Chương 30: Thật Giả Thiên Kim (14)
Phi Dực
17/11/2023
Nhóm dịch: Phù Du
Bạch Hi lập tức cứng đờ.
Cô chậm rì rì quay đầu lại, nhìn sắc mặt âm trầm, không biết tới từ lúc nào của Thiệu Thịnh.
“Chú, chú không phải cũng biết sao.”
Ngày hôm qua đã thẳng thắn xin khoan hồng rồi mà?
Nhưng cái loại cảm giác chột dạ như bò tường bị bắt gian này là sao đây?
Thiệu Thịnh cười lạnh một tiếng.
“Ngày hôm qua, cháu không đắc ý như vậy.”
Bạch Hi không hé răng.
Cô chỉ muốn khoe khoang trước mặt người khác một chút thì làm sao, làm sao vậy?
“Tiểu Hi, con không được yêu sớm!” Đừng nhìn Thiệu Thanh là một hoa hoa công tử, mình có thể là hoa hoa, nhưng nếu chuyện này đặt trên người con gái mình, nhị thiếu lập tức kích động ngay.
Hắn từ bên cạnh Thiệu Thịnh sáp tới, trong đôi mắt đào hoa đều là nước mắt trong suốt, vô cùng đáng thương nhìn Bạch Hi đang giật giật mí mắt, thương tâm nói: “Con còn nhỏ, không thể bị đám đàn ông xấu xí bên ngoài lừa! Ba nói cho con nghe, đám nhóc con mất dạy đó đều dùng lời ngon tiếng ngọt, thật ra đều muốn lừa con đấy…”
Hắn kêu thảm thiết một tiếng, bị Thiệu Thịnh một chân đá văng, lăn trên mặt đất ôm bụng không dám hé răng.
“Trước khi tốt nghiệp đại học, nhất định không được yêu đương!” Hắn còn tiếp tục ồn ào.
Vẻ mặt Thiệu Thịnh như thể muốn đá chết hắn rồi.
Thiệu Noãn chỉ chớp mắt nhìn cha mình bị đá lăn vòng vòng trên mặt đất.
“Cậu không phải ba con bé, sau này cậu ngậm miệng lại.” Thiệu Thịnh dừng một chút, nhìn Bạch Hi đang ngửa đầu, vẻ mặt dại ra, xoa xoa đầu nhỏ của cô, lạnh lùng nói: “Yêu đương cũng được. Nhưng Hạ Phong không thích hợp.”
“Tôi cũng đâu có nói hắn thích hợp.” Bạch Hi lí nhí nói.
Thiệu Thịnh cúi đầu nhìn cô một cái.
“Tôi chỉ muốn chọc tức cô ta thôi. Trước đó chèn ép tôi nhiều như vậy, tôi cũng không thể làm một cái bánh bao chứ?” Bạch Hi chỉ chỉ Thiệu Noãn đang che miệng không dám liếc mắt nhìn Thiệu Thịnh một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi lại không thể đánh cô ta, làm cô ta gai mắt một chút thôi mà. Trước kia cô ta cũng làm tôi gai mắt như vậy!” Cô nghểnh cổ, dáng vẻ đúng lý hợp tình, Thiệu Thịnh cúi đầu quan sát cô thật lâu, như thể là đang nhìn xem cô có chột dạ hay không.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt đơn thuần xinh đẹp của Bạch Hi, Thiệu Thịnh lại cong cong khóe miệng, kẹp cô gái nhỏ dưới cánh tay của mình, nhấc chân mang đi.
“Anh hai, anh muốn làm gì?” Thiệu Thanh thật lòng lo lắng Bạch Hi sẽ bị chôn sống tại chỗ.
“Đi làm.” Thiệu Thịnh dùng sức kẹp chặt cẳng chân đang đá mình của Bạch Hi, nhanh chóng leo lên xe.
Bạch Hi ngồi trong xe lăn qua lăn lại, ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
“Chú đi làm, vì sao còn muốn mang theo tôi?”
