Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa
Chương 6: Thế Giới Thứ Nhất 6
Sồ Sồ Cúc
17/09/2022
Hệ thống biết nó bị vũ nhục, nên rất sáng suốt lựa chọn không lên tiếng nữa.
Cốc cốc.
Động tác lật sách của Ôn Lung không đổi, chỉ thuận miệng nói: “Vào đi.”
Người tới là Ôn Nguyễn.
“Chị.” Cô ta nhìn cuốn sách trong tay Ôn Lung.
Là một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn nói về ác ma.
“Có việc gì không?”
Ôn Nguyễn nhẹ giọng nói: “Ba kêu em tới hỏi chị một chút, chị tính khi nào quay về trường học?”
“Chị…… chị đi học thì chúng ta sẽ được học chung một lớp, như vậy không tốt sao?”
Ôn Lung đặt sách xuống.
Nguyên chủ lớn hơn Ôn Nguyễn một tuổi, nên đi học cũng sớm hơn cô ta một năm.
Nhưng mà Ôn Lung trước đây bởi vì thành tích không tốt, nên năm thứ hai trung học đã ở lại một năm, còn trùng hợp học chung lớp với Ôn Nguyễn. Nguyên chủ vốn dĩ đã có tâm lý vặn vẹo, ghen ghét người em có thành tích tốt hơn so với cô ấy, lại càng không thể chịu đựng được việc học chung một lớp với Ôn Nguyễn,cho nên sau khi khai giảng đơn giản trực tiếp không tới trường học nữa.
Cô giương mắt lên, nhìn về phía người em trong mắt đều là chờ mong, còn có chút nhút nhát sợ sệt này, rồi thở dài trong lòng.
Nữ chủ này thật ra cũng không tệ lắm, mặc dù có chút hư vinh, nhưng mà tấm lòng thiện lương lại là thật.
Chỉ là thật sự không có mắt nhìn người.
Nếu như cô là nguyên chủ, lúc này nghe được những lời nói của Ôn Nguyễn thì chắc là đã tức giận tới nổ tung rồi.
Một người ở lại lớp, sao có thể cảm thấy học chung lớp với em mình là tốt chứ?
Nhưng mà Ôn Lung dù sao cũng không phải là nguyên chủ đụng một chút là bị làm cho tức giận, huống chi cô còn có nhiệm vụ trong người nữa.
Cô giống như tùy ý nói: “Tuần sau đi.”
“Ồ, tuần sau sao……”
“Tuần sau!?” Ôn Nguyễn phản ứng lại lời cô nói, giọng điệu đột nhiên cất cao lên.
“Là thật sao? Chị đồng ý đi học rồi sao?”
“Ừ.” Ôn Lung nhíu mày, giống như đang ghét bỏ cô ta ồn ào.
Giọng nói của Ôn Nguyễn lập tức nhỏ lại,nhưng mà vẫn có vài phần hưng phấn.
“Em có thể kêu bạn ngồi cùng bàn của em đổi vị trí, như vậy thì chúng ta có thể ngồi chung với nhau rồi.”
“Không cần.”
“A…… Vì sao chứ?”
“Ngồi chung với em không thú vị.”
Lời nói này được nói rất khéo léo.
Tùy hứng lại không bận tâm cảm thụ của người khác, đây đúng là tác phong của nguyên chủ. Nhưng mà nếu nghe kỹ, thì thật ra lời này không hề có ý chán ghét Ôn Nguyễn, chỉ là nói “không thú vị” mà thôi.
Cũng có nghĩa là “ở nhà với em đã đủ nhiều rồi, đi học còn ngồi chung với nhau không thú vị”.
Quả nhiên, Ôn Nguyễn mặc dù có chút mất mát, nhưng mà vui sướng vẫn lấn át cảm xúc mất mát.
Cô ta xoay người mở cửa, “Em đi nói với ba mẹ ngay đây!”
“…… Đứa nhỏ ngốc này.”
Cô ta đi rồi, Ôn Lung lắc đầu.
……
Nói là tuần sau,nhưng mà thật ra cũng chỉ cách có một ngày mà thôi.
Chậm rãi ăn xong cơm sáng, Ôn Lung thu dọn sách vở xong, một lúc lâu mới đeo cặp sách lên.
“Thật làm người hoài niệm, ta đã rất lâu không đi học rồi……”
[ Ác ma cũng phải đi học sao? ] Hệ thống hơi kinh ngạc.
