõ rệt, nơi sưng đỏ kia dưới sự trị liệu của thảo dược nhanh chóng tiêu tan, rất mau đã không còn cảm thấy ê ẩm nữa.
Trì Am quay đầu nhìn lại mấy cọng thảo dược trôi nổi trong nước, phát hiện đây là mấy loại cây khác lạ mà hắn hái về hồi trưa.
Hóa ra thật sự là hái cho nàng dùng...
Nhưng mà làm thế này cũng xấu hổ quá...
Là một con người hiện đại cũng biết xấu hổ như ai, Trì Am thật sự không thể nào tập làm quen được với thời đại mà dân phong phóng khoáng như này. Hành vi đơn giản, trực tiếp của nam nhân này tuy rằng quả thực là phù hợp với bản tính của một con thú như hắn, nhưng nó vẫn khiển cho nàng cảm thấy thẹn.
Bôi thuốc xong, Trì Am cứ tưởng rằng có thể kết thúc buổi tắm rửa ở đây, kết quả nàng phát hiện mình thật sự ngây thơ quá rồi.
Đến khi được rời khỏi suối nước nóng Trì Am cũng chỉ có thể uể oải làm ổ trong lòng hắn, để mặc hắn ôm nàng về phòng.
Nằm trên giường, Trì Am trầm mặc nhìn lên trần nhà được khảm dạ minh châu, chầm chậm quay đầu nhìn về phía nam nhân nghiêng mình nằm bên cạnh, đang vây nàng tựa vào lồng ngực hắn, vẻ mặt nàng nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy người cần phải tiết chế lại!”
Nam nhân một tay vuốt ve bả vai nàng, kéo thân mình nàng lại rồi hôn tới, hỏi: “Tiết chế cái gì?”
“Loại chuyện này cần phải tiết chế, nếu không sẽ có hại cho thận đấy.” Trì Am hù dọa hắn.
Nam nhân liếc nhìn nàng một cái, không hề để tâm đến lời nàng nói chút nào. Hư thận thì sao? Đối với một con Niên thú như hắn mà nói hư thận không phải là chuyện to tát gì cả!
Trì Am chỉ đành phải yếu ớt nói: “Hư thận ta thì phải làm sao đây? Ta chỉ là một nhân loại bình thường thôi.”
Hắn “à” một tiếng rồi tỏ ra vô cùng thấu hiểu nói: “Biết rồi, ngày mai ta sẽ bảo Hạc Đồng nấu mấy món bồi bổ cho nàng.”
Trì Am: “...”
Trì Am cảm thấy nam nhân này quả thật không hổ là một con thú, từ khi khai sáng đời trai xong, những ngày sau đó ngày nào h cũng phải làm loại chuyện này, miệt mài hăng say.
Làn nào Trì Am cũng ra sức trốn tránh, từ chối nhưng mười lần thì có chín lần đều để cho hắn đạt được ý đồ, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải tự vẽ chuyện ra cho hắn làm.
“Ở đây có cây đào không? Ta muốn có gỗ đào vạn năm tuổi.” Trì Am nói.
Hiểm khi Trì Am đòi hỏi điều gì nên nam nhân cảm thấy rất vui vẻ, nói: “Đào vạn năm có rất nhiều, nàng muốn mấy vạn?”
Ha ha, muốn đào vạn năm tuổi còn phải tính xem là mấy vạn năm, thế giới này quả nhiên nơi nơi đều là đồ quý. Trong lòng Trì Am lại có chút tiếc nuối, có nhiều bảo vật đến đâu nàng cũng không mang đi được, thật đáng tiếc.
Trì Am liền nói muốn gỗ đào mười vạn năm tuổi, bởi vì cây đào này mọc ở nơi rất xa mới tìm thấy được, lấy tốc độ của nam nhân này hẳn là cần thời gian một ngày mới có thể lấy về.