“Trông chừng cháu.”
“Hả?”
“Nếu không cháu nhất định sẽ cùng Hạ Phong quậy với nhau.” Nhìn Bạch Hi không hé răng, đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn, trông như thể một cô gái nhỏ thành thật, đôi móng vuốt nhỏ an phận đặt ở đầu gối, lại lén lút nghiêng đầu nhìn mình, Thiệu Thịnh cũng không thèm để ý.
Hắn nâng hàm dưới, lật hồ sơ trên tay ra đọc, Bạch Hi nhìn hắn làm việc, không dám mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy Thiệu Thịnh đột nhiên hỏi: “Cháu thật sự không thích Hạ Phong?”
Đậu má!
Nếu thời gian có thể quay lại, cô nhất định một chữ cũng sẽ không nhắc đến Hạ Phong.
“Thật sự không thích.” Bạch Hi nghẹn ngào nói.
Thiệu Thịnh khẽ gật đầu, đổi một xấp hồ sơ khác, tiếp tục lật xem: “Cháu không cần để ý. Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
“Vâng.”
“Cháu thật sự không thích?”
Bạch Hi quyết định sau này sẽ cách Hạ Phong xa một chút.
Hạ Phong sao lại trở thành điểm mẫn cảm của Thiệu Thịnh rồi?
“Thật sự không thích!”
“Hiện tại đã có người mình thích rồi sao?”
Bạch Hi lắc lắc đầu.
“Trước kia thì sao?”
“Cũng không có.” Bạch Hi thành thành thật thật mà nói.
Cô là một con mèo chuyên tâm tu luyện, đau khổ tích góp công đức, chưa từng nói qua chuyện yêu đương, thế này cũng quá liều mạng rồi.
Khóe miệng Thiệu Thịnh cong lên, giơ tay nhẹ vỗ văn kiện trên tay lên cái đầu nhỏ của cô nhóc đang dùng cặp mắt ngóng trông nhìn mình, phảng phất như đang đòi mãn hạn thả ra vậy.
“Sau này thích tôi nhiều hơn một chút.” Hắn nhìn Bạch Hi chậm rãi nói.
Đôi mắt đen láy không thấy đáy, chậm rãi phản chiếu ảnh ngược của cô bé xinh đẹp điềm mỹ.
Đôi mắt Bạch Hi chậm rãi mở to.
Cô ngơ ngác nhìn Thiệu Thịnh, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy không thể tin được.
Bạch Hi: “Ta xem hắn là cha, hắn lại muốn thả thính ta?!”
Hệ thống: “Hắn rất đẹp trai. Lần này không lỗ.”
Bạch Hi: “Nhưng đây là mối tình đầu của ta!”
Hệ thống: “Lần này không lỗ. Đám hồ ly thả thính đàn ông……”
Bạch Hi: “Ta sẽ khiếu nại.”
Nhưng mà hệ thống rác rưởi lại đang nhắc nhở mình làm một con mèo có tôn nghiêm, sao lại có thể không bằng hồ ly cơ chứ?
Cô dại ra nhìn người đàn ông như thay đổi, đang híp mắt nhìn mình. Hắn rất anh tuấn, cũng rất cường tráng, mùi hương trên người rất dễ ngửi, còn dung túng Bạch Hi rất nhiều rất nhiều, thậm chí còn cho cô hai tấm thẻ, kêu cô cứ xài tùy tiện.
Trên đời này còn có người đàn ông nào đối tốt với Bạch Hi như vậy sao? Hơn nữa, Bạch Hi nhìn người đàn ông tóc đen đang cúi người, áp khí thế nặng nề trên người xuống, cô có thể thấy được trong ánh mắt của hắn là kiêu ngạo và tự tin. Người đàn ông như vậy, nói thích ai, vậy nhất định là thật sự thích, không phải giống như Hạ Phong, dùng lời nói ngọt ngào để lừa gạt.
Hắn kiêu ngạo lại tự phụ, bởi vậy khinh thường đi lừa gạt phụ nữ.