“Không cần. Chỉ là lúc ta tới nhân gian chơi có đi học.” Ôn Lung nhướng mày, đôi mắt long lanh tràn đầy vui mừng.
Trong giọng nói của cô có vài phần kiêu ngạo, “Ta chính là ác ma đã tiếp thu qua chín năm giáo dục bắt buộc, còn từng học đại học nữa!”
[……]
Wow, thật là giỏi nha.
“Đại tiểu thư, đây là cơm trưa của ngài.”
Mẹ Trương cất một cái hộp gỗ tinh xảo cao hai tầng vào trong túi xách,sau đó đưa cho tài xế.
Ngoài cái hộp nhìn qua có vẻ nặng trĩu kia ra, thì trong túi xách còn có các loại sữa chua, đồ ăn vặt, bên cạnh còn bỏ vào một hộp trái cây đã được xắt thành miếng nữa.
Người biết thì biết đây là đi học, người không biết còn tưởng là gia đình giàu có nào đó ra ngoài ăn cơm dã ngoại nữa chứ.
So sánh với nhau, thì hộp cơm của Ôn Nguyễn bình thường hơn rất nhiều.
Một hộp cơm bình thường, bên trong có cơm và trái cây đặt chung với nhau, được cô ta nhét vào trong cặp sách, bên cạnh túi của cặp sách còn có một lọ sữa chua nữa.
Đây cũng không phải là do người hầu của Ôn gia đối đãi khác biệt, bọn họ cũng không biểu hiện quá mức rõ ràng như vậy.
Là tự bản thân Ôn Nguyễn yêu cầu, nói là không muốn lãng phí, hơn nữa bản thân cô ta cũng không phải là người thích gây sự chú ý, mang một cái hộp cơm khoa trương như vậy đi học, cô ta ở phòng học sẽ xấu hổ chết mất.
Trường học của bọn họ thật ra có nhà ăn, nhưng mà vẫn có rất nhiều con cháu thượng lưu thích mang cơm trưa do đầu bếp nhà mình chuẩn bị đi, cho nên cô ta mang cơm cũng không tính là quá khác biệt.
Tài xế cất cơm trưa của Ôn Lung xong,sau đó khom lưng mở cửa sau.
Chờ hai người đã ngồi trên xe,ông lập tức quay lại ghế điều khiển, khởi động xe xuất phát.
Cốc cốc.
Động tác lật sách của Ôn Lung không đổi, chỉ thuận miệng nói: “Vào đi.”
Người tới là Ôn Nguyễn.
“Chị.” Cô ta nhìn cuốn sách trong tay Ôn Lung.
Là một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn nói về ác ma.
“Có việc gì không?”
Ôn Nguyễn nhẹ giọng nói: “Ba kêu em tới hỏi chị một chút, chị tính khi nào quay về trường học?”
“Chị…… chị đi học thì chúng ta sẽ được học chung một lớp, như vậy không tốt sao?”
Ôn Lung đặt sách xuống.
Nguyên chủ lớn hơn Ôn Nguyễn một tuổi, nên đi học cũng sớm hơn cô ta một năm.
Nhưng mà Ôn Lung trước đây bởi vì thành tích không tốt, nên năm thứ hai trung học đã ở lại một năm, còn trùng hợp học chung lớp với Ôn Nguyễn. Nguyên chủ vốn dĩ đã có tâm lý vặn vẹo, ghen ghét người em có thành tích tốt hơn so với cô ấy, lại càng không thể chịu đựng được việc học chung một lớp với Ôn Nguyễn,cho nên sau khi khai giảng đơn giản trực tiếp không tới trường học nữa.
Cô giương mắt lên, nhìn về phía người em trong mắt đều là chờ mong, còn có chút nhút nhát sợ sệt này, rồi thở dài trong lòng.
Nữ chủ này thật ra cũng không tệ lắm, mặc dù có chút hư vinh, nhưng mà tấm lòng thiện lương lại là thật.
Chỉ là thật sự không có mắt nhìn người.
Nếu như cô là nguyên chủ, lúc này nghe được những lời nói của Ôn Nguyễn thì chắc là đã tức giận tới nổ tung rồi.
Một người ở lại lớp, sao có thể cảm thấy học chung lớp với em mình là tốt chứ?
Nhưng mà Ôn Lung dù sao cũng không phải là nguyên chủ đụng một chút là bị làm cho tức giận, huống chi cô còn có nhiệm vụ trong người nữa.