Cuối cùng cũng tống được hắn đi, Trì Am nhân thời gian này tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
Chờ khi nam nhân đem được gỗ đào mười vạn năm về, Trì Am định sẽ làm một thanh kiếm gỗ đào, còn lại sẽ dùng làm bùa giấy, dao găm, mấy thứ linh tinh.
Nam nhân hiếu kỳ nhìn nàng xử lý cây đào, thấy nàng muốn làm kiếm gỗ đào liền hứng thú bừng bừng giành lấy đòi làm, muốn tự mình làm cho nàng một thanh kiếm.
Trì Am mỉm cười giao lại nhiệm vụ này cho hắn, chỉ cần hắn không phải cả ngày đều nghĩ đến cái chuyện “đó đó” thì Trì Am cũng chiều theo ý hắn.
Hạc Đồng cũng rất tò mò Trì Am đang làm cái gì, ngồi một bên chống cằm quan sát.
Nhóc nhìn thấy tương tác giữa hai người Trì Am và nam nhân thì lại gãi gãi đầu, cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.
Liếc mắt nhìn thấy thần sắc dịu dàng dung túng nuông chiều trên gương mặt Trì Am, rồi lại nhìn bộ dạng nghiêm túc đẽo gỗ đào của đại nhân, Hạc Đồng cảm thấy cứ như là Trì Am đang sủng đại nhân của nhóc vậy.
Một người phàm mà lại sủng “Thần”, thật đúng là khó hiểu mà.
Chỗ nào cũng không bình thường hết!
Hạc Đồng bực bội cả người, càng không thể nào hiểu nổi Trì Am, nàng chỉ là một con người thường thường, lấy đâu ra lá gan dám sủng ái đại nhân nhà nhóc? Nhưng mà không thể không nói, nàng có vẻ như rất quen thuộc với việc này.
Nam nhân tốc độ rất nhanh, hắn đưa kiếm gỗ đào đã được hoàn thành xong tới cho Trì Am, hỏi: “Có phải như thế này không?”
Trì Am đánh giá tỉ mỉ kiếm gỗ đào rồi cười gật đầu với hắn.
Thanh kiếm này rất giống với kiếm được làm từ gỗ đào thương cô nàng sử dụng ở thế giới trước, chỉ khác là trên thân kiếm không có hoa văn ngoằn ngoèo thôi.
Đột nhiên nam nhân lấy lại thanh kiếm, loay hoay một hồi, hắn lấy đầu móng tay sắc bén rạch ra từng đường từng đường uốn lượn như rắn lên thân kiếm gỗ đào.
Một lát sau, hắn hài lòng nói: “Như thế này đẹp hơn nhiều.” Nói xong liền đưa kiếm gỗ đào cho Trì Am.
Trì Am mỉm cười đón lấy, nhưng đến khi nhìn kỹ lại kiếm gỗ trong tay, nụ cười trên gương mặt nàng lập tức cứng đờ.
“Những đường hoa văn trên thân kiếm này là thú văn trên người ta, khắc lên như thế này có phải nhìn đẹp mắt hơn không?” Nam nhân nói ra, gương mặt có chút vui sướng, hiển nhiên là rất thích việc trên thân kiếm của Trì Am có thú văn giống trên người hắn, bởi vì thanh kiếm này là hắn làm tặng cho nàng.
Trì Am trừng mắt nhìn kiếm gỗ đào trong tay một hồi lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trước mắt thật sâu.
Thanh kiếm gỗ đào này rõ ràng là thanh kiếm tổ truyền của Trì gia ở thế giới trước.
Màu sắc đỏ thắm, ánh sáng nhu hòa, trên thân kiếm uốn lượn từng đường từng đường hoa văn kỳ quái cứ như là một món Thần Khí.
Đời trước nàng đã gắn bó với thanh kiếm gỗ đào kia mấy năm, mỗi một tấc hoa văn trên nó nàng đều quen thuộc, quả thật là giống với thanh kiểm trong tay nàng như đúc. Chẳng lẽ kiếm gỗ đào của Trì gia là do người này tự tay chế tạo ra?