Cũng khinh thường việc một chân đạp hai thuyền.
Thích chính là thích.
Không thích, cũng tuyệt đối sẽ không ướt át bẩn thỉu.
Khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, đột nhiên Bạch Hi cảm thấy tim mình nhẹ nhàng nhảy lên một chút.
“Vâng……”
“Cháu đồng ý?” Thanh âm trầm thấp của Thiệu Thịnh truyền đến.
Hô hấp hắn cực nóng, nhìn qua cũng không hoàn toàn lãnh đạm như vậy.
Trong không gian của chiếc xe, như thể vì khí thế áp bách của hắn mà trở nên chật chội hơn.
“Ba năm là nhẹ nhất, nặng nhất là tử hình. Tiên sinh từng nghe qua chưa?” Lời nói ngốc nghếch của Bạch Hi, đột nhiên đánh vỡ sự im lặng.
Chiếc xe vẫn luôn chạy vững vàng đột nhiên phát ra âm thanh bén nhọn, lúc sau trên đường hiện lên vệt bánh xe hình chữ S.
Tài xế phía trước xin lỗi trong nơm nớp lo sợ, Thiệu Thịnh cũng không để ý, đôi mắt đen nhánh của hắn dán chặt vào Bạch Hi.
“Cháu đã mười sáu tuổi.”
“Tôi còn có thể lớn thêm một chút.” Bạch Hi nơm nớp lo sợ nói.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, cô đã cảm thấy Thiệu Thịnh sẽ hung ác nuốt mình vào bụng.
Thiệu Thịnh cũng nhướng mày nhìn cô gái nhỏ bị mình ép đến sát cửa xe, co người thành một cục vô cùng đáng thương. Cô trắng trắng tròn tròn, mềm mại như bông, ngây thơ đơn thuần, cho dù bị mình bức bách, nhưng trong ánh mắt lại không thật sự hoảng loạn, mà là một dáng vẻ rất thú vị.
Hắn cúi đầu, đưa tay chống cửa xe, nhìn cô gái nhỏ như sắp ngất đến nơi, nhưng vẫn lén lút thèm nhỏ dãi và bắt bẻ, cuối cùng vừa lòng lén nhìn mình, giống như đang chọn rau cải thìa, lại nhịn không được cong cong khóe miệng, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần mềm mại, cánh tay chậm rãi rơi xuống, lúc cô gái nhỏ nhắm mắt bắt đầu chu miệng ra, đưa tay sờ đầu nhỏ của cô.
Hắn lại ngồi thẳng người dậy.
Bạch Hi: “Không làm?”
Hệ thống: “Không phải ngài từ chối sao?”
Bạch Hi: “Lời phụ nữ nói có thể tin sao?!”
Nàng hừ hừ một tiếng, cảm thấy có chút thất vọng.
Thiệu Thịnh là một người rất anh tuấn.
Cô thích Thiệu Thịnh đối xử tốt với cô, có lẽ, cũng sẽ thích nụ hôn dịu dàng của Thiệu Thịnh.
Nhưng đại lão này cũng quá thành thật.
Bạch Hi: “Ta kết luận hắn trước giờ nhất định là xử nam!”
Hệ thống: “Ăn một bữa ngon đi.”
“Tôi cảm thấy mình có thể yêu người lớn tuổi hơn.” Biểu tình trên khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của cô gái nhỏ thay đổi một lần, bản thân có thể diễn một vở diễn, Thiệu Thịnh xoa xoa giữa mày, đáy mắt hiện lên vài phần ý cười.
Lúc ấy Bạch Hi xuất hiện, không hiểu sao hắn lại có một loại cảm giác.
Cô gái này, dù chỉ là một cô bé, nhưng sẽ khiến lòng hắn dao động, sẽ chiếu sáng cuộc sống tăm tối của hắn.
Quả nhiên là như thế này.
Người đàn ông tóc đen, mặc tây trang giày da bất động thanh sắc, tràn ngập tâm cơ.
