Chương 27: Thật Giả Thiên Kim (11)
Phi Dực
06/11/2023
Nhóm dịch: Phù Du
Bạch Hi ngược ánh mặt trời nhìn hắn.
Vào thời khắc này, hắn sạch sẽ, ấm áp giống như một thiếu niên chân thành đơn thuần.
Nhưng ai mà ngờ, hắn lại đang dụ dỗ cô động tâm cơ chứ?
Cô hoàn toàn không muốn nắm lấy tay hắn.
So với bàn tay gầy gò tuyệt đẹp của thiếu niên này, cô cảm thấy thích bàn tay to có vết chai mỏng của Thiệu Thịnh hơn.
Bàn tay sống trong nhung lụa của Thiệu Thanh cũng khá xinh đẹp.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, lo lắng đến mức không dám đụng vào thiếu niên tốt đẹp kia.
Hạ Phong thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng khiếp đảm như vậy, liền nở nụ cười nhợt nhạt.
Hắn bước tới trước cây piano mới tinh kia, nhìn cây piano có giá trị đến mức có thể mua hẳn một căn chung cư có diện tích không tồi tại thành phố S, trong lòng chỉ cảm thấy bất bình thay Thiệu Noãn.
Ngay lúc Thiệu Noãn khao khát có một con thú bông thì lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị người khác giành mất, thật ra nhà họ Thiệu cũng có thể dùng sự giàu có để cứu rỗi đứa trẻ đáng thương này mà.
Rõ ràng Thiệu Noãn cũng có thể làm một cô công chúa thực sự sống tùy ý vô lo, du hí nhân gian như những người khác của nhà họ Thiệu, nhưng không hiểu sao lại phải luôn bước từng bước cẩn thận như vậy.
Hắn đã tới nhà họ Thiệu với Thiệu Hồng rất nhiều lần, nhìn thấy rất nhiều tiểu bối nhà họ Thiệu đùa giỡn bên cạnh cây piano này.
Hắn mở nắp đàn lên, mỉm cười với Bạch Hi đang ngồi trên sô pha ngơ ngác nhìn mình.
Giai điệu du dương dưới ngón tay duyên dáng của hắn cất lên, quanh quẩn trong ngôi biệt thự yên tĩnh không tiếng động của nhà họ Thiệu.
“Cô có muốn thử một lần không? Tôi có thể dạy cô.” Hạ Phong mời Bạch Hi.
Nếu là nguyên chủ, nhất định sẽ vô cùng ngượng ngùng, còn tự nguyện đi tới.
Cô có thể ngồi trước cây piano, được thiếu niên này nắm tay, hắn ở phía sau ôm cô, chạm vào cô, dạy cô từng nốt nhạc tinh tế trên đàn.
“Tôi không biết.” Bạch Hi cười tủm tỉm nói.
“Không biết có thể học.”
“Không muốn học.”
Vô công rỗi nghề như vậy, khiến Hạ Phong mỉm cười, hắn do dự một chút, chậm rãi từ cây piano di chuyển đến trước mặt Bạch Hi, ngồi xuống cạnh cô, an tĩnh nhìn cô, dịu dàng nói: “Tiểu Hi, trước tiên tôi muốn nói câu xin lỗi với cô. Lúc đầu, thái độ của tôi với cô rất tệ, có lẽ đã làm cô cảm thấy tổn thương. Nhưng mong cô hiểu cho, Tiểu Noãn cũng là trẻ mồ côi cùng cô nhi viện với cô, tôi với cô ấy thân hơn, cho nên…”
Hắn do dự một chút, thì nghe thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn nói: “Tôi hiểu.” Hắn ngẩng đầu, liền thấy cô bé xinh đẹp đang cong mắt cười với hắn.
“Anh cũng thích Thiệu Noãn hơn, tôi biết hết.” Vậy nên cuối cùng Thiệu Noãn mới gả cho Hạ Phong.