Đầu óc Trì Am đột nhiên có chút hỗn loạn.
“Sao vậy? Không thích hả?” Nam nhân nghiêng đầu sang nhìn nàng.
Trì Am nhanh chóng nặn ra một nụ cười, dịu dàng nói: “Không phải, ta rất thích nó, cảm ơn chàng!” Nói xong, nàng cúi sát người hôn nhẹ vào bên má hắn một cái.
Nam nhân này vào những lúc không phát bệnh quả thật khiến nàng thích vô cùng.
Hắn nhấp môi, đôi mắt bởi vì sung sướng mà híp lại, toàn thân tỏa ra hơi thở tựa như một con thú vừa mới ăn no lười biếng nằm một chỗ liếm móng vuốt, hắn ôm lấy tế phẩm của hắn, hưởng thụ khoảnh khắc sung sướng này.
Trì Am cuối cùng cũng có được kiếm gỗ dào, hằng ngày rảnh rỗi không làm gì thì lấy ra luyện tập kết hợp với kiếm pháp “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
Trì Am không mấy để tâm đến sự có mặt của nam nhân lúc nàng tập luyện. Hắn hình như cũng không cảm thấy ngạc nhiên đối với chuyện này, rảnh rỗi thì ra nằm một bên xem nàng luyện kiếm, thỉnh thoảng hắn sẽ đột ngột đánh lén từ sau lưng nàng, đẩy nàng té ngã trên mặt đất sau đó đè lên người nàng, từ phía sau ngậm lấy chơi đùa phần thịt non trên xương cổ nàng.
Mười lần thì hết chín lần bị hắn vô trùng, duy nhất một lần thất thoát cũng là vì hắn muốn trêu nàng nên mới bỏ qua.
Trì Am một lần nữa sâu sắc nhận thức được sự khác biệt thực lực giữa mình với nam nhân này, hoặc có thể nói, là sự chênh lệch thực lực giữa thần thú và con người.
Nhân loại làm sao có thể so sánh với thần thú?
….
“Tỉnh lại rồi sao? Có muốn ăn chút gì hay không? Ta bảo Hạc Đồng nấu cho nàng ăn.” Hắn hỏi, dung nhan tuấn mỹ lúc này trông khá dịu dàng.
Trì Am đáp một tiếng, sau đó hỏi: “Hạc Đồng trở lại rồi hả?”
“Về rồi.” Hắn hờ hững nói, sau đấy ôm nàng, vẻ mặt lười nhác cọ cọ.
Trì Am lập tức muốn đẩy hắn ra, miễn cho phải dạy hư trẻ nhỏ.
Tuy rằng Hạc Đồng đã từng nói không nhớ nổi
mình đã sống bao lâu rồi nhưng thoạt nhìn trong nhóc chỉ giống như đứa bé mới mười tuổi thôi. Thêm nữa, từ trước giờ nhóc vẫn chỉ loanh quanh sinh hoạt tại trong sơn cốc này, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tâm tính ngây thơ trong sáng như trẻ con, Trì Am khó có thể coi nhóc như người trưởng thành mà đối đãi.
Lúc Hạc Đồng bưng đồ ăn đã nấu xong xuôi tiến vào thì thấy Trì Am đang ngồi ngay ngắn bên cạnh cửa sổ, còn nam nhân thì không vui nằm trên giường da thú, mặt vô cảm xúc nhìn nàng chằm chằm.
Hạc Đồng đem đồ ăn đến cho Trì Am, chê cười nói: “Sao hôm nay ngươi dậy muộn thế? Đã đến giữa trưa rồi đấy.”
Khuôn mặt Trì Am hoàn mỹ nở một nụ cười hòa nhã, mắt cũng không chớp lấy cái nào: “Xin lỗi, tối qua ta thức khuya luyện đan nên đi ngủ khá trễ.”
Hạc Đồng dễ dàng chấp nhận lý do này.