Bạch Hi cảm thấy bản thân bây giờ có thể yêu đương rồi.
Bạch Hi lập tức cứng đờ.
Cô chậm rì rì quay đầu lại, nhìn sắc mặt âm trầm, không biết tới từ lúc nào của Thiệu Thịnh.
“Chú, chú không phải cũng biết sao.”
Ngày hôm qua đã thẳng thắn xin khoan hồng rồi mà?
Nhưng cái loại cảm giác chột dạ như bò tường bị bắt gian này là sao đây?
Thiệu Thịnh cười lạnh một tiếng.
“Ngày hôm qua, cháu không đắc ý như vậy.”
Bạch Hi không hé răng.
Cô chỉ muốn khoe khoang trước mặt người khác một chút thì làm sao, làm sao vậy?
“Tiểu Hi, con không được yêu sớm!” Đừng nhìn Thiệu Thanh là một hoa hoa công tử, mình có thể là hoa hoa, nhưng nếu chuyện này đặt trên người con gái mình, nhị thiếu lập tức kích động ngay.
Hắn từ bên cạnh Thiệu Thịnh sáp tới, trong đôi mắt đào hoa đều là nước mắt trong suốt, vô cùng đáng thương nhìn Bạch Hi đang giật giật mí mắt, thương tâm nói: “Con còn nhỏ, không thể bị đám đàn ông xấu xí bên ngoài lừa! Ba nói cho con nghe, đám nhóc con mất dạy đó đều dùng lời ngon tiếng ngọt, thật ra đều muốn lừa con đấy…”
Hắn kêu thảm thiết một tiếng, bị Thiệu Thịnh một chân đá văng, lăn trên mặt đất ôm bụng không dám hé răng.
“Trước khi tốt nghiệp đại học, nhất định không được yêu đương!” Hắn còn tiếp tục ồn ào.
Vẻ mặt Thiệu Thịnh như thể muốn đá chết hắn rồi.
Thiệu Noãn chỉ chớp mắt nhìn cha mình bị đá lăn vòng vòng trên mặt đất.
“Cậu không phải ba con bé, sau này cậu ngậm miệng lại.” Thiệu Thịnh dừng một chút, nhìn Bạch Hi đang ngửa đầu, vẻ mặt dại ra, xoa xoa đầu nhỏ của cô, lạnh lùng nói: “Yêu đương cũng được. Nhưng Hạ Phong không thích hợp.”
“Tôi cũng đâu có nói hắn thích hợp.” Bạch Hi lí nhí nói.
Thiệu Thịnh cúi đầu nhìn cô một cái.
“Tôi chỉ muốn chọc tức cô ta thôi. Trước đó chèn ép tôi nhiều như vậy, tôi cũng không thể làm một cái bánh bao chứ?” Bạch Hi chỉ chỉ Thiệu Noãn đang che miệng không dám liếc mắt nhìn Thiệu Thịnh một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi lại không thể đánh cô ta, làm cô ta gai mắt một chút thôi mà. Trước kia cô ta cũng làm tôi gai mắt như vậy!” Cô nghểnh cổ, dáng vẻ đúng lý hợp tình, Thiệu Thịnh cúi đầu quan sát cô thật lâu, như thể là đang nhìn xem cô có chột dạ hay không.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt đơn thuần xinh đẹp của Bạch Hi, Thiệu Thịnh lại cong cong khóe miệng, kẹp cô gái nhỏ dưới cánh tay của mình, nhấc chân mang đi.
“Anh hai, anh muốn làm gì?” Thiệu Thanh thật lòng lo lắng Bạch Hi sẽ bị chôn sống tại chỗ.
“Đi làm.” Thiệu Thịnh dùng sức kẹp chặt cẳng chân đang đá mình của Bạch Hi, nhanh chóng leo lên xe.
Bạch Hi ngồi trong xe lăn qua lăn lại, ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
“Chú đi làm, vì sao còn muốn mang theo tôi?”
“Trông chừng cháu.”
“Hả?”
