Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa
Chương 15: Thế Giới Thứ Nhất 15
Sồ Sồ Cúc
28/09/2022
Cắt một chút tóc mà tốn những ba kim a……
Cậu đếm số tiền còn dư lại trong túi rồi thở dài. Sớm biết như vậy thì đã không nên nghe theo lời cô nói tới tiệm cắt tóc tốt mà cắt rồi.
Tiệm cắt tóc dưới lầu chỗ cậu ở, cắt một lần chỉ tốn có mười bạc, đổi qua cũng chỉ có một phần mười kim mà thôi.
“Cái đó……”
Diêm Lê đang đi trên đường, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi một tiếng, hình như là đang nói chuyện với cậu.
Cậu ngước mắt lên, liền nhìn thấy một nữ sinh đang đỏ mặt, tay cầm di động đứng trước mặt cậu.
“Mình, mình có thể xin phương thức liên lạc của cậu không?”
“……”
Cậu có chút khó hiểu, đơn giản mặc kệ nữ sinh kia, lựa chọn trực tiếp bỏ đi.
Nữ sinh kia: …….
Người đúng là rất đẹp trai, nhưng mà cũng quá lạnh lùng rồi đấy?
Diêm Lê phát hiện, hôm nay trên đường về nhà, tầm mắt nhìn về phía mình hình như nhiều lên rất nhiều.
Cũng có mấy người giống như nữ sinh kỳ quái kia, tới tìm cậu xin phương thức liên lạc.
“……”
Thật là phiền.
Để tránh những phiền phức không đáng có, cậu bước đi nhanh hơn một chút, vốn dĩ quãng đường nửa giờ được rút ngắn xuống chỉ còn hai mươi phút là đã về tới nhà rồi.
Cái người cắt tóc kia động tác rất chậm, hơn nữa đường xá lại xa, nên lúc Diêm Lê về đến nhà đã là 10 giờ tối.
Cậu không hiểu lắm, rõ ràng là chuyện chỉ cần mấy kéo là có thể giải quyết xong, vì sao người thợ cắt tóc kia lại phải dùng kéo nhỏ tỉa từng chút một như vậy chứ.
Vừa bước vào nhà, phòng của cha cậu ở phía bên tay phải truyền tới tiếng kêu mập mờ, còn có tiếng nam nhân thở gấp đâm vào trong màng nhĩ của cậu.
Diêm Lê tập mãi thành thói quen mà lập tức bước vào phòng của mình, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách mùi rượu và âm thanh khó nghe ở bên ngoài.
Cậu lấy từ trong ngăn kéo ra một mảnh nhỏ miễn cưỡng được gọi là gương, rồi nhìn thoáng qua.
Người trong gương không còn mái tóc che gần hết khuôn mặt kia nữa, lông mày và vầng trán xinh đẹp đều lộ hết ra bên ngoài.
Lông mi dày quá mức. Cặp mắt vốn nhìn qua có chút âm trầm, dưới hàng lông mi đen nhánh xinh đẹp, cũng làm nổi bật lên mấy phần câu nhân.
Diêm Lê vì thế mà bắt đầu hối hận.
Cái này không phải là không khác gì so với mình tự cắt sao……
Cậu ném gương xuống, đứng dậy tắm rửa đi ngủ.
*
Sáng sớm hôm sau, Diêm Lê đi tới Ôn gia như thường lệ.
Mẹ Trương vừa mới thay xong quần áo làm việc đi ra, liền nhìn thấy một thiếu niên có bộ dáng rất đẹp đang đứng ở lầu hai, thoạt nhìn chính là thiếu gia của gia đình phú quý nào đó.
Bà vội ân cần hỏi: “Ngài là công tử nhà ai? Có hẹn trước với ông chủ chưa?”
Diêm Lê mờ mịt mà chớp mắt, “Tôi tới lấy công cụ dọn dẹp.”
Chắc là đang nói chuyện với cậu nhỉ……
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, biểu tình của mẹ Trương giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Diêm Lê không biết bà đang suy nghĩ gì, chỉ là nghi hoặc vì sao bà lại chậm chạp không nhường đường.