Thức ăn hôm nay là canh cá và bánh cá được nấu từ cá ngọc trai, đều là những món mà Trì Am tương đối thích, tiếc là nơi sinh sống của bọn chúng khá xa, thường ngày nam nhân rất ít khi đi đến đó đánh bắt, sao hôm nay lại có được thế?
“Trời vừa sáng đại nhân đã đi ra ngoài, vừa mới mang về.” Hạc Đồng giải thích, không quên thêm một câu: “Ngươi nhìn đi, đại nhân đối xử với người tốt biết bao nhiêu, ngươi phải hầu hạ ngài ấy cho thật tốt đấy, không được lười biếng đâu!”
Khóe miệng Trì Am run rẩy, thầm nghĩ nàng hầu hạ đến cả trên giường rồi còn chưa đủ tốt hay sao?
Nghĩ đến đây, nam nhân đột nhiên nhích người tới, từ trong đống thức ăn cầm lấy một miếng bánh cá cắn một miếng, khuôn mặt vô cảm nhai nuốt xuống.
Hạc Đồng kinh ngạc hỏi: “Đại nhân, người cũng thích ăn bánh cá hả?”
Nam nhân không nói gì, hắn đưa cái bánh cá đã bị cạp một miếng đến bên miệng Trì Am, đợi nàng cắn tiếp mới lấy lại, rồi cạp chính xác ở nơi có dấu răng nàng một miếng nữa.
Hạc Đồng kinh ngạc trừng to hai mắt.
Trì Am nhìn hắn ngơ ngác, trách móc hắn đừng dạy hư trẻ nhỏ.
Cuối cùng cơm nước cũng xong xuôi, Trì Am không muốn lại tiếp tục nằm nữa, bây giờ nàng chỉ cần nhìn đến chiếc giường da thú kia là lại rùng mình nổi da gà, muốn làm gì cũng được, miễn đừng nằm trên đó là tốt rồi.
Vì vậy nàng quyết định tiếp tục đi hái một ít thảo dược về để luyện đan.
Khổ nỗi cơ thể nàng lúc này không còn sức để làm gì được, đi lại vài bước cũng khó khăn, nên chỉ có thể nhờ Hạc Đồng giúp nàng hái dược liệu về.
“Muốn lấy loại nào?” Nam nhân đột nhiên nói.
Trì Am kinh ngạc nhìn hắn, Hạc Đồng cũng trừng trừng hai mắt.
Rốt cuộc Trì Am cũng nói ra vài loại thảo dược, nam nhân nghe xong liền nhảy từ cửa sổ ra ngoài, đi xung quanh hái tất cả những loại thảo dược nàng yêu cầu đem về. Ngoại trừ những loại đó, hắn còn hái thêm vài cây linh thảo mà Trì Am không biết tên.
“Đại nhân, người hái mấy loại linh thảo này để làm gì?” Hạc Đồng nghi hoặc hỏi.
“Cho nàng dùng.” Nam nhận trả lời.
Hạc Đồng nghe xong lập tức nhìn nhìn Trì Am, rồi lại nhìn sang nam nhân, cứ cảm thấy có cái gì đó là lạ.
Trì Am nhìn bọn họ mà không hiểu gì, một hồi cũng chưa hiểu được ý tứ của nam nhân.
Cho đến một lúc lâu sau, nam nhân bưng nước đến cho Trì Am rửa tay thì Hạc Đồng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.
Nhóc bực bội nói với Trì Am: “Rõ ràng người mới là người phải tỉ mỉ hầu hạ đại nhân, sao bây giờ ngược lại đại nhân phải chăm sóc cho ngươi rồi?”
Bởi vì đại nhận nhà người quá mức cầm thú, khiến ta thành bộ dạng như thế này, cho nên hắn tự biết đuối lý, hầu hạ chăm sóc ta.
Trì Am nghĩ trong lòng là thế, ngoài mặt lại tỏ ra phi thường vô tội nói: “Có thể là do đại nhân đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới giúp ta, giống như Hạc Đồng vậy đó.” Bình thường mỗi lúc Hạc Đồng rảnh rang cũng sẽ giúp nàng cùng nhau hái thảo dược rồi lại luyện đan, làm không biết chán.