Cô giống như tùy ý nói: “Tuần sau đi.”
“Ồ, tuần sau sao……”
“Tuần sau!?” Ôn Nguyễn phản ứng lại lời cô nói, giọng điệu đột nhiên cất cao lên.
“Là thật sao? Chị đồng ý đi học rồi sao?”
“Ừ.” Ôn Lung nhíu mày, giống như đang ghét bỏ cô ta ồn ào.
Giọng nói của Ôn Nguyễn lập tức nhỏ lại,nhưng mà vẫn có vài phần hưng phấn.
“Em có thể kêu bạn ngồi cùng bàn của em đổi vị trí, như vậy thì chúng ta có thể ngồi chung với nhau rồi.”
“Không cần.”
“A…… Vì sao chứ?”
“Ngồi chung với em không thú vị.”
Lời nói này được nói rất khéo léo.
Tùy hứng lại không bận tâm cảm thụ của người khác, đây đúng là tác phong của nguyên chủ. Nhưng mà nếu nghe kỹ, thì thật ra lời này không hề có ý chán ghét Ôn Nguyễn, chỉ là nói “không thú vị” mà thôi.
Cũng có nghĩa là “ở nhà với em đã đủ nhiều rồi, đi học còn ngồi chung với nhau không thú vị”.
Quả nhiên, Ôn Nguyễn mặc dù có chút mất mát, nhưng mà vui sướng vẫn lấn át cảm xúc mất mát.
Cô ta xoay người mở cửa, “Em đi nói với ba mẹ ngay đây!”
“…… Đứa nhỏ ngốc này.”
Cô ta đi rồi, Ôn Lung lắc đầu.
……
Nói là tuần sau,nhưng mà thật ra cũng chỉ cách có một ngày mà thôi.
Chậm rãi ăn xong cơm sáng, Ôn Lung thu dọn sách vở xong, một lúc lâu mới đeo cặp sách lên.
“Thật làm người hoài niệm, ta đã rất lâu không đi học rồi……”
[ Ác ma cũng phải đi học sao? ] Hệ thống hơi kinh ngạc.
“Không cần. Chỉ là lúc ta tới nhân gian chơi có đi học.” Ôn Lung nhướng mày, đôi mắt long lanh tràn đầy vui mừng.
Trong giọng nói của cô có vài phần kiêu ngạo, “Ta chính là ác ma đã tiếp thu qua chín năm giáo dục bắt buộc, còn từng học đại học nữa!”
[……]
Wow, thật là giỏi nha.
“Đại tiểu thư, đây là cơm trưa của ngài.”
Mẹ Trương cất một cái hộp gỗ tinh xảo cao hai tầng vào trong túi xách,sau đó đưa cho tài xế.
Ngoài cái hộp nhìn qua có vẻ nặng trĩu kia ra, thì trong túi xách còn có các loại sữa chua, đồ ăn vặt, bên cạnh còn bỏ vào một hộp trái cây đã được xắt thành miếng nữa.
Người biết thì biết đây là đi học, người không biết còn tưởng là gia đình giàu có nào đó ra ngoài ăn cơm dã ngoại nữa chứ.
So sánh với nhau, thì hộp cơm của Ôn Nguyễn bình thường hơn rất nhiều.
Một hộp cơm bình thường, bên trong có cơm và trái cây đặt chung với nhau, được cô ta nhét vào trong cặp sách, bên cạnh túi của cặp sách còn có một lọ sữa chua nữa.
Đây cũng không phải là do người hầu của Ôn gia đối đãi khác biệt, bọn họ cũng không biểu hiện quá mức rõ ràng như vậy.
Là tự bản thân Ôn Nguyễn yêu cầu, nói là không muốn lãng phí, hơn nữa bản thân cô ta cũng không phải là người thích gây sự chú ý, mang một cái hộp cơm khoa trương như vậy đi học, cô ta ở phòng học sẽ xấu hổ chết mất.
Trường học của bọn họ thật ra có nhà ăn, nhưng mà vẫn có rất nhiều con cháu thượng lưu thích mang cơm trưa do đầu bếp nhà mình chuẩn bị đi, cho nên cô ta mang cơm cũng không tính là quá khác biệt.
Tài xế cất cơm trưa của Ôn Lung xong,sau đó khom lưng mở cửa sau.
Chờ hai người đã ngồi trên xe,ông lập tức quay lại ghế điều khiển, khởi động xe xuất phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.