Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa
Chương 12: Thế Giới Thứ Nhất 12
Sồ Sồ Cúc
24/09/2022
Bởi vì một màn này quá mức chấn động,cho nên trong phòng học nhất thời lại không có ai nghi hoặc, khoảng cách xa như vậy, Ôn Lung làm thế nào có thể ném quyển sách vào mặt Tư Diễm một cách chính xác như vậy.
Cũng không ai nghĩ tới, góc xa nhất ở trong phòng học, nếu muốn ném một quyển sách đi xa thì phải dùng bao nhiêu sức lực mới được.
“Chị……” Ôn Nguyễn hai mắt sáng ngời nhìn thiếu nữ đang cầm sách trong tay, dáng ngồi lười nhác ưu nhã kia.
Mặc dù biết rõ bây giờ nghĩ cái này không quá thích hợp, nhưng mà chị của cô ta thật sự là quá ngầu rồi!
Tư Diễm trầm mặt, bước từng bước một vào phòng học rồi đi về phía Ôn Lung, hô hấp dồn nén và tiếng bước chân làm cho người ta sợ hãi.
Ôn Lung tất nhiên là không sợ cậu ta, nhưng mà cô cũng không rõ lắm bày ra giá trị vũ lực quá cao có thể OOC hay không.
Tự hỏi bản thân mình một lát, rồi cô vỗ vỗ bàn ở bên cạnh, sai sử nói: “Cậu thay ta đánh với cậu ta một trận đi.”
Diêm Lê: “……”
Không muốn.
“Cho cậu một trăm kim.”
Thiếu niên mặt vô biểu tình hai mắt sáng rực lên một lát, nhưng mà sau khi nhìn thân thể cường tráng kia của Tư Diễm, cậu chỉ có thể tiếc nuối mà lắc đầu.
“Thôi đi. Tôi đánh không lại, sẽ bị cậu ta đánh chết.”
Ôn Lung hung tợn mà trừng mắt liếc cậu một cái, “Phế vật!”
“……”
Phế vật thì phế vật.
So với ngu ngốc và ngu xuẩn, thì Diêm Lê đối với từ xưng hô này không cảm thấy phản cảm cho lắm.
“Khụ!”
Một giọng nói có hơi khàn vang lên từ cửa sau.
Bước chân của Tư Diễm dừng lại, nhìn về phía lão nhân mới vừa bước vào cửa sau.
“Thầy Khổng……”
Lão nhân râu tóc bạc trắng, mặt mày ôn hòa.Là thầy giáo dạy hóa lớp ban hai của bọn họ, tuổi đã hơn 70, là giáo viên có kinh nghiệm dạy học lâu năm nhất trong trường này.
Nghe nói là sau khi ông về hưu, trường học lại mời ông quay về một lần nữa.
“Vào lớp rồi, không phải là học sinh của lớp này thì mời ra ngoài trước đi.” Lão nhân khuôn mặt hiền từ mà nói với Tư Diễm.
Tư Diễm biết ông.
Vị này cũng không phải là giáo viên bình thường, mà là một đại nhân vật rất có quyền lên tiếng ở trong vòng của bọn họ. Sau khi sự nghiệp của ông thành công, không biết vì sao mà bỗng nhiên vào lúc 50 tuổi lại chạy tới trường dạy học, là một quái nhân đúng nghĩa.
Cậu ta không muốn đắc tội với vị đại nhân vật này, vì thế nhìn chằm chằm biểu tình trấn định của Ôn Lung rồi cười âm hiểm, sau đó xoay người rời đi.
Cứ chờ đó, ở trong trường học, cậu ta luôn có cơ hội thu thập nữ nhân này……
【 Hừ, còn tưởng nam chủ có bản lĩnh lắm chứ. 】
Hệ thống vốn dĩ còn muốn trách cứ Ôn Lung vài câu, cảm thấy cô hành sự lỗ mãng, nhưng mà bây giờ nó đã đứng chung một chiến tuyến với cô rồi.
Ném rất tốt!
Chờ Tư Diễm đi ra ngoài, thầy Khổng mới chậm rì rì bước tới bục giảng, rồi nói: “Các em mau trở lại chỗ ngồi đi, tiết học sắp bắt đầu rồi.”
“Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, hôm nay chúng ta sẽ giải đề ……”
Những người khác xem náo nhiệt đều sôi nổi trở lại chỗ ngồi, chỉ có Diêm Lê đột ngột rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Bởi vì sách bài tập của cậu bị Ôn Lung ném ở trước cửa vẫn chưa nhặt về.
……
Chuông tan học vang lên.
Giáo viên trẻ tuổi đứng trên bục giảng tranh thủ một chút thời gian cuối cùng nói nhiều thêm hai câu: “Ngày mốt là phải thi cuối kỳ rồi, các em học sinh nhớ phải ôn tập môn toán cho tốt đấy……”
Sau đó mới cho cả lớp tan học.