Thiếu niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn và thiên kim nhà họ Thiệu xinh đẹp dịu dàng, đây là cặp đôi đáng ngưỡng mộ đến chừng nào chứ.
“Nhưng tôi hi vọng tôi và cô cũng sẽ trở nên thân thiết hơn.” Hạ Phong do dự nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Bạch Hi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hi, anh cũng sẽ đối xử với em thật tốt.”
(*Lúc này Hạ Phong đang cưa cẩm Bạch Hi nên đổi mình xưng hô luôn nha)
“Được.” Bạch Hi tin tưởng đầu.
Bạch Hi: “Ta muốn đánh hắn.”
Hệ thống: “Nhịn đi!”
Thấy cô mang theo vui sướng và kinh hỉ đơn thuần nhìn mình, trong lòng Hạ Phong đột nhiên sinh ra một chút mềm mại. Nhưng khi nghĩ tới Thiệu Noãn, tâm hắn lại trở nên cứng rắn hơn, ngẩng đầu nhìn Bạch Hi nhẹ nhàng nói: “Anh đối xử tốt với Tiểu Hi, Tiểu Hi, em có đồng ý đối xử tốt với anh không?”
Hắn liếm liếm miệng mình, nhìn Bạch Hi dùng sức gật đầu, ôn nhu nói: “Anh và Tiểu Noãn là bạn tốt, cho nên anh hi vọng bạn của anh có thể cảm thấy hạnh phúc, Tiểu Noãn chỉ muốn được cha yêu thương. Nhưng vì em… Tiểu Hi, bởi vì em xuất hiện trước mặt nhị thiếu, cho nên nhị thiếu đã dành tình thương của cha cho em, không thể yêu thương thêm Tiểu Noãn. Điều này đối với Tiểu Noãn là không công bằng.”
“Nhưng ba đối xử với Tiểu Noãn rất tốt mà.” Bạch Hi nhút nhát sợ sệt nói.
Đôi mắt của cô từ từ trở nên ươn ướt.
“Đó là những thứ Tiểu Noãn đáng được nhận. Đấy vốn là của cha của cô ấy. Em mới là người cướp đồ của cô ấy.” Hạ Phong dừng một chút, chân thành nhìn Bạch Hi.
“Em đi nói với nhị thiếu, không cần chú ấy làm cha em nữa. Trả cha lại cho Tiểu Noãn. Đừng sợ, Tiểu Hi, cho dù em có mất đi sự sủng ái của nhà họ Thiệu, nhưng em còn có anh. Anh sẽ luôn ở cạnh em.”
Hạ Phong nhẫn nại, thử dùng tay ấn lên mu bàn tay của Bạch Hi.
“Anh sẽ không bỏ rơi em. Cho dù chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ đứng bên cạnh em. Em không mất gì cả.”
Cô thích hắn, muốn ở bên cạnh hắn.
Hắn liền đòi cô trả Thiệu Thanh lại cho Thiệu Noãn.
Chuyện sau đó, ai biết thế nào?
Bạch Hi oa một tiếng khóc lớn.
Cô đẩy Hạ Phong đang ngạc nhiên ra, lén lút cọ cọ lau lau tay mình vào quần áo, chạy như bay tới phòng Thiệu Thịnh ở lầu ba. Nếu Hạ Phong coi Bạch Hi là một đứa con gái tâm kế hám giàu, vậy Bạch Hi đành phải diễn vai tâm cơ tham giàu cho hắn xem.
Cô chạy một mạch lên lầu, nghẹn ngào gõ cửa phòng Thiệu Thịnh, gần như là đồng thời, cửa phòng mở ra, lộ ra khuôn mặt của Thiệu Thịnh và vẻ mặt kinh ngạc của Thiệu Hồng.
Bạch Hi đâm đầu vào cánh tay Thiệu Thịnh, chùi nước mắt lên tay áo tây trang tinh xảo đắt tiền của Thiệu Thịnh, ngửa đầu vô cùng đáng thương nói: “Tiên sinh, tôi muốn trả lại nhị thiếu cho Tiểu Noãn.”