Hạc Đồng hoài nghi nhìn nàng, vẫn cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, dùng xong cơm nước không lâu sau, Trì Am đã bị nam nhân kéo đến suối nước nóng ngâm mình.
Trì Am rúc ở trong góc, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.
“Lại đây!” Mái tóc đen ướt nhẹp bị hắn hất ra đằng sau, lộ ra vòm ngực kiên cố.
Từng giọt nước lăn dài trên làn da bóng loáng tựa đá cẩm thạch chảy xuống nơi khe bụng. Tại nơi mờ mịt hơi sương như này, cơ thể gợi cảm hoàn mỹ của hắn đẹp đến mức khiến người khác phải choáng váng.
Nếu như thường ngày nàng chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời đi lại, nhưng nhìn dáng vẻ đầy tính công kích của hắn hiện giờ, nàng mà dám bước qua đó chắc chắn là đã bị quỷ nhập rồi.
Chỗ đó đến bây giờ vẫn còn đau nhức đây này.
“Ta tắm ở đây là được rồi.” Trì Am thu mình nấp sau một tảng ngọc thạch, không chịu đi lại.
Nam nhân khựng lại một chút rồi tự mình đi qua đó luôn. Hắn dễ dàng mà kéo nàng qua bên này, ngăn không cho nàng giãy giụa, sau đó lại vươn tay vớt lấy một cây thảo dược trôi lềnh bềnh trên mặt hồ, bóp nát lấy nước thuốc cho vào tay rồi bế nàng lên khỏi mặt nước.
Trì Am tựa vào cánh tay hắn, cơ thể không kiềm được mà co lại.
Vốn dĩ nơi đó vẫn luôn thấy đau nhức nhưng rất nhanh cảm giác đó đã bị một cơn mát lạnh thay thế. Tuy không nhìn trực tiếp nó nhưng cũng có thể cảm giác được sự thay đổi rõ rệt, nơi sưng đỏ kia dưới sự trị liệu của thảo dược nhanh chóng tiêu tan, rất mau đã không còn cảm thấy ê ẩm nữa.
Trì Am quay đầu nhìn lại mấy cọng thảo dược trôi nổi trong nước, phát hiện đây là mấy loại cây khác lạ mà hắn hái về hồi trưa.
Hóa ra thật sự là hái cho nàng dùng...
Nhưng mà làm thế này cũng xấu hổ quá...
Là một con người hiện đại cũng biết xấu hổ như ai, Trì Am thật sự không thể nào tập làm quen được với thời đại mà dân phong phóng khoáng như này. Hành vi đơn giản, trực tiếp của nam nhân này tuy rằng quả thực là phù hợp với bản tính của một con thú như hắn, nhưng nó vẫn khiển cho nàng cảm thấy thẹn.
Bôi thuốc xong, Trì Am cứ tưởng rằng có thể kết thúc buổi tắm rửa ở đây, kết quả nàng phát hiện mình thật sự ngây thơ quá rồi.
Đến khi được rời khỏi suối nước nóng Trì Am cũng chỉ có thể uể oải làm ổ trong lòng hắn, để mặc hắn ôm nàng về phòng.
Nằm trên giường, Trì Am trầm mặc nhìn lên trần nhà được khảm dạ minh châu, chầm chậm quay đầu nhìn về phía nam nhân nghiêng mình nằm bên cạnh, đang vây nàng tựa vào lồng ngực hắn, vẻ mặt nàng nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy người cần phải tiết chế lại!”
Nam nhân một tay vuốt ve bả vai nàng, kéo thân mình nàng lại rồi hôn tới, hỏi: “Tiết chế cái gì?”
“Loại chuyện này cần phải tiết chế, nếu không sẽ có hại cho thận đấy.” Trì Am hù dọa hắn.