Ôn Lung lấy cặp sách từ cái móc ở bên cạnh bàn mình xuống, một cái cặp nhẹ tênh.
Cô không làm bài tập về nhà, có một nửa sách chất đống trong ngăn bàn, một nửa còn lại thì ở trên bàn của Diêm Lê.
Hơn nửa tháng qua, Diêm Lê sớm đã hiểu rõ thói quen của vị đại tiểu thư này, thấy cô phải đi, liền lấy túi xách để ở trên bàn của mình ra, đem đồ ăn vặt và hoa quả sấy khô ở bên trong toàn bộ chất đống lên trên bàn của mình, sau đó mới đưa cho cô.
Cậu hiếm khi không dời đi tầm mắt sau khi đưa túi xong, mà vẫn nhìn Ôn Lung ở phía bên phải.
Ừm…… Cậu vẫn còn nhớ thương hộp chocolate kia.
Quả nhiên, Ôn Lung cúi người xuống, từ bên trong hộc bàn lấy ra cái hộp sắt nặng trĩu kia.
Sau đó……
Nhét vào trong cặp sách của mình.
Động tác Diêm Lê đang chuẩn bị nhận lấy cứng lại, trơ mắt nhìn cô kéo khóa kéo lên, sau đó xoay người đem cả hộp chocolate kia đi.
“……”
Trong lòng cậu toát ra hai ý niệm: Một là, cô không chê nặng sao?
Cái còn lại là, bữa tối hôm nay không có chocolate rồi.
……
【 Cô OOC rồi. 】Trên đường về nhà, âm thanh của hệ thống không hề phập phồng mà nói.
Ôn Lung không thèm để ý nói: Phải không……
【 Dựa theo thiết lập, cô không nên đem hộp chocolate nặng như vậy về. Huống chi, nam sinh hôm nay thổ lộ với cô có gia cảnh rất bình thường, nếu như là nguyên chủ, thì cô ấy sẽ rất chán ghét mà đem thư tình của cậu ta xé thành hai nửa, sau đó sẽ trào phúng cậu ta không biết lượng sức mình, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga……】
Ôn Lung trả lời cho có lệ, thực tế lại không nghe lọt tai câu nào.
Hộp sắt ở trong ba lô truyền đến mùi thơm quá mức mê người, thơm đến nỗi bước chân cô cũng nhẹ nhàng hơn.
Thổ lộ và ái mộ của nhân loại, đối với ác ma mà nói thì đây chính là một hình thức hiến tế khác, là đồ ăn vặt mà Ôn Lung thích nhất.
【……】
Quả nhiên, ác ma chính là ác ma, chút dụ hoặc này cũng không chịu đựng được.
*
Cũng không ai nghĩ tới, góc xa nhất ở trong phòng học, nếu muốn ném một quyển sách đi xa thì phải dùng bao nhiêu sức lực mới được.
“Chị……” Ôn Nguyễn hai mắt sáng ngời nhìn thiếu nữ đang cầm sách trong tay, dáng ngồi lười nhác ưu nhã kia.
Mặc dù biết rõ bây giờ nghĩ cái này không quá thích hợp, nhưng mà chị của cô ta thật sự là quá ngầu rồi!
Tư Diễm trầm mặt, bước từng bước một vào phòng học rồi đi về phía Ôn Lung, hô hấp dồn nén và tiếng bước chân làm cho người ta sợ hãi.
Ôn Lung tất nhiên là không sợ cậu ta, nhưng mà cô cũng không rõ lắm bày ra giá trị vũ lực quá cao có thể OOC hay không.
Tự hỏi bản thân mình một lát, rồi cô vỗ vỗ bàn ở bên cạnh, sai sử nói: “Cậu thay ta đánh với cậu ta một trận đi.”
Diêm Lê: “……”
Không muốn.
“Cho cậu một trăm kim.”
Thiếu niên mặt vô biểu tình hai mắt sáng rực lên một lát, nhưng mà sau khi nhìn thân thể cường tráng kia của Tư Diễm, cậu chỉ có thể tiếc nuối mà lắc đầu.
“Thôi đi. Tôi đánh không lại, sẽ bị cậu ta đánh chết.”
Ôn Lung hung tợn mà trừng mắt liếc cậu một cái, “Phế vật!”
“……”
Phế vật thì phế vật.
So với ngu ngốc và ngu xuẩn, thì Diêm Lê đối với từ xưng hô này không cảm thấy phản cảm cho lắm.
“Khụ!”
Một giọng nói có hơi khàn vang lên từ cửa sau.
Bước chân của Tư Diễm dừng lại, nhìn về phía lão nhân mới vừa bước vào cửa sau.
“Thầy Khổng……”
Lão nhân râu tóc bạc trắng, mặt mày ôn hòa.Là thầy giáo dạy hóa lớp ban hai của bọn họ, tuổi đã hơn 70, là giáo viên có kinh nghiệm dạy học lâu năm nhất trong trường này.