Đôi mắt cô ngập nước, nghe thấy âm thanh Hạ Phong hoảng loạn chạy lên lầu, liền lau nước mắt nghẹn ngào nói: “Rất xin lỗi. Tôi không biết sự tồn tại của tôi là sai. Tiên sinh, sau này tôi không quấn lấy nhị thiếu và nhà họ Thiệu nữa. Tôi vốn không phải con cháu nhà họ Thiệu, sau này không nên ở lại nhà họ Thiệu.”
Cô muốn quay người lại, nhưng cánh tay đã bị Thiệu Thịnh đè xuống.
Cánh tay người đàn ông thon dài, cũng không phải quá thô tráng, nhưng Bạch Hi lại có thể cảm nhận cánh tay này cực kỳ khỏe. Cô đành tiếp tục vùi mặt vào cánh tay hắn, sau đó nghe Thiệu Thịnh nói một chữ đơn giản.
“Cút.”
“Anh hai, anh muốn đuổi bọn em đi?!” Thiệu Hồng không dám tin, hỏi: “Vì con nhãi này sao?!”
“Kéo đi ra ngoài.” Thiệu Thịnh lãnh khốc nói.
Bạch Hi không ngẩng đầu nhìn.
Nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân nặng trịch, âm thanh liều mạng giãy giụa, giọng nói bén nhọn của Thiệu Hồng.
“Buông ra! Bọn mày dám đụng vào tao thử xem! Anh hai, anh không thể đối xử với em như vậy được! A!”
Vài phút trôi qua, biệt thự nhà họ Thiệu lại khôi phục sự thanh tịnh vốn có.
Bạch Hi ngẩng đầu, nóng lòng muốn xem, nhưng bóng dáng Thiệu Hồng và Hạ Phong đã sớm mất hút.
Bảo vệ của lão đại đúng là thuộc đẳng cấp khác.
Cô gái nhỏ tham đầu tham não (*), giống như một con hamster nhỏ, Thiệu Thịnh cong cong khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Diễn không tệ.”
(*) Tham đầu tham não: Ló đầu ra nhìn tứ phía, rình mò.
“Đa tạ tiên sinh khích lệ, đều nhờ tiên sinh phối hợp.” Bạch Hi khóc vô cùng giả trân, Thiệu Thịnh lại không phải là tên ngốc bị cô gái nhỏ mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, đã sớm nhìn ra Bạch Hi đang giả khóc.
Nhưng Thiệu Thịnh đã rất chán phải nhìn thấy Thiệu Hồng và Hạ Phong luôn tỏ ra thanh cao thong dong trước mặt mình. Hắn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ vô ưu vô lự đang lau nước mắt, lóc cóc đi theo người giúp việc lấy sữa bò, đột nhiên nghĩ tới Hạ Phong ngây ngô năm ấy, tuy non nớt nhưng lại tràn ngập ngây thơ tốt đẹp giống Bạch Hi.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay to thon dài của mình.
Đặt cạnh cô gái nhỏ, lại thô ráp và già cỗi.
Như thể cách nhau cả một thời đại.
Thiệu Thịnh chậm chạp rũ mắt.
Cô gái nhỏ lóc cóc chạy về, thỏa mãn uống sữa bò, lại mang một ly sữa đầy tràn khác cho hắn.
Cô cong đôi mắt sạch sẽ đơn thuần cười rộ lên, khiến Thiệu Thịnh theo bản năng nhận lấy.
“Hạ Phong nói gì với cháu?” Hắn không có cách nào chống lại sự tò mò muốn biết Bạch Hi và Hạ Phong nói gì với nhau.
Cô gái nhỏ cùng hắn đi vào trong phòng, thấy căn phòng vốn tối tăm u ám, nhưng chỉ qua nửa ngày, đã có thêm một cái đệm lông xù xù màu hồng phấn, bồng bềnh mềm mại, rất dày, Bạch Hi kinh ngạc ngồi xuống nệm, cảm thấy bản thân như được nệm bao quanh.