“Nếu không cháu nhất định sẽ cùng Hạ Phong quậy với nhau.” Nhìn Bạch Hi không hé răng, đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn, trông như thể một cô gái nhỏ thành thật, đôi móng vuốt nhỏ an phận đặt ở đầu gối, lại lén lút nghiêng đầu nhìn mình, Thiệu Thịnh cũng không thèm để ý.
Hắn nâng hàm dưới, lật hồ sơ trên tay ra đọc, Bạch Hi nhìn hắn làm việc, không dám mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy Thiệu Thịnh đột nhiên hỏi: “Cháu thật sự không thích Hạ Phong?”
Đậu má!
Nếu thời gian có thể quay lại, cô nhất định một chữ cũng sẽ không nhắc đến Hạ Phong.
“Thật sự không thích.” Bạch Hi nghẹn ngào nói.
Thiệu Thịnh khẽ gật đầu, đổi một xấp hồ sơ khác, tiếp tục lật xem: “Cháu không cần để ý. Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
“Vâng.”
“Cháu thật sự không thích?”
Bạch Hi quyết định sau này sẽ cách Hạ Phong xa một chút.
Hạ Phong sao lại trở thành điểm mẫn cảm của Thiệu Thịnh rồi?
“Thật sự không thích!”
“Hiện tại đã có người mình thích rồi sao?”
Bạch Hi lắc lắc đầu.
“Trước kia thì sao?”
“Cũng không có.” Bạch Hi thành thành thật thật mà nói.
Cô là một con mèo chuyên tâm tu luyện, đau khổ tích góp công đức, chưa từng nói qua chuyện yêu đương, thế này cũng quá liều mạng rồi.
Khóe miệng Thiệu Thịnh cong lên, giơ tay nhẹ vỗ văn kiện trên tay lên cái đầu nhỏ của cô nhóc đang dùng cặp mắt ngóng trông nhìn mình, phảng phất như đang đòi mãn hạn thả ra vậy.
“Sau này thích tôi nhiều hơn một chút.” Hắn nhìn Bạch Hi chậm rãi nói.
Đôi mắt đen láy không thấy đáy, chậm rãi phản chiếu ảnh ngược của cô bé xinh đẹp điềm mỹ.
Đôi mắt Bạch Hi chậm rãi mở to.
Cô ngơ ngác nhìn Thiệu Thịnh, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy không thể tin được.
Bạch Hi: “Ta xem hắn là cha, hắn lại muốn thả thính ta?!”
Hệ thống: “Hắn rất đẹp trai. Lần này không lỗ.”
Bạch Hi: “Nhưng đây là mối tình đầu của ta!”
Hệ thống: “Lần này không lỗ. Đám hồ ly thả thính đàn ông……”
Bạch Hi: “Ta sẽ khiếu nại.”
Nhưng mà hệ thống rác rưởi lại đang nhắc nhở mình làm một con mèo có tôn nghiêm, sao lại có thể không bằng hồ ly cơ chứ?
Cô dại ra nhìn người đàn ông như thay đổi, đang híp mắt nhìn mình. Hắn rất anh tuấn, cũng rất cường tráng, mùi hương trên người rất dễ ngửi, còn dung túng Bạch Hi rất nhiều rất nhiều, thậm chí còn cho cô hai tấm thẻ, kêu cô cứ xài tùy tiện.
Trên đời này còn có người đàn ông nào đối tốt với Bạch Hi như vậy sao? Hơn nữa, Bạch Hi nhìn người đàn ông tóc đen đang cúi người, áp khí thế nặng nề trên người xuống, cô có thể thấy được trong ánh mắt của hắn là kiêu ngạo và tự tin. Người đàn ông như vậy, nói thích ai, vậy nhất định là thật sự thích, không phải giống như Hạ Phong, dùng lời nói ngọt ngào để lừa gạt.
Hắn kiêu ngạo lại tự phụ, bởi vậy khinh thường đi lừa gạt phụ nữ.
Cũng khinh thường việc một chân đạp hai thuyền.