Nghe nói là sau khi ông về hưu, trường học lại mời ông quay về một lần nữa.
“Vào lớp rồi, không phải là học sinh của lớp này thì mời ra ngoài trước đi.” Lão nhân khuôn mặt hiền từ mà nói với Tư Diễm.
Tư Diễm biết ông.
Vị này cũng không phải là giáo viên bình thường, mà là một đại nhân vật rất có quyền lên tiếng ở trong vòng của bọn họ. Sau khi sự nghiệp của ông thành công, không biết vì sao mà bỗng nhiên vào lúc 50 tuổi lại chạy tới trường dạy học, là một quái nhân đúng nghĩa.
Cậu ta không muốn đắc tội với vị đại nhân vật này, vì thế nhìn chằm chằm biểu tình trấn định của Ôn Lung rồi cười âm hiểm, sau đó xoay người rời đi.
Cứ chờ đó, ở trong trường học, cậu ta luôn có cơ hội thu thập nữ nhân này……
【 Hừ, còn tưởng nam chủ có bản lĩnh lắm chứ. 】
Hệ thống vốn dĩ còn muốn trách cứ Ôn Lung vài câu, cảm thấy cô hành sự lỗ mãng, nhưng mà bây giờ nó đã đứng chung một chiến tuyến với cô rồi.
Ném rất tốt!
Chờ Tư Diễm đi ra ngoài, thầy Khổng mới chậm rì rì bước tới bục giảng, rồi nói: “Các em mau trở lại chỗ ngồi đi, tiết học sắp bắt đầu rồi.”
“Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, hôm nay chúng ta sẽ giải đề ……”
Những người khác xem náo nhiệt đều sôi nổi trở lại chỗ ngồi, chỉ có Diêm Lê đột ngột rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Bởi vì sách bài tập của cậu bị Ôn Lung ném ở trước cửa vẫn chưa nhặt về.
……
Chuông tan học vang lên.
Giáo viên trẻ tuổi đứng trên bục giảng tranh thủ một chút thời gian cuối cùng nói nhiều thêm hai câu: “Ngày mốt là phải thi cuối kỳ rồi, các em học sinh nhớ phải ôn tập môn toán cho tốt đấy……”
Sau đó mới cho cả lớp tan học.
Ôn Lung lấy cặp sách từ cái móc ở bên cạnh bàn mình xuống, một cái cặp nhẹ tênh.
Cô không làm bài tập về nhà, có một nửa sách chất đống trong ngăn bàn, một nửa còn lại thì ở trên bàn của Diêm Lê.
Hơn nửa tháng qua, Diêm Lê sớm đã hiểu rõ thói quen của vị đại tiểu thư này, thấy cô phải đi, liền lấy túi xách để ở trên bàn của mình ra, đem đồ ăn vặt và hoa quả sấy khô ở bên trong toàn bộ chất đống lên trên bàn của mình, sau đó mới đưa cho cô.
Cậu hiếm khi không dời đi tầm mắt sau khi đưa túi xong, mà vẫn nhìn Ôn Lung ở phía bên phải.
Ừm…… Cậu vẫn còn nhớ thương hộp chocolate kia.
Quả nhiên, Ôn Lung cúi người xuống, từ bên trong hộc bàn lấy ra cái hộp sắt nặng trĩu kia.
Sau đó……
Nhét vào trong cặp sách của mình.
Động tác Diêm Lê đang chuẩn bị nhận lấy cứng lại, trơ mắt nhìn cô kéo khóa kéo lên, sau đó xoay người đem cả hộp chocolate kia đi.
“……”
Trong lòng cậu toát ra hai ý niệm: Một là, cô không chê nặng sao?
Cái còn lại là, bữa tối hôm nay không có chocolate rồi.
……
【 Cô OOC rồi. 】Trên đường về nhà, âm thanh của hệ thống không hề phập phồng mà nói.
Ôn Lung không thèm để ý nói: Phải không……
【 Dựa theo thiết lập, cô không nên đem hộp chocolate nặng như vậy về. Huống chi, nam sinh hôm nay thổ lộ với cô có gia cảnh rất bình thường, nếu như là nguyên chủ, thì cô ấy sẽ rất chán ghét mà đem thư tình của cậu ta xé thành hai nửa, sau đó sẽ trào phúng cậu ta không biết lượng sức mình, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga……】
Ôn Lung trả lời cho có lệ, thực tế lại không nghe lọt tai câu nào.
Hộp sắt ở trong ba lô truyền đến mùi thơm quá mức mê người, thơm đến nỗi bước chân cô cũng nhẹ nhàng hơn.
Thổ lộ và ái mộ của nhân loại, đối với ác ma mà nói thì đây chính là một hình thức hiến tế khác, là đồ ăn vặt mà Ôn Lung thích nhất.
【……】
Quả nhiên, ác ma chính là ác ma, chút dụ hoặc này cũng không chịu đựng được.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.