Cô nhìn Thiệu Thịnh đang ngồi trên ghế dựa bên cạnh mình, nghĩ nghĩ rồi nói: “Hắn nói nhiều lắm, nói là muốn dạy tôi đánh piano, còn nói sau này muốn ở bên cạnh tôi.” Thấy Thiệu Thịnh không phản ứng gì tiếp tục đọc quyền sách hồi sáng, Bạch Hi muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Hắn nói, vì tôi nên nhị thiếu mới không yêu thương Thiệu Noãn.”
“Nói bậy.” Thiệu Thanh chính là một hoa hoa công tử, đối với phụ nữ không thật lòng, đối với con gái lại càng không có tình cảm gì.
Bạch Hi…… là trường hợp ngoài ý muốn.
Cho dù không có Bạch Hi, Thiệu Thanh đối với con ruột của mình, cũng chỉ đến mức như Thiệu Noãn mà thôi.
Chịu trách nhiệm.
Gần như là chịu trách nhiệm.
“Cho nên tôi mới không muốn nghe đó. Tiên sinh nói với tôi, không có tôi, nhị thiếu cũng sẽ không thích Thiệu Noãn như thích tôi. Hơn nữa nhị thiếu cũng không bạc đãi cô ấy mà.” Thiệu Thanh có tiền, có thể vung tiền cho Thiệu Noãn tiêu, như vậy còn chưa đủ sao?
“Cháu còn rất tự tin.” Thiệu Thịnh hừ lạnh một tiếng.
“Thiên tính cha con chăng?” Bạch Hi vuốt cái cằm nhọn, giảo hoạt nói.
Nhìn cô vui sướng cuộn người thành một cục trên nệm, ngón tay ở trên trang sách của Thiệu Thịnh dừng một chút, sau đó không để ý nữa mà chăm chú đọc sách, lúc lật trang sau thì hỏi: “Cháu có thích Hạ Phong không?”
Thiếu niên thanh tú sạch sẽ như vậy, trời sinh như thể mang theo ánh mặt trời tốt đẹp, ai lại không thích.
“Không thích.” Bạch Hi dùng sức lắc đầu, vặn vẹo quay đầu trên nệm, gác cằm lên tấm nệm bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Thiệu Noãn thích hắn. Hắn cũng thích Thiệu Noãn. Hắn cảm thấy chỉ cần nói mấy câu là có thể xoay tôi như đồ ngốc, nếu tôi tin hắn, vậy đến khi tôi rời khỏi nhà họ Thiệu theo mong muốn của hắn, hắn cũng sẽ bỏ rơi tôi, coi tôi như rác rưởi vứt ở bên đường.”
Kiếp trước, Hạ Phong đã biết nguyên chủ cũng không biết chân tướng, không phải cố ý cướp người nhà của Thiệu Noãn và sự sủng ái của nhà họ Thiệu. Nhưng khi nguyên chủ bị Thiệu Hồng đánh chửi rồi đuổi ra khỏi nhà, hắn lại không đứng ra nói cho nguyên chủ một lời.
Hắn vội vàng an ủi Thiệu Noãn.
Lại xem như không nhìn thấy ánh mắt tràn ngập năn nỉ của nguyên chủ.
Lúc ấy, hắn vẫn là “bạn trai” của Bạch Hi.
Cho dù khoảng thời gian hai người bên nhau không có tình cảm gì, nhưng nếu có một chút yêu quý cô gái vô tội này, hắn sẽ không cắm một cây đao cuối cùng trong lòng nguyên chủ như vậy.
Diễn vai chàng trai thâm tình, không thích cô ấy, nhưng lại lợi dụng cô ấy, làm mọi thứ chỉ vì một cô gái khác.
“Tôi thấy hắn rất ghê tởm.”
Bạch Hi dừng một chút, ngáp một cái rồi bò từ nệm xuống, chuẩn bị về phòng ngủ.