Đợi một lát, cậu không có kiên nhẫn, vòng qua mẹ Trương bước vào phòng làm việc, lấy công cụ quét dọn phòng của Ôn Lung ra, sau đó xoay người rời đi.
“Diêm, Diêm Lê!?”
Ôn Nguyễn đang định chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, thì đụng phải Diêm Lê đang cầm công cụ trong tay.
Cô ta ban đầu cũng không dám xác nhận, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có biểu tình kia một lúc lâu, sau đó mới không dám tin tưởng mà lên tiếng.
Diêm Lê đang muốn gõ cửa phòng của Ôn Lung, nghe thấy tiếng động nên dừng lại động tác, hỏi: “Có chuyện gì muốn tôi làm sao?”
Hy vọng không phải là chuyện khó giải quyết gì. Nếu như để Ôn Lung chờ lâu, chắc chắn cô ấy sẽ tức giận cho mà xem.
“Cậu, cậu cắt tóc rồi sao?”
“Ừ.”
“Oa, trước đây mình cũng không phát hiện hóa ra cậu lại có thể đẹp trai như vậy!” Ôn Nguyễn kinh ngạc mà đánh giá cậu.
Thiếu niên trước mặt có làn da rất trắng, như thể chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời bao giờ vậy. Màu môi không biết từ khi nào đã chuyển sang màu đỏ tươi khỏe khoắn.
Chiếc mũi cao thẳng, lông mày thâm thúy tinh xảo trước đây bị mái tóc che khuất, đều gần như hoàn mỹ.
Đặc biệt là đôi mắt kia, trước đây nhìn u ám có chút đáng sợ, nhưng mà bây giờ, không biết có phải là do hàng lông mi xinh đẹp kia hay không, mà đôi con ngươi đen tuyền kia lại có một loại quyến rũ bí ẩn khác.
Còn nữa, không biết có phải là ảo giác của cô ta không? Mà cảm giác cậu hình như không còn gầy như trước đây nữa……
Mặc dù nếu nhìn kỹ thì thân hình vẫn gầy gò như cũ, nhưng mà không phải là loại gầy chỉ còn lại da bọc xương kia, mà miễn cưỡng nằm trong phạm vi bình thường.
Sau khi bị nhìn một hồi lâu, Diêm Lê khẽ mím môi.
Có chút phiền, hôm nay mọi người ai cũng phiền hơn so với bình thường. Dường như đầu óc xoay chuyển rất chậm, cứ luôn nhìn cậu nhưng lại không nói lời nào.
Lãng phí thời gian.
Cạch.
Cửa phòng ngủ ở bên cạnh cậu đột nhiên mở ra.
Ôn Lung mở cửa ra, cái cô nhìn thấy chính là một người giống như môn thần đang đứng ở bên ngoài.
Cô không vui nói: “Đứng ở cửa làm gì, cậu muốn hù chết ta sao!”
Diêm Lê yên lặng quay đầu đi, thầm nghĩ, cậu hình như không thấy cô có chỗ nào giống như bị dọa đến cả.
“Chị, chị nhìn cậu ấy đi……” Ôn Nguyễn giống như cuối cùng cũng tìm được đồng minh, hưng phấn mà túm chặt góc áo của Ôn Lung, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt của Diêm Lê.
“Cái gì?” Ôn Lung nhìn về phía mặt của Diêm Lê một cái.
“Cậu ấy cắt tóc rồi!”
Vẻ mặt của Ôn Lung như nhìn thiểu năng trí tuệ mà nhìn cô ta, cổ quái nói: “Em chưa thấy người cắt tóc qua sao?”
“A? Không phải, ý của em là chị mau nhìn mặt cậu ấy đi……”
Ôn Lung có chút không kiên nhẫn, nhưng mà cô vẫn nhẫn nại nhìn mặt của Diêm Lê thêm một lần nữa.
Nhìn xong, cô lại quay đầu lại, “Nhìn xong rồi, làm sao vậy?”
Diêm Lê cũng nhìn Ôn Nguyễn, giống như là cảm thấy cô ta hôm nay không được thích hợp cho lắm.
Một cao một thấp, hai khuôn mặt lạnh như băng đều nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu.