Nam nhân liếc nhìn nàng một cái, không hề để tâm đến lời nàng nói chút nào. Hư thận thì sao? Đối với một con Niên thú như hắn mà nói hư thận không phải là chuyện to tát gì cả!
Trì Am chỉ đành phải yếu ớt nói: “Hư thận ta thì phải làm sao đây? Ta chỉ là một nhân loại bình thường thôi.”
Hắn “à” một tiếng rồi tỏ ra vô cùng thấu hiểu nói: “Biết rồi, ngày mai ta sẽ bảo Hạc Đồng nấu mấy món bồi bổ cho nàng.”
Trì Am: “...”
Trì Am cảm thấy nam nhân này quả thật không hổ là một con thú, từ khi khai sáng đời trai xong, những ngày sau đó ngày nào h cũng phải làm loại chuyện này, miệt mài hăng say.
Làn nào Trì Am cũng ra sức trốn tránh, từ chối nhưng mười lần thì có chín lần đều để cho hắn đạt được ý đồ, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải tự vẽ chuyện ra cho hắn làm.
“Ở đây có cây đào không? Ta muốn có gỗ đào vạn năm tuổi.” Trì Am nói.
Hiểm khi Trì Am đòi hỏi điều gì nên nam nhân cảm thấy rất vui vẻ, nói: “Đào vạn năm có rất nhiều, nàng muốn mấy vạn?”
Ha ha, muốn đào vạn năm tuổi còn phải tính xem là mấy vạn năm, thế giới này quả nhiên nơi nơi đều là đồ quý. Trong lòng Trì Am lại có chút tiếc nuối, có nhiều bảo vật đến đâu nàng cũng không mang đi được, thật đáng tiếc.
Trì Am liền nói muốn gỗ đào mười vạn năm tuổi, bởi vì cây đào này mọc ở nơi rất xa mới tìm thấy được, lấy tốc độ của nam nhân này hẳn là cần thời gian một ngày mới có thể lấy về.
Cuối cùng cũng tống được hắn đi, Trì Am nhân thời gian này tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
Chờ khi nam nhân đem được gỗ đào mười vạn năm về, Trì Am định sẽ làm một thanh kiếm gỗ đào, còn lại sẽ dùng làm bùa giấy, dao găm, mấy thứ linh tinh.
Nam nhân hiếu kỳ nhìn nàng xử lý cây đào, thấy nàng muốn làm kiếm gỗ đào liền hứng thú bừng bừng giành lấy đòi làm, muốn tự mình làm cho nàng một thanh kiếm.
Trì Am mỉm cười giao lại nhiệm vụ này cho hắn, chỉ cần hắn không phải cả ngày đều nghĩ đến cái chuyện “đó đó” thì Trì Am cũng chiều theo ý hắn.
Hạc Đồng cũng rất tò mò Trì Am đang làm cái gì, ngồi một bên chống cằm quan sát.
Nhóc nhìn thấy tương tác giữa hai người Trì Am và nam nhân thì lại gãi gãi đầu, cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.
Liếc mắt nhìn thấy thần sắc dịu dàng dung túng nuông chiều trên gương mặt Trì Am, rồi lại nhìn bộ dạng nghiêm túc đẽo gỗ đào của đại nhân, Hạc Đồng cảm thấy cứ như là Trì Am đang sủng đại nhân của nhóc vậy.
Một người phàm mà lại sủng “Thần”, thật đúng là khó hiểu mà.
Chỗ nào cũng không bình thường hết!
Hạc Đồng bực bội cả người, càng không thể nào hiểu nổi Trì Am, nàng chỉ là một con người thường thường, lấy đâu ra lá gan dám sủng ái đại nhân nhà nhóc? Nhưng mà không thể không nói, nàng có vẻ như rất quen thuộc với việc này.
Nam nhân tốc độ rất nhanh, hắn đưa kiếm gỗ đào đã được hoàn thành xong tới cho Trì Am, hỏi: “Có phải như thế này không?”
Trì Am đánh giá tỉ mỉ kiếm gỗ đào rồi cười gật đầu với hắn.