“Tiện thể nói một câu, tiên sinh, chú cầm sách ngược rồi kìa.”
Bạch Hi ngược ánh mặt trời nhìn hắn.
Vào thời khắc này, hắn sạch sẽ, ấm áp giống như một thiếu niên chân thành đơn thuần.
Nhưng ai mà ngờ, hắn lại đang dụ dỗ cô động tâm cơ chứ?
Cô hoàn toàn không muốn nắm lấy tay hắn.
So với bàn tay gầy gò tuyệt đẹp của thiếu niên này, cô cảm thấy thích bàn tay to có vết chai mỏng của Thiệu Thịnh hơn.
Bàn tay sống trong nhung lụa của Thiệu Thanh cũng khá xinh đẹp.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, lo lắng đến mức không dám đụng vào thiếu niên tốt đẹp kia.
Hạ Phong thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng khiếp đảm như vậy, liền nở nụ cười nhợt nhạt.
Hắn bước tới trước cây piano mới tinh kia, nhìn cây piano có giá trị đến mức có thể mua hẳn một căn chung cư có diện tích không tồi tại thành phố S, trong lòng chỉ cảm thấy bất bình thay Thiệu Noãn.
Ngay lúc Thiệu Noãn khao khát có một con thú bông thì lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị người khác giành mất, thật ra nhà họ Thiệu cũng có thể dùng sự giàu có để cứu rỗi đứa trẻ đáng thương này mà.
Rõ ràng Thiệu Noãn cũng có thể làm một cô công chúa thực sự sống tùy ý vô lo, du hí nhân gian như những người khác của nhà họ Thiệu, nhưng không hiểu sao lại phải luôn bước từng bước cẩn thận như vậy.
Hắn đã tới nhà họ Thiệu với Thiệu Hồng rất nhiều lần, nhìn thấy rất nhiều tiểu bối nhà họ Thiệu đùa giỡn bên cạnh cây piano này.
Hắn mở nắp đàn lên, mỉm cười với Bạch Hi đang ngồi trên sô pha ngơ ngác nhìn mình.
Giai điệu du dương dưới ngón tay duyên dáng của hắn cất lên, quanh quẩn trong ngôi biệt thự yên tĩnh không tiếng động của nhà họ Thiệu.
“Cô có muốn thử một lần không? Tôi có thể dạy cô.” Hạ Phong mời Bạch Hi.
Nếu là nguyên chủ, nhất định sẽ vô cùng ngượng ngùng, còn tự nguyện đi tới.
Cô có thể ngồi trước cây piano, được thiếu niên này nắm tay, hắn ở phía sau ôm cô, chạm vào cô, dạy cô từng nốt nhạc tinh tế trên đàn.
“Tôi không biết.” Bạch Hi cười tủm tỉm nói.
“Không biết có thể học.”
“Không muốn học.”
Vô công rỗi nghề như vậy, khiến Hạ Phong mỉm cười, hắn do dự một chút, chậm rãi từ cây piano di chuyển đến trước mặt Bạch Hi, ngồi xuống cạnh cô, an tĩnh nhìn cô, dịu dàng nói: “Tiểu Hi, trước tiên tôi muốn nói câu xin lỗi với cô. Lúc đầu, thái độ của tôi với cô rất tệ, có lẽ đã làm cô cảm thấy tổn thương. Nhưng mong cô hiểu cho, Tiểu Noãn cũng là trẻ mồ côi cùng cô nhi viện với cô, tôi với cô ấy thân hơn, cho nên…”
Hắn do dự một chút, thì nghe thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn nói: “Tôi hiểu.” Hắn ngẩng đầu, liền thấy cô bé xinh đẹp đang cong mắt cười với hắn.
“Anh cũng thích Thiệu Noãn hơn, tôi biết hết.” Vậy nên cuối cùng Thiệu Noãn mới gả cho Hạ Phong.
Thiếu niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn và thiên kim nhà họ Thiệu xinh đẹp dịu dàng, đây là cặp đôi đáng ngưỡng mộ đến chừng nào chứ.