Thích chính là thích.
Không thích, cũng tuyệt đối sẽ không ướt át bẩn thỉu.
Khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, đột nhiên Bạch Hi cảm thấy tim mình nhẹ nhàng nhảy lên một chút.
“Vâng……”
“Cháu đồng ý?” Thanh âm trầm thấp của Thiệu Thịnh truyền đến.
Hô hấp hắn cực nóng, nhìn qua cũng không hoàn toàn lãnh đạm như vậy.
Trong không gian của chiếc xe, như thể vì khí thế áp bách của hắn mà trở nên chật chội hơn.
“Ba năm là nhẹ nhất, nặng nhất là tử hình. Tiên sinh từng nghe qua chưa?” Lời nói ngốc nghếch của Bạch Hi, đột nhiên đánh vỡ sự im lặng.
Chiếc xe vẫn luôn chạy vững vàng đột nhiên phát ra âm thanh bén nhọn, lúc sau trên đường hiện lên vệt bánh xe hình chữ S.
Tài xế phía trước xin lỗi trong nơm nớp lo sợ, Thiệu Thịnh cũng không để ý, đôi mắt đen nhánh của hắn dán chặt vào Bạch Hi.
“Cháu đã mười sáu tuổi.”
“Tôi còn có thể lớn thêm một chút.” Bạch Hi nơm nớp lo sợ nói.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, cô đã cảm thấy Thiệu Thịnh sẽ hung ác nuốt mình vào bụng.
Thiệu Thịnh cũng nhướng mày nhìn cô gái nhỏ bị mình ép đến sát cửa xe, co người thành một cục vô cùng đáng thương. Cô trắng trắng tròn tròn, mềm mại như bông, ngây thơ đơn thuần, cho dù bị mình bức bách, nhưng trong ánh mắt lại không thật sự hoảng loạn, mà là một dáng vẻ rất thú vị.
Hắn cúi đầu, đưa tay chống cửa xe, nhìn cô gái nhỏ như sắp ngất đến nơi, nhưng vẫn lén lút thèm nhỏ dãi và bắt bẻ, cuối cùng vừa lòng lén nhìn mình, giống như đang chọn rau cải thìa, lại nhịn không được cong cong khóe miệng, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần mềm mại, cánh tay chậm rãi rơi xuống, lúc cô gái nhỏ nhắm mắt bắt đầu chu miệng ra, đưa tay sờ đầu nhỏ của cô.
Hắn lại ngồi thẳng người dậy.
Bạch Hi: “Không làm?”
Hệ thống: “Không phải ngài từ chối sao?”
Bạch Hi: “Lời phụ nữ nói có thể tin sao?!”
Nàng hừ hừ một tiếng, cảm thấy có chút thất vọng.
Thiệu Thịnh là một người rất anh tuấn.
Cô thích Thiệu Thịnh đối xử tốt với cô, có lẽ, cũng sẽ thích nụ hôn dịu dàng của Thiệu Thịnh.
Nhưng đại lão này cũng quá thành thật.
Bạch Hi: “Ta kết luận hắn trước giờ nhất định là xử nam!”
Hệ thống: “Ăn một bữa ngon đi.”
“Tôi cảm thấy mình có thể yêu người lớn tuổi hơn.” Biểu tình trên khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của cô gái nhỏ thay đổi một lần, bản thân có thể diễn một vở diễn, Thiệu Thịnh xoa xoa giữa mày, đáy mắt hiện lên vài phần ý cười.
Lúc ấy Bạch Hi xuất hiện, không hiểu sao hắn lại có một loại cảm giác.
Cô gái này, dù chỉ là một cô bé, nhưng sẽ khiến lòng hắn dao động, sẽ chiếu sáng cuộc sống tăm tối của hắn.
Quả nhiên là như thế này.
Người đàn ông tóc đen, mặc tây trang giày da bất động thanh sắc, tràn ngập tâm cơ.
Bạch Hi cảm thấy bản thân bây giờ có thể yêu đương rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.