Thanh kiếm này rất giống với kiếm được làm từ gỗ đào thương cô nàng sử dụng ở thế giới trước, chỉ khác là trên thân kiếm không có hoa văn ngoằn ngoèo thôi.
Đột nhiên nam nhân lấy lại thanh kiếm, loay hoay một hồi, hắn lấy đầu móng tay sắc bén rạch ra từng đường từng đường uốn lượn như rắn lên thân kiếm gỗ đào.
Một lát sau, hắn hài lòng nói: “Như thế này đẹp hơn nhiều.” Nói xong liền đưa kiếm gỗ đào cho Trì Am.
Trì Am mỉm cười đón lấy, nhưng đến khi nhìn kỹ lại kiếm gỗ trong tay, nụ cười trên gương mặt nàng lập tức cứng đờ.
“Những đường hoa văn trên thân kiếm này là thú văn trên người ta, khắc lên như thế này có phải nhìn đẹp mắt hơn không?” Nam nhân nói ra, gương mặt có chút vui sướng, hiển nhiên là rất thích việc trên thân kiếm của Trì Am có thú văn giống trên người hắn, bởi vì thanh kiếm này là hắn làm tặng cho nàng.
Trì Am trừng mắt nhìn kiếm gỗ đào trong tay một hồi lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trước mắt thật sâu.
Thanh kiếm gỗ đào này rõ ràng là thanh kiếm tổ truyền của Trì gia ở thế giới trước.
Màu sắc đỏ thắm, ánh sáng nhu hòa, trên thân kiếm uốn lượn từng đường từng đường hoa văn kỳ quái cứ như là một món Thần Khí.
Đời trước nàng đã gắn bó với thanh kiếm gỗ đào kia mấy năm, mỗi một tấc hoa văn trên nó nàng đều quen thuộc, quả thật là giống với thanh kiểm trong tay nàng như đúc. Chẳng lẽ kiếm gỗ đào của Trì gia là do người này tự tay chế tạo ra?
Đầu óc Trì Am đột nhiên có chút hỗn loạn.
“Sao vậy? Không thích hả?” Nam nhân nghiêng đầu sang nhìn nàng.
Trì Am nhanh chóng nặn ra một nụ cười, dịu dàng nói: “Không phải, ta rất thích nó, cảm ơn chàng!” Nói xong, nàng cúi sát người hôn nhẹ vào bên má hắn một cái.
Nam nhân này vào những lúc không phát bệnh quả thật khiến nàng thích vô cùng.
Hắn nhấp môi, đôi mắt bởi vì sung sướng mà híp lại, toàn thân tỏa ra hơi thở tựa như một con thú vừa mới ăn no lười biếng nằm một chỗ liếm móng vuốt, hắn ôm lấy tế phẩm của hắn, hưởng thụ khoảnh khắc sung sướng này.
Trì Am cuối cùng cũng có được kiếm gỗ dào, hằng ngày rảnh rỗi không làm gì thì lấy ra luyện tập kết hợp với kiếm pháp “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
Trì Am không mấy để tâm đến sự có mặt của nam nhân lúc nàng tập luyện. Hắn hình như cũng không cảm thấy ngạc nhiên đối với chuyện này, rảnh rỗi thì ra nằm một bên xem nàng luyện kiếm, thỉnh thoảng hắn sẽ đột ngột đánh lén từ sau lưng nàng, đẩy nàng té ngã trên mặt đất sau đó đè lên người nàng, từ phía sau ngậm lấy chơi đùa phần thịt non trên xương cổ nàng.
Mười lần thì hết chín lần bị hắn vô trùng, duy nhất một lần thất thoát cũng là vì hắn muốn trêu nàng nên mới bỏ qua.
Trì Am một lần nữa sâu sắc nhận thức được sự khác biệt thực lực giữa mình với nam nhân này, hoặc có thể nói, là sự chênh lệch thực lực giữa thần thú và con người.
Nhân loại làm sao có thể so sánh với thần thú?
….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.