“Nhưng tôi hi vọng tôi và cô cũng sẽ trở nên thân thiết hơn.” Hạ Phong do dự nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Bạch Hi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hi, anh cũng sẽ đối xử với em thật tốt.”
(*Lúc này Hạ Phong đang cưa cẩm Bạch Hi nên đổi mình xưng hô luôn nha)
“Được.” Bạch Hi tin tưởng đầu.
Bạch Hi: “Ta muốn đánh hắn.”
Hệ thống: “Nhịn đi!”
Thấy cô mang theo vui sướng và kinh hỉ đơn thuần nhìn mình, trong lòng Hạ Phong đột nhiên sinh ra một chút mềm mại. Nhưng khi nghĩ tới Thiệu Noãn, tâm hắn lại trở nên cứng rắn hơn, ngẩng đầu nhìn Bạch Hi nhẹ nhàng nói: “Anh đối xử tốt với Tiểu Hi, Tiểu Hi, em có đồng ý đối xử tốt với anh không?”
Hắn liếm liếm miệng mình, nhìn Bạch Hi dùng sức gật đầu, ôn nhu nói: “Anh và Tiểu Noãn là bạn tốt, cho nên anh hi vọng bạn của anh có thể cảm thấy hạnh phúc, Tiểu Noãn chỉ muốn được cha yêu thương. Nhưng vì em… Tiểu Hi, bởi vì em xuất hiện trước mặt nhị thiếu, cho nên nhị thiếu đã dành tình thương của cha cho em, không thể yêu thương thêm Tiểu Noãn. Điều này đối với Tiểu Noãn là không công bằng.”
“Nhưng ba đối xử với Tiểu Noãn rất tốt mà.” Bạch Hi nhút nhát sợ sệt nói.
Đôi mắt của cô từ từ trở nên ươn ướt.
“Đó là những thứ Tiểu Noãn đáng được nhận. Đấy vốn là của cha của cô ấy. Em mới là người cướp đồ của cô ấy.” Hạ Phong dừng một chút, chân thành nhìn Bạch Hi.
“Em đi nói với nhị thiếu, không cần chú ấy làm cha em nữa. Trả cha lại cho Tiểu Noãn. Đừng sợ, Tiểu Hi, cho dù em có mất đi sự sủng ái của nhà họ Thiệu, nhưng em còn có anh. Anh sẽ luôn ở cạnh em.”
Hạ Phong nhẫn nại, thử dùng tay ấn lên mu bàn tay của Bạch Hi.
“Anh sẽ không bỏ rơi em. Cho dù chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ đứng bên cạnh em. Em không mất gì cả.”
Cô thích hắn, muốn ở bên cạnh hắn.
Hắn liền đòi cô trả Thiệu Thanh lại cho Thiệu Noãn.
Chuyện sau đó, ai biết thế nào?
Bạch Hi oa một tiếng khóc lớn.
Cô đẩy Hạ Phong đang ngạc nhiên ra, lén lút cọ cọ lau lau tay mình vào quần áo, chạy như bay tới phòng Thiệu Thịnh ở lầu ba. Nếu Hạ Phong coi Bạch Hi là một đứa con gái tâm kế hám giàu, vậy Bạch Hi đành phải diễn vai tâm cơ tham giàu cho hắn xem.
Cô chạy một mạch lên lầu, nghẹn ngào gõ cửa phòng Thiệu Thịnh, gần như là đồng thời, cửa phòng mở ra, lộ ra khuôn mặt của Thiệu Thịnh và vẻ mặt kinh ngạc của Thiệu Hồng.
Bạch Hi đâm đầu vào cánh tay Thiệu Thịnh, chùi nước mắt lên tay áo tây trang tinh xảo đắt tiền của Thiệu Thịnh, ngửa đầu vô cùng đáng thương nói: “Tiên sinh, tôi muốn trả lại nhị thiếu cho Tiểu Noãn.”