Ôn Nguyễn: “……”
“…… Không, không có việc gì.”
Cậu đếm số tiền còn dư lại trong túi rồi thở dài. Sớm biết như vậy thì đã không nên nghe theo lời cô nói tới tiệm cắt tóc tốt mà cắt rồi.
Tiệm cắt tóc dưới lầu chỗ cậu ở, cắt một lần chỉ tốn có mười bạc, đổi qua cũng chỉ có một phần mười kim mà thôi.
“Cái đó……”
Diêm Lê đang đi trên đường, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi một tiếng, hình như là đang nói chuyện với cậu.
Cậu ngước mắt lên, liền nhìn thấy một nữ sinh đang đỏ mặt, tay cầm di động đứng trước mặt cậu.
“Mình, mình có thể xin phương thức liên lạc của cậu không?”
“……”
Cậu có chút khó hiểu, đơn giản mặc kệ nữ sinh kia, lựa chọn trực tiếp bỏ đi.
Nữ sinh kia: …….
Người đúng là rất đẹp trai, nhưng mà cũng quá lạnh lùng rồi đấy?
Diêm Lê phát hiện, hôm nay trên đường về nhà, tầm mắt nhìn về phía mình hình như nhiều lên rất nhiều.
Cũng có mấy người giống như nữ sinh kỳ quái kia, tới tìm cậu xin phương thức liên lạc.
“……”
Thật là phiền.
Để tránh những phiền phức không đáng có, cậu bước đi nhanh hơn một chút, vốn dĩ quãng đường nửa giờ được rút ngắn xuống chỉ còn hai mươi phút là đã về tới nhà rồi.
Cái người cắt tóc kia động tác rất chậm, hơn nữa đường xá lại xa, nên lúc Diêm Lê về đến nhà đã là 10 giờ tối.
Cậu không hiểu lắm, rõ ràng là chuyện chỉ cần mấy kéo là có thể giải quyết xong, vì sao người thợ cắt tóc kia lại phải dùng kéo nhỏ tỉa từng chút một như vậy chứ.
Vừa bước vào nhà, phòng của cha cậu ở phía bên tay phải truyền tới tiếng kêu mập mờ, còn có tiếng nam nhân thở gấp đâm vào trong màng nhĩ của cậu.
Diêm Lê tập mãi thành thói quen mà lập tức bước vào phòng của mình, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách mùi rượu và âm thanh khó nghe ở bên ngoài.
Cậu lấy từ trong ngăn kéo ra một mảnh nhỏ miễn cưỡng được gọi là gương, rồi nhìn thoáng qua.
Người trong gương không còn mái tóc che gần hết khuôn mặt kia nữa, lông mày và vầng trán xinh đẹp đều lộ hết ra bên ngoài.
Lông mi dày quá mức. Cặp mắt vốn nhìn qua có chút âm trầm, dưới hàng lông mi đen nhánh xinh đẹp, cũng làm nổi bật lên mấy phần câu nhân.
Diêm Lê vì thế mà bắt đầu hối hận.
Cái này không phải là không khác gì so với mình tự cắt sao……
Cậu ném gương xuống, đứng dậy tắm rửa đi ngủ.
*
Sáng sớm hôm sau, Diêm Lê đi tới Ôn gia như thường lệ.
Mẹ Trương vừa mới thay xong quần áo làm việc đi ra, liền nhìn thấy một thiếu niên có bộ dáng rất đẹp đang đứng ở lầu hai, thoạt nhìn chính là thiếu gia của gia đình phú quý nào đó.
Bà vội ân cần hỏi: “Ngài là công tử nhà ai? Có hẹn trước với ông chủ chưa?”
Diêm Lê mờ mịt mà chớp mắt, “Tôi tới lấy công cụ dọn dẹp.”
Chắc là đang nói chuyện với cậu nhỉ……
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, biểu tình của mẹ Trương giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Diêm Lê không biết bà đang suy nghĩ gì, chỉ là nghi hoặc vì sao bà lại chậm chạp không nhường đường.
Đợi một lát, cậu không có kiên nhẫn, vòng qua mẹ Trương bước vào phòng làm việc, lấy công cụ quét dọn phòng của Ôn Lung ra, sau đó xoay người rời đi.