Đôi mắt cô ngập nước, nghe thấy âm thanh Hạ Phong hoảng loạn chạy lên lầu, liền lau nước mắt nghẹn ngào nói: “Rất xin lỗi. Tôi không biết sự tồn tại của tôi là sai. Tiên sinh, sau này tôi không quấn lấy nhị thiếu và nhà họ Thiệu nữa. Tôi vốn không phải con cháu nhà họ Thiệu, sau này không nên ở lại nhà họ Thiệu.”
Cô muốn quay người lại, nhưng cánh tay đã bị Thiệu Thịnh đè xuống.
Cánh tay người đàn ông thon dài, cũng không phải quá thô tráng, nhưng Bạch Hi lại có thể cảm nhận cánh tay này cực kỳ khỏe. Cô đành tiếp tục vùi mặt vào cánh tay hắn, sau đó nghe Thiệu Thịnh nói một chữ đơn giản.
“Cút.”
“Anh hai, anh muốn đuổi bọn em đi?!” Thiệu Hồng không dám tin, hỏi: “Vì con nhãi này sao?!”
“Kéo đi ra ngoài.” Thiệu Thịnh lãnh khốc nói.
Bạch Hi không ngẩng đầu nhìn.
Nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân nặng trịch, âm thanh liều mạng giãy giụa, giọng nói bén nhọn của Thiệu Hồng.
“Buông ra! Bọn mày dám đụng vào tao thử xem! Anh hai, anh không thể đối xử với em như vậy được! A!”
Vài phút trôi qua, biệt thự nhà họ Thiệu lại khôi phục sự thanh tịnh vốn có.
Bạch Hi ngẩng đầu, nóng lòng muốn xem, nhưng bóng dáng Thiệu Hồng và Hạ Phong đã sớm mất hút.
Bảo vệ của lão đại đúng là thuộc đẳng cấp khác.
Cô gái nhỏ tham đầu tham não (*), giống như một con hamster nhỏ, Thiệu Thịnh cong cong khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Diễn không tệ.”
(*) Tham đầu tham não: Ló đầu ra nhìn tứ phía, rình mò.
“Đa tạ tiên sinh khích lệ, đều nhờ tiên sinh phối hợp.” Bạch Hi khóc vô cùng giả trân, Thiệu Thịnh lại không phải là tên ngốc bị cô gái nhỏ mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, đã sớm nhìn ra Bạch Hi đang giả khóc.
Nhưng Thiệu Thịnh đã rất chán phải nhìn thấy Thiệu Hồng và Hạ Phong luôn tỏ ra thanh cao thong dong trước mặt mình. Hắn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ vô ưu vô lự đang lau nước mắt, lóc cóc đi theo người giúp việc lấy sữa bò, đột nhiên nghĩ tới Hạ Phong ngây ngô năm ấy, tuy non nớt nhưng lại tràn ngập ngây thơ tốt đẹp giống Bạch Hi.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay to thon dài của mình.
Đặt cạnh cô gái nhỏ, lại thô ráp và già cỗi.
Như thể cách nhau cả một thời đại.
Thiệu Thịnh chậm chạp rũ mắt.
Cô gái nhỏ lóc cóc chạy về, thỏa mãn uống sữa bò, lại mang một ly sữa đầy tràn khác cho hắn.
Cô cong đôi mắt sạch sẽ đơn thuần cười rộ lên, khiến Thiệu Thịnh theo bản năng nhận lấy.
“Hạ Phong nói gì với cháu?” Hắn không có cách nào chống lại sự tò mò muốn biết Bạch Hi và Hạ Phong nói gì với nhau.
Cô gái nhỏ cùng hắn đi vào trong phòng, thấy căn phòng vốn tối tăm u ám, nhưng chỉ qua nửa ngày, đã có thêm một cái đệm lông xù xù màu hồng phấn, bồng bềnh mềm mại, rất dày, Bạch Hi kinh ngạc ngồi xuống nệm, cảm thấy bản thân như được nệm bao quanh.
Cô nhìn Thiệu Thịnh đang ngồi trên ghế dựa bên cạnh mình, nghĩ nghĩ rồi nói: “Hắn nói nhiều lắm, nói là muốn dạy tôi đánh piano, còn nói sau này muốn ở bên cạnh tôi.” Thấy Thiệu Thịnh không phản ứng gì tiếp tục đọc quyền sách hồi sáng, Bạch Hi muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Hắn nói, vì tôi nên nhị thiếu mới không yêu thương Thiệu Noãn.”
“Nói bậy.” Thiệu Thanh chính là một hoa hoa công tử, đối với phụ nữ không thật lòng, đối với con gái lại càng không có tình cảm gì.
Bạch Hi…… là trường hợp ngoài ý muốn.
Cho dù không có Bạch Hi, Thiệu Thanh đối với con ruột của mình, cũng chỉ đến mức như Thiệu Noãn mà thôi.
Chịu trách nhiệm.
Gần như là chịu trách nhiệm.
“Cho nên tôi mới không muốn nghe đó. Tiên sinh nói với tôi, không có tôi, nhị thiếu cũng sẽ không thích Thiệu Noãn như thích tôi. Hơn nữa nhị thiếu cũng không bạc đãi cô ấy mà.” Thiệu Thanh có tiền, có thể vung tiền cho Thiệu Noãn tiêu, như vậy còn chưa đủ sao?
“Cháu còn rất tự tin.” Thiệu Thịnh hừ lạnh một tiếng.
“Thiên tính cha con chăng?” Bạch Hi vuốt cái cằm nhọn, giảo hoạt nói.
Nhìn cô vui sướng cuộn người thành một cục trên nệm, ngón tay ở trên trang sách của Thiệu Thịnh dừng một chút, sau đó không để ý nữa mà chăm chú đọc sách, lúc lật trang sau thì hỏi: “Cháu có thích Hạ Phong không?”
Thiếu niên thanh tú sạch sẽ như vậy, trời sinh như thể mang theo ánh mặt trời tốt đẹp, ai lại không thích.
“Không thích.” Bạch Hi dùng sức lắc đầu, vặn vẹo quay đầu trên nệm, gác cằm lên tấm nệm bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Thiệu Noãn thích hắn. Hắn cũng thích Thiệu Noãn. Hắn cảm thấy chỉ cần nói mấy câu là có thể xoay tôi như đồ ngốc, nếu tôi tin hắn, vậy đến khi tôi rời khỏi nhà họ Thiệu theo mong muốn của hắn, hắn cũng sẽ bỏ rơi tôi, coi tôi như rác rưởi vứt ở bên đường.”
Kiếp trước, Hạ Phong đã biết nguyên chủ cũng không biết chân tướng, không phải cố ý cướp người nhà của Thiệu Noãn và sự sủng ái của nhà họ Thiệu. Nhưng khi nguyên chủ bị Thiệu Hồng đánh chửi rồi đuổi ra khỏi nhà, hắn lại không đứng ra nói cho nguyên chủ một lời.
Hắn vội vàng an ủi Thiệu Noãn.
Lại xem như không nhìn thấy ánh mắt tràn ngập năn nỉ của nguyên chủ.
Lúc ấy, hắn vẫn là “bạn trai” của Bạch Hi.
Cho dù khoảng thời gian hai người bên nhau không có tình cảm gì, nhưng nếu có một chút yêu quý cô gái vô tội này, hắn sẽ không cắm một cây đao cuối cùng trong lòng nguyên chủ như vậy.
Diễn vai chàng trai thâm tình, không thích cô ấy, nhưng lại lợi dụng cô ấy, làm mọi thứ chỉ vì một cô gái khác.
“Tôi thấy hắn rất ghê tởm.”
Bạch Hi dừng một chút, ngáp một cái rồi bò từ nệm xuống, chuẩn bị về phòng ngủ.
“Tiện thể nói một câu, tiên sinh, chú cầm sách ngược rồi kìa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.