“Diêm, Diêm Lê!?”
Ôn Nguyễn đang định chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, thì đụng phải Diêm Lê đang cầm công cụ trong tay.
Cô ta ban đầu cũng không dám xác nhận, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có biểu tình kia một lúc lâu, sau đó mới không dám tin tưởng mà lên tiếng.
Diêm Lê đang muốn gõ cửa phòng của Ôn Lung, nghe thấy tiếng động nên dừng lại động tác, hỏi: “Có chuyện gì muốn tôi làm sao?”
Hy vọng không phải là chuyện khó giải quyết gì. Nếu như để Ôn Lung chờ lâu, chắc chắn cô ấy sẽ tức giận cho mà xem.
“Cậu, cậu cắt tóc rồi sao?”
“Ừ.”
“Oa, trước đây mình cũng không phát hiện hóa ra cậu lại có thể đẹp trai như vậy!” Ôn Nguyễn kinh ngạc mà đánh giá cậu.
Thiếu niên trước mặt có làn da rất trắng, như thể chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời bao giờ vậy. Màu môi không biết từ khi nào đã chuyển sang màu đỏ tươi khỏe khoắn.
Chiếc mũi cao thẳng, lông mày thâm thúy tinh xảo trước đây bị mái tóc che khuất, đều gần như hoàn mỹ.
Đặc biệt là đôi mắt kia, trước đây nhìn u ám có chút đáng sợ, nhưng mà bây giờ, không biết có phải là do hàng lông mi xinh đẹp kia hay không, mà đôi con ngươi đen tuyền kia lại có một loại quyến rũ bí ẩn khác.
Còn nữa, không biết có phải là ảo giác của cô ta không? Mà cảm giác cậu hình như không còn gầy như trước đây nữa……
Mặc dù nếu nhìn kỹ thì thân hình vẫn gầy gò như cũ, nhưng mà không phải là loại gầy chỉ còn lại da bọc xương kia, mà miễn cưỡng nằm trong phạm vi bình thường.
Sau khi bị nhìn một hồi lâu, Diêm Lê khẽ mím môi.
Có chút phiền, hôm nay mọi người ai cũng phiền hơn so với bình thường. Dường như đầu óc xoay chuyển rất chậm, cứ luôn nhìn cậu nhưng lại không nói lời nào.
Lãng phí thời gian.
Cạch.
Cửa phòng ngủ ở bên cạnh cậu đột nhiên mở ra.
Ôn Lung mở cửa ra, cái cô nhìn thấy chính là một người giống như môn thần đang đứng ở bên ngoài.
Cô không vui nói: “Đứng ở cửa làm gì, cậu muốn hù chết ta sao!”
Diêm Lê yên lặng quay đầu đi, thầm nghĩ, cậu hình như không thấy cô có chỗ nào giống như bị dọa đến cả.
“Chị, chị nhìn cậu ấy đi……” Ôn Nguyễn giống như cuối cùng cũng tìm được đồng minh, hưng phấn mà túm chặt góc áo của Ôn Lung, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt của Diêm Lê.
“Cái gì?” Ôn Lung nhìn về phía mặt của Diêm Lê một cái.
“Cậu ấy cắt tóc rồi!”
Vẻ mặt của Ôn Lung như nhìn thiểu năng trí tuệ mà nhìn cô ta, cổ quái nói: “Em chưa thấy người cắt tóc qua sao?”
“A? Không phải, ý của em là chị mau nhìn mặt cậu ấy đi……”
Ôn Lung có chút không kiên nhẫn, nhưng mà cô vẫn nhẫn nại nhìn mặt của Diêm Lê thêm một lần nữa.
Nhìn xong, cô lại quay đầu lại, “Nhìn xong rồi, làm sao vậy?”
Diêm Lê cũng nhìn Ôn Nguyễn, giống như là cảm thấy cô ta hôm nay không được thích hợp cho lắm.
Một cao một thấp, hai khuôn mặt lạnh như băng đều nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu.
Ôn Nguyễn: “……”
“…… Không, không có việc gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.